Người Giám Hộ

Chương 66: Bỏ trốn (Bỏ trốn theo trai)

Bất Hội Hạ Kỳ

15/09/2020

Diêm Duy nhanh chóng quay đầu nhìn hắn, rồi lại bị ác ý trong mắt hắn bức lui một bước, vẻ mặt kiêu ngạo tự tin bị nứt ra, biến thành không thể tin tưởng: “Con, con mới nói cái gì?”

“Tôi thích đàn ông.”  Lương Chu rất kiên nhẫn lặp lại một lần, giơ đồng hồ lên nhìn thời gian, nói: “Cảnh sát chăc là sẽ tới rất nhanh, Diêm tiên sinh, ngài còn muốn nói gì không?”

“Thích đàn ông?” Diêm Duy ngớ ngẩn hỏi lại, đột nhiên tức điên lên, khồng để ý hình tượng quát lớn: “Nói bậy! Con sao có thể thích đàn ông được!” Thích đàn ông đều là những kẻ ái ái hay sao, Lương Chu như vậy… Mạnh mẽ như vậy, sao có thể… Nếu Lương Chu thích đàn ông, vậy Diêm Duy hắn không phải thật sự giống như lời nữ nhân độc ác kia đã nói, đoạn tử tuyệt tôn sao?

Lương Chu lạnh lùng nhìn hắn rồi nhanh thu hồi tầm mắt, lưu lại hắn một mình còn trong hoang mang khiếp sợ, xoay người, nhìn người nhà họ Chu.

Bên này, Chu gia cũng bị choáng váng vì lời nói của Lương Chu.

“Chu Chu à, cháu nói cháu thích… Cái gì?” Chu Thanh Nhân lấy lại tinh thần đầu tiên, gian nan hỏi.

Dư Sơ Lâm nhìn Lương Chu lại nhìn người nhà họ Chu, gãi gãi mặt, cố gắng co vào một góc để giảm bớt sự tồn tại của mình… Gặp quỷ, anh hắn sao nói xuất quỹ như vậy, hắn hoàn toàn không kịp chuẩn bị…

“Thích đàn ông.” Lương Chu trả lời, biểu tình thêm dịu dàng nhưng lời nói thì nghiêm túc: “Trước khi Diêm Duy xông vào, cháu đang định thẳng thắn nói chuyện này với bà ngoại, cháu thích con trai, hai ba năm trước liền phát hiện.”

Xoạch, chiếc chổi trong tay Chu Hòa rơi xuống, ngón tay run run chỉ vào Lương Chu, choáng váng: “Anh, anh họ, anh anh anh.. Anh quá tương lai… Anh có biết là con gái lớp em có bao nhiêu người thích anh không? À, này… Anh họ, anh…”

Chu Thanh Nhân vẫn còn đang gian nan tiêu hóa tin tức, nghe Chu Hòa nói vậy, phản xạ có điều kiện đánh vào ót hắn một cái, trách mắng: “Nói linh tinh cái gì, yên tĩnh chút cho cha, đi ra phía sau đi.”

Chu Hòa ấm ức méo miệng, đi ra phía đằng sau.

Lương Chu nhìn Chu Thanh Hòa không nói lời nào đang trừng mắt nhìn mình thì thở dài trong lòng, nói: “Bác cả, cháu nói đều là sự thật, không phải là vì lấy lệ nói với Diêm Duy, cháu đúng thật là thích đàn ông con trai.”

“Cháu…” Cả người Chu Thanh Hòa rối rắm mở miệng, lại ngậm lại.

Không khí bên này có chút kỳ lạ, mà Văn Kỳ bên kia đột nhiên hoang mang rối loạn chạy ra, nôn nóng nói: “Nhanh nhanh, bà nội bị ngất rồi!”

Cùng lúc này, xe cảnh sát và xe cứu thương đều đi đến, mọi thứ đều rất hỗn loạn.

Diêm Duy sớm không còn sự kiêu ngạo, trong sự khiếp sợ mờ mịt bị cảnh sát mang đi.

Trong sân yên tĩnh quỷ dị, người Chu gia hai mặt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng tản ra, muốn duy trì mặt ngoài êm ả.

Hai anh em Chu Thanh Hòa sau khi thảo luận xong, quyết định để Chu Thanh Hòa tới cục Cảnh sát giải quyết chuyện Diêm Duy, còn Chu Thanh Nhân đi theo xe cứu thương đưa mẹ mình tới bệnh viện, còn lại trong nhà chỉ toàn nữ quyến.

Ông Chu vẫn luôn yên lặng nhìn bọn họ ồn ào khi thấy vợ mình ngất xỉu thì rốt cuộc mất bình tĩnh, nhưng hắn không lên xe cứu thương mà bảo Lương Chu lái xe đưa hắn đi bệnh viện.

Một bữa cơm đoàn viên cứ như vậy bị phá hủy.

Trên xe, Dư Sơ Lâm ngồi ở phía sau, nhìn ông Chu lại nhìn Lương Chu, thành thật yên lặng không nói một lời.

“Ông ngoại, cháu thật sự thích con trai, không phải là chống chế bịa cớ nói với Diêm Duy.” Lương Chu nắm tay lái, mắt nhìn phía trước, rất bình tĩnh mở miệng cái hay không nói lại nói cái dở.

Tay ông Chu run run, da mặt cũng run rẩy, rõ ràng là đang áp chế sự tức giận, nặng nề nói: “Nếu cháu nghĩ muốn cho ông tức giận vào viện nằm thì cứ nói tiếp đi.”

“Thân thể ông ngoại rất mạnh khỏe, cường tráng, sẽ không đâu.” Lương Chu không chút sợ hãi, lúc vừa rẽ ngã tư đường, ném bom tiếp: “Người cháu thích là Sơ Lâm, chờ em ấy đủ tuổi kết hôn, cháu sẽ dẫn em ấy đi ra nước ngoài kết hôn.”

Ôi trời ơi… Dư Sơ Lâm yên lặng che mặt. Anh hắn thật là một người biết bẫy hố không cạn, hắn còn chưa có làm tốt tư tưởng chuẩn bị thẳng thắn… Không thể chờ khi hắn thành niên lại nói sao? Hiện giờ lại nói… Quá tìm đường chết.

“Cháu, cháu… ” Ông Chu rốt cuộc cũng tức giận, tay nắm thật chặt, giơ tay tát một tát vào Lương Chu, chưa thấy đủ, lại đập thêm vài cái, vừa đập vừa mắng: “Cháu cái tên bất hiếu này! Lương Trì năm đó giúp đỡ Chu gia như vậy, còn cực khổ nuôi nấng cháu bao năm trời, còn giao hết cả sự nghiệp của hắn cho cháu! Cháu, cháu vậy mà… Thích đàn ông thì thôi đi, còn hại cả con hắn nữa! Sơ Lâm nhỏ như vậy, ông, ông đánh chết cháu cái tên bất hiếu này! Ông đánh chết cháu cái tên bất hiếu này! Năm đó đáng lẽ ông phải bóp chết cháu! Miễn cho cháu trưởng thành gây tại họa cho người khác!”

Lương Chu mặc ông ngoại mình đánh, vẫn nắm chặt tay lái, nhắc nhở: “Ông ngoại, ông mà đánh tiếp nữa, chúng ta cả ba đều gặp tai nạn xe vào bệnh viện, còn có, dây an toàn rất chắc.”

“Ông ngoại, ông đừng tức giận, đều là do chúng cháu không đúng, ông đừng tức giận!” Dư Sơ Lâm vội vàng trấn an.

Tay đang đập của ông Chu dừng một chút, quay đầu, oán hận thu lại tay, sau khi hít sâu điều chỉnh lại cảm xúc một chút thì nhìn Dư Sơ Lâm ngồi ở ghế sau, giọng nói cố gắng dịu dàng: “Sơ Lâm, anh trai cháu là tên cầm thú, ông không muốn nói với nó  nữa, cháu chuyển về nhà cũ, ông nuôi cháu! Yên tâm, tất cả tài sản cha cháu lưu lại đều là của cháu, một đồng cũng không cho anh cháu chạm vào!”

“Cháu đúng thật cầm thú, cháu thừa nhận!” Lương Chu nghiêng đầu nhìn cả hai người, tiếp tục tìm đường chết, “Nhưng cháu và Sơ Lâm là thật lòng yêu nhau*, ông ngoại, bây giờ  đều là tự do yêu đương.”

“Tự do cái rắm!” Ông Chu cả lời làm công tác văn hóa rốt cuộc nhịn không được mà nói tục, lại tăng sự tức giận, “Tự do không có nghĩa cháu đi gây tại họa cho con trai nhà người ta! Sơ Lâm mới bao tuổi? A? Nói xem! Cháu lừa gạt nó như thế nào? Cháu có còn là con người không? Một đứa nhỏ như vậy, thế giới quan nhân nhân sinh quan và hôn nhân đều còn đang trong thời kỳ hình thành, cháu sao lại có thể, sao lại có thể…”

“Cái này, ông ngoại, anh cháu không lừa gạt cháu, là cháu tự nguyện…” Thấy ông ngoại hiểu lầm, Dư Sơ Lâm cũng vội biện giải cho Lương Chu: “Anh cháu rất tốt với cháu, tính hướng là trời sinh, lúc ấy anh cháu cũng rất bối rối, còn tránh gặp cháu, là cháu tự mình đi tìm anh cháu, sau đó đồng ý cùng anh cháu ở bên nhau, ông ngoại, thật ra chúng cháu…”

“Chẳng lẽ cháu cũng là trời sinh?”

“Cái này…” Dư Sơ Lâm nhìn Lương Chu một cái, rối rắm, “Cháu không biết…”

“Cháu quả nhiên là bị nó lừa, Sơ Lâm đừng sợ, nó sẽ không dám với cháu…” Ông Chu nói tới một nửa, đột nhiên nghĩ tới cái gì đấy, nhìn Dư Sơ Lâm, vội vàng hỏi: “Sơ Lâm, nó có phải, có phải… chạm vào cháu không?”

“Chạm vào cháu?”

“Chính là làm một số chuyện kỳ quái, như là cởi quần áo của cháu…”

“Ông ngoại!” Lương Chu đen mặt, “Cháu không có cầm thú đến như vậy.”

Dư Sơ Lâm rốt cuộc cũng hiểu, vội xua xua tay, nói: “Không có không có ạ, anh cháu không làm vậy với cháu, chúng cháu có chừng mực, ngày thường chỉ có hôn thôi…”

“Hôn?” Tiếng nói ông Chu cao hơn tám độ, quay đầu đánh tiếp Lương Chu, giận quá: “Hỗn tiểu tử! Cháu bảo ông làm sao giao phó với Lương Trì nơi chín suối! Cháu bảo ông làm sao nói với bà ngoại cháu đây! Cháu còn có lương tâm hay không!”

Dư Sơ Lâm quyết đoán câm miệng, hắn phát hiện, mỗi lần hắn nói chuyện, ông Chu càng tức giận thêm một tầng, hắn vẫn là không nên nói lời nào thì tuyệt vời hơn.

“Cháu tự mình đi giao phó.” Lương Chu quay đầu trấn an sờ tóc Dư Sơ Lâm, đáp lại.

“Cháu đừng giao phó.” Ông Chu rốt cuộc cũng đánh đủ rồi, thu tay, sắc mặt đen như nít nồi: “Hôm nay ông không rảnh thu thập cháu, chờ bà ngoại cháu xuất viện… Cháu chờ đó cho ông.”

Lương Chu không nói lời nào, tốc độ lái xe nhanh hơn.

Rất nhanh đi tới bệnh viện.

“Tí nữa cháu đừng có đi vào bệnh viện, đỡ phải để bà cháu thấy cháu lại tức giận tăng huyết áp.” Ông Chu lườm mắt nhìn Lương Chu, tức giận bỏ thêm một câu: “Đồ hư hỏng vong ân phụ nghĩa.”

Lương Chu vẫn bình tĩnh như cũ, lái xe tìm chỗ dừng xe trong bệnh viện: “Ông đỡ hơn mười mấy năm chưa mắng cháu, thật hoài niệm.”

“Ngươi!” Ông Chu bị thái độ này của Lương Chu càng tăng thêm tức giận, chờ hắn đỗ xe xong, lại bắt đầu đập hắn: “Cha ngươi uổng công nuôi ngươi, đồ vong ân phụ nghĩa! Bạch nhãn lang*! Chu gia tôi không có cháu ngoại như ngươi.” (tức giận quá nên sẽ chuyển sang xưng hô  “ngươi”, từ nay chuyển biến  xưng hô giữa Diêm Duy với người nhà họ Chu thành “mày – tao”)

“Cháu chỉ là thích Sơ Lâm mà thôi.” Hắn nghiêng đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn Chu lão gia, bình tĩnh nghiêm túc nói: “Cháu sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, hai chúng cháu không hề có sự lừa tình dối gạt, ông ngoại, cháu muốn cùng em ấy chung sống cả đời, giống như ông với bà ngoại vậy.”

Ông Chu bị ánh mắt nghiêm túc và ẩn giấu khẩn cầu của hắn mà lòng nhảy dựng, động tác đánh đập cũng dừng lại.

Đứa cháu ngoại này trước mặt người nhà vẫn luôn là đứa nhỏ ngoan ngoãn thành thục yên lặng, vẫn luôn là như vậy, nó thật sự là rất lâu, rất lâu rồi chưa từng thấy dáng vẻ này của nó… Đây là con trai của Thanh Nhã lưu lại, là con trai duy nhất… Thật lâu sau, ông thu hồi ánh mắt, nhìn Dư Sơ Lâm vẫn ngồi yên ở hàng ghế sau, tay nắm chặt quyền, mở cửa đi ra ngoài.

“Lương Chu, không có sự cho phép của ông, cháu không được bước vào nhà họ Chu một bước!” Ông ngoại rời đi với sống lưng thẳng tắp, đầu không hề quay lại.



“Anh…” Dư Sơ Lâm lo lắng ra tiếng.

“Không sao đâu.” Lương Chu thu hồi tầm mắt nhìn bóng dáng ông Chu rời đi, nhỏ giọng: “Chờ mọi người nghĩ thông suốt là có thể về Chu gia rồi.”

Dư Sơ Lâm cúi đầu, cảm xúc cũng suy sụp. Xuất quỹ khổ sở nhất chính là ánh nhìn của thân nhân, trường hợp này của hắn và anh hắn nên làm cái gì bây giờ…

Sau khi về đến nhà, Lương Chu nhận được điện thoại báo bình an của Chu Thanh Nhân, bà Chu giờ đã không còn nguy hiểm, chỉ là vì nhất thời khó thở công tâm nên bị tăng huyết áp, ở bệnh viện theo dõi hai ngày là được.

“Cậu út, mấy ngày nay cậu đều vất vả, có lẽ ông bà ngoại không muốn gặp cháu thời gian tới, cháu không thể đi bệnh viện.” Lươn Chu vừa nghe kết quả cũng giảm bớt lo lắng trong lòng.

Chu Thanh Nhân nhìn hai ông bà đang nói chuyện ở trong phòng qua cửa kính, tay nắm di động cũng thật chặt hơn, bước ra ngoài mấy bước, do dự mở miệng: “Chu Chu, cháu thật sự… thích đàn ông sao?”

“Đúng vậy.” Lương Chu cho đáp án khẳng định.

Chu Thanh Nhân nhíu mày, vừa nôn nóng vừa lo lắng, cảm xúc hỗn loạn: “Cháu… Cháu sao có thể, sao lại có thể như vậy…”

“Xin lỗi.” Lương Chu rũ mắt.

“… Được rồi.” Chu Thanh Nhân xoa xoa cái trán, thở dài: “ Cậu sẽ chăm sóc ông bà cháu thật tốt, còn cháu… Chính cháu cũng phải thật tốt.” Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

“Sao rồi?” Dư Sơ Lâm thấy hắn cất điện thoại thì vội tiến lên hỏi.

“Sức khỏe bà ngoại không có vấn đề gì, chỉ là ông ngoại vẫn còn đang tức giận, không muốn anh gặp bà ngoại.” Lương Chu xoay người ôm hắn vào trong lòng mình, thở dài một tiếng: “Tạm thời không thể đến Chu gia… Thực xin lỗi, không hỏi ý kiến em đã thẳng thắn nói tất cả.”

Dư Sơ Lâm cũng ôm lại hắn, đầu cọ cọ hõm vai hắn, tiếng nói rầu rĩ: “Không sao đâu anh, sớm hay muộn cũng phải nói… Anh, ông nội mọi người sẽ đồng ý không?”

“Sẽ, sớm hay muộn mà thôi.”

“Vâng!”

Yên lặng thật lâu.

“Không vui sao?” Lương Chu sờ đầu hắn, nghiêng đầu hôn mặt hắn, dịu dàng hỏi.

Hắn lắc đầu, thở dài một tiếng: “Lo lắng mà thôi.”

“Đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết.” Lương Chu ôm chặt hắn, hưởng thụ giây phút cái ôm trong chốc lát.

Bên ngoài nhà nhà vui mừng cảnh đèn đuốc sáng trưng trong bữa cơm tất niên đoàn viên, mà trong Cục cảnh sát lại  lại là  tiếng chửi bới ngất trời.

“Con trai ngoan của tao cứ như vậy bị các người  nuôi lệch, người Chu gia chúng mày trả tao thế nào?” Diêm Duy đập cái bàn, không chút hình tượng gầm lên, ánh mặt u ám.

Chu Thanh Hòa cũng đập bàn, gầm lại: “Lúc này sao không nói hắn trên người chảy dòng máu của mày? Chu Chu chỗ nào cũng tốt, chỉ có điểm lệch lạc này, tao nhìn đây chính là vì máu xấu của mày mà ra.”

“Ha, mày rốt cuộc cũng thừa nhận thằng bé là huyết mạch Diêm gia tao sao?”Diêm Duy cười lạnh.

“Thừa nhận thì sao chứ?” Chu Thanh Hòa còn cười lạnh hơn cả hắn, giọng điệu cực kỳ trào phúng: “Nó cả đời đều là họ Lương, mày Diêm Duy chắc chắn đoạn tử tuyệt tôn! Báo ứng!”

“Mày!” Diêm Duy đứng dậy, tức giận chỉ tay vào mặt hắn.

Chu Thanh Hòa cũng đứng dậy, ngửa đầu nhìn hắn, người thấp nhưng khí thế không hề thấp: “Tao làm sao? Mày muốn đánh nhau?”

Đáng thương cho mấy vị cảnh sát nhân dân nhỏ bé chỉ có thể che lại lỗ tai, hét lớn một tiếng: “Gia đình tranh cãi về nhà giải quyết! Cái gì vào nhà cướp bóc, tôi muốn tố cáo các người tội báo giả, ồn ào cái gì mà ồn ào, muốn ồn ào thì trở về cho tôi! Tôi còn muốn về nhà ăn cơm tất niên!”

Còn hai người đứng đối diễn vẫn đang bừng bức lửa thiêu, cuối cùng, Diêm Duy hừ lạnh một tiếng, đi ra khỏi cục cảnh sát.

Đồng chí cảnh sát nhân dân buông tay, nhìn Chu Thanh Hòa.

Lông mi Chu Thanh Hòa giật giật, cũng đi ra.

Trở về khách sạn, Diêm Duy càng nghĩ càng hụt hẫng, mặt tối sầm, thay quần áo ngủ, lại gọi bảo tiên đi ra khỏi phòng.

Bên kia, Chu Thanh Hòa đã tới bệnh viện, nhưng lại bị ông Chu đuổi ra ngoài.

“Ba làm gì vậy? Vì sao lại bảo con đi đón Tiểu Dư tới đây?”

Chu Thanh Nhân nhìn anh trai mình, cũng có chút khó hiểu, suy nghĩ một chút thì do dự đáp: “Chẳng lẽ là vì Tiểu Dư sẽ học theo Chu Chu cái xấu?”

“Việc thích đàn ông này mà cũng có thể học sao?” Chu Thanh Hòa kinh hãi.

“… Tóm lại, nghe ba nói sẽ không sai.” Chu Thanh Nhẫn vỗ vỗ vai anh trai mình, thở dài.

Ở cổng khu dân cư, Diêm Duy và Chu Thanh Hòa vừa mới tách ra chưa đầy hai giờ lại đụng phải nhau.

“Mày tới đây làm gì?” Chu Thanh Hòa mở cửa xe xuống dưới, dùng sức đập cửa xe Diêm Duy: “Còn chưa đủ hả, Chu Chu không muốn gặp mày, mau cút đi!”

“Tao tìm con trai tao, liên quan gì tới mày?” Diêm Duy lại bị bảo vệ chặn lại, tâm tình vốn đang khó chịu, thấy Chu Thanh Hòa xông tới thì chỉ thầm nói quả là đen đủi nên lạnh lùng trả lời.

Chu Thanh Hòa nhìn Diêm Duy, tức giận vụt lên, vứt bỏ luôn chuyện cha mình giao phó không còn một mảnh, châm chọc nói: “Chu Chu để mày gặp sao? Sao nào, vẫn luôn ngốc ở chỗ này không đi à, nghĩ làm chó canh cổng khu dân cư này sao?”

“Thô tục!” Diêm Duy chán ghét nhíu mày.

“Xử sự với cầm thú còn quản cái gì lịch sự với không lịch sự.” Chu Thanh Hòa đối chọi gay gắt. Từ khi gặp được Diêm Duy, công lực cãi nhau của hắn càng ngày càng lợi hại hơn, thật đáng mừng.

“Mày! Không thể nói lý.”

“Vẫn còn tốt hơn lòng dạ đen tối.”

Hai vị chủ tịch tập đoàn lớn, lại lần nữa không chút hình tượng cấu xé cãi cọ nhau.

Bảo an khu dân cư nhìn bọn họ, đi vào trong trạm chốt an ninh, gọi điện thoại cho gia đình Lương Chu. Tết nhất, hai người này còn đứng ở ngoài cổng khu dân cư cãi nhau sẽ ảnh hưởng không tốt.

Lương Chu nghe xong bảo an nói thì nhíu mày, tắt điện thoại, lập tức xoay người lên tầng đi vào phòng Dư Sơ Lâm.

“Anh, anh làm sao vậy?” Dư Sơ Lâm vừa mới tắm xong, đang ngồi ở trên giường lau khô tóc, thấy hắn bước vào thì khó hiểu. Từ sau khi xảy ra chuyện càn quầy lần trước của hắn, anh hắn đã rất lâu không có bước vào phòng hắn khi hắn đang tắm.

“Thu thập đồ đạc, chúng ta xuất ngoại du lịch.”

“…Dạ?” Dư Sơ Lâm sửng sốt: “Nhưng bây giờ không phải là ăn tết sao?”

Lương Chu bắt đầu giúp hắn thu thập đồ đạc, giải thích: “Bác cả và Diêm Duy đang cãi nhau ở ngoài cổng khu dân cư, bảo an vừa gọi điện thoại tới đây.”

“Vậy, anh còn… chúng ta không nên đi khuyên can sao?” Dư Sơ Lâm càng không rõ, “Diêm Duy ra ngoài đều dẫn theo hộ vệ, nhỡ đâu bác cả bị đánh thì làm sao bây giờ?”

“Không thể đi.” Lương Chu xếp xong đồ vào trong ba lô cầm tay, lại đi tới tủ quần áo lấy ra một bộ đưa cho hắn: “Thay vào đi. Diêm Duy là tới tìm anh, bảo vệ nói hắn chỉ đi có một mình, không mang theo hộ vệ, còn bác cả… lấy sự hiểu biết của anh với ông ngoại, bác cả là tới đưa em về Chu gia.”



Dư Sơ Lâm đã phần nào hiểu chuyện, thành thật bắt đầu thay quần áo: “Chẳng lẽ là vì ngăn cách chúng ta sao?”

Lương Chu gật đầu, đột nhiên  cong miệng cười tươi: “Sơ Lâm, chúng ta bỏ trốn đi.”

Sau đó, bọn họ thật sự là rủ nhau bỏ trốn, tuy rằng thời gian bỏ trốn chỉ là một kỳ nghỉ tết.

Dư Sơ Lâm nhìn giấy chứng minh thư nhân dân trong ba lô, còn có ví tiền và hộ chiếu, cặp mắt sáng lên: “Anh, chúng ta đi đâu vậy?”

“Đi nơi nào ấm áp chút, đảo X thì thế nào? Chúng ta đi lướt sóng.” Lương Chu khó có được nhất thời xúc động, tâm tình vui vẻ, đề nghị.

“Vâng.” Dư Sơ Lâm vui vẻ gật đầu.

Ở cổng khu dân cư, bảo an cúp điện thoại, mặt đen đi ra bên ngoài, còn đúng vào lúc hai người đang khắc khẩu mà lớn tiếng nói: “Hai vị mời trở về đi, người các vị muốn tìm đã xuất ngoại đi du lịch, hết kỳ nghỉ tết mới trở về.”

“Sao lại vậy? Buổi chiều tôi còn gặp nó mà.” Diêm Duy không tin.

Bảo an ôm ngực: “Bảo mẫu trong nhà nói, người vừa mới đi, rời đi từ cửa phía Bắc.”

Chu Thanh Hòa đen mặt, bọn họ đứng bên này là cửa Nam. Nhớ tới giao phó của cha mình, hắn xoa xoa cái trán, hỏi: “Vậy, bảo mẫu kia có nói là chủ nhà đi du lịch với ai không? Là đi một mình sao?”

“Không phải một người, nói là đi cùng với em trai.” Bảo an không kiên nhẫn, vẫy vẫy tay, quay người đi vào trạm chốt an ninh: “Được rồi, các vị mau trở về đi, năm mới vui vẻ, gặp lại.”

Nói xong thì bước vào trạm chốt an ninh, dùng sức đóng sập cửa trạm chốt an ninh, cách cửa kính không kiên nhẫn nhìn bọn họ.

… Chạy trốn thật nhanh, còn mang theo cả Tiểu Dư chạy… Chu Thanh Hòa thở dài, xoay người, khi nhìn thấy Diêm Duy vẫn đứng yên tại chỗ thì trừng hai mắt: “Chu Chu đều bị mày bức tới phải đi du lịch, mày còn muốn sao nữa, đi mau!”

Diêm Duy hừ lạnh một tiếng, trở lại xe và đóng sập cửa xe thật mạnh.

Chu Thanh Hòa cũng trở về trên xe, sau đó dùng sức còn lớn hơn đóng sập cửa xe, lưu loát lái xe rời đi.

Vứt bỏ mọi chuyện trong hiện thực để rủ nhau bỏ trốn thật là tốt đẹp, nhưng say máy bay thì lại thật thống khổ.

Dư Sơ Lâm bị Lương Chu nửa ôm nửa dìu vào trong ngực mơ hồ xuống máy bay, ngồi lên xe, cuối cùng cũng đến khách sạn.

Người nghỉ tết xuất ngoại du lịch cũng không ít, cũng không biết Lương Chu làm sao có thể trong thời gian ngắn có thể tìm thuê khách sạn được, tóm lại, hai người bọn họ may mắn không phải ăn đầu đường ngủ xó chợ.

Mơ mơ màng màng uống chút nước ăn chút đồ, Dư Sơ Lâm ngã người liền ngủ.

Một giấc ngủ này tới tận khi mặt trời xuống núi.

Trong phòng thật tối, chỉ có một ngọn đèn nhỏ, hắn bò dậy xoa xoa cái đầu bị đau vì ngủ nhiều, khàn giọng mở miệng: “Anh?”

“Tỉnh?” Lương Chu cúp điện thoại,  đi vào từ ngoài ban công, ngồi xuống giường, duỗi tay sờ trán hán: “Có đói bụng không? Đầu còn đau không?”

Hắn lắc đầu, nhào người qua, ăn vạ nằm trên người hắn: “Không cần mặc một đống quần áo như vậy thật là nhẹ người.” Một giây biến từ mùa đông sang mùa hạ, cảm giác này, thật tuyệt vời!

… Nếu không bị say máy bay thì càng tốt hơn.

Lương Chu cười ôm lại hắn, bế hắn dậy và đẩy hắn vào trong phòng tắm: “Đi rửa mặt trước đi, rửa xong thì ăn cơm, buổi tối nay khách sạn có tiệc tối, em có muốn đi dạo không?”

“Không đi đâu.”Dư Sơ Lâm híp mắt cười, giơ tay đùa giỡn sờ cằm Lương Chu: “Anh trai em quá đẹp trai, quá hấp dẫn, em mới không cho người khác nhìn thấy đâu.”

“Lại bắt đầu đùa bỡn.” Vẻ mặt Lương Chu bất đắc dĩ, trong lòng lại cực kỳ yêu thích dáng vẻ lười nhác ý lại bản thân hắn của em trai mình, mắt lại càng cười sâu hơn: “Mau đi rửa mặt đi.”

Dư Sơ Lâm ôm lấy hắn, hôn hôn trên mặt hắn: “Dù sao anh cũng thích nhìn em đùa bỡn như vậy mà.” Hắn không biết xấu hổ nói, vẫn dính Lương Chu không buông tay.

Lương Chu bất đắc dĩ, chỉ đành phải kéo hắn vào phòng tắm.

Dong dong dài dài rửa mặt cũng xong, hai người đi ra ngoài ăn cơm.

Khách sạn đúng là có tiệc tối, một đoàn thanh niên trai gái người trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh đang ngồi ở quán bar nhỏ trong khách sạn cười đùa, hai người đi ngang qua còn bị mỹ nữ nhiệt tình sán lại hỏi.

“Rất có sức hấp dẫn nhỉ?” Dư Sơ Lâm gặm hoa quả, hàm hồ trêu đùa.

“Em cũng đâu có kém.” Lương Chu bá vai hắn, trên mặt vẫn luôn mỉm cười.

“Bị tiểu loli muốn đường ăn cũng coi là có sự hấp dẫn sao?” Dư Sơ Lâm khó chịu, vì sao người tìm Lương Chu đều là những mỹ nhân ngực đại eo nhỏ dáng người nóng bỏng chứ, còn tìm mình đều là những tiểu loli tròn vo chưa cao tới nửa người mình? Thật là không công bằng.

Lương Chu cười khẽ, xoa bóp mặt hắn.

Từ từ nhàn nhàn giải quyết xong bữa tối, hai người rời khách sạn,  tản bộ dọc theo  con đường nhỏ yên tĩnh hơi tối bên ngoài.

Rời xa đám người ầm ĩ, cảm nhận gió biển thổi qua, Dư Sơ Lâm thích thú thở sâu, tìm được cái ghế dài ngồi xuống, thở dài: “Nếu cuộc sống cứ luôn nhẹ nhàng như này thì thật là quá tốt.”

Lương Chu ngồi xuống bên cạnh hắn, gật đầu. “Ừm.”

Dư Sơ Lâm yên lặng dựa đầu vào vai hắn.

Thật lâu sau.

“Anh.”

“Làm sao vậy?”

“Ông bà ngoại mọi người có thể đồng ý  cho chúng ta ở bên nhau không?” Cảm giác không an toàn, không ổn định cứ luôn tồn tại, cuộc sống sinh hoạt bây giờ thật hạnh phúc, hắn không bị mất đi một phần nào cả, càng không nghĩ sẽ mất đi. Người tuy rằng chạy trốn ra nước ngoài, nhưng tâm thì vẫn bị bao vây bởi mọi thứ hỗn loạn ở trong nước.

“Sẽ đồng ý.” Lương Chu sờ sờ đầu hắn, khẳng định nói: “Chỉ là vấn đề thời gian.”

“…Được rồi, em tin tưởng anh.” Hắn phấn khởi, ngồi dậy, giơ quyền: “Trước khi thi đại học phải chè chén say sưa lần cuối, anh, chúng ta nhất định phải ra sức vui chơi thỏa thích.”

Lương Chu nắm tay hắn, quơ quơ, cười nói: “Được.”

Nếu đã chuẩn bị chơi thì không thể lãng phí thời gian được!

Dư Sơ Lâm xóa bỏ các loại ưu tư, to gan lớn mật kéo Lương Chu trở về phòng, ôm người hôn hôn sờ sờ phát tiết mọi quấn quýt phiền muộn trong lòng, sau đó nhắm hai mắt lại, dang rộng người tạo hình chữ đại (大) nằm phịch trên giường, tạo một tư thế rất đẹp đi ngủ.  

Lương Chu thở dồn dập khó chịu nằm đè trên người hắn, hung tợn cúi đầu gặm bả vai hắn một cái, xoay người nằm sang một bên, hít thở sâu… Thất bại, hắn đứng dậy đi vào phòng tắm xả nước lạnh.

Tiểu hỗn đản không biết xấu hổ.

p/s: Nguyên văn là – 两情相悦 –  lưỡng tình tương duyệt: là cả hai bên đều yêu thích nhau, hình dung song phương đều có tình cảm với nhau 

Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Giám Hộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook