Người Đẹp Và Quái Vật - Trăng Khuyết
Chương 7: Một xác hai mạng (1)
Kori Mustartchino
18/12/2023
- Được rồi, tôi sẽ tự đến!
Khỉ thật, tại sao lại là lúc đang hóa sói chứ? Anh rủa thầm trong lòng rồi nhướng người đi qua lấy lọ thuốc bỏ mấy viên lên tay rồi nuốt vào, loạng choạng đứng dậy lấy cốc nước bên giường rót vào miệng mình. Một lúc sau thuốc phát huy tác dụng cơ thể này mới trả về hình người, nhìn vào tấm gương bị những móng vuốt cào cấu, vẫn là đôi mắt tựa như những viên hổ phách lấp lánh chưa quay lại màu đen hun hút. Không kịp thời gian nữa mà chỉ có thể tạm thời che lấp cái mảnh "chó cạp" này lại bằng chiếc kính áp tròng đen...
- --------------
Anh đậu xe dưới hầm sau đó đi vào thang máy lên căn hộ. Cánh cửa thang máy vừa ra xa xa đã nghe thấy tiếng khóc thê lương vọng đến ở cuối dãy hành lang, thanh âm não nề vang đến tai anh, đứng đối diện trước cánh cửa nhà mở ra, nhìn vào phòng khách Liêu Song và Hạ Vy đang đứng đối diện nhau trên hành lang chật hẹp của căn hộ. Đập vào mắt anh là người con gái mặc chiếc áo thun đen đang đứng khoác tay dựa lưng vào tường, mái tóc rũ xuống che đi khuôn mặt xinh đep trông vô cùng mệt mỏi, anh đến gần cô đưa đôi mắt không chút cảm xúc nhìn người con gái đang mệt mỏi thiếu giấc kia bằng một tiếng ho khan, Việt Quất lúc này đi tới đưa tay chào anh rồi nói
- Thưa sếp, bọn em đang đợi người nhà bình tĩnh rồi mới lấy lời khai được ạ!
Anh chỉ ừ một tiếng rồi bước vào trong, phòng khách không có gì quá đỗi bất thường, dường như tất cả mọi thứ bên trong không hề bị xáo trộn bởi bất kì tác động ngoại lực nào, rất gọn gàng. Nhưng thứ khiến cho cả nhóm khó chịu nhất bây giờ lại chính là không khí tang thương đến mức thê lương bao trùm lên căn nhà, mùi máu thoang thoảng xộc vào mũi anh cuốn hút đến kì lạ, Liêu Song cất giọng nhẹ nhàng trầm lắng, tay cầm thẻ cảnh sát nói:
_Mọi người không phiền nếu chúng tôi vào điều tra chứ? Chúng tôi là cảnh sát!
Có vẻ như người báo án vẫn chưa hết bàng hoàng, đôi mắt thất thần nhìn cô, cô ân cần nói tiếp:
_Bác gái đừng lo lắng, chúng cháu là cảnh sát, mời bác về sở hợp tác điều tra với bọn cháu ạ!
- ---------------------
Anh bắt đầu đi vòng quanh kiểm tra căn nhà. Đây là một căn hộ thiết kế theo kiểu xưa cũ, vốn dĩ là từ đầu những năm hai nghìn, toàn bộ các gian phòng đều là những vật dụng mới hoàn toàn, các căn phòng vô cùng sáng sủa và thoáng khí nhưng không thể xóa đi được dáng vẻ thiết kế cũ kĩ vốn dĩ đã có từ lâu: trần thấp, một phòng khách, một nhà bếp, một phòng tắm, một phòng ngủ được thiết kế sát nhau. Đi một hồi cũng dừng lại ở căn phòng ngủ, đập vào mắt anh là người phụ nữ nằm bất động ở trên chiếc giường cỡ trung không hề có chút kháng cự, vũng máu mới tinh rơi thành từng dòng xuống sàn nhà, con dao cắt cá đâm sâu vào trong bụng, anh định quay lại xử lí sau. Sau khi đánh giá được tình hình liền quay lại phòng khách, căn phòng thiết kế vô cùng đơn giản với một cái bàn ăn và chiếc tivi đời mới đối diện nhau, và người con gái đang săm soi tấm ảnh để bàn rất chăm chú, nhìn một lúc rồi lặng lẽ đặt bức ảnh về chỗ cũ, ánh mắt có chút buồn tháo đôi găng tay rồi đi đến chỗ hai vợ chồng già ở ngoài hàng lang. Anh cũng chẳng để ý đến mà tiếp tục đi vòng quanh phòng khách và nhà bếp, tất cả mọi thứ đều không có sự xáo trộn, nhưng có một thứ gì đó rất thú vị giữa chiếc bàn tiếp khách - Một chậu hoa hồng đen xen lẫn với hồng xanh dương đặt chễm chệ giữa bàn sofa, chậu này còn rất mới vì nó vốn dĩ chỉ được bỏ vào mới đây không lâu.
Linh cảm sói cho biết có cái gì đó rất ô uế ở đây nên đã đặt lại chiếc chậu xuống rồi chụp một tấm hình lưu giữ lại. Quay lại phòng ngủ ban nãy, lúc này Minh Long và đồng nghiệp của cậu ta đã đặt thi thể vào túi đựng chuẩn bị đem ra ngoài, thấy anh hiên ngang đi vào nhìn ngó xung quanh, hai viên cảnh sát cũng khựng lại giơ tay chào đáp lại cái gật đầu của anh
- Cho tôi xem thử
Hai người đó hiểu ý liền đặt lại cỗ tử thi đó xuống. Anh tập trung cao độ, gỡ kính áp tròng ra là đôi mắt hổ phách sáng lóe, dùng giác quan nhạy bén quan sát xung quanh, đi quanh phòng một lúc quan sát, anh dừng lại ở đầu giường rồi nhìn cái gì đó rất quái lạ
Ngụy Hoắc Thần vừa lái xe bước ra khỏi hiện trường cũng đã gần năm giờ sáng, anh rời đi cùng với nhóm pháp y, bọn anh đang tranh thủ chạy nhanh nhất có thể về Cục. Ánh mặt trời bắt đầu ló dạng, những tia nắng nhè nhẹ đang chuẩn bị len lỏi con phố. Về đến sở cảnh sát, đi lên thang máy, dọc trên các hành lang lác đác vài người đã đến làm việc, anh đi ngang qua gần cánh cổng phía Tây, mùi hương ngọt dịu thoang thoảng rất dễ chịu. Khi anh đến gần, Liêu Song thơ thẩn nhìn chăm chăm quang cảnh sân cỏ tập luyện xa xa phía kia, ánh mắt mang chút buồn
bã và suy tư nhìn về xa xăm phía kia.
Có một nghị lực quái quỷ nào đó đang thu hút anh phải đi về đó, lặng lẽ tiến lại gần như thể một con thú đang rình mồi, nhưng khi nhìn vào bóng lưng đơn côi đã từng thấy đâu đó trong hồi ức kia lại thật quen thuộc, lại thật gần gũi. Nhớ lại động lực anh trở thành cảnh sát hôm đó, để sánh vai cùng em dưới ánh sáng đó, anh thử vuốt nhẹ lưng như cách mà con người vẫn hay làm để an ủi nhau, sống cho giống con người dù chỉ một chút. Dưới làn sương đêm buốt lạnh của mùa hè đang dần tan biến nhường lại cho cơn nóng chói chang, anh lại hưởng lấy một chút rồi ngồi kế bên nhàn nhạt hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Cô ngồi thẳng người lại, từ từ xoay đầu qua nhìn anh lắc đầu:
_Không phải là phiền muộn gì cả, đội trưởng ạ, chỉ là em đang suy nghĩ vài thứ về vụ án
Ngụy Hoắc Thần thở dài rồi đứng thẳng dậy:
_Đã là cảnh sát nhân dân, đã có quyết tâm hãy làm hết mình đến phút cuối cùng đừng để thẹn với lòng, và cũng đừng từ bỏ chúng. Nghe nè Song, sau khi suy nghĩ xong từ đây cho đến lúc kết thúc vụ án, gạt bỏ những cảm xúc cá nhân sang bên, hãy giữ cái đầu lạnh, tinh thần thép, và tôn nghiêm của cảnh sát, đừng làm tôi thất vọng!
Nói xong anh đứng dậy xoay lưng rời đi, trước đó không quên bỏ lại một câu:
- Hi vọng là cô có thể thực hiện được!
Khỉ thật, tại sao lại là lúc đang hóa sói chứ? Anh rủa thầm trong lòng rồi nhướng người đi qua lấy lọ thuốc bỏ mấy viên lên tay rồi nuốt vào, loạng choạng đứng dậy lấy cốc nước bên giường rót vào miệng mình. Một lúc sau thuốc phát huy tác dụng cơ thể này mới trả về hình người, nhìn vào tấm gương bị những móng vuốt cào cấu, vẫn là đôi mắt tựa như những viên hổ phách lấp lánh chưa quay lại màu đen hun hút. Không kịp thời gian nữa mà chỉ có thể tạm thời che lấp cái mảnh "chó cạp" này lại bằng chiếc kính áp tròng đen...
- --------------
Anh đậu xe dưới hầm sau đó đi vào thang máy lên căn hộ. Cánh cửa thang máy vừa ra xa xa đã nghe thấy tiếng khóc thê lương vọng đến ở cuối dãy hành lang, thanh âm não nề vang đến tai anh, đứng đối diện trước cánh cửa nhà mở ra, nhìn vào phòng khách Liêu Song và Hạ Vy đang đứng đối diện nhau trên hành lang chật hẹp của căn hộ. Đập vào mắt anh là người con gái mặc chiếc áo thun đen đang đứng khoác tay dựa lưng vào tường, mái tóc rũ xuống che đi khuôn mặt xinh đep trông vô cùng mệt mỏi, anh đến gần cô đưa đôi mắt không chút cảm xúc nhìn người con gái đang mệt mỏi thiếu giấc kia bằng một tiếng ho khan, Việt Quất lúc này đi tới đưa tay chào anh rồi nói
- Thưa sếp, bọn em đang đợi người nhà bình tĩnh rồi mới lấy lời khai được ạ!
Anh chỉ ừ một tiếng rồi bước vào trong, phòng khách không có gì quá đỗi bất thường, dường như tất cả mọi thứ bên trong không hề bị xáo trộn bởi bất kì tác động ngoại lực nào, rất gọn gàng. Nhưng thứ khiến cho cả nhóm khó chịu nhất bây giờ lại chính là không khí tang thương đến mức thê lương bao trùm lên căn nhà, mùi máu thoang thoảng xộc vào mũi anh cuốn hút đến kì lạ, Liêu Song cất giọng nhẹ nhàng trầm lắng, tay cầm thẻ cảnh sát nói:
_Mọi người không phiền nếu chúng tôi vào điều tra chứ? Chúng tôi là cảnh sát!
Có vẻ như người báo án vẫn chưa hết bàng hoàng, đôi mắt thất thần nhìn cô, cô ân cần nói tiếp:
_Bác gái đừng lo lắng, chúng cháu là cảnh sát, mời bác về sở hợp tác điều tra với bọn cháu ạ!
- ---------------------
Anh bắt đầu đi vòng quanh kiểm tra căn nhà. Đây là một căn hộ thiết kế theo kiểu xưa cũ, vốn dĩ là từ đầu những năm hai nghìn, toàn bộ các gian phòng đều là những vật dụng mới hoàn toàn, các căn phòng vô cùng sáng sủa và thoáng khí nhưng không thể xóa đi được dáng vẻ thiết kế cũ kĩ vốn dĩ đã có từ lâu: trần thấp, một phòng khách, một nhà bếp, một phòng tắm, một phòng ngủ được thiết kế sát nhau. Đi một hồi cũng dừng lại ở căn phòng ngủ, đập vào mắt anh là người phụ nữ nằm bất động ở trên chiếc giường cỡ trung không hề có chút kháng cự, vũng máu mới tinh rơi thành từng dòng xuống sàn nhà, con dao cắt cá đâm sâu vào trong bụng, anh định quay lại xử lí sau. Sau khi đánh giá được tình hình liền quay lại phòng khách, căn phòng thiết kế vô cùng đơn giản với một cái bàn ăn và chiếc tivi đời mới đối diện nhau, và người con gái đang săm soi tấm ảnh để bàn rất chăm chú, nhìn một lúc rồi lặng lẽ đặt bức ảnh về chỗ cũ, ánh mắt có chút buồn tháo đôi găng tay rồi đi đến chỗ hai vợ chồng già ở ngoài hàng lang. Anh cũng chẳng để ý đến mà tiếp tục đi vòng quanh phòng khách và nhà bếp, tất cả mọi thứ đều không có sự xáo trộn, nhưng có một thứ gì đó rất thú vị giữa chiếc bàn tiếp khách - Một chậu hoa hồng đen xen lẫn với hồng xanh dương đặt chễm chệ giữa bàn sofa, chậu này còn rất mới vì nó vốn dĩ chỉ được bỏ vào mới đây không lâu.
Linh cảm sói cho biết có cái gì đó rất ô uế ở đây nên đã đặt lại chiếc chậu xuống rồi chụp một tấm hình lưu giữ lại. Quay lại phòng ngủ ban nãy, lúc này Minh Long và đồng nghiệp của cậu ta đã đặt thi thể vào túi đựng chuẩn bị đem ra ngoài, thấy anh hiên ngang đi vào nhìn ngó xung quanh, hai viên cảnh sát cũng khựng lại giơ tay chào đáp lại cái gật đầu của anh
- Cho tôi xem thử
Hai người đó hiểu ý liền đặt lại cỗ tử thi đó xuống. Anh tập trung cao độ, gỡ kính áp tròng ra là đôi mắt hổ phách sáng lóe, dùng giác quan nhạy bén quan sát xung quanh, đi quanh phòng một lúc quan sát, anh dừng lại ở đầu giường rồi nhìn cái gì đó rất quái lạ
Ngụy Hoắc Thần vừa lái xe bước ra khỏi hiện trường cũng đã gần năm giờ sáng, anh rời đi cùng với nhóm pháp y, bọn anh đang tranh thủ chạy nhanh nhất có thể về Cục. Ánh mặt trời bắt đầu ló dạng, những tia nắng nhè nhẹ đang chuẩn bị len lỏi con phố. Về đến sở cảnh sát, đi lên thang máy, dọc trên các hành lang lác đác vài người đã đến làm việc, anh đi ngang qua gần cánh cổng phía Tây, mùi hương ngọt dịu thoang thoảng rất dễ chịu. Khi anh đến gần, Liêu Song thơ thẩn nhìn chăm chăm quang cảnh sân cỏ tập luyện xa xa phía kia, ánh mắt mang chút buồn
bã và suy tư nhìn về xa xăm phía kia.
Có một nghị lực quái quỷ nào đó đang thu hút anh phải đi về đó, lặng lẽ tiến lại gần như thể một con thú đang rình mồi, nhưng khi nhìn vào bóng lưng đơn côi đã từng thấy đâu đó trong hồi ức kia lại thật quen thuộc, lại thật gần gũi. Nhớ lại động lực anh trở thành cảnh sát hôm đó, để sánh vai cùng em dưới ánh sáng đó, anh thử vuốt nhẹ lưng như cách mà con người vẫn hay làm để an ủi nhau, sống cho giống con người dù chỉ một chút. Dưới làn sương đêm buốt lạnh của mùa hè đang dần tan biến nhường lại cho cơn nóng chói chang, anh lại hưởng lấy một chút rồi ngồi kế bên nhàn nhạt hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Cô ngồi thẳng người lại, từ từ xoay đầu qua nhìn anh lắc đầu:
_Không phải là phiền muộn gì cả, đội trưởng ạ, chỉ là em đang suy nghĩ vài thứ về vụ án
Ngụy Hoắc Thần thở dài rồi đứng thẳng dậy:
_Đã là cảnh sát nhân dân, đã có quyết tâm hãy làm hết mình đến phút cuối cùng đừng để thẹn với lòng, và cũng đừng từ bỏ chúng. Nghe nè Song, sau khi suy nghĩ xong từ đây cho đến lúc kết thúc vụ án, gạt bỏ những cảm xúc cá nhân sang bên, hãy giữ cái đầu lạnh, tinh thần thép, và tôn nghiêm của cảnh sát, đừng làm tôi thất vọng!
Nói xong anh đứng dậy xoay lưng rời đi, trước đó không quên bỏ lại một câu:
- Hi vọng là cô có thể thực hiện được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.