Chương 7
Anan
17/09/2024
Câu chuyện lấp lửng ám chỉ vụ án xác c.h.ế.t nổi trên hồ Trừng Tâm đang gây xôn xao dư luận gần đây.
Thoại bản vừa ra mắt đã lập tức bị mua sạch.
Hoàng đế tức giận, ra lệnh niêm phong và tìm ra tác giả ngay lập tức.
Đáng tiếc, Kinh Đô Bách Hiểu Sinh như một làn sương mờ, không thể điều tra được.
Tuy nhiên, "Họa Bì Ký" lại càng trở nên nổi tiếng vì sự cấm đoán nghiêm ngặt của triều đình.
Chỉ có người bị giẫm phải chỗ đau mới nhảy dựng lên điên cuồng như vậy.
Trong một thời gian, "Họa Bì Ký" khiến giấy ở Lạc Dương trở nên đắt đỏ.
Khắp phố phường, mọi người tranh nhau sao chép, cấm cũng không được.
Thanh danh của Thái tử trong dân gian đã rơi xuống tận đáy vực.
Ý dân khó có thể làm trái.
Hoàng đế buộc phải phế truất Thái tử để duy trì hình tượng anh minh của mình.
Thái tử bị phế, giáng xuống làm Thọ Xuân quận vương.
Tuy nhiên, hắn vẫn được phép ở lại kinh thành.
Có đại thần thỉnh cầu lập Vĩnh vương làm Thái tử, Hoàng đế giữ lại tấu chương, không đưa ra ý kiến.
Để Đông cung bị bỏ không.
Phục Linh rất không hiểu: "Đã đến nước này rồi, tại sao Thái tử vẫn có thể ở lại kinh thành?"
Khoản Đông nhẹ nhàng giải thích cho nàng ta: "Đây là kế hoãn binh của Bệ hạ, đợi mọi chuyện lắng xuống, sẽ phục lập Thái tử."
Phục Linh nhíu mày, phẫn nộ bất bình: "Hắn ta hại c.h.ế.t nhiều mạng người như vậy, sao còn có thể làm Thái tử một nước chứ?"
Ta nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, nhếch mép cười nhạo: "Đối với Bệ hạ của chúng ta, Thọ Xuân quận vương làm Thái tử cũng không tệ, vừa có thể đi tìm ngọc trai phương Nam xa xôi vạn dặm cho người, vừa có thể giúp người xử lý chính vụ quốc gia, so với đó, mấy mạng sống của đám tỳ nữ kia, có đáng là gì."
Huống chi, nhà họ Tiết thế lực ngập trời, chỉ cần Tiết Tể Tướng và Hoàng Hậu còn đó, Thái tử vẫn mãi là Thái tử.
Chỉ có đ.â.m d.a.o vào tim Hoàng thượng, hắn mới thấy đau, mới nhẫn tâm phế truất Thái tử.
Quý phi vô cùng tò mò, hỏi ta làm cách nào để hồ trong phủ Thái tử thông với hồ Trừng Tâm.
Ta khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc lắc chén trà trong tay.
Nước trà trong vắt dập dờn gợn sóng.
Sông ngòi hồ ao, có khi bề ngoài trông xa cách, kỳ thực bên dưới lại thông nhau chằng chịt.
E rằng chính Thái tử cũng không biết, hồ ngắm cảnh trong phủ mình lại thông với hồ Trừng Tâm ở ngoại ô kinh thành.
Nếu không, cũng chẳng dám ngang nhiên ném xác xuống hồ, tự cho là không có sơ hở.
Mấy hôm trước, Trương Văn Cảnh đến Đông cung khám bệnh định kỳ.
Sau khi ông ấy rời đi, vị Đại quản sự phụ trách việc mua sắm của phủ Thái tử đột nhiên lâm bệnh.
Công việc mua sắm bỗng dồn lên đầu vị Nhị quản sự vốn có tính tham lam kia.
Nhị quản sự so sánh giá cả khắp nơi, quyết định bỏ qua của hàng nhà họ Trương vốn thường được phủ sử dụng.
Thay vào đó, ông ta mua vào một nhóm nô bộc với giá rẻ từ một thương nhân nhỏ đến từ phương Nam.
Trong số những nô bộc này, có vài kẻ bơi lội cực kỳ giỏi.
Giá mà Nhị quản sự tinh ý hơn một chút, ắt hẳn đã nhận ra, gã thương buôn nhỏ kia sau khi bán xong đám người, liền biến mất không để lại dấu vết.
Rồi sau khi Thái tử gặp nạn, đám nô bộc mới mua kia cũng bỗng dưng biến mất không một lời giải thích.
Chỉ là khi ấy, Đông cung đã sụp đổ, người người tan tác như bầy khỉ mất cây.
Mỗi người chỉ biết lo cho mạng sống của chính mình, nào ai còn bận tâm đến tung tích của mấy tên đầy tớ thấp hèn.
Ta đã nói rồi, kẻ muốn báo thù, đâu chỉ có mình ta.
Thái tử gặp nạn, người lo lắng nhất chính là Tiết Tể Tướng.
Ông ta muốn tìm người bàn bạc, nhưng tiếc thay, Hoàng hậu vẫn đang bị giam lỏng.
Dù e dè Tiết gia, nhưng Hoàng đế vẫn không khỏi chán ghét Hoàng hậu vì những thủ đoạn tàn nhẫn khiến hậu cung vắng bóng tiếng trẻ con.
cung Khôn Ninh bị vây chặt như thùng sắt, người của Hồng Hỉ và Ngự lâm quân canh gác nghiêm ngặt, ngay cả một chút tin tức cũng không thể lọt vào.
Cùng lúc đó, Quý phi lâm bệnh nặng.
Cánh cửa cung Sùng Hoa rộng lớn đóng im ỉm, từ chối mọi sự thăm hỏi.
Trong cung, người cuối cùng có thể áp chế ta về địa vị đã không còn nữa.
Một lời đồn đại lặng lẽ lan ra từ Khâm Thiên giám.
Họ nói số mệnh của ta cao quý, nhất định sẽ trở thành Hoàng hậu.
Hoàng hậu và Quý phi trước đây quyền lực ngập trời, chính là vì cản đường ta nên mới có kết cục như ngày hôm nay.
Các phi tần và cung nhân càng thêm cung kính trước ta.
Thoại bản vừa ra mắt đã lập tức bị mua sạch.
Hoàng đế tức giận, ra lệnh niêm phong và tìm ra tác giả ngay lập tức.
Đáng tiếc, Kinh Đô Bách Hiểu Sinh như một làn sương mờ, không thể điều tra được.
Tuy nhiên, "Họa Bì Ký" lại càng trở nên nổi tiếng vì sự cấm đoán nghiêm ngặt của triều đình.
Chỉ có người bị giẫm phải chỗ đau mới nhảy dựng lên điên cuồng như vậy.
Trong một thời gian, "Họa Bì Ký" khiến giấy ở Lạc Dương trở nên đắt đỏ.
Khắp phố phường, mọi người tranh nhau sao chép, cấm cũng không được.
Thanh danh của Thái tử trong dân gian đã rơi xuống tận đáy vực.
Ý dân khó có thể làm trái.
Hoàng đế buộc phải phế truất Thái tử để duy trì hình tượng anh minh của mình.
Thái tử bị phế, giáng xuống làm Thọ Xuân quận vương.
Tuy nhiên, hắn vẫn được phép ở lại kinh thành.
Có đại thần thỉnh cầu lập Vĩnh vương làm Thái tử, Hoàng đế giữ lại tấu chương, không đưa ra ý kiến.
Để Đông cung bị bỏ không.
Phục Linh rất không hiểu: "Đã đến nước này rồi, tại sao Thái tử vẫn có thể ở lại kinh thành?"
Khoản Đông nhẹ nhàng giải thích cho nàng ta: "Đây là kế hoãn binh của Bệ hạ, đợi mọi chuyện lắng xuống, sẽ phục lập Thái tử."
Phục Linh nhíu mày, phẫn nộ bất bình: "Hắn ta hại c.h.ế.t nhiều mạng người như vậy, sao còn có thể làm Thái tử một nước chứ?"
Ta nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, nhếch mép cười nhạo: "Đối với Bệ hạ của chúng ta, Thọ Xuân quận vương làm Thái tử cũng không tệ, vừa có thể đi tìm ngọc trai phương Nam xa xôi vạn dặm cho người, vừa có thể giúp người xử lý chính vụ quốc gia, so với đó, mấy mạng sống của đám tỳ nữ kia, có đáng là gì."
Huống chi, nhà họ Tiết thế lực ngập trời, chỉ cần Tiết Tể Tướng và Hoàng Hậu còn đó, Thái tử vẫn mãi là Thái tử.
Chỉ có đ.â.m d.a.o vào tim Hoàng thượng, hắn mới thấy đau, mới nhẫn tâm phế truất Thái tử.
Quý phi vô cùng tò mò, hỏi ta làm cách nào để hồ trong phủ Thái tử thông với hồ Trừng Tâm.
Ta khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc lắc chén trà trong tay.
Nước trà trong vắt dập dờn gợn sóng.
Sông ngòi hồ ao, có khi bề ngoài trông xa cách, kỳ thực bên dưới lại thông nhau chằng chịt.
E rằng chính Thái tử cũng không biết, hồ ngắm cảnh trong phủ mình lại thông với hồ Trừng Tâm ở ngoại ô kinh thành.
Nếu không, cũng chẳng dám ngang nhiên ném xác xuống hồ, tự cho là không có sơ hở.
Mấy hôm trước, Trương Văn Cảnh đến Đông cung khám bệnh định kỳ.
Sau khi ông ấy rời đi, vị Đại quản sự phụ trách việc mua sắm của phủ Thái tử đột nhiên lâm bệnh.
Công việc mua sắm bỗng dồn lên đầu vị Nhị quản sự vốn có tính tham lam kia.
Nhị quản sự so sánh giá cả khắp nơi, quyết định bỏ qua của hàng nhà họ Trương vốn thường được phủ sử dụng.
Thay vào đó, ông ta mua vào một nhóm nô bộc với giá rẻ từ một thương nhân nhỏ đến từ phương Nam.
Trong số những nô bộc này, có vài kẻ bơi lội cực kỳ giỏi.
Giá mà Nhị quản sự tinh ý hơn một chút, ắt hẳn đã nhận ra, gã thương buôn nhỏ kia sau khi bán xong đám người, liền biến mất không để lại dấu vết.
Rồi sau khi Thái tử gặp nạn, đám nô bộc mới mua kia cũng bỗng dưng biến mất không một lời giải thích.
Chỉ là khi ấy, Đông cung đã sụp đổ, người người tan tác như bầy khỉ mất cây.
Mỗi người chỉ biết lo cho mạng sống của chính mình, nào ai còn bận tâm đến tung tích của mấy tên đầy tớ thấp hèn.
Ta đã nói rồi, kẻ muốn báo thù, đâu chỉ có mình ta.
Thái tử gặp nạn, người lo lắng nhất chính là Tiết Tể Tướng.
Ông ta muốn tìm người bàn bạc, nhưng tiếc thay, Hoàng hậu vẫn đang bị giam lỏng.
Dù e dè Tiết gia, nhưng Hoàng đế vẫn không khỏi chán ghét Hoàng hậu vì những thủ đoạn tàn nhẫn khiến hậu cung vắng bóng tiếng trẻ con.
cung Khôn Ninh bị vây chặt như thùng sắt, người của Hồng Hỉ và Ngự lâm quân canh gác nghiêm ngặt, ngay cả một chút tin tức cũng không thể lọt vào.
Cùng lúc đó, Quý phi lâm bệnh nặng.
Cánh cửa cung Sùng Hoa rộng lớn đóng im ỉm, từ chối mọi sự thăm hỏi.
Trong cung, người cuối cùng có thể áp chế ta về địa vị đã không còn nữa.
Một lời đồn đại lặng lẽ lan ra từ Khâm Thiên giám.
Họ nói số mệnh của ta cao quý, nhất định sẽ trở thành Hoàng hậu.
Hoàng hậu và Quý phi trước đây quyền lực ngập trời, chính là vì cản đường ta nên mới có kết cục như ngày hôm nay.
Các phi tần và cung nhân càng thêm cung kính trước ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.