Chương 45
Lý Thảo Nhã
29/05/2016
Tôi không phải mút ngón tay, chỉ là lấy tay cầm vài cái bánh bao ăn. Hắn tại s lại tỏ vẻ khẩn trương thế?
Tôi và Ngân Hách đi ăn khắp nơi.
Đột nhiên từ đâu thò ra bàn tay đặt lên vai tôi, bàn tay ấy giống như thoa bơ, làm người ta buồn nôn. Không cần nghĩ nhiều, bàn tay này nhất định là...
"Khương Hiền Dân, có thể bỏ tay ra không?"
"Hôm nay là sinh nhật tớ, cậu không những không tặng quà, mà còn không muốn đưa tớ đi chơi?"
"Xin lỗi. Cậu không thấy cạnh tớ có người s?"
Tôi chỉ vào Ngân Hách, một cách quang minh chính đại. Hiền Dân nhìn Ngân hách, người có vóc người cao hơn mình... chút xíu.
"Khà..."
Giọng cười khiến người ta ghét đó rốt cuộc có ý gì? Hiền Dân cười hồi lâu rồi nói tiếp:
"Vì một thằng vệ sĩ mà cậu từ chối tớ à? Vệ sĩ, mày tại sao không tránh đi một chút?"
"...?"
"Lẽ nào, hắn là thằng điếc nghe không hiểu tiếng người à? Khà, nên nghe lời t đi?" Hiền Dân nắm chặt tay, nhìn Ngân Hách, đe dọa.
"Này, cậu là cái thá gì?" Tôi đang định xông vào tên Hiền Dân đang nở nụ cười đáng tởm và đen đủi kia. Ngân Hách lập tức ngăn tôi lại, đồng thời gật đầu.
"Làm theo lời cậu."
"Này, Hạ Ngân Hách!" Tôi ngạc nhiên.
"Có điều ,như cậu nói, tôi là vệ sĩ. Cho nên, chỉ tránh mặt 5 phút."
"Xì..., chỉ là một tên vệ sĩ thôi mà? Lại ngông cuồng như thế?"
Ngân Hách không để ý đến tên Hiền Dân đang nổi giận đùng đùng và hét ầm lên, bất chấp xung quanh, đi lại chỗ cách tôi vài bước. Tôi vỗ vai Hiền Dân, hắn đang hậm hực nhìn hướng Ngân Hách bước đi..
"Đưa cậu đi chơi à? Cậu là đứa bé 3 tuổi chắc? Sau cậu ấu trĩ thế? Tôi tưởng cậu giỏi lắm chứ?"
"Cậu quên ước hẹn của chúng ta rồi s? Tớ rõ ràng đã nói với cậu, hai năm sau, tớ sẽ đối xử với cậu như đối với một người phụ nữ. Cậu đẹp hơn là tớ tưởng tượng, hơn nữa, lại rất mảnh mai." Hiền Dân ngắm tôi từ đầu tới chân.
"Đồ điên, tôi không nhớ cái ước hẹn ngớ ngẩn đó."
"Cậu s thế? Tuy tớ không thích cậu, nhưng cậu rất đẹp. Chỉ cần, cậu thay đổi cái tính ngang ngạnh đó đi... À, hay đó cũng là một sự quyến rũ? Tóm lại, nếu cậu kết hôn với tớ, bất luận suy nghĩ từ phương diện nào cũng có lợi mà không có hại. Không phải s?"
"Kết hôn?!"
"Cậu là con gái, kiếm sống như thế nào trên thương trường đầy rẫy nguy cơ này? Nếu công ty tớ và công ty cậu gộp lại làm một, thì có thể tạo thành một đế quốc hùng mạnh vô cùng trên thương trường."
"Đừng mơ mộng hão huyền. Chúng tôi không có ý định sáp nhập với công ty rác rưởi của các người."
''Công ty rác rưởi?!" Hiền Dân trừng mắt nhìn tôi. Đúng lúc này, Ngân Hách xuất hiện kịp thời.
"Không sai một giây một phút nào, vừa đúng 5 phút."
Hiền Dân chỉnh lại nét mặt ngay, hắn nở nụ cười giả tạo, nụ cười khiến người ta xui xẻo tột độ.
"Tớ mạnh hơn thằng nhãi con này nhiều, phải không? Cậu nên suy nghĩ kỹ lại đi." Sau khi nói một câu vô thưởng vô phạt, hắn mất hút vào trong đám đông.
Hiền Dân đi khỏi, tôi nhìn chằm chằm vào mặt Ngân hách, sau đó, sừng sộ chất vấn anh ta:
"Cậu có còn là đàn ông không? Hắn bảo cậu tránh mặt thì cậu tránh đi à? Cậu như thế mà cũng xem là con người à?"
"..."
"Nếu trong 5 phút đó, tớ bị bắt cóc thì sao? Cậu sao có thể như thế? Thật hoang đường hết sức, cậu làm tớ giận hơn cả tên Hiền Dân đó."
"Nói xong chưa?"
“Rồi , nói xong rồi! Thế nào hả?"
"Nếu tớ không tránh đi, nhất định sẽ gây ra sự lộn xộn. Như thế ,người bị mắng không phải là tớ, mà là người thuê tớ, chủ tịch. Cậu hiểu không?"
"...!"
"Giải quyết những chuyện thế này, chi bằng yên lặng đe dọa ở một góc nào đó. Rầm rầm rộ rộ gây náo động chỉ mang đến phiền phức không đáng có."
Về điều này, tôi không có gì để nói.
Ngân Hách nới lỏng cà vạt, nhẹ nghiêng đầu nói: "Đợi tớ chút xíu. Tớ ra ngoài một chút."
"Này! Này!"
Không đợi tôi lên tiếng, Ngân Hách đã chuồn mất tăm. Tôi chỉ có thể đứng sững nhìn hướng Ngân Hách mất hút. Cậu đi như thế, nếu lúc này, Hiền Dân tới thì làm s?
Nghĩ tới nghĩ lui, quả thật là Ngân Hách suy nghĩ chu đáo hơn tôi. Trong tình huống lúc nãy, nếu tôi giận quá, hoặc Ngân Hách giận quá, xông vào Hiền Dân, hắn chắc chắn sẽ bị đánh thế thảm. Nhưng tiếp theo đó, tất cả mũi nhọn đều chĩa vào bố, chứ không phải chúng tôi, về điểm này, Ngân Hách suy nghĩ sâu xa hơn tôi.
Tôi ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Bỗng trong đầu tôi lóe lên một ý, nhảy lên theo bản năng, tôi chạy về hướng Ngân Hách biến mất. Chẳng lẽ... S có thể... không thể như thế. Không thể!
Sau đó, ở con đường nhỏ không có người qua lại, thoong với vườn hoa phía sau, tôi nhìn thấy.... Hiền Dân đang nằm bẹp dưới đất và Ngân Hách đứng nhìn hắn chằm chằm với vẻ mặt đáng sợ.
"Sao không lên tiếng? Tai điếc rồi à? Tôi khuyên cậu, nên giữ mồm giữ miệng trước mặt Huệ Bân!"
Khuôn mặt không biểu lộ gì làm người ta nhìn không thấy có chút khó chịu nào, nhưng giọng nói và vẻ mặt khác nhau hoàn toàn, toát ra một luồng khí lạnh. Ngân Hách bây giờ chính là trạng thái này. Xem ra, lúc nãy, Ngân Hách nói phải uy hiếp âm thầm, giải quyết sự việc theo cách "thần không biết quỷ không hay", chính là thế này. Nếu bây giờ, tôi xong ra ngăn cản hắn cũng không kịp nữa, huống hồ, tôi cũng không muốn làm thế. Thế là, tôi im lặng nấp vào trong góc tối xem tình hình phát triển như thế nào.
"Này, cậu nghe tôi nói!" Là Hiền dân.
"S? Hoá ra, tai cậu không điếc?" Ngân Hách nhếch mép, cười hì hì.
Sau lưng tôi đang tổ chức bữa tiệc sinh nhật xa hoa, huyên náo. Mà nhân vật chính của bữa tiệc lại bị người nhỏ tuổi hơn mình đang doạ nạt ở đây?
Cây trồng trong vườn đang lắc lư theo gó, mái tóc đen mượt của Ngân Hách cũng phất phơ trong gió. Nếu như, mặt hắn không có vẻ doạ nạt người khác, nói không chừng, tôi sẽ không cầm lòng được mà chạy ra vuốt nhẹ lên mái tóc này.
Hiền Dân: "Này, cậu nghe tôi nói."
''Tôi đang nghe đây, s hả?"
"Cậu... cậu chẳng qua chỉ là tên vệ sĩ nhỏ nhoi, lại dám ngang tàng ở đây?"
"Tên vệ sĩ nhỏ nhoi? Đúng, tôi là vệ sĩ của Huệ Bân, nhưng không phải vệ sĩ của cậu. Cho nên, cho dù tôi có tháo vài bộ phận trên cơ thể cậu, có lẽ cũng không có vấn đề gì lớn lắm."
Thật độc ác.
"Này, rốt cuộc tôi đã làm gì sai, cậu lại đối xử với tôi như thế?" Hiền Dân nói.
"Cái đầu mọc trên cổ cậu làm gì, cậu không biết tự mình suy nghĩ à?"
"Là vì tôi nói cậu... nói cậu là tên vệ sĩ nhỏ nhoi. Là vì... là vì chuyện này?"
"Mấy lời nói rác rưởi đó s có thể làm tôi nổi giận?"
"Thế... thế rốt cuộc là tại s?"
Ngân Hách từ từ đi lại gần Hiền Dân đang nằm bệt dưới đất. Hiền Dân đã lãnh một đấm của Ngân Hách, gần như sợ đến nỗi hồn bay phách tán, xem ra, hắn cũng biết rõ, đánh với Ngân Hách chỉ có thể là lấy trứng chọi đá. Hiền Dân giống như con mồi bị con rắn độc thôi miên, chỉ có thể đợi con rắn độc chầm chậm bò lên cơ thể cứng đơ của mình. Ngân Hách đến bên Hiền Dân và đá nhẹ vào hắn: "Chỉ cần cậu tuân thủ 3 điều kiện, tôi sẽ thả cậu đi."
"Điều... điều kiện gì?"
Hiền Dân vui sướng như vớ được vật cứu mạng. Ngay cả khán giả như tôi cũng bắt đầu cảm thấy hắn rất đáng thương. Đụng phải loại người hết cách trị như Ngân Hách, Hiền Dân chỉ có thể tự cho là mình xui xẻo. Lúc nãy, tôi rất bồn chồn, người có tính cách độc ác như Hiền Dân s có thể ngoan ngoãn nghe lời Ngân Hách như thế?
"Thứ nhất, nếu cậu dám tiết lộ chuyện này ra, tôi sẽ giết cậu."
"Tất... tất nhiên rồi! Nói thế nào đi nữa, tôi cũng là người có tiếng tăm!"
Lăn dưới đất như lá rụng mùa thu, miệng còn có thể nói được những lời như vậy? Bái phục, bái phục.
"Thứ hai, cẩn thận với cái miệng trước mặt Huệ Bân, biết chưa?"
"Ừ... ừ, biết... biết rồi."
"Thứ ba, nếu cậu còn dám có ý gì với Huệ Bân nữa, tôi cũng sẽ giết cậu."
"Ừ. Biết.. biết rồi!"
Ngân Hách hình như không tin lắm, trừng mắt nhìn Hiền Dân, nói: "Có thật biết rồi không? Vi phạm điều kiện, cậu chỉ có con đường chết."
"Thật, thật mà!"
Ngân Hách lúc này mới lùi lại một bước. Nhưng, ánh mắt đằng đằng sát khí của Ngân Hách làm Hiền Dân không dám thở mạnh thành tiếng rồi giật mình vì Ngân Hách còn mở miệng:
"Này, tôi còn một chuyện nữa muốn nhờ cậu."
"Còn nữa à...?"
"Ừ, còn 30 phút."
Ngân Hách nhìn đồng hồ, sau đó, anh ta nói nhỏ vào tai Hiền Dân. Vì tôi cách khá xa, không nghe thấy họ nói gì, tôi thật tò mò muốn biết.
Ngân Hách quay đi, bỏ lại sau lưng Hiền Dân đang hoảng sợ luống cuống.
Ngân Hách mới đi được vài bước thì Hiền Dân nói: "Đợi đã!"
"Chuyện gì?"
"Cậu... cậu thật sự vì làm hết trách nhiệm của một vệ sĩ mới như thế?"
"Bất mãn à?"
Câu trả lời của Ngân Hách khiến Hiền Dân lắc đầu nguầy nguậy. Hiền Dân đang sửa lại quần áo, Ngân Hách nói với hắn một câu, trước khi rời khỏi chỗ đó:
"Vài năm sau, nhận được thiệp mừng, cậu phải đi nhiều tiền hơn một chút."
"Cậu lấy đâu ra gan to như thế? Hử?"
"Lo ăn đi."
Lúc nãy, hắn còn bảo tôi lấy tay cầm bánh b ăn là dơ. Bây giờ, hắn lại học tôi. Câu nói cuối cùng của Ngân Hách làm lòng tôi dậy sóng, nhưng vừa nhìn thấy Hiền Dân đi ra từ chỗ góc tường, tôi lập tức lấy lại lý trí.
"Cậu ấy phải lên bục ngay để nói vài lời với khách đến dự tiệc. Cậu lại làm mặt cậu ấy giống như cục bột lên men?"
"Đúng thế."
"Tớ đang nói cậu đấy!"
"Hử? Tớ... Tớ không nghe thấy gì cả!"
"Thật không?"
"Tất nhiên rồi."
Ngân Hách vẫn không có biểu hiện gì, tiếp tục ăn bánh b, khiến người ta không đoán ra được hắn đang nghĩ gì. Tôi cũng bỏ ý định cãi tiếp với hắn và bắt đầu ăn bánh mì, không biết tại s, những món ăn khác không hấp dẫn tôi. Cứ như thế, lúc đang ăn bánh mì, tôi quay đầu qua thì nhìn thấy Hiền Dân. Mặt hắn bầm tím cả mặt, thần sắc tỏ vẻ thấp thỏm bất an, ánh mắt sợ hãi, khiến người ta cảm thấy hắn thật đáng thương. Hiền Dân không phải người lương thiện, nhưng tình trạng hắn bây giờ làm người khác thương hại.
"A..." Đột nhiên, lúc Hiền Dân nhìn xung quanh, ánh mắt hắn và ánh mắt tôi không hẹn mà gặp nhau. Tôi lúng túng, nhoẻn miệng cười với hắn, nhưng hắn lại hoảng hốt quay nhìn chỗ khác. Cảm thấy sau lưng mình có gì đó, tôi quay lại nhìn, hoá ra là Ngân Hách. Anh ta đang nhìn Hiền Dân hầm hầm.
"Ánh mắt dữ dội thế?" Tôi hỏi.
"Hắn nói cậu rất xấu xí."
"Nói bậy! Lúc nãy, hắn sợ đến nỗi run lập cập, ngay cả nói cũng không rõ ràng."
"Quả nhiên không ngoài tôi dự đoán, cậu không chỉ nghe lén, mà còn nhìn lén."
"A!"
Tôi quá sơ suất, để bị lộ tẩy. Tôi đứng chôn chân tại chỗ, Ngân hách nhìn tôi chằm chằm.
Một lúc sau, phía sân khấu bỗng huyên náo cả lên. Hiền Dân sắp lên sân khấu nói vài lời với những vị khách được mời đến. Hiền Dân nắm chặt micro, con ngươi của hắn đang lắc lư dữ dội, hình như rất bất an.
"Kính thưa các quý ông, quí bà! Đầu tiên, tôi rất cám ơn các vị đã nể mặt đến tham dự tiệc sinh nhật tôi. Trong mùa hè nóng nực thế này, trong bộn bề công việc, các vị đã dành chút thời gian quí báu đến tệ xá, tôi cảm kích vô cùng. Chúng tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc rượu sơ sài. Hy vọng các vị đừng ngại, tự nhiên thưởng thức."
Vẻ mặt hắn cứng đơ. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về phía chúng tôi... Không, nói chính xác, là nhìn Ngân hách.
Rốt cuộc, Ngân Hách đã nói gì với hắn?
"À, kịch hay tớ nhờ hắn sắp diễn ra rồi." Ngân Hách thì thầm, khoé miệng nở nụ cười lạnh nhạt.
"À, còn nữa. Tiếp theo là việc một vị khách đến dự nhờ tôi làm." Khuôn mặt Hiền Dân đầy sự tuyệt vọng và khốn khổ.
Nhưng, Ngân Hách hình như rất vui, tôi lập tức biết ngay nguyên nhân.
Hiền Dân bỗng giơ hai tay lên, hô lớn:
"Lý Huệ Bân vạn tuế! Lý Huệ Bân vạn tuế! Lý Huệ Bân vạn tuế!"
Tôi và Ngân Hách đi ăn khắp nơi.
Đột nhiên từ đâu thò ra bàn tay đặt lên vai tôi, bàn tay ấy giống như thoa bơ, làm người ta buồn nôn. Không cần nghĩ nhiều, bàn tay này nhất định là...
"Khương Hiền Dân, có thể bỏ tay ra không?"
"Hôm nay là sinh nhật tớ, cậu không những không tặng quà, mà còn không muốn đưa tớ đi chơi?"
"Xin lỗi. Cậu không thấy cạnh tớ có người s?"
Tôi chỉ vào Ngân Hách, một cách quang minh chính đại. Hiền Dân nhìn Ngân hách, người có vóc người cao hơn mình... chút xíu.
"Khà..."
Giọng cười khiến người ta ghét đó rốt cuộc có ý gì? Hiền Dân cười hồi lâu rồi nói tiếp:
"Vì một thằng vệ sĩ mà cậu từ chối tớ à? Vệ sĩ, mày tại sao không tránh đi một chút?"
"...?"
"Lẽ nào, hắn là thằng điếc nghe không hiểu tiếng người à? Khà, nên nghe lời t đi?" Hiền Dân nắm chặt tay, nhìn Ngân Hách, đe dọa.
"Này, cậu là cái thá gì?" Tôi đang định xông vào tên Hiền Dân đang nở nụ cười đáng tởm và đen đủi kia. Ngân Hách lập tức ngăn tôi lại, đồng thời gật đầu.
"Làm theo lời cậu."
"Này, Hạ Ngân Hách!" Tôi ngạc nhiên.
"Có điều ,như cậu nói, tôi là vệ sĩ. Cho nên, chỉ tránh mặt 5 phút."
"Xì..., chỉ là một tên vệ sĩ thôi mà? Lại ngông cuồng như thế?"
Ngân Hách không để ý đến tên Hiền Dân đang nổi giận đùng đùng và hét ầm lên, bất chấp xung quanh, đi lại chỗ cách tôi vài bước. Tôi vỗ vai Hiền Dân, hắn đang hậm hực nhìn hướng Ngân Hách bước đi..
"Đưa cậu đi chơi à? Cậu là đứa bé 3 tuổi chắc? Sau cậu ấu trĩ thế? Tôi tưởng cậu giỏi lắm chứ?"
"Cậu quên ước hẹn của chúng ta rồi s? Tớ rõ ràng đã nói với cậu, hai năm sau, tớ sẽ đối xử với cậu như đối với một người phụ nữ. Cậu đẹp hơn là tớ tưởng tượng, hơn nữa, lại rất mảnh mai." Hiền Dân ngắm tôi từ đầu tới chân.
"Đồ điên, tôi không nhớ cái ước hẹn ngớ ngẩn đó."
"Cậu s thế? Tuy tớ không thích cậu, nhưng cậu rất đẹp. Chỉ cần, cậu thay đổi cái tính ngang ngạnh đó đi... À, hay đó cũng là một sự quyến rũ? Tóm lại, nếu cậu kết hôn với tớ, bất luận suy nghĩ từ phương diện nào cũng có lợi mà không có hại. Không phải s?"
"Kết hôn?!"
"Cậu là con gái, kiếm sống như thế nào trên thương trường đầy rẫy nguy cơ này? Nếu công ty tớ và công ty cậu gộp lại làm một, thì có thể tạo thành một đế quốc hùng mạnh vô cùng trên thương trường."
"Đừng mơ mộng hão huyền. Chúng tôi không có ý định sáp nhập với công ty rác rưởi của các người."
''Công ty rác rưởi?!" Hiền Dân trừng mắt nhìn tôi. Đúng lúc này, Ngân Hách xuất hiện kịp thời.
"Không sai một giây một phút nào, vừa đúng 5 phút."
Hiền Dân chỉnh lại nét mặt ngay, hắn nở nụ cười giả tạo, nụ cười khiến người ta xui xẻo tột độ.
"Tớ mạnh hơn thằng nhãi con này nhiều, phải không? Cậu nên suy nghĩ kỹ lại đi." Sau khi nói một câu vô thưởng vô phạt, hắn mất hút vào trong đám đông.
Hiền Dân đi khỏi, tôi nhìn chằm chằm vào mặt Ngân hách, sau đó, sừng sộ chất vấn anh ta:
"Cậu có còn là đàn ông không? Hắn bảo cậu tránh mặt thì cậu tránh đi à? Cậu như thế mà cũng xem là con người à?"
"..."
"Nếu trong 5 phút đó, tớ bị bắt cóc thì sao? Cậu sao có thể như thế? Thật hoang đường hết sức, cậu làm tớ giận hơn cả tên Hiền Dân đó."
"Nói xong chưa?"
“Rồi , nói xong rồi! Thế nào hả?"
"Nếu tớ không tránh đi, nhất định sẽ gây ra sự lộn xộn. Như thế ,người bị mắng không phải là tớ, mà là người thuê tớ, chủ tịch. Cậu hiểu không?"
"...!"
"Giải quyết những chuyện thế này, chi bằng yên lặng đe dọa ở một góc nào đó. Rầm rầm rộ rộ gây náo động chỉ mang đến phiền phức không đáng có."
Về điều này, tôi không có gì để nói.
Ngân Hách nới lỏng cà vạt, nhẹ nghiêng đầu nói: "Đợi tớ chút xíu. Tớ ra ngoài một chút."
"Này! Này!"
Không đợi tôi lên tiếng, Ngân Hách đã chuồn mất tăm. Tôi chỉ có thể đứng sững nhìn hướng Ngân Hách mất hút. Cậu đi như thế, nếu lúc này, Hiền Dân tới thì làm s?
Nghĩ tới nghĩ lui, quả thật là Ngân Hách suy nghĩ chu đáo hơn tôi. Trong tình huống lúc nãy, nếu tôi giận quá, hoặc Ngân Hách giận quá, xông vào Hiền Dân, hắn chắc chắn sẽ bị đánh thế thảm. Nhưng tiếp theo đó, tất cả mũi nhọn đều chĩa vào bố, chứ không phải chúng tôi, về điểm này, Ngân Hách suy nghĩ sâu xa hơn tôi.
Tôi ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Bỗng trong đầu tôi lóe lên một ý, nhảy lên theo bản năng, tôi chạy về hướng Ngân Hách biến mất. Chẳng lẽ... S có thể... không thể như thế. Không thể!
Sau đó, ở con đường nhỏ không có người qua lại, thoong với vườn hoa phía sau, tôi nhìn thấy.... Hiền Dân đang nằm bẹp dưới đất và Ngân Hách đứng nhìn hắn chằm chằm với vẻ mặt đáng sợ.
"Sao không lên tiếng? Tai điếc rồi à? Tôi khuyên cậu, nên giữ mồm giữ miệng trước mặt Huệ Bân!"
Khuôn mặt không biểu lộ gì làm người ta nhìn không thấy có chút khó chịu nào, nhưng giọng nói và vẻ mặt khác nhau hoàn toàn, toát ra một luồng khí lạnh. Ngân Hách bây giờ chính là trạng thái này. Xem ra, lúc nãy, Ngân Hách nói phải uy hiếp âm thầm, giải quyết sự việc theo cách "thần không biết quỷ không hay", chính là thế này. Nếu bây giờ, tôi xong ra ngăn cản hắn cũng không kịp nữa, huống hồ, tôi cũng không muốn làm thế. Thế là, tôi im lặng nấp vào trong góc tối xem tình hình phát triển như thế nào.
"Này, cậu nghe tôi nói!" Là Hiền dân.
"S? Hoá ra, tai cậu không điếc?" Ngân Hách nhếch mép, cười hì hì.
Sau lưng tôi đang tổ chức bữa tiệc sinh nhật xa hoa, huyên náo. Mà nhân vật chính của bữa tiệc lại bị người nhỏ tuổi hơn mình đang doạ nạt ở đây?
Cây trồng trong vườn đang lắc lư theo gó, mái tóc đen mượt của Ngân Hách cũng phất phơ trong gió. Nếu như, mặt hắn không có vẻ doạ nạt người khác, nói không chừng, tôi sẽ không cầm lòng được mà chạy ra vuốt nhẹ lên mái tóc này.
Hiền Dân: "Này, cậu nghe tôi nói."
''Tôi đang nghe đây, s hả?"
"Cậu... cậu chẳng qua chỉ là tên vệ sĩ nhỏ nhoi, lại dám ngang tàng ở đây?"
"Tên vệ sĩ nhỏ nhoi? Đúng, tôi là vệ sĩ của Huệ Bân, nhưng không phải vệ sĩ của cậu. Cho nên, cho dù tôi có tháo vài bộ phận trên cơ thể cậu, có lẽ cũng không có vấn đề gì lớn lắm."
Thật độc ác.
"Này, rốt cuộc tôi đã làm gì sai, cậu lại đối xử với tôi như thế?" Hiền Dân nói.
"Cái đầu mọc trên cổ cậu làm gì, cậu không biết tự mình suy nghĩ à?"
"Là vì tôi nói cậu... nói cậu là tên vệ sĩ nhỏ nhoi. Là vì... là vì chuyện này?"
"Mấy lời nói rác rưởi đó s có thể làm tôi nổi giận?"
"Thế... thế rốt cuộc là tại s?"
Ngân Hách từ từ đi lại gần Hiền Dân đang nằm bệt dưới đất. Hiền Dân đã lãnh một đấm của Ngân Hách, gần như sợ đến nỗi hồn bay phách tán, xem ra, hắn cũng biết rõ, đánh với Ngân Hách chỉ có thể là lấy trứng chọi đá. Hiền Dân giống như con mồi bị con rắn độc thôi miên, chỉ có thể đợi con rắn độc chầm chậm bò lên cơ thể cứng đơ của mình. Ngân Hách đến bên Hiền Dân và đá nhẹ vào hắn: "Chỉ cần cậu tuân thủ 3 điều kiện, tôi sẽ thả cậu đi."
"Điều... điều kiện gì?"
Hiền Dân vui sướng như vớ được vật cứu mạng. Ngay cả khán giả như tôi cũng bắt đầu cảm thấy hắn rất đáng thương. Đụng phải loại người hết cách trị như Ngân Hách, Hiền Dân chỉ có thể tự cho là mình xui xẻo. Lúc nãy, tôi rất bồn chồn, người có tính cách độc ác như Hiền Dân s có thể ngoan ngoãn nghe lời Ngân Hách như thế?
"Thứ nhất, nếu cậu dám tiết lộ chuyện này ra, tôi sẽ giết cậu."
"Tất... tất nhiên rồi! Nói thế nào đi nữa, tôi cũng là người có tiếng tăm!"
Lăn dưới đất như lá rụng mùa thu, miệng còn có thể nói được những lời như vậy? Bái phục, bái phục.
"Thứ hai, cẩn thận với cái miệng trước mặt Huệ Bân, biết chưa?"
"Ừ... ừ, biết... biết rồi."
"Thứ ba, nếu cậu còn dám có ý gì với Huệ Bân nữa, tôi cũng sẽ giết cậu."
"Ừ. Biết.. biết rồi!"
Ngân Hách hình như không tin lắm, trừng mắt nhìn Hiền Dân, nói: "Có thật biết rồi không? Vi phạm điều kiện, cậu chỉ có con đường chết."
"Thật, thật mà!"
Ngân Hách lúc này mới lùi lại một bước. Nhưng, ánh mắt đằng đằng sát khí của Ngân Hách làm Hiền Dân không dám thở mạnh thành tiếng rồi giật mình vì Ngân Hách còn mở miệng:
"Này, tôi còn một chuyện nữa muốn nhờ cậu."
"Còn nữa à...?"
"Ừ, còn 30 phút."
Ngân Hách nhìn đồng hồ, sau đó, anh ta nói nhỏ vào tai Hiền Dân. Vì tôi cách khá xa, không nghe thấy họ nói gì, tôi thật tò mò muốn biết.
Ngân Hách quay đi, bỏ lại sau lưng Hiền Dân đang hoảng sợ luống cuống.
Ngân Hách mới đi được vài bước thì Hiền Dân nói: "Đợi đã!"
"Chuyện gì?"
"Cậu... cậu thật sự vì làm hết trách nhiệm của một vệ sĩ mới như thế?"
"Bất mãn à?"
Câu trả lời của Ngân Hách khiến Hiền Dân lắc đầu nguầy nguậy. Hiền Dân đang sửa lại quần áo, Ngân Hách nói với hắn một câu, trước khi rời khỏi chỗ đó:
"Vài năm sau, nhận được thiệp mừng, cậu phải đi nhiều tiền hơn một chút."
"Cậu lấy đâu ra gan to như thế? Hử?"
"Lo ăn đi."
Lúc nãy, hắn còn bảo tôi lấy tay cầm bánh b ăn là dơ. Bây giờ, hắn lại học tôi. Câu nói cuối cùng của Ngân Hách làm lòng tôi dậy sóng, nhưng vừa nhìn thấy Hiền Dân đi ra từ chỗ góc tường, tôi lập tức lấy lại lý trí.
"Cậu ấy phải lên bục ngay để nói vài lời với khách đến dự tiệc. Cậu lại làm mặt cậu ấy giống như cục bột lên men?"
"Đúng thế."
"Tớ đang nói cậu đấy!"
"Hử? Tớ... Tớ không nghe thấy gì cả!"
"Thật không?"
"Tất nhiên rồi."
Ngân Hách vẫn không có biểu hiện gì, tiếp tục ăn bánh b, khiến người ta không đoán ra được hắn đang nghĩ gì. Tôi cũng bỏ ý định cãi tiếp với hắn và bắt đầu ăn bánh mì, không biết tại s, những món ăn khác không hấp dẫn tôi. Cứ như thế, lúc đang ăn bánh mì, tôi quay đầu qua thì nhìn thấy Hiền Dân. Mặt hắn bầm tím cả mặt, thần sắc tỏ vẻ thấp thỏm bất an, ánh mắt sợ hãi, khiến người ta cảm thấy hắn thật đáng thương. Hiền Dân không phải người lương thiện, nhưng tình trạng hắn bây giờ làm người khác thương hại.
"A..." Đột nhiên, lúc Hiền Dân nhìn xung quanh, ánh mắt hắn và ánh mắt tôi không hẹn mà gặp nhau. Tôi lúng túng, nhoẻn miệng cười với hắn, nhưng hắn lại hoảng hốt quay nhìn chỗ khác. Cảm thấy sau lưng mình có gì đó, tôi quay lại nhìn, hoá ra là Ngân Hách. Anh ta đang nhìn Hiền Dân hầm hầm.
"Ánh mắt dữ dội thế?" Tôi hỏi.
"Hắn nói cậu rất xấu xí."
"Nói bậy! Lúc nãy, hắn sợ đến nỗi run lập cập, ngay cả nói cũng không rõ ràng."
"Quả nhiên không ngoài tôi dự đoán, cậu không chỉ nghe lén, mà còn nhìn lén."
"A!"
Tôi quá sơ suất, để bị lộ tẩy. Tôi đứng chôn chân tại chỗ, Ngân hách nhìn tôi chằm chằm.
Một lúc sau, phía sân khấu bỗng huyên náo cả lên. Hiền Dân sắp lên sân khấu nói vài lời với những vị khách được mời đến. Hiền Dân nắm chặt micro, con ngươi của hắn đang lắc lư dữ dội, hình như rất bất an.
"Kính thưa các quý ông, quí bà! Đầu tiên, tôi rất cám ơn các vị đã nể mặt đến tham dự tiệc sinh nhật tôi. Trong mùa hè nóng nực thế này, trong bộn bề công việc, các vị đã dành chút thời gian quí báu đến tệ xá, tôi cảm kích vô cùng. Chúng tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc rượu sơ sài. Hy vọng các vị đừng ngại, tự nhiên thưởng thức."
Vẻ mặt hắn cứng đơ. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về phía chúng tôi... Không, nói chính xác, là nhìn Ngân hách.
Rốt cuộc, Ngân Hách đã nói gì với hắn?
"À, kịch hay tớ nhờ hắn sắp diễn ra rồi." Ngân Hách thì thầm, khoé miệng nở nụ cười lạnh nhạt.
"À, còn nữa. Tiếp theo là việc một vị khách đến dự nhờ tôi làm." Khuôn mặt Hiền Dân đầy sự tuyệt vọng và khốn khổ.
Nhưng, Ngân Hách hình như rất vui, tôi lập tức biết ngay nguyên nhân.
Hiền Dân bỗng giơ hai tay lên, hô lớn:
"Lý Huệ Bân vạn tuế! Lý Huệ Bân vạn tuế! Lý Huệ Bân vạn tuế!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.