Người Nhà Bất Công, Tôi Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ.
Chương 21: "Cô Điên À? Muốn Cứu Người Mà Lại Cắt Cổ Mình Sao?
Phì Nga Phác Hỏa
17/11/2024
Thế mà bây giờ, có người lại dám ngang nhiên thách thức cậu ta sao?
“Sao nào? Giải quyết Kỷ Bằng xong, quên giải quyết các ngươi rồi đúng không?”
“Vừa rồi mấy người các cậu ríu rít, chẳng phải muốn giúp hảo huynh đệ ra mặt sao? Tới đây, tới đây, nhân lúc giáo viên còn chưa tới, chúng ta nói chuyện một chút nào?”
Ánh mắt sắc lạnh của Ngụy Hoằng quét qua khiến đám phú nhị đại lập tức sợ hãi, lùi lại liên tục.
Bọn họ mặt đỏ bừng, cố nén nhưng không dám hé một lời!
Còn đâu cái dáng vẻ kiêu ngạo, lớn giọng vừa nãy?
Ngụy Hoằng cũng chẳng buồn để ý đến đám tiểu lâu la này. Cậu đưa tay gạt bọn họ sang một bên, bước thẳng về phía Ngụy Thắng.
"Anh... Anh cả, anh định làm gì?" Ngụy Thắng hốt hoảng kêu lên, trên mặt đầy vẻ sợ hãi. Trong lòng cậu ta bắt đầu la ó: [Ôi trời ơi, anh ấy chắc chắn muốn đánh chết mình, phải làm sao đây? Ai đó mau tới cứu tôi với!]
Ngụy Hoằng cười nhạt, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai:
"Tôi chẳng có đứa em trai nào như mày. Đừng có mở miệng là ‘đại ca’ này ‘đại ca’ nọ khiến người ta phát ghét. Ở nhà hay ở trường, mày đều âm thầm xúi giục người khác đối phó tao. Khi xảy ra chuyện lại trốn sau lưng, để mình được an toàn vô sự. Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ?"
"Đại ca, em không có..." Ngụy Thắng lắp bắp biện minh.
Ngụy Hoằng không thèm phí lời thêm. Cậu túm lấy tóc Ngụy Thắng, đập cậu ta xuống bàn học không chút nương tay.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
"Aaa... Cứu với! Aaa..."
Ngụy Thắng gào thảm thiết, máu mũi chảy đầm đìa.
Mọi người xung quanh đều hoảng hồn, không dám thở mạnh.
"Đủ rồi! Dừng tay!" Một giọng nói lạnh lùng nhưng đầy kiêu ngạo vang lên:
"Ngụy Hoằng, cậu đúng là kẻ cuồng bạo lực! Đây là cách mà Ngụy gia dạy dỗ cậu sao? Anh em tương tàn, bắt nạt bạn học, cậu đúng là nỗi nhục của Ngụy gia!"
"Tư Tư, cứu tôi!" Ngụy Thắng mặt đầy máu thê thảm cầu cứu.
Ngụy Hoằng lạnh lùng nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Đó là Tạ Tư Tư, tiểu thư của tập đoàn Cẩm Giang. Cô bà ta trợn mắt nhìn cậu đầy vẻ bất mãn.
Hai người từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, có thể coi là thanh mai trúc mã. Ngày xưa, Ngụy Hoằng từng có tình cảm với Tạ Tư Tư, tim cậu không ít lần loạn nhịp vì cô ta.
Thậm chí, hai ông cụ trong nhà từng đùa rằng sẽ gả cô ta cho cậu.
Nhưng đáng tiếc, người con gái này lại là loại chẳng biết nhìn người.
Ở kiếp trước, Ngụy Thắng nhờ khéo ăn nói, biết nịnh bợ cùng những thủ đoạn tinh vi đã dễ dàng chiếm được trái tim thiếu nữ ngây thơ của cô tiểu thư này.
Tạ Tư Tư không chỉ trở thành một trong những người trong hậu cung của Ngụy Thắng mà trước đây còn từng tự mình tính kế với Ngụy Hoằng.
Mỗi lần có mâu thuẫn, cô ấy luôn đứng về phía Ngụy Thắng.
Mỗi lần xảy ra hiểu lầm, cô ấy chưa bao giờ chịu lắng nghe dù chỉ một nửa lời giải thích.
Được sống lại một lần nữa, Tạ Tư Tư vẫn giữ nguyên bản tính bao che của mình.
Nhưng Ngụy Hoằng thì đã không còn như trước. Những ngày đau lòng đã qua, giờ đây chỉ còn lại sự lạnh lùng và khinh miệt.
"Cô nói dừng tay là dừng tay sao?"
"Cái gì cũng dám chỉ trỏ trước mặt tôi à?"
Ngụy Hoằng lại nắm tóc của Ngụy Thắng một lần nữa.
Hết lần này đến lần khác, cơn thịnh nộ trong cậu bộc phát mà đấm mạnh lên bàn học.
"Dừng tay! Mau dừng tay lại!"
Tạ Tư Tư tức giận đến mức mặt mày tái xanh.
Rõ ràng, cô ta không hề nghĩ rằng đối phương lại dám không nể mặt mình như thế.
Trong tình thế cấp bách, cô ta không màng nguy hiểm liền chụp lấy con dao rọc giấy trên bàn và đặt lên làn cổ trắng muốt của mình.
"Nếu anh không dừng tay, tôi sẽ chết ngay trước mặt anh!" Tạ Tư Tư kiên quyết đe dọa, ánh mắt đầy sự quả quyết.
"Đừng! Tư Tư, đừng làm chuyện dại dột!"
"Ngụy đại thiếu, dừng tay đi! Đừng để xảy ra án mạng!"
"Trời ơi, mau gọi thầy giáo đến!"
Các bạn học lại một lần nữa nháo nhào, kêu lên thất thanh.
Một vài người với vẻ mặt lo lắng đã vội vàng chạy ra khỏi phòng học.
Ngụy Hoằng thì hoàn toàn bối rối, thậm chí cảm thấy vừa khó xử vừa buồn cười.
"Cô điên à? Muốn cứu người mà lại cắt cổ mình sao?
Ai quan tâm cô sống hay chết cơ chứ?"
“Sao nào? Giải quyết Kỷ Bằng xong, quên giải quyết các ngươi rồi đúng không?”
“Vừa rồi mấy người các cậu ríu rít, chẳng phải muốn giúp hảo huynh đệ ra mặt sao? Tới đây, tới đây, nhân lúc giáo viên còn chưa tới, chúng ta nói chuyện một chút nào?”
Ánh mắt sắc lạnh của Ngụy Hoằng quét qua khiến đám phú nhị đại lập tức sợ hãi, lùi lại liên tục.
Bọn họ mặt đỏ bừng, cố nén nhưng không dám hé một lời!
Còn đâu cái dáng vẻ kiêu ngạo, lớn giọng vừa nãy?
Ngụy Hoằng cũng chẳng buồn để ý đến đám tiểu lâu la này. Cậu đưa tay gạt bọn họ sang một bên, bước thẳng về phía Ngụy Thắng.
"Anh... Anh cả, anh định làm gì?" Ngụy Thắng hốt hoảng kêu lên, trên mặt đầy vẻ sợ hãi. Trong lòng cậu ta bắt đầu la ó: [Ôi trời ơi, anh ấy chắc chắn muốn đánh chết mình, phải làm sao đây? Ai đó mau tới cứu tôi với!]
Ngụy Hoằng cười nhạt, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai:
"Tôi chẳng có đứa em trai nào như mày. Đừng có mở miệng là ‘đại ca’ này ‘đại ca’ nọ khiến người ta phát ghét. Ở nhà hay ở trường, mày đều âm thầm xúi giục người khác đối phó tao. Khi xảy ra chuyện lại trốn sau lưng, để mình được an toàn vô sự. Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ?"
"Đại ca, em không có..." Ngụy Thắng lắp bắp biện minh.
Ngụy Hoằng không thèm phí lời thêm. Cậu túm lấy tóc Ngụy Thắng, đập cậu ta xuống bàn học không chút nương tay.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
"Aaa... Cứu với! Aaa..."
Ngụy Thắng gào thảm thiết, máu mũi chảy đầm đìa.
Mọi người xung quanh đều hoảng hồn, không dám thở mạnh.
"Đủ rồi! Dừng tay!" Một giọng nói lạnh lùng nhưng đầy kiêu ngạo vang lên:
"Ngụy Hoằng, cậu đúng là kẻ cuồng bạo lực! Đây là cách mà Ngụy gia dạy dỗ cậu sao? Anh em tương tàn, bắt nạt bạn học, cậu đúng là nỗi nhục của Ngụy gia!"
"Tư Tư, cứu tôi!" Ngụy Thắng mặt đầy máu thê thảm cầu cứu.
Ngụy Hoằng lạnh lùng nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Đó là Tạ Tư Tư, tiểu thư của tập đoàn Cẩm Giang. Cô bà ta trợn mắt nhìn cậu đầy vẻ bất mãn.
Hai người từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, có thể coi là thanh mai trúc mã. Ngày xưa, Ngụy Hoằng từng có tình cảm với Tạ Tư Tư, tim cậu không ít lần loạn nhịp vì cô ta.
Thậm chí, hai ông cụ trong nhà từng đùa rằng sẽ gả cô ta cho cậu.
Nhưng đáng tiếc, người con gái này lại là loại chẳng biết nhìn người.
Ở kiếp trước, Ngụy Thắng nhờ khéo ăn nói, biết nịnh bợ cùng những thủ đoạn tinh vi đã dễ dàng chiếm được trái tim thiếu nữ ngây thơ của cô tiểu thư này.
Tạ Tư Tư không chỉ trở thành một trong những người trong hậu cung của Ngụy Thắng mà trước đây còn từng tự mình tính kế với Ngụy Hoằng.
Mỗi lần có mâu thuẫn, cô ấy luôn đứng về phía Ngụy Thắng.
Mỗi lần xảy ra hiểu lầm, cô ấy chưa bao giờ chịu lắng nghe dù chỉ một nửa lời giải thích.
Được sống lại một lần nữa, Tạ Tư Tư vẫn giữ nguyên bản tính bao che của mình.
Nhưng Ngụy Hoằng thì đã không còn như trước. Những ngày đau lòng đã qua, giờ đây chỉ còn lại sự lạnh lùng và khinh miệt.
"Cô nói dừng tay là dừng tay sao?"
"Cái gì cũng dám chỉ trỏ trước mặt tôi à?"
Ngụy Hoằng lại nắm tóc của Ngụy Thắng một lần nữa.
Hết lần này đến lần khác, cơn thịnh nộ trong cậu bộc phát mà đấm mạnh lên bàn học.
"Dừng tay! Mau dừng tay lại!"
Tạ Tư Tư tức giận đến mức mặt mày tái xanh.
Rõ ràng, cô ta không hề nghĩ rằng đối phương lại dám không nể mặt mình như thế.
Trong tình thế cấp bách, cô ta không màng nguy hiểm liền chụp lấy con dao rọc giấy trên bàn và đặt lên làn cổ trắng muốt của mình.
"Nếu anh không dừng tay, tôi sẽ chết ngay trước mặt anh!" Tạ Tư Tư kiên quyết đe dọa, ánh mắt đầy sự quả quyết.
"Đừng! Tư Tư, đừng làm chuyện dại dột!"
"Ngụy đại thiếu, dừng tay đi! Đừng để xảy ra án mạng!"
"Trời ơi, mau gọi thầy giáo đến!"
Các bạn học lại một lần nữa nháo nhào, kêu lên thất thanh.
Một vài người với vẻ mặt lo lắng đã vội vàng chạy ra khỏi phòng học.
Ngụy Hoằng thì hoàn toàn bối rối, thậm chí cảm thấy vừa khó xử vừa buồn cười.
"Cô điên à? Muốn cứu người mà lại cắt cổ mình sao?
Ai quan tâm cô sống hay chết cơ chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.