Chương 60:
Sidney Sheldon
25/07/2021
Cuộc sống của Eve tiến triển khá tốt đẹp. Câu chuyện xảy ra với bà nội đã làm thương tổn “cái tôi” của nàng một cách nặng nề, đến nỗi nàng đã quên đi một điều rất quan trọng. Nàng đã quên hẳn rằng nàng rất hấp dẫn đối với đàn ông. Trong một bữa tiệc đầu tiên, sau ngày dọn đến căn hộ mới, nằng đã cho số điện thoại của nàng cho sáu chàng trai – bốn người trong số ấy đã có gia đình – và chỉ trong vòng hai mươi bốn giờ đồng hồ, nàng đã nhận được sự đáp ứng của tất cả sáu người. Từ ngày ấy, Eve biết rằng nàng không cần phải lo lắng gì nữa về vấn đề tiền bạc. Người ta gửi quà tặng đến cho nàng như mưa rào: những thứ nữ trang đắt tiền, những bức tranh quý và nhất là tiền mặt.
“Tôi vừa mới đặt mua một chiếc tủ chè, nhưng ngân phiếu về khoản trợ cấp của tôi chưa đến nơi. vậy có phiền anh lắm không, anh yêu quý”.
Nhưng, họ chẳng có gì phiền lòng cả.
Khi Eve đi ra chỗ công cộng, nàng phải xếp đặt làm sao cho người đi theo nàng phải là những chàng trai độc thân. Còn những người có gia đình rồi thì nàng tiếp họ tại nhà. Eve tỏ ra rất kín đáo. Nàng thận trọng không để cho tên tuổi của nàng trở thành đề tài bàn tán trên báo chí, điều này không phải là vì nàng lo sợ số tiền trợ cấp của nàng sẽ bị cắt mà chính là vì nàng đã quyết định rằng một ngày kia bà nội nàng sẽ phải bò sát đất để đến với nàng. Bà Kate Blackwell cần có một người thừa kế để thay bà đảm nhiệm công ty Kruger-Brent. Alexandra không đủ khả năng để làm bất cứ việc gì ngoài công việc của một bà nội trợ, Eve cảm thấy hể hả với ý nghĩ này.
Một buổi trưa nọ, lật những trang báo Town and Country, Eve chợt nhìn thấy bức hình Alexandra đang khiêu vũ với một chàng trai trông hấp dẫn. Eve không nhìn vào hình ảnh Alexandra mà nhìn chàng trai ấy. Và nàng nhận ra rằng nếu Alexandra lấy chồng và có con trai thì đó là tai hoạ lớn cho Eve và cho các dự tính của nàng.
Nàng chăm chú nhìn bức hình một hồi lâu.
Trong suốt thời gian một năm, Alexandra đã gọi điện thoại cho Eve đều đặn, để mời nàng ăn trưa, ăn tối, nhưng lần nào Eve cũng kiếm cớ thoái thác. Nhưng bây giờ, Eve quyết định rằng đã đến lúc nàng phải nói chuyện với Alexandra. Vì vậy, nàng mời Alexandra đến căn hộ của nàng.
Alexandra chưa hề thấy căn hộ này trước đó, nên Eve cố thu hết can đảm để chờ đợi một lời bày tỏ thương hại. Thế nhưng, Alexandra chỉ nói, “Căn hộ này thật là thích, chị Eve ạ. Nó có vẻ rất ấm cúng, phải thế không, chị?”.
Eve tủm tỉm cười, “Nó hợp với chị. Chị thích một cái gì thật thân mật”. Eve đã cầm khá nhiều nữ trang và các bức tranh để có thể dời đến một căn hộ đẹp hơn, nhưng nếu làm như vậy thì bà Kate sẽ biết và sẽ hỏi nàng kiếm đâu ra tiền. Vào lúc này, phương châm của nàng là “cẩn thận, kín đáo”.
“Bà nội có khoẻ không?” Eve hỏi.
“Cũng khoẻ”, Alexandra do dự đáp, “Chị Eve ạ, em không biết chuyện gì đã xảy ra giữa bà nội và chị, nhưng nếu có việc gì chị cần em giúp đỡ thì em sẽ...”
Eve thở dài. “Bà không nói với em sao?”
“Không. Bà không muốn bàn đến chuyện ấy”.
“Chị không trách bà nội. Tội nghiệp, có lẽ bà cảm thấy mình tội lỗi quá chừng. Số là trước đây chị có gặp một ông bác sĩ trẻ rất tốt. Chị và anh ấy sắp sửa cưới nhau. Hai người cùng ăn nằm với nhau. Thế là bà nội biết được chuyện ấy, bà đuổi chị ra khỏi nhà và không muốn nhìn thấy mặt chị nữa. Chị nghĩ rằng bà nội mình quá xưa cổ, Alex ạ”
Nàng nhìn thấy vẻ lo ngại trên mặt Alexandra. “Thật kinh khủng quá. Hai người nên đến gặp bà nội. Chắc chắn bà sẽ...”
“Anh ấy chết trong một tai nạn máy bay”.
“Trời, chị Eve ạ, tại sao chị không nói với em chuyện này trước đây?”
“Lúc ấy chị thẹn quá, không dám nói với ai, ngay cả với em nữa”. Nàng cầm lấy tay em gái, bóp thật chặt. “Em cũng biết đấy, chị kể cho em nghe tất cả mọi chuyện”.
“Để em nói với bà nội. Em sẽ giải thích...”
“Đừng làm thế. Chị có quá nhiều tự ái. Em hãy hứa với chị rằng em sẽ không bao giờ nói điều này với bà. Không bao giờ”
“Nhưng chắc chắn bà nội sẽ...”
“Hứa đi!”
Alexandra thở dài. “Thôi được”.
“Em hãy tin lời chị. Chị ở đây rất sung sướng. Đi đi về về tuỳ thích. Thật là tuyệt”.
Alexandra nhìn chị và nhớ lại trước đây nàng đã nhớ chị biết bao nhiêu.
Eve quàng tay lên người Alexandra, và nói với vẻ trêu chọc. “Thôi, chị kể về chị như thế là đủ rồi. Bây giờ em hãy nói về những gì đã xảy đến với em. Em đã gặp được “Ông hoàng tử đáng yêu” chưa? Chắc là có rồi chứ gì?”
“Chưa”.
Eve nhìn kĩ cô em gái. Nó là tấm gương phản chiếu hình ảnh của nàng, vì vậy nàng quyết định phải phá huỷ nó đi. “Rồi em sẽ có, em ạ”.
“Em chưa vội. Em cho rằng đã đến lúc em bắt đầu phải tự nuôi sống. Em đã nói với bà nội về chuyện ấy. Tuần sau, em sẽ gặp người đứng đầu một hãng quảng cáo để bàn về việc làm”.
Hai người cùng ăn trưa trong một quán ăn nhỏ gần nơi ở của Eve. Eve đòi trả tiền cho kì được. Nàng không cần chút gì của em gái.
Khi hai người chia tay nhau, Alexandra nói, “Chị Eve ạ, nếu chị cần tiền...”
“Đừng nói vớ vẩn thế, em ạ. Chị thiếu gì tiền...”
Alexandra vẫn chưa chịu. “Thế nhưng, khi nào chị thiếu tiền, chị có thể lấy bất cứ thứ gì em có”.
Eve nhìn thẳng vào mắt Alexandra. “Chị sẽ tin vào điều đó”. nàng mỉm cười “nhưng thực sự chị không cần gì cả, Alex ạ”. Nàng không thèm nhặt những mảnh vụn. nàng có ý định ăn cả cái bánh. Vấn đề là: Làm thế nào để chiếm lấy nó?
°
° °
Một buổi tiệc cuối tuần được tổ chức ở Nassau.
“Có chị đến dự thì buổi tiệc sẽ khác hẳn, Eve ạ. Tất cả các bạn của chị đều sẽ có mặt”.
Người gọi là Nita Ludwig, một cô gái Eve đã quen biết ở trường học bên Thuỵ Sĩ.
Nàng sẽ gặp một số bạn trai mới. Nàng đã chán với những “thu hoạch” hiện tại rồi.
“Nghe có vẻ vui đấy. Tôi sẽ đến”. Eve nói.
Trưa hôm ấy, nàng cầm một chiếc vòng ngọc do một ông chủ hãng bảo hiểm, đã có vợ và ba con, tặng nàng tuần trước vì quá say đắm nàng. Với số tiền cầm đồ ấy, nàng sẽ sắm một bộ đồ mùa hè mới ở hiệu may Lord and Taylor, và mua vé khứ hồi đi Nassau... Sáng hôm sau, nàng lên máy bay.
°
° °
Tài sản của gia đình Ludwig là một toà lâu đài to lớn, trải dài trên bãi biển. Ngôi nhà chính có ba mươi phòng, và phòng nhỏ nhất cũng lớn hơn cả căn hộ của Eve. Eve được một người hầu gái mặc đồng phục dẫn đến căn phòng dành riêng cho nàng. Trong khi Eve rửa ráy cho mát mẻ thì người hầu gái ấy mở hành lí ra cho nàng. Sau đó, nàng đi xuống nhà gặp gỡ các khách mời.
Trong phòng khách có mười sáu người, và họ có một đặc điểm chung duy nhất: họ đều giàu có cả. Nita Ludwig là người tin tưởng mạnh mẽ vào câu phương ngôn: “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”. Những con người này có chung một suy nghĩ về cùng một thứ; họ cảm thấy dễ chịu khi ngồi với nhau vì họ đều nói chung một thứ ngôn ngữ. Họ chia sẻ với nhau những trường nội trú sang trọng nhất, những ngôi nhà lộng lẫy nhất, những chiếc thuyền buồm, những chiếc máy bay phản lực tư nhân, và cả những vấn đề thuế má. Một nhà báo đã phong cho họ cái tên là “giới phản lực”, một danh xưng mà họ thường đưa ra để chế giễu nhau và lấy làm thích thú. Họ là một thiểu số được ưu đãi, được chọn lựa, tách rời ra khỏi những người khác do một vị thần biết phân biệt. Mặc kệ những người khác tin rằng tiền bạc không thể mua được tất cả mọi thứ. Nhóm người này biết rõ hơn. Với tiền bạc, họ mua được sắc đẹp, tình yêu, cuộc sống xa xỉ và một chổ đứng trên thiên đường. Đó là tất cả những thứ mà Eve đã bị tước đi do ý muốn bất thường của một bà già. Nhưng không được lâu đâu, Eve thầm nghĩ.
Nàng bước vào phòng khách thì cuộc nói chuyện rì rào ngưng bặt. Trong một căn phòng toàn là những người đẹp, nàng nổi bật lên trên tất cả. Nita dẫn Eve đi chào các bạn bè, và giới thiệu nàng với những người không quen biết. Eve thật là xinh đẹp và vui vẻ. Nàng quan sát từng chàng trai với cái nhìn hiểu biết, và lựa ra các mục tiêu của nàng với sự thành thạo của một nhà chuyên môn. Đa số những người lớn tuổi đều có vợ con, nhưng điều đó chỉ làm cho việc lựa chọn của nàng dễ dàng hơn.
Một chàng trai hói đầu, mặc chiếc quần short vuông và chiếc sơ mi thể thao kiểu Hawaii, đến bên nàng và nói, “Tôi đoán chắc cô đã chán nghe người ta khen cô là rất xinh đẹp, phải thế không?”
Eve thưởng cho ông ta một nụ cười nồng thắm và nói, “Tôi không bao giờ chán chuyện ấy cả, thưa ông...”
“Tên tôi là Peterson. Nhưng cô cứ gọi tôi là Dan cho thân mật. Cô là một minh tinh Hollywood mới phải”.
“Tôi e rằng tôi không có tài đóng kịch”.
“Nhưng tôi thì lại cho rằng cô có nhiều tài năng khác nữa”.
Eve cười một cách bí hiểm “Khi nào ông thử rồi thì mới biết được, phải không, ông Dan?”
Dan liếm mép, “Cô đến đây một mình sao?”
“Vâng”.
“Tôi có một chiếc du thuyền đậu ở trong vịnh. Có thể nào chúng ta cùng đi chơi vào ngày mai được không?”
“Nghe có vẻ thích đấy”, Eve nói.
Dan cười, “Tôi không hiểu sao trước đây chúng ta không gặp nhau bao giờ. Tôi quen biết bà nội cô nhiều năm rồi”.
Eve vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng phải cố gắng hết sức, “Bà nội tôi là một người rất được yêu mến”, Eve nói, “Bây giờ có lẽ chúng ta nên đi đến nói chuyện với các bạn khác nhỉ”.
“Đúng vậy, cô em yêu quý ạ”. Anh ta nháy mắt một cái, “Ngày mai nhé, nhớ đấy”.
°
° °
Từ lúc ấy, anh ta không thể nào gặp riêng Eve một lần nữa. Nàng tránh anh ta vào lúc ăn trưa, và sau bữa ăn, nàng mượn một chiếc xe hơi dành cho khách ở trong gara, rồi lái xuống phố. Nàng đi qua tháp Black-Beard và khu vườn xinh đẹp Ardastra, nơi có những con hồng hạc màu sắc sặc sỡ đang biểu diễn. Nàng dừng ở bờ bể để xem những chiếc thuyền đánh cá đang trút lên bờ những con rùa thật to, những con tôm hùm, cá nhiệt đới, và nhiều vỏ ốc màu sắc sặc sỡ. Những vỏ ốc này sẽ được đánh bóng và bán cho các du khách.
Mặt nước trong vịnh trơn láng, sóng bể lóng lánh như kim cương. Bên kia vũng nước Eve có thể trông thấy bãi bể Paradise Island cong vòng như lưỡi liềm. Một chiếc thuyền máy vừa rời bến đậu ở bãi bể, và khi nó bắt đầu tăng thêm tốc độ thì hình dáng một người đàn ông bắt đầu nhô lên trên nền trời, kéo lê ở phía sau chiếc thuyền. Thật là một quang cảnh khiến cho người ta phải giật mình, sửng sốt. Người ấy xuất hiện, bám lơ lửng vào một thanh kim khí buộc chặt với một chiếc buồm màu xanh, thân hình anh ta dài, mảnh khảnh, duỗi ra chống chọi lại sức gió. Eve đứng nhìn say mê, trong khi chiếc thuyền máy gầm lên, tiến về phía cảng, và hình người treo lơ lửng trên không lướt đến gần hơn. Chiếc thuyền đến gần bến đậu, đổi hướng rất nhanh. Trong chốc lát, Eve nhìn thoáng thấy mặt người ấy, đen sẫm và đẹp trai, rồi anh ta biến đi đâu mất.
°
° °
Năm giờ sau, anh ta bước vào trong phòng khách của Nita Ludwig. Eve có cảm tưởng như thể nàng đã buộc anh ta phải đến đây. Nàng đã biết anh sẽ xuất hiện. Nhìn gần, anh ta trông càng đẹp trai hơn nữa. Anh cao chừng hai thước, nét mặt rám nắng như được chạm trổ tuyệt hảo, mắt xanh và thân hình gọn gàng như một vận động viên. Khi cười, anh để lộ hàm răng trắng, đều đặn. Anh nhìn xuống Eve, tủm tỉm cười, khi Nita giới thiệu anh với nàng.
“Đây là George Mellis. Còn đây là Eve Blackwell”.
“Lạy Chúa, cô giống như bức tranh trong viện bảo tàng Louvre”, George Mellis nói. Giọng anh ta trầm và khàn khàn với một âm điệu khó có thể xác định.
“Đi theo tôi nào”. Nita ra lệnh, “Tôi sẽ giới thiệu anh với các vị khách khác”.
Anh ta vẫy tay xua nàng đi. “Khỏi phải bận tâm. Tôi đã gặp mọi người rồi”.
Nita nhìn hai người, ra dáng suy nghĩ. “Thôi được, nếu tôi có thể làm gì được việc gì thì anh cứ gọi tôi nhé”.
“Anh hơi lỗ mãng đối với chị ấy đấy, anh không thấy hay sao?”, Eve hỏi.
Mellis cười. “Tôi không chịu trách nhiệm về những gì tôi nói hay tôi làm. Tôi đang yêu đây”.
Eve phá lên cười.
“Tôi nói thật đấy. Cô là người xinh đẹp nhất mà tôi chưa hề được thấy trong đời”.
“Tôi cũng đang nghĩ về anh giống như vậy”.
Eve không cần biết anh chàng này có nhiều tiền hay không. Nàng đã bị anh ta làm mê hoặc. Không phải chỉ là do dáng vẻ bên ngoài của anh ta mà thôi. Anh ta có một sức hút như nam châm, một thứ sức mạnh kích thích. Không một người đàn ông nào đã từng tác động đến nàng như vậy. “Anh là ai?”
“Nita đã giới thiệu rồi. George Mellis”.
“Anh là ai?” Nàng lặp lại câu hỏi.
“À, cô muốn hỏi theo nghĩa triết học chứ gì? Cái tôi hiện thực? Chẳng có gì hay ho để mà nói cả. Tôi là người Hi Lạp. Gia đình tôi trồng cây ô liu và các thứ khác”.
Đúng là cái tên Mellis ấy rồi. Các nhãn hiệu thực phẩm Mellis có thể thấy ở tất cả các cửa hàng tạp hoá và siêu thị khắp nước Mỹ.
“Anh có gia đình chưa?”
Anh cười. “Lúc nào cô cũng hay hỏi trực tiếp như thế à?”
“Không”.
“Tôi chưa có vợ”.
Câu trả lời này gây cho nàng một cảm giác sung sướng bất ngờ. Chỉ cần nhìn chàng, Eve đã cảm thấy muốn chiếm đoạt chàng và được chiếm đoạt.
“Tại sao anh bỏ bữa cơm tối?”
“Cô muốn biết sự thật à?”
“Phải”.
“Đó là một vấn đề rất riêng tư”.
Nàng chờ đợi.
“Lúc ấy tôi bận thuyết phục một cô gái đừng có tự tử”. Anh ta nói với một vẻ thản nhiên như thể đó là một chuyện xảy ra thông thường.
“Tôi hi vọng anh đã thành công”.
“Tạm thời vào lúc này. Tôi hi vọng cô không phải là loại người thích tự vẫn”.
“Không. Tôi cũng hi vọng anh không phải loại người ấy”.
George Mellis phá lên cười. “Anh yêu em”, anh nói, “Thật sự anh yêu em”. Anh cầm lấy cánh tay Eve. Sự động chạm này khiến nàng rùng mình.
“Tôi vừa mới đặt mua một chiếc tủ chè, nhưng ngân phiếu về khoản trợ cấp của tôi chưa đến nơi. vậy có phiền anh lắm không, anh yêu quý”.
Nhưng, họ chẳng có gì phiền lòng cả.
Khi Eve đi ra chỗ công cộng, nàng phải xếp đặt làm sao cho người đi theo nàng phải là những chàng trai độc thân. Còn những người có gia đình rồi thì nàng tiếp họ tại nhà. Eve tỏ ra rất kín đáo. Nàng thận trọng không để cho tên tuổi của nàng trở thành đề tài bàn tán trên báo chí, điều này không phải là vì nàng lo sợ số tiền trợ cấp của nàng sẽ bị cắt mà chính là vì nàng đã quyết định rằng một ngày kia bà nội nàng sẽ phải bò sát đất để đến với nàng. Bà Kate Blackwell cần có một người thừa kế để thay bà đảm nhiệm công ty Kruger-Brent. Alexandra không đủ khả năng để làm bất cứ việc gì ngoài công việc của một bà nội trợ, Eve cảm thấy hể hả với ý nghĩ này.
Một buổi trưa nọ, lật những trang báo Town and Country, Eve chợt nhìn thấy bức hình Alexandra đang khiêu vũ với một chàng trai trông hấp dẫn. Eve không nhìn vào hình ảnh Alexandra mà nhìn chàng trai ấy. Và nàng nhận ra rằng nếu Alexandra lấy chồng và có con trai thì đó là tai hoạ lớn cho Eve và cho các dự tính của nàng.
Nàng chăm chú nhìn bức hình một hồi lâu.
Trong suốt thời gian một năm, Alexandra đã gọi điện thoại cho Eve đều đặn, để mời nàng ăn trưa, ăn tối, nhưng lần nào Eve cũng kiếm cớ thoái thác. Nhưng bây giờ, Eve quyết định rằng đã đến lúc nàng phải nói chuyện với Alexandra. Vì vậy, nàng mời Alexandra đến căn hộ của nàng.
Alexandra chưa hề thấy căn hộ này trước đó, nên Eve cố thu hết can đảm để chờ đợi một lời bày tỏ thương hại. Thế nhưng, Alexandra chỉ nói, “Căn hộ này thật là thích, chị Eve ạ. Nó có vẻ rất ấm cúng, phải thế không, chị?”.
Eve tủm tỉm cười, “Nó hợp với chị. Chị thích một cái gì thật thân mật”. Eve đã cầm khá nhiều nữ trang và các bức tranh để có thể dời đến một căn hộ đẹp hơn, nhưng nếu làm như vậy thì bà Kate sẽ biết và sẽ hỏi nàng kiếm đâu ra tiền. Vào lúc này, phương châm của nàng là “cẩn thận, kín đáo”.
“Bà nội có khoẻ không?” Eve hỏi.
“Cũng khoẻ”, Alexandra do dự đáp, “Chị Eve ạ, em không biết chuyện gì đã xảy ra giữa bà nội và chị, nhưng nếu có việc gì chị cần em giúp đỡ thì em sẽ...”
Eve thở dài. “Bà không nói với em sao?”
“Không. Bà không muốn bàn đến chuyện ấy”.
“Chị không trách bà nội. Tội nghiệp, có lẽ bà cảm thấy mình tội lỗi quá chừng. Số là trước đây chị có gặp một ông bác sĩ trẻ rất tốt. Chị và anh ấy sắp sửa cưới nhau. Hai người cùng ăn nằm với nhau. Thế là bà nội biết được chuyện ấy, bà đuổi chị ra khỏi nhà và không muốn nhìn thấy mặt chị nữa. Chị nghĩ rằng bà nội mình quá xưa cổ, Alex ạ”
Nàng nhìn thấy vẻ lo ngại trên mặt Alexandra. “Thật kinh khủng quá. Hai người nên đến gặp bà nội. Chắc chắn bà sẽ...”
“Anh ấy chết trong một tai nạn máy bay”.
“Trời, chị Eve ạ, tại sao chị không nói với em chuyện này trước đây?”
“Lúc ấy chị thẹn quá, không dám nói với ai, ngay cả với em nữa”. Nàng cầm lấy tay em gái, bóp thật chặt. “Em cũng biết đấy, chị kể cho em nghe tất cả mọi chuyện”.
“Để em nói với bà nội. Em sẽ giải thích...”
“Đừng làm thế. Chị có quá nhiều tự ái. Em hãy hứa với chị rằng em sẽ không bao giờ nói điều này với bà. Không bao giờ”
“Nhưng chắc chắn bà nội sẽ...”
“Hứa đi!”
Alexandra thở dài. “Thôi được”.
“Em hãy tin lời chị. Chị ở đây rất sung sướng. Đi đi về về tuỳ thích. Thật là tuyệt”.
Alexandra nhìn chị và nhớ lại trước đây nàng đã nhớ chị biết bao nhiêu.
Eve quàng tay lên người Alexandra, và nói với vẻ trêu chọc. “Thôi, chị kể về chị như thế là đủ rồi. Bây giờ em hãy nói về những gì đã xảy đến với em. Em đã gặp được “Ông hoàng tử đáng yêu” chưa? Chắc là có rồi chứ gì?”
“Chưa”.
Eve nhìn kĩ cô em gái. Nó là tấm gương phản chiếu hình ảnh của nàng, vì vậy nàng quyết định phải phá huỷ nó đi. “Rồi em sẽ có, em ạ”.
“Em chưa vội. Em cho rằng đã đến lúc em bắt đầu phải tự nuôi sống. Em đã nói với bà nội về chuyện ấy. Tuần sau, em sẽ gặp người đứng đầu một hãng quảng cáo để bàn về việc làm”.
Hai người cùng ăn trưa trong một quán ăn nhỏ gần nơi ở của Eve. Eve đòi trả tiền cho kì được. Nàng không cần chút gì của em gái.
Khi hai người chia tay nhau, Alexandra nói, “Chị Eve ạ, nếu chị cần tiền...”
“Đừng nói vớ vẩn thế, em ạ. Chị thiếu gì tiền...”
Alexandra vẫn chưa chịu. “Thế nhưng, khi nào chị thiếu tiền, chị có thể lấy bất cứ thứ gì em có”.
Eve nhìn thẳng vào mắt Alexandra. “Chị sẽ tin vào điều đó”. nàng mỉm cười “nhưng thực sự chị không cần gì cả, Alex ạ”. Nàng không thèm nhặt những mảnh vụn. nàng có ý định ăn cả cái bánh. Vấn đề là: Làm thế nào để chiếm lấy nó?
°
° °
Một buổi tiệc cuối tuần được tổ chức ở Nassau.
“Có chị đến dự thì buổi tiệc sẽ khác hẳn, Eve ạ. Tất cả các bạn của chị đều sẽ có mặt”.
Người gọi là Nita Ludwig, một cô gái Eve đã quen biết ở trường học bên Thuỵ Sĩ.
Nàng sẽ gặp một số bạn trai mới. Nàng đã chán với những “thu hoạch” hiện tại rồi.
“Nghe có vẻ vui đấy. Tôi sẽ đến”. Eve nói.
Trưa hôm ấy, nàng cầm một chiếc vòng ngọc do một ông chủ hãng bảo hiểm, đã có vợ và ba con, tặng nàng tuần trước vì quá say đắm nàng. Với số tiền cầm đồ ấy, nàng sẽ sắm một bộ đồ mùa hè mới ở hiệu may Lord and Taylor, và mua vé khứ hồi đi Nassau... Sáng hôm sau, nàng lên máy bay.
°
° °
Tài sản của gia đình Ludwig là một toà lâu đài to lớn, trải dài trên bãi biển. Ngôi nhà chính có ba mươi phòng, và phòng nhỏ nhất cũng lớn hơn cả căn hộ của Eve. Eve được một người hầu gái mặc đồng phục dẫn đến căn phòng dành riêng cho nàng. Trong khi Eve rửa ráy cho mát mẻ thì người hầu gái ấy mở hành lí ra cho nàng. Sau đó, nàng đi xuống nhà gặp gỡ các khách mời.
Trong phòng khách có mười sáu người, và họ có một đặc điểm chung duy nhất: họ đều giàu có cả. Nita Ludwig là người tin tưởng mạnh mẽ vào câu phương ngôn: “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”. Những con người này có chung một suy nghĩ về cùng một thứ; họ cảm thấy dễ chịu khi ngồi với nhau vì họ đều nói chung một thứ ngôn ngữ. Họ chia sẻ với nhau những trường nội trú sang trọng nhất, những ngôi nhà lộng lẫy nhất, những chiếc thuyền buồm, những chiếc máy bay phản lực tư nhân, và cả những vấn đề thuế má. Một nhà báo đã phong cho họ cái tên là “giới phản lực”, một danh xưng mà họ thường đưa ra để chế giễu nhau và lấy làm thích thú. Họ là một thiểu số được ưu đãi, được chọn lựa, tách rời ra khỏi những người khác do một vị thần biết phân biệt. Mặc kệ những người khác tin rằng tiền bạc không thể mua được tất cả mọi thứ. Nhóm người này biết rõ hơn. Với tiền bạc, họ mua được sắc đẹp, tình yêu, cuộc sống xa xỉ và một chổ đứng trên thiên đường. Đó là tất cả những thứ mà Eve đã bị tước đi do ý muốn bất thường của một bà già. Nhưng không được lâu đâu, Eve thầm nghĩ.
Nàng bước vào phòng khách thì cuộc nói chuyện rì rào ngưng bặt. Trong một căn phòng toàn là những người đẹp, nàng nổi bật lên trên tất cả. Nita dẫn Eve đi chào các bạn bè, và giới thiệu nàng với những người không quen biết. Eve thật là xinh đẹp và vui vẻ. Nàng quan sát từng chàng trai với cái nhìn hiểu biết, và lựa ra các mục tiêu của nàng với sự thành thạo của một nhà chuyên môn. Đa số những người lớn tuổi đều có vợ con, nhưng điều đó chỉ làm cho việc lựa chọn của nàng dễ dàng hơn.
Một chàng trai hói đầu, mặc chiếc quần short vuông và chiếc sơ mi thể thao kiểu Hawaii, đến bên nàng và nói, “Tôi đoán chắc cô đã chán nghe người ta khen cô là rất xinh đẹp, phải thế không?”
Eve thưởng cho ông ta một nụ cười nồng thắm và nói, “Tôi không bao giờ chán chuyện ấy cả, thưa ông...”
“Tên tôi là Peterson. Nhưng cô cứ gọi tôi là Dan cho thân mật. Cô là một minh tinh Hollywood mới phải”.
“Tôi e rằng tôi không có tài đóng kịch”.
“Nhưng tôi thì lại cho rằng cô có nhiều tài năng khác nữa”.
Eve cười một cách bí hiểm “Khi nào ông thử rồi thì mới biết được, phải không, ông Dan?”
Dan liếm mép, “Cô đến đây một mình sao?”
“Vâng”.
“Tôi có một chiếc du thuyền đậu ở trong vịnh. Có thể nào chúng ta cùng đi chơi vào ngày mai được không?”
“Nghe có vẻ thích đấy”, Eve nói.
Dan cười, “Tôi không hiểu sao trước đây chúng ta không gặp nhau bao giờ. Tôi quen biết bà nội cô nhiều năm rồi”.
Eve vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng phải cố gắng hết sức, “Bà nội tôi là một người rất được yêu mến”, Eve nói, “Bây giờ có lẽ chúng ta nên đi đến nói chuyện với các bạn khác nhỉ”.
“Đúng vậy, cô em yêu quý ạ”. Anh ta nháy mắt một cái, “Ngày mai nhé, nhớ đấy”.
°
° °
Từ lúc ấy, anh ta không thể nào gặp riêng Eve một lần nữa. Nàng tránh anh ta vào lúc ăn trưa, và sau bữa ăn, nàng mượn một chiếc xe hơi dành cho khách ở trong gara, rồi lái xuống phố. Nàng đi qua tháp Black-Beard và khu vườn xinh đẹp Ardastra, nơi có những con hồng hạc màu sắc sặc sỡ đang biểu diễn. Nàng dừng ở bờ bể để xem những chiếc thuyền đánh cá đang trút lên bờ những con rùa thật to, những con tôm hùm, cá nhiệt đới, và nhiều vỏ ốc màu sắc sặc sỡ. Những vỏ ốc này sẽ được đánh bóng và bán cho các du khách.
Mặt nước trong vịnh trơn láng, sóng bể lóng lánh như kim cương. Bên kia vũng nước Eve có thể trông thấy bãi bể Paradise Island cong vòng như lưỡi liềm. Một chiếc thuyền máy vừa rời bến đậu ở bãi bể, và khi nó bắt đầu tăng thêm tốc độ thì hình dáng một người đàn ông bắt đầu nhô lên trên nền trời, kéo lê ở phía sau chiếc thuyền. Thật là một quang cảnh khiến cho người ta phải giật mình, sửng sốt. Người ấy xuất hiện, bám lơ lửng vào một thanh kim khí buộc chặt với một chiếc buồm màu xanh, thân hình anh ta dài, mảnh khảnh, duỗi ra chống chọi lại sức gió. Eve đứng nhìn say mê, trong khi chiếc thuyền máy gầm lên, tiến về phía cảng, và hình người treo lơ lửng trên không lướt đến gần hơn. Chiếc thuyền đến gần bến đậu, đổi hướng rất nhanh. Trong chốc lát, Eve nhìn thoáng thấy mặt người ấy, đen sẫm và đẹp trai, rồi anh ta biến đi đâu mất.
°
° °
Năm giờ sau, anh ta bước vào trong phòng khách của Nita Ludwig. Eve có cảm tưởng như thể nàng đã buộc anh ta phải đến đây. Nàng đã biết anh sẽ xuất hiện. Nhìn gần, anh ta trông càng đẹp trai hơn nữa. Anh cao chừng hai thước, nét mặt rám nắng như được chạm trổ tuyệt hảo, mắt xanh và thân hình gọn gàng như một vận động viên. Khi cười, anh để lộ hàm răng trắng, đều đặn. Anh nhìn xuống Eve, tủm tỉm cười, khi Nita giới thiệu anh với nàng.
“Đây là George Mellis. Còn đây là Eve Blackwell”.
“Lạy Chúa, cô giống như bức tranh trong viện bảo tàng Louvre”, George Mellis nói. Giọng anh ta trầm và khàn khàn với một âm điệu khó có thể xác định.
“Đi theo tôi nào”. Nita ra lệnh, “Tôi sẽ giới thiệu anh với các vị khách khác”.
Anh ta vẫy tay xua nàng đi. “Khỏi phải bận tâm. Tôi đã gặp mọi người rồi”.
Nita nhìn hai người, ra dáng suy nghĩ. “Thôi được, nếu tôi có thể làm gì được việc gì thì anh cứ gọi tôi nhé”.
“Anh hơi lỗ mãng đối với chị ấy đấy, anh không thấy hay sao?”, Eve hỏi.
Mellis cười. “Tôi không chịu trách nhiệm về những gì tôi nói hay tôi làm. Tôi đang yêu đây”.
Eve phá lên cười.
“Tôi nói thật đấy. Cô là người xinh đẹp nhất mà tôi chưa hề được thấy trong đời”.
“Tôi cũng đang nghĩ về anh giống như vậy”.
Eve không cần biết anh chàng này có nhiều tiền hay không. Nàng đã bị anh ta làm mê hoặc. Không phải chỉ là do dáng vẻ bên ngoài của anh ta mà thôi. Anh ta có một sức hút như nam châm, một thứ sức mạnh kích thích. Không một người đàn ông nào đã từng tác động đến nàng như vậy. “Anh là ai?”
“Nita đã giới thiệu rồi. George Mellis”.
“Anh là ai?” Nàng lặp lại câu hỏi.
“À, cô muốn hỏi theo nghĩa triết học chứ gì? Cái tôi hiện thực? Chẳng có gì hay ho để mà nói cả. Tôi là người Hi Lạp. Gia đình tôi trồng cây ô liu và các thứ khác”.
Đúng là cái tên Mellis ấy rồi. Các nhãn hiệu thực phẩm Mellis có thể thấy ở tất cả các cửa hàng tạp hoá và siêu thị khắp nước Mỹ.
“Anh có gia đình chưa?”
Anh cười. “Lúc nào cô cũng hay hỏi trực tiếp như thế à?”
“Không”.
“Tôi chưa có vợ”.
Câu trả lời này gây cho nàng một cảm giác sung sướng bất ngờ. Chỉ cần nhìn chàng, Eve đã cảm thấy muốn chiếm đoạt chàng và được chiếm đoạt.
“Tại sao anh bỏ bữa cơm tối?”
“Cô muốn biết sự thật à?”
“Phải”.
“Đó là một vấn đề rất riêng tư”.
Nàng chờ đợi.
“Lúc ấy tôi bận thuyết phục một cô gái đừng có tự tử”. Anh ta nói với một vẻ thản nhiên như thể đó là một chuyện xảy ra thông thường.
“Tôi hi vọng anh đã thành công”.
“Tạm thời vào lúc này. Tôi hi vọng cô không phải là loại người thích tự vẫn”.
“Không. Tôi cũng hi vọng anh không phải loại người ấy”.
George Mellis phá lên cười. “Anh yêu em”, anh nói, “Thật sự anh yêu em”. Anh cầm lấy cánh tay Eve. Sự động chạm này khiến nàng rùng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.