Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 984
Bạch Long
20/04/2024
“Cái gì?”.
Trương Tinh Vũ giật nảy mình, lập tức túm lấy cổ áo Tô Quảng gầm lên: “Ông điên à mà mua bộ vest đắt như vậy?”.
“Bà xã, bà đừng kích động, đây chỉ là hàng nhái thôi”, Tô Quảng vội đáp.
“Hàng nhái?”, lúc này Trương Tinh Vũ mới bình tĩnh hơn.
“Sao chồng bà có thể có sáu trăm nghìn tệ để mua bộ quần áo này chứ? Bộ này đừng nói là mua, cho dù là mượn tôi cũng không dám! Tôi chỉ mua hàng nhái để chữa cháy thôi!”, Tô Quảng giải thích.
“Hàng nhái?”, ánh mắt Trương Tinh Vũ lộ vẻ nghi hoặc: “Sẽ không bị nhìn ra đấy chứ?”.
“Bà yên tâm, chắc chắn là không, tôi đã chọn rất lâu, bộ này được nhái rất giống”.
“Nhưng… tôi vẫn lo… Nếu bị người ta nhận ra là hàng nhái, thì chẳng phải chúng ta mất sạch thể diện sao?”.
“Bà xã, không còn thời gian đâu, bây giờ chúng ta cũng chỉ đành làm vậy thôi!”.
“Vậy… thôi được rồi!”.
Trương Tinh Vũ thở dài, nói với Lâm Chính đang nghệt ra: “Tiểu Chính, đi, chúng ta đi ăn thôi!”.
Từ khi Lâm Chính ở rể nhà họ Tô, Trương Tinh Vũ chưa bao giờ chủ động đưa anh đi ăn ở đâu. Trong mắt bà ta, anh chính là một kẻ khiến bà ta mất thể diện, dẫn theo một thằng vô dụng thì còn mặt mũi gì chứ? Trương Tinh Vũ lại có lòng tự tôn mạnh mẽ, lại càng không coi trọng Lâm Chính bao giờ.
Nhưng lần này Trương Tinh Vũ không những đưa anh đi ăn, mà còn chọn vest cho anh nữa…
Tuy cũng không phải là hàng chính hãng gì.
Có chuyện gì thế nhỉ? Mặt trời mọc phía Tây sao?
Rời khỏi nhà trọ, liền nhìn thấy một chiếc xe con BMW 5-Series đang đỗ dưới tầng một, đã được rửa bóng loáng, Tô Quảng ném luôn chìa khóa cho Lâm Chính.
“Tiểu Chính, cậu lái đi, chúng ta đến nhà hàng Khải Mông”, Tô Quảng nói.
“Bố, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Ăn một bữa cơm có cần phải gióng trống khua chiêng như vậy không?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
Bởi vì anh nhận ra Tô Quảng đã thay sang bộ vest kia, còn Trương Tinh Vũ cũng ăn mặc trang điểm rất sang trọng quý phái, những món trang sức mua lúc kết hôn hầu như đều đeo hết lên người.
“Lên xe sẽ nói cho cậu biết, không kịp nữa rồi, chúng ta vừa đi vừa nói”, Tô Quảng đáp.
Lâm Chính gật đầu, rồi ngồi vào xe.
Trên đường đến nhà hàng Khải Mông, Lâm Chính cũng hiểu ra toàn bộ câu chuyện.
Hóa ra Trương Tinh Vũ mất bao công sức chăm chút cho Lâm Chính như vậy là vì mấy người bạn học cũ của Trương Tinh Vũ đến Giang Thành, và mời cả nhà bọn họ đến nhà hàng Khải Mông dùng cơm.
Mấy bà bạn đó và Trương Tinh Vũ cũng có mối quan hệ không tệ, bọn họ đã bốn năm năm nay không gặp nhau, nên lần này định gặp nhau hàn huyên chuyện cũ.
Bạn cũ gặp nhau cũng chỉ có mấy chuyện vớ vẩn, hoặc là khoe khoang mấy năm nay mình sống tốt thế nào, hoặc là nối lại tình xưa, gặp gỡ ở nhà hàng khách sạn, những người liên lạc vì tình cảm thì vô cùng hiếm hoi.
Lần này đám bạn của Trương Tinh Vũ gặp nhau thì chắc chắn là nghiêng về vế trước.
Lại thêm danh tiếng ở rể của Lâm Chính ở Giang Thành, Trương Tinh Vũ biết chắc chắn mình sẽ bị chê cười, nên định chăm chút cho Lâm Chính, dùng thân phận của một người thành công để chặn miệng những người này.
“Dù sao hiện giờ Tiểu Nhu cũng đã mở công ty, có chút tiếng tăm, đến lúc đó cậu cứ nói rằng cậu cũng đang làm ở công ty này, đừng làm nhà ta mất mặt, hiểu chưa?”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói.
Trương Tinh Vũ giật nảy mình, lập tức túm lấy cổ áo Tô Quảng gầm lên: “Ông điên à mà mua bộ vest đắt như vậy?”.
“Bà xã, bà đừng kích động, đây chỉ là hàng nhái thôi”, Tô Quảng vội đáp.
“Hàng nhái?”, lúc này Trương Tinh Vũ mới bình tĩnh hơn.
“Sao chồng bà có thể có sáu trăm nghìn tệ để mua bộ quần áo này chứ? Bộ này đừng nói là mua, cho dù là mượn tôi cũng không dám! Tôi chỉ mua hàng nhái để chữa cháy thôi!”, Tô Quảng giải thích.
“Hàng nhái?”, ánh mắt Trương Tinh Vũ lộ vẻ nghi hoặc: “Sẽ không bị nhìn ra đấy chứ?”.
“Bà yên tâm, chắc chắn là không, tôi đã chọn rất lâu, bộ này được nhái rất giống”.
“Nhưng… tôi vẫn lo… Nếu bị người ta nhận ra là hàng nhái, thì chẳng phải chúng ta mất sạch thể diện sao?”.
“Bà xã, không còn thời gian đâu, bây giờ chúng ta cũng chỉ đành làm vậy thôi!”.
“Vậy… thôi được rồi!”.
Trương Tinh Vũ thở dài, nói với Lâm Chính đang nghệt ra: “Tiểu Chính, đi, chúng ta đi ăn thôi!”.
Từ khi Lâm Chính ở rể nhà họ Tô, Trương Tinh Vũ chưa bao giờ chủ động đưa anh đi ăn ở đâu. Trong mắt bà ta, anh chính là một kẻ khiến bà ta mất thể diện, dẫn theo một thằng vô dụng thì còn mặt mũi gì chứ? Trương Tinh Vũ lại có lòng tự tôn mạnh mẽ, lại càng không coi trọng Lâm Chính bao giờ.
Nhưng lần này Trương Tinh Vũ không những đưa anh đi ăn, mà còn chọn vest cho anh nữa…
Tuy cũng không phải là hàng chính hãng gì.
Có chuyện gì thế nhỉ? Mặt trời mọc phía Tây sao?
Rời khỏi nhà trọ, liền nhìn thấy một chiếc xe con BMW 5-Series đang đỗ dưới tầng một, đã được rửa bóng loáng, Tô Quảng ném luôn chìa khóa cho Lâm Chính.
“Tiểu Chính, cậu lái đi, chúng ta đến nhà hàng Khải Mông”, Tô Quảng nói.
“Bố, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Ăn một bữa cơm có cần phải gióng trống khua chiêng như vậy không?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
Bởi vì anh nhận ra Tô Quảng đã thay sang bộ vest kia, còn Trương Tinh Vũ cũng ăn mặc trang điểm rất sang trọng quý phái, những món trang sức mua lúc kết hôn hầu như đều đeo hết lên người.
“Lên xe sẽ nói cho cậu biết, không kịp nữa rồi, chúng ta vừa đi vừa nói”, Tô Quảng đáp.
Lâm Chính gật đầu, rồi ngồi vào xe.
Trên đường đến nhà hàng Khải Mông, Lâm Chính cũng hiểu ra toàn bộ câu chuyện.
Hóa ra Trương Tinh Vũ mất bao công sức chăm chút cho Lâm Chính như vậy là vì mấy người bạn học cũ của Trương Tinh Vũ đến Giang Thành, và mời cả nhà bọn họ đến nhà hàng Khải Mông dùng cơm.
Mấy bà bạn đó và Trương Tinh Vũ cũng có mối quan hệ không tệ, bọn họ đã bốn năm năm nay không gặp nhau, nên lần này định gặp nhau hàn huyên chuyện cũ.
Bạn cũ gặp nhau cũng chỉ có mấy chuyện vớ vẩn, hoặc là khoe khoang mấy năm nay mình sống tốt thế nào, hoặc là nối lại tình xưa, gặp gỡ ở nhà hàng khách sạn, những người liên lạc vì tình cảm thì vô cùng hiếm hoi.
Lần này đám bạn của Trương Tinh Vũ gặp nhau thì chắc chắn là nghiêng về vế trước.
Lại thêm danh tiếng ở rể của Lâm Chính ở Giang Thành, Trương Tinh Vũ biết chắc chắn mình sẽ bị chê cười, nên định chăm chút cho Lâm Chính, dùng thân phận của một người thành công để chặn miệng những người này.
“Dù sao hiện giờ Tiểu Nhu cũng đã mở công ty, có chút tiếng tăm, đến lúc đó cậu cứ nói rằng cậu cũng đang làm ở công ty này, đừng làm nhà ta mất mặt, hiểu chưa?”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.