Người Săn Ác Quỷ

Chương 44

Lý Thảo Nhã

29/05/2016

"Tớ không muốn đi."

Tôi ăn xong những món sơn hào hải vị trong phòng ăn cao cấp, rồi khoác lên người bộ quần áo đắt tiến. Nguyên nhân khiến tôi ngồi trong chiếc xe ngựa sang trọng mà hét lớn như thế chỉ có một: Ngân Hách muốn kéo tôi đến tham dự buổi tiệc của Hiền Dân.

"Không! Nhất quyết không đi!"

"Cậu chán sống rồi hả?" Ngân Hách hầm hầm nhìn tôi đe dọa.

"Phải! Giết chết tớ đi. Tại sao tớ nhất định phải tham dự buổi tiệc sinh nhật của thằng nhóc đó."

"Nếu cậu còn như thế nữa..."

"...?"

"... Tớ sẽ lấy băng keo dán miệng cậu lại."

Tôi đành phải ngoan ngoãn im miệng. Từ sau sự kiện băng keo lần trước, chỉ cần nghe thấy hai từ "băng keo", tôi sợ run lên.

Tôi bị hình dáng lạ lẫm của mình hành hạ đến sắp phát điên. Để ăn mặc cho phù hợp với buổi tiệc sang trọng như thế, tôi không những phải mặc bộ trang phục làm cả người tôi không tự nhiên chút nào, còn phải để các chuyên gia tạo mẫu tóc tùy ý bới tung mái tóc đẹp của tôi, để tạo ra kiểu tóc "lộng lẫy và độc đáo". Trên người đeo đầy trang sức vàng, bạc được đính đầy châu baú, chân tôi mang đôi giày có gót c nhất từ khi sinh ta đến giờ.

Để sáng tạo tôi thành tác phẩm như thế, thật có thể nói là huy động không biết b nhiêu người, tốn không biết bao nhiêu thời gian, tiền bạc và sức lực. Tôi tính không nổi nữa, vì trò hề này đã hành hạ tôi đến sức cùng lực kiệt, đầu óc tôi mất đi chức năng suy nghĩ.

Cứ như thế, tôi bị kéo đến buổi tiệc. Tôi và Ngân Hách đi vào ngôi nhà đang tổ chức tiệc tùng thịnh soạn của Khương hội trưởng. Vì tiệc ngoài trời, nên có ban nhạc hòa tấu cổ điển. Ở đâu cũng thấy tốp năm tốp ba những người phụ nữ cầm ví tiền trên tay và những người đàn ông đang bận rộn tìm kiếm điều kiện ưu việt hơn.



"Ngân Hách, cậu nhất định phải ở bên cạnh tớ."

"Tớ cũng chẳng có chỗ nào để đi cả."

"Nếu có thể, tớ chỉ muốn đứng ở một góc nào đó."

"Ít ra cũng phải chào hỏi một tiếng chứ." Ngân Hách kéo tôi đến trước mặt Khương hội trưởng, sau đó, hắn chào và thăm hỏi sức khỏe Khương hội trưởng rất trịnh trọng. Xem ra, đây đều là thành quả giáo dục xuất sắc và triệt để của bố. Tôi cũng cười và khẽ gật đầu chào.

Khương hội trưởng vui mừng hớn hở chào đón chúng tôi. Người đứng cạnh ông ấy là Khương Hiền Dân mà tôi rất muốn tránh mặt, thật hy vọng hắn có thể xem tôi như không khí.

"Ồ, cậu quả thật càng lớn càng xin đẹp!"

"Còn cậu, quả thật càng lớn càng đáng tởm!"

Khương hội trưởng vừa rời khỏi, chúng tôi đã chào hỏi nhau bằng những lời lẽ như trên.

"Người đứng sát bên cậu là vệ sĩ phải không? Rất vui được gặp cậu. Đã là vệ sĩ, tôi không cần lễ độ đâu nhỉ?"

Tôi chưa kịp trả lời Ngân Hách không phải là vệ sĩ, Hiền Dân đã chìa tay ra để bắt tay Ngân Hách.

Chó thì không thể thay đổi được bản tính, tính hấp tấp, vô lễ của hắn vẫn không đổi. Sống ở Mỹ lâu như thế, hắn vẫn không tiến triển gì.



"Hôm nay là sinh nhật tôi, cậu không mang quà đến à?"

Ngân Hách nhìn Hiền Dân, nói: "Quà cáp gì? Chào hỏi xong rồi, chúng tôi đi đây."

Hiền Dân lúng túng thay đổi chủ đề:"Đi đâu?"

"Không liên quan đến cậu."

Hiền Dân ghé vào tai tôi nói nhỏ: "Cậu đã đến rồi thì chơi hết mình đi. Hôm nay sinh nhật tớ, cậu có thể giải quyết tên vệ sĩ vướng víu này không? Tớ chỉ muốn đi cạnh bên cậu."

Tưởng hạ giọng thì thầm vào tai tôi thì tôi sẽ nói OK sao? Có Ngân Hách ở đây, Hiền Dân hình như không tự nhiên cho lắm, điều này nằm ngoài dự liệu của tôi.

"Tôi thật không muốn đi cạnh bên cậu. Tôi có thể rời khỏi bàn tiệc chưa?"

Sau đó, tôi kéo Ngân Hách đi, chúng tôi đi dạo khắp nơi, tiện thể ăn chút gì.

"Không thấy bẩn à, lấy tay bốc ăn?" Ngân Hách cằn nhằn.

"Sao thế? Tớ đã rửa tay rồi!"

"Lúc nào?"

"Vừa lúc nãy, trước khi đến dự tiệc."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Săn Ác Quỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook