Chương 4: Bạn mới
Thiên Băng
20/02/2017
Một ngày bình thường như mọi ngày, nó vẫn đang nướng khét =))
- HÀN DIIIIIIIIIIIII....
Giờ thì hiểu giọng vàng oanh của nó di truyền từ ai rồi
- Gì vậy mạmi ?
- Theo ước tính của mẹ thì 20' nửa sẽ vào học, 10' nữa cổng trường sẽ đóng, con cứ việc từ từ không vội ( không vội ==)
-Vaangggg....
...
-Oái, huhu, mẹ thật là... mẹ hại Di dễ thương của mẹ rồi..
Thế là nó vẫn nhanh, gọn , lẹ rồi phi luôn đến trường.
Nó vào lớp, nó về chỗ nó, nhìn thấy hắn nó nhe răng cười tươi rói, hắn hơi ngạc nhiên rồi cũng nhếch môi thành vòng bán nguyệt hoàn hảo. Tiết đầu là tiết Sinh, nó chăm chỉ lạ thường, nhỏ và cậu chơi game, hắn nghe nhạc. Gần hết giờ, cô giáo mĩm cười hài lòng nói :
- Hôm nay lớp rất ngoan ( Di à =]] ) , ừm cô sẽ cho giờ A, lớp ai muốn hỏi gì cứ hỏi
Nó giơ tay, cô nhíu mày " sao hôm nay nó chăm thế nhỉ ? ", cô cười hiền, mời nó :
- Cô ơi, cô 36 tuổi rồi, bao giờ cô hết ế ?
Trời ơi, nó hỏi bằng giọng vô số tội hết sức chưa kìa, bà cô giận tím mặt, bả thì cũng đẹp, sành điệu nhưng cứ kén chọn nên ế đến giờ, bà cô trừng mắt nhìn nó.. Renggg.. bà cô không rep đi thẳng ra ngoài, không quên sửa giờ A thành D với cái lí lo được ghi to đùng "Hàn Di ăn nói linh tinh, không liên quan, xúc phạm GV " tiết 1 kết thúc, nó còn cười ha hả , ai biểu bả ưa kêu nó trả bài chi. Tiết 2, tiết Sử, nghe giảng mà mắt nó hoa cả lên, nhìn ông thầy ghi chữ xấu phát ghét, với lại cái câu cũ xì khi hết bài của ổng là " hết bài các em hãy đặt 1 câu hỏi liên quan đến bài học cho tôi ". Cũng lại gần hết tiết, nó xung phong : - Thầy ơi, phong tục xưa Việt Nam có cho xăm mình, với chiến tranh thì ở đâu có áp bức ở đó có đấu tranh vậy sao giờ những việc đó bị loại bỏ và bị cho là xấu, em không hiểu '"
Cả lớp mắt tròn mắt dẹt nhìn nó, ừ nó nói đúng, lớp quay sang ông thầy hỏi dồn, thầy bí thế gãi gãi đầu : - Ừ để thầy hỏi hiệu trưởng , đợi thầy .
Thế là ông thầy vọt đi, lớp rố lên đập bàn ôm bụng cười. Nó cũng thông minh phết nhỉ, nhưng chất xám của nó đa số gửi vào mấy trò quậy phá cho lớp được nghỉ. Thấy vậy chớ trong lớp đa số rất mến nó, còn 1 ít thành phần không thích nó, nhưng có ai khác lớp ăn hiếp nó là bầy bầy lũ lũ kéo nhau đi quất lại vì nó..
Ra chơi cả 4 xuống căn tin, cả 4 lại gặp anh, thế là thành 5 người trò chuyện rôm rả cả một góc, ai cũng phát hiện ra rằng " hắn hay nhìn nó, nói chuyện nhiều hơn, và cười nhiều hơn...
--------------
Gần ba tháng học trôi qua, hắn cười nói nhiều hơn xưa, chắc vì nó.. nhỏ và cậu thì vẫn chí chóe suốt nhưng một xíu là cậu xuống nước làm hòa. Hôm nay đi học, hắn qua nhà chở nó đi ké :V tới trường nhỏ và cậu thấy liền nhìn hắn và nó mĩm cười kỳ quái, hắn lạnh lùng phán : - 3s..
1.. 2.. 3.. nó ngơ ngác, nhỏ và cậu chạy đi rồi , "haizzzz, chọc hắn làm gì " thế còn lại hắn và nó hắn nắm tay nó đi vào lớp bỏ lại bao lời xì xầm, nó cũng chả quan tâm, nhưng thấy hắn vậy nó cũng vui vui. Bà cô la sát bước vào lớp, hùng hồn:
-Nay lớp ta có bạn mới, em vào đi.
"Ai nhỉ ?"
"Không biết là trai or gái.."
"Bla bla..."
-Im lặngggggg....
Bà cô hét lên rồi ra hiệu cho người ngoài cửa bước vào. Nhỏ và cậu hơi ngạc nhiên, hắn nhíu mày lạnh lùng quay sang nhìn nó, nó đang đọc Đôremon =))
- E hèm, em giới thiệu đi
Giọng nói trong trẻo vang lên
- Mình là Phạm Tịnh Hân, du học sinh, mong mọi người giúp đỡ
Kèm theo đó là một nụ cười nhẹ nhàng nhưng hết sức dễ thương, đó là cô và cô đang nhìn hắn.
-Cô ơi em ngồi sau bạn Thiên được không ạ ?
-Ừm em. Nói rồi bà cô đi luôn =]]
Cô bước xuống chỗ ngồi, nhận được ánh nhìn thương cảm từ nhỏ và cậu, cô nhìn họ cười nhẹ .Cô nhìn hắn, hắn đang nhìn nó, bỗng tim cô nhói lên "Đau !" , cô quay sang nhìn nó, nhìn nó thấy thật thiện cảm. Cô khều nó, nó quay xuống cười toe làm quen : - Chào, tớ là Châu Hàn Di, cứ gọi Di được rồi
Cô nghiêng đầu cũng mĩm cười chào lại :
- Tớ là Tịnh Hân
Cô giơ tay ra ý bắt tay, nó cũng giơ ra nhưng hắn giựt tay nó lại, liếc nhìn cô, cô chỉ biết cười khổ, quay sang nó lắc đầu ý bảo không sao, rồi cô lặng lẽ đi ra ngoài. Cô đi ra sân sau trường, cô khẽ đi lại nơi có người con trai tóc vàng đang nhắm mắt, cô tiến lui gần, nhìn anh một lúc cô cũng dựa vào anh mà ngủ. Người con gái tóc tím có khuôn mặt xinh xắn hiền lành tựa vào người con trai tóc vàng nhắm hờ mắt, gió thổi nhẹ qua tóc hai người, bình yên ! Một lúc lâu sau cô tỉnh dậy thấy tên tóc vàng đang nhìn mình, cô đỏ mặt lắp bắp : - À tôi xin lỗi
Anh cười, nụ cười dịu dàng như nắng mai nhẹ, anh lắc đầu, cô nhìn anh khó hiểu, anh mở lời :
- E hèm, tôi là hội trưởng hội học sinh, em dám trốn học ra đây ngủ sao ?
Cô à lên một tiếng rồi nhìn anh mỉa mai
- Anh thì sao chớ ? Chả gương mẫu
- Thì tôi ra đây để bắt những hs như em đấy, Phạm Tịnh Hân, 11A
-Nè cái anh kia, anh làm gì mà lên giọng với tôi hả, đọc bảng tên tôi nữa, hứm.. đồ.. đồ dô duyên
- Nè cô bé, thứ nhất anh là hội trưởng hội học sinh, thứ hai anh lớn hơn em, anh học 12 rồi, thứ ba vì anh thích nói thế kệ anh , Ok ?
- Anh ... anh...
Trời ạ, cô đang điên lên nhé, cô muốn đấm 1 phát vô mặt người đối diện quá đi, grừ grừ ...
- Sao nào cô bé ?
Anh hếch mặt lên, không hiểu sao anh thích chọc cô qua vậy cơ.
-Anh nhớ đó, nhớ mặt tôi, Phạm Tịnh Hân này..
Nói xong cô nghiến răng bỏ đi, sao thích chọc cô thế, " đồ đáng ghét, tên chết bầm... grừ grừ..." cô vừa đi vừa chửi anh mon sao không gặp anh nữa, cô đang điên lên. Còn anh thì nhìn theo dáng nhỏ bé của cô bất giác mĩm cười, nụ cười dịu dàng chỉ dành cho người anh yêu mến, nhưng lần này dành cho cô. Anh cũng lặng lẽ bước về lớp của mình.... Cả hai đều nhanh chóng quên đi nhưng họ đâu biết sau này họ sẽ gặp lại nhau và hơn thế nữa...
- HÀN DIIIIIIIIIIIII....
Giờ thì hiểu giọng vàng oanh của nó di truyền từ ai rồi
- Gì vậy mạmi ?
- Theo ước tính của mẹ thì 20' nửa sẽ vào học, 10' nữa cổng trường sẽ đóng, con cứ việc từ từ không vội ( không vội ==)
-Vaangggg....
...
-Oái, huhu, mẹ thật là... mẹ hại Di dễ thương của mẹ rồi..
Thế là nó vẫn nhanh, gọn , lẹ rồi phi luôn đến trường.
Nó vào lớp, nó về chỗ nó, nhìn thấy hắn nó nhe răng cười tươi rói, hắn hơi ngạc nhiên rồi cũng nhếch môi thành vòng bán nguyệt hoàn hảo. Tiết đầu là tiết Sinh, nó chăm chỉ lạ thường, nhỏ và cậu chơi game, hắn nghe nhạc. Gần hết giờ, cô giáo mĩm cười hài lòng nói :
- Hôm nay lớp rất ngoan ( Di à =]] ) , ừm cô sẽ cho giờ A, lớp ai muốn hỏi gì cứ hỏi
Nó giơ tay, cô nhíu mày " sao hôm nay nó chăm thế nhỉ ? ", cô cười hiền, mời nó :
- Cô ơi, cô 36 tuổi rồi, bao giờ cô hết ế ?
Trời ơi, nó hỏi bằng giọng vô số tội hết sức chưa kìa, bà cô giận tím mặt, bả thì cũng đẹp, sành điệu nhưng cứ kén chọn nên ế đến giờ, bà cô trừng mắt nhìn nó.. Renggg.. bà cô không rep đi thẳng ra ngoài, không quên sửa giờ A thành D với cái lí lo được ghi to đùng "Hàn Di ăn nói linh tinh, không liên quan, xúc phạm GV " tiết 1 kết thúc, nó còn cười ha hả , ai biểu bả ưa kêu nó trả bài chi. Tiết 2, tiết Sử, nghe giảng mà mắt nó hoa cả lên, nhìn ông thầy ghi chữ xấu phát ghét, với lại cái câu cũ xì khi hết bài của ổng là " hết bài các em hãy đặt 1 câu hỏi liên quan đến bài học cho tôi ". Cũng lại gần hết tiết, nó xung phong : - Thầy ơi, phong tục xưa Việt Nam có cho xăm mình, với chiến tranh thì ở đâu có áp bức ở đó có đấu tranh vậy sao giờ những việc đó bị loại bỏ và bị cho là xấu, em không hiểu '"
Cả lớp mắt tròn mắt dẹt nhìn nó, ừ nó nói đúng, lớp quay sang ông thầy hỏi dồn, thầy bí thế gãi gãi đầu : - Ừ để thầy hỏi hiệu trưởng , đợi thầy .
Thế là ông thầy vọt đi, lớp rố lên đập bàn ôm bụng cười. Nó cũng thông minh phết nhỉ, nhưng chất xám của nó đa số gửi vào mấy trò quậy phá cho lớp được nghỉ. Thấy vậy chớ trong lớp đa số rất mến nó, còn 1 ít thành phần không thích nó, nhưng có ai khác lớp ăn hiếp nó là bầy bầy lũ lũ kéo nhau đi quất lại vì nó..
Ra chơi cả 4 xuống căn tin, cả 4 lại gặp anh, thế là thành 5 người trò chuyện rôm rả cả một góc, ai cũng phát hiện ra rằng " hắn hay nhìn nó, nói chuyện nhiều hơn, và cười nhiều hơn...
--------------
Gần ba tháng học trôi qua, hắn cười nói nhiều hơn xưa, chắc vì nó.. nhỏ và cậu thì vẫn chí chóe suốt nhưng một xíu là cậu xuống nước làm hòa. Hôm nay đi học, hắn qua nhà chở nó đi ké :V tới trường nhỏ và cậu thấy liền nhìn hắn và nó mĩm cười kỳ quái, hắn lạnh lùng phán : - 3s..
1.. 2.. 3.. nó ngơ ngác, nhỏ và cậu chạy đi rồi , "haizzzz, chọc hắn làm gì " thế còn lại hắn và nó hắn nắm tay nó đi vào lớp bỏ lại bao lời xì xầm, nó cũng chả quan tâm, nhưng thấy hắn vậy nó cũng vui vui. Bà cô la sát bước vào lớp, hùng hồn:
-Nay lớp ta có bạn mới, em vào đi.
"Ai nhỉ ?"
"Không biết là trai or gái.."
"Bla bla..."
-Im lặngggggg....
Bà cô hét lên rồi ra hiệu cho người ngoài cửa bước vào. Nhỏ và cậu hơi ngạc nhiên, hắn nhíu mày lạnh lùng quay sang nhìn nó, nó đang đọc Đôremon =))
- E hèm, em giới thiệu đi
Giọng nói trong trẻo vang lên
- Mình là Phạm Tịnh Hân, du học sinh, mong mọi người giúp đỡ
Kèm theo đó là một nụ cười nhẹ nhàng nhưng hết sức dễ thương, đó là cô và cô đang nhìn hắn.
-Cô ơi em ngồi sau bạn Thiên được không ạ ?
-Ừm em. Nói rồi bà cô đi luôn =]]
Cô bước xuống chỗ ngồi, nhận được ánh nhìn thương cảm từ nhỏ và cậu, cô nhìn họ cười nhẹ .Cô nhìn hắn, hắn đang nhìn nó, bỗng tim cô nhói lên "Đau !" , cô quay sang nhìn nó, nhìn nó thấy thật thiện cảm. Cô khều nó, nó quay xuống cười toe làm quen : - Chào, tớ là Châu Hàn Di, cứ gọi Di được rồi
Cô nghiêng đầu cũng mĩm cười chào lại :
- Tớ là Tịnh Hân
Cô giơ tay ra ý bắt tay, nó cũng giơ ra nhưng hắn giựt tay nó lại, liếc nhìn cô, cô chỉ biết cười khổ, quay sang nó lắc đầu ý bảo không sao, rồi cô lặng lẽ đi ra ngoài. Cô đi ra sân sau trường, cô khẽ đi lại nơi có người con trai tóc vàng đang nhắm mắt, cô tiến lui gần, nhìn anh một lúc cô cũng dựa vào anh mà ngủ. Người con gái tóc tím có khuôn mặt xinh xắn hiền lành tựa vào người con trai tóc vàng nhắm hờ mắt, gió thổi nhẹ qua tóc hai người, bình yên ! Một lúc lâu sau cô tỉnh dậy thấy tên tóc vàng đang nhìn mình, cô đỏ mặt lắp bắp : - À tôi xin lỗi
Anh cười, nụ cười dịu dàng như nắng mai nhẹ, anh lắc đầu, cô nhìn anh khó hiểu, anh mở lời :
- E hèm, tôi là hội trưởng hội học sinh, em dám trốn học ra đây ngủ sao ?
Cô à lên một tiếng rồi nhìn anh mỉa mai
- Anh thì sao chớ ? Chả gương mẫu
- Thì tôi ra đây để bắt những hs như em đấy, Phạm Tịnh Hân, 11A
-Nè cái anh kia, anh làm gì mà lên giọng với tôi hả, đọc bảng tên tôi nữa, hứm.. đồ.. đồ dô duyên
- Nè cô bé, thứ nhất anh là hội trưởng hội học sinh, thứ hai anh lớn hơn em, anh học 12 rồi, thứ ba vì anh thích nói thế kệ anh , Ok ?
- Anh ... anh...
Trời ạ, cô đang điên lên nhé, cô muốn đấm 1 phát vô mặt người đối diện quá đi, grừ grừ ...
- Sao nào cô bé ?
Anh hếch mặt lên, không hiểu sao anh thích chọc cô qua vậy cơ.
-Anh nhớ đó, nhớ mặt tôi, Phạm Tịnh Hân này..
Nói xong cô nghiến răng bỏ đi, sao thích chọc cô thế, " đồ đáng ghét, tên chết bầm... grừ grừ..." cô vừa đi vừa chửi anh mon sao không gặp anh nữa, cô đang điên lên. Còn anh thì nhìn theo dáng nhỏ bé của cô bất giác mĩm cười, nụ cười dịu dàng chỉ dành cho người anh yêu mến, nhưng lần này dành cho cô. Anh cũng lặng lẽ bước về lớp của mình.... Cả hai đều nhanh chóng quên đi nhưng họ đâu biết sau này họ sẽ gặp lại nhau và hơn thế nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.