Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 918
Bạch Long
20/04/2024
Đương nhiên, người có năng lực có bao giờ dễ dàng rời đi? Mục đích của La Phú Vinh là giành được vị trí số một, đặt chân vào hệ thống cấp cao của Kỳ Dược Phòng.
Nếu như có thể tiến vào lĩmh vực đó, dù là ai cũng có tiền đồ vô cùng rộng mở.
Thấy La Phú Vinh bước vào, ánh mắt của mỗi học sinh có mặt ở đây đều tràn ngập kính sợ, dù là ai cũng không dám làm chuyện lỗ mãng.
“Chào anh La!”.
“Anh La!”.
“Chào anh La!”.
“Anh La, lát nữa thi anh phải cố lên nhé!”.
“Anh La, em là fan hâm mộ của anh đấy!”.
…
Đám học sinh nhao nhao chào hỏi, một số cô gái còn sáng mắt lên. Tuy dung mạo của La Phú Vinh cũng được coi là đẹp trai, nhưng trong mắt bọn họ, La Phú Vinh với tài năng hơn người thực sự chẳng kém gì Bành Vu Yến.
Nhưng…
Đám người La Phú Vinh phớt lờ lời chào hỏi của những học sinh xung quanh, dõi mắt về phía trước, bước chân như bay.
Hắn nhanh chóng dừng lại.
Đứng ngay trước mặt Lâm Chính.
Hắn nhìn khẩu trang của Lâm Chính, lại nhìn thẻ học sinh trên ngực anh, sau đó lạnh lùng nói: “Cậu chính là Mặc Tiểu Vũ sao?”.
Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều sửng sốt.
Lâm Chính cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, gật đầu: “Phải, có chuyện gì sao?”.
Nhưng Lâm Chính vừa dứt lời, La Phú Vinh bỗng túm lấy cổ áo anh, nhỏ giọng gầm lên: “Nghe nói hai ngày trước cậu ra ngoài hái thuốc, định giở trò với chị Tây Nhu Thiến đúng không?”.
Tây Nhu Thiến?
Đó là ai vậy?
Lâm Chính không hiểu gì, ánh mắt nhìn La Phú Vinh đầy nghi hoặc.
Nhưng xung quanh đã ồ lên.
“Cái gì? Có chuyện như vậy sao?”.
“Trời ơi, Tiểu Vũ điên rồi sao?”.
“Đàn chị Tây Nhu Thiến xếp thứ sáu trong thập đại thiên tài đó, Mặc Tiểu Vũ muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga sao? Dám theo đuổi cả đàn chị Tây Nhu Thiến?”.
“Ha ha, không tè một bãi ra tự soi xem bản thân mình thế nào”.
“Không biết trời cao đất dày!”.
Đám người xung quanh cười khẩy, chế giễu khinh bỉ.
Nhưng đúng lúc này, La Phú Vinh đẩy mạnh Lâm Chính ra, mặt không cảm xúc nói: “Tuy đàn chị Tây Nhu Thiến vẫn chưa phản ánh chuyện này lên trên, nhưng tôi không thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra được. Tôi sẽ lập tức báo chuyện này với các giảng sư, cậu cứ chờ bị khai trừ đi. Nhưng nếu trước đó không cho cậu một bài học thì tôi lại thấy khó chịu trong lòng. Chỉ có điều đánh cậu thì bẩn tay tôi”.
Nếu như có thể tiến vào lĩmh vực đó, dù là ai cũng có tiền đồ vô cùng rộng mở.
Thấy La Phú Vinh bước vào, ánh mắt của mỗi học sinh có mặt ở đây đều tràn ngập kính sợ, dù là ai cũng không dám làm chuyện lỗ mãng.
“Chào anh La!”.
“Anh La!”.
“Chào anh La!”.
“Anh La, lát nữa thi anh phải cố lên nhé!”.
“Anh La, em là fan hâm mộ của anh đấy!”.
…
Đám học sinh nhao nhao chào hỏi, một số cô gái còn sáng mắt lên. Tuy dung mạo của La Phú Vinh cũng được coi là đẹp trai, nhưng trong mắt bọn họ, La Phú Vinh với tài năng hơn người thực sự chẳng kém gì Bành Vu Yến.
Nhưng…
Đám người La Phú Vinh phớt lờ lời chào hỏi của những học sinh xung quanh, dõi mắt về phía trước, bước chân như bay.
Hắn nhanh chóng dừng lại.
Đứng ngay trước mặt Lâm Chính.
Hắn nhìn khẩu trang của Lâm Chính, lại nhìn thẻ học sinh trên ngực anh, sau đó lạnh lùng nói: “Cậu chính là Mặc Tiểu Vũ sao?”.
Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều sửng sốt.
Lâm Chính cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, gật đầu: “Phải, có chuyện gì sao?”.
Nhưng Lâm Chính vừa dứt lời, La Phú Vinh bỗng túm lấy cổ áo anh, nhỏ giọng gầm lên: “Nghe nói hai ngày trước cậu ra ngoài hái thuốc, định giở trò với chị Tây Nhu Thiến đúng không?”.
Tây Nhu Thiến?
Đó là ai vậy?
Lâm Chính không hiểu gì, ánh mắt nhìn La Phú Vinh đầy nghi hoặc.
Nhưng xung quanh đã ồ lên.
“Cái gì? Có chuyện như vậy sao?”.
“Trời ơi, Tiểu Vũ điên rồi sao?”.
“Đàn chị Tây Nhu Thiến xếp thứ sáu trong thập đại thiên tài đó, Mặc Tiểu Vũ muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga sao? Dám theo đuổi cả đàn chị Tây Nhu Thiến?”.
“Ha ha, không tè một bãi ra tự soi xem bản thân mình thế nào”.
“Không biết trời cao đất dày!”.
Đám người xung quanh cười khẩy, chế giễu khinh bỉ.
Nhưng đúng lúc này, La Phú Vinh đẩy mạnh Lâm Chính ra, mặt không cảm xúc nói: “Tuy đàn chị Tây Nhu Thiến vẫn chưa phản ánh chuyện này lên trên, nhưng tôi không thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra được. Tôi sẽ lập tức báo chuyện này với các giảng sư, cậu cứ chờ bị khai trừ đi. Nhưng nếu trước đó không cho cậu một bài học thì tôi lại thấy khó chịu trong lòng. Chỉ có điều đánh cậu thì bẩn tay tôi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.