Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 819
Bạch Long
19/04/2024
“Nhưng quyền cước không có mắt”, đại sư Phong Liệt lạnh lùng nói.
“Cho nên ông bảo đồ đệ của mình phế bỏ hai tay đồ đệ của tôi hả?”, Hoắc Kiến Quốc nghiến răng chất vấn.
“Chỉ có thể trách đồ đệ của ông quá vô dụng! Mấy người năng lực không bằng bọn tôi, còn trách bọn tôi ra tay độc ác! Ha ha, nhiều người đang nhìn như vậy, Hoắc Kiến Quốc nếu ông không phục, chúng ta có thể tiếp tục”, đại sư Phong Liệt nhún vai nói.
“Ông…”, Hoắc Kiến Quốc tức giận, mặt đỏ ửng lên nhưng không nói lại được.
Nhưng nhiều người đang nhìn như vậy, nếu không nghĩ cách, thể diện của Thượng Võ Quán chẳng phải sẽ mất hết sao.
Có điều ông ta cũng không phải kẻ ngu, qua biểu hiện của tên Trần Hạc này, bây giờ cho dù để Hoắc Ngạo lên cũng chưa chắc đã thắng.
Phải để một người đánh với Trần Hạc vài chiêu, để hắn yếu đi, như vậy khi Hoắc Ngạo ra tay, nhất định sẽ không xuống thế hạ phong.
“Ông cho rằng người của Thượng Võ Quán sợ ông sao?”, Hoắc Kiến Quốc tức giận, nhìn đệ tử của mình: “Mấy đứa ai sẵn sàng lên báo thù cho Châu Vũ?”
“Hả?”
Mặt mọi người biến sắc.
Ngay cả Châu Vũ cũng thất bại thảm hại như vậy thì sao họ đánh được?
Bọn họ đều do dự.
Ngay cả Hoắc Ngạo cũng không lên tiếng.
Hoắc Kiến Quốc mất hết hy vọng.
Ông ta biết mấy đồ đệ của mình đã mất hết khí thế rồi.
Cứ cố chắc tình trạng còn thảm hơn Châu Vũ.
“Ái ôi, người của Thượng Võ Quán sợ kìa! Chậc chậc chậc…. Hoắc Thượng Võ cả đời vang danh, chắc lần này mất hết mặt mũi trong tay mấy tên đệ tử này rồi”, đại sư Phong Liệt mỉm cười.
Người của Thượng Võ Quán giận run người, nhưng với cục diện như này Hoắc Kiến Quốc cũng chẳng làm gì được.
Người qua đường đều nhìn Hoắc Kiến Quốc, có người cười, có người khinh, có người chế giễu, có người thầm mắng, tâm trạng vô cùng khác nhau.
Người của Thượng Võ Quán không còn chỗ dung thân rồi.}
Tuy nhiên lúc này…
“Á?”
Lâm Chính đột nhiên loạng choạng bước lên hai bước.
Sau đó liền nghe thấy Hoắc Ngạo nói: “Lâm Chính, anh muốn ra trận sao? Tốt quá, tôi biết người của Thượng Võ Quán không biết sợ mà!”
Vừa dứt lời mọi người đều nhìn Lâm Chính.
“Lâm Chính?”‘
“Anh đứng ra làm gì vậy?
“Muốn chết hở?”
“Lúc này còn làm loạn cái gì?”
“Cho nên ông bảo đồ đệ của mình phế bỏ hai tay đồ đệ của tôi hả?”, Hoắc Kiến Quốc nghiến răng chất vấn.
“Chỉ có thể trách đồ đệ của ông quá vô dụng! Mấy người năng lực không bằng bọn tôi, còn trách bọn tôi ra tay độc ác! Ha ha, nhiều người đang nhìn như vậy, Hoắc Kiến Quốc nếu ông không phục, chúng ta có thể tiếp tục”, đại sư Phong Liệt nhún vai nói.
“Ông…”, Hoắc Kiến Quốc tức giận, mặt đỏ ửng lên nhưng không nói lại được.
Nhưng nhiều người đang nhìn như vậy, nếu không nghĩ cách, thể diện của Thượng Võ Quán chẳng phải sẽ mất hết sao.
Có điều ông ta cũng không phải kẻ ngu, qua biểu hiện của tên Trần Hạc này, bây giờ cho dù để Hoắc Ngạo lên cũng chưa chắc đã thắng.
Phải để một người đánh với Trần Hạc vài chiêu, để hắn yếu đi, như vậy khi Hoắc Ngạo ra tay, nhất định sẽ không xuống thế hạ phong.
“Ông cho rằng người của Thượng Võ Quán sợ ông sao?”, Hoắc Kiến Quốc tức giận, nhìn đệ tử của mình: “Mấy đứa ai sẵn sàng lên báo thù cho Châu Vũ?”
“Hả?”
Mặt mọi người biến sắc.
Ngay cả Châu Vũ cũng thất bại thảm hại như vậy thì sao họ đánh được?
Bọn họ đều do dự.
Ngay cả Hoắc Ngạo cũng không lên tiếng.
Hoắc Kiến Quốc mất hết hy vọng.
Ông ta biết mấy đồ đệ của mình đã mất hết khí thế rồi.
Cứ cố chắc tình trạng còn thảm hơn Châu Vũ.
“Ái ôi, người của Thượng Võ Quán sợ kìa! Chậc chậc chậc…. Hoắc Thượng Võ cả đời vang danh, chắc lần này mất hết mặt mũi trong tay mấy tên đệ tử này rồi”, đại sư Phong Liệt mỉm cười.
Người của Thượng Võ Quán giận run người, nhưng với cục diện như này Hoắc Kiến Quốc cũng chẳng làm gì được.
Người qua đường đều nhìn Hoắc Kiến Quốc, có người cười, có người khinh, có người chế giễu, có người thầm mắng, tâm trạng vô cùng khác nhau.
Người của Thượng Võ Quán không còn chỗ dung thân rồi.}
Tuy nhiên lúc này…
“Á?”
Lâm Chính đột nhiên loạng choạng bước lên hai bước.
Sau đó liền nghe thấy Hoắc Ngạo nói: “Lâm Chính, anh muốn ra trận sao? Tốt quá, tôi biết người của Thượng Võ Quán không biết sợ mà!”
Vừa dứt lời mọi người đều nhìn Lâm Chính.
“Lâm Chính?”‘
“Anh đứng ra làm gì vậy?
“Muốn chết hở?”
“Lúc này còn làm loạn cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.