Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 820
Bạch Long
19/04/2024
Mấy người của Thượng Võ Quán đều lạnh lùng lên tiếng.
“Tiểu Lâm, cậu làm gì vậy?”, Hoắc Kiến Quốc vốn đang khó chịu, nhìn thấy Lâm Chính đứng ra gây chuyện thì càng bực hơn.
Lâm Chính nhíu mày nhìn Hoắc Ngạo.
Ban nãy có một đôi tay đẩy lưng anh, chắc chắn do Hoắc Ngạo làm. .
Hoắc Ngạo mỉm cười nói: “Lâm Chính, anh sợ thì cứ nói, không sao, dù sao anh cũng là đồ vô dụng, ai cũng biết mà”.
Anh ta không hy vọng người của đại sư Phong Liệt dạy cho Lâm Chính một bài học, chỉ cần khiến Lâm Chính khó chịu là được, để xả cơn giận tối qua.
Tuy nhiên lúc này, Lâm Chính đột nhiên cười nhạt: “Ai bảo tôi là loại vô dụng”
Vừa dứt lời, người của Thượng Võ Quán sững sờ.
“Tiểu Lâm, cậu làm gì vậy?”, sắc mặt Hoắc Kiến Quốc trầm xuống.
Thấy Lâm Chính chỉ vào Trần Hạc nói: “Tôi sẽ luyện vài chiêu với anh!”
Người của Thượng Võ Quán vừa nghe xong liền sững sờ.
Hoắc Ngạo cũng sững sờ.
Anh ta cho rằng Lâm Chính nhất định sẽ sợ, đây cũng là cơ hội để anh ta sỉ nhục Lâm Chính, nhưng Lâm Chính không chỉ không sợ, còn chấp nhận đánh…
“Anh… anh lên?”
“Anh biết công phu chứ?”
“Tay chân yếu ớt thế này… anh muốn chết à?”
Mọi người mắt chữ A mồm chữ O.
Hoắc Kiến Quốc sốt ruột, đang định nói, Trần Hạc đột nhiên lao qua.
“Hừ, không biết điều, ông đây vừa hay đánh chưa đã, nếu mày muốn chết thế thì tao thành toàn cho mày!”
Vừa dứt lời, Trần Hạc đá vào đầu Lâm Chính.
“Á!”
Mọi người hét lên.
Cú đá này vô cùng ác liệt.
Nếu như bị đá trúng chắc Lâm Chính sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ mất.
“Không ổn!”
Hoắc Kiến Quốc sững sờ, lại xông đến chỗ đó ngăn trận tỉ thí lại.
Nếu như Lâm Chính xảy ra chuyện, ông ta sẽ khó ăn nói với Hoắc Thượng Võ.
Đám Hoắc Ngạo thì vui vì người ta gặp họa.
“Tên này chết chắc rồi!”, Hoắc Ngạo cười khẩy.
“Trần Hạc chắc không đá tên này ngu luôn đâu nhỉ?”, Tịch Lưu Hương cười.
“Đúng là ngu, cho rằng đây là trò đùa sao? Ngay cả chúng ta cũng không dám dây vào Trần Hạc, hắn còn dám lao ra. Nực cười ghê!”
“Cứ để tên này chịu chết đi”.
Đệ tử của Thượng Võ Quán cười khẩy.
“Tiểu Lâm, cậu làm gì vậy?”, Hoắc Kiến Quốc vốn đang khó chịu, nhìn thấy Lâm Chính đứng ra gây chuyện thì càng bực hơn.
Lâm Chính nhíu mày nhìn Hoắc Ngạo.
Ban nãy có một đôi tay đẩy lưng anh, chắc chắn do Hoắc Ngạo làm. .
Hoắc Ngạo mỉm cười nói: “Lâm Chính, anh sợ thì cứ nói, không sao, dù sao anh cũng là đồ vô dụng, ai cũng biết mà”.
Anh ta không hy vọng người của đại sư Phong Liệt dạy cho Lâm Chính một bài học, chỉ cần khiến Lâm Chính khó chịu là được, để xả cơn giận tối qua.
Tuy nhiên lúc này, Lâm Chính đột nhiên cười nhạt: “Ai bảo tôi là loại vô dụng”
Vừa dứt lời, người của Thượng Võ Quán sững sờ.
“Tiểu Lâm, cậu làm gì vậy?”, sắc mặt Hoắc Kiến Quốc trầm xuống.
Thấy Lâm Chính chỉ vào Trần Hạc nói: “Tôi sẽ luyện vài chiêu với anh!”
Người của Thượng Võ Quán vừa nghe xong liền sững sờ.
Hoắc Ngạo cũng sững sờ.
Anh ta cho rằng Lâm Chính nhất định sẽ sợ, đây cũng là cơ hội để anh ta sỉ nhục Lâm Chính, nhưng Lâm Chính không chỉ không sợ, còn chấp nhận đánh…
“Anh… anh lên?”
“Anh biết công phu chứ?”
“Tay chân yếu ớt thế này… anh muốn chết à?”
Mọi người mắt chữ A mồm chữ O.
Hoắc Kiến Quốc sốt ruột, đang định nói, Trần Hạc đột nhiên lao qua.
“Hừ, không biết điều, ông đây vừa hay đánh chưa đã, nếu mày muốn chết thế thì tao thành toàn cho mày!”
Vừa dứt lời, Trần Hạc đá vào đầu Lâm Chính.
“Á!”
Mọi người hét lên.
Cú đá này vô cùng ác liệt.
Nếu như bị đá trúng chắc Lâm Chính sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ mất.
“Không ổn!”
Hoắc Kiến Quốc sững sờ, lại xông đến chỗ đó ngăn trận tỉ thí lại.
Nếu như Lâm Chính xảy ra chuyện, ông ta sẽ khó ăn nói với Hoắc Thượng Võ.
Đám Hoắc Ngạo thì vui vì người ta gặp họa.
“Tên này chết chắc rồi!”, Hoắc Ngạo cười khẩy.
“Trần Hạc chắc không đá tên này ngu luôn đâu nhỉ?”, Tịch Lưu Hương cười.
“Đúng là ngu, cho rằng đây là trò đùa sao? Ngay cả chúng ta cũng không dám dây vào Trần Hạc, hắn còn dám lao ra. Nực cười ghê!”
“Cứ để tên này chịu chết đi”.
Đệ tử của Thượng Võ Quán cười khẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.