Chương 19: Biến cố bất ngờ
Hàng Thần
27/02/2024
Cái tiếng cười kia như thể có tác dụng chấn nhiếp hồn phách con người, Lưu Hồng chỉ cảm thấy một cỗ cảm xúc phiền muộn dâng lên.
Lục Diêu không nói lời nào, vung trong tay roi dài hướng sát linh trên không vụt đi, đừng nhìn Lục Diêu chân yếu tay mềm mà lầm, lực vụt roi ra cũng vo cùng mạnh mẽ.
Nhưng mà con sát linh này cũng không phải loại dễ trêu, chỉ thấy nó vung tay bắt gọn roi của Lục Diêu khi vụt tới.
“A a a! Ta đánh không lại, còn không mau cứu mạng!”
Ngay khi Lưu Hồng đang muốn xem Lục Diêu sẽ dùng cách gì để hàng phục con sát linh này, liền thấy nàng ta vứt luôn cây roi dài trong tay, miệng không ngừng kêu to và chạy trở về.
Lưu Hồng có chút không kịp phản ứng, ngay tai một khắc trước còn uy phong lẫm liệt, không thua kém nam nhi vậy mà sau đó đột nhiên không chiến mà chạy?
Con sát linh kia thấy vậy liền rít lên hướng Lục Diêu đuổi theo.
Mắt thấy sẽ bị sát linh đuổi kịp, đôi tay với những móng vuốt nhọn hoắt chuẩn bị chộp đúng đầu của Lục Diêu.
Đang chạy tới giữa một đống phòng nhỏ đột nhiên Lục Diêu dừng lại, xoay người làm ra một cái mặt quỷ, sau đó tay nàng tạo thành một cái kiếm chỉ, chỉ thẳng vào người của sát linh.
Con sát linh giống như bị một cái chùy thật lớn đập vào người, ngã quỵ xuống trên mặt đất.
Ngay sau đó từ trên mái nhà nhảy xuống hai người đúng là lãnh y và Đạo Tiến, trong tay bọn họ đang nắm hai đầu của một cái võng lớn màu đỏ, đem con sát linh kia trói lại trong võng.
“Đã xong!” Lục Diêu vỗ vỗ hai tay cười nói.
“Cẩn thận một chút, sát linh cũng không dễ dàng như vậy có thể hàng phục.” Đạo Tiến lên tiếng nhắc nhở.
Lục Diêu không thèm để ý, chỉ vào cái võng lớn màu đỏ mà nói: “Yên tâm đi Đạo sư huynh, chỉ là một con sát linh cấp thấp mà thôi, có cái này sợi liễu bện thành võng chu sa, cho dù nó có hung dữ thêm nữa cũng không thể chạy thoát. Mà nếu thật sự không được … thì bồi thêm cho nó một kiếm không phải được rồi sao?”
Nói xong, nàng liền đi tới bên cạnh Đạo Tiến rút ra cây kiếm sắt mà hắn đăng đeo bên người, quay lại định đâm.
Bất ngờ lúc này, biến cố lại liên tiếp xảy ra, con sát linh đang bị trói trong võng chu sa chỉ có thể bất lực rít lên đột nhiên linh thể thoát ra khỏi võng chu sa bay ra ngoài.
Nó bay tới chụp vào Lục Diêu trên người một chưởng, để lại trên người nàng một vết thương thật dài, máu đen tuôn ra xối xả, tiếp đến nó hướng phía Đạo Tiến đánh tới.
Biến cố xảy ra đột nhiên là cho Lưu Hồng lắp bắp kinh hãi, nàng rõ ràng nhìn thấy Lãnh Y hơi xốc lên một góc của võng chu sa, làm cho sát linh thừa cơ mà thoát ra ngoài.
Nàng không hiểu Lãnh Y phải làm như vậy, cái này không phải là hại tính mạng người khác sao? Ba người là đồng môn huynh muội mà, vả lại tình cảm có vẻ rất tốt.
Đạo Tiến cũng phản ứng rất nhanh, nháy mắt liền buông ra chu sa võng, ngã ra sau một cái, cuối cùng miễn cưỡng tránh thoát công kích của sát linh.
“Sư đệ cẩn thận!”
Lãnh Y hô một tiếng rồi từ trong người lấy ra một cái chai, mở nắp ra hướng về phía Đạo Tiến vẩy đi.
Trong chai có gì đó bắn vào sát linh cùng Đạo Tiến trên người.
“Máu gà!” Với sự trợ giúp của Lãnh Y, Đạo Tiến không hề có chút nào nhẹ nhõm mà cang thêm khẩn trương.
“Sát linh không sợ máu, nếu gặp phải máu nó càng thêm hung bạo.” Đạo Tiến quát to một tiếng, như là muốn nhắc nhở Lãnh Y.
Quả nhiên, khi sát linh đụng tới thứ mà mọi loại quỷ quái đề sợ là máu gà thì ngược lại, nó càn thêm trở nên hung ác, nó kêu lên một tiếng quái dị rồi hướng Đạo Tiến lao tới.
Đạo Tiến khi đang né tránh chợt thoáng nhìn qua kiếm của mình đang nằm in lặng một bên, hắn quay người một cái tới gần thanh kiếm, tay phải nhặt kiếm, chân đạp bộ pháp, không lùi mà tiến tới chém vào người sát linh.
Mà Lãnh Y lúc này cũng xuất ra vũ khí của mình giống như một thanh thước đo, vì Đạo Tiến hỗ trợ.
Mà sát linh lúc này cũng kêu gọi giúp đỡ. Chỉ thấy vô số hành thi bắt đầu hướng bên này chạy tới. Lưu Hồng nhìn về phía Lục Diêu thấy cũng có không ít hành thi tới gần.
Nàng suy nghĩ một lát, liền lấy bụi đất trát lên mặt mình, lại làm cho tóc xõa ra, tiếp theo nhảy qua cửa sổ, học theo cách đi lại của hành thi hướng phía Lục Diêu từng bước một tới gần, đồng thời khống chế âm khí vờn quanh người.
Đám hành thi ngu ngốc này thấy bởi vì xung quanh người Lưu Hồng có âm khí liền nhận lầm nàng là đồng loại cho nên không hề tấn công nàng.
Khi Lưu Hồng tới bên cạnh Lục Diêu, xung quanh đã bao vây gần mười con hành thi.
Nàng rống lên một tiếng, làm cho âm khí quanh người trở nên cuồng bạo, dọa cho đám hành thi kia lui về phía sau hơn mười bước.
Lục Diêu không nói lời nào, vung trong tay roi dài hướng sát linh trên không vụt đi, đừng nhìn Lục Diêu chân yếu tay mềm mà lầm, lực vụt roi ra cũng vo cùng mạnh mẽ.
Nhưng mà con sát linh này cũng không phải loại dễ trêu, chỉ thấy nó vung tay bắt gọn roi của Lục Diêu khi vụt tới.
“A a a! Ta đánh không lại, còn không mau cứu mạng!”
Ngay khi Lưu Hồng đang muốn xem Lục Diêu sẽ dùng cách gì để hàng phục con sát linh này, liền thấy nàng ta vứt luôn cây roi dài trong tay, miệng không ngừng kêu to và chạy trở về.
Lưu Hồng có chút không kịp phản ứng, ngay tai một khắc trước còn uy phong lẫm liệt, không thua kém nam nhi vậy mà sau đó đột nhiên không chiến mà chạy?
Con sát linh kia thấy vậy liền rít lên hướng Lục Diêu đuổi theo.
Mắt thấy sẽ bị sát linh đuổi kịp, đôi tay với những móng vuốt nhọn hoắt chuẩn bị chộp đúng đầu của Lục Diêu.
Đang chạy tới giữa một đống phòng nhỏ đột nhiên Lục Diêu dừng lại, xoay người làm ra một cái mặt quỷ, sau đó tay nàng tạo thành một cái kiếm chỉ, chỉ thẳng vào người của sát linh.
Con sát linh giống như bị một cái chùy thật lớn đập vào người, ngã quỵ xuống trên mặt đất.
Ngay sau đó từ trên mái nhà nhảy xuống hai người đúng là lãnh y và Đạo Tiến, trong tay bọn họ đang nắm hai đầu của một cái võng lớn màu đỏ, đem con sát linh kia trói lại trong võng.
“Đã xong!” Lục Diêu vỗ vỗ hai tay cười nói.
“Cẩn thận một chút, sát linh cũng không dễ dàng như vậy có thể hàng phục.” Đạo Tiến lên tiếng nhắc nhở.
Lục Diêu không thèm để ý, chỉ vào cái võng lớn màu đỏ mà nói: “Yên tâm đi Đạo sư huynh, chỉ là một con sát linh cấp thấp mà thôi, có cái này sợi liễu bện thành võng chu sa, cho dù nó có hung dữ thêm nữa cũng không thể chạy thoát. Mà nếu thật sự không được … thì bồi thêm cho nó một kiếm không phải được rồi sao?”
Nói xong, nàng liền đi tới bên cạnh Đạo Tiến rút ra cây kiếm sắt mà hắn đăng đeo bên người, quay lại định đâm.
Bất ngờ lúc này, biến cố lại liên tiếp xảy ra, con sát linh đang bị trói trong võng chu sa chỉ có thể bất lực rít lên đột nhiên linh thể thoát ra khỏi võng chu sa bay ra ngoài.
Nó bay tới chụp vào Lục Diêu trên người một chưởng, để lại trên người nàng một vết thương thật dài, máu đen tuôn ra xối xả, tiếp đến nó hướng phía Đạo Tiến đánh tới.
Biến cố xảy ra đột nhiên là cho Lưu Hồng lắp bắp kinh hãi, nàng rõ ràng nhìn thấy Lãnh Y hơi xốc lên một góc của võng chu sa, làm cho sát linh thừa cơ mà thoát ra ngoài.
Nàng không hiểu Lãnh Y phải làm như vậy, cái này không phải là hại tính mạng người khác sao? Ba người là đồng môn huynh muội mà, vả lại tình cảm có vẻ rất tốt.
Đạo Tiến cũng phản ứng rất nhanh, nháy mắt liền buông ra chu sa võng, ngã ra sau một cái, cuối cùng miễn cưỡng tránh thoát công kích của sát linh.
“Sư đệ cẩn thận!”
Lãnh Y hô một tiếng rồi từ trong người lấy ra một cái chai, mở nắp ra hướng về phía Đạo Tiến vẩy đi.
Trong chai có gì đó bắn vào sát linh cùng Đạo Tiến trên người.
“Máu gà!” Với sự trợ giúp của Lãnh Y, Đạo Tiến không hề có chút nào nhẹ nhõm mà cang thêm khẩn trương.
“Sát linh không sợ máu, nếu gặp phải máu nó càng thêm hung bạo.” Đạo Tiến quát to một tiếng, như là muốn nhắc nhở Lãnh Y.
Quả nhiên, khi sát linh đụng tới thứ mà mọi loại quỷ quái đề sợ là máu gà thì ngược lại, nó càn thêm trở nên hung ác, nó kêu lên một tiếng quái dị rồi hướng Đạo Tiến lao tới.
Đạo Tiến khi đang né tránh chợt thoáng nhìn qua kiếm của mình đang nằm in lặng một bên, hắn quay người một cái tới gần thanh kiếm, tay phải nhặt kiếm, chân đạp bộ pháp, không lùi mà tiến tới chém vào người sát linh.
Mà Lãnh Y lúc này cũng xuất ra vũ khí của mình giống như một thanh thước đo, vì Đạo Tiến hỗ trợ.
Mà sát linh lúc này cũng kêu gọi giúp đỡ. Chỉ thấy vô số hành thi bắt đầu hướng bên này chạy tới. Lưu Hồng nhìn về phía Lục Diêu thấy cũng có không ít hành thi tới gần.
Nàng suy nghĩ một lát, liền lấy bụi đất trát lên mặt mình, lại làm cho tóc xõa ra, tiếp theo nhảy qua cửa sổ, học theo cách đi lại của hành thi hướng phía Lục Diêu từng bước một tới gần, đồng thời khống chế âm khí vờn quanh người.
Đám hành thi ngu ngốc này thấy bởi vì xung quanh người Lưu Hồng có âm khí liền nhận lầm nàng là đồng loại cho nên không hề tấn công nàng.
Khi Lưu Hồng tới bên cạnh Lục Diêu, xung quanh đã bao vây gần mười con hành thi.
Nàng rống lên một tiếng, làm cho âm khí quanh người trở nên cuồng bạo, dọa cho đám hành thi kia lui về phía sau hơn mười bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.