Chương 8
Anan
17/09/2024
Hồng Hỉ không thể ngồi yên được nữa.
Hắn bưng một chiếc chén mã não hình đầu thú, được trang trí bằng chỉ tơ năm màu , nở nụ cười tươi rói bước vào cổng chính của cung Diên Khánh.
"Nương nương, nô tài đến để chuộc lỗi. Lần trước không biết điều đã đắc tội với nương nương, nô tài về nhà trằn trọc không yên, lòng dạ bồn chồn. Muốn đến tạ lỗi nhưng lại sợ làm phiền nương nương."
"Nô tài chỉ biết đi khắp nơi tìm kiếm những món đồ quý giá, mong sao tìm được thứ gì vừa mắt để mang đến tạ tội với nương nương và Phục Linh cô nương."
Hắn cúi mình thật thấp, cung kính bưng chiếc chén mã não hình đầu thú đến trước mặt ta.
Rồi lại ra hiệu bằng mắt, sai tiểu thái giám phía sau bưng một cái khay đến trước mặt Phục Linh.
Trên khay là một bộ đồ trang trí bằng ngọc hình 12 con giáp tinh xảo.
Ta thản nhiên cầm lấy chiếc chén hình đầu thú.
Một khối mã não nguyên vẹn được chạm khắc với năm màu sắc đan xen, đường nét tinh xảo, tự nhiên như không qua bàn tay con người.
Hồng Hỉ quả thật đã dụng tâm.
Một vật phẩm tinh xảo như thế này, ngay cả Hoàng đế cũng chưa từng thấy.
Đáng tiếc.
Tay ta buông lỏng, chén mã não rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Vật phẩm đắt tiền như vậy, âm thanh vỡ nát cũng chẳng khác gì một chiếc bát đĩa bình thường.
Ta nửa cười nửa không liếc nhìn Hồng Hỉ, nụ cười nịnh nọt trên mặt hắn lập tức đông cứng lại.
"Hồng tổng quản, xin lỗi, vừa rồi ta trượt tay."
"Khoản Đông, còn không mau đến dọn dẹp?"
Vừa dứt lời, Hồng Hỉ đột ngột ngẩng đầu lên.
Khoản Đông thản nhiên như không có ai, lặng lẽ thu dọn những mảnh vỡ mã não.
Hồng Hỉ đứng bên cạnh, ánh mắt âm trầm, sắc mặt tái xanh.
Mặt nạ đã bị xé toạc, không cần phải giả vờ khiêm nhường cung kính nữa.
Hắn đứng thẳng người, giọng nói lạnh lẽo: "Trân phi nương nương đã quyết tâm đối đầu với ta sao?"
“Nương nương hiện đang được sủng ái, nhưng hoa trong cung không có đóa nào nở mãi không tàn."
"Ta có trồng một cây mẫu đơn, hôm qua còn nở đẹp lắm, kết quả sau trận mưa đêm qua chỉ còn lại cành khô lá úa, thật mất hứng! Sau đó bị ta ném đi thật xa, nghe nói bị bỏ vào xe phân, cùng với những thứ bẩn thỉu kia đi làm phân bón rồi."
"Nương nương cũng như đóa hoa kiều diễm vậy, những năm này ta đã thấy nhiều rồi, hoa nở hoa tàn đều đã xem chán rồi, không có cái nào lâu dài. Từ khi Bệ hạ mới biết đi ta đã đi theo bên cạnh, nói một câu đại nghịch bất đạo, Bệ hạ là do một tay ta nuôi lớn. Nếu nương nương đã cố chấp rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách ta trở mặt vô tình."
Ta gọi một tiếng: "Hồng tổng quản dừng bước."
Hồng Hỉ quay người lại, vẻ mặt ngạo mạn.
"Bây giờ nương nương biết hối hận rồi sao? Đáng tiếc đã muộn rồi."
Ta khẽ mỉm cười: "Hối hận thì không dám, chỉ là muốn đính chính một chút. Ta xuất thân từ vùng biển Hợp Phố, từ nhỏ chưa từng thấy mẫu đơn, không hiểu gì về hoa nở hoa tàn, công công ví ta với hoa kiều diễm, hình như không ổn lắm."
"Không biết công công đã từng thấy hải quỳ chưa? Quê ta gọi là hoa biển, nếu nhất định phải ví người với hoa, vậy ta cũng nên là hoa biển mới đúng."
Hồng Hỉ cau mày, không hiểu ta đang nói gì.
Hắn phẫn nộ phất tay áo bỏ đi: "Hồ ngôn loạn ngữ, không biết nói gì!"
Ta đút tay vào tay áo, lặng lẽ nhìn hắn rời đi.
Hải quỳ có hình dáng giống đóa hoa, rực rỡ sắc màu, nhìn như vô hại, nhưng thực chất toàn thân mọc đầy xúc tu, mang độc tính kinh người.
Chúng giỏi nhất là dùng vẻ ngoài xinh đẹp vô hại để mê hoặc đối thủ, sau đó, vào lúc dối thủ không đề phòng, tung ra đòn chí mạng.
Ngay cả những người thợ lặn ngọc trai giàu kinh nghiệm cũng không muốn dây vào chúng.
Ta khẽ ngân nga điệu dân ca quê nhà.
Trải qua đêm nay, ta đã thật sự đắc tội triệt để với Hồng Hỉ, hắn sẽ không ngồi yên nhìn ta lên ngôi Hoàng hậu.
Sáng hôm sau, ta cùng Phục Linh đến Phương Nghi điện thăm Dung tần.
Nàng ấy lại lâm bệnh.
Dung tần vốn là con gái của một vị quan văn lục phẩm ở Dư Hàng, ba năm trước được Hoàng đế để mắt đến trong chuyến tuần du phương Nam và mang về kinh thành.
Có lẽ khí hậu ở kinh đô khác với Giang Nam, từ khi vào cung, sức khỏe của Dung tần luôn không được tốt.
Dung tần có dung mạo thanh tú, xương cốt mảnh mai, giữa đôi mày ẩn chứa nét u buồn như sương khói Giang Nam.
Khi ta đến, Dung tần đang tựa vào đầu giường, mái tóc đen óng mượt, ánh mắt dịu dàng nhìn Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử mới hơn hai tuổi, sinh ra trắng trẻo xinh xắn, bước đi còn lảo đảo.
Cậu bé dang rộng đôi tay mũm mĩm, ôm chặt lấy chân Trương Văn Cảnh, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười khanh khách.
Ta khẽ ho một tiếng.
Bức tranh đầm ấm trong phòng bỗng chốc bị phá vỡ.
Hắn bưng một chiếc chén mã não hình đầu thú, được trang trí bằng chỉ tơ năm màu , nở nụ cười tươi rói bước vào cổng chính của cung Diên Khánh.
"Nương nương, nô tài đến để chuộc lỗi. Lần trước không biết điều đã đắc tội với nương nương, nô tài về nhà trằn trọc không yên, lòng dạ bồn chồn. Muốn đến tạ lỗi nhưng lại sợ làm phiền nương nương."
"Nô tài chỉ biết đi khắp nơi tìm kiếm những món đồ quý giá, mong sao tìm được thứ gì vừa mắt để mang đến tạ tội với nương nương và Phục Linh cô nương."
Hắn cúi mình thật thấp, cung kính bưng chiếc chén mã não hình đầu thú đến trước mặt ta.
Rồi lại ra hiệu bằng mắt, sai tiểu thái giám phía sau bưng một cái khay đến trước mặt Phục Linh.
Trên khay là một bộ đồ trang trí bằng ngọc hình 12 con giáp tinh xảo.
Ta thản nhiên cầm lấy chiếc chén hình đầu thú.
Một khối mã não nguyên vẹn được chạm khắc với năm màu sắc đan xen, đường nét tinh xảo, tự nhiên như không qua bàn tay con người.
Hồng Hỉ quả thật đã dụng tâm.
Một vật phẩm tinh xảo như thế này, ngay cả Hoàng đế cũng chưa từng thấy.
Đáng tiếc.
Tay ta buông lỏng, chén mã não rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Vật phẩm đắt tiền như vậy, âm thanh vỡ nát cũng chẳng khác gì một chiếc bát đĩa bình thường.
Ta nửa cười nửa không liếc nhìn Hồng Hỉ, nụ cười nịnh nọt trên mặt hắn lập tức đông cứng lại.
"Hồng tổng quản, xin lỗi, vừa rồi ta trượt tay."
"Khoản Đông, còn không mau đến dọn dẹp?"
Vừa dứt lời, Hồng Hỉ đột ngột ngẩng đầu lên.
Khoản Đông thản nhiên như không có ai, lặng lẽ thu dọn những mảnh vỡ mã não.
Hồng Hỉ đứng bên cạnh, ánh mắt âm trầm, sắc mặt tái xanh.
Mặt nạ đã bị xé toạc, không cần phải giả vờ khiêm nhường cung kính nữa.
Hắn đứng thẳng người, giọng nói lạnh lẽo: "Trân phi nương nương đã quyết tâm đối đầu với ta sao?"
“Nương nương hiện đang được sủng ái, nhưng hoa trong cung không có đóa nào nở mãi không tàn."
"Ta có trồng một cây mẫu đơn, hôm qua còn nở đẹp lắm, kết quả sau trận mưa đêm qua chỉ còn lại cành khô lá úa, thật mất hứng! Sau đó bị ta ném đi thật xa, nghe nói bị bỏ vào xe phân, cùng với những thứ bẩn thỉu kia đi làm phân bón rồi."
"Nương nương cũng như đóa hoa kiều diễm vậy, những năm này ta đã thấy nhiều rồi, hoa nở hoa tàn đều đã xem chán rồi, không có cái nào lâu dài. Từ khi Bệ hạ mới biết đi ta đã đi theo bên cạnh, nói một câu đại nghịch bất đạo, Bệ hạ là do một tay ta nuôi lớn. Nếu nương nương đã cố chấp rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách ta trở mặt vô tình."
Ta gọi một tiếng: "Hồng tổng quản dừng bước."
Hồng Hỉ quay người lại, vẻ mặt ngạo mạn.
"Bây giờ nương nương biết hối hận rồi sao? Đáng tiếc đã muộn rồi."
Ta khẽ mỉm cười: "Hối hận thì không dám, chỉ là muốn đính chính một chút. Ta xuất thân từ vùng biển Hợp Phố, từ nhỏ chưa từng thấy mẫu đơn, không hiểu gì về hoa nở hoa tàn, công công ví ta với hoa kiều diễm, hình như không ổn lắm."
"Không biết công công đã từng thấy hải quỳ chưa? Quê ta gọi là hoa biển, nếu nhất định phải ví người với hoa, vậy ta cũng nên là hoa biển mới đúng."
Hồng Hỉ cau mày, không hiểu ta đang nói gì.
Hắn phẫn nộ phất tay áo bỏ đi: "Hồ ngôn loạn ngữ, không biết nói gì!"
Ta đút tay vào tay áo, lặng lẽ nhìn hắn rời đi.
Hải quỳ có hình dáng giống đóa hoa, rực rỡ sắc màu, nhìn như vô hại, nhưng thực chất toàn thân mọc đầy xúc tu, mang độc tính kinh người.
Chúng giỏi nhất là dùng vẻ ngoài xinh đẹp vô hại để mê hoặc đối thủ, sau đó, vào lúc dối thủ không đề phòng, tung ra đòn chí mạng.
Ngay cả những người thợ lặn ngọc trai giàu kinh nghiệm cũng không muốn dây vào chúng.
Ta khẽ ngân nga điệu dân ca quê nhà.
Trải qua đêm nay, ta đã thật sự đắc tội triệt để với Hồng Hỉ, hắn sẽ không ngồi yên nhìn ta lên ngôi Hoàng hậu.
Sáng hôm sau, ta cùng Phục Linh đến Phương Nghi điện thăm Dung tần.
Nàng ấy lại lâm bệnh.
Dung tần vốn là con gái của một vị quan văn lục phẩm ở Dư Hàng, ba năm trước được Hoàng đế để mắt đến trong chuyến tuần du phương Nam và mang về kinh thành.
Có lẽ khí hậu ở kinh đô khác với Giang Nam, từ khi vào cung, sức khỏe của Dung tần luôn không được tốt.
Dung tần có dung mạo thanh tú, xương cốt mảnh mai, giữa đôi mày ẩn chứa nét u buồn như sương khói Giang Nam.
Khi ta đến, Dung tần đang tựa vào đầu giường, mái tóc đen óng mượt, ánh mắt dịu dàng nhìn Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử mới hơn hai tuổi, sinh ra trắng trẻo xinh xắn, bước đi còn lảo đảo.
Cậu bé dang rộng đôi tay mũm mĩm, ôm chặt lấy chân Trương Văn Cảnh, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười khanh khách.
Ta khẽ ho một tiếng.
Bức tranh đầm ấm trong phòng bỗng chốc bị phá vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.