Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 917
Bạch Long
20/04/2024
Lâm Chính vốn tưởng rằng cuộc thi Giám Dược này cùng lắm chỉ là cuộc thi quy mô nhỏ với khoảng trăm người, không ngờ lại có mấy nghìn người tham gia.
Nhưng nghĩ cũng đúng, Kỳ Dược Phòng vốn đã không phải là một phái học thuật tầm thường, quy mô cũng cực kỳ lớn. Nghe nói học sinh của Kỳ Dược Phòng lên tới mấy chục nghìn người, hơn nữa còn có liên hệ với rất nhiều đại học Đông y trong cả nước, cũng được coi là một cơ quan học thuật rất có thực lực.
Nếu cuộc thi Giám Dược này là để chuẩn bị cho phòng chủ nhiệm kỳ tiếp theo của Kỳ Dược Phòng, thì đương nhiên quy mô cuộc thi sẽ không đơn giản.
Lâm Chính thở dài, mong sao cuộc thi này nhanh chóng kết thúc.
Dù sao hiện giờ tình hình của Giang Thành rất không lạc quan, hơn nữa anh còn phải theo dõi động thái của nhà họ Lâm, lãng phí quá nhiều thời gian ở đây đối với anh không phải là chuyện tốt.
Nhưng nếu đã đến rồi mà không mang được Hà Linh Hoa đi thì cũng khó ăn nói.
“Ấy, Tiểu Vũ, cậu làm sao vậy? Sao vẫn đeo khẩu trang thế? Nếu cậu không đeo thẻ trước ngực thì tôi cũng chẳng nhận ra”, đúng lúc này, một người đàn ông cao gầy, mặt mũi tươi cười bước tới, nói.
Lâm Chính nhíu mày.
Anh cũng không biết người này có quan hệ gì với Mặc Tiểu Vũ, suy nghĩ một lát rồi gật đầu, coi như chào hỏi, cũng chẳng thèm nhiều lời.
“Này Tiểu Vũ, sao cậu không nói gì thế? Cậu đi đâu vậy? Tại sao không trả lời tôi?”, hình như người kia không có ý định tha cho Lâm Chính, lập tức đuổi theo, cười nói.
“Tiểu Trương à, cậu tha cho Tiểu Vũ đi, người ta đã thê thảm lắm rồi, vì hái thuốc mà chọc đúng tổ ong, cả khuôn mặt bị ong đốt không chừa chỗ nào, anh đừng chọc vào vết sẹo của người ta chứ”, một cô gái ở bên cạnh cười nói.
“Vậy chẳng phải bây giờ Tiểu Vũ đã thành đầu heo rồi sao?”.
“Hình như là thế”.
“Ha ha ha…”
Bọn họ cười đầy khoái chí.
Lâm Chính cảm thấy vô cùng khó hiểu, bởi vì anh thực sự không cảm thấy những lời bọn họ nói có gì đáng cười.
Anh nhắm mắt lại, phớt lờ bọn họ.
Nhưng đúng lúc này, cả phòng tuyển thủ trở nên xôn xao.
Đám đệ tử ở cửa bỗng lớn tiếng kêu lên.
“Anh La đến rồi!”.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ thấy một đám nam thanh nữ tú nhanh chân bước vào, dẫn đầu là một chàng trai mặc đồ màu xanh lam đậm.
Trên người hắn còn có ba sọc ngang màu trắng. Ở Kỳ Dược Phòng, một sọc ngang là thân phận đàn anh, hai sọc là thuộc tầng lớp tinh anh, ba sọc thì ngang với thiên tài thiên kiêu, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Kỳ Dược Phòng.
Ở Kỳ Dược Phòng có tổng cộng mười người được vinh dự mang ba sọc.
Mười người này được gọi là thập đại thiên tài của Kỳ Dược Phòng.
La Phú Vinh là một trong số đó, hiện giờ xếp thứ chín. Người như vậy rời khỏi Kỳ Dược Phòng thì chắc chắn sẽ là đối tượng khiến các gia tộc giàu có và các doanh nghiệp tranh giành. Cho dù không rời khỏi Kỳ Dược Phòng thì cũng có thể giành được một chức vụ khá tốt ở đây.
Nhưng nghĩ cũng đúng, Kỳ Dược Phòng vốn đã không phải là một phái học thuật tầm thường, quy mô cũng cực kỳ lớn. Nghe nói học sinh của Kỳ Dược Phòng lên tới mấy chục nghìn người, hơn nữa còn có liên hệ với rất nhiều đại học Đông y trong cả nước, cũng được coi là một cơ quan học thuật rất có thực lực.
Nếu cuộc thi Giám Dược này là để chuẩn bị cho phòng chủ nhiệm kỳ tiếp theo của Kỳ Dược Phòng, thì đương nhiên quy mô cuộc thi sẽ không đơn giản.
Lâm Chính thở dài, mong sao cuộc thi này nhanh chóng kết thúc.
Dù sao hiện giờ tình hình của Giang Thành rất không lạc quan, hơn nữa anh còn phải theo dõi động thái của nhà họ Lâm, lãng phí quá nhiều thời gian ở đây đối với anh không phải là chuyện tốt.
Nhưng nếu đã đến rồi mà không mang được Hà Linh Hoa đi thì cũng khó ăn nói.
“Ấy, Tiểu Vũ, cậu làm sao vậy? Sao vẫn đeo khẩu trang thế? Nếu cậu không đeo thẻ trước ngực thì tôi cũng chẳng nhận ra”, đúng lúc này, một người đàn ông cao gầy, mặt mũi tươi cười bước tới, nói.
Lâm Chính nhíu mày.
Anh cũng không biết người này có quan hệ gì với Mặc Tiểu Vũ, suy nghĩ một lát rồi gật đầu, coi như chào hỏi, cũng chẳng thèm nhiều lời.
“Này Tiểu Vũ, sao cậu không nói gì thế? Cậu đi đâu vậy? Tại sao không trả lời tôi?”, hình như người kia không có ý định tha cho Lâm Chính, lập tức đuổi theo, cười nói.
“Tiểu Trương à, cậu tha cho Tiểu Vũ đi, người ta đã thê thảm lắm rồi, vì hái thuốc mà chọc đúng tổ ong, cả khuôn mặt bị ong đốt không chừa chỗ nào, anh đừng chọc vào vết sẹo của người ta chứ”, một cô gái ở bên cạnh cười nói.
“Vậy chẳng phải bây giờ Tiểu Vũ đã thành đầu heo rồi sao?”.
“Hình như là thế”.
“Ha ha ha…”
Bọn họ cười đầy khoái chí.
Lâm Chính cảm thấy vô cùng khó hiểu, bởi vì anh thực sự không cảm thấy những lời bọn họ nói có gì đáng cười.
Anh nhắm mắt lại, phớt lờ bọn họ.
Nhưng đúng lúc này, cả phòng tuyển thủ trở nên xôn xao.
Đám đệ tử ở cửa bỗng lớn tiếng kêu lên.
“Anh La đến rồi!”.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ thấy một đám nam thanh nữ tú nhanh chân bước vào, dẫn đầu là một chàng trai mặc đồ màu xanh lam đậm.
Trên người hắn còn có ba sọc ngang màu trắng. Ở Kỳ Dược Phòng, một sọc ngang là thân phận đàn anh, hai sọc là thuộc tầng lớp tinh anh, ba sọc thì ngang với thiên tài thiên kiêu, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Kỳ Dược Phòng.
Ở Kỳ Dược Phòng có tổng cộng mười người được vinh dự mang ba sọc.
Mười người này được gọi là thập đại thiên tài của Kỳ Dược Phòng.
La Phú Vinh là một trong số đó, hiện giờ xếp thứ chín. Người như vậy rời khỏi Kỳ Dược Phòng thì chắc chắn sẽ là đối tượng khiến các gia tộc giàu có và các doanh nghiệp tranh giành. Cho dù không rời khỏi Kỳ Dược Phòng thì cũng có thể giành được một chức vụ khá tốt ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.