Người Qua Đường, Cô Bạo Hồng Tinh Tế
Chương 15:
Nhàn Thời Thính Vũ
26/08/2024
Cửa hàng hệ thống có bán dạ minh châu, hơn nữa lại nằm trong mục vũ khí, đến giờ Tống Xuân Thời vẫn chưa hiểu nổi thứ này là vũ khí thì dùng như thế nào, cầm lên đập người khác ư? Như vậy thì chi phí quá cao, đập một lần là mất 8 điểm năng lượng, với người nghèo như cô thì không đủ khả năng.
Hệ thống luôn xúi cô vứt robot nhỏ đi, đổi dạ minh châu để chiếu sáng, cô thấy như vậy chẳng có tí giá trị nào.
Chú robot nhỏ là cô dùng một miếng thịt khô đổi với hai đứa trẻ, nghe nói là sản phẩm công nghệ đào được từ đống rác, tất nhiên là bây giờ nó chẳng có chức năng gì, thậm chí còn không biết nói, chỉ có thể làm một cái bóng đèn di động.
Mỗi lần nhìn thấy nó chạy qua chạy lại trong hang đá của mình, Tống Xuân Thời lại cảm thấy ngắt quãng, đồng thời cũng nhận ra rõ ràng, mặc dù cô sống như người nguyên thủy nhưng đây đúng là thời đại vũ trụ, có robot, có tàu vũ trụ.
Nằm trên giường, cô mơ màng nghĩ, sau này về nhà có thể mang theo vật nhỏ này để ông nội giải trí, cũng coi như là một kỷ vật trong chuyến xuyên không của cô.
Ngày hôm sau thức dậy, Tống Xuân Thời không vội vàng ra khỏi giường, hôm nay không cần đào mỏ, cô suy nghĩ xem nên làm gì.
Phải tiếp tục xử lý số thú săn được kéo về tối qua, phơi khô thì phơi khô, thuộc da thì thuộc da, ngày kia hoặc ngày kia nữa đến ốc đảo lớn đổi vật tư chống chọi mùa đông về, sau đó trước khi mùa đông đến thì đào thêm một chỗ quặng năng lượng, đợi đến khi mùa đông lạnh nhất, có thể chui vào hang chuyên tâm luyện công.
Kế hoạch đã ổn, cô nhảy từ trên giường đá xuống: “Dậy làm việc nào!”
Kết quả vừa bước ra khỏi hang đá, Tống Xuân Thời phát hiện lãnh địa lại có khách không mời mà đến.
Từ trên sườn dốc thấp nơi có cửa hang nhìn xuống, có thể thấy bên hồ nước có mấy bóng người.
Cô hơi cau mày: “Hình như là mấy người hôm qua?”
Tính cả lần này, đã là lần thứ ba gặp bọn họ rồi, những người này cứ loanh quanh ở một chỗ thôi sao?
Bên hồ nước, mấy học viên trường quân sự chia làm hai nhóm, một nhóm lấy nước, một nhóm cảnh giới, trên mặt không giấu được vẻ mệt mỏi.
Trước đây, bọn họ cũng là những thiên chi kiêu tử được mọi người ngưỡng mộ, nhưng sau vài ngày huấn luyện, thực sự có chút tiều tụy.
Đối với những học viên sinh ra đã được bao bọc bởi đủ loại công nghệ cao thì việc tách khỏi các phương tiện công nghệ cũng giống như bị lột bỏ lớp áo bảo vệ, cơ thể chịu tội còn là chuyện nhỏ, sự hoang mang bất an về mặt tinh thần mới là điều hành hạ người ta nhất.
Hệ thống luôn xúi cô vứt robot nhỏ đi, đổi dạ minh châu để chiếu sáng, cô thấy như vậy chẳng có tí giá trị nào.
Chú robot nhỏ là cô dùng một miếng thịt khô đổi với hai đứa trẻ, nghe nói là sản phẩm công nghệ đào được từ đống rác, tất nhiên là bây giờ nó chẳng có chức năng gì, thậm chí còn không biết nói, chỉ có thể làm một cái bóng đèn di động.
Mỗi lần nhìn thấy nó chạy qua chạy lại trong hang đá của mình, Tống Xuân Thời lại cảm thấy ngắt quãng, đồng thời cũng nhận ra rõ ràng, mặc dù cô sống như người nguyên thủy nhưng đây đúng là thời đại vũ trụ, có robot, có tàu vũ trụ.
Nằm trên giường, cô mơ màng nghĩ, sau này về nhà có thể mang theo vật nhỏ này để ông nội giải trí, cũng coi như là một kỷ vật trong chuyến xuyên không của cô.
Ngày hôm sau thức dậy, Tống Xuân Thời không vội vàng ra khỏi giường, hôm nay không cần đào mỏ, cô suy nghĩ xem nên làm gì.
Phải tiếp tục xử lý số thú săn được kéo về tối qua, phơi khô thì phơi khô, thuộc da thì thuộc da, ngày kia hoặc ngày kia nữa đến ốc đảo lớn đổi vật tư chống chọi mùa đông về, sau đó trước khi mùa đông đến thì đào thêm một chỗ quặng năng lượng, đợi đến khi mùa đông lạnh nhất, có thể chui vào hang chuyên tâm luyện công.
Kế hoạch đã ổn, cô nhảy từ trên giường đá xuống: “Dậy làm việc nào!”
Kết quả vừa bước ra khỏi hang đá, Tống Xuân Thời phát hiện lãnh địa lại có khách không mời mà đến.
Từ trên sườn dốc thấp nơi có cửa hang nhìn xuống, có thể thấy bên hồ nước có mấy bóng người.
Cô hơi cau mày: “Hình như là mấy người hôm qua?”
Tính cả lần này, đã là lần thứ ba gặp bọn họ rồi, những người này cứ loanh quanh ở một chỗ thôi sao?
Bên hồ nước, mấy học viên trường quân sự chia làm hai nhóm, một nhóm lấy nước, một nhóm cảnh giới, trên mặt không giấu được vẻ mệt mỏi.
Trước đây, bọn họ cũng là những thiên chi kiêu tử được mọi người ngưỡng mộ, nhưng sau vài ngày huấn luyện, thực sự có chút tiều tụy.
Đối với những học viên sinh ra đã được bao bọc bởi đủ loại công nghệ cao thì việc tách khỏi các phương tiện công nghệ cũng giống như bị lột bỏ lớp áo bảo vệ, cơ thể chịu tội còn là chuyện nhỏ, sự hoang mang bất an về mặt tinh thần mới là điều hành hạ người ta nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.