Người Nhà Bất Công, Tôi Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ.
Chương 35: Cuộc Thi Thử Sức
Phì Nga Phác Hỏa
17/11/2024
Trước ánh mắt đầy khát vọng và ngưỡng mộ của các bạn học, cậu chỉ nhếch môi cười tự tin.
Cuối cùng, ánh mắt cậu dừng lại trên một nam sinh đeo kính gọng đen, khuôn mặt thật thà hiểu chuyện, tóc cắt kiểu gọn gàng. Cậu nhìn chăm chú thêm vài giây rồi mới dời ánh mắt đi.
"Được thôi!" Ngụy Hoằng nở một nụ cười đầy ẩn ý, nói: "Mỗi ngày tôi sẽ đến trường một lần, thời gian đi học không cố định, thỉnh thoảng sẽ đến muộn hoặc về sớm. Nếu ai có vấn đề gì thì trước tiên hãy dùng sách bài tập để giải quyết, mỗi ngày tôi sẽ dành ra nửa giờ, mọi người có thể đặt câu hỏi."
"Thật sao? Tuyệt quá!"
"Ôi ôi, cảm ơn cậu nhiều lắm, đại thần!"
"Ha ha, lần này thầy Lương có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi!"
Cả lớp vui mừng reo hò, nhảy cẫng lên vì phấn khích.
Lương Bằng Phi khẽ cười, trong lòng không khỏi thầm vui sướng.
Ban đầu, thầy chỉ nghĩ Ngụy Hoằng học giỏi nên muốn mời cậu ấy về lớp thi đua để thử sức. Ai ngờ cậu ấy lại là một "đại thần" thực thụ, kiểu người luôn tỏ ra khiêm tốn nhưng lại cực kỳ tài giỏi. Với sự hướng dẫn của Ngụy Hoằng, lớp thi đua năm nay chắc chắn sẽ đạt thành tích đáng nể.
Dưới sự dẫn dắt tận tâm của Ngụy Hoằng thì chỉ trong một buổi chiều, cậu đã hòa mình hoàn toàn với các bạn học trong lớp thi đua.
*
5 giờ 30 chiều.
Tiếng chuông tan học vang lên trong sân trường!
Ngụy Hoằng thu dọn đồ đạc mà đi về phía bãi đỗ xe của trường.
Khi vừa đến nơi, cậu đã thấy ba chiếc xe hạng sang mới tinh cùng hai chiếc xe địa hình hầm hố đang đậu bên cạnh.
Những chiếc xe to lớn, bóng bẩy, trông rất mạnh mẽ và thu hút sự chú ý.
"Thiếu gia!"
Một nhóm vệ sĩ đứng thẳng hàng cúi người chào cậu.
Ngụy Hoằng nhíu mày, hỏi: "Sao lại đông người thế này?"
Đưa mắt nhìn qua, cậu thấy đội vệ sĩ đã lên tới hơn 12 người.
Sáng nay, cậu chỉ mang theo một nhóm vệ sĩ mà giờ lại thấy thêm một nhóm nữa!
“Cung thúc lo lắng cho sự an nguy của ngài.” Đội trưởng đội bảo vệ nhỏ giọng giải thích: “Vì vậy, đặc biệt cử thêm một tổ người đi theo. Ông ấy đã thông báo từ nay về sau, mỗi khi ngài ra ngoài phải có hai tổ người đi theo bảo vệ.”
Nói xong, anh ta tùy ý vỗ tay!
Lập tức, hai bảo vệ nữ trẻ tuổi bước ra.
“Về sau, hai người này sẽ là người bảo vệ thân cận của ngài.” Đội trưởng đội bảo vệ nói tiếp: “Dù ngài có đi học, họ cũng sẽ ngồi một bên canh chừng.”
“Đi thôi!” Ngụy Hoằng không thèm để ý mà gật đầu: “Tuy nhiên, các người tốt nhất thay đồ thường phục, đừng để quá nổi bật, tôi không thích có người quấy rầy khi đi học.”
“Chúng tôi hiểu rồi!” Hai bảo vệ nữ cung kính đáp lại.
Ngụy Hoằng lúc này mới hài lòng gật đầu.
Chú Cung chắc chắn biết hôm nay cậu đã đụng phải Tạ Chí Giang và Kỷ Minh Hiền, sợ rằng cậu sẽ bị trả thù, vì vậy mới cử thêm một tổ người đi theo. Dù sao, thận trọng vẫn hơn.
Kỷ Minh Hiền có thể còn chưa biết cách ra tay một cách tàn nhẫn.
Còn Tạ Chí Giang thì chưa chắc, ông ta là người trẻ tuổi, lúc mới bắt đầu sự nghiệp đã làm chủ thầu, từng tham gia nhiều lĩnh vực như Du Hí thành, phòng giải trí, KTV, sa trường, mỏ quặng, v.v. Đừng nhìn ông ta hôm nay bị Ngụy Hoằng dạy dỗ như chó, nếu thật sự muốn gây sự thì ông ta chắc chắn sẽ dám làm tới cùng.
6 bảo tiêu chắc chắn không đủ để bảo vệ Ngụy Hoằng an toàn! Hai tổ mười hai người mặc dù hơi rườm rà nhưng độ an toàn lại tăng lên đáng kể.
“Đáng tiếc ở trong nước không được phép mang súng!” Ngụy Hoằng lẩm bẩm, tiện tay đưa túi xách cho một nữ bảo vệ: “Đi thôi, về nhà!”
“Dạ!”
Đội trưởng bảo vệ vội vã ra lệnh cho những người khác.
Lúc này, một cô gái thở hổn hển chạy từ xa tới.
Cô gái mặc một chiếc váy trắng đơn giản, đi giày bệt, tóc buộc cao đuôi ngựa lúc nhúc nhích theo từng bước chạy. Khuôn mặt cô xinh đẹp đến nao lòng, đôi mắt hơi ươn ướt mang vẻ trong sáng thuần khiết. Đây chính là hình ảnh điển hình của một cô nàng mạnh mẽ, kiên cường mà vẫn rất nữ tính.
Vừa bị các bảo vệ ngăn lại, cô lập tức tức giận lên tiếng: "Ngụy Hoằng, anh đứng lại đó cho em!"
Cuối cùng, ánh mắt cậu dừng lại trên một nam sinh đeo kính gọng đen, khuôn mặt thật thà hiểu chuyện, tóc cắt kiểu gọn gàng. Cậu nhìn chăm chú thêm vài giây rồi mới dời ánh mắt đi.
"Được thôi!" Ngụy Hoằng nở một nụ cười đầy ẩn ý, nói: "Mỗi ngày tôi sẽ đến trường một lần, thời gian đi học không cố định, thỉnh thoảng sẽ đến muộn hoặc về sớm. Nếu ai có vấn đề gì thì trước tiên hãy dùng sách bài tập để giải quyết, mỗi ngày tôi sẽ dành ra nửa giờ, mọi người có thể đặt câu hỏi."
"Thật sao? Tuyệt quá!"
"Ôi ôi, cảm ơn cậu nhiều lắm, đại thần!"
"Ha ha, lần này thầy Lương có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi!"
Cả lớp vui mừng reo hò, nhảy cẫng lên vì phấn khích.
Lương Bằng Phi khẽ cười, trong lòng không khỏi thầm vui sướng.
Ban đầu, thầy chỉ nghĩ Ngụy Hoằng học giỏi nên muốn mời cậu ấy về lớp thi đua để thử sức. Ai ngờ cậu ấy lại là một "đại thần" thực thụ, kiểu người luôn tỏ ra khiêm tốn nhưng lại cực kỳ tài giỏi. Với sự hướng dẫn của Ngụy Hoằng, lớp thi đua năm nay chắc chắn sẽ đạt thành tích đáng nể.
Dưới sự dẫn dắt tận tâm của Ngụy Hoằng thì chỉ trong một buổi chiều, cậu đã hòa mình hoàn toàn với các bạn học trong lớp thi đua.
*
5 giờ 30 chiều.
Tiếng chuông tan học vang lên trong sân trường!
Ngụy Hoằng thu dọn đồ đạc mà đi về phía bãi đỗ xe của trường.
Khi vừa đến nơi, cậu đã thấy ba chiếc xe hạng sang mới tinh cùng hai chiếc xe địa hình hầm hố đang đậu bên cạnh.
Những chiếc xe to lớn, bóng bẩy, trông rất mạnh mẽ và thu hút sự chú ý.
"Thiếu gia!"
Một nhóm vệ sĩ đứng thẳng hàng cúi người chào cậu.
Ngụy Hoằng nhíu mày, hỏi: "Sao lại đông người thế này?"
Đưa mắt nhìn qua, cậu thấy đội vệ sĩ đã lên tới hơn 12 người.
Sáng nay, cậu chỉ mang theo một nhóm vệ sĩ mà giờ lại thấy thêm một nhóm nữa!
“Cung thúc lo lắng cho sự an nguy của ngài.” Đội trưởng đội bảo vệ nhỏ giọng giải thích: “Vì vậy, đặc biệt cử thêm một tổ người đi theo. Ông ấy đã thông báo từ nay về sau, mỗi khi ngài ra ngoài phải có hai tổ người đi theo bảo vệ.”
Nói xong, anh ta tùy ý vỗ tay!
Lập tức, hai bảo vệ nữ trẻ tuổi bước ra.
“Về sau, hai người này sẽ là người bảo vệ thân cận của ngài.” Đội trưởng đội bảo vệ nói tiếp: “Dù ngài có đi học, họ cũng sẽ ngồi một bên canh chừng.”
“Đi thôi!” Ngụy Hoằng không thèm để ý mà gật đầu: “Tuy nhiên, các người tốt nhất thay đồ thường phục, đừng để quá nổi bật, tôi không thích có người quấy rầy khi đi học.”
“Chúng tôi hiểu rồi!” Hai bảo vệ nữ cung kính đáp lại.
Ngụy Hoằng lúc này mới hài lòng gật đầu.
Chú Cung chắc chắn biết hôm nay cậu đã đụng phải Tạ Chí Giang và Kỷ Minh Hiền, sợ rằng cậu sẽ bị trả thù, vì vậy mới cử thêm một tổ người đi theo. Dù sao, thận trọng vẫn hơn.
Kỷ Minh Hiền có thể còn chưa biết cách ra tay một cách tàn nhẫn.
Còn Tạ Chí Giang thì chưa chắc, ông ta là người trẻ tuổi, lúc mới bắt đầu sự nghiệp đã làm chủ thầu, từng tham gia nhiều lĩnh vực như Du Hí thành, phòng giải trí, KTV, sa trường, mỏ quặng, v.v. Đừng nhìn ông ta hôm nay bị Ngụy Hoằng dạy dỗ như chó, nếu thật sự muốn gây sự thì ông ta chắc chắn sẽ dám làm tới cùng.
6 bảo tiêu chắc chắn không đủ để bảo vệ Ngụy Hoằng an toàn! Hai tổ mười hai người mặc dù hơi rườm rà nhưng độ an toàn lại tăng lên đáng kể.
“Đáng tiếc ở trong nước không được phép mang súng!” Ngụy Hoằng lẩm bẩm, tiện tay đưa túi xách cho một nữ bảo vệ: “Đi thôi, về nhà!”
“Dạ!”
Đội trưởng bảo vệ vội vã ra lệnh cho những người khác.
Lúc này, một cô gái thở hổn hển chạy từ xa tới.
Cô gái mặc một chiếc váy trắng đơn giản, đi giày bệt, tóc buộc cao đuôi ngựa lúc nhúc nhích theo từng bước chạy. Khuôn mặt cô xinh đẹp đến nao lòng, đôi mắt hơi ươn ướt mang vẻ trong sáng thuần khiết. Đây chính là hình ảnh điển hình của một cô nàng mạnh mẽ, kiên cường mà vẫn rất nữ tính.
Vừa bị các bảo vệ ngăn lại, cô lập tức tức giận lên tiếng: "Ngụy Hoằng, anh đứng lại đó cho em!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.