Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 905
Bạch Long
20/04/2024
“Phải thì đã sao?”, Mã Hải bực dọc đáp.
“Ha ha, vậy thì cùng lắm khỏi làm nữa. Họ Mã kia, ông nghĩ tôi quan tâm đến chức vụ giám đốc dự án kia sao?”, Chu Đại Minh khinh thường nói.
Mã Hải sửng sốt: “Cậu nói vậy là ý gì?”.
“Ý gì? Còn muốn tôi nói thế nào nữa? Bây giờ họ Mã ông không là gì trong mắt tôi nữa, ông là cái rắm! Ông hiểu chưa?”, Chu Đại Minh cười nhạt nói.
“Cậu…”, Mã Hải đỏ bừng mặt, không nói nên lời.
Lâm Chính nhíu mày.
Mã Hải là anh gọi tới.
Anh vốn định để Mã Hải đến giải quyết vụ này, nhưng bây giờ xem ra anh sai rồi, sai lầm to rồi.
Tên Chu Đại Minh này không còn nằm trong tầm kiểm soát của Mã Hải nữa, sau lưng hắn… e là có một người khác…
“Lâm Chính… Chúng ta rời khỏi đây…”.
Tô Nhu như nhìn thấy cứu tinh, vội nói với Lâm Chính.
“Mau đi với anh!”.
Lâm Chính cũng không khách sáo, quát khẽ một tiếng, nắm lấy tay Tô Nhu, định đưa cô rời khỏi đó.
Nhưng mấy tên to cao kia lại chặn đường Lâm Chính.
“Cút ra!”, Lâm Chính lạnh lùng quát.
“Đồ vô dụng, ai cho mày đi?”, Chu Đại Minh cười nói.
“Là nhà họ Lâm xui khiến anh làm như vậy đúng không?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Ha, hóa ra mày không có ngu nhỉ! Không sai, đúng là có người bỏ mấy triệu tệ ra nhờ tao giải quyết vợ mày. Thật ra, nhân vật chính ở đây ngày hôm nay không phải là con đĩ kia, mà là mày!”, Giám đốc Chu nheo mắt, nói.
Tô Nhu nghe nói mà không hiểu ra sao: “Lâm Chính, anh đang nói gì vậy?”.
Cô vừa hỏi xong, mấy gã kia đột nhiên lấy một khẩu súng đen kịt từ trong người ra, nhắm thẳng vào Lâm Chính.
“Hả?”.
Mã Hải lập tức bị dọa sợ.
“Các người đang làm gì vậy?”, Tô Nhu cũng bị cảnh này làm kinh hãi, đứng ngây ra.
Đang yên đang lành sao lại rút cả súng?
Hai người vô cùng bàng hoàng.
Sắc mặt Lâm Chính lại sa sầm.
Anh đã có thể chắc chắn đây chính là thủ đoạn của nhà họ Lâm.
“Đồ vô dụng! Mày nói xem có trùng hợp không, cứ phải đắc tội với nhân vật lớn làm gì? Mày cũng không xem lại bản thân xem mày có đức hạnh gì. Mày có tiền không? Mày có quyền không? Mày chẳng có gì cả, nhưng mày có một cô vợ xinh đẹp như hoa!”, Giám đốc Chu mỉm cười nói: “Người đó đã dặn dò bọn tao xử vợ mày trước mặt mày. Ha ha, nghe nói đồ vô dụng mày kết hôn ba năm mà chưa đụng vào ngón tay của vợ mày bao giờ. Lần này mày có phúc rồi, chắc hẳn vẻ mặt của vợ mày lát nữa là điều mà mày luôn mong chờ được thấy. Ha ha ha…”.
Người trong phòng cười lớn.
“Á…”, Tô Nhu sợ đến mức mặt trắng bệch.
“Chu Đại Minh! Cậu… Cậu làm vậy là phạm pháp, cậu đang gây án đấy… Cậu… Cậu không sợ bị trừng trị sao?”, Mã Hải run rẩy nói.
“Ha ha, vậy thì cùng lắm khỏi làm nữa. Họ Mã kia, ông nghĩ tôi quan tâm đến chức vụ giám đốc dự án kia sao?”, Chu Đại Minh khinh thường nói.
Mã Hải sửng sốt: “Cậu nói vậy là ý gì?”.
“Ý gì? Còn muốn tôi nói thế nào nữa? Bây giờ họ Mã ông không là gì trong mắt tôi nữa, ông là cái rắm! Ông hiểu chưa?”, Chu Đại Minh cười nhạt nói.
“Cậu…”, Mã Hải đỏ bừng mặt, không nói nên lời.
Lâm Chính nhíu mày.
Mã Hải là anh gọi tới.
Anh vốn định để Mã Hải đến giải quyết vụ này, nhưng bây giờ xem ra anh sai rồi, sai lầm to rồi.
Tên Chu Đại Minh này không còn nằm trong tầm kiểm soát của Mã Hải nữa, sau lưng hắn… e là có một người khác…
“Lâm Chính… Chúng ta rời khỏi đây…”.
Tô Nhu như nhìn thấy cứu tinh, vội nói với Lâm Chính.
“Mau đi với anh!”.
Lâm Chính cũng không khách sáo, quát khẽ một tiếng, nắm lấy tay Tô Nhu, định đưa cô rời khỏi đó.
Nhưng mấy tên to cao kia lại chặn đường Lâm Chính.
“Cút ra!”, Lâm Chính lạnh lùng quát.
“Đồ vô dụng, ai cho mày đi?”, Chu Đại Minh cười nói.
“Là nhà họ Lâm xui khiến anh làm như vậy đúng không?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Ha, hóa ra mày không có ngu nhỉ! Không sai, đúng là có người bỏ mấy triệu tệ ra nhờ tao giải quyết vợ mày. Thật ra, nhân vật chính ở đây ngày hôm nay không phải là con đĩ kia, mà là mày!”, Giám đốc Chu nheo mắt, nói.
Tô Nhu nghe nói mà không hiểu ra sao: “Lâm Chính, anh đang nói gì vậy?”.
Cô vừa hỏi xong, mấy gã kia đột nhiên lấy một khẩu súng đen kịt từ trong người ra, nhắm thẳng vào Lâm Chính.
“Hả?”.
Mã Hải lập tức bị dọa sợ.
“Các người đang làm gì vậy?”, Tô Nhu cũng bị cảnh này làm kinh hãi, đứng ngây ra.
Đang yên đang lành sao lại rút cả súng?
Hai người vô cùng bàng hoàng.
Sắc mặt Lâm Chính lại sa sầm.
Anh đã có thể chắc chắn đây chính là thủ đoạn của nhà họ Lâm.
“Đồ vô dụng! Mày nói xem có trùng hợp không, cứ phải đắc tội với nhân vật lớn làm gì? Mày cũng không xem lại bản thân xem mày có đức hạnh gì. Mày có tiền không? Mày có quyền không? Mày chẳng có gì cả, nhưng mày có một cô vợ xinh đẹp như hoa!”, Giám đốc Chu mỉm cười nói: “Người đó đã dặn dò bọn tao xử vợ mày trước mặt mày. Ha ha, nghe nói đồ vô dụng mày kết hôn ba năm mà chưa đụng vào ngón tay của vợ mày bao giờ. Lần này mày có phúc rồi, chắc hẳn vẻ mặt của vợ mày lát nữa là điều mà mày luôn mong chờ được thấy. Ha ha ha…”.
Người trong phòng cười lớn.
“Á…”, Tô Nhu sợ đến mức mặt trắng bệch.
“Chu Đại Minh! Cậu… Cậu làm vậy là phạm pháp, cậu đang gây án đấy… Cậu… Cậu không sợ bị trừng trị sao?”, Mã Hải run rẩy nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.