Người Nhà Bất Công, Tôi Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ.
Chương 42: đâu phải là thầy thuốc
Phì Nga Phác Hỏa
18/11/2024
Bác sĩ gia đình rất nhanh chạy tới!
Đó là một người đàn ông trung niên, ăn mặc chỉnh tề, có vẻ nho nhã.
Ông ta vội vã mang theo một chiếc hòm thuốc, nhanh chóng chỉ huy mọi người để Đỗ Tư Tuệ nằm trên ghế sa lông, đo nhiệt độ cơ thể, kiểm tra nhịp tim, huyết áp và tình trạng sức khỏe của bà ta, sau đó đưa ra phán đoán.
“Phu nhân bị đau đầu là do lo lắng quá mức dẫn đến huyết áp cao. Cơn đau đầu này chính là kết quả của tình trạng đó!” Thầy thuốc trung niên nói: “Chờ một lát uống thuốc hạ huyết áp là sẽ ổn. Nếu không yên tâm, có thể đi bệnh viện kiểm tra kỹ hơn.”
“Trời ơi!” Ngụy Thắng giả vờ kinh ngạc nói: “Anh làm sao có thể làm mẹ bị đau đầu như vậy? Điều này có phải quá bất hiếu không?”
“Không phải vậy!” Bác sĩ vội vã phản bác: “Phu nhân bị đau đầu đã nhiều năm rồi, kèm theo mất ngủ, thỉnh thoảng có triệu chứng nôn mửa, trước đây cũng đã từng khổ sở vì bệnh này. Không phải bây giờ mới bắt đầu.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Ngụy Gia Lương vội vã phụ họa: “Trước đây bà ấy đã đi khám ở nhiều bệnh viện mà chẳng có kết quả gì, cuối cùng chẳng biết làm thế nào.”
“Là Đại thiếu gia đã dùng phương pháp châm cứu và kết hợp với mát-xa thuốc, điều dưỡng giúp bà ấy khỏe hơn.” Bác sĩ trung niên nhìn Ngụy Hoằng đầy khâm phục mà giải thích: “Sau khi lão gia qua đời, cậu ấy bắt đầu chăm sóc phu nhân, đến nay bà ấy đã ít bệnh tật hơn.”
Mọi người đều nhìn nhau với ánh mắt phức tạp, khó hiểu.
Đỗ Tư Tuệ trong lòng cũng thoáng nghĩ lại, Ngụy Hoằng đã làm rất nhiều chuyện cho bà ta. Trước đây bà ta chỉ nghĩ đó là những việc nhỏ không đáng kể, không thể so với sự ngọt ngào của Ngụy Thắng khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Nhưng giờ nghĩ lại, mọi chuyện thật sự không dễ dàng.
Bà ta cũng tự nghĩ về bản thân những năm qua, luôn lạnh nhạt với cậu.
Sau khi Ngụy Thắng về nhà, lại càng đối xử với cậu thô bạo khiến bà ta không khỏi cảm thấy áy náy.
Liệu có phải như Kỷ Minh Hiền nói?
Bà ta có phải đã nhầm “mắt cá thành trân châu”, yêu sai con cái?
“Hoằng thiếu gia, nếu không cậu thử giúp một chút đi?” Bác sĩ trung niên nói: “Cậu châm cứu và mát-xa giúp phu nhân thì chắc chắn sẽ nhanh chóng giải quyết được cơn đau, gần đây có thể cần phải điều dưỡng thêm.”
“Tôi cũng đâu phải là thầy thuốc đâu.” Ngụy Hoằng thờ ơ lắc ly rượu, nói giễu cợt: “Các người cứ đưa bà ấy đi bệnh viện đi, Ngụy gia đâu phải không có tiền thuốc men đâu mà bà ấy lại còn có con nuôi yêu thích, đến lượt tôi ra tay sao?”
“Tiểu súc sinh!” Ngụy Gia Lương tức giận mắng: “Đó là mẹ ruột của mày, mày có thể để mặc mẹ mày sao? Mày không sợ trời phạt sao? Lương tâm của mày đâu rồi?”
“Lương tâm trị giá bao nhiêu tiền một cân?” Ngụy Hoằng nhếch môi, khinh thường nói: “Các người muốn tôi làm trâu làm ngựa miễn phí à? Tưởng tôi không cần ăn sao?”
“Cái thằng này!” Ngụy Gia Lương tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng.
Ngụy Thắng vội vàng kéo ông ta lại, nói với giọng hòa hoãn: “Ba, đừng cãi nhau với anh ấy, nếu không ba cũng tức giận rồi bệnh ra sao? Nhà này chúng ta cũng không chịu nổi đâu.”
“Được rồi, được rồi!” Ngụy Gia Lương vừa thở phào vừa nghiến răng, nói: “May mà còn có con, nếu chỉ trông chờ vào những người kia, ba sợ là sớm muộn sẽ chết vì tức!”
“Ngốc thật!” Ngụy Hoằng không muốn nghe nữa, lười biếng nói.
Cậu uống một ngụm rượu, bỏ ly xuống rồi quay người lên lầu.
“Tiểu Hoằng?”
Đỗ Tư Tuệ không cam lòng giơ tay lên nhưng cuối cùng vẫn không dám nhờ vả cậu giúp đỡ.
Khi thuốc bắt đầu có tác dụng, cơn đau đầu của bà ta cũng giảm đi rất nhiều, ánh mắt bà ta lạnh lùng nhìn Ngụy Thắng, trong lòng lần đầu tiên cảm thấy hối tiếc.
Nghĩ lại những năm qua, Ngụy Hoằng mười bốn tuổi đã lần đầu tiên nhìn thấy bà ta đau đầu, lúc đó vừa thương xót vừa lo lắng.
So với Ngụy Thắng chỉ biết nói miệng thì Ngụy Hoằng đã làm quá nhiều điều cho bà ta. Tiếng lòng của cậu ta thì hết thảy lo âu và bất an, thực ra ngay cả một cốc nước Ngụy Thắng cũng không bao giờ có!
Đó là một người đàn ông trung niên, ăn mặc chỉnh tề, có vẻ nho nhã.
Ông ta vội vã mang theo một chiếc hòm thuốc, nhanh chóng chỉ huy mọi người để Đỗ Tư Tuệ nằm trên ghế sa lông, đo nhiệt độ cơ thể, kiểm tra nhịp tim, huyết áp và tình trạng sức khỏe của bà ta, sau đó đưa ra phán đoán.
“Phu nhân bị đau đầu là do lo lắng quá mức dẫn đến huyết áp cao. Cơn đau đầu này chính là kết quả của tình trạng đó!” Thầy thuốc trung niên nói: “Chờ một lát uống thuốc hạ huyết áp là sẽ ổn. Nếu không yên tâm, có thể đi bệnh viện kiểm tra kỹ hơn.”
“Trời ơi!” Ngụy Thắng giả vờ kinh ngạc nói: “Anh làm sao có thể làm mẹ bị đau đầu như vậy? Điều này có phải quá bất hiếu không?”
“Không phải vậy!” Bác sĩ vội vã phản bác: “Phu nhân bị đau đầu đã nhiều năm rồi, kèm theo mất ngủ, thỉnh thoảng có triệu chứng nôn mửa, trước đây cũng đã từng khổ sở vì bệnh này. Không phải bây giờ mới bắt đầu.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Ngụy Gia Lương vội vã phụ họa: “Trước đây bà ấy đã đi khám ở nhiều bệnh viện mà chẳng có kết quả gì, cuối cùng chẳng biết làm thế nào.”
“Là Đại thiếu gia đã dùng phương pháp châm cứu và kết hợp với mát-xa thuốc, điều dưỡng giúp bà ấy khỏe hơn.” Bác sĩ trung niên nhìn Ngụy Hoằng đầy khâm phục mà giải thích: “Sau khi lão gia qua đời, cậu ấy bắt đầu chăm sóc phu nhân, đến nay bà ấy đã ít bệnh tật hơn.”
Mọi người đều nhìn nhau với ánh mắt phức tạp, khó hiểu.
Đỗ Tư Tuệ trong lòng cũng thoáng nghĩ lại, Ngụy Hoằng đã làm rất nhiều chuyện cho bà ta. Trước đây bà ta chỉ nghĩ đó là những việc nhỏ không đáng kể, không thể so với sự ngọt ngào của Ngụy Thắng khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Nhưng giờ nghĩ lại, mọi chuyện thật sự không dễ dàng.
Bà ta cũng tự nghĩ về bản thân những năm qua, luôn lạnh nhạt với cậu.
Sau khi Ngụy Thắng về nhà, lại càng đối xử với cậu thô bạo khiến bà ta không khỏi cảm thấy áy náy.
Liệu có phải như Kỷ Minh Hiền nói?
Bà ta có phải đã nhầm “mắt cá thành trân châu”, yêu sai con cái?
“Hoằng thiếu gia, nếu không cậu thử giúp một chút đi?” Bác sĩ trung niên nói: “Cậu châm cứu và mát-xa giúp phu nhân thì chắc chắn sẽ nhanh chóng giải quyết được cơn đau, gần đây có thể cần phải điều dưỡng thêm.”
“Tôi cũng đâu phải là thầy thuốc đâu.” Ngụy Hoằng thờ ơ lắc ly rượu, nói giễu cợt: “Các người cứ đưa bà ấy đi bệnh viện đi, Ngụy gia đâu phải không có tiền thuốc men đâu mà bà ấy lại còn có con nuôi yêu thích, đến lượt tôi ra tay sao?”
“Tiểu súc sinh!” Ngụy Gia Lương tức giận mắng: “Đó là mẹ ruột của mày, mày có thể để mặc mẹ mày sao? Mày không sợ trời phạt sao? Lương tâm của mày đâu rồi?”
“Lương tâm trị giá bao nhiêu tiền một cân?” Ngụy Hoằng nhếch môi, khinh thường nói: “Các người muốn tôi làm trâu làm ngựa miễn phí à? Tưởng tôi không cần ăn sao?”
“Cái thằng này!” Ngụy Gia Lương tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng.
Ngụy Thắng vội vàng kéo ông ta lại, nói với giọng hòa hoãn: “Ba, đừng cãi nhau với anh ấy, nếu không ba cũng tức giận rồi bệnh ra sao? Nhà này chúng ta cũng không chịu nổi đâu.”
“Được rồi, được rồi!” Ngụy Gia Lương vừa thở phào vừa nghiến răng, nói: “May mà còn có con, nếu chỉ trông chờ vào những người kia, ba sợ là sớm muộn sẽ chết vì tức!”
“Ngốc thật!” Ngụy Hoằng không muốn nghe nữa, lười biếng nói.
Cậu uống một ngụm rượu, bỏ ly xuống rồi quay người lên lầu.
“Tiểu Hoằng?”
Đỗ Tư Tuệ không cam lòng giơ tay lên nhưng cuối cùng vẫn không dám nhờ vả cậu giúp đỡ.
Khi thuốc bắt đầu có tác dụng, cơn đau đầu của bà ta cũng giảm đi rất nhiều, ánh mắt bà ta lạnh lùng nhìn Ngụy Thắng, trong lòng lần đầu tiên cảm thấy hối tiếc.
Nghĩ lại những năm qua, Ngụy Hoằng mười bốn tuổi đã lần đầu tiên nhìn thấy bà ta đau đầu, lúc đó vừa thương xót vừa lo lắng.
So với Ngụy Thắng chỉ biết nói miệng thì Ngụy Hoằng đã làm quá nhiều điều cho bà ta. Tiếng lòng của cậu ta thì hết thảy lo âu và bất an, thực ra ngay cả một cốc nước Ngụy Thắng cũng không bao giờ có!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.