Người Đó Đã Thích Anh Từ Rất Lâu
Chương 33:
Nhất Mai Nữu Khấu
09/09/2022
Ngày hôm sau Thẩm Ngôn Cố dậy từ rất sớm, anh phải đến thư viện tìm ít tư liệu, tìm xong thì phải tới tòa nhà thông tin để họp, trận thi đấu của anh sắp bước vào vòng hai rồi.
Tối qua trước khi đi ngủ, Thẩm Ngôn Cố cố ý cài đồng hồ báo thức sớm hơn mười phút, thời gian hiện tại cũng gần tới thời gian dự kiến đến tòa nhà Khoa học và công nghệ.
Hôm nay các sinh viên mới vào trường đang thi ở toà Khoa học và công nghệ.
Đương nhiên, việc này cũng chẳng liên quan gì tới Thẩm Ngôn Cố, nhưng anh vẫn lượn lờ trong đám tân sinh viên năm nhất, tìm kiếm trái phải.
Mới đi được nửa cái hành lang, anh đã nhìn thấy người đang tìm rồi.
Đứng bên cạnh Giang Phú là bạn cùng phòng của cậu, Thẩm Ngôn Cố tuy rằng không biết tên, nhưng mặt đã đỏ thấu.
Cách chưa tới 3m đằng trước, bạn cùng phòng của Giang Phú sôi nổi gọi Thẩm Ngôn Cố là “đàn anh”, chỉ độc một tên cao nhất bên cạnh, không thèm mở miệng, chỉ nhìn Thẩm Ngôn Cố mà cười.
Ha, cậu cũng nghênh ngang quá nhỉ.
Thẩm Ngôn Cố còn biết làm sao nữa, chỉ có thể vừa cười vừa đi qua đó.
“Sao lại ở đây?”
Lúc đến bên cạnh Giang Phú, Giang Phú liền hỏi Thẩm Ngôn Cố.
Ánh mắt Thẩm Ngôn Cố chăm chăm nhìn bạn cùng phòng của Giang Phú, tiếp đó nhanh chóng lấy tờ giấy trong túi quần nhét vào tay Giang Phú.
“Cố lên.”
Thẩm Ngôn Cố vỗ vỗ vai Giang Phú, hành động cứ như đi ăn trộm, nói xong thì cấp tốc chạy xuống từ cầu thang gần nhất.
Thẩm Ngôn Cố bên này biến mất nhanh như chớp, anh không biết rằng trên hành lang Giang Phú vẫn đứng yên bất động, nhìn theo anh đến khi biến mất mới cúi đầu mở tờ giấy trong tay ra.
Tờ giấy này trông có vẻ là tùy tay xé từ trong vở ra, mép giấy vô cùng nham nhở, trên hàng kẻ ngang màu đen là chữ của Thẩm Ngôn Cố.
[Chúc ốc vít thiên vị làm bài thuận lợi!
Ps: Cái bút này tôi dùng từ hồi thi đại học đến tận bây giờ, mang lại rất nhiều linh cảm cho tôi, nhưng nó lại sắp nhắm mắt xuôi tay rồi, vậy nên vào giờ phút cuối cùng này, tôi mang phần may mắn này tặng cho cậu!]
Có thể thấy được, mực đen của bút đã không còn dùng được bao nhiêu, bên trên có rất nhiều nét bút viết ra mà không có mực.
Giang Phú lại đọc từ đầu thêm một lần, tiếp đó dựa theo nếp gấp vốn có của tờ giấy rồi gấp lại y nguyên như lúc Thẩm Ngôn Cố đưa.
Trên hành lang người đến người đi, cậu đứng một mình ở cạnh tường, cúi đầu cười.
Thẩm Ngôn Cố rời khỏi tòa nhà Khoa học và công nghệ thì chạy thẳng tới thư viện, thời tiết gần tháng mười đã hơi lạnh rồi, một cơn gió ngắn ngủi thổi tới, Thẩm Ngôn Cố theo bản năng đút tay vào túi quần.
Trong túi còn có điện thoại, ngón tay anh vừa đụng tới, liền cảm giác nó rung lên một cái.
Rõ ràng còn chưa xem là tin nhắn gì, nhưng Thẩm Ngôn Cố đã cười rộ lên.
Anh lấy ra xem, quả nhiên là Giang Phú.
Giang Phú: [Cảm ơn, mượn lời chúc tốt lành của anh]
Thẩm Ngôn Cố bĩu môi.
Anh Phú anh có hơi lạnh lùng rồi đấy.
Trong lòng vừa oán giận xong, anh Phú lại gửi thêm một tin nhắn nữa.
Giang Phú: [Kết quả thi mà cũng ổn ổn, thì có phải nên tạ ơn thần linh không?]
Thẩm Ngôn Cố: [Còn có thể nói như vậy sao? ]
Giang Phú: [Có lòng thành thì ắt có linh]
Thẩm Ngôn Cố: [Tạ ơn kiểu gì? Tôi chưa từng làm bao giờ]
Giang Phú: [Trở thành chủ nhân lâu dài của nó, chăm sóc cho nó, thì cũng đồng nghĩa với đang tạ ơn]
Thẩm Ngôn Cố: [ Thế? Phải làm như nào? ]
Giang Phú: [ Nếu mà anh thấy hài lòng với kết quả của tôi, vậy tặng bút cho tôi đi]
Thẩm Ngôn Cố cười: [Cũng được]
Thẩm Ngôn Cố: [Vậy về sau đến lượt cậu chăm sóc nó, mặc dù đã hết mực, nhưng nó có linh hồn!]
Giang Phú: [Được]
Thẩm Ngôn Cố vừa cười vừa cất điện thoại, giơ ngón tay lên chỗ lá cây đang xanh tươi bên cạnh anh rồi nhẹ nhàng búng một cái.
Ái chà thời tiết hôm nay thật tốt.
Hôm nay là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, toàn trường tràn ngập một loại hơi thở tên là vui sướng, phòng 306 cũng không ngoại lệ, Thẩm Ngôn Cố họp xong quay về kí túc xá đã thấy bọn họ đang thảo luận xem Quốc Khánh nên đi đâu xõa.
Quê của Dương Dương và Diệp Lan có hơi xa, bọn họ không tính về, mà vừa hay ngày 7 tháng 10 là sinh nhật của Dương Dương.
Thế nên cậu ta đã hẹn mọi người phải sớm quay lại.
Trong tiết diễn giảng buổi chiều rất rõ ràng là mọi người đều không còn tâm tư để học hành, từ mọi người này cũng bao gồm cả giảng viên của tiết diễn giảng.
Lúc này chỉ còn có 5 phút, giảng viên đã tắt file đa phương tiện rồi, tiếng chuông hết tiết vừa reo thì thầy còn rời đi trước tích cực hơn cả mọi người.
Giờ học hôm nay của lớp Khoa học máy tính kết thúc tại đây, sau khi giảng viên đi khỏi, trong lớp vang lên tiếng hò reo thưa thớt vì được nghỉ lễ.
Thẩm Ngôn Cố với bạn cùng phòng xuống tới dưới tầng, thấy sắp phải xa cách, Trần Quân liền bá lấy vai Thẩm Ngôn Cố: “Bây giờ đi luôn à?”
Tối qua trước khi đi ngủ, Thẩm Ngôn Cố cố ý cài đồng hồ báo thức sớm hơn mười phút, thời gian hiện tại cũng gần tới thời gian dự kiến đến tòa nhà Khoa học và công nghệ.
Hôm nay các sinh viên mới vào trường đang thi ở toà Khoa học và công nghệ.
Đương nhiên, việc này cũng chẳng liên quan gì tới Thẩm Ngôn Cố, nhưng anh vẫn lượn lờ trong đám tân sinh viên năm nhất, tìm kiếm trái phải.
Mới đi được nửa cái hành lang, anh đã nhìn thấy người đang tìm rồi.
Đứng bên cạnh Giang Phú là bạn cùng phòng của cậu, Thẩm Ngôn Cố tuy rằng không biết tên, nhưng mặt đã đỏ thấu.
Cách chưa tới 3m đằng trước, bạn cùng phòng của Giang Phú sôi nổi gọi Thẩm Ngôn Cố là “đàn anh”, chỉ độc một tên cao nhất bên cạnh, không thèm mở miệng, chỉ nhìn Thẩm Ngôn Cố mà cười.
Ha, cậu cũng nghênh ngang quá nhỉ.
Thẩm Ngôn Cố còn biết làm sao nữa, chỉ có thể vừa cười vừa đi qua đó.
“Sao lại ở đây?”
Lúc đến bên cạnh Giang Phú, Giang Phú liền hỏi Thẩm Ngôn Cố.
Ánh mắt Thẩm Ngôn Cố chăm chăm nhìn bạn cùng phòng của Giang Phú, tiếp đó nhanh chóng lấy tờ giấy trong túi quần nhét vào tay Giang Phú.
“Cố lên.”
Thẩm Ngôn Cố vỗ vỗ vai Giang Phú, hành động cứ như đi ăn trộm, nói xong thì cấp tốc chạy xuống từ cầu thang gần nhất.
Thẩm Ngôn Cố bên này biến mất nhanh như chớp, anh không biết rằng trên hành lang Giang Phú vẫn đứng yên bất động, nhìn theo anh đến khi biến mất mới cúi đầu mở tờ giấy trong tay ra.
Tờ giấy này trông có vẻ là tùy tay xé từ trong vở ra, mép giấy vô cùng nham nhở, trên hàng kẻ ngang màu đen là chữ của Thẩm Ngôn Cố.
[Chúc ốc vít thiên vị làm bài thuận lợi!
Ps: Cái bút này tôi dùng từ hồi thi đại học đến tận bây giờ, mang lại rất nhiều linh cảm cho tôi, nhưng nó lại sắp nhắm mắt xuôi tay rồi, vậy nên vào giờ phút cuối cùng này, tôi mang phần may mắn này tặng cho cậu!]
Có thể thấy được, mực đen của bút đã không còn dùng được bao nhiêu, bên trên có rất nhiều nét bút viết ra mà không có mực.
Giang Phú lại đọc từ đầu thêm một lần, tiếp đó dựa theo nếp gấp vốn có của tờ giấy rồi gấp lại y nguyên như lúc Thẩm Ngôn Cố đưa.
Trên hành lang người đến người đi, cậu đứng một mình ở cạnh tường, cúi đầu cười.
Thẩm Ngôn Cố rời khỏi tòa nhà Khoa học và công nghệ thì chạy thẳng tới thư viện, thời tiết gần tháng mười đã hơi lạnh rồi, một cơn gió ngắn ngủi thổi tới, Thẩm Ngôn Cố theo bản năng đút tay vào túi quần.
Trong túi còn có điện thoại, ngón tay anh vừa đụng tới, liền cảm giác nó rung lên một cái.
Rõ ràng còn chưa xem là tin nhắn gì, nhưng Thẩm Ngôn Cố đã cười rộ lên.
Anh lấy ra xem, quả nhiên là Giang Phú.
Giang Phú: [Cảm ơn, mượn lời chúc tốt lành của anh]
Thẩm Ngôn Cố bĩu môi.
Anh Phú anh có hơi lạnh lùng rồi đấy.
Trong lòng vừa oán giận xong, anh Phú lại gửi thêm một tin nhắn nữa.
Giang Phú: [Kết quả thi mà cũng ổn ổn, thì có phải nên tạ ơn thần linh không?]
Thẩm Ngôn Cố: [Còn có thể nói như vậy sao? ]
Giang Phú: [Có lòng thành thì ắt có linh]
Thẩm Ngôn Cố: [Tạ ơn kiểu gì? Tôi chưa từng làm bao giờ]
Giang Phú: [Trở thành chủ nhân lâu dài của nó, chăm sóc cho nó, thì cũng đồng nghĩa với đang tạ ơn]
Thẩm Ngôn Cố: [ Thế? Phải làm như nào? ]
Giang Phú: [ Nếu mà anh thấy hài lòng với kết quả của tôi, vậy tặng bút cho tôi đi]
Thẩm Ngôn Cố cười: [Cũng được]
Thẩm Ngôn Cố: [Vậy về sau đến lượt cậu chăm sóc nó, mặc dù đã hết mực, nhưng nó có linh hồn!]
Giang Phú: [Được]
Thẩm Ngôn Cố vừa cười vừa cất điện thoại, giơ ngón tay lên chỗ lá cây đang xanh tươi bên cạnh anh rồi nhẹ nhàng búng một cái.
Ái chà thời tiết hôm nay thật tốt.
Hôm nay là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, toàn trường tràn ngập một loại hơi thở tên là vui sướng, phòng 306 cũng không ngoại lệ, Thẩm Ngôn Cố họp xong quay về kí túc xá đã thấy bọn họ đang thảo luận xem Quốc Khánh nên đi đâu xõa.
Quê của Dương Dương và Diệp Lan có hơi xa, bọn họ không tính về, mà vừa hay ngày 7 tháng 10 là sinh nhật của Dương Dương.
Thế nên cậu ta đã hẹn mọi người phải sớm quay lại.
Trong tiết diễn giảng buổi chiều rất rõ ràng là mọi người đều không còn tâm tư để học hành, từ mọi người này cũng bao gồm cả giảng viên của tiết diễn giảng.
Lúc này chỉ còn có 5 phút, giảng viên đã tắt file đa phương tiện rồi, tiếng chuông hết tiết vừa reo thì thầy còn rời đi trước tích cực hơn cả mọi người.
Giờ học hôm nay của lớp Khoa học máy tính kết thúc tại đây, sau khi giảng viên đi khỏi, trong lớp vang lên tiếng hò reo thưa thớt vì được nghỉ lễ.
Thẩm Ngôn Cố với bạn cùng phòng xuống tới dưới tầng, thấy sắp phải xa cách, Trần Quân liền bá lấy vai Thẩm Ngôn Cố: “Bây giờ đi luôn à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.