Người Nhà Bất Công, Tôi Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ.
Chương 34: Cuộc Thi Thử Sức
Phì Nga Phác Hỏa
17/11/2024
Cuộc thi thử sức so với các kỳ thi thông thường thì độ khó của kỳ thi này được nâng lên vài cấp bậc.
Rất nhiều kiến thức trở nên khó hiểu và mơ hồ, đề bài thì quái lạ, không có sự chuẩn bị kỹ càng thì gần như không thể nắm bắt. Thậm chí, ngay cả những sinh viên đại học xuất sắc nhất cũng phải đau đầu.
Nhưng với Ngụy Hoằng, mọi thứ lại đơn giản như các bài toán cơ bản ở tiểu học.
Cậu có chỉ số thông minh lên tới 180, cùng khả năng “đọc qua là nhớ” thần sầu. Trong kiếp trước, cậu đã làm qua vô số bài thi, chỉ cần nhìn lướt qua đề bài là biết đáp án, đôi khi còn chẳng buồn viết các bước giải.
"Loạt soạt soạt!"
Ngụy Hoằng viết đáp án một cách trôi chảy như được thần thánh phù trợ.
Ánh mắt lướt qua đề, đầu bút đã viết ra đáp án chính xác.
Tốc độ giải bài đáng kinh ngạc của cậu khiến tất cả mọi người phải ngỡ ngàng.
Một nam sinh đeo kính không nhịn được hỏi: Lão Lương, chẳng lẽ cậu ấy từng làm đề này trước đây?
Nói xàm! – Lương Phi Bằng tức giận đáp: “Đây là đề tôi vừa mới soạn hôm qua, chưa có ai khác ngoài tôi xem qua đâu!”
“Thế thì cậu ta viết bừa à?”
“Không đúng! Mọi người nhìn kìa, đáp án hoàn toàn chính xác!”
“Cmn, đúng là thần thánh rồi!”
Mọi người nhanh chóng tụ tập xung quanh.
Họ nhìn đi nhìn lại đề bài rồi sốt sắng cầm giấy bút lên tính toán. Một lát sau, tất cả đều vô cùng phấn khích vì đáp án Ngụy Hoằng viết ra đều đúng. Thậm chí, nhiều bài toán mà họ phải suy nghĩ rất lâu, cậu chỉ cần tiện tay là viết ra được đáp án.
Sự thật chỉ có một: Cậu chính là thiên tài!
Ngay cả Lương Phi Bằng, một giáo viên giỏi trong các lớp thi đua cũng không thể đạt đến trình độ tính toán "khủng" như vậy.
“Ngụy Hoằng, chỉ số thông minh của em là bao nhiêu? – Lương Phi Bằng không nhịn được hỏi.”
“Tôi đo hồi 12 tuổi, hình như là 180! – Ngụy Hoằng trả lời mà không thèm ngẩng đầu lên. – Nhưng cũng không chắc lắm.”
“180? Cao hơn cả Einstein sao?”
“ Quá đỉnh! Giờ tôi mới thấy được ý nghĩa thực sự của từ thiên tài!”
“Lão Lương, thầy tìm được nhân vật thần thánh này ở đâu vậy?”
Mọi người thi nhau trầm trồ, ánh mắt nhìn Ngụy Hoằng đầy sự ngưỡng mộ.
Những người này có tính cách rất đặc biệt: họ không thích ăn diện, không quan tâm đến hàng xa xỉ và cũng chẳng mấy bận tâm đến chuyện tình cảm. Nhưng duy nhất một điều khiến họ ngưỡng mộ chính là những nhân vật thật sự xuất sắc, đỉnh cao. Đây chính là điểm chung trong tư duy của những học bá.
Giây phút này, Ngụy Hoằng đã giành được sự tôn trọng tuyệt đối từ mọi người!
Mười lăm phút trôi qua, khi hai tờ bài thi được đặt lên bàn, Lương Phi Bằng không thể đợi thêm và lập tức chấm điểm tại chỗ. Sau nửa tiếng, ông hoàn thành việc chấm bài.
Điểm tuyệt đối? Cmn! – Lương Phi Bằng kinh ngạc đến mức buột miệng chửi thề: “Em làm thế nào mà được như vậy? Bài cuối cùng là một đề hoàn toàn mới, tôi mất cả buổi mới nghĩ ra hai cách giải, còn cậu viết tận năm cách!”
Trên hai tờ bài thi, phần lớn các câu Ngụy Hoằng đều chỉ nhìn lướt qua là viết đáp án. Chỉ duy nhất ở bài toán cuối cùng, cậu dành chút thời gian suy nghĩ. Và khi tài năng thiên phú được bộc lộ, nó khiến người ta phải rùng mình.
“Những việc này đối với em mà nói đều không khó.” Ngụy Hoằng bỏ bút xuống, thuận miệng nói: “Từ hôm nay trở đi, em sẽ tham gia lớp học thi đua nhưng trừ các kỳ thi lớn thì những kỳ thi nhỏ em cũng lười tham gia. Thầy Lương, chương trình học của em, thầy không cần phải sắp xếp riêng, muốn học gì thì em cứ đọc sách là được.”
“Có thể!” Lương Phi Bằng gật đầu đồng ý.
Thực tế, ông cũng nhận ra rằng mình không có nhiều điều để chỉ dạy cho cậu. Với tài năng thiên bẩm này, nếu Ngụy Hoằng muốn vào đại học thì ngay cả các trường top đầu cũng sẽ phải tranh giành để nhận cậu.
Một thiên tài như thế này, tốt nhất nên để cậu tự phát triển theo cách của mình.
“Nhưng mà!” Lương Phi Bằng nói: “Nếu trong giờ học rảnh rỗi, cậu hãy giúp tôi chỉ dạy thêm cho mấy bạn học khác.”
Ngụy Hoằng bật cười, liếc nhìn mọi người xung quanh.
Rất nhiều kiến thức trở nên khó hiểu và mơ hồ, đề bài thì quái lạ, không có sự chuẩn bị kỹ càng thì gần như không thể nắm bắt. Thậm chí, ngay cả những sinh viên đại học xuất sắc nhất cũng phải đau đầu.
Nhưng với Ngụy Hoằng, mọi thứ lại đơn giản như các bài toán cơ bản ở tiểu học.
Cậu có chỉ số thông minh lên tới 180, cùng khả năng “đọc qua là nhớ” thần sầu. Trong kiếp trước, cậu đã làm qua vô số bài thi, chỉ cần nhìn lướt qua đề bài là biết đáp án, đôi khi còn chẳng buồn viết các bước giải.
"Loạt soạt soạt!"
Ngụy Hoằng viết đáp án một cách trôi chảy như được thần thánh phù trợ.
Ánh mắt lướt qua đề, đầu bút đã viết ra đáp án chính xác.
Tốc độ giải bài đáng kinh ngạc của cậu khiến tất cả mọi người phải ngỡ ngàng.
Một nam sinh đeo kính không nhịn được hỏi: Lão Lương, chẳng lẽ cậu ấy từng làm đề này trước đây?
Nói xàm! – Lương Phi Bằng tức giận đáp: “Đây là đề tôi vừa mới soạn hôm qua, chưa có ai khác ngoài tôi xem qua đâu!”
“Thế thì cậu ta viết bừa à?”
“Không đúng! Mọi người nhìn kìa, đáp án hoàn toàn chính xác!”
“Cmn, đúng là thần thánh rồi!”
Mọi người nhanh chóng tụ tập xung quanh.
Họ nhìn đi nhìn lại đề bài rồi sốt sắng cầm giấy bút lên tính toán. Một lát sau, tất cả đều vô cùng phấn khích vì đáp án Ngụy Hoằng viết ra đều đúng. Thậm chí, nhiều bài toán mà họ phải suy nghĩ rất lâu, cậu chỉ cần tiện tay là viết ra được đáp án.
Sự thật chỉ có một: Cậu chính là thiên tài!
Ngay cả Lương Phi Bằng, một giáo viên giỏi trong các lớp thi đua cũng không thể đạt đến trình độ tính toán "khủng" như vậy.
“Ngụy Hoằng, chỉ số thông minh của em là bao nhiêu? – Lương Phi Bằng không nhịn được hỏi.”
“Tôi đo hồi 12 tuổi, hình như là 180! – Ngụy Hoằng trả lời mà không thèm ngẩng đầu lên. – Nhưng cũng không chắc lắm.”
“180? Cao hơn cả Einstein sao?”
“ Quá đỉnh! Giờ tôi mới thấy được ý nghĩa thực sự của từ thiên tài!”
“Lão Lương, thầy tìm được nhân vật thần thánh này ở đâu vậy?”
Mọi người thi nhau trầm trồ, ánh mắt nhìn Ngụy Hoằng đầy sự ngưỡng mộ.
Những người này có tính cách rất đặc biệt: họ không thích ăn diện, không quan tâm đến hàng xa xỉ và cũng chẳng mấy bận tâm đến chuyện tình cảm. Nhưng duy nhất một điều khiến họ ngưỡng mộ chính là những nhân vật thật sự xuất sắc, đỉnh cao. Đây chính là điểm chung trong tư duy của những học bá.
Giây phút này, Ngụy Hoằng đã giành được sự tôn trọng tuyệt đối từ mọi người!
Mười lăm phút trôi qua, khi hai tờ bài thi được đặt lên bàn, Lương Phi Bằng không thể đợi thêm và lập tức chấm điểm tại chỗ. Sau nửa tiếng, ông hoàn thành việc chấm bài.
Điểm tuyệt đối? Cmn! – Lương Phi Bằng kinh ngạc đến mức buột miệng chửi thề: “Em làm thế nào mà được như vậy? Bài cuối cùng là một đề hoàn toàn mới, tôi mất cả buổi mới nghĩ ra hai cách giải, còn cậu viết tận năm cách!”
Trên hai tờ bài thi, phần lớn các câu Ngụy Hoằng đều chỉ nhìn lướt qua là viết đáp án. Chỉ duy nhất ở bài toán cuối cùng, cậu dành chút thời gian suy nghĩ. Và khi tài năng thiên phú được bộc lộ, nó khiến người ta phải rùng mình.
“Những việc này đối với em mà nói đều không khó.” Ngụy Hoằng bỏ bút xuống, thuận miệng nói: “Từ hôm nay trở đi, em sẽ tham gia lớp học thi đua nhưng trừ các kỳ thi lớn thì những kỳ thi nhỏ em cũng lười tham gia. Thầy Lương, chương trình học của em, thầy không cần phải sắp xếp riêng, muốn học gì thì em cứ đọc sách là được.”
“Có thể!” Lương Phi Bằng gật đầu đồng ý.
Thực tế, ông cũng nhận ra rằng mình không có nhiều điều để chỉ dạy cho cậu. Với tài năng thiên bẩm này, nếu Ngụy Hoằng muốn vào đại học thì ngay cả các trường top đầu cũng sẽ phải tranh giành để nhận cậu.
Một thiên tài như thế này, tốt nhất nên để cậu tự phát triển theo cách của mình.
“Nhưng mà!” Lương Phi Bằng nói: “Nếu trong giờ học rảnh rỗi, cậu hãy giúp tôi chỉ dạy thêm cho mấy bạn học khác.”
Ngụy Hoằng bật cười, liếc nhìn mọi người xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.