Chương 10
Kiều Ninh
26/06/2014
Đầu vai Tề Trọng Khải nhíu lại, bước nhanh về phía trước, kéo cổ tay cô, giọng điệu mềm mại.
- Anh có thể giải thích.
Mắt của đám người phía sau trừng to, cằm cũng như rớt xuống đất.
- Giải thích cái gì? - Ngải Điềm nhìn anh chằm chằm, trong mắt tràn đầy tức giận.
- Em tỉnh táo lại, trước hết nghe anh nói.
- Ông trời của tôi – Quản lý bộ phận PR đi theo sau bỗng kêu lên, cho là Ngải Điềm đụng đến Tổng giám đốc, vội vàng xông tới đem tay cô lôi đi.
Ngải Điềm có chút thẩn thờ, nhưng bị ông kéo đi lại hiểu ra khoảng cách của hai người dường như càng lúc càng xa, thì ra luôn xa xôi như thế.
- Tổng giám đốc, tôi xin lỗi, đây là nhân viên mới nhận chức của bộ phận PR. Người mới, còn không hiểu được quy tắc….
- Câm miệng. - Tề Trọng Khải trợn mắt nhìn quản lý bộ phận PR đang thao thao bất tuyệt
- Anh là Tổng giám đốc của tập đoàn “Nguyệt Hoa”?! Đây tột cùng là sao vậy? - Ngải Điềm cảm giác sâu sắc, dùng một giọng nói hoang đường đưa lên cao, cơn tức giận ở ngực lan khắp toàn thân, tay đang buông lỏng tạo thành quả đấm.
Tề Trọng Khải đưa mắt lạnh lẽo đảo qua, quản lý bộ phận PR lập tức lùi về phía sau. Anh đi về phía Ngải Điềm, nghĩ cầm tay của cô, lại bị cô cố ý né tránh.
- Tự nhiên anh lại gạt em - Ngải Điềm giận đến rống to, cũng không để ý đến đám người đang đứng bên cạnh.
- Là từ khi bắt đầu em nhận sai thân phận của anh, không phải anh cố ý muốn gạt em. - Tề Trọng Khải tránh nặng tìm nhẹ, thay mình giải vây.
- Được, coi như vừa bắt đầu là em nhận lầm người, vậy tại sao anh cứ tiếp tục lừa gạt em? Anh cảm thấy chơi như vậy rất vui sao? Ngụy trang thành người khác rất thú vị à? Trời ạ! Anh chính là Tề Trọng Khải! - Ngải Điềm thét
Cô cảm thấy mình suýt ngất xỉu, bởi vì quá mức tức giận, hốc mắt nóng lên.
- Anh thừa nhận anh che giấu thân phận của mình, đó là anh sai, nhưng tất cả đều có nguyên nhân. - Tề Trọng Khải nóng lòng, hai tay giữ lấy đầu vai của cô.
- Nguyên nhân gì? - Ngải Điềm lạnh lùng trừng anh, hốc mắt dần dần đỏ lên.
- Anh không hy vọng bởi vì em biết thân phận thật của anh, ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta. - Tề Trọng Khải nóng lòng giải thích.
Lời này vừa nói ra, những người không phận sự đứng bên cạnh đều thở dốc vì quá kinh ngạc, quản lý bộ phận PR đầu đau như đưa đám, khẽ đấm vào tâm can! Tin tức từ trên trời giáng xuống sao, sao không ai nói trước với ông vậy, mới vừa rồi còn chậm trễ tiếp đón bạn gái của tổng giám đốc, bây giờ làm sao mới tốt đây?
- Trong khoảng thời gian này, anh thấy em ngu ngốc lắm phải không, bị anh đùa quay vòng vòng rất thú vị phải không? Hại em còn cho là anh được phụ nữ bao nuôi từ nhỏ, mỗi ngày nghĩ tới đều cố gắng làm việc, không ngại vất vả chỉ vì muốn cho anh có cuộc sống tốt đẹp hơn, như thế khiến anh vui lắm sao? - Ngải Điềm cắn môi dưới, nước mắt nóng bỏng trợt dài trên gương mặt.
Tim Tề Trọng Khải như bị ai đâm, vô cùng đau xót, đưa tay muốn thay cô lau nước mắt, cô lại dùng sức đẩy anh ra.
- Tiểu Điềm, đừng như vậy, chúng ta cùng nói chuyện
- Nói cái gì? Nói em là đứa ngu ngốc bị anh lừa gạt, còn nói em ngu xuẩn đến mức nào? Tổng giám đốc Tề, tận hưởng trò chơi làm trai bao vui không? - ánh mắt Ngải Điềm như băng, nước mắt như nham thạch, đả thương tầm mắt của anh.
- Đủ rồi, em đi theo anh! - Tâm Tề Trọng Khải rét lạnh, dùng sức lực kéo lấy tay cô, muốn cùng cô đi vào thang máy.
Ngải Điềm dùng sức giãy giụa, thậm chí xoay người tưởng né được, nhưng tay mắt Tề Trọng Khải lanh lẹ, rõ ràng đưa hai tay ra ôm lấy cô vào lòng, cảnh mục kích này khiến tim mọi người không khỏi rung động.
- Buông tôi ra, không tôi sẽ kiện anh quấy nhiễu tình dục! - Ngải Điềm thét to, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại.
- Như vậy nếu anh không cố ý quấy rầy một chút, thật sự rất có lỗi với chính mình. - Dứt lời, Tề Trọng Khải nâng gương mặt vì tức giận mà đỏ bừng của cô lên, cúi đầu che cái môi mềm mại của cô lại.
Ngải Điềm quả thật giận điên lên, cô đá vào chân anh, lại bị anh gọn gàng tránh ra, còn ngược lại cuốn lấy cô, hạ thân thuận thế khẽ dựa vào cơ thể cô, khảm vào giữa chân của cô, hai hạ thân mập mờ dán chặt, xuyên thấu lớp quần áo dày tạo thành cảm xúc nóng rực.
Đinh, thang máy lên tới một tầng lầu, đột nhiên mở ra, nhân viên bên ngoài muốn đi vào, chợt nhìn thấy bên trong có một đôi nam nữ kích tình dây dưa, không khí lửa nóng, lập tức bị sợ đến kêu to.
- Từ đâu ra đôi nam nữ đói khát thế? Bây giờ là giờ làm việc! Có tin tôi đi báo cáo hay không… tổng giám đốc?! - Trong thang máy, người đàn ông mang vẻ nhếch nhác cùng tức giận tột độ, nhân viên nam chấn động, tay chân mềm nhũn ra, tài liệu trong tay rơi xuống đất.
- Thang máy có người, đi thang máy khác - Tề Trọng Khải đè xuống nút đóng cửa, lạnh lùng ném ra một câu.
- Tề Trọng Khải, anh là tên khốn kiếp! - Ngải Điềm dùng sức đấm vào bộ ngực anh. Trời ạ, hình ảnh mới vừa rồi cực kỳ mất thể diện đấy! Lại còn bị giễu cợt là nam nữ đói khát!
- Lại muốn kiện anh? Vậy anh không khốn kiếp một chút, cũng quá có lỗi với chính mình rồi. - Tề Trọng Khải đỡ đôi tay cô lên, đè thân thể cô vào tường thang máy, bóng dáng mập mờ chồng chất mập mờ.
- Buông tôi ra! Tôi chán ghét anh! Tôi không muốn nhìn thấy anh. - Ngải Điềm quay mặt đi, môi Tề Trọng Khải rơi vào má cô, giọng nói quyết liệt của cô làm trái tim anh hung hăng đau đớn.
Từ đáy lòng Tề Trọng Khải khẽ nguyền rủa mình, thật ra thì cũng biết để cô vào Tập đoàn "Nguyệt Hoa" làm việc, muốn hướng cô thổ lộ chân tình bắt đầu hé mở, nhưng anh thủy chung không tìm được thời cơ thích hợp, liền đè lòng xuống, không nghĩ đến sẽ bị cô trực tiếp bắt gặp, hoàn toàn nằm ngoài tầm tay của anh.
- Điềm Điềm, bảo bối, em tỉnh táo nghe anh giải thích. – Anh nóng nảy, tâm hốt hoảng, chưa bao giờ anh có cảm giác lo sợ như bây giờ.
Cô che lỗ tai mình lại, nghiêng đầu không nhìn anh, ánh mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm cửa thang máy khép chặt, quyết định tránh xa câu trả lời của anh.
Anh bất đắc dĩ, tâm vừa vội, mặc kệ cô có nghe hay không, vẫn là tiếp tục nói:
- Anh phải thừa nhận, mới bắt đầu anh cảm thấy em rất thú vị, do đó quyết định giả trang làm bạn trai giả của em, nhưng sau chuyến đi du lịch đó, anh đối với em là vô cùng nghiêm túc.
Cô mới không tin! Ký hợp đồng như thế, sau đó anh vẫn có thể thẳng thắn nói rõ mọi chuyện với cô, nhưng anh không có, hơn nữa còn tiếp tục giấu giếm, anh quả thực rất đáng ghét, rất xấu xa!
- Điềm Điềm, nếu như mà anh chỉ muốn vui chơi với em, lừa gạt anh, vậy hiện tại anh rất không cần phải giải thích với em, điểm này em cũng nên nghĩ qua chứ?
Ngải Điềm đang nóng giận, không từ nào nghe lọt vào tai, hốc mắt nóng lên, nước mắt tràn ra, cắn môi không để cho mình khóc thành tiếng.
Thấy thái độ của cô không chút mềm hoá, tâm Tề Trọng Khải càng sợ hơn, giọng nói có phần gấp gáp:
- Anh phải nói, gặp lại em bởi vì em không biết thân phận thật của anh, coi anh là người được phụ nữ bao nuôi từ nhỏ, nhưng vẫn tận tâm suy tính cho anh, anh rất cảm động, bởi vì chưa từng có phụ nữ nào lại đem anh và Tập đoàn Nguyệt Hoa tách ra, trong mắt cũng mọi người, anh vĩnh viễn bị đặt ngang bằng với tiền bạc và địa vị, loại cảm giác đó làm anh rất chán ghét, em có hiểu không?
Ánh mắt của cô nhanh chóng chói lọi, vẻ mặt bướng bỉnh mềm hóa đi một chút, hàm răng đang cắn môi dưới cũng từ từ buông ra.
Thấy thế, anh lại nói:
- Nhìn em thật lòng tốt với anh, không bởi vì nghề nghiệp giả của anh mà xem thường, ngược lại cảm thấy càng yêu thương anh, đi cùng với em không thể đến những nơi cao cấp, anh rất uất ức, cũng càng khẳng định tự mình sẽ tiếp tục cùng em sánh bước. Anh không nghĩ cứ thế lừa gạt em, lúc em khóc bởi vì phỏng vấn thất bại, tâm tình như đưa đám thì anh liền quyết định muốn tìm một cơ hội thích lý để giải thích mọi chuyện với em.
Cuối cùng cô cũng chịu quay mặt lại, nhìn thẳng vào hai mắt thành khẩn của anh
- Cho nên, là anh vận dụng quyền lực tổng giám đốc, để cho em thuận lợi đi vào tập đoàn Nguyệt Hoa?
Anh không nói, cam chịu.
Cô cười khổ.
- Thì ra là như vậy, khó trách em trúng tuyển. Tề Trọng Khải, chuyện này khiến anh cười đã không?, rõ ràng là anh quy định không thể đi vào bằng cửa sau, thế mà anh lại phạm quy giúp em đi vào đây, anh làm như vậy cùng biển thủ có cái gì khác biệt?
- Chỉ cần em vui vẻ, không tuân nguyên tắc của chính mình cũng không có gì anh không làm được – Anh lau nước mắt trên gương mặt tái nhợt của cô, sự sợ hãi sẽ mất cô càng kéo dài.
- Nhưng em không vui. – Cô không có phủi tay của anh, ánh mắt lại như nhìn một người xa lạ.
- Điềm Điềm….
- Chia tay thôi. – Cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt kiên định.
- Anh không đồng ý - Anh không kìm chế được nỗi nòng lòng, nên gầm nhẹ, hai cánh tay đem ôm cô thật chặt.
- Anh là Tổng giám đốc tập đoàn Nguyệt Hoa, không thích hợp cùng cô gái đường phố như em ở chung một chỗ – Cô dùng giọng đùa cợt mà nói.
- Ngải Tiểu Điềm, có phải em đang nói lẫy không, em không phải là thật lòng muốn chia tay. - Lửa giận trong anh bùng phát, hai mắt nguýt lên nhìn cô.
- Không đúng, em thật lòng cho là nên như thế. – Cô trốn khỏi nụ hôn của anh, ánh mắt ôn hoà, giống như thẩn thờ, giống như trong miệng đang bàn bạc chuyện của người khác, không có quan hệ gì với cô.
- Anh không chia tay, tuyệt đối không chia tay. – Anh tức giận nhắc lại lập trường của mình.
- Buông em ra, nếu không em bảo đảm sẽ hoàn toàn biến mất, không bao giờ để cho anh tìm ra em nữa. - Cô lạnh lùng nói.
Tề Trọng Khải nghe vậy toàn thân cứng đờ, không thể làm gì khác hơn là buông tay, từ nay về sau, đứng xa ngắm nhìn.
Ngải Điềm theo như bị cúp điện, sắc mặt trắng bệch tự mình đi ra ngoài, bước chân quá mức cứng ngắc như chỉ chạy sẽ ngã xuống. Tề Trọng Khải muốn giữ cô lại, nhưng chỉ có thể đứng nghiêm trong thang máy, trơ mắt nhìn cô đi qua một thang máy khác, từ trước biến mất khỏi tầm mắt anh.
Rời khỏi tập đoàn "Nguyệt Hoa", Ngải Điềm bỏ quên cả áo khoác và túi xách lại văn phòng, trong túi chỉ còn lại tờ một trăm ngàn và vài tiền xu lẻ.
Cô lên xe buýt, đi tới công viên nhỏ, ngồi ở băng ghế dài, kinh ngạc nhìn công viên quen thuộc này.
Mặc dù đã là qua mùa xuân, nhiệt độ vẫn quá lạnh, gió đông thổi qua ống tay áo, lạnh đến thân thể cô co rút, dồn sức khẽ run rẩy, xoa xoa hai bàn tay đông cứng, không ngừng hà hơi.
Nâng ánh mắt mông lung lên, cô như trở về đêm giáng sinh hôm ấy, anh đi tới công viên này tìm cô, dừng lại, duỗi tay hướng về phía cô, hình ảnh kia thủy chung sâu đến chấn thương, lau không đi, lau không hết.
Tình duyên với đàn ông của cô rất kém cỏi, thật vất vả mới tìm được một người bạn trai, cũng không bắt cá hai tay hay lừa tiền, thế nhưng nay tiếp tục làm trò cười cho đám bạn ngày xưa.
Tề Trọng Khải là người đàn ông đầu tiên ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.
Cho là anh bị phụ nữ khác bao nuôi, đáy lòng cô rối rắm thật lâu, phiền não thật lâu, không ngờ tất cả đều là anh đang diễn trò.
Anh để cho cô có cảm giác mình như đứa ngốc. . . . . . Cảm giác tệ hết biết rồi, cô không biết chuỗi ngày chung sống của hai người ra sao nữa, rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả, cô nên tin lời nói của anh không?
Ngải Điềm như đưa đám vùi mặt vào lòng bàn tay, sụt sùi trên đùi mình, tâm là hàng loạt đau nhói, hốc mắt nóng lên, nước mắt không có tiền đồ chảy xuống.
Tâm tình thiện lương của cô bị loạn, đầu thật là đau, cả trái tim cũng như muốn nổ tung —— nhưng cô lại còn nghĩ tới người đàn ông kia!
Trời ạ, cô nhất định là điên rồi!
Ngải Điềm lắc lắc đầu, nước mắt rơi xuống mu bàn tay, trong miệng lẩm bẩm kêu tên anh, không thể nhớ anh, không cần cùng anh sống chung, giống như tụng niệm bài thần chú nào đó để có thể tự mình lãng quên, nhưng ngược lại nó khiến cô càng nhớ thêm.
Không cần anh. . . . . . Không thể nhớ anh. . . . . . Không cần nhớ anh. . . . . .
Tề Trọng Khải ngồi trên xe, thông qua cửa sổ xe, nhìn bóng dáng gầy yếu trên băng ghế dài trong công viên, lòng như bị lửa Phật thiêu đốt, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Cô tức giận và căm phẫn, đại khái có thể tìm anh hả giận, tại sao muốn một mình ngồi ở công viên? Cô lạnh như thế, lòng anh lại như bị dao cắt.
Nhìn cô ngẩng đầu lau nước mắt, gương mặt đỏ lên vì lạnh cũng không tính toán đứng dậy rời đi, Tề Trọng Khải không thể tiếp tục chịu đựng, anh đẩy cửa xe ra bước nhanh đi vào công viên.
- Em nhất định phải ngược đãi mình như vậy mới vui mừng?
Ngải Điềm ngẩn ra, đôi mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông bỗng dưng xuất hiện, tâm đau xót, nước mắt lại bắt đầu tràn lan.
- Anh không cần lo lắng cho tôi, tránh ra! Tôi không muốn gặp lại anh.
Tề Trọng Khải đem cô từ trên ghế dài kéo lên, không để ý đến cô vừa đánh vừa đá, giống như chỉ khẽ công kích, hai cánh tay vòng qua ôm cô vào trong ngực mình, nữa kéo chiếc áo khoác đen làm bằng lông cừu ra, khoác trên người cô.
- Em đánh anh, mắng anh cũng OK, nhưng không cần ngồi nói mát – Anh yêu thương không dứt ôm cô vào lòng.
- Chúng ta đã chia tay rồi! Anh không có tư cách trông nom tôi.
- Anh không có đồng ý chia tay.
- Anh đi chết đi! Tên lường gạt! Đại Phôi Đản! Ồ ồ ồ. . . . . . Anh lừa tôi thật thê thảm. . . . . . Anh coi tôi là món đồ chơi hả? Tự nhiên bị anh đùa bỡn, tôi đúng là ngu ngốc. . . . . . Anh cùng những người đó hợp thành một. . . . . . Muốn nhìn tôi xấu hổ, lấy tôi thành trò cười sao – Cô ở trong lòng anh xuất ra dòng lệ lạnh giá, khóc đến mắt không mở ra được, nước mắt chảy vào trong miệng, vừa đắng vừa mặn.
Anh ôm chặt cô, chặt đến không thể chặt hơn nữa, gương mặt tuấn tú tràn đầy áy náy, sau đó ở bên tai cô nói không biết bao nhiêu lần xin lỗi.
- Điềm Điềm, thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .
Không biết khóc bao lâu, cô mới nằm trong ngực anh, ý thức hôn mê, đôi mắt sưng đỏ như hai trái cà pháo, nước mắt an tĩnh chảy xuống, cả thân thể nóng bỏng như lửa đốt.
Đợi đến khi Tề Trọng Khải phát hiện thì ra là cô nóng sốt, ý thức mơ hồ không rõ, trong miệng lẩm bẩm mê sảng, anh ôm cô lên xe, chạy thẳng đến một bệnh viên cao cấp.
Hai ngày trước, cô vẫn nói mình choáng váng đầu, còn có chút nghẹt mũi, hình như là bị cảm, mới vừa rồi ngồi giữa gió đông, khó trách sẽ càng sốt cao.
Sau khi bác sĩ khám xong, cô khóc không chịu châm cứu, Tề Trọng Khải bó tay với cô, không thể làm gì khác hơn là mang cô về nhà. Xuống xe, ôm cô vào trong nhà, cô vẫn đẩy anh ra, la hét phải về nhà mình, anh không chịu, dám ôm cô vào giữa phòng, thay cô cởi ra quần áo, trói buộc cô nằm lên giường.
- Lạnh quá. . . . . . Ô ô. . . . . . - Bởi vì sốt cao, ý thức của cô nửa tỉnh táo nửa hôn mê, một nhiệt độ lạnh truyền đến.
Anh cởi tay áo cuối cùng ra, lấy khăn lông nóng tới, thay cô lau chùi thân thể, xử lý tốt xong lại bắt cô uống thuốc, kết quả dạ dày cô trống không bởi vì không chịu nổi gượng gạo, tự nhiên phun xuống đất.
Anh không có buồn bã, không có la hét, lấy khăn ra lau dọn tất cả, sau đó gọi điện thoại bảo quản gia đến đây một chuyến.
Quản gia tới, giúp anh hầm cháo, chuẩn bị bữa tối đơn giản xong liền rời đi, còn dư lại giao cho anh.
Ôm lấy Ngải Điềm ý thức mơ hồ, Tề Trọng Khải dụ dỗ cô, tự mình đút cô ăn cháo nóng, sau đó lại dụ dỗ cô uống thuốc.
Giày vò nhau cả buổi tối, cho đến nửa đêm cô hết sốt, mờ mịt ngủ, anh mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở mép giường, nắm lấy đôi tay nhỏ bé và lạnh lẽo của cô, nghỉ ngơi một chút.
Không biết ngủ bao lâu, Ngải Điềm chợt bị ác mộng làm thức tỉnh, đôi mắt sưng đỏ liền truyền đến một trận đau đớn, cô mới nhớ đến tình cảnh cách đây không lâu mình ngồi ở công viên khóc đến thê thảm, dĩ nhiên cũng nhớ nguyên nhân mình khóc rống, trái tim lập tức co thắt đau đớn.
Nhưng, khi cô xoay mặt lại, nhìn thấy Tề Trọng Khải tựa vào mép giường, đưa mắt về phía cô, dưới mí mắt có vết thâm quầng nhạt, tóc cũng tán loạn rồi, xem ra có chút nhếch nhác, mà tay phải của anh vẫn nắm chặt tay cô, mặc dù đang ngủ cũng không còn buông ra, nắm thật chặt, thật chặt.
Một khắc kia, lòng của cô chấn động mãnh liệt, mắt chua xót, phiếm lệ kích động.
Cô nhẹ nhàng chuyển mình, muốn đem tay trái thu lại, nhưng vẫn kinh động đến anh, anh lập tức tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền dùng tay đặt lên trán cô kiểm tra nhiệt độ.
Xác nhận nhiệt độ cơ thể cô khôi phục bình thường, anh mới buông lỏng đầu vai.
- Cám ơn trời đất, cuối cùng cơn sốt cũng qua rồi.
Nghe được những lời này của anh, cả trái tim cô cũng chua, anh thật lo lắng cho cô, vì chăm sóc cô, mà đem mình trở thành nhếch nhác như thế.
Trong lúc bất chợt, trong lòng cô xông lên một cỗ áy náy, cảm thấy cáu kỉnh lúc trước thật là trẻ con. . . . . .
Nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô ngân ngấn nước mắt, trái tim Tề Trọng Khải co rụt lại, khẽ nâng gương mặt cô lên, lo lắng hỏi:
- Còn không thoải mái? Anh dẫn em đến bệnh viện chích có được hay không? Anh biết em sợ chích, nhưng chích mới nhanh, nghe lời của anh, hả?
Cô lắc đầu một cái, giọng nói cứng nhắc:
- Thân thể đã tốt hơn nhiều. . . . . . Không cần chích. Hiện tại mấy giờ rồi? Anh ăn cơm chưa? Công ty thì sao? Tổng giám đốc lại dám bỏ việc sao?
Nhìn ra tâm tình đang nghĩ đông nghĩ tây của cô, anh thở phào nhẹ nhõm, không khỏi đem lo lắng trong lòng buông xuống, cùng với cô trò chuyện, giọng nói dịu dàng giống như trộn lẫn mật ngọt.
- Anh rất khỏe mạnh, đói bụng chút không chết đâu. Công ty nếu như ít đi một người không đi làm mà không hoạt động được, những kẻ kia đã bị anh sớm cho nghỉ việc rồi, yên tâm, người phía dưới rất biết làm việc.
- Anh vẫn. . . . . . Ở bên cạnh chăm sóc em? – Cô yên tâm, bắt đầu hỏi chuyện khác.
- Quản gia đã tới, giúp anh nấu cháo. - Anh rất thành thực, không có giành công.
- Hình như mới vừa rồi em ói phải không? – Cô lúng túng nháy mắt mấy cái, trong đầu thoáng qua một đoạn phim ngắn.
- Anh dọn dẹp rồi, không có việc gì. – Mặt anh nâng lên một tia cười.
Anh nói không có việc gì, nhưng trong trong trí nhớ của cô không phải là không có chuyện gì, cô nhớ cô ói rất thảm, bởi vì khi đó rất tức giận, anh cầm khăn bông giúp cô lau cơ thể, cô còn ác liệt đẩy mặt của anh ra.
Trời ạ. . . . . . Cô rất quá đáng! Người đàn ông này là vì cô thật sự, quan tâm cô, thời điểm cô phát sốt ngủ mê man, anh không đi đâu luôn bên cạnh chăm sóc cô.
- Xảy ra chuyện gì? Có phải nơi nào không thoải mái không? - Thấy cô lại khóc, anh khẩn trương đến gần chết, ngón tay êm ái giúp cô lau những viên trân châu.
- Không có. . . . . . Chỉ là em chợt phát hiện, em thật yêu anh. - Cô hít chóp mũi một cái, đôi tay từ trong mềm vươn ra, vòng qua tấm lưng vững chãi của anh.
Đầu tiên anh hơi sững sờ, dòng máu nóng bỏng xông lên đầu, ngực cũng ấm lên.
- Không phải em đang giận anh sao?
- Tức, rất giận. Nhưng vẫn rất thích anh, sẽ không ai giống như anh vậy, khi em ngã bệnh, luôn bên cạnh chăm sóc em... Em tức giận, nhưng vẫn là yêu anh. . . . . . Có lẽ cũng là bởi vì quá yêu anh, cho nên khi hiểu rõ chân tướng mới tức giận như thế. - Nếu đổi lại là người bình thường, khi biết được sự thật có thể sớm vui mừng còn nhảy múa rồi, nhưng cô lại không chịu nổi cảnh người mình yêu lừa gạt mình, mới giận đến nóng sốt ngã bệnh.
Đúng rồi, cũng bởi vì yêu anh, cho nên mới không cách nào cho phép anh lừa dối cô.
Có lẽ vì nguyên nhân ngã bệnh, nên đầu óc choáng váng, cô nằm mơ gặp rất nhiều ác mộng, những thứ ác mộng kia có điểm chung chính là anh xoay người tránh mặt cô, cô không cách nào nhịn được nỗi đau như thế. . . . . .
Trong một khắc con người ta yếu ớt nhất, mới có thể thấy rõ tim của mình, nhận rõ ngươi nào là người yêu mình nhất.
Anh kích động hôn lên má cô, đôi mắt trở nên sưng đỏ, gương mặt tuấn tú tràn ra nụ cười thiên sứ.
- Điềm Điềm, cám ơn em. Còn nữa, anh cũng yêu em, anh sẽ không yêu ai hơn em, cho nên anh tuyệt đối không đồng ý chia tay, em nên nhanh chóng từ bỏ cái ý nghĩ đó đi.
Cô cười cười, gật đầu đồng ý, đôi môi tái nhợt bị anh hôn nên trở thành một đóa Tường Vi diễm lệ, anh mê đôi môi xinh đẹp và hấp dẫn của cô, nội tâm của cô đơn thuần chỉ mang sắc hồng của tình yêu và sắc vàng của ánh mặt trời, anh tựa như dòng mạch nóng, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, hai người đưa mắt nhìn nhau cười, ngôn ngữ ngược lại chỉ là phụ trợ.
Không khí tĩnh mịch trong phút giây, tâm anh bắt đầu động đẩy, hơi thở của anh không thể trở lại bình thường, trong đầu chợt thoáng qua một loại ý niệm mãnh liệt. Anh đưa bàn tay vào dưới gối, rút ra cái gì đó rồi kéo bàn tay của cô ra, cô đưa đôi mắt mê hoặc nhìn xuống, chợt nhìn thấy đồng xu ước nguyện được anh đặt vào tay cô.
- Anh muốn ước nguyện. - Anh mỉm cười đưa mắt nhìn cô, nhiệt độ trong mắt đủ để hòa tan tất cả mọi thứ trên đời.
- Được – Cô cũng mỉm cười.
- Anh hi vọng, anh có một ước nguyện vô cùng trẻ con là được bên em cả đời. Chớ hoài nghi, đúng là anh đang cầu hôn em.
Cô ngơ ngẩn, niềm hạnh phúc trong nháy mắt khiến ngực cô đập nhanh, trên môi nở ra nụ cười viên mãn.
- Em nháy mắt rồi, biểu hiện là em đồng ý – Anh nắm chặt tay đang cầm đồng xu ước nguyện của cô, ôm trọn lòng bàn tay ấy, đặt lên môi cô một nụ hôn.
- Em nguyện ý. – Cô chống tay lên, tựa đầu vào vai anh, đôi mắt đẫm lệ mông lung nói lời hẹn ước, sau đó trong lúc anh vẫn còn hôn môi mình, lại lần nữa để nụ cười má lúm đồng tiền hiện ra.
Cô không may mắn có gương mặt xinh đẹp, không có tiền bạc kinh người, trong bóp da rút không ra còn vài tờ tiền lớn; nhưng cô rất may mắn, lại tìm được một người đàn ông miệng lưỡi xấu xa, nhưng là cực phẩm số lượng có hạn. . . . . . Ừ, không bồi thường, không kiếm, vừa vặn gặp nhau.
-Hoàn thành-
- Anh có thể giải thích.
Mắt của đám người phía sau trừng to, cằm cũng như rớt xuống đất.
- Giải thích cái gì? - Ngải Điềm nhìn anh chằm chằm, trong mắt tràn đầy tức giận.
- Em tỉnh táo lại, trước hết nghe anh nói.
- Ông trời của tôi – Quản lý bộ phận PR đi theo sau bỗng kêu lên, cho là Ngải Điềm đụng đến Tổng giám đốc, vội vàng xông tới đem tay cô lôi đi.
Ngải Điềm có chút thẩn thờ, nhưng bị ông kéo đi lại hiểu ra khoảng cách của hai người dường như càng lúc càng xa, thì ra luôn xa xôi như thế.
- Tổng giám đốc, tôi xin lỗi, đây là nhân viên mới nhận chức của bộ phận PR. Người mới, còn không hiểu được quy tắc….
- Câm miệng. - Tề Trọng Khải trợn mắt nhìn quản lý bộ phận PR đang thao thao bất tuyệt
- Anh là Tổng giám đốc của tập đoàn “Nguyệt Hoa”?! Đây tột cùng là sao vậy? - Ngải Điềm cảm giác sâu sắc, dùng một giọng nói hoang đường đưa lên cao, cơn tức giận ở ngực lan khắp toàn thân, tay đang buông lỏng tạo thành quả đấm.
Tề Trọng Khải đưa mắt lạnh lẽo đảo qua, quản lý bộ phận PR lập tức lùi về phía sau. Anh đi về phía Ngải Điềm, nghĩ cầm tay của cô, lại bị cô cố ý né tránh.
- Tự nhiên anh lại gạt em - Ngải Điềm giận đến rống to, cũng không để ý đến đám người đang đứng bên cạnh.
- Là từ khi bắt đầu em nhận sai thân phận của anh, không phải anh cố ý muốn gạt em. - Tề Trọng Khải tránh nặng tìm nhẹ, thay mình giải vây.
- Được, coi như vừa bắt đầu là em nhận lầm người, vậy tại sao anh cứ tiếp tục lừa gạt em? Anh cảm thấy chơi như vậy rất vui sao? Ngụy trang thành người khác rất thú vị à? Trời ạ! Anh chính là Tề Trọng Khải! - Ngải Điềm thét
Cô cảm thấy mình suýt ngất xỉu, bởi vì quá mức tức giận, hốc mắt nóng lên.
- Anh thừa nhận anh che giấu thân phận của mình, đó là anh sai, nhưng tất cả đều có nguyên nhân. - Tề Trọng Khải nóng lòng, hai tay giữ lấy đầu vai của cô.
- Nguyên nhân gì? - Ngải Điềm lạnh lùng trừng anh, hốc mắt dần dần đỏ lên.
- Anh không hy vọng bởi vì em biết thân phận thật của anh, ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta. - Tề Trọng Khải nóng lòng giải thích.
Lời này vừa nói ra, những người không phận sự đứng bên cạnh đều thở dốc vì quá kinh ngạc, quản lý bộ phận PR đầu đau như đưa đám, khẽ đấm vào tâm can! Tin tức từ trên trời giáng xuống sao, sao không ai nói trước với ông vậy, mới vừa rồi còn chậm trễ tiếp đón bạn gái của tổng giám đốc, bây giờ làm sao mới tốt đây?
- Trong khoảng thời gian này, anh thấy em ngu ngốc lắm phải không, bị anh đùa quay vòng vòng rất thú vị phải không? Hại em còn cho là anh được phụ nữ bao nuôi từ nhỏ, mỗi ngày nghĩ tới đều cố gắng làm việc, không ngại vất vả chỉ vì muốn cho anh có cuộc sống tốt đẹp hơn, như thế khiến anh vui lắm sao? - Ngải Điềm cắn môi dưới, nước mắt nóng bỏng trợt dài trên gương mặt.
Tim Tề Trọng Khải như bị ai đâm, vô cùng đau xót, đưa tay muốn thay cô lau nước mắt, cô lại dùng sức đẩy anh ra.
- Tiểu Điềm, đừng như vậy, chúng ta cùng nói chuyện
- Nói cái gì? Nói em là đứa ngu ngốc bị anh lừa gạt, còn nói em ngu xuẩn đến mức nào? Tổng giám đốc Tề, tận hưởng trò chơi làm trai bao vui không? - ánh mắt Ngải Điềm như băng, nước mắt như nham thạch, đả thương tầm mắt của anh.
- Đủ rồi, em đi theo anh! - Tâm Tề Trọng Khải rét lạnh, dùng sức lực kéo lấy tay cô, muốn cùng cô đi vào thang máy.
Ngải Điềm dùng sức giãy giụa, thậm chí xoay người tưởng né được, nhưng tay mắt Tề Trọng Khải lanh lẹ, rõ ràng đưa hai tay ra ôm lấy cô vào lòng, cảnh mục kích này khiến tim mọi người không khỏi rung động.
- Buông tôi ra, không tôi sẽ kiện anh quấy nhiễu tình dục! - Ngải Điềm thét to, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại.
- Như vậy nếu anh không cố ý quấy rầy một chút, thật sự rất có lỗi với chính mình. - Dứt lời, Tề Trọng Khải nâng gương mặt vì tức giận mà đỏ bừng của cô lên, cúi đầu che cái môi mềm mại của cô lại.
Ngải Điềm quả thật giận điên lên, cô đá vào chân anh, lại bị anh gọn gàng tránh ra, còn ngược lại cuốn lấy cô, hạ thân thuận thế khẽ dựa vào cơ thể cô, khảm vào giữa chân của cô, hai hạ thân mập mờ dán chặt, xuyên thấu lớp quần áo dày tạo thành cảm xúc nóng rực.
Đinh, thang máy lên tới một tầng lầu, đột nhiên mở ra, nhân viên bên ngoài muốn đi vào, chợt nhìn thấy bên trong có một đôi nam nữ kích tình dây dưa, không khí lửa nóng, lập tức bị sợ đến kêu to.
- Từ đâu ra đôi nam nữ đói khát thế? Bây giờ là giờ làm việc! Có tin tôi đi báo cáo hay không… tổng giám đốc?! - Trong thang máy, người đàn ông mang vẻ nhếch nhác cùng tức giận tột độ, nhân viên nam chấn động, tay chân mềm nhũn ra, tài liệu trong tay rơi xuống đất.
- Thang máy có người, đi thang máy khác - Tề Trọng Khải đè xuống nút đóng cửa, lạnh lùng ném ra một câu.
- Tề Trọng Khải, anh là tên khốn kiếp! - Ngải Điềm dùng sức đấm vào bộ ngực anh. Trời ạ, hình ảnh mới vừa rồi cực kỳ mất thể diện đấy! Lại còn bị giễu cợt là nam nữ đói khát!
- Lại muốn kiện anh? Vậy anh không khốn kiếp một chút, cũng quá có lỗi với chính mình rồi. - Tề Trọng Khải đỡ đôi tay cô lên, đè thân thể cô vào tường thang máy, bóng dáng mập mờ chồng chất mập mờ.
- Buông tôi ra! Tôi chán ghét anh! Tôi không muốn nhìn thấy anh. - Ngải Điềm quay mặt đi, môi Tề Trọng Khải rơi vào má cô, giọng nói quyết liệt của cô làm trái tim anh hung hăng đau đớn.
Từ đáy lòng Tề Trọng Khải khẽ nguyền rủa mình, thật ra thì cũng biết để cô vào Tập đoàn "Nguyệt Hoa" làm việc, muốn hướng cô thổ lộ chân tình bắt đầu hé mở, nhưng anh thủy chung không tìm được thời cơ thích hợp, liền đè lòng xuống, không nghĩ đến sẽ bị cô trực tiếp bắt gặp, hoàn toàn nằm ngoài tầm tay của anh.
- Điềm Điềm, bảo bối, em tỉnh táo nghe anh giải thích. – Anh nóng nảy, tâm hốt hoảng, chưa bao giờ anh có cảm giác lo sợ như bây giờ.
Cô che lỗ tai mình lại, nghiêng đầu không nhìn anh, ánh mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm cửa thang máy khép chặt, quyết định tránh xa câu trả lời của anh.
Anh bất đắc dĩ, tâm vừa vội, mặc kệ cô có nghe hay không, vẫn là tiếp tục nói:
- Anh phải thừa nhận, mới bắt đầu anh cảm thấy em rất thú vị, do đó quyết định giả trang làm bạn trai giả của em, nhưng sau chuyến đi du lịch đó, anh đối với em là vô cùng nghiêm túc.
Cô mới không tin! Ký hợp đồng như thế, sau đó anh vẫn có thể thẳng thắn nói rõ mọi chuyện với cô, nhưng anh không có, hơn nữa còn tiếp tục giấu giếm, anh quả thực rất đáng ghét, rất xấu xa!
- Điềm Điềm, nếu như mà anh chỉ muốn vui chơi với em, lừa gạt anh, vậy hiện tại anh rất không cần phải giải thích với em, điểm này em cũng nên nghĩ qua chứ?
Ngải Điềm đang nóng giận, không từ nào nghe lọt vào tai, hốc mắt nóng lên, nước mắt tràn ra, cắn môi không để cho mình khóc thành tiếng.
Thấy thái độ của cô không chút mềm hoá, tâm Tề Trọng Khải càng sợ hơn, giọng nói có phần gấp gáp:
- Anh phải nói, gặp lại em bởi vì em không biết thân phận thật của anh, coi anh là người được phụ nữ bao nuôi từ nhỏ, nhưng vẫn tận tâm suy tính cho anh, anh rất cảm động, bởi vì chưa từng có phụ nữ nào lại đem anh và Tập đoàn Nguyệt Hoa tách ra, trong mắt cũng mọi người, anh vĩnh viễn bị đặt ngang bằng với tiền bạc và địa vị, loại cảm giác đó làm anh rất chán ghét, em có hiểu không?
Ánh mắt của cô nhanh chóng chói lọi, vẻ mặt bướng bỉnh mềm hóa đi một chút, hàm răng đang cắn môi dưới cũng từ từ buông ra.
Thấy thế, anh lại nói:
- Nhìn em thật lòng tốt với anh, không bởi vì nghề nghiệp giả của anh mà xem thường, ngược lại cảm thấy càng yêu thương anh, đi cùng với em không thể đến những nơi cao cấp, anh rất uất ức, cũng càng khẳng định tự mình sẽ tiếp tục cùng em sánh bước. Anh không nghĩ cứ thế lừa gạt em, lúc em khóc bởi vì phỏng vấn thất bại, tâm tình như đưa đám thì anh liền quyết định muốn tìm một cơ hội thích lý để giải thích mọi chuyện với em.
Cuối cùng cô cũng chịu quay mặt lại, nhìn thẳng vào hai mắt thành khẩn của anh
- Cho nên, là anh vận dụng quyền lực tổng giám đốc, để cho em thuận lợi đi vào tập đoàn Nguyệt Hoa?
Anh không nói, cam chịu.
Cô cười khổ.
- Thì ra là như vậy, khó trách em trúng tuyển. Tề Trọng Khải, chuyện này khiến anh cười đã không?, rõ ràng là anh quy định không thể đi vào bằng cửa sau, thế mà anh lại phạm quy giúp em đi vào đây, anh làm như vậy cùng biển thủ có cái gì khác biệt?
- Chỉ cần em vui vẻ, không tuân nguyên tắc của chính mình cũng không có gì anh không làm được – Anh lau nước mắt trên gương mặt tái nhợt của cô, sự sợ hãi sẽ mất cô càng kéo dài.
- Nhưng em không vui. – Cô không có phủi tay của anh, ánh mắt lại như nhìn một người xa lạ.
- Điềm Điềm….
- Chia tay thôi. – Cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt kiên định.
- Anh không đồng ý - Anh không kìm chế được nỗi nòng lòng, nên gầm nhẹ, hai cánh tay đem ôm cô thật chặt.
- Anh là Tổng giám đốc tập đoàn Nguyệt Hoa, không thích hợp cùng cô gái đường phố như em ở chung một chỗ – Cô dùng giọng đùa cợt mà nói.
- Ngải Tiểu Điềm, có phải em đang nói lẫy không, em không phải là thật lòng muốn chia tay. - Lửa giận trong anh bùng phát, hai mắt nguýt lên nhìn cô.
- Không đúng, em thật lòng cho là nên như thế. – Cô trốn khỏi nụ hôn của anh, ánh mắt ôn hoà, giống như thẩn thờ, giống như trong miệng đang bàn bạc chuyện của người khác, không có quan hệ gì với cô.
- Anh không chia tay, tuyệt đối không chia tay. – Anh tức giận nhắc lại lập trường của mình.
- Buông em ra, nếu không em bảo đảm sẽ hoàn toàn biến mất, không bao giờ để cho anh tìm ra em nữa. - Cô lạnh lùng nói.
Tề Trọng Khải nghe vậy toàn thân cứng đờ, không thể làm gì khác hơn là buông tay, từ nay về sau, đứng xa ngắm nhìn.
Ngải Điềm theo như bị cúp điện, sắc mặt trắng bệch tự mình đi ra ngoài, bước chân quá mức cứng ngắc như chỉ chạy sẽ ngã xuống. Tề Trọng Khải muốn giữ cô lại, nhưng chỉ có thể đứng nghiêm trong thang máy, trơ mắt nhìn cô đi qua một thang máy khác, từ trước biến mất khỏi tầm mắt anh.
Rời khỏi tập đoàn "Nguyệt Hoa", Ngải Điềm bỏ quên cả áo khoác và túi xách lại văn phòng, trong túi chỉ còn lại tờ một trăm ngàn và vài tiền xu lẻ.
Cô lên xe buýt, đi tới công viên nhỏ, ngồi ở băng ghế dài, kinh ngạc nhìn công viên quen thuộc này.
Mặc dù đã là qua mùa xuân, nhiệt độ vẫn quá lạnh, gió đông thổi qua ống tay áo, lạnh đến thân thể cô co rút, dồn sức khẽ run rẩy, xoa xoa hai bàn tay đông cứng, không ngừng hà hơi.
Nâng ánh mắt mông lung lên, cô như trở về đêm giáng sinh hôm ấy, anh đi tới công viên này tìm cô, dừng lại, duỗi tay hướng về phía cô, hình ảnh kia thủy chung sâu đến chấn thương, lau không đi, lau không hết.
Tình duyên với đàn ông của cô rất kém cỏi, thật vất vả mới tìm được một người bạn trai, cũng không bắt cá hai tay hay lừa tiền, thế nhưng nay tiếp tục làm trò cười cho đám bạn ngày xưa.
Tề Trọng Khải là người đàn ông đầu tiên ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.
Cho là anh bị phụ nữ khác bao nuôi, đáy lòng cô rối rắm thật lâu, phiền não thật lâu, không ngờ tất cả đều là anh đang diễn trò.
Anh để cho cô có cảm giác mình như đứa ngốc. . . . . . Cảm giác tệ hết biết rồi, cô không biết chuỗi ngày chung sống của hai người ra sao nữa, rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả, cô nên tin lời nói của anh không?
Ngải Điềm như đưa đám vùi mặt vào lòng bàn tay, sụt sùi trên đùi mình, tâm là hàng loạt đau nhói, hốc mắt nóng lên, nước mắt không có tiền đồ chảy xuống.
Tâm tình thiện lương của cô bị loạn, đầu thật là đau, cả trái tim cũng như muốn nổ tung —— nhưng cô lại còn nghĩ tới người đàn ông kia!
Trời ạ, cô nhất định là điên rồi!
Ngải Điềm lắc lắc đầu, nước mắt rơi xuống mu bàn tay, trong miệng lẩm bẩm kêu tên anh, không thể nhớ anh, không cần cùng anh sống chung, giống như tụng niệm bài thần chú nào đó để có thể tự mình lãng quên, nhưng ngược lại nó khiến cô càng nhớ thêm.
Không cần anh. . . . . . Không thể nhớ anh. . . . . . Không cần nhớ anh. . . . . .
Tề Trọng Khải ngồi trên xe, thông qua cửa sổ xe, nhìn bóng dáng gầy yếu trên băng ghế dài trong công viên, lòng như bị lửa Phật thiêu đốt, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Cô tức giận và căm phẫn, đại khái có thể tìm anh hả giận, tại sao muốn một mình ngồi ở công viên? Cô lạnh như thế, lòng anh lại như bị dao cắt.
Nhìn cô ngẩng đầu lau nước mắt, gương mặt đỏ lên vì lạnh cũng không tính toán đứng dậy rời đi, Tề Trọng Khải không thể tiếp tục chịu đựng, anh đẩy cửa xe ra bước nhanh đi vào công viên.
- Em nhất định phải ngược đãi mình như vậy mới vui mừng?
Ngải Điềm ngẩn ra, đôi mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông bỗng dưng xuất hiện, tâm đau xót, nước mắt lại bắt đầu tràn lan.
- Anh không cần lo lắng cho tôi, tránh ra! Tôi không muốn gặp lại anh.
Tề Trọng Khải đem cô từ trên ghế dài kéo lên, không để ý đến cô vừa đánh vừa đá, giống như chỉ khẽ công kích, hai cánh tay vòng qua ôm cô vào trong ngực mình, nữa kéo chiếc áo khoác đen làm bằng lông cừu ra, khoác trên người cô.
- Em đánh anh, mắng anh cũng OK, nhưng không cần ngồi nói mát – Anh yêu thương không dứt ôm cô vào lòng.
- Chúng ta đã chia tay rồi! Anh không có tư cách trông nom tôi.
- Anh không có đồng ý chia tay.
- Anh đi chết đi! Tên lường gạt! Đại Phôi Đản! Ồ ồ ồ. . . . . . Anh lừa tôi thật thê thảm. . . . . . Anh coi tôi là món đồ chơi hả? Tự nhiên bị anh đùa bỡn, tôi đúng là ngu ngốc. . . . . . Anh cùng những người đó hợp thành một. . . . . . Muốn nhìn tôi xấu hổ, lấy tôi thành trò cười sao – Cô ở trong lòng anh xuất ra dòng lệ lạnh giá, khóc đến mắt không mở ra được, nước mắt chảy vào trong miệng, vừa đắng vừa mặn.
Anh ôm chặt cô, chặt đến không thể chặt hơn nữa, gương mặt tuấn tú tràn đầy áy náy, sau đó ở bên tai cô nói không biết bao nhiêu lần xin lỗi.
- Điềm Điềm, thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .
Không biết khóc bao lâu, cô mới nằm trong ngực anh, ý thức hôn mê, đôi mắt sưng đỏ như hai trái cà pháo, nước mắt an tĩnh chảy xuống, cả thân thể nóng bỏng như lửa đốt.
Đợi đến khi Tề Trọng Khải phát hiện thì ra là cô nóng sốt, ý thức mơ hồ không rõ, trong miệng lẩm bẩm mê sảng, anh ôm cô lên xe, chạy thẳng đến một bệnh viên cao cấp.
Hai ngày trước, cô vẫn nói mình choáng váng đầu, còn có chút nghẹt mũi, hình như là bị cảm, mới vừa rồi ngồi giữa gió đông, khó trách sẽ càng sốt cao.
Sau khi bác sĩ khám xong, cô khóc không chịu châm cứu, Tề Trọng Khải bó tay với cô, không thể làm gì khác hơn là mang cô về nhà. Xuống xe, ôm cô vào trong nhà, cô vẫn đẩy anh ra, la hét phải về nhà mình, anh không chịu, dám ôm cô vào giữa phòng, thay cô cởi ra quần áo, trói buộc cô nằm lên giường.
- Lạnh quá. . . . . . Ô ô. . . . . . - Bởi vì sốt cao, ý thức của cô nửa tỉnh táo nửa hôn mê, một nhiệt độ lạnh truyền đến.
Anh cởi tay áo cuối cùng ra, lấy khăn lông nóng tới, thay cô lau chùi thân thể, xử lý tốt xong lại bắt cô uống thuốc, kết quả dạ dày cô trống không bởi vì không chịu nổi gượng gạo, tự nhiên phun xuống đất.
Anh không có buồn bã, không có la hét, lấy khăn ra lau dọn tất cả, sau đó gọi điện thoại bảo quản gia đến đây một chuyến.
Quản gia tới, giúp anh hầm cháo, chuẩn bị bữa tối đơn giản xong liền rời đi, còn dư lại giao cho anh.
Ôm lấy Ngải Điềm ý thức mơ hồ, Tề Trọng Khải dụ dỗ cô, tự mình đút cô ăn cháo nóng, sau đó lại dụ dỗ cô uống thuốc.
Giày vò nhau cả buổi tối, cho đến nửa đêm cô hết sốt, mờ mịt ngủ, anh mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở mép giường, nắm lấy đôi tay nhỏ bé và lạnh lẽo của cô, nghỉ ngơi một chút.
Không biết ngủ bao lâu, Ngải Điềm chợt bị ác mộng làm thức tỉnh, đôi mắt sưng đỏ liền truyền đến một trận đau đớn, cô mới nhớ đến tình cảnh cách đây không lâu mình ngồi ở công viên khóc đến thê thảm, dĩ nhiên cũng nhớ nguyên nhân mình khóc rống, trái tim lập tức co thắt đau đớn.
Nhưng, khi cô xoay mặt lại, nhìn thấy Tề Trọng Khải tựa vào mép giường, đưa mắt về phía cô, dưới mí mắt có vết thâm quầng nhạt, tóc cũng tán loạn rồi, xem ra có chút nhếch nhác, mà tay phải của anh vẫn nắm chặt tay cô, mặc dù đang ngủ cũng không còn buông ra, nắm thật chặt, thật chặt.
Một khắc kia, lòng của cô chấn động mãnh liệt, mắt chua xót, phiếm lệ kích động.
Cô nhẹ nhàng chuyển mình, muốn đem tay trái thu lại, nhưng vẫn kinh động đến anh, anh lập tức tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền dùng tay đặt lên trán cô kiểm tra nhiệt độ.
Xác nhận nhiệt độ cơ thể cô khôi phục bình thường, anh mới buông lỏng đầu vai.
- Cám ơn trời đất, cuối cùng cơn sốt cũng qua rồi.
Nghe được những lời này của anh, cả trái tim cô cũng chua, anh thật lo lắng cho cô, vì chăm sóc cô, mà đem mình trở thành nhếch nhác như thế.
Trong lúc bất chợt, trong lòng cô xông lên một cỗ áy náy, cảm thấy cáu kỉnh lúc trước thật là trẻ con. . . . . .
Nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô ngân ngấn nước mắt, trái tim Tề Trọng Khải co rụt lại, khẽ nâng gương mặt cô lên, lo lắng hỏi:
- Còn không thoải mái? Anh dẫn em đến bệnh viện chích có được hay không? Anh biết em sợ chích, nhưng chích mới nhanh, nghe lời của anh, hả?
Cô lắc đầu một cái, giọng nói cứng nhắc:
- Thân thể đã tốt hơn nhiều. . . . . . Không cần chích. Hiện tại mấy giờ rồi? Anh ăn cơm chưa? Công ty thì sao? Tổng giám đốc lại dám bỏ việc sao?
Nhìn ra tâm tình đang nghĩ đông nghĩ tây của cô, anh thở phào nhẹ nhõm, không khỏi đem lo lắng trong lòng buông xuống, cùng với cô trò chuyện, giọng nói dịu dàng giống như trộn lẫn mật ngọt.
- Anh rất khỏe mạnh, đói bụng chút không chết đâu. Công ty nếu như ít đi một người không đi làm mà không hoạt động được, những kẻ kia đã bị anh sớm cho nghỉ việc rồi, yên tâm, người phía dưới rất biết làm việc.
- Anh vẫn. . . . . . Ở bên cạnh chăm sóc em? – Cô yên tâm, bắt đầu hỏi chuyện khác.
- Quản gia đã tới, giúp anh nấu cháo. - Anh rất thành thực, không có giành công.
- Hình như mới vừa rồi em ói phải không? – Cô lúng túng nháy mắt mấy cái, trong đầu thoáng qua một đoạn phim ngắn.
- Anh dọn dẹp rồi, không có việc gì. – Mặt anh nâng lên một tia cười.
Anh nói không có việc gì, nhưng trong trong trí nhớ của cô không phải là không có chuyện gì, cô nhớ cô ói rất thảm, bởi vì khi đó rất tức giận, anh cầm khăn bông giúp cô lau cơ thể, cô còn ác liệt đẩy mặt của anh ra.
Trời ạ. . . . . . Cô rất quá đáng! Người đàn ông này là vì cô thật sự, quan tâm cô, thời điểm cô phát sốt ngủ mê man, anh không đi đâu luôn bên cạnh chăm sóc cô.
- Xảy ra chuyện gì? Có phải nơi nào không thoải mái không? - Thấy cô lại khóc, anh khẩn trương đến gần chết, ngón tay êm ái giúp cô lau những viên trân châu.
- Không có. . . . . . Chỉ là em chợt phát hiện, em thật yêu anh. - Cô hít chóp mũi một cái, đôi tay từ trong mềm vươn ra, vòng qua tấm lưng vững chãi của anh.
Đầu tiên anh hơi sững sờ, dòng máu nóng bỏng xông lên đầu, ngực cũng ấm lên.
- Không phải em đang giận anh sao?
- Tức, rất giận. Nhưng vẫn rất thích anh, sẽ không ai giống như anh vậy, khi em ngã bệnh, luôn bên cạnh chăm sóc em... Em tức giận, nhưng vẫn là yêu anh. . . . . . Có lẽ cũng là bởi vì quá yêu anh, cho nên khi hiểu rõ chân tướng mới tức giận như thế. - Nếu đổi lại là người bình thường, khi biết được sự thật có thể sớm vui mừng còn nhảy múa rồi, nhưng cô lại không chịu nổi cảnh người mình yêu lừa gạt mình, mới giận đến nóng sốt ngã bệnh.
Đúng rồi, cũng bởi vì yêu anh, cho nên mới không cách nào cho phép anh lừa dối cô.
Có lẽ vì nguyên nhân ngã bệnh, nên đầu óc choáng váng, cô nằm mơ gặp rất nhiều ác mộng, những thứ ác mộng kia có điểm chung chính là anh xoay người tránh mặt cô, cô không cách nào nhịn được nỗi đau như thế. . . . . .
Trong một khắc con người ta yếu ớt nhất, mới có thể thấy rõ tim của mình, nhận rõ ngươi nào là người yêu mình nhất.
Anh kích động hôn lên má cô, đôi mắt trở nên sưng đỏ, gương mặt tuấn tú tràn ra nụ cười thiên sứ.
- Điềm Điềm, cám ơn em. Còn nữa, anh cũng yêu em, anh sẽ không yêu ai hơn em, cho nên anh tuyệt đối không đồng ý chia tay, em nên nhanh chóng từ bỏ cái ý nghĩ đó đi.
Cô cười cười, gật đầu đồng ý, đôi môi tái nhợt bị anh hôn nên trở thành một đóa Tường Vi diễm lệ, anh mê đôi môi xinh đẹp và hấp dẫn của cô, nội tâm của cô đơn thuần chỉ mang sắc hồng của tình yêu và sắc vàng của ánh mặt trời, anh tựa như dòng mạch nóng, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, hai người đưa mắt nhìn nhau cười, ngôn ngữ ngược lại chỉ là phụ trợ.
Không khí tĩnh mịch trong phút giây, tâm anh bắt đầu động đẩy, hơi thở của anh không thể trở lại bình thường, trong đầu chợt thoáng qua một loại ý niệm mãnh liệt. Anh đưa bàn tay vào dưới gối, rút ra cái gì đó rồi kéo bàn tay của cô ra, cô đưa đôi mắt mê hoặc nhìn xuống, chợt nhìn thấy đồng xu ước nguyện được anh đặt vào tay cô.
- Anh muốn ước nguyện. - Anh mỉm cười đưa mắt nhìn cô, nhiệt độ trong mắt đủ để hòa tan tất cả mọi thứ trên đời.
- Được – Cô cũng mỉm cười.
- Anh hi vọng, anh có một ước nguyện vô cùng trẻ con là được bên em cả đời. Chớ hoài nghi, đúng là anh đang cầu hôn em.
Cô ngơ ngẩn, niềm hạnh phúc trong nháy mắt khiến ngực cô đập nhanh, trên môi nở ra nụ cười viên mãn.
- Em nháy mắt rồi, biểu hiện là em đồng ý – Anh nắm chặt tay đang cầm đồng xu ước nguyện của cô, ôm trọn lòng bàn tay ấy, đặt lên môi cô một nụ hôn.
- Em nguyện ý. – Cô chống tay lên, tựa đầu vào vai anh, đôi mắt đẫm lệ mông lung nói lời hẹn ước, sau đó trong lúc anh vẫn còn hôn môi mình, lại lần nữa để nụ cười má lúm đồng tiền hiện ra.
Cô không may mắn có gương mặt xinh đẹp, không có tiền bạc kinh người, trong bóp da rút không ra còn vài tờ tiền lớn; nhưng cô rất may mắn, lại tìm được một người đàn ông miệng lưỡi xấu xa, nhưng là cực phẩm số lượng có hạn. . . . . . Ừ, không bồi thường, không kiếm, vừa vặn gặp nhau.
-Hoàn thành-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.