Chương 9
Kiều Ninh
26/06/2014
Đây là ngày chủ nhật cuối cùng trước khi bước qua năm mới, các khu phố đông đúc, các quán nước tấp nập, Ngải Điềm ngồi ở dựa vào cửa sổ, thỉnh thoảng ghé đầu nhìn ra phía ngoài.
Đột nhiên, có một cánh tay véo chặt lỗ tai cô, đem đầu của cô kéo lên, Rhona nhìn chằm chằm Ngải Điềm, ngoài miệng khẽ mắng:
- Ngải Tiểu Điềm, xem dáng vẻ không có tiền đồ của cậu kìa, thật không cứu nổi
Ngải Điềm xoa cái lỗ tai bị nhéo nên đỏ lên, giọng nói yếu ớt tự biện hộ:
- Tớ chỉ đứng đây xem anh ấy thôi, không có gì không tốt
- Cậu xem cái mặt thẩn thờ không giấu được của cậu kìa. Qua lâu như thế, mà cũng không mang một đứa bé đến bến tàu, nghĩ tới hai chúng ta có giao tình? Theo sự hiểu biết của tớ, cùng kinh nghiệm mười năm qua, sao không đem người đàn ông cậu bao nuôi đến cho tớ giám định một phen?
- Cái gì mà bao nuôi! Nói khó nghe quá, tớ và anh ấy là qua lại công bằng - Ngải Điềm chột dạ giải thích.
Nếu không phải là Rhona nghiêm trọng kháng nghị, buộc cô phải mang bạn trai đi ra ngoài cùng liên hoan, cô cũng không cần khẩn trương như thế. Hai người này đều có cái miệng xấu xa như nhau, cô rất sợ nói chuyện đôi câu thì có mâu thuẫn. Đến lúc đó, một bên là tình bạn lâu năm, một bên là người yêu, khẳng định là nhức đầu.
- Công việc của anh ta không phải là bạn trai đóng giả sao? - Rhona cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, cái miệng mỏng nói ra một lời thẳng thắn, vừa nhai loạn gì đó trong họng vừa nói chuyện.
- Đó là trước kia, bây giờ không có. - Ngải Điềm cầm khăn giấy lên lau mồ hôi trên trán.
Cứ như vậy đi, cô cũng chẳng rõ ràng lắm tình hình công việc của anh, chỉ biết là hình như anh có cùng bạn bè hợp tác làm ăn gì đó, về chuyện nó buôn bán cái gì, cũng chưa từng nghe anh nhắc đến.
Cô là người luôn tôn trọng tính riêng tư của người khác, người khác không muốn nói, cô cũng sẽ không cố ý đào sâu. Nếu anh không muốn cô tham gia vào chuyện riêng của mình, cô cũng không hỏi, không phải thật tâm muốn nói, hỏi nhiều hơn nữa cũng không còn ý nghĩa gì.
- Nó, chính nó! Như vậy không phải cậu đang bao nuôi anh ấy sao, không phải thế thì là cái gì? - Rhona xem thường liếc cô một cái.
- Chớ nói lung tung, tớ đi theo anh ấy cũng chưa từng phải tốn tiền gì cả, đi ra ngoài, ăn cơm, dạo phố, thường đều do anh ấy trả. - Ngải Điềm vội vàng giải thích.
Hơn nữa ông lớn nhà cô, yêu thích nhất chính là những bữa cơm xa hoa, mỗi lần lấy hóa đơn tính tiền, thiếu chút nữa hù cho hồn cô hoảng sợ chạy mất, anh lại dùng một vẻ mặt tự nhiên móc tiền ra trả.
Không nói ăn, nói về phương diện mặc cũng tốt lắm, trước ngày tết âm lịch, hai người cùng đi vào siêu thị bách hóa mua sắm, anh chỉ mua một bộ quần áo, còn lại đắp trên người cô một đống quần áo, còn toàn là những bộ áo siêu đắc tiền!
- Có hay không chớ nói loạn, chờ tớ dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh nhìn qua sẽ rõ trắng đen. - Rhona cắn răng đưa một miếng phô mai vào miệng, vừa mới dứt lời, mắt chợt sáng lên, giơ cánh tay qua đỉnh đầu Ngải Điềm.
- Nhìn kìa, cực phẩm nha! Vừa nhìn đã biết đó là một người đàn ông khiến lòng phụ nữ khóc thét lên. - Rhona than thở.
Nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông kia, thân hình cao lớn, đầy cao ngạo, thân thể khỏe mạnh, áo sơ mi màu lam tôn lên nước da màu đồng vô cùng hoàn mỹ, đôi mông hẹp và gầy được chiếc quần jean che đậy, vẫn không che được đường cong hoàn mỹ của cơ thể anh, chứ đừng nói đến cặp chân dài như người mẫu của anh, chậc… chậc… chậc, hoàn mỹ không chỗ nào chê!
Đợi chút, người đàn ông cực phẩm ấy đi về phía bọn cô, còn lộ ra nụ cười tươi! Trong lòng Rhona đã không ngừng kích động, khi cô thấy người đàn ông đó đi đến bàn bọn họ, máu mũi của cô sôi trào, rất muốn phun ra
- Rhona, anh ấy là Zack. - Ngải Điềm lúng túng vỗ vai bạn tốt.
- À? - Rhona sợ ngây người.
- Chào cô - Tề Trọng Khải mỉm cười, thân mật dựa vào đôi vai của Ngải Điềm, cùng cô ngồi xuống.
Rhona há miệng thật to, cằm như muốn rơi xuống mặt bàn, cái miệng nhỏ nhắn sợ đến không khép lại được, ngây người mấy giây sau mới đưa ánh mắt xúc động cùng tức giận nhìn Ngải Điềm, cắn răng nghiến lợi nói:
- Lần này là hàng cực phẩm, toàn thế giới chỉ có một không có sản phẩm thứ hai, coi như táng gia bại sản, bán cha mẹ già và toàn bộ nhà cửa cũng đáng giá!
Hiển nhiên Ngải Điềm lo lắng vô ích, Rhona và Tề Trọng Khải nói chuyện rất vui vẻ, thậm chí còn hàn huyên đến chuyện mua cổ phiếu của Tập đoàn nào sẽ có giá, đầu không ngừng biểu lộ ánh mắt tâm đắc nhìn nhau.
Trong bữa tiệc, Rhona còn mượn dịp kéo cô đến toilet, lên tinh thần giáo dục, muốn cô ngàn lần vạn lần thà tự tay đè chết khối thịt kia, tuyệt đối không thể để cho anh rơi vào mồm phụ nữ khác. Ngải Điềm có chút khó sự, cũng rất ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Rhona còn nói, từ khi hai người nói chuyện với nhau, liền có thể biết người đàn ông kia không phải khối gạch ống, khí thế quá mạnh mẽ, tuyệt đối có tương lai.
Những thứ này, Ngải Điềm cũng không phải quan tâm.
Với cô mà nói, thứ cô yêu là con người của anh, không muốn tìm hiểu những thứ khác. Rhona mắng cô không có mắt nhìn người, muốn cô nếu không biết giữ người kia, cũng phải cẩn thận đề phòng.
Cô cười cười, không lên tiếng.
Bởi vì cô không biết mình nên đề phòng cái gì, đề phòng anh trộm đi lòng của cô? Còn đề phòng anh trộm dẫn tình yêu của cô đi chơi? CHƯƠNG 9 (9.2)
☆☆☆☆
Sau khi tiệc liên hoan kết thúc, Ngải Điềm lại bị bạn tốt trừng mắt nghiêm trị khiến tâm cô lo sợ, ngồi lên xe Lamborghini mà Tề Trọng Khải mới mua, cùng nhau trở về nhà của anh.
Trên xe, Ngải Điềm móc điện thoại di động ra tìm thông tin, khi đèn đỏ ngừng lại, cô đột nhiên thét lên một tiếng, trái tim Tề Trọng Khải rút chặt, lúc này anh đạp thắng xe thật nhanh, khiến xe ngừng lại bên lề đường.
- Trúng! - Tay Ngải Điềm nắm thành quả đấm nhỏ, nước mắt lưng tròng nghiêng mình nhìn sắc mặt xanh mét của Tề Trọng Khải.
Tề Trọng Khải sợ run rẩy, trong lòng chợt rung động, ánh mắt không khỏi nhìn đến chiếc bụng vẫn phẳng lì của cô, chẳng lẽ là. . . . . .
- Làm sao anh lại nhìn bụng của em vậy? - Ngải Điềm kỳ quái nhăn mày, lời nói vừa hỏi xong, liền đoán được anh đã hiểu lầm chuyện gì đó, hơn nữa hiểu lầm này còn rất lớn à!
- Không phải trúng cái đó – Mặt cô đỏ bừng lên, tay nhỏ bé quơ lung tung, ngăn cản anh tiếp tục dùng ánh mắt nóng rực nhìn chiếc bụng vì ăn no có hơi nhô lên của mình.
Mất mặt chết!
Gương mặt cương nghị của Tề Trọng Khải hạ xuống, cũng cảm thấy mình thật ngu xuẩn, nếu quả thật là mang thai, cũng không thể dùng di động để kiểm tra?
Vì sao anh lại cứ nghĩ về chuyện đó? Chẳng lẽ người từ trước đến giờ luôn khinh thường chuyện sinh con như anh lại đang thay đổi ý nghĩ?
Phát hiện vẻ mặt nặng nề của anh, Ngải Điềm cảm thấy hơi lúng túng, liền đem thông báo trên màn hình điện thoại di động đưa tới trước mặt anh.
Nhìn thông báo, ánh mắt Tề Trọng Khải lóe lên. "Bộ phận PR của tập đoàn “Nguyệt Hoa” xin mời cô Ngải Tiểu Điềm đến phỏng vấn….?" Thì ra là cô đổi công tác.
- Rất tuyệt chứ gì? Là nhân viên của tập đoàn “Nguyệt Hoa” thì phúc lợi rất tốt, hiện tại Cảnh Khí rất thê thảm, chỉ có ngành ăn uống tương đối ổn, nghe nói “Nguyệt Hoa” cũng cho nhân viên nghỉ bốn ngày trong tháng. - Ngải Điềm tràn đầy mơ ước, nghiêng đầu, nhìn đôi mắt lập lòe của Tề Trọng Khải, mắt càng say mê.
Tề Trọng Khải dùng bàn tay che mũi và miệng đi, miễn cưỡng đưa đôi mắt nhìn cô.
- Em muốn nghỉ việc chỗ kia vào Nguyệt Hoa làm việc, sao không nói sớm. Anh sẽ giúp em.
- Stop! - Ngải Điềm đưa anh một ánh mắt khi dễ.
- Anh giả bộ làm Tề Trọng Khải hả? Nội bộ tập đoàn ‘Nguyệt Hoa’ cực kỳ nghiêm khắc, dựa vào quan hệ hay đi cửa sau đều không vào được! Nghe nói Tề Trọng Khải coi trọng nhất là thực lực của nhân viên, kẻ ngu ngốc, bình hoa di động đều bị sa thải! Nếu như bị phát hiện nói giúp ..., lập tức khai trừ, nhân viên nhỏ đều không thể làm sai nguyên tắc, tác phong siêu cường ngạnh.
Cuối cùng, còn nghe cô lầu bầu:
- Cái người Tề Trọng Khải cũng thật là độc ác, em dám cá là đám nhân viên cấp dưới ngày ngày đều nguyền rủa anh ta đầu trọc, xuất tinh sớm…
Tề Trọng Khải nín cười.
- Tại sao em lại không có chí khi như thế, chỉ ứng cử vào một chức nhỏ trong tập đoàn?
Ngải Điềm than thở.
- Haizzz, em đây biết thân phận, nếu có thể xâm nhập vào tập đoàn ‘Nguyệt Hoa’ đã nên cười trộm rồi, đâu còn trông nom cái gì gọi là chức cao chức thấp.
Thời điểm mới ra xã hội, cô cho là mình cái gì cũng có thể làm, còn anh dũng truy mộng nữ doanh nhân. Nhưng, nhiều năm qua thấy nhiều nhân sự vô tình bị sóng gió vùi dập, vì quyền lợi mà đấu tranh, tâm cơ chém giết, mới phát hiện ra làm như thế chỉ khiến mình trở thành loài nhện độc sẽ dễ bị rắn Peter Pike cắn, căn bản cô không có bản lĩnh lớn để đấu đá.
Trên thực tế, mỗi người đều dùng tốc độ rùa bò để hình dung, cuộc sống nặng nề áp lực chính là chất đầy trên mai rùa, bò qua bò lại, mỗi người đều muốn chạy về biển tiền tự do, nhưng để đạt đến đó thì rất ít con rùa thành công.
Công việc mấy năm thăng trầm, cô cũng coi nhẹ rồi, không ôm chí lớn, chỉ muốn làm nhân viên nhỏ sống an nhàn.
- Anh xem em, sẽ không phải là tính toán lẻn vào tập đoàn ‘Nguyệt Hoa’, quyến rũ Tề Trọng Khải bản chánh chứ? - Tề Trọng Khải phát hiện đáy mắt cô có một tia đau đớn, lo lắng mới vừa rồi nói lời khiến cô tự ái, đúng lúc tìm một câu nói khiến không khí nhẹ lại.
Lỗ mũi Ngải Điềm phun ra một tia tức giận.
- Hừ, em mới không đem Tề Trọng Khải để trong mắt đấy.
Tề Trọng Khải cười.
- Giọng điệu thật đúng là lớn lối, ngộ nhỡ bản thân của anh ta cao quý lại đẹp trai, em vẫn dùng thái độ này đối với anh ta sao?
- Em không cần người đẹp trai và giàu có, em chỉ cần anh là đủ rồi – Cô nói ra lời ngọt ngào mà thật lòng.
- Miệng ngọt như thế? Tới đây, anh muốn xem miệng em có ngậm đường không – Anh nâng lên nụ cười xấu xa, cởi dây an toàn ra liền đến gần cô, giữ chặt lấy gương mặt đang muốn tránh thoát của cô, mỉm cười chạm lên môi cô, đầu lưỡi xâm nhập vào bên trong, tùy ý quấy rối.
- Không cần. . . . . . Còn chưa có đánh răng, trong miệng đều là mùi thịt nướng - Cô thở gấp kháng nghị.
- Không sao, chỉ cần không phải chao là tốt rồi. – Anh cười cười, lại ôm cô đến gần, tiếp tục xâm nhập vào chuỗi ngọt ngào vừa bị cắt đứt, còn dùng tay chạm vào đôi má đỏ ửng của cô
- Anh thật vô cùng. . . . . .
- Ngọt?
- Cảm giác thật tốt - Cô cười ha hả, đôi môi dịu dàng bị cắn một cái như để trừng phạt, sau đó lại quấn quít thật chặt.
- zack. . . . . . - Cảm thấy hô hấp của đối phương đang rối loạn, nhiệt độ trong xe kéo dài thành bão tố, đôi mắt cô trở nên mờ mịt, thấy dưới bụng của anh trở nên phập phồng, tim đập nhanh, mặt đỏ gất, khẽ đẩy anh một cái, ngăn anh phóng hỏa đốt người.
Anh tựa vào vai cô phát ra hơi thở nặng nề, hô hấp nóng rực bên tai cô, khiến cơ thể cô không khỏi run rẩy, nổi lên tê dại quen thuộc.
- Chúng ta hình như còn chưa nếm thử cảm giác trên xe? – Anh đưa đầu lưỡi ra, liếm láp vành tai trắng noãn của cô, da thịt mịn màng và đôi nhũ hoa trắng như sứ.
- Anh điên rồi! - Cô giơ lên quả đấm nhỏ, đập vào vai anh mấy cái.
- Đúng vậy, anh điên rồi, kẻ điên muốn hưởng thụ cảm giác làm tình trong xe với mỹ nữ.
- Đừng la. . . . . . Ừ. . . . . . – đầu lưỡi ấm áp của anh trượt xuống gáy cô, cọ qua lại khiến vai cô co rút, ý thức giống như áng mây trôi nổi, tụ lại rồi lại tản ra.
- Tiểu Điềm, em phải giúp anh, nếu không tối nay chúng ta không về nhà được. - Môi của anh đã trượt tới cổ áo của cô, bàn tay đẩy váy cô lên, ngón tay thăm dò vào bên trong chiếc áo ngực bằng ren, tìm kiếm viên linh châu quen thuộc, chậm chạp vân vê.
Dục vọng rục rịch ngóc đầu dậy, Ngải Điềm ép buộc mình khôi phục lý trí, dùng sức đẩy Tề Trọng Khải ra, cầm lấy chiếc túi che kín vòng một nở nang của mình.
Tề Trọng Khải mang ánh mắt vô tội nhìn cô, mặt không chiếm được thỏa mãn nên đầy đau thương, kéo tay của cô, đặt lên vật nóng ngay giữa háng mình, giọng khàn khàn nói:
- Như vậy anh không có biện pháp lái xe.
Ngải Điềm đỏ mặt, lòng bàn tay đang đặt lên vật tượng trưng phái nam vừa cứng vừa trướng, giống như đang muốn xé rách vải vóc, nghĩ rút tay về, nhưng anh lại phát ra tiếng rên âm trầm, gương mặt tuấn tú cũng bởi vì quá độ nhẫn nại mà càng cắn răng chặt hơn, trong chớp mắt liền biến thành bộ dạng vô cùng khổ sợ, khiến cô không khỏi mềm lòng.
- Giúp anh. - Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy do dự của cô, anh lại mở miệng, lôi cô đến gần.
- Thật không chịu nổi anh. . . . . . – Cả khuôn mặt trắng của cô nhuộm màu đỏ tươi, bàn tay run rẩy giúp anh cởi quần xi-líp xuống, móc cục sắt nóng đang kiên cường ra.
Thật may là cửa sổ của xe màu đen nên bên ngoài sẽ không nhìn thấy cảnh xuân bên trong, nếu không bị người ta nhìn thấy hình ảnh dâm lãng này, mặc kệ Thái Bình Dương có đóng dầu chồng hay không, cô nhảy xuống biển cũng không rửa sạch hiểu lầm.
Vật phái nam đỏ ngầu bị lòng bàn tay mềm mại của cô nhốt chặt, bắt đầu ma sát từ phía dưới lên, khiến cho thiết bổng càng cường tráng hơn, trên đầu vật nam từ từ tiết ra ít dịch màu trắng đục trên sắc hồng, giống như một đám lửa chuẩn bị bùng nổ.
Nhịp tim của cô càng tăng lên, ánh mắt ngượng ngùng khẽ nâng, nhìn thấy gương mặt anh tuấn đầy thỏa mãn của anh mà ửng hồng, phía dưới nổi lên trận nóng bỏng, môi mỏng bật ra tiếng rên khô rát đầy khiêu gợi, giống như cây đàn vi-ô-lông-xen bị tiếng nhạc kích thích, đánh trúng tiếng lòng cô.
Thấy anh hơi híp mắt, cằm ngửa lên, vẻ mặt như say, cô giống như bị ma lực dẫn dắt, từ từ cúi đầu, ngậm thiết bổng to lớn vào trong miệng, dùng nhiệt độ ấm áp trong khoang miệng xoa xoa vật phái nam.
- A. . . . . . - Tề Trọng Khải phát ra tiếng thở gấp, bàn tay lau mồ hôi trên mặt cô, vuốt ve qua lại, không tiếng động thúc giục cô ngậm chặt hơn vật tượng trưng phái nam của anh.
Cái miệng nhỏ như tấm vải nhung mềm mại ôm trọn vẹn thiết bổng, cũng một nhiệt độ ấm áp như động tư mật, khi cô đưa cái lưỡi trơn tru liếm láp, uốn lượn quanh cái rảnh nhỏ trên đầu khối đỏ, toàn thân anh chấn động, thiếu chút nữa liền ra trước thời hạn.
Phát hiện là anh cố gắng kiềm chế nên cô thả ra, Ngải Điềm ảo não cực kỳ, tiếp tục như vậy không biết bao giờ mới rồi.
Thế là, cô bắt đầu dùng sức hút lấy, còn có hai tay phụ trợ, nhốt chặt vật nam cứng rắn bên trong, không ngừng tăng nhanh tốc độ ma sát, cái lưỡi nhuần nhuyễn cũng bôi trơn mỗi tất da thịt của vật phái nam, còn cố ý dừng lại trên lỗ đinh nhỏ, dùng lưỡi cắn nhẹ và ép chặt, còn lấy đầu lưỡi chọt quanh mấy cái.
Anh bị bức đến đường cùng, bụng dưới trở nên cứng rắn, bàn tay không tự chủ được dùng sức đè cổ cô cho vật nam của mình vào trọn bên trong, đẩy nhẹ mấy cái, dốc toàn bộ sức lực lên để hít thở, giống như gầm thét.
Một cỗ tinh dịch chảy ra khỏi lỗ đinh, cô co hai má lại, dùng sức hút vào, anh thở gấp một tiếng đầy nặng nề, không thể tiếp tục ức chế, cuối cùng cũng bắn nhanh ra ngoài.
Cô bị nghẹn nên ho mãnh liệt, cái miệng bủn rủn từ từ hả ra, hai tay vỗ lung tung vào ngực anh.
- Khốn kiếp. . . . . . Mỗi lần đều cố ý xuất vào trong miệng em.
Tề Trọng Khải lấy khăn giấy ra giúp cô lau những dịch trắng đang trào ra ở khóe miệng, yêu thương vỗ cái lưng nhỏ của cô.
- Ai dạy cái miệng của em khả ái và mê hoặc như thế, mỗi lần anh đều tự nhắc nhở mình phải rút ra, nhưng nhịn không được.
- Đàn ông xấu xa - Cô xấu hổ nũng nịu liếc anh một cái, thay anh đem quần áo xốc xếch sửa sang lại, tức giận nói: - Hiện tại có thể chuyên tâm lái xe rồi chứ?
- Yên tâm, anh sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà. - Anh lộ ra nụ cười xấu xa đầy mê người, cố gắng chỉnh đốn lại quần áo, rồi quay lại vị trí lái xe, cũng không quên đặt một nụ hôn lên môi cô rồi thì thầm vào tai cô vài câu chọc ghẹo.
- Ghét. . . . . . Sắc lang cút ngay đi! - Ngải Điềm bị lời nói bên tai khiến cho cả thân nóng lên, hai tay vô lực đẩy anh ra.
Tề Trọng Khải ôm cô cười lớn, hình ảnh vui vẻ này từ khi sống bên cạnh cô chưa bao giờ gián đoạn.
- Chào buổi sáng, mọi người.
Ngải Điềm lấy nụ cười che giấu thấp thỏm trong lòng, đi vào lầu chín – phòng PR của tập đoàn "Nguyệt Hoa", ngồi vào chỗ ngồi dành riêng cho mình, dọc theo đường đi cũng không quên nói lời chào hỏi với đồng nghiệp, thành lập hình tượng hòa đồng và thân thiện.
Nhưng hiển nhiên cô đã đoán sai tình thế, rốt cuộc là công ty lớn chuyên về ẩm thực, có thể thuận lợi thông qua kỳ thi viết để tiến vào kỳ thi phỏng vấn trực tiếp của Tập đoàn "Nguyệt Hoa", cho dù là nhân viên bộ phận PR nhỏ nhoi, cũng là Ngọa Hổ Tàng Long. Nếu là nhân tài, tự nhiên cũng chứa ngạo khí, giọng nói dịu dàng đầy thành ý của cô cũng bị mọi người tự động xem như không nghe thấy. Cô có chút túng quẩn, vội vàng đè thấp đầu, mau chóng chuẩn bị để vào phỏng vấn.
Lại nói phỏng vấn cũng kỳ quái, ngày phỏng vấn tình hình thật ra thì không lý tưởng cho lắm, nữ chủ quản đối với kinh nghiệm của cô không mấy hài lòng, trong miệng hình như còn nói mấy câu oán trách nhân viên sàng lọc không kỹ.
Phỏng vấn kết thúc đã là rất muộn, cô mang mặt như đưa đám về nhà, rồi vùi mặt vào chăn khóc suốt. Zack đi ra từ phòng tắm, đầu nghĩ đến trận chiến kịch liệt và triền miên, lập tức bị những giọt nước mắt của cô làm cho chấn động đến cơ thể “mềm nhũn” ra.
- Ngải Tiểu Điềm, anh không có hứng thú với nữ quỷ trên giường, em có biết cách khắc chế cảm xúc của mình được hay không? - Ngay lúc đó, Tề Trọng Khải ngồi xuống mép giường, nhìn một cái đầu đang khóc thúc thít, nghĩ kéo chăn ra sẽ gắt gao bắt lấy cô.
- Ồ ồ ồ. . . . . . Em không có hy vọng. . . . . . Em quá vô dụng. . . . . .
- Phỏng vấn không được thông qua?
- Người chủ trì buổi phỏng vấn nói sẽ thông báo tiếp. . . . . . ngu ngốc cũng biết đây chẳng qua là cách nói tránh. . . . . . ồ ồ. . . . . .
- Em thật sự muốn vào tập đoàn Nguyệt Hoa làm việc?
- Phúc lợi tốt, ngày nghỉ cuối năm cũng ổn. . . . . . Ai không muốn đi vào công ty lớn làm việc? . . . . . Ồ ồ ồ . . . . .
- Đừng khóc, anh đảm bảo em sẽ thuận lợi đi vào tập đoàn “Nguyệt Hoa” làm việc. - Tề Trọng Khải mạnh mẽ vén mền lên, đem gương mặt của cô gái nhỏ đã khóc sưng vù ra ngoài, ôm vào ngực mình.
- Ồ ồ ồ. . . . . . Không cần an ủi em. . . . . . Em biết ngay là như thế mà. . . . . . Ồ ồ ồ. . . . . . Em hận nhất chính là cái người đã cho em qua cửa thứ nhất . . . . . Hôm nay lại để người chủ nhiệm vòng phỏng vấn xem thường. . . . . . Ồ ồ ồ. . . . . . Không tốt nghiệp trường danh tiếng thì thế nào. . . . . . Ồ ồ ồ. . . . . .
- Ngải Tiểu Điềm, em đủ rồi, cho anh nghĩ xem đã. – Anh véo nhẹ lên cái má của cô, quát lên, không cho phép cô lại khóc.
- Ồ ồ ồ. . . . . . Vẫn là anh tốt nhất. . . . . . - Cô an ủi mình – Em chẳng cần cái người tổng giám đốc công ty lớn làm bạn trai, mỗi ngày phải gánh vác tâm tình lo lắng vì không xứng đáng với anh ta, vậy thì anh vẫn là tốt nhất. . . . . . Sẽ không cho em áp lực.
Tề Trọng Khải nghe mà dở khóc dở cười, chưa có cô gái nào lại như cô gái này, tự nhiên chịu uất ức đến trình độ này, điều kiện về người bạn trai mơ ước của thấp hơn người khác, có phải nên nói là không có chút chí khí nào không?
Nói cũng kỳ quái, đêm đó Ngải Điềm ôm Tề Trọng Khải khóc đến gió phong lạnh, trời chuyển cơn mưa nhỏ; khóc đến Tề Trọng Khải tưởng rằng cô đang khóc cho đám tang một xử nữ nào đó. Thế mà sáng sớm hôm sau, cô lại nhận được tin nhắn của nhân viên nói cô chuẩn bị một chút sáng thứ hai sẽ đi làm.
Ngải Điềm quả thật vui mừng ngây người, cuối tuần liền kéo Tề Trọng Khải ra tiệm ăn một bữa lớn, còn phô bày sự giàu sang của mình, mua tặng anh một cái cà vạt, mặc dù cái cà vạt kia về sau lại không may mắn trở thành đồ chơi tình dục. . . . . . Khụ khụ, cũng coi như là điều tốt, tóm lại, cô có thể dùng mỹ từ vui mừng để hình dung, chỉ kém không có leo lên lầu hô to Thế giới tuyệt vời.
- Ngải Điềm – Quản lý bộ phận PR đột nhiên hô lên một tiếng, ánh mắt tìm kiếm.
- Nơi này. - Ngải Điềm vội vàng thu hồi nụ cười khúc khích, nhanh chóng đẩy ghế đứng thẳng dậy.
- Làm phiền cô tới đây một chút. – Quản lý phân phó.
- Dạ. - Ngải Điềm không dám chậm trễ, bước chân nhanh nhẹn như chạy đến.
- Cô không có qua được vòng phỏng vấn trực tiếp - Chủ nhiệm chỉa tài liệu nhân sự về phía cô, mặt kỳ quái hỏi.
- Ách, không có.
- Cô xác định cô nhận được thông báo qua điện thoại
- Cực kỳ khẳng định. - Ngải Điềm khẩn trương nắm chặt đôi tay.
Bởi vì tập đoàn "Nguyệt Hoa" quy định hết sức nghiêm khắc, nếu không phải trải qua phỏng vấn thông thường tiến vào, thì phải điều tra kỹ, đến lúc đó không chỉ giản đơn là người trong cuộc bị cắt chức, ngay cả các bộ phận tương quan cũng chịu phạt, hoàn toàn phải tự đi vào bằng khả năng của mình.
Vì nên chủ nhiệm bộ phận PR mới khẩn trương như thế, một hồi sau liền triệu tập tất cả mọi người vào họp, vì muốn giữ chén cơm của mình, cũng phải kiểm tra kỹ tư liệu thông tin của mọi người.
- Theo quy định, không thông qua vòng thi lần thứ hai không được gọi là trúng tuyển. . . . . . - Suy nghĩ một chút không ổn, quản lý đứng lên, sắc mặt nặng nề phân phó: - Bây giờ cô cũng tôi đi qua phòng nhân sự một chút.
- Được - Ngải Điềm hoảng sợ liền đi theo đuôi ông ta.
Trong thang máy từ từ đi lên, phải đi đến tầng lầu mười lăm, khi chuẩn bị cùng với quản lý đi ra, cả người cô căng thẳng, ánh mắt Ngải Điềm chợt chớp động, không khỏi kỳ quái hô lên một tiếng.
Bóng người kia. . . . . . Là zack? Không thể nào, không thể nào, nhất định là hoa mắt.
Ánh mắt của người đàn ông mới vừa rồi lấp lánh, một thân tây trang vô cùng uy nghiêm, phía sau còn có một nhóm người, những người đó dùng thái độ cung kính và sợ hãi, không khí lạnh lẽo hết sức.
Bỗng dưng, Ngải Điềm giật thót mình, ma xui quỷ khiến ấn thang máy.
- Cô làm gì sao! Chúng ta là phải lên lầu mười tám, nơi này là lầu mười bảy! - Quản lý bộ phận PR kinh ngạc nhỏ giọng hô.
- Quản lý, thật xin lỗi, tôi bỗng nhiên có chút việc gấp, xin cho tôi chút thời gian xác nhận - Ngải Điềm hướng về người quản lí chào một tiếng, “đinh”, cửa thang máy vừa mở, lập tức chạy như bay ra.
- Ê, này – Quản lý sửng sờ.
Bước chân thật nhanh, Ngải Điềm chuyển qua thang bộ bên cạnh như kẻ chạy trốn, thở hổn hển chạy đến lầu mười lăm, đôi dép cao gót dẫm vào cầu thang cẩm thạch phát ra tiếng cóc cóc, ánh mắt vội vàng tìm bóng dáng người đàn ông mình vừa thấy ban nãy.
Cô chạy một chút rồi dừng lại, tầng lầu này quá rộng lớn, mới đến đây khiến cô lạc mất phương hướng, nhưng cô chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đi về phía trước, lại không sao tìm thấy người mình muốn tìm.
Đang lúc cô quyết định xoay người trở về thang máy, phía sau chợt truyền đến một loạt tiếng bước chân, đi đầu chính là người đàn ông với giọng nói nghiêm nghị mà cô đang tìm kiếm
- Thông báo kế hoạch này cho chủ nhiệm phòng đối ngoại đi, bảo ông ta dẫn người đi làm ngay lập tức….
Giọng nói kia, Ngải Điềm không thể nào nghe lầm,
Thật sự là…
Thân thể cô cương cứng, gót giày từ từ xoay chuyển, quay người lại, liền đi thẳng đến đám người kia.
Tề Trọng Khải vừa đi vừa nghiêng mắt nhìn về trợ lý Nguyễn bên cạnh, ngoài miệng còn đang phân phó công việc, cũng không để ý đến bóng dáng mảnh khảnh đằng trước.
- Cô làm gì ở đây thế! Còn không mau một chút tránh ra, dám cản đường Tổng giám đốc là sao? – Người giám đốc phía sau Tề Trọng Khải lập tức lên tiếng xua đuổi.
Một tiếng này, thuận thế kéo lực chú ý của Tề Trọng Khải, anh đưa đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía trước, lại đụng đến đôi mắt hoang mang đầy lo lắng, bước chân đột ngột dừng lại.
Tề Trọng Khải im lặng, đám người phía sau không dám vượt lên trước, lập tức cùng dừng bước.
- Zack, sao anh lại ở đây? - Ngải Điềm chỉ vào nhóm người đang đứng ở cửa, trong đó có cả bạn trai của cô, giọng nói khẽ run rẩy.
Đột nhiên, có một cánh tay véo chặt lỗ tai cô, đem đầu của cô kéo lên, Rhona nhìn chằm chằm Ngải Điềm, ngoài miệng khẽ mắng:
- Ngải Tiểu Điềm, xem dáng vẻ không có tiền đồ của cậu kìa, thật không cứu nổi
Ngải Điềm xoa cái lỗ tai bị nhéo nên đỏ lên, giọng nói yếu ớt tự biện hộ:
- Tớ chỉ đứng đây xem anh ấy thôi, không có gì không tốt
- Cậu xem cái mặt thẩn thờ không giấu được của cậu kìa. Qua lâu như thế, mà cũng không mang một đứa bé đến bến tàu, nghĩ tới hai chúng ta có giao tình? Theo sự hiểu biết của tớ, cùng kinh nghiệm mười năm qua, sao không đem người đàn ông cậu bao nuôi đến cho tớ giám định một phen?
- Cái gì mà bao nuôi! Nói khó nghe quá, tớ và anh ấy là qua lại công bằng - Ngải Điềm chột dạ giải thích.
Nếu không phải là Rhona nghiêm trọng kháng nghị, buộc cô phải mang bạn trai đi ra ngoài cùng liên hoan, cô cũng không cần khẩn trương như thế. Hai người này đều có cái miệng xấu xa như nhau, cô rất sợ nói chuyện đôi câu thì có mâu thuẫn. Đến lúc đó, một bên là tình bạn lâu năm, một bên là người yêu, khẳng định là nhức đầu.
- Công việc của anh ta không phải là bạn trai đóng giả sao? - Rhona cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, cái miệng mỏng nói ra một lời thẳng thắn, vừa nhai loạn gì đó trong họng vừa nói chuyện.
- Đó là trước kia, bây giờ không có. - Ngải Điềm cầm khăn giấy lên lau mồ hôi trên trán.
Cứ như vậy đi, cô cũng chẳng rõ ràng lắm tình hình công việc của anh, chỉ biết là hình như anh có cùng bạn bè hợp tác làm ăn gì đó, về chuyện nó buôn bán cái gì, cũng chưa từng nghe anh nhắc đến.
Cô là người luôn tôn trọng tính riêng tư của người khác, người khác không muốn nói, cô cũng sẽ không cố ý đào sâu. Nếu anh không muốn cô tham gia vào chuyện riêng của mình, cô cũng không hỏi, không phải thật tâm muốn nói, hỏi nhiều hơn nữa cũng không còn ý nghĩa gì.
- Nó, chính nó! Như vậy không phải cậu đang bao nuôi anh ấy sao, không phải thế thì là cái gì? - Rhona xem thường liếc cô một cái.
- Chớ nói lung tung, tớ đi theo anh ấy cũng chưa từng phải tốn tiền gì cả, đi ra ngoài, ăn cơm, dạo phố, thường đều do anh ấy trả. - Ngải Điềm vội vàng giải thích.
Hơn nữa ông lớn nhà cô, yêu thích nhất chính là những bữa cơm xa hoa, mỗi lần lấy hóa đơn tính tiền, thiếu chút nữa hù cho hồn cô hoảng sợ chạy mất, anh lại dùng một vẻ mặt tự nhiên móc tiền ra trả.
Không nói ăn, nói về phương diện mặc cũng tốt lắm, trước ngày tết âm lịch, hai người cùng đi vào siêu thị bách hóa mua sắm, anh chỉ mua một bộ quần áo, còn lại đắp trên người cô một đống quần áo, còn toàn là những bộ áo siêu đắc tiền!
- Có hay không chớ nói loạn, chờ tớ dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh nhìn qua sẽ rõ trắng đen. - Rhona cắn răng đưa một miếng phô mai vào miệng, vừa mới dứt lời, mắt chợt sáng lên, giơ cánh tay qua đỉnh đầu Ngải Điềm.
- Nhìn kìa, cực phẩm nha! Vừa nhìn đã biết đó là một người đàn ông khiến lòng phụ nữ khóc thét lên. - Rhona than thở.
Nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông kia, thân hình cao lớn, đầy cao ngạo, thân thể khỏe mạnh, áo sơ mi màu lam tôn lên nước da màu đồng vô cùng hoàn mỹ, đôi mông hẹp và gầy được chiếc quần jean che đậy, vẫn không che được đường cong hoàn mỹ của cơ thể anh, chứ đừng nói đến cặp chân dài như người mẫu của anh, chậc… chậc… chậc, hoàn mỹ không chỗ nào chê!
Đợi chút, người đàn ông cực phẩm ấy đi về phía bọn cô, còn lộ ra nụ cười tươi! Trong lòng Rhona đã không ngừng kích động, khi cô thấy người đàn ông đó đi đến bàn bọn họ, máu mũi của cô sôi trào, rất muốn phun ra
- Rhona, anh ấy là Zack. - Ngải Điềm lúng túng vỗ vai bạn tốt.
- À? - Rhona sợ ngây người.
- Chào cô - Tề Trọng Khải mỉm cười, thân mật dựa vào đôi vai của Ngải Điềm, cùng cô ngồi xuống.
Rhona há miệng thật to, cằm như muốn rơi xuống mặt bàn, cái miệng nhỏ nhắn sợ đến không khép lại được, ngây người mấy giây sau mới đưa ánh mắt xúc động cùng tức giận nhìn Ngải Điềm, cắn răng nghiến lợi nói:
- Lần này là hàng cực phẩm, toàn thế giới chỉ có một không có sản phẩm thứ hai, coi như táng gia bại sản, bán cha mẹ già và toàn bộ nhà cửa cũng đáng giá!
Hiển nhiên Ngải Điềm lo lắng vô ích, Rhona và Tề Trọng Khải nói chuyện rất vui vẻ, thậm chí còn hàn huyên đến chuyện mua cổ phiếu của Tập đoàn nào sẽ có giá, đầu không ngừng biểu lộ ánh mắt tâm đắc nhìn nhau.
Trong bữa tiệc, Rhona còn mượn dịp kéo cô đến toilet, lên tinh thần giáo dục, muốn cô ngàn lần vạn lần thà tự tay đè chết khối thịt kia, tuyệt đối không thể để cho anh rơi vào mồm phụ nữ khác. Ngải Điềm có chút khó sự, cũng rất ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Rhona còn nói, từ khi hai người nói chuyện với nhau, liền có thể biết người đàn ông kia không phải khối gạch ống, khí thế quá mạnh mẽ, tuyệt đối có tương lai.
Những thứ này, Ngải Điềm cũng không phải quan tâm.
Với cô mà nói, thứ cô yêu là con người của anh, không muốn tìm hiểu những thứ khác. Rhona mắng cô không có mắt nhìn người, muốn cô nếu không biết giữ người kia, cũng phải cẩn thận đề phòng.
Cô cười cười, không lên tiếng.
Bởi vì cô không biết mình nên đề phòng cái gì, đề phòng anh trộm đi lòng của cô? Còn đề phòng anh trộm dẫn tình yêu của cô đi chơi? CHƯƠNG 9 (9.2)
☆☆☆☆
Sau khi tiệc liên hoan kết thúc, Ngải Điềm lại bị bạn tốt trừng mắt nghiêm trị khiến tâm cô lo sợ, ngồi lên xe Lamborghini mà Tề Trọng Khải mới mua, cùng nhau trở về nhà của anh.
Trên xe, Ngải Điềm móc điện thoại di động ra tìm thông tin, khi đèn đỏ ngừng lại, cô đột nhiên thét lên một tiếng, trái tim Tề Trọng Khải rút chặt, lúc này anh đạp thắng xe thật nhanh, khiến xe ngừng lại bên lề đường.
- Trúng! - Tay Ngải Điềm nắm thành quả đấm nhỏ, nước mắt lưng tròng nghiêng mình nhìn sắc mặt xanh mét của Tề Trọng Khải.
Tề Trọng Khải sợ run rẩy, trong lòng chợt rung động, ánh mắt không khỏi nhìn đến chiếc bụng vẫn phẳng lì của cô, chẳng lẽ là. . . . . .
- Làm sao anh lại nhìn bụng của em vậy? - Ngải Điềm kỳ quái nhăn mày, lời nói vừa hỏi xong, liền đoán được anh đã hiểu lầm chuyện gì đó, hơn nữa hiểu lầm này còn rất lớn à!
- Không phải trúng cái đó – Mặt cô đỏ bừng lên, tay nhỏ bé quơ lung tung, ngăn cản anh tiếp tục dùng ánh mắt nóng rực nhìn chiếc bụng vì ăn no có hơi nhô lên của mình.
Mất mặt chết!
Gương mặt cương nghị của Tề Trọng Khải hạ xuống, cũng cảm thấy mình thật ngu xuẩn, nếu quả thật là mang thai, cũng không thể dùng di động để kiểm tra?
Vì sao anh lại cứ nghĩ về chuyện đó? Chẳng lẽ người từ trước đến giờ luôn khinh thường chuyện sinh con như anh lại đang thay đổi ý nghĩ?
Phát hiện vẻ mặt nặng nề của anh, Ngải Điềm cảm thấy hơi lúng túng, liền đem thông báo trên màn hình điện thoại di động đưa tới trước mặt anh.
Nhìn thông báo, ánh mắt Tề Trọng Khải lóe lên. "Bộ phận PR của tập đoàn “Nguyệt Hoa” xin mời cô Ngải Tiểu Điềm đến phỏng vấn….?" Thì ra là cô đổi công tác.
- Rất tuyệt chứ gì? Là nhân viên của tập đoàn “Nguyệt Hoa” thì phúc lợi rất tốt, hiện tại Cảnh Khí rất thê thảm, chỉ có ngành ăn uống tương đối ổn, nghe nói “Nguyệt Hoa” cũng cho nhân viên nghỉ bốn ngày trong tháng. - Ngải Điềm tràn đầy mơ ước, nghiêng đầu, nhìn đôi mắt lập lòe của Tề Trọng Khải, mắt càng say mê.
Tề Trọng Khải dùng bàn tay che mũi và miệng đi, miễn cưỡng đưa đôi mắt nhìn cô.
- Em muốn nghỉ việc chỗ kia vào Nguyệt Hoa làm việc, sao không nói sớm. Anh sẽ giúp em.
- Stop! - Ngải Điềm đưa anh một ánh mắt khi dễ.
- Anh giả bộ làm Tề Trọng Khải hả? Nội bộ tập đoàn ‘Nguyệt Hoa’ cực kỳ nghiêm khắc, dựa vào quan hệ hay đi cửa sau đều không vào được! Nghe nói Tề Trọng Khải coi trọng nhất là thực lực của nhân viên, kẻ ngu ngốc, bình hoa di động đều bị sa thải! Nếu như bị phát hiện nói giúp ..., lập tức khai trừ, nhân viên nhỏ đều không thể làm sai nguyên tắc, tác phong siêu cường ngạnh.
Cuối cùng, còn nghe cô lầu bầu:
- Cái người Tề Trọng Khải cũng thật là độc ác, em dám cá là đám nhân viên cấp dưới ngày ngày đều nguyền rủa anh ta đầu trọc, xuất tinh sớm…
Tề Trọng Khải nín cười.
- Tại sao em lại không có chí khi như thế, chỉ ứng cử vào một chức nhỏ trong tập đoàn?
Ngải Điềm than thở.
- Haizzz, em đây biết thân phận, nếu có thể xâm nhập vào tập đoàn ‘Nguyệt Hoa’ đã nên cười trộm rồi, đâu còn trông nom cái gì gọi là chức cao chức thấp.
Thời điểm mới ra xã hội, cô cho là mình cái gì cũng có thể làm, còn anh dũng truy mộng nữ doanh nhân. Nhưng, nhiều năm qua thấy nhiều nhân sự vô tình bị sóng gió vùi dập, vì quyền lợi mà đấu tranh, tâm cơ chém giết, mới phát hiện ra làm như thế chỉ khiến mình trở thành loài nhện độc sẽ dễ bị rắn Peter Pike cắn, căn bản cô không có bản lĩnh lớn để đấu đá.
Trên thực tế, mỗi người đều dùng tốc độ rùa bò để hình dung, cuộc sống nặng nề áp lực chính là chất đầy trên mai rùa, bò qua bò lại, mỗi người đều muốn chạy về biển tiền tự do, nhưng để đạt đến đó thì rất ít con rùa thành công.
Công việc mấy năm thăng trầm, cô cũng coi nhẹ rồi, không ôm chí lớn, chỉ muốn làm nhân viên nhỏ sống an nhàn.
- Anh xem em, sẽ không phải là tính toán lẻn vào tập đoàn ‘Nguyệt Hoa’, quyến rũ Tề Trọng Khải bản chánh chứ? - Tề Trọng Khải phát hiện đáy mắt cô có một tia đau đớn, lo lắng mới vừa rồi nói lời khiến cô tự ái, đúng lúc tìm một câu nói khiến không khí nhẹ lại.
Lỗ mũi Ngải Điềm phun ra một tia tức giận.
- Hừ, em mới không đem Tề Trọng Khải để trong mắt đấy.
Tề Trọng Khải cười.
- Giọng điệu thật đúng là lớn lối, ngộ nhỡ bản thân của anh ta cao quý lại đẹp trai, em vẫn dùng thái độ này đối với anh ta sao?
- Em không cần người đẹp trai và giàu có, em chỉ cần anh là đủ rồi – Cô nói ra lời ngọt ngào mà thật lòng.
- Miệng ngọt như thế? Tới đây, anh muốn xem miệng em có ngậm đường không – Anh nâng lên nụ cười xấu xa, cởi dây an toàn ra liền đến gần cô, giữ chặt lấy gương mặt đang muốn tránh thoát của cô, mỉm cười chạm lên môi cô, đầu lưỡi xâm nhập vào bên trong, tùy ý quấy rối.
- Không cần. . . . . . Còn chưa có đánh răng, trong miệng đều là mùi thịt nướng - Cô thở gấp kháng nghị.
- Không sao, chỉ cần không phải chao là tốt rồi. – Anh cười cười, lại ôm cô đến gần, tiếp tục xâm nhập vào chuỗi ngọt ngào vừa bị cắt đứt, còn dùng tay chạm vào đôi má đỏ ửng của cô
- Anh thật vô cùng. . . . . .
- Ngọt?
- Cảm giác thật tốt - Cô cười ha hả, đôi môi dịu dàng bị cắn một cái như để trừng phạt, sau đó lại quấn quít thật chặt.
- zack. . . . . . - Cảm thấy hô hấp của đối phương đang rối loạn, nhiệt độ trong xe kéo dài thành bão tố, đôi mắt cô trở nên mờ mịt, thấy dưới bụng của anh trở nên phập phồng, tim đập nhanh, mặt đỏ gất, khẽ đẩy anh một cái, ngăn anh phóng hỏa đốt người.
Anh tựa vào vai cô phát ra hơi thở nặng nề, hô hấp nóng rực bên tai cô, khiến cơ thể cô không khỏi run rẩy, nổi lên tê dại quen thuộc.
- Chúng ta hình như còn chưa nếm thử cảm giác trên xe? – Anh đưa đầu lưỡi ra, liếm láp vành tai trắng noãn của cô, da thịt mịn màng và đôi nhũ hoa trắng như sứ.
- Anh điên rồi! - Cô giơ lên quả đấm nhỏ, đập vào vai anh mấy cái.
- Đúng vậy, anh điên rồi, kẻ điên muốn hưởng thụ cảm giác làm tình trong xe với mỹ nữ.
- Đừng la. . . . . . Ừ. . . . . . – đầu lưỡi ấm áp của anh trượt xuống gáy cô, cọ qua lại khiến vai cô co rút, ý thức giống như áng mây trôi nổi, tụ lại rồi lại tản ra.
- Tiểu Điềm, em phải giúp anh, nếu không tối nay chúng ta không về nhà được. - Môi của anh đã trượt tới cổ áo của cô, bàn tay đẩy váy cô lên, ngón tay thăm dò vào bên trong chiếc áo ngực bằng ren, tìm kiếm viên linh châu quen thuộc, chậm chạp vân vê.
Dục vọng rục rịch ngóc đầu dậy, Ngải Điềm ép buộc mình khôi phục lý trí, dùng sức đẩy Tề Trọng Khải ra, cầm lấy chiếc túi che kín vòng một nở nang của mình.
Tề Trọng Khải mang ánh mắt vô tội nhìn cô, mặt không chiếm được thỏa mãn nên đầy đau thương, kéo tay của cô, đặt lên vật nóng ngay giữa háng mình, giọng khàn khàn nói:
- Như vậy anh không có biện pháp lái xe.
Ngải Điềm đỏ mặt, lòng bàn tay đang đặt lên vật tượng trưng phái nam vừa cứng vừa trướng, giống như đang muốn xé rách vải vóc, nghĩ rút tay về, nhưng anh lại phát ra tiếng rên âm trầm, gương mặt tuấn tú cũng bởi vì quá độ nhẫn nại mà càng cắn răng chặt hơn, trong chớp mắt liền biến thành bộ dạng vô cùng khổ sợ, khiến cô không khỏi mềm lòng.
- Giúp anh. - Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy do dự của cô, anh lại mở miệng, lôi cô đến gần.
- Thật không chịu nổi anh. . . . . . – Cả khuôn mặt trắng của cô nhuộm màu đỏ tươi, bàn tay run rẩy giúp anh cởi quần xi-líp xuống, móc cục sắt nóng đang kiên cường ra.
Thật may là cửa sổ của xe màu đen nên bên ngoài sẽ không nhìn thấy cảnh xuân bên trong, nếu không bị người ta nhìn thấy hình ảnh dâm lãng này, mặc kệ Thái Bình Dương có đóng dầu chồng hay không, cô nhảy xuống biển cũng không rửa sạch hiểu lầm.
Vật phái nam đỏ ngầu bị lòng bàn tay mềm mại của cô nhốt chặt, bắt đầu ma sát từ phía dưới lên, khiến cho thiết bổng càng cường tráng hơn, trên đầu vật nam từ từ tiết ra ít dịch màu trắng đục trên sắc hồng, giống như một đám lửa chuẩn bị bùng nổ.
Nhịp tim của cô càng tăng lên, ánh mắt ngượng ngùng khẽ nâng, nhìn thấy gương mặt anh tuấn đầy thỏa mãn của anh mà ửng hồng, phía dưới nổi lên trận nóng bỏng, môi mỏng bật ra tiếng rên khô rát đầy khiêu gợi, giống như cây đàn vi-ô-lông-xen bị tiếng nhạc kích thích, đánh trúng tiếng lòng cô.
Thấy anh hơi híp mắt, cằm ngửa lên, vẻ mặt như say, cô giống như bị ma lực dẫn dắt, từ từ cúi đầu, ngậm thiết bổng to lớn vào trong miệng, dùng nhiệt độ ấm áp trong khoang miệng xoa xoa vật phái nam.
- A. . . . . . - Tề Trọng Khải phát ra tiếng thở gấp, bàn tay lau mồ hôi trên mặt cô, vuốt ve qua lại, không tiếng động thúc giục cô ngậm chặt hơn vật tượng trưng phái nam của anh.
Cái miệng nhỏ như tấm vải nhung mềm mại ôm trọn vẹn thiết bổng, cũng một nhiệt độ ấm áp như động tư mật, khi cô đưa cái lưỡi trơn tru liếm láp, uốn lượn quanh cái rảnh nhỏ trên đầu khối đỏ, toàn thân anh chấn động, thiếu chút nữa liền ra trước thời hạn.
Phát hiện là anh cố gắng kiềm chế nên cô thả ra, Ngải Điềm ảo não cực kỳ, tiếp tục như vậy không biết bao giờ mới rồi.
Thế là, cô bắt đầu dùng sức hút lấy, còn có hai tay phụ trợ, nhốt chặt vật nam cứng rắn bên trong, không ngừng tăng nhanh tốc độ ma sát, cái lưỡi nhuần nhuyễn cũng bôi trơn mỗi tất da thịt của vật phái nam, còn cố ý dừng lại trên lỗ đinh nhỏ, dùng lưỡi cắn nhẹ và ép chặt, còn lấy đầu lưỡi chọt quanh mấy cái.
Anh bị bức đến đường cùng, bụng dưới trở nên cứng rắn, bàn tay không tự chủ được dùng sức đè cổ cô cho vật nam của mình vào trọn bên trong, đẩy nhẹ mấy cái, dốc toàn bộ sức lực lên để hít thở, giống như gầm thét.
Một cỗ tinh dịch chảy ra khỏi lỗ đinh, cô co hai má lại, dùng sức hút vào, anh thở gấp một tiếng đầy nặng nề, không thể tiếp tục ức chế, cuối cùng cũng bắn nhanh ra ngoài.
Cô bị nghẹn nên ho mãnh liệt, cái miệng bủn rủn từ từ hả ra, hai tay vỗ lung tung vào ngực anh.
- Khốn kiếp. . . . . . Mỗi lần đều cố ý xuất vào trong miệng em.
Tề Trọng Khải lấy khăn giấy ra giúp cô lau những dịch trắng đang trào ra ở khóe miệng, yêu thương vỗ cái lưng nhỏ của cô.
- Ai dạy cái miệng của em khả ái và mê hoặc như thế, mỗi lần anh đều tự nhắc nhở mình phải rút ra, nhưng nhịn không được.
- Đàn ông xấu xa - Cô xấu hổ nũng nịu liếc anh một cái, thay anh đem quần áo xốc xếch sửa sang lại, tức giận nói: - Hiện tại có thể chuyên tâm lái xe rồi chứ?
- Yên tâm, anh sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà. - Anh lộ ra nụ cười xấu xa đầy mê người, cố gắng chỉnh đốn lại quần áo, rồi quay lại vị trí lái xe, cũng không quên đặt một nụ hôn lên môi cô rồi thì thầm vào tai cô vài câu chọc ghẹo.
- Ghét. . . . . . Sắc lang cút ngay đi! - Ngải Điềm bị lời nói bên tai khiến cho cả thân nóng lên, hai tay vô lực đẩy anh ra.
Tề Trọng Khải ôm cô cười lớn, hình ảnh vui vẻ này từ khi sống bên cạnh cô chưa bao giờ gián đoạn.
- Chào buổi sáng, mọi người.
Ngải Điềm lấy nụ cười che giấu thấp thỏm trong lòng, đi vào lầu chín – phòng PR của tập đoàn "Nguyệt Hoa", ngồi vào chỗ ngồi dành riêng cho mình, dọc theo đường đi cũng không quên nói lời chào hỏi với đồng nghiệp, thành lập hình tượng hòa đồng và thân thiện.
Nhưng hiển nhiên cô đã đoán sai tình thế, rốt cuộc là công ty lớn chuyên về ẩm thực, có thể thuận lợi thông qua kỳ thi viết để tiến vào kỳ thi phỏng vấn trực tiếp của Tập đoàn "Nguyệt Hoa", cho dù là nhân viên bộ phận PR nhỏ nhoi, cũng là Ngọa Hổ Tàng Long. Nếu là nhân tài, tự nhiên cũng chứa ngạo khí, giọng nói dịu dàng đầy thành ý của cô cũng bị mọi người tự động xem như không nghe thấy. Cô có chút túng quẩn, vội vàng đè thấp đầu, mau chóng chuẩn bị để vào phỏng vấn.
Lại nói phỏng vấn cũng kỳ quái, ngày phỏng vấn tình hình thật ra thì không lý tưởng cho lắm, nữ chủ quản đối với kinh nghiệm của cô không mấy hài lòng, trong miệng hình như còn nói mấy câu oán trách nhân viên sàng lọc không kỹ.
Phỏng vấn kết thúc đã là rất muộn, cô mang mặt như đưa đám về nhà, rồi vùi mặt vào chăn khóc suốt. Zack đi ra từ phòng tắm, đầu nghĩ đến trận chiến kịch liệt và triền miên, lập tức bị những giọt nước mắt của cô làm cho chấn động đến cơ thể “mềm nhũn” ra.
- Ngải Tiểu Điềm, anh không có hứng thú với nữ quỷ trên giường, em có biết cách khắc chế cảm xúc của mình được hay không? - Ngay lúc đó, Tề Trọng Khải ngồi xuống mép giường, nhìn một cái đầu đang khóc thúc thít, nghĩ kéo chăn ra sẽ gắt gao bắt lấy cô.
- Ồ ồ ồ. . . . . . Em không có hy vọng. . . . . . Em quá vô dụng. . . . . .
- Phỏng vấn không được thông qua?
- Người chủ trì buổi phỏng vấn nói sẽ thông báo tiếp. . . . . . ngu ngốc cũng biết đây chẳng qua là cách nói tránh. . . . . . ồ ồ. . . . . .
- Em thật sự muốn vào tập đoàn Nguyệt Hoa làm việc?
- Phúc lợi tốt, ngày nghỉ cuối năm cũng ổn. . . . . . Ai không muốn đi vào công ty lớn làm việc? . . . . . Ồ ồ ồ . . . . .
- Đừng khóc, anh đảm bảo em sẽ thuận lợi đi vào tập đoàn “Nguyệt Hoa” làm việc. - Tề Trọng Khải mạnh mẽ vén mền lên, đem gương mặt của cô gái nhỏ đã khóc sưng vù ra ngoài, ôm vào ngực mình.
- Ồ ồ ồ. . . . . . Không cần an ủi em. . . . . . Em biết ngay là như thế mà. . . . . . Ồ ồ ồ. . . . . . Em hận nhất chính là cái người đã cho em qua cửa thứ nhất . . . . . Hôm nay lại để người chủ nhiệm vòng phỏng vấn xem thường. . . . . . Ồ ồ ồ. . . . . . Không tốt nghiệp trường danh tiếng thì thế nào. . . . . . Ồ ồ ồ. . . . . .
- Ngải Tiểu Điềm, em đủ rồi, cho anh nghĩ xem đã. – Anh véo nhẹ lên cái má của cô, quát lên, không cho phép cô lại khóc.
- Ồ ồ ồ. . . . . . Vẫn là anh tốt nhất. . . . . . - Cô an ủi mình – Em chẳng cần cái người tổng giám đốc công ty lớn làm bạn trai, mỗi ngày phải gánh vác tâm tình lo lắng vì không xứng đáng với anh ta, vậy thì anh vẫn là tốt nhất. . . . . . Sẽ không cho em áp lực.
Tề Trọng Khải nghe mà dở khóc dở cười, chưa có cô gái nào lại như cô gái này, tự nhiên chịu uất ức đến trình độ này, điều kiện về người bạn trai mơ ước của thấp hơn người khác, có phải nên nói là không có chút chí khí nào không?
Nói cũng kỳ quái, đêm đó Ngải Điềm ôm Tề Trọng Khải khóc đến gió phong lạnh, trời chuyển cơn mưa nhỏ; khóc đến Tề Trọng Khải tưởng rằng cô đang khóc cho đám tang một xử nữ nào đó. Thế mà sáng sớm hôm sau, cô lại nhận được tin nhắn của nhân viên nói cô chuẩn bị một chút sáng thứ hai sẽ đi làm.
Ngải Điềm quả thật vui mừng ngây người, cuối tuần liền kéo Tề Trọng Khải ra tiệm ăn một bữa lớn, còn phô bày sự giàu sang của mình, mua tặng anh một cái cà vạt, mặc dù cái cà vạt kia về sau lại không may mắn trở thành đồ chơi tình dục. . . . . . Khụ khụ, cũng coi như là điều tốt, tóm lại, cô có thể dùng mỹ từ vui mừng để hình dung, chỉ kém không có leo lên lầu hô to Thế giới tuyệt vời.
- Ngải Điềm – Quản lý bộ phận PR đột nhiên hô lên một tiếng, ánh mắt tìm kiếm.
- Nơi này. - Ngải Điềm vội vàng thu hồi nụ cười khúc khích, nhanh chóng đẩy ghế đứng thẳng dậy.
- Làm phiền cô tới đây một chút. – Quản lý phân phó.
- Dạ. - Ngải Điềm không dám chậm trễ, bước chân nhanh nhẹn như chạy đến.
- Cô không có qua được vòng phỏng vấn trực tiếp - Chủ nhiệm chỉa tài liệu nhân sự về phía cô, mặt kỳ quái hỏi.
- Ách, không có.
- Cô xác định cô nhận được thông báo qua điện thoại
- Cực kỳ khẳng định. - Ngải Điềm khẩn trương nắm chặt đôi tay.
Bởi vì tập đoàn "Nguyệt Hoa" quy định hết sức nghiêm khắc, nếu không phải trải qua phỏng vấn thông thường tiến vào, thì phải điều tra kỹ, đến lúc đó không chỉ giản đơn là người trong cuộc bị cắt chức, ngay cả các bộ phận tương quan cũng chịu phạt, hoàn toàn phải tự đi vào bằng khả năng của mình.
Vì nên chủ nhiệm bộ phận PR mới khẩn trương như thế, một hồi sau liền triệu tập tất cả mọi người vào họp, vì muốn giữ chén cơm của mình, cũng phải kiểm tra kỹ tư liệu thông tin của mọi người.
- Theo quy định, không thông qua vòng thi lần thứ hai không được gọi là trúng tuyển. . . . . . - Suy nghĩ một chút không ổn, quản lý đứng lên, sắc mặt nặng nề phân phó: - Bây giờ cô cũng tôi đi qua phòng nhân sự một chút.
- Được - Ngải Điềm hoảng sợ liền đi theo đuôi ông ta.
Trong thang máy từ từ đi lên, phải đi đến tầng lầu mười lăm, khi chuẩn bị cùng với quản lý đi ra, cả người cô căng thẳng, ánh mắt Ngải Điềm chợt chớp động, không khỏi kỳ quái hô lên một tiếng.
Bóng người kia. . . . . . Là zack? Không thể nào, không thể nào, nhất định là hoa mắt.
Ánh mắt của người đàn ông mới vừa rồi lấp lánh, một thân tây trang vô cùng uy nghiêm, phía sau còn có một nhóm người, những người đó dùng thái độ cung kính và sợ hãi, không khí lạnh lẽo hết sức.
Bỗng dưng, Ngải Điềm giật thót mình, ma xui quỷ khiến ấn thang máy.
- Cô làm gì sao! Chúng ta là phải lên lầu mười tám, nơi này là lầu mười bảy! - Quản lý bộ phận PR kinh ngạc nhỏ giọng hô.
- Quản lý, thật xin lỗi, tôi bỗng nhiên có chút việc gấp, xin cho tôi chút thời gian xác nhận - Ngải Điềm hướng về người quản lí chào một tiếng, “đinh”, cửa thang máy vừa mở, lập tức chạy như bay ra.
- Ê, này – Quản lý sửng sờ.
Bước chân thật nhanh, Ngải Điềm chuyển qua thang bộ bên cạnh như kẻ chạy trốn, thở hổn hển chạy đến lầu mười lăm, đôi dép cao gót dẫm vào cầu thang cẩm thạch phát ra tiếng cóc cóc, ánh mắt vội vàng tìm bóng dáng người đàn ông mình vừa thấy ban nãy.
Cô chạy một chút rồi dừng lại, tầng lầu này quá rộng lớn, mới đến đây khiến cô lạc mất phương hướng, nhưng cô chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đi về phía trước, lại không sao tìm thấy người mình muốn tìm.
Đang lúc cô quyết định xoay người trở về thang máy, phía sau chợt truyền đến một loạt tiếng bước chân, đi đầu chính là người đàn ông với giọng nói nghiêm nghị mà cô đang tìm kiếm
- Thông báo kế hoạch này cho chủ nhiệm phòng đối ngoại đi, bảo ông ta dẫn người đi làm ngay lập tức….
Giọng nói kia, Ngải Điềm không thể nào nghe lầm,
Thật sự là…
Thân thể cô cương cứng, gót giày từ từ xoay chuyển, quay người lại, liền đi thẳng đến đám người kia.
Tề Trọng Khải vừa đi vừa nghiêng mắt nhìn về trợ lý Nguyễn bên cạnh, ngoài miệng còn đang phân phó công việc, cũng không để ý đến bóng dáng mảnh khảnh đằng trước.
- Cô làm gì ở đây thế! Còn không mau một chút tránh ra, dám cản đường Tổng giám đốc là sao? – Người giám đốc phía sau Tề Trọng Khải lập tức lên tiếng xua đuổi.
Một tiếng này, thuận thế kéo lực chú ý của Tề Trọng Khải, anh đưa đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía trước, lại đụng đến đôi mắt hoang mang đầy lo lắng, bước chân đột ngột dừng lại.
Tề Trọng Khải im lặng, đám người phía sau không dám vượt lên trước, lập tức cùng dừng bước.
- Zack, sao anh lại ở đây? - Ngải Điềm chỉ vào nhóm người đang đứng ở cửa, trong đó có cả bạn trai của cô, giọng nói khẽ run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.