Người Nhà Bất Công, Tôi Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ.
Chương 20: nhân vật “nói một là một”
Phì Nga Phác Hỏa
17/11/2024
“A!”
“A!”
“A!”
Những tiếng kêu la thê lương vang lên không ngừng!
Kỷ Bằng cuối cùng cũng phải trả giá cho hành động khiêu khích của mình.
Ngụy Hoằng không rõ đã ra tay bao nhiêu lần, chỉ biết rằng khi cậu ung dung rút tay lại, cổ của Kỷ Bằng đã hằn rõ dấu tay tím bầm sâu hoắm, đầu và mặt bê bết máu, thậm chí cả hai tay cũng đầy vết thủng vì cố gắng chống đỡ.
Lúc này, Kỷ Bằng trông thảm hại chẳng khác gì một con quỷ dữ!
Đôi mắt cậu ta đầy nỗi kinh hoàng như vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Ánh mắt nhìn Ngụy Hoằng thoáng chút sợ hãi xen lẫn hoảng loạn.
"Trời ơi, mau lên, gọi thầy ngay đi!"
"Xảy ra chuyện rồi, chết tiệt, đây là muốn giết người hay sao!"
"Điên rồi, người này đúng là điên thật rồi!"
"Gọi cảnh sát đi..."
Các bạn học nhốn nháo cả lên!
Ai nấy đều tràn ngập sợ hãi và lo lắng.
Một nhóm con nhà giàu hốt hoảng chạy đến đỡ Kỷ Bằng dậy.
Dù thường xuyên đánh nhau nhưng chưa bao giờ họ chứng kiến cảnh hành hung ác liệt như thế này. Lúc này, tất cả đều thầm thở phào vì người bị khiêu khích không phải mình, nếu không, họ còn thảm hơn Kỷ Bằng gấp bội!
"Ha ha!"
Ngụy Hoằng vẫn giữ vẻ ung dung, quý phái như thường.
Cậu từ tốn rút tay ra, thản nhiên lau sạch vết máu dính trên ngón tay và cây bút.
Ánh mắt lãnh đạm quét qua đám đông xung quanh khiến tất cả đồng loạt lùi lại vì sợ hãi.
"Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát cho tôi!" Kỷ Bằng vừa đau đớn nghiến răng kêu la, vừa phẫn nộ gào lên: "Tôi muốn đưa cậu ta vào tù!"
"Bị chút vết thương ngoài da mà đòi tống người vị thành niên vào tù sao?" Ngụy Hoằng hỏi, vẻ mặt đầy chân thành: "Nghe nói dạo này bác của cậu đang trong giai đoạn quan trọng để được thăng chức đúng không? Nếu chẳng may nhà Kỷ gia bị lôi ra tai tiếng, cậu đoán xem ông ta có tức chết không?"
“Mày!”
Kỷ Bằng tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hai nắm tay siết chặt đầy căm phẫn.
Cậu ta không dám báo cảnh sát. Kỷ gia vốn là loại gia tộc sợ tai tiếng nhất. Bất kể là xô xát đánh nhau hay bất kỳ chuyện gì khác, chỉ cần một chút bê bối bị lộ ra ngoài cũng đủ để khiến Kỷ Bằng rơi vào tình cảnh vô cùng tệ hại.
“Người ta chỉ khích vài câu mà cậu đã ngoan ngoãn nhảy ra làm kẻ tiên phong rồi.” Ngụy Hoằng thở dài, lắc đầu: “Kỷ gia mà sinh ra loại người ngu ngốc như cậu, đúng là bất hạnh. Nhìn đi, chính cậu thì đầy thương tích, còn người ta thì chẳng hề hấn gì!”
Kỷ Bằng nghe vậy, tức giận quay phắt đầu lại!
Chỉ thấy Ngụy Thắng vẫn ngồi yên tại chỗ, duy trì vẻ mặt kinh ngạc như không tin vào mắt mình.
Hoàn toàn không hề lo lắng cho tình cảnh của Kỷ Bằng, thậm chí còn có chút vẻ nhẹ nhõm như đang thầm cảm thấy may mắn.
Cậu ta đang may mắn vì chuyện xảy ra không phải mình sao?
“Kỷ, Kỷ ca, thật xin lỗi, tôi…” Ngụy Thắng vội vàng lắc đầu giải thích, trong lòng không ngừng rên rỉ: [Hu hu, đã sớm nói đừng động vào đại ca rồi, anh ấy tàn nhẫn như vậy, vừa nãy làm tôi sợ muốn chết!]
Kỷ Bằng nghe vậy, sắc mặt bớt đi vài phần căng thẳng mà quay đầu, lạnh lùng nói:
“Không cần kích bác ly gián. Chuyện hôm nay làm tôi bị thương, không báo cảnh sát thì thôi nhưng Kỷ gia chúng tôi tuyệt đối không nuốt nổi cục tức này. Mày cứ chờ đấy.”
“Tốt thôi, tôi chờ!” Ngụy Hoằng vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên tay, khẽ cười nhạo: “Kỷ gia nhỏ bé, kể cả tôi có đè ép các ngươi thì các ngươi cũng phải cúi đầu chịu. Không phục thì cứ gọi trưởng bối Kỷ gia tới đây!”
“Xì…”
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng hít vào khí lạnh.
Người ngoài có thể không hiểu Kỷ gia đáng sợ đến mức nào nhưng trong giới con nhà giàu thì ai ai cũng biết rất rõ.
Gia đình họ dù giàu có hay quyền lực cỡ nào thì cũng không dám động đến con cháu quan chức cấp cao. Những người này chỉ cần nói một câu thôi thì cả hệ thống đã đủ sức làm khó dễ chuyện làm ăn của gia đình họ.
Một tập đoàn lớn cũng có thể bị điều tra tới mức lao đao, tổn thất bà ta nề chỉ vì một cái lệnh chỉnh đốn và cải cách.
Trong trường học, Kỷ Bằng chính là nhân vật “nói một là một”, đi đến đâu cũng không ai dám đụng vào.
“A!”
“A!”
Những tiếng kêu la thê lương vang lên không ngừng!
Kỷ Bằng cuối cùng cũng phải trả giá cho hành động khiêu khích của mình.
Ngụy Hoằng không rõ đã ra tay bao nhiêu lần, chỉ biết rằng khi cậu ung dung rút tay lại, cổ của Kỷ Bằng đã hằn rõ dấu tay tím bầm sâu hoắm, đầu và mặt bê bết máu, thậm chí cả hai tay cũng đầy vết thủng vì cố gắng chống đỡ.
Lúc này, Kỷ Bằng trông thảm hại chẳng khác gì một con quỷ dữ!
Đôi mắt cậu ta đầy nỗi kinh hoàng như vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Ánh mắt nhìn Ngụy Hoằng thoáng chút sợ hãi xen lẫn hoảng loạn.
"Trời ơi, mau lên, gọi thầy ngay đi!"
"Xảy ra chuyện rồi, chết tiệt, đây là muốn giết người hay sao!"
"Điên rồi, người này đúng là điên thật rồi!"
"Gọi cảnh sát đi..."
Các bạn học nhốn nháo cả lên!
Ai nấy đều tràn ngập sợ hãi và lo lắng.
Một nhóm con nhà giàu hốt hoảng chạy đến đỡ Kỷ Bằng dậy.
Dù thường xuyên đánh nhau nhưng chưa bao giờ họ chứng kiến cảnh hành hung ác liệt như thế này. Lúc này, tất cả đều thầm thở phào vì người bị khiêu khích không phải mình, nếu không, họ còn thảm hơn Kỷ Bằng gấp bội!
"Ha ha!"
Ngụy Hoằng vẫn giữ vẻ ung dung, quý phái như thường.
Cậu từ tốn rút tay ra, thản nhiên lau sạch vết máu dính trên ngón tay và cây bút.
Ánh mắt lãnh đạm quét qua đám đông xung quanh khiến tất cả đồng loạt lùi lại vì sợ hãi.
"Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát cho tôi!" Kỷ Bằng vừa đau đớn nghiến răng kêu la, vừa phẫn nộ gào lên: "Tôi muốn đưa cậu ta vào tù!"
"Bị chút vết thương ngoài da mà đòi tống người vị thành niên vào tù sao?" Ngụy Hoằng hỏi, vẻ mặt đầy chân thành: "Nghe nói dạo này bác của cậu đang trong giai đoạn quan trọng để được thăng chức đúng không? Nếu chẳng may nhà Kỷ gia bị lôi ra tai tiếng, cậu đoán xem ông ta có tức chết không?"
“Mày!”
Kỷ Bằng tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hai nắm tay siết chặt đầy căm phẫn.
Cậu ta không dám báo cảnh sát. Kỷ gia vốn là loại gia tộc sợ tai tiếng nhất. Bất kể là xô xát đánh nhau hay bất kỳ chuyện gì khác, chỉ cần một chút bê bối bị lộ ra ngoài cũng đủ để khiến Kỷ Bằng rơi vào tình cảnh vô cùng tệ hại.
“Người ta chỉ khích vài câu mà cậu đã ngoan ngoãn nhảy ra làm kẻ tiên phong rồi.” Ngụy Hoằng thở dài, lắc đầu: “Kỷ gia mà sinh ra loại người ngu ngốc như cậu, đúng là bất hạnh. Nhìn đi, chính cậu thì đầy thương tích, còn người ta thì chẳng hề hấn gì!”
Kỷ Bằng nghe vậy, tức giận quay phắt đầu lại!
Chỉ thấy Ngụy Thắng vẫn ngồi yên tại chỗ, duy trì vẻ mặt kinh ngạc như không tin vào mắt mình.
Hoàn toàn không hề lo lắng cho tình cảnh của Kỷ Bằng, thậm chí còn có chút vẻ nhẹ nhõm như đang thầm cảm thấy may mắn.
Cậu ta đang may mắn vì chuyện xảy ra không phải mình sao?
“Kỷ, Kỷ ca, thật xin lỗi, tôi…” Ngụy Thắng vội vàng lắc đầu giải thích, trong lòng không ngừng rên rỉ: [Hu hu, đã sớm nói đừng động vào đại ca rồi, anh ấy tàn nhẫn như vậy, vừa nãy làm tôi sợ muốn chết!]
Kỷ Bằng nghe vậy, sắc mặt bớt đi vài phần căng thẳng mà quay đầu, lạnh lùng nói:
“Không cần kích bác ly gián. Chuyện hôm nay làm tôi bị thương, không báo cảnh sát thì thôi nhưng Kỷ gia chúng tôi tuyệt đối không nuốt nổi cục tức này. Mày cứ chờ đấy.”
“Tốt thôi, tôi chờ!” Ngụy Hoằng vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên tay, khẽ cười nhạo: “Kỷ gia nhỏ bé, kể cả tôi có đè ép các ngươi thì các ngươi cũng phải cúi đầu chịu. Không phục thì cứ gọi trưởng bối Kỷ gia tới đây!”
“Xì…”
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng hít vào khí lạnh.
Người ngoài có thể không hiểu Kỷ gia đáng sợ đến mức nào nhưng trong giới con nhà giàu thì ai ai cũng biết rất rõ.
Gia đình họ dù giàu có hay quyền lực cỡ nào thì cũng không dám động đến con cháu quan chức cấp cao. Những người này chỉ cần nói một câu thôi thì cả hệ thống đã đủ sức làm khó dễ chuyện làm ăn của gia đình họ.
Một tập đoàn lớn cũng có thể bị điều tra tới mức lao đao, tổn thất bà ta nề chỉ vì một cái lệnh chỉnh đốn và cải cách.
Trong trường học, Kỷ Bằng chính là nhân vật “nói một là một”, đi đến đâu cũng không ai dám đụng vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.