Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 904
Bạch Long
20/04/2024
Cô vừa sợ vừa giận nhìn Giám đốc Chu, cơ thể khẽ run lên, không biết nên làm thế nào mới phải.
“Con ả khốn nạn, cô tưởng cô là ai? Tôi nhắm trúng cô là phúc của cô, cô còn nghĩ mình là thánh nữ gì đó à?”, Giám đốc Chu cười một cách dữ tợn, lạnh lùng: “Biết vì sao tôi gọi nhiều người đến đây vậy không? Là để luân phiên đè cô ra! Con khốn, thằng chồng vô dụng của cô còn chưa đụng tới cô bao giờ đúng không? Hôm nay để tôi nếm thử xem mùi vị của cô thế nào! Giữ cô ta lại cho tôi!”.
“Vâng! Ông chủ!”.
Mấy người đó cười hăm hở tiến tới, định ra tay.
“Đám khốn nạn!”.
Tô Nhu tức giận, nghiến răng muốn xông tới cào cắn.
Dù hành động này của cô hoàn toàn không có tác dụng gì, nhưng dù là khi sợ hãi hơn nữa, cô vẫn sẽ quyết định như vậy.
Đúng lúc đó…
Rầm!
Cửa đột nhiên bị đẩy mạnh ra.
Sau đó có hai người nhanh chân bước vào.
“Dừng tay lại hết cho tôi!”.
Tiếng rống giận vang lên.
Đám người bên Giám đốc Chu sửng sốt, đưa mắt nhìn sang, lại thấy Mã Hải bước nhanh tới.
“Chủ tịch Mã?”.
Giám đốc Chu vô cùng bất ngờ.
“Chu Đại Minh! Cậu đang làm gì vậy? Còn không mau bảo đám người này lui ra?”, Mã Hải chỉ vào mũi Giám đốc Chu, lớn tiếng mắng chửi.
Nhưng Giám đốc Chu lại cười nhạt, lắc đầu nói: “Chủ tịch Mã, chuyện này… hình như không liên quan đến ông nhỉ? Chẳng lẽ ông muốn nhúng tay vào cuộc sống riêng của tôi?”.
Dứt lời, Mã Hải lại hít sâu một hơi.
“Chu Đại Minh… Cậu dùng thái độ gì nói chuyện với tôi vậy? Cậu điên rồi sao?”.
Mã Hải vô cùng quen thuộc với tên Chu Đại Minh này.
Trước khi Mã Hải đi theo Lâm Chính, Chu Đại Minh vẫn làm việc dưới trướng ông ta, đến nay đã tròn mười ba năm.
Bao nhiêu năm nay, năng lực làm việc của Chu Đại Minh không thể nghi ngờ. Mã Hải cũng hiểu rõ người này, hắn có tính tham lam đơn thuần, thích tiền. Cũng chính vì vậy mà dù Mã Hải cho hắn đãi ngộ hậu hĩnh cũng sẽ không quá trọng dụng hắn. Bởi vì dã tâm hắn quá lớn, một khi trong tay có quá nhiều tài sản sẽ không kiểm soát được.
Đương nhiên Chu Đại Minh cũng không có ý kiến gì với người tài trợ tiền cho mình, bất cứ mệnh lệnh nào của Mã Hải, hắn cũng sẽ làm theo, thực hiện nó một cách hoàn hảo.
Nhưng hôm nay, Chu Đại Minh lại ngang nhiên chống đối Mã Hải…
Đổi lại là trước kia, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!
Mã Hải trợn tròn mắt, nhìn Chu Đại Minh, tức giận đến mức cả người run rẩy.
“Chu Đại Minh, cậu… cậu làm phản à?! Cậu có biết người này là ai không? Đó là cô Tô Nhu, người phụ nữ mà Chủ tịch Lâm nhắm trúng, cậu lại dám động vào cô ấy? Ngày mai cậu không cần tới công ty nữa đâu!”, Mã Hải tức giận nói.
“Ồ? Đây là sa thải tôi à?”, Chu Đại Minh nhún vai, cười nói.
“Con ả khốn nạn, cô tưởng cô là ai? Tôi nhắm trúng cô là phúc của cô, cô còn nghĩ mình là thánh nữ gì đó à?”, Giám đốc Chu cười một cách dữ tợn, lạnh lùng: “Biết vì sao tôi gọi nhiều người đến đây vậy không? Là để luân phiên đè cô ra! Con khốn, thằng chồng vô dụng của cô còn chưa đụng tới cô bao giờ đúng không? Hôm nay để tôi nếm thử xem mùi vị của cô thế nào! Giữ cô ta lại cho tôi!”.
“Vâng! Ông chủ!”.
Mấy người đó cười hăm hở tiến tới, định ra tay.
“Đám khốn nạn!”.
Tô Nhu tức giận, nghiến răng muốn xông tới cào cắn.
Dù hành động này của cô hoàn toàn không có tác dụng gì, nhưng dù là khi sợ hãi hơn nữa, cô vẫn sẽ quyết định như vậy.
Đúng lúc đó…
Rầm!
Cửa đột nhiên bị đẩy mạnh ra.
Sau đó có hai người nhanh chân bước vào.
“Dừng tay lại hết cho tôi!”.
Tiếng rống giận vang lên.
Đám người bên Giám đốc Chu sửng sốt, đưa mắt nhìn sang, lại thấy Mã Hải bước nhanh tới.
“Chủ tịch Mã?”.
Giám đốc Chu vô cùng bất ngờ.
“Chu Đại Minh! Cậu đang làm gì vậy? Còn không mau bảo đám người này lui ra?”, Mã Hải chỉ vào mũi Giám đốc Chu, lớn tiếng mắng chửi.
Nhưng Giám đốc Chu lại cười nhạt, lắc đầu nói: “Chủ tịch Mã, chuyện này… hình như không liên quan đến ông nhỉ? Chẳng lẽ ông muốn nhúng tay vào cuộc sống riêng của tôi?”.
Dứt lời, Mã Hải lại hít sâu một hơi.
“Chu Đại Minh… Cậu dùng thái độ gì nói chuyện với tôi vậy? Cậu điên rồi sao?”.
Mã Hải vô cùng quen thuộc với tên Chu Đại Minh này.
Trước khi Mã Hải đi theo Lâm Chính, Chu Đại Minh vẫn làm việc dưới trướng ông ta, đến nay đã tròn mười ba năm.
Bao nhiêu năm nay, năng lực làm việc của Chu Đại Minh không thể nghi ngờ. Mã Hải cũng hiểu rõ người này, hắn có tính tham lam đơn thuần, thích tiền. Cũng chính vì vậy mà dù Mã Hải cho hắn đãi ngộ hậu hĩnh cũng sẽ không quá trọng dụng hắn. Bởi vì dã tâm hắn quá lớn, một khi trong tay có quá nhiều tài sản sẽ không kiểm soát được.
Đương nhiên Chu Đại Minh cũng không có ý kiến gì với người tài trợ tiền cho mình, bất cứ mệnh lệnh nào của Mã Hải, hắn cũng sẽ làm theo, thực hiện nó một cách hoàn hảo.
Nhưng hôm nay, Chu Đại Minh lại ngang nhiên chống đối Mã Hải…
Đổi lại là trước kia, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!
Mã Hải trợn tròn mắt, nhìn Chu Đại Minh, tức giận đến mức cả người run rẩy.
“Chu Đại Minh, cậu… cậu làm phản à?! Cậu có biết người này là ai không? Đó là cô Tô Nhu, người phụ nữ mà Chủ tịch Lâm nhắm trúng, cậu lại dám động vào cô ấy? Ngày mai cậu không cần tới công ty nữa đâu!”, Mã Hải tức giận nói.
“Ồ? Đây là sa thải tôi à?”, Chu Đại Minh nhún vai, cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.