Chương 61:
Sidney Sheldon
25/07/2021
Mellis ở luôn bên cạnh Eve tối hôm ấy, hoàn toàn chú tâm đến nàng và quên đi tất cả mọi người khác. Anh có những bàn tay dài, nhỏ nhắn, và luôn luôn làm một việc gì đó cho Eve: đem rượu đến cho nàng, châm thuốc là cho nàng, sờ vào người nàng một cách kín đáo. Sự gần gũi với chàng làm cho thân hình nàng như bốc lửa; nàng nóng lòng muốn được ở một mình với chàng.
Đến nửa đêm, khi khách khứa bắt đầu rút lui về phòng, George Mellis nói, “Phòng em ở đâu?”
“Ở cuối hành lang phía bắc”
Anh ta gật đầu, đôi mắt có lông mi dài như xoáy vào mắt nàng.
Eve cởi áo quần, tắm rửa, rồi mặc một chiếc áo ngủ mới, mỏng màu đen, bó sát thân hình. Vào lúc một giờ sáng, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Nàng vội vã mở cánh cửa. George Mellis bước vào.
Anh đứng ở đó, đôi mắt đầy vẻ thán phục. “Em làm cho Venus de Milo giống như một con mụ xấu xí”.
“Em có lợi điểm hơn pho tượng ấy”, Eve thầm thì, “Em có hai cánh tay”.
Nàng choàng hai cánh tay xung quanh người Mellis, kéo anh ta sát lại người nàng. Nụ hôn của anh khiến một thứ gì đó trong người nàng nổ bùng lên. Môi anh áp sát với môi nàng. Nàng cảm thấy lưỡi chàng đang thăm dò trong miệng.
“Trời ơi!”, Eve rên rỉ.
Mellis bắt đầu cởi chiếc áo vét ra với sự giúp đỡ của Eve. Chỉ trong một lát, anh cởi hết áo quần, hoàn toàn trần truồng trước mặt nàng. Vóc người anh thật là tuyệt hảo. Nàng chưa bao giờ thấy ai như vậy bao giờ...
“Nhanh lên”, Eve thúc giục, “Hãy yêu em đi”. Nàng tiến đến chiếc giường, thân thể nàng như bốc lửa.
Mellis ra lệnh “Quay lưng lại...”
Nàng ngước mắt nhìn lên anh ta. “Em... em không...”
Y vả nàng một cái vào miệng. Nàng trố mắt nhìn, sửng sốt.
“Quay lưng lại!”
“Không”.
Y lại đánh thêm một cái nữa một cách tàn nhẫn.
Y đập mạnh cánh tay ngang gáy của Eve, khiến nàng bất tỉnh.
Nàng mở miệng định thét lên thật to, nhưng kịp ngăn chặn lại ngay vì sợ y có thể làm điều gì ghê gớm đối với nàng.
Nàng van xin “Trời, tôi xin anh. Anh làm tôi đau đớn quá”.
“Trời! Lạy Chúa!”, Nàng thì thào, “Ngưng lại ngay đi! Ngưng ngay cái trò ấy!”.
Điều cuối cùng mà Eve nhớ lại là tiếng lầm bầm hung dữ phát ra từ trong người y và dường như nổ lên trong tai nàng.
Khi tỉnh lại, mở mắt ra, nàng thấy George Mellis đang ngồi trên ghế, ăn mặc tề chỉnh, miệng phì phèo điếu thuốc lá. Y đi đến chiếc giường, vuốt ve trên trán nàng. Nàng co người lại để tránh cái sờ mó của y.
“Em cảm thấy như thế nào, em yêu quý?”
Eve cố ngồi dậy, nhưng cơn đau thật là mãnh liệt. nàng cảm thấy như thân hình bị xé ra từng mảnh. “Đồ súc vật khốn kiếp...” Giọng nói của nàng nghe như tiếng thì thào rời rạc.
Y cười. “Anh như thế là đã hiền dịu với em lắm rồi đó”.
Nàng nhìn y, có vẻ chưa tin.
Y cười, nói tiếp “Đôi khi anh rất thô bạo”. Y lại vuốt tóc nàng lần nữa. “Nhưng anh yêu em, vì vậy anh tử tế với em. Rồi em sẽ quen đi. Anh hứa với em như vậy”.
Nếu nàng có một thứ vũ khí nào đó lúc bấy giờ, hẳn nàng đã giết hắn ta rồi. “Anh là một thằng loạn trí”.
Nàng thấy cặp mắt hắn loé lên, hai bàn tay hắn nắm chặt lại. Lúc ấy nàng cảm thấy kinh sợ vô cùng. Hắn là một thằng điên.
Nàng vội vã nói. “Tôi không có ý nói như vậy. Chỉ có điều là... là tôi chưa quen với kinh nghiệm như vậy trước kia. Xin anh để cho tôi ngủ bây giờ. Tôi xin anh”.
George Mellis nhìn nàng chằm chằm một lúc, rồi dịu lại. Y đứng dậy đi đến bàn trang điểm, nơi Eve để các nữ trang của nàng. Ở đó có một chiếc vòng bạch kim và một chuỗi kim cương đắt tiền. Hắn nhặt lấy chuỗi kim cương bỏ vào túi. “Anh sẽ giữ cái này làm kỉ niệm”.
Eve quá sợ hãi, không dám mở miệng phản đối.
“Chúc em ngủ ngon nhé, em yêu quý”. Y bước đến chiếc giường, cúi người xuống hôn lên môi Eve.
Nàng chờ cho đến khi hắn đã đi khỏi mới bò ra khỏi giường, thân thể như cháy rực vì đau đớn. Mỗi bước đi là một cơn đau khủng khiếp. Chỉ đến khi nàng khoá trái cửa phòng, lúc ấy nàng mới cảm thấy an toàn. Không chắc có bước nổi đến phòng tắm hay không, nàng ngã lăn xuống giường một lần nữa, chờ đợi cơn đau giảm bớt. Nàng không thể tin được nổi giận dữ của nàng lúc ấy lớn lao đến mức nào. Hắn đã làm tình với nàng như một con thú vật... một cách kinh tởm và tàn nhẫn. Nàng tự hỏi không biết hắn ta đã làm những gì để cho cô ấy phải tự vẫn.
Khi Eve kéo lê được đến phòng tắm và nhìn vào trong gương, nàng bổng thất kinh. Mặt nàng bị bầm dập, mất cả màu sắc, ở những nơi hắn đánh đập, và một mắt nàng sưng vù lên. Nàng cho nước nóng chảy vào bồn tắm, rồi trèo vào trong đó như một con vật bị thương, để cho nước ấm làm dịu và trôi đi cơn đau nhức. Eve nằm ở đó thật lâu; cuối cùng, khi nước bắt đầu nguội đi, nàng ra khỏi bồn tắm, thử bước một vài bước. Cơn đau đã bớt đi nhưng vẫn còn nhức nhối lắm. Nàng nằm thao thức suốt cả đêm, lo sợ rằng hắn ta có thể trở lại.
°
° °
Khi Eve thức dậy vào lúc rạng đông, nàng thấy các tấm khăn trãi giường đều vấy máu. Nàng sẽ bắt hắn ta trả giá đắt về việc này. Nàng bước vào phòng tắm, rất thận trọng, rồi lại cho nước nóng chảy vào bồn tắm. Mặt nàng lúc này sưng to hơn nữa, và các vết bầm rõ rệt hơn. Nàng nhúng một chiếc khăn vào nước lạnh, đắp lên má và mắt. Rồi nàng nằm trong bồn tắm, suy nghĩ về George Mellis. Có một cái gì đó khó hiểu trong hành vi của Mellis, không có liên hệ gì đến thói ác dâm của hắn. Đột nhiên nàng hiểu ra cái ấy là cái gì. Đó là chuỗi kim cương của nàng. Tại sao hắn lại lấy thứ đó đi?
°
° °
Hai giờ sau, Eve xuống nhà dưới để ăn sáng với mọi người, cho dù nàng không cảm thấy đói. Nàng rất cần phải gặp Nita Ludwig.
“Lạy Chúa! Mặt chị làm sao vậy?” Nita hỏi.
Eve cười buồn bã “Em thật là ngốc quá. Em thức dậy vào nửa đêm, định đi vệ sinh, thế nhưng em lại lười không chịu bật đèn lên. Em bước thẳng đến một trong các cánh cửa giả, rồi va vào đó”
“Chị có cần bác sĩ xem vết thương cho chị không?”
“Không có gì đâu”, Eve trấn an Nita, “Chỉ là một vết bầm nhỏ thôi mà”. Eve nhìn quanh quất, “George Mellis đâu rồi?”
“Anh ấy đang chơi quần vợt. Anh ấy là một tay chơi quần vợt số một đấy. Anh ấy nhờ nói với chị rằng anh ấy sẽ gặp chị vào bữa cơm trưa. Có vẻ như anh ấy thích chị thực sự”.
“Chị hãy nói cho em biết về anh ta đi”. Eve hỏi, làm ra vẻ tình cờ. “Gốc gác anh ta thế nào”
“George ấy à? Anh ấy xuất thân từ một gia đình Hi Lạp giàu có. Anh ta là con trai trưởng, và rất giàu có. Anh ấy làm việc ở một hãng chuyên làm môi giới ở New York, tên là Hanson and Hanson”
“Anh ta không làm công việc kinh doanh của gia đình hay sao?”
“Không. Anh ta ghét các cây ô liu. Dù sao với của cải của gia đình Mellis, anh ta chẳng cần phải làm việc. Em cho rằng anh ấy làm việc để khỏi ngồi không vào ban ngày thôi”. Nàng cười và nói, “Đêm tối thì anh ta bận rộn lắm”
“Thật thế sao?”
“Chị yêu quý ạ, George Mellis là một anh chàng độc thân rất đắt giá. Các cô gái đều sẵn sàng hiến dâng cho anh ta. Ai cũng hi vọng trở thành bà Mellis cả. Thành thực mà nói, nếu như chồng em không có tính hay ghen, em cũng đã theo đuổi anh chàng Mellis ấy rồi. Anh ta là một anh chàng “ba mươi lăm” kì tài, phải không chị?”
“Phải, kì tài”, Eve nói.
George bước vào sân thượng, nơi Eve đang ngồi một mình. Nàng cảm thấy nỗi sợ hãi như nhát dao đâm vào da thịt.
Hắn bước đến gần nàng và nói. “Chào Eve. Em khoẻ chứ?”. Mặt hắn tỏ ra vẻ lo lắng thục sự. Hắn sờ nhẹ lên má bầm của Eve. “Em yêu quý ạ, em xinh đẹp lắm”. Hắn kéo một chiếc ghế, ngồi giạng hai chân trên đó, rồi chỉ về phía bể lóng lánh. “Em có thấy cảnh nào đẹp như vậy chưa?”
Y làm như thể câu chuyện đêm qua chưa hề bao giờ xảy ra. Nàng lắng nghe George Mellis trong khi y vẫn tiếp tục nói chuyện, và một lần nữa nàng cảm thấy sức hút mạnh như nam châm của con người này. Ngay cả sau cơn ác mộng nàng đã trãi qua, nàng vẫn cảm thấy điều đó. Anh ta giống như một vị thần Hi Lạp. Anh ấy là pho tượng trong bảo tàng. Một nhân vật trong dưỡng đường dành cho người điên.
“Anh phải trở về New York tối nay”, Mellis nói, “Anh sẽ gọi điện thoại cho em ở đâu?”
“Tôi mới dọn nhà”, Eve nói thật nhanh. “Chưa có số điện thoại. Khi nào có tôi sẽ gọi cho anh biết”
“Thế cũng được, em yêu quý ạ”. Y nhoẻn miệng cười. “Đêm qua, em thực sự thích chứ?”
Eve không còn tin nổi tai mình nữa.
“Anh có nhiều thứ để dạy em, Eve ạ”. Y thì thầm.
Và tôi cũng có nhiều thứ để dạy ông, ông Mellis ạ. Eve nhủ thầm.
°
° °
Ngay khi trở về nhà, Eve gọi điện thoại cho Dorothi Hollister. Ở New York, nơi các phương tiện truyền thông thường dành một phần cho những câu chuyện đi đi về về của cái mà người ta gọi là “những người đẹp”, Dorothi là một đầu nguồn thông tin cho những câu chuyện ấy. Bà đã có một người chồng thuộc hàng tai mắt trong xã hội, nhưng ông chồng đã li dị bà để lấy một cô thư kí hai mươi mốt tuổi của ông ta. Dorothi đành phải đi làm việc, chọn một nghề thích hợp với tài năng của bà nhất. Bà trở thành một nhà báo chuyên viết về những chuyện ngồi lê đôi mách. Bởi vì bà quen biết nhiều người thuộc giới mà bà hay đề cập đến, và vì người ta cho bà là một người đáng tin cậy, nên ít người giấu giếm những điều bí mật đối với bà.
Nếu có một người nào có thể cho Eve biết về George Mellis thì người ấy ắt phải là Dorothi Hollister. Eve mời bà ta đến ăn cơm trưa ở La Pyramide. Hollister là một người đàn bà béo mập, với một khuôn mặt núc ních những mỡ, tóc nhuộm đỏ, một giọng nói khàn khàn và tiếng cười be be như lừa kêu. Người bà nặng trĩu nữ trang – tất cả là đồ giả.
Khi gọi các món ăn xong, Eve nói ra vẻ tình cờ. “Tôi ở Bahamas tuần trước. Nơi ấy thật là đẹp”
“Tôi biết cô ở đâu rồi”, Dorothi nói “Tôi có danh sách các khách mời của Nita Ludwig ở đây. Cuộc đi chơi ấy vui lắm nhỉ?”
Eve nhún vai. “Tôi đã gặp nhiều bạn cũ. Tôi cũng gặp một người đàn ông rất đáng chú ý tên là...” Nàng ngưng lại, nhăn mặt ra dáng suy nghĩ – “tên là George gì gì đó. Hình như là Miller thì phải. Một người Hi Lạp”.
Dorothi cười to lên một tiếng cười rất to vang lên suốt căn phòng. “Mellis, cô em ạ. George Mellis”
“Đúng rồi, Mellis. Bà quen anh ta à?”
“Tôi đã gặp anh ta rồi. Lúc ấy tôi tưởng mình sắp biến thành một cột mối. Lạy Chúa, anh ta trông thật là to lớn”
“Gốc gác anh ta thế nào?”
Dorothi nhìn quanh, rồi vươn người ra nói với vẻ bí mật. “Không ai biết điều này, nhưng cô phải giữ kín nhé. George Mellis là con chiên ghẻ trong gia đình. Gia đình anh ấy kinh doanh thực phẩm, và giàu có không sao tả xiết. Lẽ ra George sẽ nắm lấy cơ sở kinh doanh của gia đình, nhưng anh ta dính líu vào nhiều vụ lôi thôi với bọn trai, gái và những kẻ dâm dục, cho nên ông bố chán nản quá, phải cho anh ta xuống tàu rời khỏi xứ”
Eve như uống từng lời lẽ một.
“Tội nghiệp anh chàng ta bị bố mẹ đuổi đi mà không có một đồng xu trong túi, vì thế anh ta phải làm việc để tự nuôi sống”
Thì ra là thế mà anh ta lấy chuỗi kim cương của mình!
“Tất nhiên anh ta chẳng việc gì phải lo. Một ngày nào đó George sẽ lấy một cô vợ giàu”. Bà ta nhìn qua phía Eve và hỏi “Cô có thích không, hở cô em xinh đẹp?”
“Không hẳn thế”.
Thật ra Eve rất thích thú chuyện ấy. George Mellis sẽ là chiếc chìa khoá để mở ra kho của cải của nàng.
Sáng sớm hôm sau, nàng gọi điện thoại cho Mellis ở hãng môi giới, nơi anh ta làm việc. Y nhận ra ngay tiếng nói của Eve.
“Anh đang chờ đợi em gọi đến điên người đây, Eve ạ. Chúng ta sẽ ăn cơm tối với nhau tối nay, sau đó....”
“Không. Cơm trưa, ngày mai”.
Mellis do dự, ngạc nhiên. “Được rồi, anh dự định sẽ ăn cơm trưa với một khách hàng, nhưng anh sẽ dời bữa ăn ấy sang ngày khác”
Eve không tin rằng đó là hắn ta. “Đến căn hộ của tôi”, Eve nói. Nàng cho y địa chỉ. “Tôi sẽ gặp anh lúc mười hai giờ ba mươi”.
“Anh sẽ đến đó”. Nàng nghe có vẻ khoái trá trong giọng nói của hắn ta.
°
° °
Y ta đến trễ ba mươi phút, nhưng Eve nghĩ rằng đó là do thói quen của y. Đó không phải là một hành vi bất lịch sự cố ý, mà là thái độ thờ ơ, một sự tin tưởng rằng người ta sẽ luôn luôn chờ đợi mình. Những sự vui thích của y lúc nào cũng có sẵn ở đó cho y mỗi khi y chịu khó vươn tay ra để nắm lấy. Với vẻ hấp dẫn ghê gớm của y, tất cả thế giới đều thuộc về y. Chỉ trừ một điều duy nhất: y nghèo. Đó là điểm yếu của y.
George Mellis nhìn quanh căn phòng bé nhỏ, đánh giá từng thứ một bằng cặp mắt thành thạo. “Trông rất vui tươi”
Y tiến đến gần Eve, dang hai cánh tay ra. “Anh nghĩ đến em từng phút, từng giây”.
Nàng tránh ra xa. “Khoan đã. Tôi có điều muốn nói với anh”.
Mắt y như xoáy vào mắt nàng. “Chúng ta sẽ nói sau”.
“Nói ngay bây giờ”. Nàng nói chậm rãi và rõ ràng từng tiếng một, “Nếu anh sờ vào người tôi, tôi sẽ giết anh”.
Y nhìn Eve, môi cong lại cố nở nụ cười ngượng nghịu. “Trò đùa gì thế này?”
“Đây không phải là trò đùa, mà là chuyện nghiêm chỉnh. Tôi có một đề nghị làm ăn với anh”.
Trên mặt y lộ vẻ bối rối, chưa hiểu. “Em gọi anh đến đây để bàn chuyện làm ăn”.
“Đúng vậy. Tôi không biết anh kiếm được bao nhiêu tiền bằng cách lừa gạt các bà già ngu ngốc mua các chứng phiếu, các cổ phần, nhưng tôi chắc chắn rằng số tiền anh kiếm được không đủ cho anh tiêu xài”.
Mặt y tối sầm vì giận dữ. “Em điên à? Gia đình anh...”
“Gia đình anh giàu, nhưng anh thì không. Gia đình tôi giàu, nhưng tôi chẳng có gì. Cả anh và tôi đều như đang ngồi trên chiếc thuyền thủng đáy, anh yêu quý ạ. Tôi biết cách làm sao biến nó trở thành một chiếc du thuyền”. Nàng đứng tại chổ, nhìn vẻ tò mò của y đang dần dần lấn át cơn giận dữ.
“Em nên nói rõ cho anh biết em đang muốn nói chuyện gì”.
“Đơn giản lắm. Tôi đã bị tước quyền thừa kế một tài sản rất lớn lao. Nhưng em gái Alexandra tôi thì không thế”.
“Chuyện ấy thì có liên quan gì đến tôi?”
“Nếu anh lấy Alexandra, của cải ấy sẽ thuộc về anh – về hai chúng ta”.
“Rất tiếc. Anh không bao giờ chịu đựng được ý tưởng bị ràng buộc với bất cứ người nào”.
“Tình cờ mà vấn đề ấy không khó khăn gì cả trong trường hợp này. Em gái tôi lúc nào cũng dễ bị tai nạn”.
Đến nửa đêm, khi khách khứa bắt đầu rút lui về phòng, George Mellis nói, “Phòng em ở đâu?”
“Ở cuối hành lang phía bắc”
Anh ta gật đầu, đôi mắt có lông mi dài như xoáy vào mắt nàng.
Eve cởi áo quần, tắm rửa, rồi mặc một chiếc áo ngủ mới, mỏng màu đen, bó sát thân hình. Vào lúc một giờ sáng, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Nàng vội vã mở cánh cửa. George Mellis bước vào.
Anh đứng ở đó, đôi mắt đầy vẻ thán phục. “Em làm cho Venus de Milo giống như một con mụ xấu xí”.
“Em có lợi điểm hơn pho tượng ấy”, Eve thầm thì, “Em có hai cánh tay”.
Nàng choàng hai cánh tay xung quanh người Mellis, kéo anh ta sát lại người nàng. Nụ hôn của anh khiến một thứ gì đó trong người nàng nổ bùng lên. Môi anh áp sát với môi nàng. Nàng cảm thấy lưỡi chàng đang thăm dò trong miệng.
“Trời ơi!”, Eve rên rỉ.
Mellis bắt đầu cởi chiếc áo vét ra với sự giúp đỡ của Eve. Chỉ trong một lát, anh cởi hết áo quần, hoàn toàn trần truồng trước mặt nàng. Vóc người anh thật là tuyệt hảo. Nàng chưa bao giờ thấy ai như vậy bao giờ...
“Nhanh lên”, Eve thúc giục, “Hãy yêu em đi”. Nàng tiến đến chiếc giường, thân thể nàng như bốc lửa.
Mellis ra lệnh “Quay lưng lại...”
Nàng ngước mắt nhìn lên anh ta. “Em... em không...”
Y vả nàng một cái vào miệng. Nàng trố mắt nhìn, sửng sốt.
“Quay lưng lại!”
“Không”.
Y lại đánh thêm một cái nữa một cách tàn nhẫn.
Y đập mạnh cánh tay ngang gáy của Eve, khiến nàng bất tỉnh.
Nàng mở miệng định thét lên thật to, nhưng kịp ngăn chặn lại ngay vì sợ y có thể làm điều gì ghê gớm đối với nàng.
Nàng van xin “Trời, tôi xin anh. Anh làm tôi đau đớn quá”.
“Trời! Lạy Chúa!”, Nàng thì thào, “Ngưng lại ngay đi! Ngưng ngay cái trò ấy!”.
Điều cuối cùng mà Eve nhớ lại là tiếng lầm bầm hung dữ phát ra từ trong người y và dường như nổ lên trong tai nàng.
Khi tỉnh lại, mở mắt ra, nàng thấy George Mellis đang ngồi trên ghế, ăn mặc tề chỉnh, miệng phì phèo điếu thuốc lá. Y đi đến chiếc giường, vuốt ve trên trán nàng. Nàng co người lại để tránh cái sờ mó của y.
“Em cảm thấy như thế nào, em yêu quý?”
Eve cố ngồi dậy, nhưng cơn đau thật là mãnh liệt. nàng cảm thấy như thân hình bị xé ra từng mảnh. “Đồ súc vật khốn kiếp...” Giọng nói của nàng nghe như tiếng thì thào rời rạc.
Y cười. “Anh như thế là đã hiền dịu với em lắm rồi đó”.
Nàng nhìn y, có vẻ chưa tin.
Y cười, nói tiếp “Đôi khi anh rất thô bạo”. Y lại vuốt tóc nàng lần nữa. “Nhưng anh yêu em, vì vậy anh tử tế với em. Rồi em sẽ quen đi. Anh hứa với em như vậy”.
Nếu nàng có một thứ vũ khí nào đó lúc bấy giờ, hẳn nàng đã giết hắn ta rồi. “Anh là một thằng loạn trí”.
Nàng thấy cặp mắt hắn loé lên, hai bàn tay hắn nắm chặt lại. Lúc ấy nàng cảm thấy kinh sợ vô cùng. Hắn là một thằng điên.
Nàng vội vã nói. “Tôi không có ý nói như vậy. Chỉ có điều là... là tôi chưa quen với kinh nghiệm như vậy trước kia. Xin anh để cho tôi ngủ bây giờ. Tôi xin anh”.
George Mellis nhìn nàng chằm chằm một lúc, rồi dịu lại. Y đứng dậy đi đến bàn trang điểm, nơi Eve để các nữ trang của nàng. Ở đó có một chiếc vòng bạch kim và một chuỗi kim cương đắt tiền. Hắn nhặt lấy chuỗi kim cương bỏ vào túi. “Anh sẽ giữ cái này làm kỉ niệm”.
Eve quá sợ hãi, không dám mở miệng phản đối.
“Chúc em ngủ ngon nhé, em yêu quý”. Y bước đến chiếc giường, cúi người xuống hôn lên môi Eve.
Nàng chờ cho đến khi hắn đã đi khỏi mới bò ra khỏi giường, thân thể như cháy rực vì đau đớn. Mỗi bước đi là một cơn đau khủng khiếp. Chỉ đến khi nàng khoá trái cửa phòng, lúc ấy nàng mới cảm thấy an toàn. Không chắc có bước nổi đến phòng tắm hay không, nàng ngã lăn xuống giường một lần nữa, chờ đợi cơn đau giảm bớt. Nàng không thể tin được nổi giận dữ của nàng lúc ấy lớn lao đến mức nào. Hắn đã làm tình với nàng như một con thú vật... một cách kinh tởm và tàn nhẫn. Nàng tự hỏi không biết hắn ta đã làm những gì để cho cô ấy phải tự vẫn.
Khi Eve kéo lê được đến phòng tắm và nhìn vào trong gương, nàng bổng thất kinh. Mặt nàng bị bầm dập, mất cả màu sắc, ở những nơi hắn đánh đập, và một mắt nàng sưng vù lên. Nàng cho nước nóng chảy vào bồn tắm, rồi trèo vào trong đó như một con vật bị thương, để cho nước ấm làm dịu và trôi đi cơn đau nhức. Eve nằm ở đó thật lâu; cuối cùng, khi nước bắt đầu nguội đi, nàng ra khỏi bồn tắm, thử bước một vài bước. Cơn đau đã bớt đi nhưng vẫn còn nhức nhối lắm. Nàng nằm thao thức suốt cả đêm, lo sợ rằng hắn ta có thể trở lại.
°
° °
Khi Eve thức dậy vào lúc rạng đông, nàng thấy các tấm khăn trãi giường đều vấy máu. Nàng sẽ bắt hắn ta trả giá đắt về việc này. Nàng bước vào phòng tắm, rất thận trọng, rồi lại cho nước nóng chảy vào bồn tắm. Mặt nàng lúc này sưng to hơn nữa, và các vết bầm rõ rệt hơn. Nàng nhúng một chiếc khăn vào nước lạnh, đắp lên má và mắt. Rồi nàng nằm trong bồn tắm, suy nghĩ về George Mellis. Có một cái gì đó khó hiểu trong hành vi của Mellis, không có liên hệ gì đến thói ác dâm của hắn. Đột nhiên nàng hiểu ra cái ấy là cái gì. Đó là chuỗi kim cương của nàng. Tại sao hắn lại lấy thứ đó đi?
°
° °
Hai giờ sau, Eve xuống nhà dưới để ăn sáng với mọi người, cho dù nàng không cảm thấy đói. Nàng rất cần phải gặp Nita Ludwig.
“Lạy Chúa! Mặt chị làm sao vậy?” Nita hỏi.
Eve cười buồn bã “Em thật là ngốc quá. Em thức dậy vào nửa đêm, định đi vệ sinh, thế nhưng em lại lười không chịu bật đèn lên. Em bước thẳng đến một trong các cánh cửa giả, rồi va vào đó”
“Chị có cần bác sĩ xem vết thương cho chị không?”
“Không có gì đâu”, Eve trấn an Nita, “Chỉ là một vết bầm nhỏ thôi mà”. Eve nhìn quanh quất, “George Mellis đâu rồi?”
“Anh ấy đang chơi quần vợt. Anh ấy là một tay chơi quần vợt số một đấy. Anh ấy nhờ nói với chị rằng anh ấy sẽ gặp chị vào bữa cơm trưa. Có vẻ như anh ấy thích chị thực sự”.
“Chị hãy nói cho em biết về anh ta đi”. Eve hỏi, làm ra vẻ tình cờ. “Gốc gác anh ta thế nào”
“George ấy à? Anh ấy xuất thân từ một gia đình Hi Lạp giàu có. Anh ta là con trai trưởng, và rất giàu có. Anh ấy làm việc ở một hãng chuyên làm môi giới ở New York, tên là Hanson and Hanson”
“Anh ta không làm công việc kinh doanh của gia đình hay sao?”
“Không. Anh ta ghét các cây ô liu. Dù sao với của cải của gia đình Mellis, anh ta chẳng cần phải làm việc. Em cho rằng anh ấy làm việc để khỏi ngồi không vào ban ngày thôi”. Nàng cười và nói, “Đêm tối thì anh ta bận rộn lắm”
“Thật thế sao?”
“Chị yêu quý ạ, George Mellis là một anh chàng độc thân rất đắt giá. Các cô gái đều sẵn sàng hiến dâng cho anh ta. Ai cũng hi vọng trở thành bà Mellis cả. Thành thực mà nói, nếu như chồng em không có tính hay ghen, em cũng đã theo đuổi anh chàng Mellis ấy rồi. Anh ta là một anh chàng “ba mươi lăm” kì tài, phải không chị?”
“Phải, kì tài”, Eve nói.
George bước vào sân thượng, nơi Eve đang ngồi một mình. Nàng cảm thấy nỗi sợ hãi như nhát dao đâm vào da thịt.
Hắn bước đến gần nàng và nói. “Chào Eve. Em khoẻ chứ?”. Mặt hắn tỏ ra vẻ lo lắng thục sự. Hắn sờ nhẹ lên má bầm của Eve. “Em yêu quý ạ, em xinh đẹp lắm”. Hắn kéo một chiếc ghế, ngồi giạng hai chân trên đó, rồi chỉ về phía bể lóng lánh. “Em có thấy cảnh nào đẹp như vậy chưa?”
Y làm như thể câu chuyện đêm qua chưa hề bao giờ xảy ra. Nàng lắng nghe George Mellis trong khi y vẫn tiếp tục nói chuyện, và một lần nữa nàng cảm thấy sức hút mạnh như nam châm của con người này. Ngay cả sau cơn ác mộng nàng đã trãi qua, nàng vẫn cảm thấy điều đó. Anh ta giống như một vị thần Hi Lạp. Anh ấy là pho tượng trong bảo tàng. Một nhân vật trong dưỡng đường dành cho người điên.
“Anh phải trở về New York tối nay”, Mellis nói, “Anh sẽ gọi điện thoại cho em ở đâu?”
“Tôi mới dọn nhà”, Eve nói thật nhanh. “Chưa có số điện thoại. Khi nào có tôi sẽ gọi cho anh biết”
“Thế cũng được, em yêu quý ạ”. Y nhoẻn miệng cười. “Đêm qua, em thực sự thích chứ?”
Eve không còn tin nổi tai mình nữa.
“Anh có nhiều thứ để dạy em, Eve ạ”. Y thì thầm.
Và tôi cũng có nhiều thứ để dạy ông, ông Mellis ạ. Eve nhủ thầm.
°
° °
Ngay khi trở về nhà, Eve gọi điện thoại cho Dorothi Hollister. Ở New York, nơi các phương tiện truyền thông thường dành một phần cho những câu chuyện đi đi về về của cái mà người ta gọi là “những người đẹp”, Dorothi là một đầu nguồn thông tin cho những câu chuyện ấy. Bà đã có một người chồng thuộc hàng tai mắt trong xã hội, nhưng ông chồng đã li dị bà để lấy một cô thư kí hai mươi mốt tuổi của ông ta. Dorothi đành phải đi làm việc, chọn một nghề thích hợp với tài năng của bà nhất. Bà trở thành một nhà báo chuyên viết về những chuyện ngồi lê đôi mách. Bởi vì bà quen biết nhiều người thuộc giới mà bà hay đề cập đến, và vì người ta cho bà là một người đáng tin cậy, nên ít người giấu giếm những điều bí mật đối với bà.
Nếu có một người nào có thể cho Eve biết về George Mellis thì người ấy ắt phải là Dorothi Hollister. Eve mời bà ta đến ăn cơm trưa ở La Pyramide. Hollister là một người đàn bà béo mập, với một khuôn mặt núc ních những mỡ, tóc nhuộm đỏ, một giọng nói khàn khàn và tiếng cười be be như lừa kêu. Người bà nặng trĩu nữ trang – tất cả là đồ giả.
Khi gọi các món ăn xong, Eve nói ra vẻ tình cờ. “Tôi ở Bahamas tuần trước. Nơi ấy thật là đẹp”
“Tôi biết cô ở đâu rồi”, Dorothi nói “Tôi có danh sách các khách mời của Nita Ludwig ở đây. Cuộc đi chơi ấy vui lắm nhỉ?”
Eve nhún vai. “Tôi đã gặp nhiều bạn cũ. Tôi cũng gặp một người đàn ông rất đáng chú ý tên là...” Nàng ngưng lại, nhăn mặt ra dáng suy nghĩ – “tên là George gì gì đó. Hình như là Miller thì phải. Một người Hi Lạp”.
Dorothi cười to lên một tiếng cười rất to vang lên suốt căn phòng. “Mellis, cô em ạ. George Mellis”
“Đúng rồi, Mellis. Bà quen anh ta à?”
“Tôi đã gặp anh ta rồi. Lúc ấy tôi tưởng mình sắp biến thành một cột mối. Lạy Chúa, anh ta trông thật là to lớn”
“Gốc gác anh ta thế nào?”
Dorothi nhìn quanh, rồi vươn người ra nói với vẻ bí mật. “Không ai biết điều này, nhưng cô phải giữ kín nhé. George Mellis là con chiên ghẻ trong gia đình. Gia đình anh ấy kinh doanh thực phẩm, và giàu có không sao tả xiết. Lẽ ra George sẽ nắm lấy cơ sở kinh doanh của gia đình, nhưng anh ta dính líu vào nhiều vụ lôi thôi với bọn trai, gái và những kẻ dâm dục, cho nên ông bố chán nản quá, phải cho anh ta xuống tàu rời khỏi xứ”
Eve như uống từng lời lẽ một.
“Tội nghiệp anh chàng ta bị bố mẹ đuổi đi mà không có một đồng xu trong túi, vì thế anh ta phải làm việc để tự nuôi sống”
Thì ra là thế mà anh ta lấy chuỗi kim cương của mình!
“Tất nhiên anh ta chẳng việc gì phải lo. Một ngày nào đó George sẽ lấy một cô vợ giàu”. Bà ta nhìn qua phía Eve và hỏi “Cô có thích không, hở cô em xinh đẹp?”
“Không hẳn thế”.
Thật ra Eve rất thích thú chuyện ấy. George Mellis sẽ là chiếc chìa khoá để mở ra kho của cải của nàng.
Sáng sớm hôm sau, nàng gọi điện thoại cho Mellis ở hãng môi giới, nơi anh ta làm việc. Y nhận ra ngay tiếng nói của Eve.
“Anh đang chờ đợi em gọi đến điên người đây, Eve ạ. Chúng ta sẽ ăn cơm tối với nhau tối nay, sau đó....”
“Không. Cơm trưa, ngày mai”.
Mellis do dự, ngạc nhiên. “Được rồi, anh dự định sẽ ăn cơm trưa với một khách hàng, nhưng anh sẽ dời bữa ăn ấy sang ngày khác”
Eve không tin rằng đó là hắn ta. “Đến căn hộ của tôi”, Eve nói. Nàng cho y địa chỉ. “Tôi sẽ gặp anh lúc mười hai giờ ba mươi”.
“Anh sẽ đến đó”. Nàng nghe có vẻ khoái trá trong giọng nói của hắn ta.
°
° °
Y ta đến trễ ba mươi phút, nhưng Eve nghĩ rằng đó là do thói quen của y. Đó không phải là một hành vi bất lịch sự cố ý, mà là thái độ thờ ơ, một sự tin tưởng rằng người ta sẽ luôn luôn chờ đợi mình. Những sự vui thích của y lúc nào cũng có sẵn ở đó cho y mỗi khi y chịu khó vươn tay ra để nắm lấy. Với vẻ hấp dẫn ghê gớm của y, tất cả thế giới đều thuộc về y. Chỉ trừ một điều duy nhất: y nghèo. Đó là điểm yếu của y.
George Mellis nhìn quanh căn phòng bé nhỏ, đánh giá từng thứ một bằng cặp mắt thành thạo. “Trông rất vui tươi”
Y tiến đến gần Eve, dang hai cánh tay ra. “Anh nghĩ đến em từng phút, từng giây”.
Nàng tránh ra xa. “Khoan đã. Tôi có điều muốn nói với anh”.
Mắt y như xoáy vào mắt nàng. “Chúng ta sẽ nói sau”.
“Nói ngay bây giờ”. Nàng nói chậm rãi và rõ ràng từng tiếng một, “Nếu anh sờ vào người tôi, tôi sẽ giết anh”.
Y nhìn Eve, môi cong lại cố nở nụ cười ngượng nghịu. “Trò đùa gì thế này?”
“Đây không phải là trò đùa, mà là chuyện nghiêm chỉnh. Tôi có một đề nghị làm ăn với anh”.
Trên mặt y lộ vẻ bối rối, chưa hiểu. “Em gọi anh đến đây để bàn chuyện làm ăn”.
“Đúng vậy. Tôi không biết anh kiếm được bao nhiêu tiền bằng cách lừa gạt các bà già ngu ngốc mua các chứng phiếu, các cổ phần, nhưng tôi chắc chắn rằng số tiền anh kiếm được không đủ cho anh tiêu xài”.
Mặt y tối sầm vì giận dữ. “Em điên à? Gia đình anh...”
“Gia đình anh giàu, nhưng anh thì không. Gia đình tôi giàu, nhưng tôi chẳng có gì. Cả anh và tôi đều như đang ngồi trên chiếc thuyền thủng đáy, anh yêu quý ạ. Tôi biết cách làm sao biến nó trở thành một chiếc du thuyền”. Nàng đứng tại chổ, nhìn vẻ tò mò của y đang dần dần lấn át cơn giận dữ.
“Em nên nói rõ cho anh biết em đang muốn nói chuyện gì”.
“Đơn giản lắm. Tôi đã bị tước quyền thừa kế một tài sản rất lớn lao. Nhưng em gái Alexandra tôi thì không thế”.
“Chuyện ấy thì có liên quan gì đến tôi?”
“Nếu anh lấy Alexandra, của cải ấy sẽ thuộc về anh – về hai chúng ta”.
“Rất tiếc. Anh không bao giờ chịu đựng được ý tưởng bị ràng buộc với bất cứ người nào”.
“Tình cờ mà vấn đề ấy không khó khăn gì cả trong trường hợp này. Em gái tôi lúc nào cũng dễ bị tai nạn”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.