Chương 1081: Tiểu Tú Tài (2)
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
22/06/2024
Nhưng cũng có vài lúc tại thời điểm khó tránh khỏi bị những kẻ ăn xin khác chú ý, may mà trong thời gian nửa năm đi theo đội buôn, nàng học được chút ít phương pháp hô hấp đơn giản, mỗi ngày bôn tẩu hay chạy trốn tốc độ ngược lại không chậm.
Cứ đi một đường hữu kinh vô hiểm như thế, cũng coi như may mắn mà đi qua được hai ba ngàn dặm lộ trình, nhưng mà toàn bộ Giang Nam đã bị Công Bình Đảng biến thành một mảng chém giết.
Hơn hai tháng trước thời điểm vừa đến Giang Ninh, nàng cũng đã hiểu được bản thân cầm lấy những khế đất nguyên bản thuộc về Văn Thọ Tân kia, khế ước mua bán nhà tới bây giờ đại khái hết thảy đã không thể giữ được nữa. Sau đó nàng còn đi về phía trước một đoạn, nhưng còn chưa tới Trấn Giang thời điểm vừa chuẩn bị quay đầu khi đi qua phụ cận Giang Ninh thì bị một tên trộm vặt lấy đi lộ phí bên trong gói đồ, nàng từ sắm vai ăn mày đành phải chính thức biến thành ăn mày.
Một lần nọ trong lúc lại bị những người ăn mày truy đánh, bị dồn vào ngõ hẹp, cuối cùng ở thời điểm không thể chạy thoát, Khúc Long Quân lấy ra tiểu đao tùy thân luôn giữ bên mình chuẩn bị tự sát, vừa lúc bị Hoắc Thanh Hoa đi ngang qua trông thấy, được nàng cứu, gia nhập "Viện nát".
Hoắc Thanh Hoa nói, chủ yếu là thưởng thức sự kiên quyết của nàng thời điểm tự sát.
Bên trong viện nát tụ tập phần lớn là những người có tính tình cực đoan, Khúc Long Quân cực kỳ sợ hãi ngay từ thời điềm mới đầu gia nhập, cũng có không ít người định khi dễ nàng, nhưng bị Hoắc Thanh Hoa ngăn lại. Nàng ở chỗ viện nát này thử làm một số việc lặt vặt, nhưng tình huống chính thức chuyển thành tốt đẹp, là một thời gian lâu sau những người này phát hiện nàng biết chữ.
Có năm đứa bé được sinh ra trong ngôi viện cũ nát, sinh ra trong hoàn cảnh như vậy cũng không có quá nhiều quản giáo. Khúc Long Quân có một lần thử dạy bọn họ biết chữ, sau này Hoắc Thanh Hoa liền phân phó cho nàng hỗ trợ giám sát những sự tình này, hơn nữa mỗi ngày cũng sẽ lấy ra một ít tờ báo, nếu là thời điểm mọi người tụ tập sẽ để Khúc Long Quân hỗ trợ đọc những cố sự ở trên để
Bên trong sân viện này của "Bạch La Sát", một người biết chữ cũng không có, tuy rằng ở bẩn cũng không có người nào nói muốn vì hài tử làm chút chuyện gì đó, lời nói trong miệng phần lớn là ngôn từ cam chịu, nhưng lúc Khúc Long Quân làm ra mấy chuyện này, nàng cũng phát hiện mọi người tuy rằng trong miệng không đề cập tới lại không có ai lại ở bất cứ tình huống gì làm khó dễ nàng. Sau này nàng ngày ngày đọc báo, xưng hô của những người này đối với nàng cũng liền biến thành "Tiểu tú tài".
Có đôi khi mọi người đi ra ngoài "Đánh đại hộ", cũng sẽ mang theo nàng để nàng nhìn xem, hoặc là khi trở về cũng sẽ mang cho nàng một ít đồ vật vàng bạc bẹp dí, Khúc Long Quân vụng trộm giấu chúng đi, chuẩn bị một ngày có tốt nào đó sau khi tìm được biện pháp đáng tin sẽ vụng trộm ly khai nơi này.
Tuy rằng những người trong sân nhỏ này không làm thương tổn nàng, nhưng đối với các sự tình họ làm ra, dùng các loại lời nói dối trá cùng lừa gạt để giết cả nhà người khác, loại hành vi này Khúc Long Quân vẫn cảm thấy phản cảm cùng bài xích. Cuối cùng là nội bộ quản lý những người có rất nhiều thuyết pháp kỳ quái, như là "Tuy rằng những người này không làm những này sự việc như vậy, chúng ta giết hắn chung quy có thể làm ra hiệu quả giết gà dọa khỉ đối với những người làm chuyện xấu kia", nhưng này dạng lý do này cuối cùng cũng không qua mắt được người đọc sách như Khúc Long Quân.
Đương nhiên, người khác đối với những lời ngụy biện như vậy vô cùng hứng thú thảo luận, nàng cũng không dám trực tiếp phản bác.
Đoạn thời gian khi lưu lại ở Tây Nam kia, sau khi nghe được tuyên truyền "phụ nữ cũng có thể gánh nửa bầu trời", Khúc Long Quân đối với Công Bình Đảng vốn là có một ít hảo cảm, lúc này chỉ còn lại mê hoặc cùng sợ hãi.
Có một ít thời điểm Hoắc Thanh Hoa cũng sẽ nói đến những biến hóa của Công Bình Đảng trong hơn một năm nay.
Mặc dù nàng đang ở trong một phái tương đối cấp tiến của Công Bình Đảng, nhưng đối với khoảng thời gian này thấy được bao nhiêu sự việc hay con người tốt xấu vàng thau lẫn lộn vẫn như cũ cảm thấy có một chút khinh thường.
Ví dụ như "Bạch La Sát" - lý do được Chu Thương sáng lập đầu tiên là vì để trò bịp "Rối loạn thật giả" biến thành chuyện tốt, là vì để đội chấp pháp của "Công Bình Vương" bên kia không còn gì để nói, có thể khiến người trong thiên hạ "Không còn gì để nói" mà thành lập. "Trò bịp" này được các nàng làm tương đối hoàn mỹ, khiến người khác căn bản không phát hiện ra được đây là giả, các nàng một năm qua chính là theo cách này để phát triển, "Diêm La Vương" kết tội từ từ biến thành cạm bẫy quỷ kế [1] cực kỳ bình thường.
[1] "Sáo lộ"
- Cụm từ "sáo lộ" trong tiếng Hán vốn có nghĩa là một chuỗi những động tác võ thuật cố định, chẳng hạn sáo lộ quyền Thiếu Lâm; cũng dùng để chỉ hệ thống công nghệ, phương thức và biện pháp, chẳng hạn biện pháp mới về cải cách.
- Cụm từ "sáo lộ" hot trên mạng năm 2016 thường là chỉ cách thức dày công xây dựng, dùng để mê hoặc người khác, thậm chí có nghĩa là quỷ kế, cạm bẫy.
Nếu như trên đài lên án và biểu diễn vụng về khiến người dưới đài hoàn toàn không tin, bọn họ cũng sẽ cầm lấy cục gạch đem người đập chết, sau đó cướp đoạt một phen. Kể từ đó, tiết mục biểu diễn của "Bạch La Sát" liền biến thành chuyện 'có cũng được mà không có cũng không sao', thậm chí mọi người về sau dùng danh nghĩa "Diêm La Vương" dứt khoát đem oan ức đổ về lại bên này, nói Diêm La Vương chính là lạm sát kẻ vô tội như vậy khiến danh khí đã hỏng còn hỏng thêm.
Loại chuyện này càng ngày xuất hiện nhiều, đám người Hoắc Thanh Hoa cũng không biết là tốt hay không tốt, nhưng ngẫu nhiên nàng cũng sẽ cảm thán "Thế phong nhật hạ" [1], "Lòng người đổi thay" [2], nếu tất cả "Bạch La Sát" đều đang diễn vô cùng tốt khiến người khác không tìm được điểm sai lầm, làm sao có nhiều người nói xấu bên này như vậy.
Các nàng tự nhận là "Nghệ nhân" dựa vào nghệ nghiệp kiếm cơm, thậm chí còn muốn dạy những thủ nghệ này cho Khúc Long Quân học tập, nhưng sau khi thấy được Khúc Long Quân từ chối việc lên lôi đài biểu diễn, rốt cục vẫn không ép nàng.
Trong thành Giang Ninh gần đây thế cuộc từ từ khẩn trương, nhưng phú hộ có thể giết được không còn nhiều, đám người Hoắc Thanh Hoa trên thực tế cũng cân nhắc sẽ ly khai nơi này, chẳng qua chưa hạ quyết tâm, rạng sáng ngày mười bảy tháng tám, đầu mối của trận lửa lớn này cuối cùng cũng xuất hiện. Theo mệnh lệnh của "Thiên phạt" Vệ Húc Văn, hơn một ngàn người cầm đao hướng tới địa bàn của "Chuyển Luân Vương" phát động xung kích, mà các thế lực lớn nhỏ trong thành ỷ vào cờ xí của "Diêm La Vương" cũng lục tục tuyển chọn nhân thủ nhân cơ hội ra tay cướp đoạt địa bàn.
Là các thành viên chính tông của một chi "Bạch La Sát", viện nát bên này mặc dù không nhiều người, trong sự kiện này cũng là không thể rớt lại sau lưng người khác.
Mọi người tập kết một phen, la hét ầm ĩ đi ra bên ngoài, lưu lại viện nát thì phần lớn là một ít người già yếu. Khúc Long Quân cầm lấy cây gậy tránh ở góc tường trong bóng tối, tinh thần khẩn trương thủ cửa, nàng biết rõ một khi tham gia vào loại ác chiến này sẽ phải trả giá đại giới, ngươi đi đánh người khác, người khác cũng sẽ không kiêng nể gì đánh trả ngươi.
Cũng may tối hôm đó sự tình cuối cùng là "Diêm La Vương" bên này chủ đạo trả thù, "Chuyển Luân Vương" bên kia chưa phản kích, đại khái qua được hơn một canh giờ, Hoắc Thanh Hoa mang người la hét ầm ĩ quay về, có mấy người thụ thương, yêu cầu băng bó, còn có một nữ nhân thương thế khá nghiêm trọng, đứt đi một tay, vừa khóc vừa hô to không về không mà.
Khúc Long Quân từng học qua băng bó, một mặt hiểu việc mà giúp người khác trị thương, mặt khác lắng nghe mọi người nói chuyện. Nguyên lai sau khi ác chiến bên này mới bắt đầu không lâu, đội chấp pháp của "Long hiền" Phó Bình Ba ngay lập tức đến phụ cận đuổi các nàng về. Một đám người không chiếm được cái gì, chửi kháy nói Phó Bình Ba chết không yên lành. Nhưng Khúc Long Quân thoáng nhẹ nhàng thở ra, kể từ đó bên mình đối với người ở trên cuối cùng cũng có một cái công đạo.
Thời gian đã gần đến bình minh, là thời điểm bóng đêm dày đặc, tiếng giao chiến bên ngoài thoáng yếu đi, chắc chắn đội chấp pháp của "Công Bình Vương" đang từ từ ổn định tình thế.
Bên trong năm thế lực lớn Công Bình Đảng vẫn là tình huống của "Công Bình Vương" tốt hơn một chút, bọn họ ở thành thị Tây Bắc - một địa phương tương đối nhỏ, hư hoại bên trong so với bên ngoài cũng nhỏ hơn một ít, tình huống ác chiến cũng không xảy ra nhiều, cùng với địa bàn ở Đông Nam của "Bình Đẳng Vương" xa xa bên này, xem như hai khu vực phồn vinh nhất trong thành. Nhưng đối với những người trong các thế lực khác mà nói thì "Công Bình Vương" bên kia nhiều quy củ, "Cao cao tại thượng", "Không coi ai ra gì", luôn phái ra đội chấp pháp đến trước mặt người khác khoa tay múa chân không nói, trọng yếu nhất là cơ hội "Cầu phú quý trong hung hiểm" của các các thể lực gần như rất hiếm, bởi vậy nếu không phải mang theo gia đình, người muốn gia nhập bên kia cũng không nhiều.
Nếu muốn tham gia để nhanh chóng thu lợi người bình thường sẽ đi theo "Diêm La Vương" Chu Thương một đường đập phá là được, nếu như tin giáo cũng có thể gia nhập vào thế lực của Hứa Chiêu Nam thanh thế to lớn tín ngưỡng hộ thân; còn nếu là coi trọng về sự lâu dài, "Bình Đẳng Vương" Thời Bảo Phong giao du rộng rãi, tài nguyên phong phú nhất, mục tiêu của hắn chính là tâm ma Tây Nam, ở trong mắt mọi người chính là người có tiền đồ nhất, còn như "Cao Thiên Vương" thì là quân kỷ nghiêm nghị, binh hùng tướng mạnh, hiện tại là thời loại thế nên đây cũng là chỗ dựa lâu dài trực tiếp có thực lực nhất.
[1] Thế phong nhật hạ -世风日下 – shì fēng rì xìa (phong khí (phong tục lề thói) xã hội ngày càng bại hoại, ngày một xấu đi.
[2] Nhân tâm bất cổ -人心不古 – rén xīn bù gǔ: Cổ là chỉ phong khí của xã hội ngày xưa; câu này có ý là lòng người gian trá, bạc bẽo, không được đôn hậu chất phác như người ngày xưa.
Thế phong nhật hạ và Nhân tâm bất cổ thường được dùng liền với nhau, cảm khái người đọc sách trong xã hội khí chất xấu đi, mất đi sự đôn hậu hiền lương mà trở nên xảo trá giả dối, tâm địa không còn được đôn hậu như người thời xưa
Về phần Công Bình Vương chọc người chán ghét, khi mọi người trong viện nát nghĩ đến thì ít nhất đều đánh giá là săp hết thời, sớm muộn gì học cũng sẽ nghĩ ra cách đập phá địa phương đó, đưa những giả làm giàu không giữ được nhân nghĩa, mắt cao hơn đầu kia lôi ra phán xét một lần.
Trong bầu không khí mọi người đang chửi kháy, những người lưu lại trong viện đang đi tới đi lui chữa thương khắc phục hậu quả, cũng có người nấu cháo thịt, cho những người xuất môn chiến đấu hăng hái này một bữa ăn ngon. Nữ nhân bị đứt đi tay được đặt nằm trong sân viện bên cạnh, tuy rằng đã được xử lý vết thương, nhưng có lẽ cũng không tốt hơn là bao, nàng cứ nằm đó liên tục kêu rên. Mọi người ngồi trong sân nghe được thanh âm kêu rên của nàn, nói chuyện này nọ một lúc, trời dần dần sáng.
"Tiểu tú tài. Lấy vài tờ báo ngày hôm qua đọc cho chúng ta giải buồn đi chứ." Người nói chuyện là một cô nương đứng trong đám người, bộ dáng xinh đẹp nhã nhặn lịch sự nhưng kỳ thật tính tình cực kì tàn nhẫn - Uyển Vân.
"À, được." Khúc Long Quân gật đầu.
Thời gian bình thường nàng đọc báo là lúc xế chiều trước buổi cơm tối, ngày hôm qua bởi vì Ngũ Phương Lôi Đài bị phá, mọi người chửi kháy nửa ngày, la hét muốn trả thù, vài tờ báo mới kia nàng cũng không có đọc, lúc này Khúc Long Quân lấy tờ báo ra, ngồi ở trước mặt mọi người bắt đầu đọc.
Báo lưu truyền trong Công Bình Đảng ghi chép tin thời sự không nhiều, phần lớn là các loại cố sự từ vùng khác truyền tới hoặc truyền thuyết trong lục lâm, cũng có thoại bản ở Tây Nam bên kia được in ấn lại một lần rồi phân phát ra bên này, lại có một ít chuyện cười hạ lưu -- dù sao cũng đều là những chủ đề mà người ở phố phường quan tâm, Khúc Long Quân đọc được một lúc, mọi người cười ha ha, có người nói: "Đọc lớn tiếng chút ta nghe không rõ."
Khúc Long Quân cũng liền đọc lớn tiếng một chút.
Nguyên nhân mà mọi người cảm thấy "Nghe không rõ" cũng không phải là thanh âm nàng đọc không đủ lớn, mà là nữ tử đứt tay nằm trong sân viện bên cạnh liên tục kêu rên, mọi người cũng không có cách nào, cứ làm như không thấy, rồi tiếp tục ở bên này nghe cố sự cười đến ngã tới ngã lui.
Cứ như thế đọc qua hai phần báo, chuyển tới phần thứ ba, kêu rên từ gian phòng bên cạnh dần dần nhỏ đi, có đôi khi nàng nói được chút ít lời nói trong mơ màng, những kia thanh âm ở trong gió sớm vang vọng.
"Mẹ.."
"Con đau.."
"Con sai rồi.."
"Đau chết mất.. Mẹ ơi.. Cha ơi.."
Nữ nhân tay đứt kia đã hơn 40 tuổi, cha mẹ đã chết, cất lên những tiếng kêu rên khàn khàn, ở mỗi một câu chữ cuối cùng kéo dài hồi lâu, mãi cho đến tiếng trong cổ họng một hơi đứt quãng đi mới dừng lại. Khúc Long Quân nghe được trong lòng bi thương, nàng biết rõ phải mau rời khỏi đây, "Diêm La Vương" đêm nay đánh địa bàn của "Chuyển Luân Vương", "Chuyển Luân Vương" ngày hôm sau sẽ đánh trả.
Nghĩ như thế, rồi đọc đến trang báo thứ nhất nói về tin tức Thông Sơn.
".. Tên ma đầu này, võ công cao cường, ở trong trùng điệp bao vây.. Bắt cóc tiểu thư Nghiêm Gia Bảo.. Sau này còn lưu lại tên họ.."
".. Ma đầu kia gọi là, Dâm Ma năm thước.. Long.. Long.."
Nàng đọc đến đây, hơi hơi dừng lại, còn không ý thức được cái gì, nhưng sau một lát, hai mắt lại nhìn tờ báo lần nữa.
Mọi người xôn xao nói chuyện.
".. Cái gì Dâm Ma?"
".. Vô sỉ, hèn hạ vô sỉ Dâm Ma.."
".. Tiểu thư Nghiêm Gia Bảo kia, cũng không ra gì.."
".. Theo ta thì, gặp phải loại nam nhân này cần phải ngay tại thời điểm hắn làm chuyện kia đem hắn xử lý luôn.."
".. Đau chết con.. Mẹ ơi.. Cha ơi.."
".. Ha ha ha ha ha ha ha.."
Mọi người cười đùa vui vẻ một phen, ngay sau đó bắt đầu thảo luận nên sử dụng các loại biện pháp như thế nào để đối phó với dâm tặc bậc này..
Sáng sớm, ánh sáng tăng dần lên, mọi người nghe đọc báo dần dần tản đi trở lại nơi ở của mình chuẩn bị nghỉ ngơi, Hoắc Thanh Hoa sắp đặt thứ tự tuần tra, sau đó cũng đi nghỉ ngơi, sân viện bên cạnh tiếng kêu rên của nữ nhân dần dần im lặng, nàng sắp chết, nằm trên một cái giường chiếu rách nát, chỉ còn lại khí tức yếu ớt, nếu như có người đi qua ghé vào bên tai nàng nghe, vẫn có thể nghe được những tiếng rên bi ai như cũ.
"Con đau quá.. Mẹ.."
"Con muốn đi.. Đi.."
Khúc Long Quân cầm lấy tờ báo ngồi ở trong sân, cuối cùng đi đến gian phòng bên này, vuốt đôi mắt còn đang mở cho nữ nhân ấy. Trong đầu vẫn thoáng qua cái kia tên.
Long Ngạo Thiên..
Tại sao hắn lại đi đến Thông Sơn..
Thông Sơn.. Ở nơi nào..
Buổi sáng, người phụ trách trị an và luật pháp của Công Bình Đảng Giang Ninh là "Long hiền" Phó Bình Ba triệu tập "Thiên phạt" Vệ Húc Văn, "Chuyển Luân Vương" Hứa Chiêu Nam cùng nhân thủ khắp nơi bắt đầu tiến hành truy cứu trách nhiệm và đàm phán, Vệ Húc Văn tỏ vẻ đối với sự tình phát sinh lúc rạng sáng hắn không hề biết chuyện, là một bộ phận người có tính cách nóng nảy của Công Bình Đảng đối với người gọi là "giáo chủ Đại Quang Minh Giáo" Lâm Tông Ngô có điều bất mãn, mới xuất hiện hành vi trả thù tự phát, hắn muốn bắt giữ những người này, nhưng những người này đào tẩu ra ngoài thành, cũng tỏ vẻ nếu mà Phó Bình Ba có chứng cứ phạm tội của những người này, cứ việc bắt lấy bọn họ trị tội.
Về phương diện khác, Hứa Chiêu Nam tỏ vẻ Lâm Tông Ngô chính là người tôn kính mà còn là Đại giáo chủ có võ nghệ thiên hạ vô song, đức cao vọng trọng lại tăng thêm võ công cao cường, hắn muốn làm cái gì, bên mình cũng căn bản vô phương ngăn cản, nếu mà Phó Bình Ba đối với tác phong ấy có gì bất mãn, có thể tìm lão nhân gia nói chuyện trực tiếp. Hắn dù sao cũng không quản được việc này.
"Cao Thiên Vương" cùng với "Bình Đẳng Vương" hai bên đối với sự tình chém giết lẫn nhau tối qua đều không nhìn thấy gì, ủng hộ Phó Bình Ba bắt người trị tội, đồng thời thì nói bóng nói gió mà cảnh cáo Lâm Tông Ngô bên này không cần tiếp tục làm loạn. Nhưng địa vị của Hứa Chiêu Nam so với bọn họ đều cao hơn, đối với cảnh cáo như vậy hắn chẳng thèm ngó ngàng.
Cũng là buổi sáng hôm nay, sau khi đàm phán không có thành quả gì kết thúc, Lâm Tông Ngô thả ra tin tức, trong vòng ba ngày tới, giẫm lên "Bách Vạn Binh Mã Lôi Đài" của Cao Sướng.
Bầu không khí trong thành tức thì càng thêm khẩn trương, hữu hình gió bão đã tụ tập.
Nhưng đơn giản là 'chém giết lẫn nhau' mà thôi, ai cũng có chuẩn bị tâm lý, ai cũng không sợ.
Bận rộn một đêm Ninh Kỵ ngủ trong khách sạn đến trưa.
Nói về lý do nhỏ bé mà hắn cũng không tình nguyện thừa nhận cho lắm, hắn dù sao không dự định vứt bỏ cái tên "Long Ngạo Thiên" này, vì thế đêm qua ẩu đả không ít người.
* * *
Xa xa mấy ngàn dặm ngoài tại Tây Nam, phụ tử Ninh Nghị, Ninh Hi ở Trương Thôn qua hết trung thu đang ngồi trong một chiếc xe ngựa nào đó đi đến Thành Đô.
"Cha, ngươi nói, nhị đệ hắn hiện tại đã đi đến đâu?"
"Loại chuyện này ai mà biết được, không chết ở bên ngoài là được rồi.." Ninh Nghị than thở.
"Chúng ta đều phỏng đoán hắn nhất định là đi Giang Ninh, với võ nghệ của Tiểu Kỵ, sẽ không chịu thiệt thòi lớn, cha yên tâm đi." Ninh Hi khá lạc quan, "Nói không chừng hiện tại cũng sắp tạo dựng được tên tuổi, thật hâm mộ đệ ấy.."
"Nói không chừng tên tuổi của cái nhà này đều bị hắn phá sạch." Ninh Nghị khinh bỉ nói. Đương nhiên, đây chỉ là quán tính cha già thuận miệng chế ngạo, trong lòng hắn đối với nhân phẩm cùng võ nghệ của con thứ hai vẫn có sự tin tưởng.
Về phần chuyện hắn phái nhân thủ đi Giang Ninh cũng không cần cùng đứa con lớn nói quá nhiều.
"Vậy thì, nhị đệ là người đầu tiên trong nhà trở về Giang Ninh. Kỳ thật những năm này, mẹ cùng vài vị thúc bá Tô gia, đều nói nếu có cơ hội ngày nào đó muốn về nhà cũ nhìn xem."
Ninh Hi cảm thán một phen, Ninh Nghị nghĩ một chút, không trả lời, hắn trong lòng đối với tình huống Giang Ninh cũng thường hoài niệm, hơn nữa dựa theo tình báo quá khứ, nhà cũ tuy rằng trải qua vài lần binh họa, nhưng kỳ thật đều được bảo tồn.
Qua chốc lát, Ninh Hi chuyển chủ đề có phần thương cảm này: ".. Cha, lần này trở về, mẹ nói ngươi lần trước từ Trương Thôn đi ra, nàng để ngươi mang một con gà nướng."
"Có sao?" Ninh Nghị nhíu mày hỏi thăm.
"Có." Ninh Hi ở đối diện dùng hai tay nâng cằm lên, mắt nhìn chằm chằm vào phụ thân.
"Những chuyện nhỏ nhặt này, bản thân ta không nhớ quá rõ ràng." Ninh Nghị cầm lấy văn kiện trong tay, trầm ổn ứng đối, ".. Không nói cái này, ngươi xem phần này, có chút vấn đề.."
"Cha, người không thể như vậy.."
"Trước hãy nghe ta nói hết, còn giả như có đạo lý hay không, ngươi lại suy nghĩ kĩ càng.. Ngươi xem đầu tiên là ở đây.."
Ánh mặt trời gay gắt chiếu lên con đường đã được sữa chữa lại, xe ngựa chạy băng băng mang theo bụi mù tung bay một đường hướng về phía trước.
Cứ đi một đường hữu kinh vô hiểm như thế, cũng coi như may mắn mà đi qua được hai ba ngàn dặm lộ trình, nhưng mà toàn bộ Giang Nam đã bị Công Bình Đảng biến thành một mảng chém giết.
Hơn hai tháng trước thời điểm vừa đến Giang Ninh, nàng cũng đã hiểu được bản thân cầm lấy những khế đất nguyên bản thuộc về Văn Thọ Tân kia, khế ước mua bán nhà tới bây giờ đại khái hết thảy đã không thể giữ được nữa. Sau đó nàng còn đi về phía trước một đoạn, nhưng còn chưa tới Trấn Giang thời điểm vừa chuẩn bị quay đầu khi đi qua phụ cận Giang Ninh thì bị một tên trộm vặt lấy đi lộ phí bên trong gói đồ, nàng từ sắm vai ăn mày đành phải chính thức biến thành ăn mày.
Một lần nọ trong lúc lại bị những người ăn mày truy đánh, bị dồn vào ngõ hẹp, cuối cùng ở thời điểm không thể chạy thoát, Khúc Long Quân lấy ra tiểu đao tùy thân luôn giữ bên mình chuẩn bị tự sát, vừa lúc bị Hoắc Thanh Hoa đi ngang qua trông thấy, được nàng cứu, gia nhập "Viện nát".
Hoắc Thanh Hoa nói, chủ yếu là thưởng thức sự kiên quyết của nàng thời điểm tự sát.
Bên trong viện nát tụ tập phần lớn là những người có tính tình cực đoan, Khúc Long Quân cực kỳ sợ hãi ngay từ thời điềm mới đầu gia nhập, cũng có không ít người định khi dễ nàng, nhưng bị Hoắc Thanh Hoa ngăn lại. Nàng ở chỗ viện nát này thử làm một số việc lặt vặt, nhưng tình huống chính thức chuyển thành tốt đẹp, là một thời gian lâu sau những người này phát hiện nàng biết chữ.
Có năm đứa bé được sinh ra trong ngôi viện cũ nát, sinh ra trong hoàn cảnh như vậy cũng không có quá nhiều quản giáo. Khúc Long Quân có một lần thử dạy bọn họ biết chữ, sau này Hoắc Thanh Hoa liền phân phó cho nàng hỗ trợ giám sát những sự tình này, hơn nữa mỗi ngày cũng sẽ lấy ra một ít tờ báo, nếu là thời điểm mọi người tụ tập sẽ để Khúc Long Quân hỗ trợ đọc những cố sự ở trên để
Bên trong sân viện này của "Bạch La Sát", một người biết chữ cũng không có, tuy rằng ở bẩn cũng không có người nào nói muốn vì hài tử làm chút chuyện gì đó, lời nói trong miệng phần lớn là ngôn từ cam chịu, nhưng lúc Khúc Long Quân làm ra mấy chuyện này, nàng cũng phát hiện mọi người tuy rằng trong miệng không đề cập tới lại không có ai lại ở bất cứ tình huống gì làm khó dễ nàng. Sau này nàng ngày ngày đọc báo, xưng hô của những người này đối với nàng cũng liền biến thành "Tiểu tú tài".
Có đôi khi mọi người đi ra ngoài "Đánh đại hộ", cũng sẽ mang theo nàng để nàng nhìn xem, hoặc là khi trở về cũng sẽ mang cho nàng một ít đồ vật vàng bạc bẹp dí, Khúc Long Quân vụng trộm giấu chúng đi, chuẩn bị một ngày có tốt nào đó sau khi tìm được biện pháp đáng tin sẽ vụng trộm ly khai nơi này.
Tuy rằng những người trong sân nhỏ này không làm thương tổn nàng, nhưng đối với các sự tình họ làm ra, dùng các loại lời nói dối trá cùng lừa gạt để giết cả nhà người khác, loại hành vi này Khúc Long Quân vẫn cảm thấy phản cảm cùng bài xích. Cuối cùng là nội bộ quản lý những người có rất nhiều thuyết pháp kỳ quái, như là "Tuy rằng những người này không làm những này sự việc như vậy, chúng ta giết hắn chung quy có thể làm ra hiệu quả giết gà dọa khỉ đối với những người làm chuyện xấu kia", nhưng này dạng lý do này cuối cùng cũng không qua mắt được người đọc sách như Khúc Long Quân.
Đương nhiên, người khác đối với những lời ngụy biện như vậy vô cùng hứng thú thảo luận, nàng cũng không dám trực tiếp phản bác.
Đoạn thời gian khi lưu lại ở Tây Nam kia, sau khi nghe được tuyên truyền "phụ nữ cũng có thể gánh nửa bầu trời", Khúc Long Quân đối với Công Bình Đảng vốn là có một ít hảo cảm, lúc này chỉ còn lại mê hoặc cùng sợ hãi.
Có một ít thời điểm Hoắc Thanh Hoa cũng sẽ nói đến những biến hóa của Công Bình Đảng trong hơn một năm nay.
Mặc dù nàng đang ở trong một phái tương đối cấp tiến của Công Bình Đảng, nhưng đối với khoảng thời gian này thấy được bao nhiêu sự việc hay con người tốt xấu vàng thau lẫn lộn vẫn như cũ cảm thấy có một chút khinh thường.
Ví dụ như "Bạch La Sát" - lý do được Chu Thương sáng lập đầu tiên là vì để trò bịp "Rối loạn thật giả" biến thành chuyện tốt, là vì để đội chấp pháp của "Công Bình Vương" bên kia không còn gì để nói, có thể khiến người trong thiên hạ "Không còn gì để nói" mà thành lập. "Trò bịp" này được các nàng làm tương đối hoàn mỹ, khiến người khác căn bản không phát hiện ra được đây là giả, các nàng một năm qua chính là theo cách này để phát triển, "Diêm La Vương" kết tội từ từ biến thành cạm bẫy quỷ kế [1] cực kỳ bình thường.
[1] "Sáo lộ"
- Cụm từ "sáo lộ" trong tiếng Hán vốn có nghĩa là một chuỗi những động tác võ thuật cố định, chẳng hạn sáo lộ quyền Thiếu Lâm; cũng dùng để chỉ hệ thống công nghệ, phương thức và biện pháp, chẳng hạn biện pháp mới về cải cách.
- Cụm từ "sáo lộ" hot trên mạng năm 2016 thường là chỉ cách thức dày công xây dựng, dùng để mê hoặc người khác, thậm chí có nghĩa là quỷ kế, cạm bẫy.
Nếu như trên đài lên án và biểu diễn vụng về khiến người dưới đài hoàn toàn không tin, bọn họ cũng sẽ cầm lấy cục gạch đem người đập chết, sau đó cướp đoạt một phen. Kể từ đó, tiết mục biểu diễn của "Bạch La Sát" liền biến thành chuyện 'có cũng được mà không có cũng không sao', thậm chí mọi người về sau dùng danh nghĩa "Diêm La Vương" dứt khoát đem oan ức đổ về lại bên này, nói Diêm La Vương chính là lạm sát kẻ vô tội như vậy khiến danh khí đã hỏng còn hỏng thêm.
Loại chuyện này càng ngày xuất hiện nhiều, đám người Hoắc Thanh Hoa cũng không biết là tốt hay không tốt, nhưng ngẫu nhiên nàng cũng sẽ cảm thán "Thế phong nhật hạ" [1], "Lòng người đổi thay" [2], nếu tất cả "Bạch La Sát" đều đang diễn vô cùng tốt khiến người khác không tìm được điểm sai lầm, làm sao có nhiều người nói xấu bên này như vậy.
Các nàng tự nhận là "Nghệ nhân" dựa vào nghệ nghiệp kiếm cơm, thậm chí còn muốn dạy những thủ nghệ này cho Khúc Long Quân học tập, nhưng sau khi thấy được Khúc Long Quân từ chối việc lên lôi đài biểu diễn, rốt cục vẫn không ép nàng.
Trong thành Giang Ninh gần đây thế cuộc từ từ khẩn trương, nhưng phú hộ có thể giết được không còn nhiều, đám người Hoắc Thanh Hoa trên thực tế cũng cân nhắc sẽ ly khai nơi này, chẳng qua chưa hạ quyết tâm, rạng sáng ngày mười bảy tháng tám, đầu mối của trận lửa lớn này cuối cùng cũng xuất hiện. Theo mệnh lệnh của "Thiên phạt" Vệ Húc Văn, hơn một ngàn người cầm đao hướng tới địa bàn của "Chuyển Luân Vương" phát động xung kích, mà các thế lực lớn nhỏ trong thành ỷ vào cờ xí của "Diêm La Vương" cũng lục tục tuyển chọn nhân thủ nhân cơ hội ra tay cướp đoạt địa bàn.
Là các thành viên chính tông của một chi "Bạch La Sát", viện nát bên này mặc dù không nhiều người, trong sự kiện này cũng là không thể rớt lại sau lưng người khác.
Mọi người tập kết một phen, la hét ầm ĩ đi ra bên ngoài, lưu lại viện nát thì phần lớn là một ít người già yếu. Khúc Long Quân cầm lấy cây gậy tránh ở góc tường trong bóng tối, tinh thần khẩn trương thủ cửa, nàng biết rõ một khi tham gia vào loại ác chiến này sẽ phải trả giá đại giới, ngươi đi đánh người khác, người khác cũng sẽ không kiêng nể gì đánh trả ngươi.
Cũng may tối hôm đó sự tình cuối cùng là "Diêm La Vương" bên này chủ đạo trả thù, "Chuyển Luân Vương" bên kia chưa phản kích, đại khái qua được hơn một canh giờ, Hoắc Thanh Hoa mang người la hét ầm ĩ quay về, có mấy người thụ thương, yêu cầu băng bó, còn có một nữ nhân thương thế khá nghiêm trọng, đứt đi một tay, vừa khóc vừa hô to không về không mà.
Khúc Long Quân từng học qua băng bó, một mặt hiểu việc mà giúp người khác trị thương, mặt khác lắng nghe mọi người nói chuyện. Nguyên lai sau khi ác chiến bên này mới bắt đầu không lâu, đội chấp pháp của "Long hiền" Phó Bình Ba ngay lập tức đến phụ cận đuổi các nàng về. Một đám người không chiếm được cái gì, chửi kháy nói Phó Bình Ba chết không yên lành. Nhưng Khúc Long Quân thoáng nhẹ nhàng thở ra, kể từ đó bên mình đối với người ở trên cuối cùng cũng có một cái công đạo.
Thời gian đã gần đến bình minh, là thời điểm bóng đêm dày đặc, tiếng giao chiến bên ngoài thoáng yếu đi, chắc chắn đội chấp pháp của "Công Bình Vương" đang từ từ ổn định tình thế.
Bên trong năm thế lực lớn Công Bình Đảng vẫn là tình huống của "Công Bình Vương" tốt hơn một chút, bọn họ ở thành thị Tây Bắc - một địa phương tương đối nhỏ, hư hoại bên trong so với bên ngoài cũng nhỏ hơn một ít, tình huống ác chiến cũng không xảy ra nhiều, cùng với địa bàn ở Đông Nam của "Bình Đẳng Vương" xa xa bên này, xem như hai khu vực phồn vinh nhất trong thành. Nhưng đối với những người trong các thế lực khác mà nói thì "Công Bình Vương" bên kia nhiều quy củ, "Cao cao tại thượng", "Không coi ai ra gì", luôn phái ra đội chấp pháp đến trước mặt người khác khoa tay múa chân không nói, trọng yếu nhất là cơ hội "Cầu phú quý trong hung hiểm" của các các thể lực gần như rất hiếm, bởi vậy nếu không phải mang theo gia đình, người muốn gia nhập bên kia cũng không nhiều.
Nếu muốn tham gia để nhanh chóng thu lợi người bình thường sẽ đi theo "Diêm La Vương" Chu Thương một đường đập phá là được, nếu như tin giáo cũng có thể gia nhập vào thế lực của Hứa Chiêu Nam thanh thế to lớn tín ngưỡng hộ thân; còn nếu là coi trọng về sự lâu dài, "Bình Đẳng Vương" Thời Bảo Phong giao du rộng rãi, tài nguyên phong phú nhất, mục tiêu của hắn chính là tâm ma Tây Nam, ở trong mắt mọi người chính là người có tiền đồ nhất, còn như "Cao Thiên Vương" thì là quân kỷ nghiêm nghị, binh hùng tướng mạnh, hiện tại là thời loại thế nên đây cũng là chỗ dựa lâu dài trực tiếp có thực lực nhất.
[1] Thế phong nhật hạ -世风日下 – shì fēng rì xìa (phong khí (phong tục lề thói) xã hội ngày càng bại hoại, ngày một xấu đi.
[2] Nhân tâm bất cổ -人心不古 – rén xīn bù gǔ: Cổ là chỉ phong khí của xã hội ngày xưa; câu này có ý là lòng người gian trá, bạc bẽo, không được đôn hậu chất phác như người ngày xưa.
Thế phong nhật hạ và Nhân tâm bất cổ thường được dùng liền với nhau, cảm khái người đọc sách trong xã hội khí chất xấu đi, mất đi sự đôn hậu hiền lương mà trở nên xảo trá giả dối, tâm địa không còn được đôn hậu như người thời xưa
Về phần Công Bình Vương chọc người chán ghét, khi mọi người trong viện nát nghĩ đến thì ít nhất đều đánh giá là săp hết thời, sớm muộn gì học cũng sẽ nghĩ ra cách đập phá địa phương đó, đưa những giả làm giàu không giữ được nhân nghĩa, mắt cao hơn đầu kia lôi ra phán xét một lần.
Trong bầu không khí mọi người đang chửi kháy, những người lưu lại trong viện đang đi tới đi lui chữa thương khắc phục hậu quả, cũng có người nấu cháo thịt, cho những người xuất môn chiến đấu hăng hái này một bữa ăn ngon. Nữ nhân bị đứt đi tay được đặt nằm trong sân viện bên cạnh, tuy rằng đã được xử lý vết thương, nhưng có lẽ cũng không tốt hơn là bao, nàng cứ nằm đó liên tục kêu rên. Mọi người ngồi trong sân nghe được thanh âm kêu rên của nàn, nói chuyện này nọ một lúc, trời dần dần sáng.
"Tiểu tú tài. Lấy vài tờ báo ngày hôm qua đọc cho chúng ta giải buồn đi chứ." Người nói chuyện là một cô nương đứng trong đám người, bộ dáng xinh đẹp nhã nhặn lịch sự nhưng kỳ thật tính tình cực kì tàn nhẫn - Uyển Vân.
"À, được." Khúc Long Quân gật đầu.
Thời gian bình thường nàng đọc báo là lúc xế chiều trước buổi cơm tối, ngày hôm qua bởi vì Ngũ Phương Lôi Đài bị phá, mọi người chửi kháy nửa ngày, la hét muốn trả thù, vài tờ báo mới kia nàng cũng không có đọc, lúc này Khúc Long Quân lấy tờ báo ra, ngồi ở trước mặt mọi người bắt đầu đọc.
Báo lưu truyền trong Công Bình Đảng ghi chép tin thời sự không nhiều, phần lớn là các loại cố sự từ vùng khác truyền tới hoặc truyền thuyết trong lục lâm, cũng có thoại bản ở Tây Nam bên kia được in ấn lại một lần rồi phân phát ra bên này, lại có một ít chuyện cười hạ lưu -- dù sao cũng đều là những chủ đề mà người ở phố phường quan tâm, Khúc Long Quân đọc được một lúc, mọi người cười ha ha, có người nói: "Đọc lớn tiếng chút ta nghe không rõ."
Khúc Long Quân cũng liền đọc lớn tiếng một chút.
Nguyên nhân mà mọi người cảm thấy "Nghe không rõ" cũng không phải là thanh âm nàng đọc không đủ lớn, mà là nữ tử đứt tay nằm trong sân viện bên cạnh liên tục kêu rên, mọi người cũng không có cách nào, cứ làm như không thấy, rồi tiếp tục ở bên này nghe cố sự cười đến ngã tới ngã lui.
Cứ như thế đọc qua hai phần báo, chuyển tới phần thứ ba, kêu rên từ gian phòng bên cạnh dần dần nhỏ đi, có đôi khi nàng nói được chút ít lời nói trong mơ màng, những kia thanh âm ở trong gió sớm vang vọng.
"Mẹ.."
"Con đau.."
"Con sai rồi.."
"Đau chết mất.. Mẹ ơi.. Cha ơi.."
Nữ nhân tay đứt kia đã hơn 40 tuổi, cha mẹ đã chết, cất lên những tiếng kêu rên khàn khàn, ở mỗi một câu chữ cuối cùng kéo dài hồi lâu, mãi cho đến tiếng trong cổ họng một hơi đứt quãng đi mới dừng lại. Khúc Long Quân nghe được trong lòng bi thương, nàng biết rõ phải mau rời khỏi đây, "Diêm La Vương" đêm nay đánh địa bàn của "Chuyển Luân Vương", "Chuyển Luân Vương" ngày hôm sau sẽ đánh trả.
Nghĩ như thế, rồi đọc đến trang báo thứ nhất nói về tin tức Thông Sơn.
".. Tên ma đầu này, võ công cao cường, ở trong trùng điệp bao vây.. Bắt cóc tiểu thư Nghiêm Gia Bảo.. Sau này còn lưu lại tên họ.."
".. Ma đầu kia gọi là, Dâm Ma năm thước.. Long.. Long.."
Nàng đọc đến đây, hơi hơi dừng lại, còn không ý thức được cái gì, nhưng sau một lát, hai mắt lại nhìn tờ báo lần nữa.
Mọi người xôn xao nói chuyện.
".. Cái gì Dâm Ma?"
".. Vô sỉ, hèn hạ vô sỉ Dâm Ma.."
".. Tiểu thư Nghiêm Gia Bảo kia, cũng không ra gì.."
".. Theo ta thì, gặp phải loại nam nhân này cần phải ngay tại thời điểm hắn làm chuyện kia đem hắn xử lý luôn.."
".. Đau chết con.. Mẹ ơi.. Cha ơi.."
".. Ha ha ha ha ha ha ha.."
Mọi người cười đùa vui vẻ một phen, ngay sau đó bắt đầu thảo luận nên sử dụng các loại biện pháp như thế nào để đối phó với dâm tặc bậc này..
Sáng sớm, ánh sáng tăng dần lên, mọi người nghe đọc báo dần dần tản đi trở lại nơi ở của mình chuẩn bị nghỉ ngơi, Hoắc Thanh Hoa sắp đặt thứ tự tuần tra, sau đó cũng đi nghỉ ngơi, sân viện bên cạnh tiếng kêu rên của nữ nhân dần dần im lặng, nàng sắp chết, nằm trên một cái giường chiếu rách nát, chỉ còn lại khí tức yếu ớt, nếu như có người đi qua ghé vào bên tai nàng nghe, vẫn có thể nghe được những tiếng rên bi ai như cũ.
"Con đau quá.. Mẹ.."
"Con muốn đi.. Đi.."
Khúc Long Quân cầm lấy tờ báo ngồi ở trong sân, cuối cùng đi đến gian phòng bên này, vuốt đôi mắt còn đang mở cho nữ nhân ấy. Trong đầu vẫn thoáng qua cái kia tên.
Long Ngạo Thiên..
Tại sao hắn lại đi đến Thông Sơn..
Thông Sơn.. Ở nơi nào..
Buổi sáng, người phụ trách trị an và luật pháp của Công Bình Đảng Giang Ninh là "Long hiền" Phó Bình Ba triệu tập "Thiên phạt" Vệ Húc Văn, "Chuyển Luân Vương" Hứa Chiêu Nam cùng nhân thủ khắp nơi bắt đầu tiến hành truy cứu trách nhiệm và đàm phán, Vệ Húc Văn tỏ vẻ đối với sự tình phát sinh lúc rạng sáng hắn không hề biết chuyện, là một bộ phận người có tính cách nóng nảy của Công Bình Đảng đối với người gọi là "giáo chủ Đại Quang Minh Giáo" Lâm Tông Ngô có điều bất mãn, mới xuất hiện hành vi trả thù tự phát, hắn muốn bắt giữ những người này, nhưng những người này đào tẩu ra ngoài thành, cũng tỏ vẻ nếu mà Phó Bình Ba có chứng cứ phạm tội của những người này, cứ việc bắt lấy bọn họ trị tội.
Về phương diện khác, Hứa Chiêu Nam tỏ vẻ Lâm Tông Ngô chính là người tôn kính mà còn là Đại giáo chủ có võ nghệ thiên hạ vô song, đức cao vọng trọng lại tăng thêm võ công cao cường, hắn muốn làm cái gì, bên mình cũng căn bản vô phương ngăn cản, nếu mà Phó Bình Ba đối với tác phong ấy có gì bất mãn, có thể tìm lão nhân gia nói chuyện trực tiếp. Hắn dù sao cũng không quản được việc này.
"Cao Thiên Vương" cùng với "Bình Đẳng Vương" hai bên đối với sự tình chém giết lẫn nhau tối qua đều không nhìn thấy gì, ủng hộ Phó Bình Ba bắt người trị tội, đồng thời thì nói bóng nói gió mà cảnh cáo Lâm Tông Ngô bên này không cần tiếp tục làm loạn. Nhưng địa vị của Hứa Chiêu Nam so với bọn họ đều cao hơn, đối với cảnh cáo như vậy hắn chẳng thèm ngó ngàng.
Cũng là buổi sáng hôm nay, sau khi đàm phán không có thành quả gì kết thúc, Lâm Tông Ngô thả ra tin tức, trong vòng ba ngày tới, giẫm lên "Bách Vạn Binh Mã Lôi Đài" của Cao Sướng.
Bầu không khí trong thành tức thì càng thêm khẩn trương, hữu hình gió bão đã tụ tập.
Nhưng đơn giản là 'chém giết lẫn nhau' mà thôi, ai cũng có chuẩn bị tâm lý, ai cũng không sợ.
Bận rộn một đêm Ninh Kỵ ngủ trong khách sạn đến trưa.
Nói về lý do nhỏ bé mà hắn cũng không tình nguyện thừa nhận cho lắm, hắn dù sao không dự định vứt bỏ cái tên "Long Ngạo Thiên" này, vì thế đêm qua ẩu đả không ít người.
* * *
Xa xa mấy ngàn dặm ngoài tại Tây Nam, phụ tử Ninh Nghị, Ninh Hi ở Trương Thôn qua hết trung thu đang ngồi trong một chiếc xe ngựa nào đó đi đến Thành Đô.
"Cha, ngươi nói, nhị đệ hắn hiện tại đã đi đến đâu?"
"Loại chuyện này ai mà biết được, không chết ở bên ngoài là được rồi.." Ninh Nghị than thở.
"Chúng ta đều phỏng đoán hắn nhất định là đi Giang Ninh, với võ nghệ của Tiểu Kỵ, sẽ không chịu thiệt thòi lớn, cha yên tâm đi." Ninh Hi khá lạc quan, "Nói không chừng hiện tại cũng sắp tạo dựng được tên tuổi, thật hâm mộ đệ ấy.."
"Nói không chừng tên tuổi của cái nhà này đều bị hắn phá sạch." Ninh Nghị khinh bỉ nói. Đương nhiên, đây chỉ là quán tính cha già thuận miệng chế ngạo, trong lòng hắn đối với nhân phẩm cùng võ nghệ của con thứ hai vẫn có sự tin tưởng.
Về phần chuyện hắn phái nhân thủ đi Giang Ninh cũng không cần cùng đứa con lớn nói quá nhiều.
"Vậy thì, nhị đệ là người đầu tiên trong nhà trở về Giang Ninh. Kỳ thật những năm này, mẹ cùng vài vị thúc bá Tô gia, đều nói nếu có cơ hội ngày nào đó muốn về nhà cũ nhìn xem."
Ninh Hi cảm thán một phen, Ninh Nghị nghĩ một chút, không trả lời, hắn trong lòng đối với tình huống Giang Ninh cũng thường hoài niệm, hơn nữa dựa theo tình báo quá khứ, nhà cũ tuy rằng trải qua vài lần binh họa, nhưng kỳ thật đều được bảo tồn.
Qua chốc lát, Ninh Hi chuyển chủ đề có phần thương cảm này: ".. Cha, lần này trở về, mẹ nói ngươi lần trước từ Trương Thôn đi ra, nàng để ngươi mang một con gà nướng."
"Có sao?" Ninh Nghị nhíu mày hỏi thăm.
"Có." Ninh Hi ở đối diện dùng hai tay nâng cằm lên, mắt nhìn chằm chằm vào phụ thân.
"Những chuyện nhỏ nhặt này, bản thân ta không nhớ quá rõ ràng." Ninh Nghị cầm lấy văn kiện trong tay, trầm ổn ứng đối, ".. Không nói cái này, ngươi xem phần này, có chút vấn đề.."
"Cha, người không thể như vậy.."
"Trước hãy nghe ta nói hết, còn giả như có đạo lý hay không, ngươi lại suy nghĩ kĩ càng.. Ngươi xem đầu tiên là ở đây.."
Ánh mặt trời gay gắt chiếu lên con đường đã được sữa chữa lại, xe ngựa chạy băng băng mang theo bụi mù tung bay một đường hướng về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.