Người Đẹp Và Quái Vật - Trăng Khuyết
Chương 6: Trăng tròn
Kori Mustartchino
18/12/2023
Đây là... Nhà cũ!
Xung quanh đây, chỉ có người và căn nhà cô độc đứng đối diện nhau trước khu rừng ôn đới với tán lá kim đang che bớt đi từng tia nắng gắt buổi chiều, những cơn gió nhè nhẹ lướt qua. Nhìn qua bên trái, xa xa kia là hai bóng dáng quen thuộc, tôi vui sướng chạy đến bên họ, họ cũng quay lại nhìn tôi nhiệt liệt đưa tay vẫy gọi tôi đến. Càng tiến gần tôi càng thấy rõ bóng dáng quen thuộc của mẹ tôi vẫn hay ngồi chơi piano, còn cha tôi ngồi cạnh nghe mẹ tôi chơi đàn. Tôi chạy đến vỗ vai họ, cả hai người đều nở một nụ cười vui vẻ với tôi, giống với mọi khi.
Bất chợt, khung cảnh xung quanh sập xuống, trời trở nên âm u tối sầm lại, từng cơn gió lớn ầm ầm thổi vào mang theo hơi lạnh của giọt mưa trĩu nặng. Bây giờ tôi không đứng sau nhà mà trong căn nhà tối om, đôi mắt tôi dần nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối, đảo mắt một lượt; nhìn mọi thứ với ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ thì đây chính là phòng khách nhà tôi. Nhìn xuống bờ vai của song thân tôi, bây giờ tay và chiếc quần kaki xanh da trời nhạt đã nhuốm đầy máu. Mẹ tôi với khuôn mặt đầy máu nhìn tôi ba phần tha thiết, bảy phần đến ám ảnh; máu hòa vào dòng nước mắt chảy xuống đất. Dùng chút sức cùng lực kiệt lê người bám hai tay lên chân tôi
________________________
Cô choàng tỉnh giấc, đôi mắt mơ màng hướng lên trần nhà trắng tinh, thị lực dần dần rõ lại, dùng tay đẩy người ngồi dậy một cách khó khăn do vai trái của bị bong gân. Bỗng có đôi bàn tay thon thả nhẹ nhàng dìu cô dậy, tiếp đến lấy chiếc gối kê ngay đầu giường. Cô tựa vào nhìn mọi thứ xung quanh, người kia cũng lấy ghế ngồi xuống bên cạnh cô. Liêu Song lấy hai tay xoa xoa hai bên thái dương nhìn qua người đối diện, Liêu Song xoa hai bên huyệt thái dương, đầu cô cứ như bị phủ một lớp sương mù, cứ như mọi thứ xảy ra với cô dường như rất mập mờ. Một lúc lâu sau mới định hình được mọi thứ diễn ra ở xung quanh, vừa lấy lại được ý thức của bản thân quay qua nhìn người phụ nữ mặt hiền hòa phúc hậu nhưng cũng có nét gai góc, lưng dựa ghế, chân phải gác gọn lên chân trái, hai tay đặt lên nhau nhìn cô rồi nhàn nhạt đáp:
- Hôm qua hai tên cầm đầu đó đánh em bất tỉnh thì Minh Long đem em vào đây rồi. Quên chào hỏi nữa nhỉ, chị là Tô Quế Lan, là trợ lí của anh Long, hôm nay mọi người rất bận nên không thể trông em, sếp vừa khám cho em xong lại phải quay trở về Cục liền nên chị đã tự nguyện ở lại đây coi chừng em cả đêm
Nói xong chị đứng dậy đi qua bàn lấy chiếc muỗng và hộp cháo qua cô, chị mở hộp ra lấy chiếc muỗng sạch múc vào rồi thổi phù phù cho nguội đưa lên miệng Liêu Song, khuôn miệng còn nở nụ cười trắng phau như chiếc áo blouse động viên:
- Ăn đi nào bé ngoan, cái này là của bà em đem vào cho em, thấy em vẫn chưa tỉnh nên để đồ ăn ở đây rồi đi về, lúc ấy rất khuya rồi.
Liêu Song nuốt miếng cháo xuống liền quay sang nhẹ nhàng lấy chiếc thìa và hộp cháo từ trong tay Quế Lan. Lớn rồi muốn tự ăn hơn!
Tay cô nhàn nhã múc từng miếng cháo cho vào miệng ăn chậm rãi, vừa ăn vừa hồi tưởng lại chuyện ngày hôm qua. Không biết cô bé đó và những người đã bị hại cho tàn tật đó bây giờ như thế nào, hi vọng khi xong xuôi vụ này họ có thể trở về với gia đình như họ mong muốn bấy lâu; hoặc chí ít là một mái ấm mới. Mái tóc xám khói vẻ mặt mãn nguyện, ăn được nửa hộp cô quay qua hỏi chị Lan:
- Chị Lan, những người được cứu hôm qua sao rồi ạ?
Chị vừa chuẩn bị mở lời thì bị một giọng nói nam tính trầm trầm cắt ngang:
- Bọn tôi đã sắp xếp ổn thỏa cho họ rồi, cô không cần lo lắng nữa; nhân tiện, có người muốn gặp em.
Bóng dáng cao lớn Ngụy Hoắc Thần bước vào, hôm nay anh mặc bộ cảnh phục chỉnh tề, mang đôi giày da cao cấp toát ra khí chất riêng biệt nhưng cũng đầy cao ngạo, theo sau chính là hai người phụ nữ tiền tụy khắc khổ đang dắt theo đứa con trai đi vào, theo sau nữa là những đứa trẻ mà mình đã cứu được ngày hôm qua. Bọn họ cung kính cúi đầu thể hiện lòng thành nhất thời làm cô có chút lúng túng, cô vội xua tay:
- Mọi người đừng khách sáo vậy, tôi chẳng làm gì to tát đâu, nào đứng thẳng dậy nói chuyện nào -
- Cô cảnh sát à, cảm ơn rất nhiều vì đã cứu con tôi khỏi đám bắt cóc, nếu không nhờ cô chắc tôi sẽ không bao giờ gặp lại con gái tôi nữa. Nhà tôi nay cũng không có gì nhiều nên chỉ tặng cô một chút quà cảm ơn đơn giản vậy thôi, mong cô nhận
Liêu Song bỏ chén cháo sang một bên, tay rút dây truyền nước biển bỏ hai chân xuống giường, khuôn mặt bình thản đi tới, rồi nắm chặt lấy hai tay người đàn bà kia mỉm cười. Nụ cười ấy làm người đàn ông nào đó xao xuyến nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh như tiền, cất giọng ôn tồn:
- Chị à, xin lỗi nhưng em không nhận đâu! Trừng trị tội phạm, bảo vệ bình yên cho nhân dân chính là trách nhiệm của cảnh sát bọn em. Gia cảnh của chị rất khó khăn, quà cáp này em xin không nhận, với lại chị nên dùng nó để chăm lo cho con trai chị, được chứ?
Chị Tô liền vội vã đi lấy vài cái phong bì đã đựng sẵn một ít tiền mặt trong đấy, đưa đến cho mỗi người một phong bao
- Em ấy nói đúng đó, của ít lòng nhiều, chút ít này để chị chăm sóc bọn trẻ. Đừng câu nệ cứ nhận lấy đi ạ!
Tiếng phụ nữ cứ rối rít cảm ơn ba người, nỗi xúc động dâng tràn trong đáy mắt, đám trẻ con cứ vậy cũng lây theo. ô cùng bọn chúng cúi đầu chào rồi rời đi, căn phòng giờ đây chỉ còn ba người. Liêu Song quay lại giường, lấy hộp cháo ăn tiếp. Ăn xong cô đặt hộp cháo sang một bên, đưa mắt lên nhìn đăm đăm Ngụy Hoắc Thần, không đợi cô nói trước, anh mở lời, khác với sự lạnh lùng trong giọng nói, lần này còn có đôi chút sát khí hướng về cô, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Liêu Song. Cô cúi gầm mặt xuống, mái tóc xám rũ xuống, sắc mặt trở nên nặng nề, bầu không khí quanh phòng vô cùng u ám. Cuối cùng dừng mắt trên khuôn mặt anh tuấn sắc sảo ấy, Hoắc Thần không kiêng nể gì mà bắt đầu trách móc cô:
- Liêu Song! Chuyện lần này cô tự ý hành động, đáng lí xét theo công trạng đã phá hẳn án lớn, tuy nhiên lại tự ý hành động mà không thông qua cấp trên, nếu bọn tôi không đến kịp hậu quả sẽ thế nào hả?!
Liêu Song gục đầu xuống cúi đầu nhận lỗi, mấp máy môi không đáp lại được câu, cô hiểu rằng thân là cảnh sát, lúc nào cũng giữ cái đầu lạnh, bản thân đã quá non nớt và ngông cuồng, nếu hôm qua tiếp viện không đến kịp lúc thì có khi cái mạng nhỏ này như cô cũng không giữ được. Anh nói không sai, vì một chút nóng lòng suýt chút nữa đã chọc thủng cái lưới mà cả đội đã dàn sẵn. Lúc này, giọng điệu ai kia hòa hoãn hơn rất nhiều
- May là nể mặt là người mới nên Cục trưởng nể mặt bỏ qua.
Ngụy Hoắc Thần đứng dậy, chỉnh lại ngay ngắn lại bộ cảnh phục, anh quay lại trạng thái lạnh lùng như mọi khi, Liêu Song nắm lấy tay anh nói tiếp:
- Em sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, sếp đừng lo. Yên tâm em sẽ nhận mọi hình phạt sau khi khỏe lại
Anh nghe vậy cũng động lòng đôi chút quay đầu lại nhìn Liêu Song, anh mừng vì cô gái của anh đã quay lại, linh tính của sói mách bảo rằng cô gái này người đáng tin cậy. Bỗng dưng cảm giác khó chịu quay lại, nếu anh ở gần hơn sẽ bị bại lộ, trước khi bước ra khỏi phòng nhàn nhạt đáp:
- Giữ gìn sức khỏe
Anh chững lại một hồi sau đó đi vút ra cửa đi thẳng đến nhà vệ sinh cuối dãy của bệnh viện, khóa chặt cửa lại choáng váng nhìn vào tấm gương trước mặt. Bỗng dưng từ khi nào đôi đen sâu hun hút ấy đã chuyển sang màu hổ phách của người sói, anh lấy tay xoa trán rủa thầm
Sao nó lại đến nhanh như vậy chứ, mùi hương trên cơ thể cô ấy khiến mình không thể kiểm soát được bản năng của mình, may là mình sớm rời phòng bệnh! Mẹ kiếp, chuyện xui rủi không chắc anh muốn!
Anh điên cuồng lấy hai tay hứng nước từ vòi rửa mặt liên tục. Cuối cùng cảm giác thèm thuồng đó cũng vơi đi vài phần, đôi mắt đen hun hút nhìn vào tấm gương thở phào nhẹ nhõm vì bản thân đã quay lại hình hài con người
____________
Hai hôm ở bệnh viện dưỡng thương, dưới sự hỗ trợ của chị Tô thì cô đang làm giấy xuất viện và lấy toa thuốc uống xong cô liền bắt taxi về nhà. Quay trở lại căn nhà quen thuộc với hương chanh sả thoang thoảng trong nhà, cô liền thay bộ đồ ngủ rồi đi tắm, dưới làn nước lạnh trong bồn những dòng suy nghĩ đầy hoài nghi hiển hiện trong đầu. Có quá nhiều điều vô lí đến vi diệu diễn ra, những cũng có những không thể giải thích diễn ra. Và cũng ngẫm nghĩ lại những hành động thiếu tính toán của mình vừa rồi để rút kinh nghiệm...
....
Sáng hôm nay, đứng trước căn phòng lớn cuối dãy, Liêu Song chỉnh lại bộ cảnh phụ rồi đẩy cửa vào. Bất chợt bóng dáng nữ nhỏ nhắn ôm chầm lấy cô, là cô bạn cạnh bàn làm việc - Tiểu Vy, cô gái nhỏ vùi đầu vào khóc nức nở:"Trời ạ, đội phó bình an quay về rồi, cảm tạ trời đất!" Việt Quất cũng lững thững đi tới nhìn cô, thất vọng cúi đầu nhận lỗi:"Tớ xin lỗi vì đã không thể giúp được cái gì cho cậu trong vụ án này." Liêu Song xoa đầu tiểu Vy, cười cười:"Được rồi, được rồi, tớ đâu có sao đâu mà mọi người lo dữ vậy?" Nói xong Liêu Song đẩy nhẹ tiểu Vy ra rồi quay lại bàn làm việc của mình, để chiếc balo gọn một bên kế bàn, cô cúi xuống lấy ra một mớ sách và tài liệu ra đặt gọn trên bàn rồi mở chiếc máy tính trên bàn, cô quay trở lại tinh thần tập trung cao độ. Cô đọc một lượt tài liệu vụ án, không thèm đưa mắt nhìn tiểu An ngồi phía đối diện hỏi:
- Băng nhóm Him Lam bị bắt sao rồi?
- Dạ sếp, hình như là chúng đang ở phòng tạm giam của Cục chờ lấy khẩu cung, sếp Ngụy bảo sếp sáng nay trông đội thay anh ấy, nãy phía tỉnh mới điều họp chuyên môn, chắc hôm nay không qua Sở cảnh sát, ngoài ra còn dặn tụi em khi nào sếp quay lại lấy lời khai bọn chúng
- Nếu Ngụy đội đã dặn dò vậy thì hôm nay đành phải làm thôi!
Liêu Song ngẩn đầu lên cười cười, tay gãi cầm một hồi rồi kéo ghế đứng dậy, tay cầm quyển sổ nhìn qua Tiểu Vy và Việt Quất đang ngồi kếbên đang xử lí hồ sơ vỗ vai nhẹ rồi ra hiệu bảo cậu ấy đi theo mình. Bước chân vào căn phòng tra khảo, người đàn bà hôm qua nhìn cô đầy vẻ mệt mỏi rồi lại chuyển sang sợ sệt lạ thường, trên người chi chít những vết bầm trên người, khác với vẻ hùng hồn trong phân xưởng bỏ hoang tối đó. Tay bên trái đã bị còng vào thanh sắt trên bàn. Cô cứ thế đưa cho ả ta li nước lạnh rồi cả hai mới ngồi xuống đối diện, ánh đèn dịu dàng chiếu xuống cuốn sổ ghi chép của đặt trên bài, bắt đầu lấy viết ra, bấm bút hướng mắt về phía tội phạm, đôi mắt đầy gân máu của ả nhìn chằm chằm đầy kích động:
- Tụi bây đến tìm tao làm gì nữa?!
Liêu Song nghe vậy có đôi chút bất ngờ nhưng vẫnđiềm nhiên như không, còn Tiểu Vy ngồi bên cạnh cắm cúi chép lại lời khai của ả ta. Cô chỉnh tư thế ngồi nghiêng qua một bên, tay phải chống xuống bàn, những ngón tay của cô không yên phận cứ thế ngồi xoay bút, khuôn mặt sắc sảo của cô bắt đầu tỏa ra sát khí, đôi mắt sắc lẹm nhìn ả, nói:
- Mọi lời nói của cô nói ở đây sẽ là bằng chứng trước tòa. Suy nghĩ kĩ trước khi đưa lời khai chính xác
Liêu Song nhìn một lúc, ả chống đối không đáp. Liêu Song bấm bút quay lại tư thế cũ, khuôn mặt nghiêm túc nhàn nhã nói tiếp:
- Cô không nói, tôi nói. Đến từ Vân Nam, nơi cư trú lẫn nghề nghiệp không ổn định, từng có hai tiền án là lừa đảo chiếm đoạt tài sản và cố ý gây thương tích. Mà giờ cô với băng nhóm của mình cũng không ít tội đâu nhỉ?
Mặt cắt không còn một giọt máu trắng bệch nhìn người đối diện, ả đập bàn:
- Mày nói gì tao không hiểu, con khốn này!
Ả ta kích động đứng dậy xông tới Liêu Song liền vung nắm đấm lao tới trước mặt cô liền bị Tiểu Vy ngăn lại kịp lúc liền đẩy ả ta quay về chỗ cũ, Liêu Song đặt bút xuống, tay túm vạt áo của Tiểu Vy kéo về chỗ ngồi. Sau đó lấy hai tay chống cằm nhìn cô ta không nói lời nào nữa. Đôi lúc sự im lặng tột độ cũng là một món vũ khí đáng sợ, có thể khiến con người ta phát điên giết chết bất cứ ai rơi vào nó, tên tội phạm đối diện hai người giờ đây cũng như vậy, khi mọi sự thật và chứng cứ được phơi bày chẳng khác nào súng chưa lên nòng đang chỉa hẳn về phía cô ta:
- Ban đầu chỉ chăn dắt và đào tạo người ăn xin, sau đó liên kết với băng đảng lúc đầu cô gia nhập ra còn mở rộng đường dây buôn bán, bắt cóc phụ nữ và trẻ em cho các tú ông tú bà và những thành phần khác với nhiều mục đích khác nhau. Có phải vậy không?
Thoạt nhìn Liêu Song là người kiểu người cá tính mạnh, dễ gần rất hiền từ nhưng mà khi đối đầu với tội phạm, quả nhiên cứ như diều hâu bắt thóp được con mồi. Dù có lấy im lặng làm chống đối nhưng vẫn bình tĩnh đấu dùng cái đầu lạnh, vẫn là giọng lảnh lót ấy cất lên
_Dù cô biết nhưng vẫn bất chấp làm những chuyện này đưa cô vào vòng lao lí, những gì tôi nói chưa là tất cả nhưng cô biết đó. Nếu cô cứ quanh co chối tội thì tôi không thể cứu được cô đâu, không có được bất kì sự khoan hồng nào cảQ
Ảnh Tư nhìn cả hai người, cổ họng nghẹn đắng không còn nói được lời nào nữa chỉ có thể đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn hai người. Suy tính điều gì đó một hồi lâu thì cô ta cũng chịu khai báo hết toàn bộ.
Sau đó hai viên cảnh sát nữ bước vào còng tay cô lại áp giải ra ngoài. Một lúc sau cả hai đem một đống vật chứng vừa rồi cất lại vào chỗ cũ rồi làm bước cuối cùng hoàn thành hồ sơ vụ án, đi giao nộp lên
cho Tòa án cũng đã nhá nhem tối.
_________________
Bầu trời đêm đầy sao hòa vào với cảnh vật im ắng mang đến cảm giác thật tĩnh lặng và xinh đẹp, huyền ảo. Ngụy Hoắc Thần nhìn ra ngoài hưởng thụ không khí trong lành ở ban công, đôi mắt hổ phách tĩnh mịch tôn lên ăn khớp với thân hình to con màu đồng mờ ảo dưới ánh trăng. Giọng khàn khàn mang theo hơi ấm hỏi người bạn chí cốt đang đi tới:
- Hôm nay là ngày trăng tròn?
- Đúng, vậy tôi hỏi lại cậu nhé? Tại sao cậu lại bỏ ngang công việc điều tra rồi đưa hết cho Liêu Song quản hết vậy hử?
Ngụy Hoắc Thần đứng dậy, tấm lưng trần của anh hướng vào Minh Long, anh cất giọng khàn khàn lên trả lời:
- Tớ đã nói với cậu rồi mà, đi họp chuyên môn xong mệt nghỉ ở nhà, vào chuyện chính đi!
Minh Long gào lên vò đầu bứt tóc rối rắm, nếu không nhờ ơn ai đó bắt anh lấp liếm chuyện đêm hôm kia giờ đây có phải nhàn cho anh hơn hay không nhưng đổi lại chỉ nhận lấy cái liếc mắt thờ ơ lười nhác
- Hôm kia....cmn, cậu đúng thật là! Biến thành người sói như vậy ở chỗ nguy hiểm, dù không bị hai tên kia nghi ngờ nhưng mà người trong đội có thể phát giác đó thằng này! Hay cậu có phụ nữ cần bảo vệ rồi đây hả?
Minh Long hừ lạnh, mang giọng ẩn ý trêu đùa anh. Hoắc Thần cười nhẹ trả lời:
_Tớ dùng hình dạng đó cứu cô ấy không được sao?
Minh Long cười cười, lấy chiếc áo măng tô xám khoác vào đứng dậy chỉnh lại ngay thẳng cười cười trêu anh:
_Được rồi, được rồi, là chân lí đời cậu, muốn cứu người tôi không dám cản nữa. Bây giờ tôi còn rất nhiều việc phải làm trong phòng Pháp y nên xin phép cáo lui trước. Thuốc ức chế mạnh hơn lần trước nhưng tớ nói trước, đừng lạm dụng nó
Hoắc Thần không nói gì chỉ gật đầu rồi đứng đó hưởng thụ bầu trời đêm. Vài tiếng sau quá trình hóa sói này cũng đến cơ thể anh bắt đầu biến đổi dần dần, bất chợt có cuộc gọi vang lên, đó là của Bộ gọi tới, anh khó chịu bắt máy trả lời:
_Alo là tôi Ngụy Hoắc Thần đây, có chuyện gì nói mau!
_Có án mạng xảy ra ở đường khu A, trong chung cư của dân lao động
Anh không nói gì chỉ nhanh chóng cúp máy, ném chiếc điện thoại sang một bên. Cơ thể anh đang biến đổi, bất lực vật vã nhìn đôi bàn tay xuất hiện một tầng lông xám tro dày và móng vuốt sắc nhọn
Quái vật đang dần hiện rõ trong màn đêm
Xung quanh đây, chỉ có người và căn nhà cô độc đứng đối diện nhau trước khu rừng ôn đới với tán lá kim đang che bớt đi từng tia nắng gắt buổi chiều, những cơn gió nhè nhẹ lướt qua. Nhìn qua bên trái, xa xa kia là hai bóng dáng quen thuộc, tôi vui sướng chạy đến bên họ, họ cũng quay lại nhìn tôi nhiệt liệt đưa tay vẫy gọi tôi đến. Càng tiến gần tôi càng thấy rõ bóng dáng quen thuộc của mẹ tôi vẫn hay ngồi chơi piano, còn cha tôi ngồi cạnh nghe mẹ tôi chơi đàn. Tôi chạy đến vỗ vai họ, cả hai người đều nở một nụ cười vui vẻ với tôi, giống với mọi khi.
Bất chợt, khung cảnh xung quanh sập xuống, trời trở nên âm u tối sầm lại, từng cơn gió lớn ầm ầm thổi vào mang theo hơi lạnh của giọt mưa trĩu nặng. Bây giờ tôi không đứng sau nhà mà trong căn nhà tối om, đôi mắt tôi dần nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối, đảo mắt một lượt; nhìn mọi thứ với ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ thì đây chính là phòng khách nhà tôi. Nhìn xuống bờ vai của song thân tôi, bây giờ tay và chiếc quần kaki xanh da trời nhạt đã nhuốm đầy máu. Mẹ tôi với khuôn mặt đầy máu nhìn tôi ba phần tha thiết, bảy phần đến ám ảnh; máu hòa vào dòng nước mắt chảy xuống đất. Dùng chút sức cùng lực kiệt lê người bám hai tay lên chân tôi
________________________
Cô choàng tỉnh giấc, đôi mắt mơ màng hướng lên trần nhà trắng tinh, thị lực dần dần rõ lại, dùng tay đẩy người ngồi dậy một cách khó khăn do vai trái của bị bong gân. Bỗng có đôi bàn tay thon thả nhẹ nhàng dìu cô dậy, tiếp đến lấy chiếc gối kê ngay đầu giường. Cô tựa vào nhìn mọi thứ xung quanh, người kia cũng lấy ghế ngồi xuống bên cạnh cô. Liêu Song lấy hai tay xoa xoa hai bên thái dương nhìn qua người đối diện, Liêu Song xoa hai bên huyệt thái dương, đầu cô cứ như bị phủ một lớp sương mù, cứ như mọi thứ xảy ra với cô dường như rất mập mờ. Một lúc lâu sau mới định hình được mọi thứ diễn ra ở xung quanh, vừa lấy lại được ý thức của bản thân quay qua nhìn người phụ nữ mặt hiền hòa phúc hậu nhưng cũng có nét gai góc, lưng dựa ghế, chân phải gác gọn lên chân trái, hai tay đặt lên nhau nhìn cô rồi nhàn nhạt đáp:
- Hôm qua hai tên cầm đầu đó đánh em bất tỉnh thì Minh Long đem em vào đây rồi. Quên chào hỏi nữa nhỉ, chị là Tô Quế Lan, là trợ lí của anh Long, hôm nay mọi người rất bận nên không thể trông em, sếp vừa khám cho em xong lại phải quay trở về Cục liền nên chị đã tự nguyện ở lại đây coi chừng em cả đêm
Nói xong chị đứng dậy đi qua bàn lấy chiếc muỗng và hộp cháo qua cô, chị mở hộp ra lấy chiếc muỗng sạch múc vào rồi thổi phù phù cho nguội đưa lên miệng Liêu Song, khuôn miệng còn nở nụ cười trắng phau như chiếc áo blouse động viên:
- Ăn đi nào bé ngoan, cái này là của bà em đem vào cho em, thấy em vẫn chưa tỉnh nên để đồ ăn ở đây rồi đi về, lúc ấy rất khuya rồi.
Liêu Song nuốt miếng cháo xuống liền quay sang nhẹ nhàng lấy chiếc thìa và hộp cháo từ trong tay Quế Lan. Lớn rồi muốn tự ăn hơn!
Tay cô nhàn nhã múc từng miếng cháo cho vào miệng ăn chậm rãi, vừa ăn vừa hồi tưởng lại chuyện ngày hôm qua. Không biết cô bé đó và những người đã bị hại cho tàn tật đó bây giờ như thế nào, hi vọng khi xong xuôi vụ này họ có thể trở về với gia đình như họ mong muốn bấy lâu; hoặc chí ít là một mái ấm mới. Mái tóc xám khói vẻ mặt mãn nguyện, ăn được nửa hộp cô quay qua hỏi chị Lan:
- Chị Lan, những người được cứu hôm qua sao rồi ạ?
Chị vừa chuẩn bị mở lời thì bị một giọng nói nam tính trầm trầm cắt ngang:
- Bọn tôi đã sắp xếp ổn thỏa cho họ rồi, cô không cần lo lắng nữa; nhân tiện, có người muốn gặp em.
Bóng dáng cao lớn Ngụy Hoắc Thần bước vào, hôm nay anh mặc bộ cảnh phục chỉnh tề, mang đôi giày da cao cấp toát ra khí chất riêng biệt nhưng cũng đầy cao ngạo, theo sau chính là hai người phụ nữ tiền tụy khắc khổ đang dắt theo đứa con trai đi vào, theo sau nữa là những đứa trẻ mà mình đã cứu được ngày hôm qua. Bọn họ cung kính cúi đầu thể hiện lòng thành nhất thời làm cô có chút lúng túng, cô vội xua tay:
- Mọi người đừng khách sáo vậy, tôi chẳng làm gì to tát đâu, nào đứng thẳng dậy nói chuyện nào -
- Cô cảnh sát à, cảm ơn rất nhiều vì đã cứu con tôi khỏi đám bắt cóc, nếu không nhờ cô chắc tôi sẽ không bao giờ gặp lại con gái tôi nữa. Nhà tôi nay cũng không có gì nhiều nên chỉ tặng cô một chút quà cảm ơn đơn giản vậy thôi, mong cô nhận
Liêu Song bỏ chén cháo sang một bên, tay rút dây truyền nước biển bỏ hai chân xuống giường, khuôn mặt bình thản đi tới, rồi nắm chặt lấy hai tay người đàn bà kia mỉm cười. Nụ cười ấy làm người đàn ông nào đó xao xuyến nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh như tiền, cất giọng ôn tồn:
- Chị à, xin lỗi nhưng em không nhận đâu! Trừng trị tội phạm, bảo vệ bình yên cho nhân dân chính là trách nhiệm của cảnh sát bọn em. Gia cảnh của chị rất khó khăn, quà cáp này em xin không nhận, với lại chị nên dùng nó để chăm lo cho con trai chị, được chứ?
Chị Tô liền vội vã đi lấy vài cái phong bì đã đựng sẵn một ít tiền mặt trong đấy, đưa đến cho mỗi người một phong bao
- Em ấy nói đúng đó, của ít lòng nhiều, chút ít này để chị chăm sóc bọn trẻ. Đừng câu nệ cứ nhận lấy đi ạ!
Tiếng phụ nữ cứ rối rít cảm ơn ba người, nỗi xúc động dâng tràn trong đáy mắt, đám trẻ con cứ vậy cũng lây theo. ô cùng bọn chúng cúi đầu chào rồi rời đi, căn phòng giờ đây chỉ còn ba người. Liêu Song quay lại giường, lấy hộp cháo ăn tiếp. Ăn xong cô đặt hộp cháo sang một bên, đưa mắt lên nhìn đăm đăm Ngụy Hoắc Thần, không đợi cô nói trước, anh mở lời, khác với sự lạnh lùng trong giọng nói, lần này còn có đôi chút sát khí hướng về cô, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Liêu Song. Cô cúi gầm mặt xuống, mái tóc xám rũ xuống, sắc mặt trở nên nặng nề, bầu không khí quanh phòng vô cùng u ám. Cuối cùng dừng mắt trên khuôn mặt anh tuấn sắc sảo ấy, Hoắc Thần không kiêng nể gì mà bắt đầu trách móc cô:
- Liêu Song! Chuyện lần này cô tự ý hành động, đáng lí xét theo công trạng đã phá hẳn án lớn, tuy nhiên lại tự ý hành động mà không thông qua cấp trên, nếu bọn tôi không đến kịp hậu quả sẽ thế nào hả?!
Liêu Song gục đầu xuống cúi đầu nhận lỗi, mấp máy môi không đáp lại được câu, cô hiểu rằng thân là cảnh sát, lúc nào cũng giữ cái đầu lạnh, bản thân đã quá non nớt và ngông cuồng, nếu hôm qua tiếp viện không đến kịp lúc thì có khi cái mạng nhỏ này như cô cũng không giữ được. Anh nói không sai, vì một chút nóng lòng suýt chút nữa đã chọc thủng cái lưới mà cả đội đã dàn sẵn. Lúc này, giọng điệu ai kia hòa hoãn hơn rất nhiều
- May là nể mặt là người mới nên Cục trưởng nể mặt bỏ qua.
Ngụy Hoắc Thần đứng dậy, chỉnh lại ngay ngắn lại bộ cảnh phục, anh quay lại trạng thái lạnh lùng như mọi khi, Liêu Song nắm lấy tay anh nói tiếp:
- Em sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, sếp đừng lo. Yên tâm em sẽ nhận mọi hình phạt sau khi khỏe lại
Anh nghe vậy cũng động lòng đôi chút quay đầu lại nhìn Liêu Song, anh mừng vì cô gái của anh đã quay lại, linh tính của sói mách bảo rằng cô gái này người đáng tin cậy. Bỗng dưng cảm giác khó chịu quay lại, nếu anh ở gần hơn sẽ bị bại lộ, trước khi bước ra khỏi phòng nhàn nhạt đáp:
- Giữ gìn sức khỏe
Anh chững lại một hồi sau đó đi vút ra cửa đi thẳng đến nhà vệ sinh cuối dãy của bệnh viện, khóa chặt cửa lại choáng váng nhìn vào tấm gương trước mặt. Bỗng dưng từ khi nào đôi đen sâu hun hút ấy đã chuyển sang màu hổ phách của người sói, anh lấy tay xoa trán rủa thầm
Sao nó lại đến nhanh như vậy chứ, mùi hương trên cơ thể cô ấy khiến mình không thể kiểm soát được bản năng của mình, may là mình sớm rời phòng bệnh! Mẹ kiếp, chuyện xui rủi không chắc anh muốn!
Anh điên cuồng lấy hai tay hứng nước từ vòi rửa mặt liên tục. Cuối cùng cảm giác thèm thuồng đó cũng vơi đi vài phần, đôi mắt đen hun hút nhìn vào tấm gương thở phào nhẹ nhõm vì bản thân đã quay lại hình hài con người
____________
Hai hôm ở bệnh viện dưỡng thương, dưới sự hỗ trợ của chị Tô thì cô đang làm giấy xuất viện và lấy toa thuốc uống xong cô liền bắt taxi về nhà. Quay trở lại căn nhà quen thuộc với hương chanh sả thoang thoảng trong nhà, cô liền thay bộ đồ ngủ rồi đi tắm, dưới làn nước lạnh trong bồn những dòng suy nghĩ đầy hoài nghi hiển hiện trong đầu. Có quá nhiều điều vô lí đến vi diệu diễn ra, những cũng có những không thể giải thích diễn ra. Và cũng ngẫm nghĩ lại những hành động thiếu tính toán của mình vừa rồi để rút kinh nghiệm...
....
Sáng hôm nay, đứng trước căn phòng lớn cuối dãy, Liêu Song chỉnh lại bộ cảnh phụ rồi đẩy cửa vào. Bất chợt bóng dáng nữ nhỏ nhắn ôm chầm lấy cô, là cô bạn cạnh bàn làm việc - Tiểu Vy, cô gái nhỏ vùi đầu vào khóc nức nở:"Trời ạ, đội phó bình an quay về rồi, cảm tạ trời đất!" Việt Quất cũng lững thững đi tới nhìn cô, thất vọng cúi đầu nhận lỗi:"Tớ xin lỗi vì đã không thể giúp được cái gì cho cậu trong vụ án này." Liêu Song xoa đầu tiểu Vy, cười cười:"Được rồi, được rồi, tớ đâu có sao đâu mà mọi người lo dữ vậy?" Nói xong Liêu Song đẩy nhẹ tiểu Vy ra rồi quay lại bàn làm việc của mình, để chiếc balo gọn một bên kế bàn, cô cúi xuống lấy ra một mớ sách và tài liệu ra đặt gọn trên bàn rồi mở chiếc máy tính trên bàn, cô quay trở lại tinh thần tập trung cao độ. Cô đọc một lượt tài liệu vụ án, không thèm đưa mắt nhìn tiểu An ngồi phía đối diện hỏi:
- Băng nhóm Him Lam bị bắt sao rồi?
- Dạ sếp, hình như là chúng đang ở phòng tạm giam của Cục chờ lấy khẩu cung, sếp Ngụy bảo sếp sáng nay trông đội thay anh ấy, nãy phía tỉnh mới điều họp chuyên môn, chắc hôm nay không qua Sở cảnh sát, ngoài ra còn dặn tụi em khi nào sếp quay lại lấy lời khai bọn chúng
- Nếu Ngụy đội đã dặn dò vậy thì hôm nay đành phải làm thôi!
Liêu Song ngẩn đầu lên cười cười, tay gãi cầm một hồi rồi kéo ghế đứng dậy, tay cầm quyển sổ nhìn qua Tiểu Vy và Việt Quất đang ngồi kếbên đang xử lí hồ sơ vỗ vai nhẹ rồi ra hiệu bảo cậu ấy đi theo mình. Bước chân vào căn phòng tra khảo, người đàn bà hôm qua nhìn cô đầy vẻ mệt mỏi rồi lại chuyển sang sợ sệt lạ thường, trên người chi chít những vết bầm trên người, khác với vẻ hùng hồn trong phân xưởng bỏ hoang tối đó. Tay bên trái đã bị còng vào thanh sắt trên bàn. Cô cứ thế đưa cho ả ta li nước lạnh rồi cả hai mới ngồi xuống đối diện, ánh đèn dịu dàng chiếu xuống cuốn sổ ghi chép của đặt trên bài, bắt đầu lấy viết ra, bấm bút hướng mắt về phía tội phạm, đôi mắt đầy gân máu của ả nhìn chằm chằm đầy kích động:
- Tụi bây đến tìm tao làm gì nữa?!
Liêu Song nghe vậy có đôi chút bất ngờ nhưng vẫnđiềm nhiên như không, còn Tiểu Vy ngồi bên cạnh cắm cúi chép lại lời khai của ả ta. Cô chỉnh tư thế ngồi nghiêng qua một bên, tay phải chống xuống bàn, những ngón tay của cô không yên phận cứ thế ngồi xoay bút, khuôn mặt sắc sảo của cô bắt đầu tỏa ra sát khí, đôi mắt sắc lẹm nhìn ả, nói:
- Mọi lời nói của cô nói ở đây sẽ là bằng chứng trước tòa. Suy nghĩ kĩ trước khi đưa lời khai chính xác
Liêu Song nhìn một lúc, ả chống đối không đáp. Liêu Song bấm bút quay lại tư thế cũ, khuôn mặt nghiêm túc nhàn nhã nói tiếp:
- Cô không nói, tôi nói. Đến từ Vân Nam, nơi cư trú lẫn nghề nghiệp không ổn định, từng có hai tiền án là lừa đảo chiếm đoạt tài sản và cố ý gây thương tích. Mà giờ cô với băng nhóm của mình cũng không ít tội đâu nhỉ?
Mặt cắt không còn một giọt máu trắng bệch nhìn người đối diện, ả đập bàn:
- Mày nói gì tao không hiểu, con khốn này!
Ả ta kích động đứng dậy xông tới Liêu Song liền vung nắm đấm lao tới trước mặt cô liền bị Tiểu Vy ngăn lại kịp lúc liền đẩy ả ta quay về chỗ cũ, Liêu Song đặt bút xuống, tay túm vạt áo của Tiểu Vy kéo về chỗ ngồi. Sau đó lấy hai tay chống cằm nhìn cô ta không nói lời nào nữa. Đôi lúc sự im lặng tột độ cũng là một món vũ khí đáng sợ, có thể khiến con người ta phát điên giết chết bất cứ ai rơi vào nó, tên tội phạm đối diện hai người giờ đây cũng như vậy, khi mọi sự thật và chứng cứ được phơi bày chẳng khác nào súng chưa lên nòng đang chỉa hẳn về phía cô ta:
- Ban đầu chỉ chăn dắt và đào tạo người ăn xin, sau đó liên kết với băng đảng lúc đầu cô gia nhập ra còn mở rộng đường dây buôn bán, bắt cóc phụ nữ và trẻ em cho các tú ông tú bà và những thành phần khác với nhiều mục đích khác nhau. Có phải vậy không?
Thoạt nhìn Liêu Song là người kiểu người cá tính mạnh, dễ gần rất hiền từ nhưng mà khi đối đầu với tội phạm, quả nhiên cứ như diều hâu bắt thóp được con mồi. Dù có lấy im lặng làm chống đối nhưng vẫn bình tĩnh đấu dùng cái đầu lạnh, vẫn là giọng lảnh lót ấy cất lên
_Dù cô biết nhưng vẫn bất chấp làm những chuyện này đưa cô vào vòng lao lí, những gì tôi nói chưa là tất cả nhưng cô biết đó. Nếu cô cứ quanh co chối tội thì tôi không thể cứu được cô đâu, không có được bất kì sự khoan hồng nào cảQ
Ảnh Tư nhìn cả hai người, cổ họng nghẹn đắng không còn nói được lời nào nữa chỉ có thể đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn hai người. Suy tính điều gì đó một hồi lâu thì cô ta cũng chịu khai báo hết toàn bộ.
Sau đó hai viên cảnh sát nữ bước vào còng tay cô lại áp giải ra ngoài. Một lúc sau cả hai đem một đống vật chứng vừa rồi cất lại vào chỗ cũ rồi làm bước cuối cùng hoàn thành hồ sơ vụ án, đi giao nộp lên
cho Tòa án cũng đã nhá nhem tối.
_________________
Bầu trời đêm đầy sao hòa vào với cảnh vật im ắng mang đến cảm giác thật tĩnh lặng và xinh đẹp, huyền ảo. Ngụy Hoắc Thần nhìn ra ngoài hưởng thụ không khí trong lành ở ban công, đôi mắt hổ phách tĩnh mịch tôn lên ăn khớp với thân hình to con màu đồng mờ ảo dưới ánh trăng. Giọng khàn khàn mang theo hơi ấm hỏi người bạn chí cốt đang đi tới:
- Hôm nay là ngày trăng tròn?
- Đúng, vậy tôi hỏi lại cậu nhé? Tại sao cậu lại bỏ ngang công việc điều tra rồi đưa hết cho Liêu Song quản hết vậy hử?
Ngụy Hoắc Thần đứng dậy, tấm lưng trần của anh hướng vào Minh Long, anh cất giọng khàn khàn lên trả lời:
- Tớ đã nói với cậu rồi mà, đi họp chuyên môn xong mệt nghỉ ở nhà, vào chuyện chính đi!
Minh Long gào lên vò đầu bứt tóc rối rắm, nếu không nhờ ơn ai đó bắt anh lấp liếm chuyện đêm hôm kia giờ đây có phải nhàn cho anh hơn hay không nhưng đổi lại chỉ nhận lấy cái liếc mắt thờ ơ lười nhác
- Hôm kia....cmn, cậu đúng thật là! Biến thành người sói như vậy ở chỗ nguy hiểm, dù không bị hai tên kia nghi ngờ nhưng mà người trong đội có thể phát giác đó thằng này! Hay cậu có phụ nữ cần bảo vệ rồi đây hả?
Minh Long hừ lạnh, mang giọng ẩn ý trêu đùa anh. Hoắc Thần cười nhẹ trả lời:
_Tớ dùng hình dạng đó cứu cô ấy không được sao?
Minh Long cười cười, lấy chiếc áo măng tô xám khoác vào đứng dậy chỉnh lại ngay thẳng cười cười trêu anh:
_Được rồi, được rồi, là chân lí đời cậu, muốn cứu người tôi không dám cản nữa. Bây giờ tôi còn rất nhiều việc phải làm trong phòng Pháp y nên xin phép cáo lui trước. Thuốc ức chế mạnh hơn lần trước nhưng tớ nói trước, đừng lạm dụng nó
Hoắc Thần không nói gì chỉ gật đầu rồi đứng đó hưởng thụ bầu trời đêm. Vài tiếng sau quá trình hóa sói này cũng đến cơ thể anh bắt đầu biến đổi dần dần, bất chợt có cuộc gọi vang lên, đó là của Bộ gọi tới, anh khó chịu bắt máy trả lời:
_Alo là tôi Ngụy Hoắc Thần đây, có chuyện gì nói mau!
_Có án mạng xảy ra ở đường khu A, trong chung cư của dân lao động
Anh không nói gì chỉ nhanh chóng cúp máy, ném chiếc điện thoại sang một bên. Cơ thể anh đang biến đổi, bất lực vật vã nhìn đôi bàn tay xuất hiện một tầng lông xám tro dày và móng vuốt sắc nhọn
Quái vật đang dần hiện rõ trong màn đêm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.