Người Qua Đường, Cô Bạo Hồng Tinh Tế

Chương 14:

Nhàn Thời Thính Vũ

26/08/2024

Chúng biết ai là chủ nhân của ốc đảo này, đã sớm học được cách ngoan ngoãn trong những lần bị trừng phạt.

Lúc này nếu có ai đi ngang qua, chắc sẽ bị sợ đến chân mềm nhũn.

Dưới bầu trời đêm tối mờ sao, một đàn thú dữ mắt sáng quắc màu xanh lục vây quanh một thiếu nữ loài người, nước bọt tanh hôi chảy xuống đất, dường như chỉ một giây sau sẽ xông lên xé nát cô gái.

Tống Xuân Thời chỉ liếc chúng một cái, miệng lẩm bẩm: “Đừng vội chứ, nóng vội chẳng ăn được đậu phụ nóng đâu.”

Cô không hoảng hốt cũng không run tay, không lâu sau đã chặt con mồi như một ngọn núi thành từng khối.

Một đống đầu và xương, phần này không có nhiều thịt nhưng có thể mang đến ốc đảo lớn để đổi lấy vật tư, có người chuyên thu mua, không biết mua về để làm gì, cô không nghe hiểu.

Vì là xuyên không với cơ thể nguyên bản, Tống Xuân Thời không biết tiếng phổ thông của tinh tế, lại luôn sống tách biệt với mọi người, đến giờ chỉ biết một chút giao tiếp thông thường, hơi phức tạp một chút là không hiểu. May mà thực lực đủ mạnh, không giải quyết được vấn đề bằng lời nói thì dùng nắm đấm, cũng rất hiệu quả.

Ngoài xương, còn có một đống da thú và vảy, không ăn được, giữ lại để tự làm áo giáp, vừa chắc vừa bền, đáng để sở hữu.

Thịt rất nhiều, hơn mấy trăm cân, loại thịt này ăn không ngon nhưng no lâu, năng lượng dồi dào, có thể làm thành thịt khô cất đi, lúc đào mỏ, luyện võ, làm việc nặng thì ăn.

Còn nội tạng, cô chỉ giữ lại tim và gan, còn lại thì vứt tại chỗ, để lại cho đám thú dữ đã chờ đợi từ lâu.



Cô mang theo phần mình cần về, sau lưng nhanh chóng truyền đến tiếng thú dữ nuốt chửng, cắn xé, tranh giành.

Người ngoài nghe thấy sẽ sởn gai ốc, nhưng cô đã quen rồi.

Đám thú dữ sống trên lãnh địa này, đồng thời cũng là con mồi dự trữ của cô, giống như gà vịt nuôi trong nhà, bình thường thả rông, thỉnh thoảng cho ăn chút nội tạng không ăn được, nuôi béo rồi bắt về giết thịt.

Cô cảm thấy mình khá hiểu về cách tái chế, phát triển bền vững.

Lúc trở về hang đá đã là đêm khuya, vừa đẩy tấm đá chặn cửa ra thì thấy con robot nhỏ đầu tròn tròn phát sáng lăn tới, kêu lọc cọc dưới chân cô.

“Đầu trọc nhỏ tránh ra nào, đừng cản đường.” Tống Xuân Thời kéo một túi lớn chiến lợi phẩm vào hang.

Chú robot nhỏ vẫn quanh quẩn dưới chân cô, nhiều lần suýt bị cô giẫm phải, không còn cách nào khác, cô đành phải dùng tay gạt nó ra.

[Thứ này ngốc nghếch quá, chẳng có tác dụng gì, nếu ký chủ muốn đèn chiếu sáng, có thể mua dạ minh châu.] Hệ thống đột nhiên lên tiếng, giọng máy móc mang theo chút chua xót.

“Giỡn mặt hả, cậu xem dạ minh châu giá bao nhiêu rồi nói chuyện tiếp.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Người Qua Đường, Cô Bạo Hồng Tinh Tế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook