Người Đó Đã Thích Anh Từ Rất Lâu
Chương 34:
Nhất Mai Nữu Khấu
09/09/2022
Thẩm Ngôn Cố gật đầu: “Bây giờ đi luôn.”
Trần Quân than thở một tiếng: “Nhà ở thành phố đúng là sung sướng, tùy ý về nhà.”
Thẩm Ngôn Cố đắc ý: “Ngưỡng mộ đi.”
Trần Quân nhìn mặt bên của Thẩm Ngôn Cố, đột nhiên kéo cổ Thẩm Ngôn Cố sang: “Sáu ngày không gặp, chắc phải nhớ chết anh rồi, để anh đây hôn một cái rồi hãy đi.”
Cậu ta vừa nói miệng vừa chu lên.
Thẩm Ngôn Cố ghét bỏ “eo” một tiếng, lập tức đẩy Trần Quân ra, chạy trốn khỏi ngực cậu ta: “Tránh ra.”
Không ngờ lui lại quá vội, Thẩm Ngôn Cố vừa quay đầu đã đụng trúng một người.
“Ngại quá…” Thẩm Ngôn Cố ngoảnh lại nhìn người đằng sau: “Giang Phú!”
Thẩm Ngôn Cố thấy Trần Quân đi qua đây, lập tức trốn sau lưng Giang Phú: “Cứu mạng.”
Giang Phú hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Ngôn Cố nói: “Cậu ta thấy ghê quá, cậu ta muốn hôn tôi.”
Trần Quân cười ha ha ha: “Lại đây nào cục cưng Ngôn Ngôn.”
Trần Quân tiếp tục đi tới chỗ của Thẩm Ngôn Cố, nhưng ngay sau đó tầm mắt lại bị chắn lại.
Trần Quân ngẩng đầu nhìn Giang Phú, Giang Phú cũng chưa làm gì mà Trần Quân đã lùi lại một bước, còn khó hiểu bắt đầu đi giải thích: “Tôi trêu cậu ấy thôi.”
Thẩm Ngôn Cố thò đầu ra từ sau lưng Giang Phú, chỉ phía đường đi: “Hai người kia đều về rồi kìa, cậu cũng về nhanh đi, tạm biệt.”
Lúc này Trần Quân mới không ồn ào nữa: “Đi đường cẩn thận đấy.”
Thẩm Ngôn Cố: “Biết rồi.”
Sau khi Trần Quân đi khỏi, Thẩm Ngôn Cố với Giang Phú sóng vai đi cùng nhau.
“Thi xong rồi à?” Thẩm Ngôn Cố hỏi Giang Phú.
Giang Phú gật đầu: “Thi xong rồi.”
Thẩm Ngôn Cố nhìn ra phía sau Giang Phú: “Bạn học của cậu đâu? Sao đi có một mình thế?”
Giang Phú: “Bọn họ về kí túc xá rồi.”
Thẩm Ngôn Cố hỏi: “Cậu cũng đi à? Về nhà ấy?”
Giang Phú gật đầu: “Đúng vậy.”
Thẩm Ngôn Cố vỗ vỗ túi của mình: “Trùng hợp ghê, tôi cũng về.”
Càng trùng hợp hơn là lần này Giang Phú còn cùng đường với Thẩm Ngôn Cố, Giang Phú nói rằng muốn đến gặp một người bạn của cậu, vậy nên bọn họ lại lần nữa tới trước cổng khu nhà của Thẩm Ngôn Cố.
“À đúng rồi.” Lúc định tách ra, Thẩm Ngôn Cố chợt nắm lấy tay áo của Giang Phú: “Đợi chút.”
Giang Phú: “Sao thế?”
Thẩm Ngôn Cố lấy từ trong túi ra một cây bút: “Cây bút đó đây, sau này do cậu chăm rồi nhé.”
Giang Phú: “Còn chưa có kết quả đâu.”
Thẩm Ngôn Cố ngẩng đầu: “Thế cậu có lấy không nào.”
Giang Phú cười: “Lấy.”
Bút đúng là đã hết mực, từ ngoài nhìn vào, ống mực trong suốt đã trống không, tuy nhiên cả cây bút nhìn thì có vẻ vẫn sử dụng được.
Giang Phú nhận lấy, nhưng cậu không lập tức cất nó đi, mà lại lắc lắc cây bút, rồi nhẹ nhàng gõ một cái vào dưới cằm Thẩm Ngôn Cố.
“Keng.”
“Cảm ơn.”
- Mọi người đều biết, thời gian của kỳ nghỉ bao giờ cũng luôn trôi qua nhanh hơn thời gian lên lớp, còn chưa kịp làm gì, thì đã hết một ngày rồi.
Lại cũng chưa kịp làm gì, thì đã hết sáu ngày rồi.
Ngày thứ bảy, Thẩm Ngôn Cố đúng hẹn tới trung tâm thương mại gặp bạn cùng phòng của anh.
“Tiểu Cố!”
Vừa đến nơi, Trần Quân đã vô cùng nhiệt tình nhào qua.
Thẩm Ngôn Cố nhanh tay nhanh mắt, trốn thoát từ dưới cánh tay của Trần Quân.
“Mỗi người một ly.” Thẩm Ngôn Cố giơ trà sữa trong tay lên: “Chọn đi.”
Trần Quân quay đầu lại cùng chọn trà sữa, sau đó cậu ta hỏi Thẩm Ngôn Cố: “Gần đây cậu có chơi game với Giang Phú không?”
Thẩm Ngôn Cố lắc đầu: “Không, sao đấy? Tự nhiên hỏi cái này.”
“Mới vừa nãy, người sao Hỏa chạy tới hỏi bọn tôi gần đây có chơi game không.” Trần Quân cười: “Không có gì, chỉ hỏi vậy thôi, cậu ta còn tưởng là bọn mình lén lút chơi game sau lưng cậu ta.”
Thẩm Ngôn Cố bó tay: “Mấy đứa bạn của cậu không phải là muốn lên hạng à, ngày nào cũng cả trăm cái tin nhắn.”
Trần Quân hút một ngụm trà sữa lại hỏi: “Thế Giang Phú không gọi cậu à?”
Thẩm Ngôn Cố nghĩ nghĩ: “Gọi rồi, tôi bảo với cậu ấy là muốn chơi với các cậu, cậu ấy hỏi tới mấy lần thì phải, về sau thì không thấy hỏi nữa.”
Trần Quân ồ một tiếng.
Dương Dương đứng cạnh cười một tiếng, vỗ cánh tay Trần Quân, nói nhỏ: “Chuyện tốt cậu làm đấy.”
Kế hoạch hôm nay của Dương Dương là buổi trưa sẽ ăn lẩu, ăn xong thì đi ktv xoã.
Nhưng bữa lẩu này, cứ thế bị Dương Dương làm cho phát rồ.
Từ giây phút cậu ta nghênh ngang xách bánh kem vào cửa tiệm, mọi người đã biết rằng có gì đó không bình thường.
Quả nhiên đến cuối buổi, Dương Dương phát điên tới mức cùng hát chúc mừng sinh nhật cậu ta với nhóm nhân viên phục vụ, còn uốn éo đứng lên, thiếu tí nữa thì dẩy đầm ngay tại tiệm lẩu, thật sự là không thể nhìn nổi.
Thẩm Ngôn Cố cười tới mức sắp khàn cả giọng, lúc này Dương Dương mới kết thúc màn biểu diễn của cậu ta, ở đây vừa xong, Dương Dương đã ngựa không ngừng vó đem theo ba tên nhân loại đã thần kinh còn tăng động, xông tới ktv.
Nhưng thật không khéo làm sao.
“Thật ngại quá, đã hết phòng loại nhỏ và phòng loại trung rồi ạ.” Leo đến tầng bốn, lễ tân ktv mỉm cười nói với Dương Dương.
Trần Quân than thở một tiếng: “Nhà ở thành phố đúng là sung sướng, tùy ý về nhà.”
Thẩm Ngôn Cố đắc ý: “Ngưỡng mộ đi.”
Trần Quân nhìn mặt bên của Thẩm Ngôn Cố, đột nhiên kéo cổ Thẩm Ngôn Cố sang: “Sáu ngày không gặp, chắc phải nhớ chết anh rồi, để anh đây hôn một cái rồi hãy đi.”
Cậu ta vừa nói miệng vừa chu lên.
Thẩm Ngôn Cố ghét bỏ “eo” một tiếng, lập tức đẩy Trần Quân ra, chạy trốn khỏi ngực cậu ta: “Tránh ra.”
Không ngờ lui lại quá vội, Thẩm Ngôn Cố vừa quay đầu đã đụng trúng một người.
“Ngại quá…” Thẩm Ngôn Cố ngoảnh lại nhìn người đằng sau: “Giang Phú!”
Thẩm Ngôn Cố thấy Trần Quân đi qua đây, lập tức trốn sau lưng Giang Phú: “Cứu mạng.”
Giang Phú hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Ngôn Cố nói: “Cậu ta thấy ghê quá, cậu ta muốn hôn tôi.”
Trần Quân cười ha ha ha: “Lại đây nào cục cưng Ngôn Ngôn.”
Trần Quân tiếp tục đi tới chỗ của Thẩm Ngôn Cố, nhưng ngay sau đó tầm mắt lại bị chắn lại.
Trần Quân ngẩng đầu nhìn Giang Phú, Giang Phú cũng chưa làm gì mà Trần Quân đã lùi lại một bước, còn khó hiểu bắt đầu đi giải thích: “Tôi trêu cậu ấy thôi.”
Thẩm Ngôn Cố thò đầu ra từ sau lưng Giang Phú, chỉ phía đường đi: “Hai người kia đều về rồi kìa, cậu cũng về nhanh đi, tạm biệt.”
Lúc này Trần Quân mới không ồn ào nữa: “Đi đường cẩn thận đấy.”
Thẩm Ngôn Cố: “Biết rồi.”
Sau khi Trần Quân đi khỏi, Thẩm Ngôn Cố với Giang Phú sóng vai đi cùng nhau.
“Thi xong rồi à?” Thẩm Ngôn Cố hỏi Giang Phú.
Giang Phú gật đầu: “Thi xong rồi.”
Thẩm Ngôn Cố nhìn ra phía sau Giang Phú: “Bạn học của cậu đâu? Sao đi có một mình thế?”
Giang Phú: “Bọn họ về kí túc xá rồi.”
Thẩm Ngôn Cố hỏi: “Cậu cũng đi à? Về nhà ấy?”
Giang Phú gật đầu: “Đúng vậy.”
Thẩm Ngôn Cố vỗ vỗ túi của mình: “Trùng hợp ghê, tôi cũng về.”
Càng trùng hợp hơn là lần này Giang Phú còn cùng đường với Thẩm Ngôn Cố, Giang Phú nói rằng muốn đến gặp một người bạn của cậu, vậy nên bọn họ lại lần nữa tới trước cổng khu nhà của Thẩm Ngôn Cố.
“À đúng rồi.” Lúc định tách ra, Thẩm Ngôn Cố chợt nắm lấy tay áo của Giang Phú: “Đợi chút.”
Giang Phú: “Sao thế?”
Thẩm Ngôn Cố lấy từ trong túi ra một cây bút: “Cây bút đó đây, sau này do cậu chăm rồi nhé.”
Giang Phú: “Còn chưa có kết quả đâu.”
Thẩm Ngôn Cố ngẩng đầu: “Thế cậu có lấy không nào.”
Giang Phú cười: “Lấy.”
Bút đúng là đã hết mực, từ ngoài nhìn vào, ống mực trong suốt đã trống không, tuy nhiên cả cây bút nhìn thì có vẻ vẫn sử dụng được.
Giang Phú nhận lấy, nhưng cậu không lập tức cất nó đi, mà lại lắc lắc cây bút, rồi nhẹ nhàng gõ một cái vào dưới cằm Thẩm Ngôn Cố.
“Keng.”
“Cảm ơn.”
- Mọi người đều biết, thời gian của kỳ nghỉ bao giờ cũng luôn trôi qua nhanh hơn thời gian lên lớp, còn chưa kịp làm gì, thì đã hết một ngày rồi.
Lại cũng chưa kịp làm gì, thì đã hết sáu ngày rồi.
Ngày thứ bảy, Thẩm Ngôn Cố đúng hẹn tới trung tâm thương mại gặp bạn cùng phòng của anh.
“Tiểu Cố!”
Vừa đến nơi, Trần Quân đã vô cùng nhiệt tình nhào qua.
Thẩm Ngôn Cố nhanh tay nhanh mắt, trốn thoát từ dưới cánh tay của Trần Quân.
“Mỗi người một ly.” Thẩm Ngôn Cố giơ trà sữa trong tay lên: “Chọn đi.”
Trần Quân quay đầu lại cùng chọn trà sữa, sau đó cậu ta hỏi Thẩm Ngôn Cố: “Gần đây cậu có chơi game với Giang Phú không?”
Thẩm Ngôn Cố lắc đầu: “Không, sao đấy? Tự nhiên hỏi cái này.”
“Mới vừa nãy, người sao Hỏa chạy tới hỏi bọn tôi gần đây có chơi game không.” Trần Quân cười: “Không có gì, chỉ hỏi vậy thôi, cậu ta còn tưởng là bọn mình lén lút chơi game sau lưng cậu ta.”
Thẩm Ngôn Cố bó tay: “Mấy đứa bạn của cậu không phải là muốn lên hạng à, ngày nào cũng cả trăm cái tin nhắn.”
Trần Quân hút một ngụm trà sữa lại hỏi: “Thế Giang Phú không gọi cậu à?”
Thẩm Ngôn Cố nghĩ nghĩ: “Gọi rồi, tôi bảo với cậu ấy là muốn chơi với các cậu, cậu ấy hỏi tới mấy lần thì phải, về sau thì không thấy hỏi nữa.”
Trần Quân ồ một tiếng.
Dương Dương đứng cạnh cười một tiếng, vỗ cánh tay Trần Quân, nói nhỏ: “Chuyện tốt cậu làm đấy.”
Kế hoạch hôm nay của Dương Dương là buổi trưa sẽ ăn lẩu, ăn xong thì đi ktv xoã.
Nhưng bữa lẩu này, cứ thế bị Dương Dương làm cho phát rồ.
Từ giây phút cậu ta nghênh ngang xách bánh kem vào cửa tiệm, mọi người đã biết rằng có gì đó không bình thường.
Quả nhiên đến cuối buổi, Dương Dương phát điên tới mức cùng hát chúc mừng sinh nhật cậu ta với nhóm nhân viên phục vụ, còn uốn éo đứng lên, thiếu tí nữa thì dẩy đầm ngay tại tiệm lẩu, thật sự là không thể nhìn nổi.
Thẩm Ngôn Cố cười tới mức sắp khàn cả giọng, lúc này Dương Dương mới kết thúc màn biểu diễn của cậu ta, ở đây vừa xong, Dương Dương đã ngựa không ngừng vó đem theo ba tên nhân loại đã thần kinh còn tăng động, xông tới ktv.
Nhưng thật không khéo làm sao.
“Thật ngại quá, đã hết phòng loại nhỏ và phòng loại trung rồi ạ.” Leo đến tầng bốn, lễ tân ktv mỉm cười nói với Dương Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.