Chương 20: Cứu người
Hàng Thần
27/02/2024
“Ê, cô không sao chứ?” Lưu Hồng vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nhưng lúc này đang trắng bệch vè mất máu của Lục Diêu. Chợt thấy về thương trên người nàng đang không ngừng bị âm khí và sát khí ăn mòn.
Nàng đưa tay đặt lên trên vết thương của Lục Diêu, âm khí nháy mắt như tìm được đường về nhà, dũng mãnh hướng về thân thể của Lưu Hồng mà đi.
Sau đó, nàng lấy gạo nếp từ túi sau lưng đắp lên miệng vết thương.
Đau đớn kịch liệt làm cho Lục Diêu tỉnh táo lại, lại thấy một cái tóc tai bù xù, cả người quấn đầy âm khí đang ở trên người mình sò soạng làm nàng ta sợ hãi kêu to một tiếng.
Lưu Hồng vội vàng vén tóc lên rồi nói: “Là ta, là ta! Người đuổi thi. Ngươi nhỏ giọng một chút tránh cho sát thi chú ý lại đây.”
Lục Diêu thấy mặt nàng liền im lặng, suy yếu hỏi: “Ngươi như thế nào mà troogn giống như là xác chết vậy?”
Lưu Hồng biết ý nàng nói về âm khí trên người mình, liền đơn giản mà nói: “Người đuổi thi không phải là đạo sĩ, tiếp xúc nhiều với xác chết tự nhiên sinh ra âm khí. Tốt rồi, chúng ta rời đi trước rồi nói sau!”
Nói xong liền nhìn qua phía sát linh, chỉ thấy Đạo Tiến và Lãnh Y vẫn đang khó khăn cùng sát linh chiến đấu.
Sát linh rất khôn ngoan, mỗi lần tấn công nó đều nhằm về phía những người đang hôn mê nằm trên mặt đất, như vậy nó có thể tiện đà hâp thu huyết khí cùng sát khí của những người này, thực lực mỗi lúc một nâng cao.
Lúc đầu còn có thể thoái mái đấu với nó giờ này, hai người Đạo Tiến vùng Lãnh Y đã có chút cố hết sức.
Lưu Hồng thầm nghĩ con sát linh này rất thông minh a.
Nàng lập tức đỡ Lục Diêu đi về một phía căn phòng đất.
Lục Diêu ngồi xếp bằng trong phòng, trên người quấn quanh ánh sáng trắng. Lưu Hồng có chút tò mò liền bắt lấy một ít ánh sáng này, lại phát hiện ra, những điểm trắng kia đều tránh né vòng qua chính mình mà chui vào Lục Diêu thân thể.
Lưu Hồng bĩu môi, không để ý nữa mà đi ra cửa sổ nhìn cuộc chiến trong sân.
Nhìn thấy hơn năm mươi người nằm trên đất đã bị sát linh giết mất một nửa, nàng bắt đầu suy nghĩ tìm cách nào mới có thể đem người cứu ra.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng phát ra động tĩnh.
Lưu Hồng nhướng mày, cầm lấy cây cời bếp lò trong phòng rón rén nấp ở cạnh cửa.
Sau đó, cửa gỗ bị đẩy ra, một cái đầu thậm thụt thò vào bên trong.
Lưu Hồng quyết định thật nhanh, một gậy đập xuống.
“Ôi cái đầu của ta!”
Triệu Bích Long bị đánh nằm sấp trên mặt đất, miệng không ngừng hô tha mạng.
Lưu Hồng di một tiếng, thấy tiếng động lại hấp dẫn đến một đống hành thi, nàng không còn cách nào khác là lại dùng âm khí dọa lui bọn chúng.
Lưu Hồng chạy lại nâng Triệu Bích Long dậy hỏi: “Sao ngươi lại theo tới đây?”
Triệu Bích Long xoa xoa đầu nói: “Không phải là ta lo lắng cho ngươi sao! Ai ngờ ngươi lại không cảm kích ta như vậy.”
Lưu Hồng ngượng ngùng cười nói: “Ngươi không phải nói rằng sư phụ ngươi có dạy …”
Triệu Bích Long khoát tay, ngắt lời Lưu Hồng nói: “Ta có bao giờ nghe lời sư phụ của ta? Nếu thật sự ta nghe lời như vậy thì đã không lén trộm xuống núi.”
Lưu Hồng cũng không biết nói lại hắn như thế nào, nhưng là trong lòng cũng có chút cảm động.
Triệu Bích Long nhìn qua Lục Diêu đang khoanh chân ngồi, lẩm bẩm: “Thế nào lại thêm một cô nhóc vậy?”
Lưu Hồng giải thích: “Là đệ tử của tiêu dao sơn xuống núi ren luyện, bên ngoài còn có hai người nữa, trong đó có vẻ một người không phải là người tốt!”
Triệu Bích Long giật mình: “Đúng là có môn phái lấy tên là Tiêu dao sơn, còn có đi qua Long hổ sơn bàn luận đạo pháp. Nhưng bọn họ không phải là đạo sĩ, gọi là tu sĩ.”
Lưu Hồng khó hiểu: “Có gì khác nhau?”
Triệu Bích Long vung tay lên nói: “Một hai câu khó mà nói rõ được, đúng rồi, ngươi đã tìm thấy người chưa?”
Lưu Hồng lắc lắc đầu.
“Vậy tiếp theo đây ngươi có tính toán gì?”
Lưu Hồng trả lời: “Ta đang tính khống chế tử thi, đem mấy người còn sống bê lại đây.”
Triệu Bích Long lắc đầu nói: “Ngươi vẫn là ít tiếp xúc với mấy vật âm tà đó thì tốt hơn.”
“Vậy phải làm thế nào? Dùng xác chết cứu người vẫn tốt hơn là chúng ta lấy thân mạo hiểm đi ra đó.”
Triệu Bích Long khóe miệng hơi nhếch lênh, xoay người mở cửa đi ra ngoài, từ ngoài cửa lấy vào hai cái hình nhân bằng giấy.
“Âm khí cùng tử thi là dính liền với nhau, dù sao người được cứu cũng sẽ bị âm khí trên người bọn chúng ảnh hưởng, nhưng dùng hình nhân giấy thì sẽ không. Ngươi thử xem sao!”
Nàng đưa tay đặt lên trên vết thương của Lục Diêu, âm khí nháy mắt như tìm được đường về nhà, dũng mãnh hướng về thân thể của Lưu Hồng mà đi.
Sau đó, nàng lấy gạo nếp từ túi sau lưng đắp lên miệng vết thương.
Đau đớn kịch liệt làm cho Lục Diêu tỉnh táo lại, lại thấy một cái tóc tai bù xù, cả người quấn đầy âm khí đang ở trên người mình sò soạng làm nàng ta sợ hãi kêu to một tiếng.
Lưu Hồng vội vàng vén tóc lên rồi nói: “Là ta, là ta! Người đuổi thi. Ngươi nhỏ giọng một chút tránh cho sát thi chú ý lại đây.”
Lục Diêu thấy mặt nàng liền im lặng, suy yếu hỏi: “Ngươi như thế nào mà troogn giống như là xác chết vậy?”
Lưu Hồng biết ý nàng nói về âm khí trên người mình, liền đơn giản mà nói: “Người đuổi thi không phải là đạo sĩ, tiếp xúc nhiều với xác chết tự nhiên sinh ra âm khí. Tốt rồi, chúng ta rời đi trước rồi nói sau!”
Nói xong liền nhìn qua phía sát linh, chỉ thấy Đạo Tiến và Lãnh Y vẫn đang khó khăn cùng sát linh chiến đấu.
Sát linh rất khôn ngoan, mỗi lần tấn công nó đều nhằm về phía những người đang hôn mê nằm trên mặt đất, như vậy nó có thể tiện đà hâp thu huyết khí cùng sát khí của những người này, thực lực mỗi lúc một nâng cao.
Lúc đầu còn có thể thoái mái đấu với nó giờ này, hai người Đạo Tiến vùng Lãnh Y đã có chút cố hết sức.
Lưu Hồng thầm nghĩ con sát linh này rất thông minh a.
Nàng lập tức đỡ Lục Diêu đi về một phía căn phòng đất.
Lục Diêu ngồi xếp bằng trong phòng, trên người quấn quanh ánh sáng trắng. Lưu Hồng có chút tò mò liền bắt lấy một ít ánh sáng này, lại phát hiện ra, những điểm trắng kia đều tránh né vòng qua chính mình mà chui vào Lục Diêu thân thể.
Lưu Hồng bĩu môi, không để ý nữa mà đi ra cửa sổ nhìn cuộc chiến trong sân.
Nhìn thấy hơn năm mươi người nằm trên đất đã bị sát linh giết mất một nửa, nàng bắt đầu suy nghĩ tìm cách nào mới có thể đem người cứu ra.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng phát ra động tĩnh.
Lưu Hồng nhướng mày, cầm lấy cây cời bếp lò trong phòng rón rén nấp ở cạnh cửa.
Sau đó, cửa gỗ bị đẩy ra, một cái đầu thậm thụt thò vào bên trong.
Lưu Hồng quyết định thật nhanh, một gậy đập xuống.
“Ôi cái đầu của ta!”
Triệu Bích Long bị đánh nằm sấp trên mặt đất, miệng không ngừng hô tha mạng.
Lưu Hồng di một tiếng, thấy tiếng động lại hấp dẫn đến một đống hành thi, nàng không còn cách nào khác là lại dùng âm khí dọa lui bọn chúng.
Lưu Hồng chạy lại nâng Triệu Bích Long dậy hỏi: “Sao ngươi lại theo tới đây?”
Triệu Bích Long xoa xoa đầu nói: “Không phải là ta lo lắng cho ngươi sao! Ai ngờ ngươi lại không cảm kích ta như vậy.”
Lưu Hồng ngượng ngùng cười nói: “Ngươi không phải nói rằng sư phụ ngươi có dạy …”
Triệu Bích Long khoát tay, ngắt lời Lưu Hồng nói: “Ta có bao giờ nghe lời sư phụ của ta? Nếu thật sự ta nghe lời như vậy thì đã không lén trộm xuống núi.”
Lưu Hồng cũng không biết nói lại hắn như thế nào, nhưng là trong lòng cũng có chút cảm động.
Triệu Bích Long nhìn qua Lục Diêu đang khoanh chân ngồi, lẩm bẩm: “Thế nào lại thêm một cô nhóc vậy?”
Lưu Hồng giải thích: “Là đệ tử của tiêu dao sơn xuống núi ren luyện, bên ngoài còn có hai người nữa, trong đó có vẻ một người không phải là người tốt!”
Triệu Bích Long giật mình: “Đúng là có môn phái lấy tên là Tiêu dao sơn, còn có đi qua Long hổ sơn bàn luận đạo pháp. Nhưng bọn họ không phải là đạo sĩ, gọi là tu sĩ.”
Lưu Hồng khó hiểu: “Có gì khác nhau?”
Triệu Bích Long vung tay lên nói: “Một hai câu khó mà nói rõ được, đúng rồi, ngươi đã tìm thấy người chưa?”
Lưu Hồng lắc lắc đầu.
“Vậy tiếp theo đây ngươi có tính toán gì?”
Lưu Hồng trả lời: “Ta đang tính khống chế tử thi, đem mấy người còn sống bê lại đây.”
Triệu Bích Long lắc đầu nói: “Ngươi vẫn là ít tiếp xúc với mấy vật âm tà đó thì tốt hơn.”
“Vậy phải làm thế nào? Dùng xác chết cứu người vẫn tốt hơn là chúng ta lấy thân mạo hiểm đi ra đó.”
Triệu Bích Long khóe miệng hơi nhếch lênh, xoay người mở cửa đi ra ngoài, từ ngoài cửa lấy vào hai cái hình nhân bằng giấy.
“Âm khí cùng tử thi là dính liền với nhau, dù sao người được cứu cũng sẽ bị âm khí trên người bọn chúng ảnh hưởng, nhưng dùng hình nhân giấy thì sẽ không. Ngươi thử xem sao!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.