Người Nhà Bất Công, Tôi Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ.
Chương 11: tôi chịu bao nhiêu nhục nhã từ các người thì bây giờ các người cũng phải chịu một lần
Phì Nga Phác Hỏa
17/11/2024
Chạng Vạng
Ngụy Gia Lương, Đỗ Tư Tuệ và những người khác vừa trở về biệt thự đã thấy Ngụy Hoằng đang ngồi ăn tối.
Cậu ngồi đường hoàng ở vị trí chủ nhà, trước mặt bày tám món ăn và một bát canh. Các món đều đậm vị, cay nồng, màu sắc bắt mắt khiến người khác thèm thuồng. Nhưng khi nhìn thấy, cả nhà họ Ngụy đồng loạt cau mày.
"Bà Vương, chuyện này là sao?" Đỗ Tư Tuệ bực bội trách móc: "Nhà chúng ta có quy củ mà, sao người chưa đông đủ mà đã bày cơm lên? Hơn nữa, cả bàn toàn những món này là thế nào? Không biết ông nhà dạ dày yếu, chỉ ăn được đồ thanh đạm thôi sao?"
Bà Vương đứng một bên, mồ hôi lạnh túa ra.
Bà cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ giải thích: "Phu nhân, là Hoằng thiếu gia dặn làm như vậy, chúng tôi không dám từ chối."
Đỗ Tư Tuệ giận đến mức định mắng thêm, nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra trong ngày, bà đành nuốt cơn tức lại. Bà chỉ hất tay ra hiệu: "Đem những món này đi. Nhìn đã thấy mất khẩu vị. Toàn những món dầu mỡ, cay nóng, bảo người mang vài món thanh đạm lên."
"Dạ!"
Bà Vương lo lắng dẫn người làm đi dọn dẹp bàn ăn.
Ngụy Hoằng hờ hững đặt đũa xuống, ánh mắt sắc lạnh lướt qua. Cả đám người giúp việc lập tức sợ hãi, không ai dám tiến lên.
"Không thích thì đi đi. Từ khi nào đồ ăn của tôi đến lượt các người phê phán?" Giọng Ngụy Hoằng lạnh lùng vang lên.
Đỗ Tư Tuệ tức thì cảm thấy nghẹn họng, khó chịu không khác gì nuốt phải đắng cay.
Bà ta trước giờ chưa bao giờ phải chịu kiểu đối xử này.
Ngụy Hoằng luôn là người khép nép cúi đầu dè dặt lấy lòng, chỉ mong được mẹ kế thương xót chút đỉnh. Vậy mà giờ cậu dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác, thấy ai cũng chẳng ngán ngại gì.
"Ba mẹ, ăn cơm trước đi!" Ngụy Thắng mỉm cười đứng ra hòa giải: "Bà Vương, mau mang những món ba mẹ thích nhất lên."
"À, đúng là tiểu Thắng luôn hiểu chuyện!" Đỗ Tư Tuệ cố tình nói lớn: "Không giống một số người, nuôi không khác gì chó vong ơn. Cả đời đừng mong tôi để mắt đến. Con trai tôi thương yêu nhất chỉ có tiểu Thắng thôi!"
Ha ha!“
Ngụy Hoằng nhíu mày mà cười nhạo.
Nếu là ngày trước nghe thấy những lời này, cậu nhất định sẽ có chút lòng chua xót khó chịu, tiếp đó sẽ kiểm điểm chính mình xem có điểm nào không tốt không rồi tiếp đó mong muốn có tình yêu thương từ mẹ mà chịu đựng.
Đáng tiếc hiện tại cậu đã sớm không quan tâm, thậm chí muốn nói lý tới cùng.
Đỗ Tư Tuệ thích đứa con trai nào là chuyện của bà ta, liên quan gì đến cậu?
Hy vọng sau này, đến lúc bị Ngụy Thắng hại chết, bà ta cũng có thể mạnh miệng như vậy!
Người nhà họ Ngụy ai nấy đều mang vẻ mặt khác nhau, lặng lẽ ngồi xuống. Bà Vương dẫn người hầu bắt đầu bưng thức ăn lên. Từng món ăn thanh đạm, tinh tế được dọn lên bàn, lúc này bầu không khí mới dịu đi đôi chút.
Ngụy Gia Lương tỏ vẻ khó chịu mà lườm kẻ đang ngồi ở vị trí chủ tọa mà đáng ra thuộc về mình. Ánh mắt ông ta lướt qua bàn ăn rồi cau mày, nói:
"Bà Vương, hôm nay là sao đây? Các người làm việc càng ngày càng qua loa như vậy sao? Thuốc dạ dày tôi dùng để dưỡng dạ dày đâu?"
"Đúng vậy, Bà Vương! Dạ dày của ba không tốt, chẳng lẽ bà không biết à?" Ngụy Lâm Lang bất mãn lớn tiếng: "Tại sao lại không chuẩn bị đồ thuốc dạ dày? Mau đi lấy mang lên!"
"Xin lỗi ông chủ, xin lỗi tiểu thư!" Bà Vương lúng túng đáp: "Trước giờ dược thiện đều do cậu Hoằng chuẩn bị. Vì muốn ông chủ ăn ngon miệng hơn, cậu ấy thường chọn lọc kỹ càng mấy chục loại thảo dược quý rồi tự tay nấu. Một nồi thuốc dưỡng dạ dày phải hầm ít nhất hơn ba tiếng. Chúng tôi thật sự không rành việc này."
"Là nó làm?"
Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên.
Từ trước tới giờ, họ chưa từng nghe nói về chuyện này. Chỉ biết rằng Ngụy Gia Lương bị đau dạ dày kinh niên, bệnh chẳng khỏi được, lại thêm khẩu vị cực kỳ khó tính. Mỗi bữa cơm ông ta đều phải uống một bát dược thuốc dạ dày mới cảm thấy dễ chịu. Nào ngờ, thứ này lại là do chính Ngụy Hoằng nấu.
Ngụy Gia Lương, Đỗ Tư Tuệ và những người khác vừa trở về biệt thự đã thấy Ngụy Hoằng đang ngồi ăn tối.
Cậu ngồi đường hoàng ở vị trí chủ nhà, trước mặt bày tám món ăn và một bát canh. Các món đều đậm vị, cay nồng, màu sắc bắt mắt khiến người khác thèm thuồng. Nhưng khi nhìn thấy, cả nhà họ Ngụy đồng loạt cau mày.
"Bà Vương, chuyện này là sao?" Đỗ Tư Tuệ bực bội trách móc: "Nhà chúng ta có quy củ mà, sao người chưa đông đủ mà đã bày cơm lên? Hơn nữa, cả bàn toàn những món này là thế nào? Không biết ông nhà dạ dày yếu, chỉ ăn được đồ thanh đạm thôi sao?"
Bà Vương đứng một bên, mồ hôi lạnh túa ra.
Bà cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ giải thích: "Phu nhân, là Hoằng thiếu gia dặn làm như vậy, chúng tôi không dám từ chối."
Đỗ Tư Tuệ giận đến mức định mắng thêm, nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra trong ngày, bà đành nuốt cơn tức lại. Bà chỉ hất tay ra hiệu: "Đem những món này đi. Nhìn đã thấy mất khẩu vị. Toàn những món dầu mỡ, cay nóng, bảo người mang vài món thanh đạm lên."
"Dạ!"
Bà Vương lo lắng dẫn người làm đi dọn dẹp bàn ăn.
Ngụy Hoằng hờ hững đặt đũa xuống, ánh mắt sắc lạnh lướt qua. Cả đám người giúp việc lập tức sợ hãi, không ai dám tiến lên.
"Không thích thì đi đi. Từ khi nào đồ ăn của tôi đến lượt các người phê phán?" Giọng Ngụy Hoằng lạnh lùng vang lên.
Đỗ Tư Tuệ tức thì cảm thấy nghẹn họng, khó chịu không khác gì nuốt phải đắng cay.
Bà ta trước giờ chưa bao giờ phải chịu kiểu đối xử này.
Ngụy Hoằng luôn là người khép nép cúi đầu dè dặt lấy lòng, chỉ mong được mẹ kế thương xót chút đỉnh. Vậy mà giờ cậu dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác, thấy ai cũng chẳng ngán ngại gì.
"Ba mẹ, ăn cơm trước đi!" Ngụy Thắng mỉm cười đứng ra hòa giải: "Bà Vương, mau mang những món ba mẹ thích nhất lên."
"À, đúng là tiểu Thắng luôn hiểu chuyện!" Đỗ Tư Tuệ cố tình nói lớn: "Không giống một số người, nuôi không khác gì chó vong ơn. Cả đời đừng mong tôi để mắt đến. Con trai tôi thương yêu nhất chỉ có tiểu Thắng thôi!"
Ha ha!“
Ngụy Hoằng nhíu mày mà cười nhạo.
Nếu là ngày trước nghe thấy những lời này, cậu nhất định sẽ có chút lòng chua xót khó chịu, tiếp đó sẽ kiểm điểm chính mình xem có điểm nào không tốt không rồi tiếp đó mong muốn có tình yêu thương từ mẹ mà chịu đựng.
Đáng tiếc hiện tại cậu đã sớm không quan tâm, thậm chí muốn nói lý tới cùng.
Đỗ Tư Tuệ thích đứa con trai nào là chuyện của bà ta, liên quan gì đến cậu?
Hy vọng sau này, đến lúc bị Ngụy Thắng hại chết, bà ta cũng có thể mạnh miệng như vậy!
Người nhà họ Ngụy ai nấy đều mang vẻ mặt khác nhau, lặng lẽ ngồi xuống. Bà Vương dẫn người hầu bắt đầu bưng thức ăn lên. Từng món ăn thanh đạm, tinh tế được dọn lên bàn, lúc này bầu không khí mới dịu đi đôi chút.
Ngụy Gia Lương tỏ vẻ khó chịu mà lườm kẻ đang ngồi ở vị trí chủ tọa mà đáng ra thuộc về mình. Ánh mắt ông ta lướt qua bàn ăn rồi cau mày, nói:
"Bà Vương, hôm nay là sao đây? Các người làm việc càng ngày càng qua loa như vậy sao? Thuốc dạ dày tôi dùng để dưỡng dạ dày đâu?"
"Đúng vậy, Bà Vương! Dạ dày của ba không tốt, chẳng lẽ bà không biết à?" Ngụy Lâm Lang bất mãn lớn tiếng: "Tại sao lại không chuẩn bị đồ thuốc dạ dày? Mau đi lấy mang lên!"
"Xin lỗi ông chủ, xin lỗi tiểu thư!" Bà Vương lúng túng đáp: "Trước giờ dược thiện đều do cậu Hoằng chuẩn bị. Vì muốn ông chủ ăn ngon miệng hơn, cậu ấy thường chọn lọc kỹ càng mấy chục loại thảo dược quý rồi tự tay nấu. Một nồi thuốc dưỡng dạ dày phải hầm ít nhất hơn ba tiếng. Chúng tôi thật sự không rành việc này."
"Là nó làm?"
Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên.
Từ trước tới giờ, họ chưa từng nghe nói về chuyện này. Chỉ biết rằng Ngụy Gia Lương bị đau dạ dày kinh niên, bệnh chẳng khỏi được, lại thêm khẩu vị cực kỳ khó tính. Mỗi bữa cơm ông ta đều phải uống một bát dược thuốc dạ dày mới cảm thấy dễ chịu. Nào ngờ, thứ này lại là do chính Ngụy Hoằng nấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.