Chương 67: Du lịch
Bất Hội Hạ Kỳ
15/09/2020
Hai người ngọt ngào đi du lịch, khi ông Chu biết được tin tức thì khá tức giận.
Chu Thanh Hòa khó hiểu, khuyên giải: “Ba, ba đừng nóng giận, Chu Chu đi ra ngoài du lịch cũng tốt, miễn cho tên Diêm Duy kia tìm tới cửa quấy rầy cháu nó, thanh tịnh biết bao.”
“Ba không phải nói cái này!” Ông Chu tức giận đến đập tủ đầu giường, há to miệng, lại không mặt mũi nói thẳng mình là lo lắng Lương Chu ở nước ngoài làm gì Dư Sơ Lâm, một hơi nghẹn ở trong ngực, nghẹn đến mức không thể nào bình tĩnh nổi.
“Không phải cái này, đó là cái… Ba, ba không phải là lo lắng Chu Chu sẽ làm gì Sơ Lâm chứ?” Chu Thanh Hòa trừng lớn mắt, lắc đầu nói: “Ba, ba suy nghĩ nhiều quá, Sơ Lâm là em trai Chu Chu, hắn sẽ không cầm thú như vậy đâu, hắn tuy rằng thích đàn ông, cũng không phải cứ người đàn ông nào cũng sẽ thích đâu. Còn có, tính hướng cũng không phải bệnh lây, Sơ Lâm ở bên cạnh cháu nó sẽ không có việc gì đâu.”
“Ai nói không có việc gì! Cái gì mà nghĩ quá nhiều! Bây giờ chính là đã xảy ra chuyện rồi! Nó chính là thích ——” Ông Chu nói tới một nửa, vội vàng phanh lại, da mặt run rẩy hai cái, bực bội đến xua tay: “Con đi đi, ba tạm thời không muốn nói chuyện với con.”
“…” Ba, ba làm sao vậy?”
“Không sao cả, đi nhanh đi, bằng không ba đánh con.”
“…” Cảm giác tính tình ông lão hôm nay rất khó chịu…
Chu Thanh Hòa mờ mịt, ấm ức rời đi.
Phòng bệnh yên tĩnh lại.
“Ông già, Chu Chu nó thật sự…” Bà Chu mở mắt ra, cau mày kéo tay bạn già, lo lắng hỏi.
Đối mặt với người vợ làm bạn vài chục năm, tính tình ông Chu nháy mắt hiền hòa lại, khuôn mặt u ám gật đầu, nói: “Việc này tóm lại là Chu Chu không đúng, tôi không thể làm hại Sơ Lâm.”
Nháy mắt sự trông mong trong mắt bà Chu liền ảm đạm, thật lâu sau, thở dài nói: “Thích đàn ông thì làm sao, vẫn là đứa bé Sơ Lâm kia… Thanh Nhã để lại một độc đinh cho chúng ta, chúng ta là dạy không tốt, là chúng ta sai… Nếu Chu Chu thật hại Sơ Lâm, tôi làm sao trả lời Lương Chu đây, hắn…”
“Đừng nghĩ lung tung.” Ông Chu nắm tay bà, nói: “Rõ ràng là Chu Chu sai lệch! Nó sai lệch thì sai đi, tôi lớn tuổi rồi, quản không được chuyện của đám con cháu nữa… Nhưng Sơ Lâm là con trai duy nhất của Lương Trì, tôi không thể hại con trai nhà người ta.”
Bà Chu gật đầu, nói: “Vậy Sơ Lâm nói sao…”
“Nó nói nó tự nguyện.” Ông Chu đen mặt, xua xua tay, nói: “Nó còn nhỏ, lại ngoan, có thể biết cái gì, khẳng định là Lương Chu lừa nó, cái tên súc sinh kia!”
“Cái gì mà súc sinh với không súc sinh, nó là súc sinh thì Thanh Nhã là cái gì? Chúng ta lại là cái gì?” Bà Chu đập ông Chu một phát, trầm tư thật lâu mới thở dài, xua xua tay, nghiêng người nằm xuống, nhắm mắt lại “Quản không được, quản không được… Theo bọn nhỏ thôi, Sơ Lâm là đứa nhỏ thông minh, nó đã nói như vậy, có lẽ… Xem chúng nó có thể đi bao lâu đi.”
“Nhưng cái này không hợp lễ giáo, bọn chúng là anh em! Không đúng, hai đứa con trai, yêu nhau thì ra cái dạng gì.” Ông Chu cau mày, không hài lòng bạn già nhanh thỏa hiệp như vậy.
“Vậy ông bảo làm sao bây giờ?” Bà Chu đột nhiên kích động lên, ngồi bật dậy, trong mắt còn mang theo nước mắt, nức nở nói: “Ông cho rằng tôi nguyện ý sao? Năm đó là chính ông bức Thanh Nhã ra nước ngoài! Nó nếu không ra nước ngoài thì làm sao gặp được cái tên vương bát đản không có lương tâm Diêm Duy kia chứ! Chu Chu lần này cũng chính là do ông bức bỏ trốn ra nước ngoài thanh tĩnh! Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, lần này chỉ là đi du lịch, vậy tiếp theo là gì? Nhỡ đâu lần sau nó đi ra nước ngoài sẽ không bao giờ trở về nữa thì làm sao bây giờ? Tôi không còn sống được mấy năm nữa, dày vò nhau, tôi không nghĩ sau khi mất đi con gái sẽ lại mất đi đứa cháu ngoại duy nhất! Bây giờ Diêm Duy đã mò tới cửa… Tôi có thể làm sao bây giờ, ông nói đi! Việc này tôi quản thế nào đây… Quản sao đây… Bọn chúng đều đã ở bên nhau, quản làm sao được… Tôi chỉ có thể tùy ý nó thôi, Chu Chu thích… Tôi có biện pháp nào?”
Bà che mặt, khóc đến nức nở. Vì sao lại là Chu Chu chứ? Đứa bé ngoan như vậy, hiểu chuyện như vậy, vì sao lại là nó chứ? Nếu là Tiểu Khai hay là Tiểu Hòa, bà còn có thể cứng rắn một chút, nhưng đứa bé Chu Chu kia từ nhỏ đã mất mẹ, đại học còn chưa có tốt nghiệp, cha không có, giờ lại bị gặp phải thằng cha đẻ vô liêm sỉ Diêm Duy kia ….Bây giờ khó khăn lắm Chu Chu mới yêu thích một người, bà làm sao có thể nhẫn tâm ngăn cản cháu mình? Bà làm sao có thể nhẫn tâm nhìn đứa cháu ngoại duy nhất của mình buồn khổ vì tình?
Rõ ràng buổi trưa nay mọi người còn đang vui vẻ hòa thuận chuẩn bị ăn bữa cơm đoàn viên với nhau, sao bỗng dưng liền, liền thành như bây giờ…
Ông Chu nghe tiếng bà khóc nức nở, nghiêng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, tay nắm quải trưởng thật chặt, thật lâu sau mới thở dài.
Đều là nghiệt.
Trời còn chưa sáng, Dư Sơ Lâm đã tỉnh ngủ, thấy Lương Chu ngủ rất sâu nên hắn không dám động làm thức người, chỉ lấy trộm điện thoại di động chạy đến ban công dựa vào ghế nằm và chơi di động.
Mới vừa vào chim cánh cụt, đã thấy tích tích vang lên tin nhắn Chu Hòa gửi tới. Hắn che tiếng báo di động, quay đầu nhìn Lương Chu một cái, khi thấy hắn vẫn ngủ thì vội quay đầu điều chỉnh di động về chế độ im lặng, click mở tin nhắn của Chu Hòa.
Bán hồ: Người anh em, đừng nói tớ không giúp cậu nhé, tớ vừa mới đến bệnh viện thăm bà nội, ngoan ngoãn, còn chưa có vào tới cửa đã nghe thấy ông nội rống lên, sau đó bà nội liên thanh mắng ông nội một trận… Sau đó, bà nội liền khóc! Khóc đó!
Bán hồ: Tớ nghe thấy bà nội đang nói cái gì mà tùy nó đi, hình như là nói về chuyện của anh họ, giống như bà nội muốn thỏa hiệp… Không cần nói là tớ mật báo nhé!
Bán hồ: Ai, anh họ thật sự thích đàn ông sao? Quả thực là tiền vệ khốc huyễn* , tớ nói cho cậu hay, lần trước tớ mua được một đĩa phim rất đẹp, vai chính trò chơi rất đẹp trai, hưng phấn chạy về nhà mở chơi, kết quả… balabala… Thật mệt tên bán trò chơi hố tớ, bán cho tớ loại trò chơi này! Không biết xấu hổ!
Bán hồ: Nhưng trò chơ này thật ra anh họ có thể chơi… Nói cho tớ biết, hai người rốt cuộc trốn đi chỗ nào du lịch vậy, nhớ mang quà về cho tớ đấy!
Bán hồ: Cuối cùng, biết anh họ thích người con trai nào không, chẳng lẽ là Lăng Xuân? Đừng nói là cậu không biết nhé, nào, trộm nói cho tớ biết đi, tớ cam đoan sẽ không nói cho người khác biết đâu!
Tùy nó thôi? Khóc? Dư Sơ Lâm nhíu mày, lật đi lật lại xem tin nhắn kia của Chu Hòa nhiều lần, trong lòng vừa chờ mong vừa lo lắng, có chút hồi hộp nôn nóng. Chẳng lẽ bà ngoại thật sự bắt đầu thỏa hiệp? Quá nhanh đi, có phải là Chu Hòa nghe nhầm không… còn khóc nữa… bà ngoại mới vào bệnh viện, hiện giờ cảm xúc không tốt lại khóc, có ảnh hưởng tới thân thể không? Cái gì tích tụ thành bệnh linh tinh…
“Đang nghĩ gì vậy?” Lương Chu đi ra, vịn tay vào ghế nằm, ôm lấy bờ vai của hắn, mặt dính sát vào hỏi.
“Đánh thức anh ạ?” Dư Sơ Lâm hoàn hồn, nghĩ nghĩ, đưa điện thoại di động cho hắn: “Chu Hòa vừa gửi tin nhắn trong chim cánh cụt, anh nhìn xem đi.”
“Tiểu Hòa?” Lương Chu tò mò, nhìn điện thoại hắn đưa, trầm tư hồi lâu mới đột nhiên cười lớn tiếng, cúi đầu hôn trán hắn một cái, nói: “Thành công đã một nửa, lấy sự hiểu biết của anh với bà ngoại, bà hơn nửa là thỏa hiệp.”
“Thật sự thỏa hiệp?” Dư Sơ Lâm nghiêng đầu nhìn hắn, vẫn không chịu tin: “Có phải là Chu Hòa nghe lầm không? Không giống như trong suy nghĩ của em… Còn có bà ngoại khóc… Đều là chúng ta sai.”
“Đừng có nghĩ nhiều, mọi chuyện đều có anh xử lý, đừng lo lắng.” Lương Chu xoa xoa tóc hắn, kéo hắn đứng dậy: “Được rồi, đi rửa mặt trước đi, có lẽ du lịch xong chúng ta có thể về Chu gia rồi.”
“Thật sự? Nhanh như vậy?”
“Nếu bà ngoại thật sự đã thỏa hiệp.”
Dư Sơ Lâm nghe hắn nói chắc chắn như vậy thì hơi vững tâm nhưng vẫn nhịn không được lẩm bẩm: “Nhưng nghe nói bà ngoại khóc mà anh vẫn vui vẻ như vậy, đúng là cháu bất hiếu.”
Bước chân Lương Chu dừng lại, ngay sau đó lại kéo hắn đi tiếp về phía trước, ánh mắt ảm đạm, gật đầu: “Anh đúng là bất hiếu thật.”
“Anh…” Tiếng nói Dư Sơ Lâm nhỏ đi, mặt áy náy —— mặt ngoài anh hắn bình tĩnh như vậy nhưng tóm lại trong lòng vẫn không hề dễ chịu đi, là hắn nói sai rồi.
Lương Chu quay đầu lại nhìn hắn, giơ tay xoa tóc hắn, dịu dàng nói: “Về sau cùng anh bồi thường tốt cho bà ngoại nhé?”
“Vâng.” Dư Sơ Lâm nắm chặt hắn tay.
Phong cảnh đẹp làm các du khách tâm tình cũng tốt đẹp, Dư Sơ Lâm ôm một ván lướt sóng mới mua, vứt bỏ những cảm xúc rối rắm thì khí thế ngất trời: “Anh, anh nói xem, lướt sóng nên lướt hướng nào?”
Lương Chu nhìn bọn nhỏ mang phao cứu sinh bơi ở khu vực biển cạn, cau mày nhìn hắn, hỏi: “Sơ Lâm, em … biết bơi không?”
Rắc ——
Dư Sơ Lâm bị một tia chớp* đánh choáng váng. (nguyên văn: Đạo thiên lôi phách)
Hắn ôm chặt ván lướt sóng, cứng đờ quay đầu nhìn Lương Chu, lắc đầu: “Em… không biết…”
Không biết bơi còn dám đi lướt sóng? Ngại sống* sao? (nguyên văn là mạng dài/lớn)
Lương Chu đen mặt, tóm hắn đi trở về.
“Anh, làm, làm gì? Chúng ta vừa mới tới, chẳng lẽ không chơi sao?” Dư Sơ Lâm quay đầu nhìn biển lớn bao la xinh đẹp phía sau, khô khan hỏi, lòng tràn đầy không tình nguyện. Không biết bơi chỉ là một chút xíu sai lầm thôi, bọn họ lần này du lịch tới đây là vì để lướt sóng, nếu không thể thì… Không!
Lương Chu không để ý tới giãy dụa nhỏ bé cũng như phản kháng nhỏ bé của hắn, kiên quyết* kéo hắn trở về, nói: “Đi mua phao cứu sinh, khi nào em biết bơi thì khi đó chúng ta đi lướt sóng.”
Dư Sơ Lâm há to miệng, sau đó lau mặt, nắm tay, chỉ là học bơi thôi, hắn có thể.
Trên đời này có một thứ được gọi là “Tôi cho rằng tôi có thể.”
Nỗ lực cả một ngày, rốt đầy bụng nước biển mà chỉ có thể học được kiểu bơi chó cơ bản, Dư Sơ Lâm bi phẫn*! Dựa vào cái gì Lương Chu có thể tự do bơi bướm, bơi ếch các loại mà hắn chỉ biết mỗi bơi chó.
Lương Chu buồn cười giữ chặt hắn, khuyên nhủ: “Được rồi, chúng ta không lướt sóng nữa, nơi này còn có nhiều trò hay khác, anh đưa em đi dạo, nhé?”
“Anh đang cười nhạo em?” Dư Sơ Lâm trừng mắt.
“Không có.” Lương Chu nhanh chóng lắc đầu, bộ dáng rất chân thành đáng tin, toàn thân đều tràn ngập hơi thở tình nhân thành thục biết săn sóc, dường như mặt cười lúc trước chỉ là ảo giác.
Dư Sơ Lâm nhe răng: “Lừa quỷ à, không học nữa, đi thôi, chúng ta về khách sạn nào!”
Lương Chu sờ lên khuôn mặt đen sạn một tầng, gật đầu: “Được rồi, sau khi trở về anh giúp em bôi kem dưỡng da, miễn cho da bị rách đỏ.” Dư Sơ Lâm có làn da trắng, lại ít phơi nắng nên không cẩn thận phơi nắng cả ngày sẽ rất dễ bị thương.
Dư Sơ Lâm sờ mặt mình, trong mắt thì có một tia tính kế, vui vẻ gật đầu: “Tốt, anh nhất định phải bôi cẩn thận giúp em.”
Trở về khách sạn, hắn tắm thật nhanh, sau đó tùy tiện mặc một cái quần lót rồi đi ra ngoài.
“Sơ Lâm, em…” Lương Chu bị cả tảng lớn màu da của hắn trừng bày trước mặt, bất đắc dĩ mở miệng.
Dư Sơ Lâm bò lên giường, quay đầu vẫy tay với Lương Chu, cười rất thuần khiết: “Như này rất thuận tiện cho bôi thuốc, đến đây đi, không cần khách khí.”
Lương Chu ngồi ở mép giường, ánh mắt đảo qua đường cong lưng xinh đẹp, cái eo mê người, cái mông cong vểnh và đôi chân dài thẳng tắp của hắn mà cảm thấy có chút nóng, khàn khàn nói: “Sơ Lâm, đừng đùa nữa.”
“Là anh nói muốn bôi giúp em, nhanh lên nào.” Dư Sơ Lâm mới mặc kệ hắn làm sao, không ngừng thúc giục.
Gia hỏa thù dai.
Lương Chu buồn cười lắc đầu, hít sâu cưỡng chế tâm tư, bắt đầu chuyên tâm bôi thuốc chữa trị cho hắn.
Da trên vai Dư Sơ Lâm có chút đỏ lên, có nơi thậm chí còn có chút tróc da, hắn nhíu mày, tâm tư bay bổng cũng biến mất, bôi thuốc càng thêm cẩn thận.
“Ư…” bả vai bị nhức mỏi được xoa nắn, Dư Sơ Lâm thoải mái rên rỉ ra tiếng, giật giật bả vai: “Anh, toàn thân em đều đau xót, anh giúp em xoa xoa nhé.”
Tay Lương Chu ngừng lại một chút, hô hấp dồn dập.
Hắn giơ tay, xoa eo.
“A…”
Cau mày, bóp chân,
“Ưm…”
Mặt đen, bóp cổ.
“A… Khụ khụ, nhẹ chút nhẹ chút, gáy đau quá.” Dư Sơ Lâm giãy giụa.
Động tác Lương Chu dừng một chút, ngay sau đó càng dùng sức đè xuống, trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích, em mỗi ngày đều chỉ có động tác cúi đầu viết lách, hôm nay ngửa đầu bơi cả một ngày, cơ bắp cổ đều sớm cứng đờ rồi, anh xoa bóp giúp em, sẽ có chút đau, kiên nhẫn chút đi.”
“Không không không, em không cần, chúng ta tiếp tục … Á! Đau quá! Anh, anh mau buông ra, buông ra!”
…
Sau đó như vậy, lại như vậy, lại tiếp tục như vậy… Dư Sơ Lâm cứ “ư ưm a á” “a á ô ô” một phen, một ngày đẹp cứ trôi qua như vậy.
Sau khi mọi việc kết thúc, Dư Sơ Lâm nửa chết nửa sống nằm ở trên giường, tiểu ác ma có tên là trả thù trong lòng bắt đầu ngo ngoe rục rịch, nghiêng cái thân, chỉ chỉ vào ngực mình: “anh, bôi thuốc sau phơi nắng, phía trước đi.”
Lương Chu đứng ở mép giường ôm ngực nhìn hắn, nhướng mày: “Em chắc chắn?”
Dư Sơ Lâm có chút chột dạ, liếm liếm môi, không biết sợ tiếp tục tìm đường chết: “Chắc chắn luôn, tới đây nào!”
“Tốt, đây chính là do em nói.” Lương Chu cởi ra áo trên, nhào tới: “Trước khi bôi, anh sẽ giúp em xoa bóp toàn thân một lượt.”
Dư Sơ Lâm kinh hãi, xoay người muốn chạy trốn, bất đắc dĩ tay chân lại rụng rời nên không tránh được mà ngã nhào, kêu rên: “Cứu mạng —— buông em ra… Yamete (đừng mà)…”
“Hử?” Lương Chu híp mắt, càng dùng sức đè hắn lại, miệng cong: “Ngược lại không ít đi, đứa bé hư thì sẽ bị trừng phạt, đừng động.”
“Ngao——”
Bị cầm thú một lần, Dư Sơ Lâm mềm như bông đặt mình vào bồn tắm, cẩn thận tắm rửa.
Lương Chu dựa lưng vào giường xem TV, thấy hắn đỏ bừng cả mặt đi ra thì trong mắt mang nụ cười: “Thoải mái không?”
“Thoải mái!” Loại cảm giác toàn thân nhẹ nhàng đúng là quá tuyệt vời! Hắn hưởng thụ duỗi người một cái, nhảy lên giường ôm lấy cổ Lương Chu, hôn một ngụm: “Anh, anh thật là lợi hại!”
“Ừ.” Lương Chu ôm hắn vào trong ngực, trong lòng thì rất hưởng thụ, cúi đầu hôn hắn: “Anh gọi điện thoại cho bà ngoại.”
Dư Sơ Lâm sửng sốt.
“Trộm gọi, ông ngoại không biết.” Lương Chu bổ sung, cười nói: “Bà ngoại không định can thiệp vào chuyện của chúng ta, nhưng ông ngoại thì chúng ta phải tự tìm cách thuyết phục.”
“Thật sự?” Hắn ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu, ngay sau đó lại khổ sở cau mày: “Làm sao thuyết phục đây? Ông ngoại cố chấp như vậy, còn có thân thể bà ngoại thế nào?”
“Nghe tiếng nói thì thấy dường như tinh thần bà ngoại không tệ lắm, sau đó anh lại gọi điện thoại hỏi cậu út một chút, còn ông ngoại thì… Chỉ có thể tốn chút thời gian thôi.” Lương Chu xoa xoa tóc hắn, cảm thấy cảm giác không tệ, lại xoa xoa tiếp: “Chúng ta cái gì cũng không cần làm, chỉ cần chờ ông ngoại chủ động liên lạc chúng ta, vấn đề là thời gian.”
“Không chủ động liên lạc?”
“Không chủ động liên hệ.” Lương Chu thả lỏng dựa vào đầu giường, giải thích: “Tính cách ông ngoại rất bảo thủ cố chấp, chúng ta càng chủ động thì ông càng kháng cự, việc này cần chính ông nghĩ thông suốt, đương nhiên, chúng ta có thể lấy lòng bà ngoại một chút, để bà ngoại nói giúp chúng ta vài lời hay.”
Dư Sơ Lâm đã hiểu ý của hắn, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống hơn nửa, hưng phấn nói: “Vậy ngày mai chúng ta liền đi mua quà cho bà ngoại để lấy lòng bà đi.”
“Ừ.” ương Chu gật đầu.
Thành phố B, Chu gia.
Chu Hòa tặc lưỡi cất điện thoại, nhỏ giọng: “Bà ơi, bà thật sự đồng ý chuyện của anh họ …”
Bà Chu xua xua tay, thở dài: “Tùy nó đi.”
“Khụ, vậy cái kia…” Biểu tình Chu Hòa hơi tò mò, len lén xít lại gần: “Vậy anh họ thích là ai ạ? Ba mẹ cháu đều bảo rằng không biết, ông ngoại vừa nhắc tới cái này thì tức giận… Cháu đã lén dùng phương pháp loại trừ một lần, cho nên anh họ, anh ấy thật sự là…”
Lông mày bà Chu nhảy dựng lên, ưu thương đầy mặt, gắt gao trợn mắt trừng hắn.
Hắn bị trừng đến khẩn trương, nuốt nước miếng, nói tiếp: “Người anh họ thích… Sẽ không phải là cháu chứ… Bà xem, không có khả năng là anh Lăng Xuân, mấy người Trương Khiêm anh họ cũng không hề giống như rất để ý, anh họ lại không có đối tượng xì căng đan, tính đi tính lại…”
“…” Bà Chu không trừng hắn nữa, đổi sang dùng quải trượng gõ hắn: “Cháu cái tên gián điệp nhỏ này, bà để cho cháu đoán mò này! Để cho cháu đoán mò này! Cháu đi học đàng hoàng cho bà, nếu thi đại học mà điểm quá kém, bà sẽ để ông nội cháu đánh cháu.”
“A, đau! Bà ơi tha mạng cháu đi!” Chu Hòa vội nhảy cà tưng né tránh, trên mặt thì nở nụ cười như ý: “Bây giờ ngay cả cháu cũng đã loại bỏ, cho nên người anh họ thích thật sự là Sơ —— ngao ngao, đau quá bà ơi, đừng đánh, đừng đánh cháu.”
“Nhãi ranh, về sau anh cháu gọi điện thoại tới thì đừng có nhận cho bà, con cháu bất hiếu, cả đám đều bất hiếu, đi đi, đi một chút đi! Đừng có quầy rầy sự thanh tịnh của bà!” Bà Chu xua xua tay ghét bỏ hắn, sau đó khí dồn đan điền, rống to phía thư phòng: “Ông già, Tiểu Hòa nó lại không nghe lời, ông mau tới đi!”
“Đừng mà bà nội ơi! Cháu đi cháu đi ngay đây, bà đừng gọi ông nội tới đánh cháu… Bà nội, bà yên tâm, cháu sẽ không nói cho những người khác. Đây là bí mật, bí mật đó, bà nghỉ ngơi cho khỏe nhé, cháu, cháu về nhà t rước.” Vừa nói xong, hắn liền thò đầu liếc mắt nhìn bên ngoài, khi thấy ông mình còn chưa đi ra thì thở phào một cái, chạy như điên.
Đây chính là tin tức cực lớn, người anh họ thích không ngờ lại là Sơ Lâm… Cũng không biết Sơ Lâm có biết việc này không nhỉ? Hay là dùng bí mật này để lừa anh họ một chút? A hắc hắc, cảm giác cuộc sống náo nhiệt sau này thật là thích.
Chu Hòa vừa đi thì căn phòng chỉ còn lại mình bà Chu, bà ngồi lẳng lặng thật lâu mới đứng dậy về phòng, mở album xem ảnh chụp của Chu Thanh Nhã, vuốt ve thật lâu và thở dài.
“Thanh Nhã à, nếu như con vẫn còn… Con có đồng ý với Chu Chu việc này không? Mẹ làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai…”
Trong hình, thiếu nữ đang cười vui vẻ, bộ dáng không biết thế sự.
“Thật ra thì đi rồi cũng tốt…” Bà ngồi lên giường, giơ tay lau hốc mắt của mình: “Đi rồi sẽ không còn nhọc lòng những chuyện thế này… Thanh Nhã, mẹ nên làm gì đây…”
Khi ông Chu đẩy cửa đi vào liền dừng động tác một chút, ông nắm chặt tay đóng cửa lại.
Ngày thứ năm đến đảo X, hai người nghênh đón một người bạn không mời mà đến.
Diêm Khải Văn mặc quần đen mang kính dâm, cười tủm tỉm “ngẫu nhiên gặp được” với hai người trên bờ cát..
Tìm một quán cà phê ngồi xuống, Lương Chu cau mày nhìn hắn: “Sao anh biết bọn tôi ở đây?”
” Dùng chút thủ đoạn nhỏ hỏi đám bạn kia của anh.” Diêm Khải Văn nhún vai: “Bạn hợp tác với tôi đã vứt bỏ tôi, tôi đuổi theo hỏi chút nguyên nhân chắc là không sao đi. Còn nữa, tôi không phải là nghe lời bác tôi nên anh đừng có đuổi tôi đi, tôi tới đây là vì chuyện làm ăn thôi.”
Xem ra là Triệu Tri nói.
Chân mày đang nhíu của Lương Chu giãn ra, nói: “Anh nghĩ quá nhiều, tính tình Diêm Duy tệ hơn tôi nghĩ, còn tiếp tục chuyện hợp tác e rằng ông ta càng làm ầm ĩ, vẫn nên chấm dứt cho chút thanh tĩnh.”
“Ai ai, đừng vậy.” Diêm Khải Văn mặt đầy đau khổ: “Tôi không thể không biết phân biệt công tư, chuyện hợp tác với anh là chuyện của tôi, tôi không làm ầm ĩ, chúng ta có chuyện dễ thương lượng.”
“Các người đều là họ Diêm.” Lương Chu nhớ tới Diêm Duy ngày đó không chút phong độ làm ầm ĩ thì đen mặt: “Diêm Duy ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống sinh hoạt gia đình tôi, tôi không muốn có bất kỳ dính dáng gì tới ông ta.”
“Yên tâm, tạm thời sẽ không có dính dáng.” Diêm Khải Văn thở dài: “Bối Bối đang làm ầm ĩ ở nhà, bác ấy đã chạy về hôm trước, tạm thời sẽ không gây phiền toái tới anh. Ừm, Bối Bối, chính là Diêm Bối, là... em gái anh.”
Lương Chu không nói tiếp.
“Được rồi, chúng ta không nói cái này nữa, nói về chuyện hợp tác đi.” Vẻ mặt Diêm Khải Văn lại suy sụp tiếp, giọng nói kéo dài: “Tiến quân vào thị trường quốc nội là hạng mục đầu tiên tôi tự chủ trì, anh sẽ không nhẫn tâm nhìn tôi bị thất bại, đúng không?”
“Nhẫn tâm.” Lương chu không chút lưu tình mở miệng.
Diêm Khải Văn choáng váng, sau đó rối rắm, “Tôi biết bác tôi làm việc anh không thích nhưng việc nào ra việc đấy, Thanh Trì cũng đã đầu tư hạng mục này không ít tiền, chỉ vì bác trai tôi mà ném tiền xuống sông, anh cảm thấy được sao?”
“Không có lời.” Lương Chu đẩy cốc nước trái cây cho Dư Sơ Lâm, rất bình tĩnh, nói: “Nhưng nếu có thể hố Diêm Duy thì vẫn rất có lời.”
Không lời gì để nói.
Ánh mắt Diêm Khải Văn tràn đầy cầu xin nhìn Dư Sơ Lâm, “Sơ Lâm, anh trai em quá cố chấp, em khuyên nhủ hắn đi.”
“Không muốn.” Dư Sơ Lâm dứt khoát lắc đầu, mỉm cười, “Em nghe anh trai em, anh em quyết định tuyệt đối không sai.”
“…”
Em em đồng tam là điều hắn ghét nhất, không gì sánh nổi!
Yên lặng mười phút.
Diêm Khải Văn: “Lương Chu, nếu hợp tác lần này chấm dứt, vậy anh sẽ không có bất kỳ thứ gì kiềm chế thủ đoạn của bác trai tôi, anh nên suy nghĩ thật kỹ lần nữa.”
Động tác khuấy cà phê của Lương Chu dừng một chút, giương mắt nhìn hắn, “Nếu lần sau Diêm Duy còn tiếp tục ồn ào nữa.”
“Cái gì?” Diêm Khải Văn có chút không hiểu ý của hắn.
“Vậy thì hợp đồng kết thúc, còn nữa, tôi yêu cầu sửa đổi điều khoản hợp đồng, nếu còn tiếp tục hợp tác, đầu tư gấp đôi.” Đầu tư gấp đôi cũng chính là nguy hiểm nhân đôi, lấy sự cẩn thận của Diêm Duy, nếu chỉ là vì tiền cũng sẽ thu liễm một chút.
Diêm Khải Văn nghĩ lại lời hắn nói, mắt sáng lên, sau đó mặt lại đen.
——*! Nói chuyện vì sao phải thở hổn hển như vậy! Đồng ý tiếp tục hợp tác thì cứ nói thẳng đi, lại còn phải thêm nếu như này nọ nữa, trái tim hắn không khỏe đâu.
P/s: * 酷 越 Khốc huyễn: Khốc trong tàn khốc, huyễn trong khoe khoang
Nguyên văn là kiên định bất di: giữ vững ý định, ý chí, không dao động trước mọi khó khăn, trở lực
Bi phẫn: đau thương và căm giận, uất ức đến cao độ
Chu Thanh Hòa khó hiểu, khuyên giải: “Ba, ba đừng nóng giận, Chu Chu đi ra ngoài du lịch cũng tốt, miễn cho tên Diêm Duy kia tìm tới cửa quấy rầy cháu nó, thanh tịnh biết bao.”
“Ba không phải nói cái này!” Ông Chu tức giận đến đập tủ đầu giường, há to miệng, lại không mặt mũi nói thẳng mình là lo lắng Lương Chu ở nước ngoài làm gì Dư Sơ Lâm, một hơi nghẹn ở trong ngực, nghẹn đến mức không thể nào bình tĩnh nổi.
“Không phải cái này, đó là cái… Ba, ba không phải là lo lắng Chu Chu sẽ làm gì Sơ Lâm chứ?” Chu Thanh Hòa trừng lớn mắt, lắc đầu nói: “Ba, ba suy nghĩ nhiều quá, Sơ Lâm là em trai Chu Chu, hắn sẽ không cầm thú như vậy đâu, hắn tuy rằng thích đàn ông, cũng không phải cứ người đàn ông nào cũng sẽ thích đâu. Còn có, tính hướng cũng không phải bệnh lây, Sơ Lâm ở bên cạnh cháu nó sẽ không có việc gì đâu.”
“Ai nói không có việc gì! Cái gì mà nghĩ quá nhiều! Bây giờ chính là đã xảy ra chuyện rồi! Nó chính là thích ——” Ông Chu nói tới một nửa, vội vàng phanh lại, da mặt run rẩy hai cái, bực bội đến xua tay: “Con đi đi, ba tạm thời không muốn nói chuyện với con.”
“…” Ba, ba làm sao vậy?”
“Không sao cả, đi nhanh đi, bằng không ba đánh con.”
“…” Cảm giác tính tình ông lão hôm nay rất khó chịu…
Chu Thanh Hòa mờ mịt, ấm ức rời đi.
Phòng bệnh yên tĩnh lại.
“Ông già, Chu Chu nó thật sự…” Bà Chu mở mắt ra, cau mày kéo tay bạn già, lo lắng hỏi.
Đối mặt với người vợ làm bạn vài chục năm, tính tình ông Chu nháy mắt hiền hòa lại, khuôn mặt u ám gật đầu, nói: “Việc này tóm lại là Chu Chu không đúng, tôi không thể làm hại Sơ Lâm.”
Nháy mắt sự trông mong trong mắt bà Chu liền ảm đạm, thật lâu sau, thở dài nói: “Thích đàn ông thì làm sao, vẫn là đứa bé Sơ Lâm kia… Thanh Nhã để lại một độc đinh cho chúng ta, chúng ta là dạy không tốt, là chúng ta sai… Nếu Chu Chu thật hại Sơ Lâm, tôi làm sao trả lời Lương Chu đây, hắn…”
“Đừng nghĩ lung tung.” Ông Chu nắm tay bà, nói: “Rõ ràng là Chu Chu sai lệch! Nó sai lệch thì sai đi, tôi lớn tuổi rồi, quản không được chuyện của đám con cháu nữa… Nhưng Sơ Lâm là con trai duy nhất của Lương Trì, tôi không thể hại con trai nhà người ta.”
Bà Chu gật đầu, nói: “Vậy Sơ Lâm nói sao…”
“Nó nói nó tự nguyện.” Ông Chu đen mặt, xua xua tay, nói: “Nó còn nhỏ, lại ngoan, có thể biết cái gì, khẳng định là Lương Chu lừa nó, cái tên súc sinh kia!”
“Cái gì mà súc sinh với không súc sinh, nó là súc sinh thì Thanh Nhã là cái gì? Chúng ta lại là cái gì?” Bà Chu đập ông Chu một phát, trầm tư thật lâu mới thở dài, xua xua tay, nghiêng người nằm xuống, nhắm mắt lại “Quản không được, quản không được… Theo bọn nhỏ thôi, Sơ Lâm là đứa nhỏ thông minh, nó đã nói như vậy, có lẽ… Xem chúng nó có thể đi bao lâu đi.”
“Nhưng cái này không hợp lễ giáo, bọn chúng là anh em! Không đúng, hai đứa con trai, yêu nhau thì ra cái dạng gì.” Ông Chu cau mày, không hài lòng bạn già nhanh thỏa hiệp như vậy.
“Vậy ông bảo làm sao bây giờ?” Bà Chu đột nhiên kích động lên, ngồi bật dậy, trong mắt còn mang theo nước mắt, nức nở nói: “Ông cho rằng tôi nguyện ý sao? Năm đó là chính ông bức Thanh Nhã ra nước ngoài! Nó nếu không ra nước ngoài thì làm sao gặp được cái tên vương bát đản không có lương tâm Diêm Duy kia chứ! Chu Chu lần này cũng chính là do ông bức bỏ trốn ra nước ngoài thanh tĩnh! Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, lần này chỉ là đi du lịch, vậy tiếp theo là gì? Nhỡ đâu lần sau nó đi ra nước ngoài sẽ không bao giờ trở về nữa thì làm sao bây giờ? Tôi không còn sống được mấy năm nữa, dày vò nhau, tôi không nghĩ sau khi mất đi con gái sẽ lại mất đi đứa cháu ngoại duy nhất! Bây giờ Diêm Duy đã mò tới cửa… Tôi có thể làm sao bây giờ, ông nói đi! Việc này tôi quản thế nào đây… Quản sao đây… Bọn chúng đều đã ở bên nhau, quản làm sao được… Tôi chỉ có thể tùy ý nó thôi, Chu Chu thích… Tôi có biện pháp nào?”
Bà che mặt, khóc đến nức nở. Vì sao lại là Chu Chu chứ? Đứa bé ngoan như vậy, hiểu chuyện như vậy, vì sao lại là nó chứ? Nếu là Tiểu Khai hay là Tiểu Hòa, bà còn có thể cứng rắn một chút, nhưng đứa bé Chu Chu kia từ nhỏ đã mất mẹ, đại học còn chưa có tốt nghiệp, cha không có, giờ lại bị gặp phải thằng cha đẻ vô liêm sỉ Diêm Duy kia ….Bây giờ khó khăn lắm Chu Chu mới yêu thích một người, bà làm sao có thể nhẫn tâm ngăn cản cháu mình? Bà làm sao có thể nhẫn tâm nhìn đứa cháu ngoại duy nhất của mình buồn khổ vì tình?
Rõ ràng buổi trưa nay mọi người còn đang vui vẻ hòa thuận chuẩn bị ăn bữa cơm đoàn viên với nhau, sao bỗng dưng liền, liền thành như bây giờ…
Ông Chu nghe tiếng bà khóc nức nở, nghiêng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, tay nắm quải trưởng thật chặt, thật lâu sau mới thở dài.
Đều là nghiệt.
Trời còn chưa sáng, Dư Sơ Lâm đã tỉnh ngủ, thấy Lương Chu ngủ rất sâu nên hắn không dám động làm thức người, chỉ lấy trộm điện thoại di động chạy đến ban công dựa vào ghế nằm và chơi di động.
Mới vừa vào chim cánh cụt, đã thấy tích tích vang lên tin nhắn Chu Hòa gửi tới. Hắn che tiếng báo di động, quay đầu nhìn Lương Chu một cái, khi thấy hắn vẫn ngủ thì vội quay đầu điều chỉnh di động về chế độ im lặng, click mở tin nhắn của Chu Hòa.
Bán hồ: Người anh em, đừng nói tớ không giúp cậu nhé, tớ vừa mới đến bệnh viện thăm bà nội, ngoan ngoãn, còn chưa có vào tới cửa đã nghe thấy ông nội rống lên, sau đó bà nội liên thanh mắng ông nội một trận… Sau đó, bà nội liền khóc! Khóc đó!
Bán hồ: Tớ nghe thấy bà nội đang nói cái gì mà tùy nó đi, hình như là nói về chuyện của anh họ, giống như bà nội muốn thỏa hiệp… Không cần nói là tớ mật báo nhé!
Bán hồ: Ai, anh họ thật sự thích đàn ông sao? Quả thực là tiền vệ khốc huyễn* , tớ nói cho cậu hay, lần trước tớ mua được một đĩa phim rất đẹp, vai chính trò chơi rất đẹp trai, hưng phấn chạy về nhà mở chơi, kết quả… balabala… Thật mệt tên bán trò chơi hố tớ, bán cho tớ loại trò chơi này! Không biết xấu hổ!
Bán hồ: Nhưng trò chơ này thật ra anh họ có thể chơi… Nói cho tớ biết, hai người rốt cuộc trốn đi chỗ nào du lịch vậy, nhớ mang quà về cho tớ đấy!
Bán hồ: Cuối cùng, biết anh họ thích người con trai nào không, chẳng lẽ là Lăng Xuân? Đừng nói là cậu không biết nhé, nào, trộm nói cho tớ biết đi, tớ cam đoan sẽ không nói cho người khác biết đâu!
Tùy nó thôi? Khóc? Dư Sơ Lâm nhíu mày, lật đi lật lại xem tin nhắn kia của Chu Hòa nhiều lần, trong lòng vừa chờ mong vừa lo lắng, có chút hồi hộp nôn nóng. Chẳng lẽ bà ngoại thật sự bắt đầu thỏa hiệp? Quá nhanh đi, có phải là Chu Hòa nghe nhầm không… còn khóc nữa… bà ngoại mới vào bệnh viện, hiện giờ cảm xúc không tốt lại khóc, có ảnh hưởng tới thân thể không? Cái gì tích tụ thành bệnh linh tinh…
“Đang nghĩ gì vậy?” Lương Chu đi ra, vịn tay vào ghế nằm, ôm lấy bờ vai của hắn, mặt dính sát vào hỏi.
“Đánh thức anh ạ?” Dư Sơ Lâm hoàn hồn, nghĩ nghĩ, đưa điện thoại di động cho hắn: “Chu Hòa vừa gửi tin nhắn trong chim cánh cụt, anh nhìn xem đi.”
“Tiểu Hòa?” Lương Chu tò mò, nhìn điện thoại hắn đưa, trầm tư hồi lâu mới đột nhiên cười lớn tiếng, cúi đầu hôn trán hắn một cái, nói: “Thành công đã một nửa, lấy sự hiểu biết của anh với bà ngoại, bà hơn nửa là thỏa hiệp.”
“Thật sự thỏa hiệp?” Dư Sơ Lâm nghiêng đầu nhìn hắn, vẫn không chịu tin: “Có phải là Chu Hòa nghe lầm không? Không giống như trong suy nghĩ của em… Còn có bà ngoại khóc… Đều là chúng ta sai.”
“Đừng có nghĩ nhiều, mọi chuyện đều có anh xử lý, đừng lo lắng.” Lương Chu xoa xoa tóc hắn, kéo hắn đứng dậy: “Được rồi, đi rửa mặt trước đi, có lẽ du lịch xong chúng ta có thể về Chu gia rồi.”
“Thật sự? Nhanh như vậy?”
“Nếu bà ngoại thật sự đã thỏa hiệp.”
Dư Sơ Lâm nghe hắn nói chắc chắn như vậy thì hơi vững tâm nhưng vẫn nhịn không được lẩm bẩm: “Nhưng nghe nói bà ngoại khóc mà anh vẫn vui vẻ như vậy, đúng là cháu bất hiếu.”
Bước chân Lương Chu dừng lại, ngay sau đó lại kéo hắn đi tiếp về phía trước, ánh mắt ảm đạm, gật đầu: “Anh đúng là bất hiếu thật.”
“Anh…” Tiếng nói Dư Sơ Lâm nhỏ đi, mặt áy náy —— mặt ngoài anh hắn bình tĩnh như vậy nhưng tóm lại trong lòng vẫn không hề dễ chịu đi, là hắn nói sai rồi.
Lương Chu quay đầu lại nhìn hắn, giơ tay xoa tóc hắn, dịu dàng nói: “Về sau cùng anh bồi thường tốt cho bà ngoại nhé?”
“Vâng.” Dư Sơ Lâm nắm chặt hắn tay.
Phong cảnh đẹp làm các du khách tâm tình cũng tốt đẹp, Dư Sơ Lâm ôm một ván lướt sóng mới mua, vứt bỏ những cảm xúc rối rắm thì khí thế ngất trời: “Anh, anh nói xem, lướt sóng nên lướt hướng nào?”
Lương Chu nhìn bọn nhỏ mang phao cứu sinh bơi ở khu vực biển cạn, cau mày nhìn hắn, hỏi: “Sơ Lâm, em … biết bơi không?”
Rắc ——
Dư Sơ Lâm bị một tia chớp* đánh choáng váng. (nguyên văn: Đạo thiên lôi phách)
Hắn ôm chặt ván lướt sóng, cứng đờ quay đầu nhìn Lương Chu, lắc đầu: “Em… không biết…”
Không biết bơi còn dám đi lướt sóng? Ngại sống* sao? (nguyên văn là mạng dài/lớn)
Lương Chu đen mặt, tóm hắn đi trở về.
“Anh, làm, làm gì? Chúng ta vừa mới tới, chẳng lẽ không chơi sao?” Dư Sơ Lâm quay đầu nhìn biển lớn bao la xinh đẹp phía sau, khô khan hỏi, lòng tràn đầy không tình nguyện. Không biết bơi chỉ là một chút xíu sai lầm thôi, bọn họ lần này du lịch tới đây là vì để lướt sóng, nếu không thể thì… Không!
Lương Chu không để ý tới giãy dụa nhỏ bé cũng như phản kháng nhỏ bé của hắn, kiên quyết* kéo hắn trở về, nói: “Đi mua phao cứu sinh, khi nào em biết bơi thì khi đó chúng ta đi lướt sóng.”
Dư Sơ Lâm há to miệng, sau đó lau mặt, nắm tay, chỉ là học bơi thôi, hắn có thể.
Trên đời này có một thứ được gọi là “Tôi cho rằng tôi có thể.”
Nỗ lực cả một ngày, rốt đầy bụng nước biển mà chỉ có thể học được kiểu bơi chó cơ bản, Dư Sơ Lâm bi phẫn*! Dựa vào cái gì Lương Chu có thể tự do bơi bướm, bơi ếch các loại mà hắn chỉ biết mỗi bơi chó.
Lương Chu buồn cười giữ chặt hắn, khuyên nhủ: “Được rồi, chúng ta không lướt sóng nữa, nơi này còn có nhiều trò hay khác, anh đưa em đi dạo, nhé?”
“Anh đang cười nhạo em?” Dư Sơ Lâm trừng mắt.
“Không có.” Lương Chu nhanh chóng lắc đầu, bộ dáng rất chân thành đáng tin, toàn thân đều tràn ngập hơi thở tình nhân thành thục biết săn sóc, dường như mặt cười lúc trước chỉ là ảo giác.
Dư Sơ Lâm nhe răng: “Lừa quỷ à, không học nữa, đi thôi, chúng ta về khách sạn nào!”
Lương Chu sờ lên khuôn mặt đen sạn một tầng, gật đầu: “Được rồi, sau khi trở về anh giúp em bôi kem dưỡng da, miễn cho da bị rách đỏ.” Dư Sơ Lâm có làn da trắng, lại ít phơi nắng nên không cẩn thận phơi nắng cả ngày sẽ rất dễ bị thương.
Dư Sơ Lâm sờ mặt mình, trong mắt thì có một tia tính kế, vui vẻ gật đầu: “Tốt, anh nhất định phải bôi cẩn thận giúp em.”
Trở về khách sạn, hắn tắm thật nhanh, sau đó tùy tiện mặc một cái quần lót rồi đi ra ngoài.
“Sơ Lâm, em…” Lương Chu bị cả tảng lớn màu da của hắn trừng bày trước mặt, bất đắc dĩ mở miệng.
Dư Sơ Lâm bò lên giường, quay đầu vẫy tay với Lương Chu, cười rất thuần khiết: “Như này rất thuận tiện cho bôi thuốc, đến đây đi, không cần khách khí.”
Lương Chu ngồi ở mép giường, ánh mắt đảo qua đường cong lưng xinh đẹp, cái eo mê người, cái mông cong vểnh và đôi chân dài thẳng tắp của hắn mà cảm thấy có chút nóng, khàn khàn nói: “Sơ Lâm, đừng đùa nữa.”
“Là anh nói muốn bôi giúp em, nhanh lên nào.” Dư Sơ Lâm mới mặc kệ hắn làm sao, không ngừng thúc giục.
Gia hỏa thù dai.
Lương Chu buồn cười lắc đầu, hít sâu cưỡng chế tâm tư, bắt đầu chuyên tâm bôi thuốc chữa trị cho hắn.
Da trên vai Dư Sơ Lâm có chút đỏ lên, có nơi thậm chí còn có chút tróc da, hắn nhíu mày, tâm tư bay bổng cũng biến mất, bôi thuốc càng thêm cẩn thận.
“Ư…” bả vai bị nhức mỏi được xoa nắn, Dư Sơ Lâm thoải mái rên rỉ ra tiếng, giật giật bả vai: “Anh, toàn thân em đều đau xót, anh giúp em xoa xoa nhé.”
Tay Lương Chu ngừng lại một chút, hô hấp dồn dập.
Hắn giơ tay, xoa eo.
“A…”
Cau mày, bóp chân,
“Ưm…”
Mặt đen, bóp cổ.
“A… Khụ khụ, nhẹ chút nhẹ chút, gáy đau quá.” Dư Sơ Lâm giãy giụa.
Động tác Lương Chu dừng một chút, ngay sau đó càng dùng sức đè xuống, trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích, em mỗi ngày đều chỉ có động tác cúi đầu viết lách, hôm nay ngửa đầu bơi cả một ngày, cơ bắp cổ đều sớm cứng đờ rồi, anh xoa bóp giúp em, sẽ có chút đau, kiên nhẫn chút đi.”
“Không không không, em không cần, chúng ta tiếp tục … Á! Đau quá! Anh, anh mau buông ra, buông ra!”
…
Sau đó như vậy, lại như vậy, lại tiếp tục như vậy… Dư Sơ Lâm cứ “ư ưm a á” “a á ô ô” một phen, một ngày đẹp cứ trôi qua như vậy.
Sau khi mọi việc kết thúc, Dư Sơ Lâm nửa chết nửa sống nằm ở trên giường, tiểu ác ma có tên là trả thù trong lòng bắt đầu ngo ngoe rục rịch, nghiêng cái thân, chỉ chỉ vào ngực mình: “anh, bôi thuốc sau phơi nắng, phía trước đi.”
Lương Chu đứng ở mép giường ôm ngực nhìn hắn, nhướng mày: “Em chắc chắn?”
Dư Sơ Lâm có chút chột dạ, liếm liếm môi, không biết sợ tiếp tục tìm đường chết: “Chắc chắn luôn, tới đây nào!”
“Tốt, đây chính là do em nói.” Lương Chu cởi ra áo trên, nhào tới: “Trước khi bôi, anh sẽ giúp em xoa bóp toàn thân một lượt.”
Dư Sơ Lâm kinh hãi, xoay người muốn chạy trốn, bất đắc dĩ tay chân lại rụng rời nên không tránh được mà ngã nhào, kêu rên: “Cứu mạng —— buông em ra… Yamete (đừng mà)…”
“Hử?” Lương Chu híp mắt, càng dùng sức đè hắn lại, miệng cong: “Ngược lại không ít đi, đứa bé hư thì sẽ bị trừng phạt, đừng động.”
“Ngao——”
Bị cầm thú một lần, Dư Sơ Lâm mềm như bông đặt mình vào bồn tắm, cẩn thận tắm rửa.
Lương Chu dựa lưng vào giường xem TV, thấy hắn đỏ bừng cả mặt đi ra thì trong mắt mang nụ cười: “Thoải mái không?”
“Thoải mái!” Loại cảm giác toàn thân nhẹ nhàng đúng là quá tuyệt vời! Hắn hưởng thụ duỗi người một cái, nhảy lên giường ôm lấy cổ Lương Chu, hôn một ngụm: “Anh, anh thật là lợi hại!”
“Ừ.” Lương Chu ôm hắn vào trong ngực, trong lòng thì rất hưởng thụ, cúi đầu hôn hắn: “Anh gọi điện thoại cho bà ngoại.”
Dư Sơ Lâm sửng sốt.
“Trộm gọi, ông ngoại không biết.” Lương Chu bổ sung, cười nói: “Bà ngoại không định can thiệp vào chuyện của chúng ta, nhưng ông ngoại thì chúng ta phải tự tìm cách thuyết phục.”
“Thật sự?” Hắn ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu, ngay sau đó lại khổ sở cau mày: “Làm sao thuyết phục đây? Ông ngoại cố chấp như vậy, còn có thân thể bà ngoại thế nào?”
“Nghe tiếng nói thì thấy dường như tinh thần bà ngoại không tệ lắm, sau đó anh lại gọi điện thoại hỏi cậu út một chút, còn ông ngoại thì… Chỉ có thể tốn chút thời gian thôi.” Lương Chu xoa xoa tóc hắn, cảm thấy cảm giác không tệ, lại xoa xoa tiếp: “Chúng ta cái gì cũng không cần làm, chỉ cần chờ ông ngoại chủ động liên lạc chúng ta, vấn đề là thời gian.”
“Không chủ động liên lạc?”
“Không chủ động liên hệ.” Lương Chu thả lỏng dựa vào đầu giường, giải thích: “Tính cách ông ngoại rất bảo thủ cố chấp, chúng ta càng chủ động thì ông càng kháng cự, việc này cần chính ông nghĩ thông suốt, đương nhiên, chúng ta có thể lấy lòng bà ngoại một chút, để bà ngoại nói giúp chúng ta vài lời hay.”
Dư Sơ Lâm đã hiểu ý của hắn, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống hơn nửa, hưng phấn nói: “Vậy ngày mai chúng ta liền đi mua quà cho bà ngoại để lấy lòng bà đi.”
“Ừ.” ương Chu gật đầu.
Thành phố B, Chu gia.
Chu Hòa tặc lưỡi cất điện thoại, nhỏ giọng: “Bà ơi, bà thật sự đồng ý chuyện của anh họ …”
Bà Chu xua xua tay, thở dài: “Tùy nó đi.”
“Khụ, vậy cái kia…” Biểu tình Chu Hòa hơi tò mò, len lén xít lại gần: “Vậy anh họ thích là ai ạ? Ba mẹ cháu đều bảo rằng không biết, ông ngoại vừa nhắc tới cái này thì tức giận… Cháu đã lén dùng phương pháp loại trừ một lần, cho nên anh họ, anh ấy thật sự là…”
Lông mày bà Chu nhảy dựng lên, ưu thương đầy mặt, gắt gao trợn mắt trừng hắn.
Hắn bị trừng đến khẩn trương, nuốt nước miếng, nói tiếp: “Người anh họ thích… Sẽ không phải là cháu chứ… Bà xem, không có khả năng là anh Lăng Xuân, mấy người Trương Khiêm anh họ cũng không hề giống như rất để ý, anh họ lại không có đối tượng xì căng đan, tính đi tính lại…”
“…” Bà Chu không trừng hắn nữa, đổi sang dùng quải trượng gõ hắn: “Cháu cái tên gián điệp nhỏ này, bà để cho cháu đoán mò này! Để cho cháu đoán mò này! Cháu đi học đàng hoàng cho bà, nếu thi đại học mà điểm quá kém, bà sẽ để ông nội cháu đánh cháu.”
“A, đau! Bà ơi tha mạng cháu đi!” Chu Hòa vội nhảy cà tưng né tránh, trên mặt thì nở nụ cười như ý: “Bây giờ ngay cả cháu cũng đã loại bỏ, cho nên người anh họ thích thật sự là Sơ —— ngao ngao, đau quá bà ơi, đừng đánh, đừng đánh cháu.”
“Nhãi ranh, về sau anh cháu gọi điện thoại tới thì đừng có nhận cho bà, con cháu bất hiếu, cả đám đều bất hiếu, đi đi, đi một chút đi! Đừng có quầy rầy sự thanh tịnh của bà!” Bà Chu xua xua tay ghét bỏ hắn, sau đó khí dồn đan điền, rống to phía thư phòng: “Ông già, Tiểu Hòa nó lại không nghe lời, ông mau tới đi!”
“Đừng mà bà nội ơi! Cháu đi cháu đi ngay đây, bà đừng gọi ông nội tới đánh cháu… Bà nội, bà yên tâm, cháu sẽ không nói cho những người khác. Đây là bí mật, bí mật đó, bà nghỉ ngơi cho khỏe nhé, cháu, cháu về nhà t rước.” Vừa nói xong, hắn liền thò đầu liếc mắt nhìn bên ngoài, khi thấy ông mình còn chưa đi ra thì thở phào một cái, chạy như điên.
Đây chính là tin tức cực lớn, người anh họ thích không ngờ lại là Sơ Lâm… Cũng không biết Sơ Lâm có biết việc này không nhỉ? Hay là dùng bí mật này để lừa anh họ một chút? A hắc hắc, cảm giác cuộc sống náo nhiệt sau này thật là thích.
Chu Hòa vừa đi thì căn phòng chỉ còn lại mình bà Chu, bà ngồi lẳng lặng thật lâu mới đứng dậy về phòng, mở album xem ảnh chụp của Chu Thanh Nhã, vuốt ve thật lâu và thở dài.
“Thanh Nhã à, nếu như con vẫn còn… Con có đồng ý với Chu Chu việc này không? Mẹ làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai…”
Trong hình, thiếu nữ đang cười vui vẻ, bộ dáng không biết thế sự.
“Thật ra thì đi rồi cũng tốt…” Bà ngồi lên giường, giơ tay lau hốc mắt của mình: “Đi rồi sẽ không còn nhọc lòng những chuyện thế này… Thanh Nhã, mẹ nên làm gì đây…”
Khi ông Chu đẩy cửa đi vào liền dừng động tác một chút, ông nắm chặt tay đóng cửa lại.
Ngày thứ năm đến đảo X, hai người nghênh đón một người bạn không mời mà đến.
Diêm Khải Văn mặc quần đen mang kính dâm, cười tủm tỉm “ngẫu nhiên gặp được” với hai người trên bờ cát..
Tìm một quán cà phê ngồi xuống, Lương Chu cau mày nhìn hắn: “Sao anh biết bọn tôi ở đây?”
” Dùng chút thủ đoạn nhỏ hỏi đám bạn kia của anh.” Diêm Khải Văn nhún vai: “Bạn hợp tác với tôi đã vứt bỏ tôi, tôi đuổi theo hỏi chút nguyên nhân chắc là không sao đi. Còn nữa, tôi không phải là nghe lời bác tôi nên anh đừng có đuổi tôi đi, tôi tới đây là vì chuyện làm ăn thôi.”
Xem ra là Triệu Tri nói.
Chân mày đang nhíu của Lương Chu giãn ra, nói: “Anh nghĩ quá nhiều, tính tình Diêm Duy tệ hơn tôi nghĩ, còn tiếp tục chuyện hợp tác e rằng ông ta càng làm ầm ĩ, vẫn nên chấm dứt cho chút thanh tĩnh.”
“Ai ai, đừng vậy.” Diêm Khải Văn mặt đầy đau khổ: “Tôi không thể không biết phân biệt công tư, chuyện hợp tác với anh là chuyện của tôi, tôi không làm ầm ĩ, chúng ta có chuyện dễ thương lượng.”
“Các người đều là họ Diêm.” Lương Chu nhớ tới Diêm Duy ngày đó không chút phong độ làm ầm ĩ thì đen mặt: “Diêm Duy ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống sinh hoạt gia đình tôi, tôi không muốn có bất kỳ dính dáng gì tới ông ta.”
“Yên tâm, tạm thời sẽ không có dính dáng.” Diêm Khải Văn thở dài: “Bối Bối đang làm ầm ĩ ở nhà, bác ấy đã chạy về hôm trước, tạm thời sẽ không gây phiền toái tới anh. Ừm, Bối Bối, chính là Diêm Bối, là... em gái anh.”
Lương Chu không nói tiếp.
“Được rồi, chúng ta không nói cái này nữa, nói về chuyện hợp tác đi.” Vẻ mặt Diêm Khải Văn lại suy sụp tiếp, giọng nói kéo dài: “Tiến quân vào thị trường quốc nội là hạng mục đầu tiên tôi tự chủ trì, anh sẽ không nhẫn tâm nhìn tôi bị thất bại, đúng không?”
“Nhẫn tâm.” Lương chu không chút lưu tình mở miệng.
Diêm Khải Văn choáng váng, sau đó rối rắm, “Tôi biết bác tôi làm việc anh không thích nhưng việc nào ra việc đấy, Thanh Trì cũng đã đầu tư hạng mục này không ít tiền, chỉ vì bác trai tôi mà ném tiền xuống sông, anh cảm thấy được sao?”
“Không có lời.” Lương Chu đẩy cốc nước trái cây cho Dư Sơ Lâm, rất bình tĩnh, nói: “Nhưng nếu có thể hố Diêm Duy thì vẫn rất có lời.”
Không lời gì để nói.
Ánh mắt Diêm Khải Văn tràn đầy cầu xin nhìn Dư Sơ Lâm, “Sơ Lâm, anh trai em quá cố chấp, em khuyên nhủ hắn đi.”
“Không muốn.” Dư Sơ Lâm dứt khoát lắc đầu, mỉm cười, “Em nghe anh trai em, anh em quyết định tuyệt đối không sai.”
“…”
Em em đồng tam là điều hắn ghét nhất, không gì sánh nổi!
Yên lặng mười phút.
Diêm Khải Văn: “Lương Chu, nếu hợp tác lần này chấm dứt, vậy anh sẽ không có bất kỳ thứ gì kiềm chế thủ đoạn của bác trai tôi, anh nên suy nghĩ thật kỹ lần nữa.”
Động tác khuấy cà phê của Lương Chu dừng một chút, giương mắt nhìn hắn, “Nếu lần sau Diêm Duy còn tiếp tục ồn ào nữa.”
“Cái gì?” Diêm Khải Văn có chút không hiểu ý của hắn.
“Vậy thì hợp đồng kết thúc, còn nữa, tôi yêu cầu sửa đổi điều khoản hợp đồng, nếu còn tiếp tục hợp tác, đầu tư gấp đôi.” Đầu tư gấp đôi cũng chính là nguy hiểm nhân đôi, lấy sự cẩn thận của Diêm Duy, nếu chỉ là vì tiền cũng sẽ thu liễm một chút.
Diêm Khải Văn nghĩ lại lời hắn nói, mắt sáng lên, sau đó mặt lại đen.
——*! Nói chuyện vì sao phải thở hổn hển như vậy! Đồng ý tiếp tục hợp tác thì cứ nói thẳng đi, lại còn phải thêm nếu như này nọ nữa, trái tim hắn không khỏe đâu.
P/s: * 酷 越 Khốc huyễn: Khốc trong tàn khốc, huyễn trong khoe khoang
Nguyên văn là kiên định bất di: giữ vững ý định, ý chí, không dao động trước mọi khó khăn, trở lực
Bi phẫn: đau thương và căm giận, uất ức đến cao độ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.