Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 985
Bạch Long
20/04/2024
“Vâng”, Lâm Chính bất đắc dĩ đáp.
“Tiểu Chính, cậu cũng đừng cảm thấy áp lực quá. Đây chỉ là một buổi họp lớp bình thường, ăn bữa cơm thôi, ăn xong chúng ta sẽ về”, Tô Quảng cười nói.
“Buổi họp lớp bình thường? Đơn giản như vậy thì tốt quá! Ông không biết đấy thôi, bọn họ còn đưa cả con cái đến, lần này rõ ràng là muốn khoe với tôi mà! Hừ, Trương Tinh Vũ tôi sẽ cho bọn họ toại nguyện chắc?”, Trương Tinh Vũ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy ngạo mạn.
Lâm Chính không nói gì.
Anh biết ngay sẽ thế này mà.
Đến cuối cùng, anh vẫn là công cụ để Trương Tinh Vũ nở mày nở mặt…
Thôi vậy, cứ đi cùng Trương Tinh Vũ, dù sao anh cũng chưa ăn, nghe nói đồ ăn của nhà hàng Khải Mông không tệ, đến đó ăn thử cũng được.
Chiếc BMW nhanh chóng đến cửa nhà hàng Khải Mông.
“Thưa anh, nơi này không được đỗ xe, bãi đỗ xe ở bên phải”, nhân viên lễ tân ở cửa vội vàng chạy ra, nói với Lâm Chính đang dừng xe ở cửa.
“Được, cảm ơn”.
Lâm Chính mỉm cười, đánh vô lăng, quay sang bên phải.
Vì đã đến giờ ăn, nên dù bãi đỗ xe đủ lớn thì cũng chỉ còn mấy chỗ trống.
Lâm Chính nhắm được một chỗ, đang định đánh xe vào đó.
Nhưng đúng lúc này…
Két!
Một tiếng phanh gấp đột ngột vang lên, sau đó liền thấy một chiếc Porsche Cayenne chặn trước chỗ đỗ xe, nửa đầu xe đã đỗ vào chỗ.
Lâm Chính sửng sốt.
Chiếc xe này chiếm chỗ như vậy thì anh gần như không thể đánh xe vào được nữa.
“Haizz, người này bị sao thế?”, Trương Tinh Vũ tức giận nói: “Đâu ra cái kiểu đỗ xe như vậy?”.
“Bà cứ bình tĩnh, để tôi đi nói với người ta”.
Tô Quảng cười nói, sau đó đẩy cửa xuống xe, đi về phía chiếc Cayenne kia.
Lâm Chính vốn định xuống nói, nhưng Tô Quảng đi rồi thì thôi vậy.
Người lái chiếc Cayenne là một chàng trai trẻ, anh ta hạ cửa kính xe, nheo mắt nhìn Tô Quảng.
Nhưng hai người còn chưa nói câu nào, thanh niên kia bỗng mở cửa xuống xe, tát cho Tô Quảng một cái.
“Ui da! Sao cậu lại đánh người khác như vậy?”, Tô Quảng ôm má kêu lên.
“Khốn kiếp!”. . ngôn tình ngược
Trương Tinh Vũ vẫn luôn chú ý đến bên này, không nhịn được nữa, lập tức chửi một tiếng rồi xuống xe.
Lâm Chính cũng vội vàng xuống theo.
“Cậu làm sao thế? Cậu đỗ xe như vậy thì chớ, lại còn đánh người, có văn hóa không vậy?”, Trương Tinh Vũ tức giận chửi mắng.
Nhưng thanh niên kia không thèm đếm xỉa đến bà ta, mà còn vô cùng cao ngạo nói: “Mấy kẻ nghèo kiết xác, kêu cái chó gì mà kêu? Chỗ này là tôi nhìn thấy trước, nếu ông bà thức thời thì mau cút đi, đừng chọc cho ông đây nổi giận! Nếu không thì đừng trách tôi!”.
“Cậu… cậu đánh người mà còn dám ăn nói như vậy? Tôi… tôi… tôi liều mạng với cậu!”.
“Tiểu Chính, cậu cũng đừng cảm thấy áp lực quá. Đây chỉ là một buổi họp lớp bình thường, ăn bữa cơm thôi, ăn xong chúng ta sẽ về”, Tô Quảng cười nói.
“Buổi họp lớp bình thường? Đơn giản như vậy thì tốt quá! Ông không biết đấy thôi, bọn họ còn đưa cả con cái đến, lần này rõ ràng là muốn khoe với tôi mà! Hừ, Trương Tinh Vũ tôi sẽ cho bọn họ toại nguyện chắc?”, Trương Tinh Vũ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy ngạo mạn.
Lâm Chính không nói gì.
Anh biết ngay sẽ thế này mà.
Đến cuối cùng, anh vẫn là công cụ để Trương Tinh Vũ nở mày nở mặt…
Thôi vậy, cứ đi cùng Trương Tinh Vũ, dù sao anh cũng chưa ăn, nghe nói đồ ăn của nhà hàng Khải Mông không tệ, đến đó ăn thử cũng được.
Chiếc BMW nhanh chóng đến cửa nhà hàng Khải Mông.
“Thưa anh, nơi này không được đỗ xe, bãi đỗ xe ở bên phải”, nhân viên lễ tân ở cửa vội vàng chạy ra, nói với Lâm Chính đang dừng xe ở cửa.
“Được, cảm ơn”.
Lâm Chính mỉm cười, đánh vô lăng, quay sang bên phải.
Vì đã đến giờ ăn, nên dù bãi đỗ xe đủ lớn thì cũng chỉ còn mấy chỗ trống.
Lâm Chính nhắm được một chỗ, đang định đánh xe vào đó.
Nhưng đúng lúc này…
Két!
Một tiếng phanh gấp đột ngột vang lên, sau đó liền thấy một chiếc Porsche Cayenne chặn trước chỗ đỗ xe, nửa đầu xe đã đỗ vào chỗ.
Lâm Chính sửng sốt.
Chiếc xe này chiếm chỗ như vậy thì anh gần như không thể đánh xe vào được nữa.
“Haizz, người này bị sao thế?”, Trương Tinh Vũ tức giận nói: “Đâu ra cái kiểu đỗ xe như vậy?”.
“Bà cứ bình tĩnh, để tôi đi nói với người ta”.
Tô Quảng cười nói, sau đó đẩy cửa xuống xe, đi về phía chiếc Cayenne kia.
Lâm Chính vốn định xuống nói, nhưng Tô Quảng đi rồi thì thôi vậy.
Người lái chiếc Cayenne là một chàng trai trẻ, anh ta hạ cửa kính xe, nheo mắt nhìn Tô Quảng.
Nhưng hai người còn chưa nói câu nào, thanh niên kia bỗng mở cửa xuống xe, tát cho Tô Quảng một cái.
“Ui da! Sao cậu lại đánh người khác như vậy?”, Tô Quảng ôm má kêu lên.
“Khốn kiếp!”. . ngôn tình ngược
Trương Tinh Vũ vẫn luôn chú ý đến bên này, không nhịn được nữa, lập tức chửi một tiếng rồi xuống xe.
Lâm Chính cũng vội vàng xuống theo.
“Cậu làm sao thế? Cậu đỗ xe như vậy thì chớ, lại còn đánh người, có văn hóa không vậy?”, Trương Tinh Vũ tức giận chửi mắng.
Nhưng thanh niên kia không thèm đếm xỉa đến bà ta, mà còn vô cùng cao ngạo nói: “Mấy kẻ nghèo kiết xác, kêu cái chó gì mà kêu? Chỗ này là tôi nhìn thấy trước, nếu ông bà thức thời thì mau cút đi, đừng chọc cho ông đây nổi giận! Nếu không thì đừng trách tôi!”.
“Cậu… cậu đánh người mà còn dám ăn nói như vậy? Tôi… tôi… tôi liều mạng với cậu!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.