Chương 12: Chuyến đi chơi
Điểm dối lừa
06/06/2016
Như hẹn,nó đến quán cà phê XXX,theo thói quen nó đến trước 5 phút,vừa bước vô quán nó lấy điện thoại gọi cho M.
-Alo,mình đến rồi nè.
-Bạn nhìn bên góc trái,bàn sau chậu cây,M đang ngồi ở đó.
Nó nhìn về phía góc trái thấy M đang vẫy tay nó,nó tắt điện thoại đi lại ngồi đối diện M. Hôm nay M trang điểm khá nổi bật,nhìn già dặn hơn những lần nó gặp trước đó. M cũng là một cô gái khá xinh đẹp,khuôn mặt hài hoà nhìn khá hiền dịu,nhưng hôm nay vì trang điểm khá đậm nên nhìn già trước tuổi. Nó gọi một ly cà phê rồi chống cằm nhìn vu vơ ra cửa sổ. M thì chăm chú nhìn vào cốc nhỏ trên bàn mà nó dám chắc là cà phê sữa,chốc chốc lại khuấy,chốc chốc lại khẽ nhìn nó. Cà phê được mang ra,nó nhấp một ngụm nhỏ,cà phê khá ngon nhưng không đậm lắm. Khẽ gật gù tận hưởng ly cà phê,nó trở về im lặng chờ M mở lời.
-Bạn và L quen nhau lâu chưa? M mở lời.
-Cũng mới thôi.
-Bạn và L có vẻ thân thiết nhỉ?là người yêu?
-Không,chỉ là bạn,mà bạn hẹn mình ra đây chỉ để hỏi những chuyện này thôi à? Nó có vẻ hơi khó chịu với buổi nói chuyện này.
-Ừ,chỉ để hỏi bạn những thứ đó,và cho bạn một lời khuyên.
-Lời khuyên?
-Đừng nên yêu L.
-Tại sao? Nó hơi bất ngờ về câu nói vừa rồi của M.
-Không cần biết tại sao,chỉ cần biết không được yêu L là được.
-Bạn là ai mà cấm đoán mình? Nó thực sự cảm thấy khó chịu về M,thái độ của nó có vẻ gay gắt hơn.
-Mình không cấm,mình chỉ khuyên,vì yêu L thì người tổn thương chỉ là bạn mà thôi,và mình thấy bạn không đáng là người như vậy.
-Tại sao?
-Mình đã nói là đừng hỏi tại sao mà.Mình về,mình chỉ nói vậy thôi còn tuỳ bạn.
M về để lại nó ngồi lại đó,không hiểu chuyện gì đang xảy ra với nó. Cuộc gặp này càng làm nó tò mò hơn về L,về cô nàng này,và cả về M. Tại sao lại bảo nó đừng yêu L,tại sao yêu L người tổn thương là nó,L là cô gái như thế nào,có phải cô gái yếu đuối mỏng manh trước mặt nó không? Càng ngày mọi chuyện xung quanh L càng trở nên bí ẩn với nó. Nhưng có một điều nó chắc chắn nó sẽ không yêu L,mà không là chưa yêu L,nói nó có tình cảm với L là đúng,vì chả có thằng điên nào không có chút tình cảm nam nữ lại nữa đêm ra khỏi nhà chỉ để chở một cô gái đi hóng gió,chả có thằng nào lại bỏ ra hàng giờ liền online nói chuyện với một người không có tình cảm. Nhưng tình cảm của nó lúc này không phải là yêu,có thể chỉ là thích,mà từ thích chuyển sang yêu là một thứ gì đó thực sự xa vời,nó chưa quên được em,mà yêu với hình bóng hai người trong tim không phải là lựa chọn của nó.
Nó chạy xe qua nhà L sau khi rời quán cà phê,nó muốn hỏi L về tất cả. Đứng trước cổng nhà L,nhìn vào trong,phía trong tối om,hình như không có ai ở nhà. Nó trở về phòng trọ. Nằm suy nghĩ về những gì M nói với nó hồi tối. Tại sao lại không được yêu L? L là người như thế nào? Những câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu khiến nó không làm sao ngủ được. Mà khoan đã,chẳng phải nó với L chỉ là bạn thôi sao,nó cũng xác định là hiện giờ nó không yêu L. Vậy thì việc gì phải quan tâm đến chuyện yêu hay không yêu,ai sẽ tổn thương làm gì,mọi thứ cứ để mặc cho thời gian.
Rồi mọi chuyện cứ thế trôi đi và cuộc nói chuyện với M cũng rơi vào quên lãng,bởi vì với nó mọi người nói gì không quan trọng bằng việc nó muốn gì.Nếu nó yêu thì cho dù M hay bất cứ ai có nói gì nó vẫn bất chấp,nếu đã không yêu thì cho dù người ấy có tốt thế nào nó cũng mặc kệ. Giữa học kỳ đầu lớp nó quyết định tổ chức một chuyến đi chơi,đây là chuyến đi chơi xa đầu tiên của nó và của cả lớp. Lớp nó quyết định đi Vũng Tàu,chuyến đi bằng xe máy,đi 2 ngày và một đêm. Nó khá hào hức với chuyến đi,chắc chắn đây là một trải nghiệm thú vị. Tuy sống ở miền núi nhưng nó cũng được đi biển khá nhiều,đặc biệt là khi về quê nội và ngoại,nhưng tự chạy xe máy ra biển là thứ nó chưa làm bao giờ,và cùng bạn bè đi du lịch là điều nó luôn muốn trải nghiệm.
Hai tuần sau đó,theo kế hoạch thì cuối tuần đó sẽ đi Vũng tàu. Bắt đầu xuất phát từ sáng sớm,đi theo đường Phà Cát Lái,hướng đi Nhơn Trạch để tránh xe tải lớn ở đường Ngã Ba Vũng Tàu,với lại đoạn đường này cũng gần hơn và ít công an hơn hẳn. Xuống Vũng Tàu đã có khách sạn được người quen thuê sẵn ở ngay sát biển trên đường Hạ Long.
Sáng sớm ngày hôm đó nó dậy sớm và chuẩn bị mọi thứ vào cái ba lô nho nhỏ,một ít đồ dùng cá nhân,vài bộ đồ,như thế nó nghĩ là đã đủ cho chuyến đi. Đi ra chỗ hẹn trước 10 phút theo như thói quen thì vẫn chưa có ai. Ngồi lại vào một quán cà phê cóc gần đó,nhâm nhi ly cà phê. Phải công nhận cà phê dở thật,với một đứa có thể nói là hay uống cà phê thì cái thứ cà phê này thực sự cực kỳ dở,nó chỉ uống khi cần tỉnh táo bởi vị đắng,chẳng hạn như việc phải chạy xe khoảng 2 tiếng đồng hồ sắp tới. Đối với nó một ly cà phê ngon thì phải luôn đi cùng một khung cảnh xung quanh đậm chất cà phê. Ngon nhất với nó là khi uống một ly cà phê đậm đặc bỏ ít đường,trên một chiếc bàn gần cửa sổ,bên ngoài là những giọt mưa tý tách rơi,bên trong những lời hát ngọt ngào từ những bài ca của Trịnh Công Sơn phát ra,trong khung cảnh hiền hoà như vậy nhâm nhi ly cà phê có chút đắng trong họng,chút thơm dậy lên sống mũi thì còn gì bằng. Thưởng thức cà phê cũng như trà đạo,tuy không cầu kỳ nhưng để thưởng thức hết vị ngon của ly cà phê không chỉ cần cà phê ngon mà còn cần một khung cảnh thực sự giống với vị của tách cà phê,như mưa với cà phê đen,chút lạnh vào buổi đêm với ly cà phê sữa,...
Đang nhâm nhi chút đắng từ ly cà phê thì từ xa một chiếc liberty chạy lại. Không cần đoán nó cũng biết đó là L,đứng dậy vẫy tay gọi L,cô nàng tiến tới nó.
-Đến sớm thế Quang.
-Như thói quen thôi.
-Chờ L gửi xe nhé. Nói rồi L chạy thẳng vô bãi gửi. Nó với L đã thống nhất là nó sẽ chở L đi,phần vì L ko quen đi xa bằng xe máy,phần khác có lẽ là do cả nó và L đều quen với việc để nó chở đi đây đi đó,khi thì cà phê lúc thì dạo phố.
L hôm nay mang vẫn phong cách quen thuộc với chiếc áo pull màu trắng,chiếc quần jean bó và đôi giày converse màu xanh navy,tóc buộc đuôi gà,đằng trước là mái xéo,trông rất khoẻ khoắn và đơn giản. Khoác sau vai là một chiếc balo to đùng,không biết gì trong đó mà nhiều thế,đi chơi có hai ngày mà làm như dạt nhà cả tháng vậy. L đi tới nói chuyện rôm rả với nó trong lúc chờ mọi người đến.
Đoàn xe bắt đầu xuất phát,đoàn gồm 10 xe trong đó có 2 xe chở theo đồ ăn và vài vật dụng cho việc đi chơi như than,bếp nướng,....còn lại 8 xe mỗi xe một nam một nữ. Chuyến đi không có đủ cả lớp nhưng cũng được 20 người. Mọi người ai cũng hớn hở vì đây là chuyến đi chơi xa đầu tiên của cả lớp. Háo hức với biển Vũng Tàu và cả những bất ngờ mà chuyến đi mang lại. Chắc có lẽ vì thế nên từ sáng sớm nó thấy L rất vui vẻ,nói cười với tất cả mọi người
Đặt balo của L ở trước còn balo của nó để L đeo. Đoàn xe xuất phát hướng theo con hầm Thủ Thiêm, rồi ra Phà Cát Lái. L ngồi sau liên tục cười,tay ôm hờ eo nó,đôi lúc hát vu vơ mấy câu không đầu không cuối, vì là trong thành phố nên đoàn xe chạy khá chậm.
-Quang đi chơi sao trong balo nhẹ tênh vậy?
-Con trai mà,mang mấy thứ cần thiết thôi,mang nhiều chi cho nặng rồi không dùng tới.
-Ai biểu không dùng tới? L bĩu môi
-Ừ để coi dùng hết không nhé.
Đường không đông nhưng vì phải chạy chậm để tránh lạc nhau nên mãi 30 phút sau mọi người mới tới được Phà Cát Lái. Nó lần đầu tiên đi xa đến thế và chắc hẳn cả L cũng vậy nên hết sức háo hức,quay sang bên này ngó sang bên kia cố ghi nhớ lại từng chút một vào trong trí nhớ. Qua phà đoàn xe đi trên những con đường nhỏ băng về Nhơn Trạch,đường không lớn,khá ít xe,đâu đó hai bên đường là những rừng cao su,lác đác đâu đó là nhà dân,đoàn xe chạy khá nhanh phần vì đường vắng phần vì muốn đẩy nhanh tốc độ để đến Vũng tàu sớm tránh nắng buổi trưa. L ở sau vẫn nhí nhảnh,lúc thì dang tay đón gió,miệng thì hát vu vơ,lâu lâu lại chọt vào lưng nó cười khúc khích. Nó cũng vui vì chắc từ khi quen nhau đến giờ nó mới thấy L vui như vậy,như đứa trẻ được ba mẹ đưa đi chơi công viên,lạ lẫm với mọi thứ.
Đi hết Nhơn Trạch ra lại đường lớn,chạy thêm một lúc mọi người quyết định dừng nghỉ ở khu Bò sữa Long Thành. Đoàn xe dừng lại,chia nhau đi vệ sinh rồi ra nghỉ ngơi. L đòi nó mua kem cho ăn,còn mua bánh bò sữa để tý trên đường đói thì ăn, L chạy hết gian hàng này đến gian hàng kia,chỉ món này trỏ món kia,kéo tay nó chạy lung tung khắp cả khu,trông như đứa con nít dắt vào siêu thị đòi mẹ mua kẹo.Sau một hồi mệt nhoài với cô nàng nó cũng được ngồi nghĩ,còn L thì tay cầm kem,tay xách bánh xách sữ ngồi ăn kem ngon lành,lâu lâu còn ra cười hì hì ra vẻ vui lắm. Nhìn cảnh tượng từ đầu buổi đi chơi làm cả lớp nhìn nó bằng ánh mắt nham hiểm,vài đứa chọc cả L với nó,cứ tưởng chúng nó yêu nhau. L chả thèm thanh minh,còn nó thì mặc kệ vì dù gì bình thường mỗi khi đi chơi với nhau nó với L đều vậy,giờ cứ như thành một thói quen.
Nghĩ ngơi khoảng nữa tiếng mọi người bắt đầu lên đường tiếp,mọi người quyết định đi một mạch tới Vũng Tàu để nhận phòng cho kịp và để tránh ánh nắng buổi trưa trên đường nên hầu như chạy không nghỉ. Trời bắt đầu chuyển nắng và bụi,chạy một đoạn đường xa nên ai cũng có vẻ mệt. Cô nàng ngồi sau không còn nghịch lung tung nữa mà hình như thấm mệt nên ngả đầu dựa vào lưng nó nghỉ, chắc mệt với lại phải dậy sớm nên L chắc đang buồn ngủ,nghĩ vậy nó đưa tay ra sau kéo tay L vòng qua éo nó. Dường như cảm nhận được,L xích lại gần quàng tay qua eo nó dựa đầu ngon lành vào vai nó. Mỉm cười,giờ nhìn chúng nó có khác gì đôi đang yêu nhau đâu nhỉ.
Chạy một hồi lâu cũng chạy vào thành phố Vũng tàu. Chạy trên con đường Hạ Long,một bên là những khu nhà nghỉ, khách sạn,một bên là biển,gió biển với vị mặn,ẩm ướt thổi vào từng hồi,nhìn đằng xa một mặt biển mệnh mông xanh rờn tới tận đường chân trời. Đoàn xe như quán tính chạy chậm lại để thưởng thức những vẻ đẹp đầu tiên của biển,những cơn gió lùa vào. L cũng tỉnh dậy,nhìn cô nàng háo hức lắm,vẫn điệu bộ dang tay đón gió,suýt xoa khi nhìn thấy mặt biển xanh,miệng thì liên tục cười vui vẻ, nó biết L đang rất hạnh phúc.
Dừng chân trước một khách sạn mà đã đặt phòng trước,mọi người đều có vẻ mệt mỏi nên sau khi nhận phòng thì chia nhau về phòng nghỉ ngơi,hẹn nhau 12 giờ sẽ đi ăn trưa,nó và L ở hai phòng gần nhau cùng một số người nữa. Vô phòng nó nhào ngay vào cái giường nằm vật ra thở,chạy xe 2 tiếng đồng hồ là một cực hình,hai tay mỏi nhừ,chân thì lâng lâng còn cái mông thì thôi rồi,ê buốt,mấy thằng bạn nó cũng chả có vẻ gì là khá hơn,4 thằng nằm dài ra giường mà chả thèm thay đồ gì cả.
Buổi trưa đi ăn cơm xong mọi người chia nhau về phòng nghỉ ngơi,hẹn nhau 4h chiều sẽ đi ra biển tắm,tối sẽ đi nướng đồ ăn ăn tối rồi đi dạo. Nằm ngủ một mạch đến chiều,nó thay một chiếc quần ngố và áo thun lò mò đi ra ngoài,bản thân nó không thích tắm biển lắm,nên chủ đích ra biển chỉ để dạo là chính. Bước xuống dưới sảnh khách sạn nó gọi một chai nước uống trong lúc chờ cả đám xuống tập hợp. Ngồi một lúc mọi người cũng xuống,ánh mắt nó hướng lên tìm kiếm thứ gì đó,có thể thành thó quen rồi,nó tìm L. L bước xuống phía sau,nhìn L làm nó đơ mất mấy giây,L thật xinh đẹp và dịu dàng khác hẳn phong cách ăn mặc trẻ trung nhí nhảnh bình thường nó vẫn hay thấy. L mặc một chiếc đầm dài,chân đi đôi dép lào bằng nhựa,đầu đội một chiếc mũ rộng vành.
L đi xuống tiền tới gần nó nhí nhảnh nhùn nhảy rồi xoay vài vòng làm nó phì cười,mặc đồ thì nhìn đứng đắn nhưng tác phong vẫn nhí nhảnh như con nít.
-Đẹp không Quang?
-Ừ!
-Chọn mua mất cả buổi tối đó,thôi mình đi đi!
Vừa nói vừa cười L nhí nhảnh khoác tay nó đi như hai cặp yêu nhau làm nó ngại không thể tả được,đành nhìn lũ bạn cười trừ khẽ nhún vai ra vẻ không hiểu. Bước được mấy bước nó khẽ bỏ tay L ra.
-Làm gì vậy người ta nhìn kìa! Nó nhìn L hất đầu về đám bạn đang đi sau vừa chỉ trỏ vừa hô hố phía sau.
-L không lo Quang lo chi zậy,bạn thân mà nên thoải mái đi. L cười đáp rồi lại khoác tay nó kéo đi.
Thật chẳng biết nói làm sao nó đành cười trừ rồi lết thết theo sao cô nàng,băng qua bên đường tiến xuống bãi biển,từng cơn gió biển cuối chiều thổi tạt vô làm L phải lấy tay giữ chiếc mũ rộng vành trên đầu,mắt thì nheo lại vì gió bật vào. Đi tới bãi biển L dang tay ra nhắm nghiền mắt hưởng thụ từng cơn gió biển mát rượi thổi vào,cô nàng nhí nhảnh hít hà rồi đi bộ tiến về phía những con sóng đang xô vào bờ. Nó đứng sau nhìn chỉ biết lắc đầu trước cô bé này,thật nhí nhảnh như con nít. Đứng nhìn biển dùng chân vọc nước một chút,cô nàng quay lên chạy vào kéo tay nó ra phía biển,.
-Ra đây đi Quang,biển mát quá ah! Hì hì
-Từ từ nào. Nó cũng phải chạy theo ra phía biển,nước ngập tới mắt cá chân có chút lạnh,bao quanh chân là cát êm ái,từng đợt sóng nhè nhẹ vỗ vào chân thật thích.
Lũ bạn thì nhảy nhót tung tăng ra biển bơi,nhảy sóng la hét ỏm tỏi. Có rủ nó với L nhưng hai đứa lắc đầu từ chối rồi cùng nhau đi dọc bờ cát dạo mát. L chạy trước lúc thì đá nước khi thì cúi xuống nhặt vỏ sò,lâu lâu lại khoát nước vào nó. Nó chỉ biết lắc đầu nhìn theo sự tinh nghịch của L. Đút tay vào túi nó nhìn về phía biển xa xăm,sự tinh nghịch của L nụ cười của L toả nắng giữa những ánh chiều vàng vọt trên bờ biển dài,nụ cười ấy lại gợi cho nó về em. Khẽ thở dài,nó muốn bắt đầu mọi thứ,cất em sang một bên nhưng sao đôi lúc nó vẫn nhìn thấy đâu đó hình ảnh của em,nụ cười của em,hình bóng bóng em nhảy múa nô đùa mỗi lúc nó đưa đi chơi,nụ cười tít mắt mỗi lúc em vui,sự nhí nhảnh con nít của em đã từng với nó hạnh phúc. Thẫn thờ nghĩ thì L khua tay trước mặt,giật mình nó nhìn L cười trừ.
-Quang sao vậy?
-Không có gì,suy nghĩ vu vơ thôi.
-Suy nghĩ vu vơ gì mà nhìn mặt buồn thảm vậy.
-Không có gì đâu,thật đấy.
-Thật không?
-Thật.
-Tạm tin.
L nói rồi quay lưng bước nhanh phía trước,vẫn tung tăng,vẫn vui đùa,vẫn hồn nhiên. Nó đi phía sau nhìn về cô bé nhỏ nhắn phía trước với không biết bao nhiêu câu hỏi,bao nhiêu thắc mắc,tự nhủ cứ là bạn thân như thế này sẽ tốt hơn,nó có rung động hoặc nó thẳng ra nó cũng thích L nhưng nó biết trong nó hình ảnh của em vẫn chiếm một phần lớn,nó chẳng thể một sớm một chiều quên em,và việc cứ bỏ mặc mọi thứ để yêu một người khác nhưng trong lòng mình vẫn còn em là một sự bất công mà nó không bao giờ chấp nhận,nó không muốn xem hay kiếm bất kỳ ai làm người thay thế cho em.
(Còn tiếp)
-Alo,mình đến rồi nè.
-Bạn nhìn bên góc trái,bàn sau chậu cây,M đang ngồi ở đó.
Nó nhìn về phía góc trái thấy M đang vẫy tay nó,nó tắt điện thoại đi lại ngồi đối diện M. Hôm nay M trang điểm khá nổi bật,nhìn già dặn hơn những lần nó gặp trước đó. M cũng là một cô gái khá xinh đẹp,khuôn mặt hài hoà nhìn khá hiền dịu,nhưng hôm nay vì trang điểm khá đậm nên nhìn già trước tuổi. Nó gọi một ly cà phê rồi chống cằm nhìn vu vơ ra cửa sổ. M thì chăm chú nhìn vào cốc nhỏ trên bàn mà nó dám chắc là cà phê sữa,chốc chốc lại khuấy,chốc chốc lại khẽ nhìn nó. Cà phê được mang ra,nó nhấp một ngụm nhỏ,cà phê khá ngon nhưng không đậm lắm. Khẽ gật gù tận hưởng ly cà phê,nó trở về im lặng chờ M mở lời.
-Bạn và L quen nhau lâu chưa? M mở lời.
-Cũng mới thôi.
-Bạn và L có vẻ thân thiết nhỉ?là người yêu?
-Không,chỉ là bạn,mà bạn hẹn mình ra đây chỉ để hỏi những chuyện này thôi à? Nó có vẻ hơi khó chịu với buổi nói chuyện này.
-Ừ,chỉ để hỏi bạn những thứ đó,và cho bạn một lời khuyên.
-Lời khuyên?
-Đừng nên yêu L.
-Tại sao? Nó hơi bất ngờ về câu nói vừa rồi của M.
-Không cần biết tại sao,chỉ cần biết không được yêu L là được.
-Bạn là ai mà cấm đoán mình? Nó thực sự cảm thấy khó chịu về M,thái độ của nó có vẻ gay gắt hơn.
-Mình không cấm,mình chỉ khuyên,vì yêu L thì người tổn thương chỉ là bạn mà thôi,và mình thấy bạn không đáng là người như vậy.
-Tại sao?
-Mình đã nói là đừng hỏi tại sao mà.Mình về,mình chỉ nói vậy thôi còn tuỳ bạn.
M về để lại nó ngồi lại đó,không hiểu chuyện gì đang xảy ra với nó. Cuộc gặp này càng làm nó tò mò hơn về L,về cô nàng này,và cả về M. Tại sao lại bảo nó đừng yêu L,tại sao yêu L người tổn thương là nó,L là cô gái như thế nào,có phải cô gái yếu đuối mỏng manh trước mặt nó không? Càng ngày mọi chuyện xung quanh L càng trở nên bí ẩn với nó. Nhưng có một điều nó chắc chắn nó sẽ không yêu L,mà không là chưa yêu L,nói nó có tình cảm với L là đúng,vì chả có thằng điên nào không có chút tình cảm nam nữ lại nữa đêm ra khỏi nhà chỉ để chở một cô gái đi hóng gió,chả có thằng nào lại bỏ ra hàng giờ liền online nói chuyện với một người không có tình cảm. Nhưng tình cảm của nó lúc này không phải là yêu,có thể chỉ là thích,mà từ thích chuyển sang yêu là một thứ gì đó thực sự xa vời,nó chưa quên được em,mà yêu với hình bóng hai người trong tim không phải là lựa chọn của nó.
Nó chạy xe qua nhà L sau khi rời quán cà phê,nó muốn hỏi L về tất cả. Đứng trước cổng nhà L,nhìn vào trong,phía trong tối om,hình như không có ai ở nhà. Nó trở về phòng trọ. Nằm suy nghĩ về những gì M nói với nó hồi tối. Tại sao lại không được yêu L? L là người như thế nào? Những câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu khiến nó không làm sao ngủ được. Mà khoan đã,chẳng phải nó với L chỉ là bạn thôi sao,nó cũng xác định là hiện giờ nó không yêu L. Vậy thì việc gì phải quan tâm đến chuyện yêu hay không yêu,ai sẽ tổn thương làm gì,mọi thứ cứ để mặc cho thời gian.
Rồi mọi chuyện cứ thế trôi đi và cuộc nói chuyện với M cũng rơi vào quên lãng,bởi vì với nó mọi người nói gì không quan trọng bằng việc nó muốn gì.Nếu nó yêu thì cho dù M hay bất cứ ai có nói gì nó vẫn bất chấp,nếu đã không yêu thì cho dù người ấy có tốt thế nào nó cũng mặc kệ. Giữa học kỳ đầu lớp nó quyết định tổ chức một chuyến đi chơi,đây là chuyến đi chơi xa đầu tiên của nó và của cả lớp. Lớp nó quyết định đi Vũng Tàu,chuyến đi bằng xe máy,đi 2 ngày và một đêm. Nó khá hào hức với chuyến đi,chắc chắn đây là một trải nghiệm thú vị. Tuy sống ở miền núi nhưng nó cũng được đi biển khá nhiều,đặc biệt là khi về quê nội và ngoại,nhưng tự chạy xe máy ra biển là thứ nó chưa làm bao giờ,và cùng bạn bè đi du lịch là điều nó luôn muốn trải nghiệm.
Hai tuần sau đó,theo kế hoạch thì cuối tuần đó sẽ đi Vũng tàu. Bắt đầu xuất phát từ sáng sớm,đi theo đường Phà Cát Lái,hướng đi Nhơn Trạch để tránh xe tải lớn ở đường Ngã Ba Vũng Tàu,với lại đoạn đường này cũng gần hơn và ít công an hơn hẳn. Xuống Vũng Tàu đã có khách sạn được người quen thuê sẵn ở ngay sát biển trên đường Hạ Long.
Sáng sớm ngày hôm đó nó dậy sớm và chuẩn bị mọi thứ vào cái ba lô nho nhỏ,một ít đồ dùng cá nhân,vài bộ đồ,như thế nó nghĩ là đã đủ cho chuyến đi. Đi ra chỗ hẹn trước 10 phút theo như thói quen thì vẫn chưa có ai. Ngồi lại vào một quán cà phê cóc gần đó,nhâm nhi ly cà phê. Phải công nhận cà phê dở thật,với một đứa có thể nói là hay uống cà phê thì cái thứ cà phê này thực sự cực kỳ dở,nó chỉ uống khi cần tỉnh táo bởi vị đắng,chẳng hạn như việc phải chạy xe khoảng 2 tiếng đồng hồ sắp tới. Đối với nó một ly cà phê ngon thì phải luôn đi cùng một khung cảnh xung quanh đậm chất cà phê. Ngon nhất với nó là khi uống một ly cà phê đậm đặc bỏ ít đường,trên một chiếc bàn gần cửa sổ,bên ngoài là những giọt mưa tý tách rơi,bên trong những lời hát ngọt ngào từ những bài ca của Trịnh Công Sơn phát ra,trong khung cảnh hiền hoà như vậy nhâm nhi ly cà phê có chút đắng trong họng,chút thơm dậy lên sống mũi thì còn gì bằng. Thưởng thức cà phê cũng như trà đạo,tuy không cầu kỳ nhưng để thưởng thức hết vị ngon của ly cà phê không chỉ cần cà phê ngon mà còn cần một khung cảnh thực sự giống với vị của tách cà phê,như mưa với cà phê đen,chút lạnh vào buổi đêm với ly cà phê sữa,...
Đang nhâm nhi chút đắng từ ly cà phê thì từ xa một chiếc liberty chạy lại. Không cần đoán nó cũng biết đó là L,đứng dậy vẫy tay gọi L,cô nàng tiến tới nó.
-Đến sớm thế Quang.
-Như thói quen thôi.
-Chờ L gửi xe nhé. Nói rồi L chạy thẳng vô bãi gửi. Nó với L đã thống nhất là nó sẽ chở L đi,phần vì L ko quen đi xa bằng xe máy,phần khác có lẽ là do cả nó và L đều quen với việc để nó chở đi đây đi đó,khi thì cà phê lúc thì dạo phố.
L hôm nay mang vẫn phong cách quen thuộc với chiếc áo pull màu trắng,chiếc quần jean bó và đôi giày converse màu xanh navy,tóc buộc đuôi gà,đằng trước là mái xéo,trông rất khoẻ khoắn và đơn giản. Khoác sau vai là một chiếc balo to đùng,không biết gì trong đó mà nhiều thế,đi chơi có hai ngày mà làm như dạt nhà cả tháng vậy. L đi tới nói chuyện rôm rả với nó trong lúc chờ mọi người đến.
Đoàn xe bắt đầu xuất phát,đoàn gồm 10 xe trong đó có 2 xe chở theo đồ ăn và vài vật dụng cho việc đi chơi như than,bếp nướng,....còn lại 8 xe mỗi xe một nam một nữ. Chuyến đi không có đủ cả lớp nhưng cũng được 20 người. Mọi người ai cũng hớn hở vì đây là chuyến đi chơi xa đầu tiên của cả lớp. Háo hức với biển Vũng Tàu và cả những bất ngờ mà chuyến đi mang lại. Chắc có lẽ vì thế nên từ sáng sớm nó thấy L rất vui vẻ,nói cười với tất cả mọi người
Đặt balo của L ở trước còn balo của nó để L đeo. Đoàn xe xuất phát hướng theo con hầm Thủ Thiêm, rồi ra Phà Cát Lái. L ngồi sau liên tục cười,tay ôm hờ eo nó,đôi lúc hát vu vơ mấy câu không đầu không cuối, vì là trong thành phố nên đoàn xe chạy khá chậm.
-Quang đi chơi sao trong balo nhẹ tênh vậy?
-Con trai mà,mang mấy thứ cần thiết thôi,mang nhiều chi cho nặng rồi không dùng tới.
-Ai biểu không dùng tới? L bĩu môi
-Ừ để coi dùng hết không nhé.
Đường không đông nhưng vì phải chạy chậm để tránh lạc nhau nên mãi 30 phút sau mọi người mới tới được Phà Cát Lái. Nó lần đầu tiên đi xa đến thế và chắc hẳn cả L cũng vậy nên hết sức háo hức,quay sang bên này ngó sang bên kia cố ghi nhớ lại từng chút một vào trong trí nhớ. Qua phà đoàn xe đi trên những con đường nhỏ băng về Nhơn Trạch,đường không lớn,khá ít xe,đâu đó hai bên đường là những rừng cao su,lác đác đâu đó là nhà dân,đoàn xe chạy khá nhanh phần vì đường vắng phần vì muốn đẩy nhanh tốc độ để đến Vũng tàu sớm tránh nắng buổi trưa. L ở sau vẫn nhí nhảnh,lúc thì dang tay đón gió,miệng thì hát vu vơ,lâu lâu lại chọt vào lưng nó cười khúc khích. Nó cũng vui vì chắc từ khi quen nhau đến giờ nó mới thấy L vui như vậy,như đứa trẻ được ba mẹ đưa đi chơi công viên,lạ lẫm với mọi thứ.
Đi hết Nhơn Trạch ra lại đường lớn,chạy thêm một lúc mọi người quyết định dừng nghỉ ở khu Bò sữa Long Thành. Đoàn xe dừng lại,chia nhau đi vệ sinh rồi ra nghỉ ngơi. L đòi nó mua kem cho ăn,còn mua bánh bò sữa để tý trên đường đói thì ăn, L chạy hết gian hàng này đến gian hàng kia,chỉ món này trỏ món kia,kéo tay nó chạy lung tung khắp cả khu,trông như đứa con nít dắt vào siêu thị đòi mẹ mua kẹo.Sau một hồi mệt nhoài với cô nàng nó cũng được ngồi nghĩ,còn L thì tay cầm kem,tay xách bánh xách sữ ngồi ăn kem ngon lành,lâu lâu còn ra cười hì hì ra vẻ vui lắm. Nhìn cảnh tượng từ đầu buổi đi chơi làm cả lớp nhìn nó bằng ánh mắt nham hiểm,vài đứa chọc cả L với nó,cứ tưởng chúng nó yêu nhau. L chả thèm thanh minh,còn nó thì mặc kệ vì dù gì bình thường mỗi khi đi chơi với nhau nó với L đều vậy,giờ cứ như thành một thói quen.
Nghĩ ngơi khoảng nữa tiếng mọi người bắt đầu lên đường tiếp,mọi người quyết định đi một mạch tới Vũng Tàu để nhận phòng cho kịp và để tránh ánh nắng buổi trưa trên đường nên hầu như chạy không nghỉ. Trời bắt đầu chuyển nắng và bụi,chạy một đoạn đường xa nên ai cũng có vẻ mệt. Cô nàng ngồi sau không còn nghịch lung tung nữa mà hình như thấm mệt nên ngả đầu dựa vào lưng nó nghỉ, chắc mệt với lại phải dậy sớm nên L chắc đang buồn ngủ,nghĩ vậy nó đưa tay ra sau kéo tay L vòng qua éo nó. Dường như cảm nhận được,L xích lại gần quàng tay qua eo nó dựa đầu ngon lành vào vai nó. Mỉm cười,giờ nhìn chúng nó có khác gì đôi đang yêu nhau đâu nhỉ.
Chạy một hồi lâu cũng chạy vào thành phố Vũng tàu. Chạy trên con đường Hạ Long,một bên là những khu nhà nghỉ, khách sạn,một bên là biển,gió biển với vị mặn,ẩm ướt thổi vào từng hồi,nhìn đằng xa một mặt biển mệnh mông xanh rờn tới tận đường chân trời. Đoàn xe như quán tính chạy chậm lại để thưởng thức những vẻ đẹp đầu tiên của biển,những cơn gió lùa vào. L cũng tỉnh dậy,nhìn cô nàng háo hức lắm,vẫn điệu bộ dang tay đón gió,suýt xoa khi nhìn thấy mặt biển xanh,miệng thì liên tục cười vui vẻ, nó biết L đang rất hạnh phúc.
Dừng chân trước một khách sạn mà đã đặt phòng trước,mọi người đều có vẻ mệt mỏi nên sau khi nhận phòng thì chia nhau về phòng nghỉ ngơi,hẹn nhau 12 giờ sẽ đi ăn trưa,nó và L ở hai phòng gần nhau cùng một số người nữa. Vô phòng nó nhào ngay vào cái giường nằm vật ra thở,chạy xe 2 tiếng đồng hồ là một cực hình,hai tay mỏi nhừ,chân thì lâng lâng còn cái mông thì thôi rồi,ê buốt,mấy thằng bạn nó cũng chả có vẻ gì là khá hơn,4 thằng nằm dài ra giường mà chả thèm thay đồ gì cả.
Buổi trưa đi ăn cơm xong mọi người chia nhau về phòng nghỉ ngơi,hẹn nhau 4h chiều sẽ đi ra biển tắm,tối sẽ đi nướng đồ ăn ăn tối rồi đi dạo. Nằm ngủ một mạch đến chiều,nó thay một chiếc quần ngố và áo thun lò mò đi ra ngoài,bản thân nó không thích tắm biển lắm,nên chủ đích ra biển chỉ để dạo là chính. Bước xuống dưới sảnh khách sạn nó gọi một chai nước uống trong lúc chờ cả đám xuống tập hợp. Ngồi một lúc mọi người cũng xuống,ánh mắt nó hướng lên tìm kiếm thứ gì đó,có thể thành thó quen rồi,nó tìm L. L bước xuống phía sau,nhìn L làm nó đơ mất mấy giây,L thật xinh đẹp và dịu dàng khác hẳn phong cách ăn mặc trẻ trung nhí nhảnh bình thường nó vẫn hay thấy. L mặc một chiếc đầm dài,chân đi đôi dép lào bằng nhựa,đầu đội một chiếc mũ rộng vành.
L đi xuống tiền tới gần nó nhí nhảnh nhùn nhảy rồi xoay vài vòng làm nó phì cười,mặc đồ thì nhìn đứng đắn nhưng tác phong vẫn nhí nhảnh như con nít.
-Đẹp không Quang?
-Ừ!
-Chọn mua mất cả buổi tối đó,thôi mình đi đi!
Vừa nói vừa cười L nhí nhảnh khoác tay nó đi như hai cặp yêu nhau làm nó ngại không thể tả được,đành nhìn lũ bạn cười trừ khẽ nhún vai ra vẻ không hiểu. Bước được mấy bước nó khẽ bỏ tay L ra.
-Làm gì vậy người ta nhìn kìa! Nó nhìn L hất đầu về đám bạn đang đi sau vừa chỉ trỏ vừa hô hố phía sau.
-L không lo Quang lo chi zậy,bạn thân mà nên thoải mái đi. L cười đáp rồi lại khoác tay nó kéo đi.
Thật chẳng biết nói làm sao nó đành cười trừ rồi lết thết theo sao cô nàng,băng qua bên đường tiến xuống bãi biển,từng cơn gió biển cuối chiều thổi tạt vô làm L phải lấy tay giữ chiếc mũ rộng vành trên đầu,mắt thì nheo lại vì gió bật vào. Đi tới bãi biển L dang tay ra nhắm nghiền mắt hưởng thụ từng cơn gió biển mát rượi thổi vào,cô nàng nhí nhảnh hít hà rồi đi bộ tiến về phía những con sóng đang xô vào bờ. Nó đứng sau nhìn chỉ biết lắc đầu trước cô bé này,thật nhí nhảnh như con nít. Đứng nhìn biển dùng chân vọc nước một chút,cô nàng quay lên chạy vào kéo tay nó ra phía biển,.
-Ra đây đi Quang,biển mát quá ah! Hì hì
-Từ từ nào. Nó cũng phải chạy theo ra phía biển,nước ngập tới mắt cá chân có chút lạnh,bao quanh chân là cát êm ái,từng đợt sóng nhè nhẹ vỗ vào chân thật thích.
Lũ bạn thì nhảy nhót tung tăng ra biển bơi,nhảy sóng la hét ỏm tỏi. Có rủ nó với L nhưng hai đứa lắc đầu từ chối rồi cùng nhau đi dọc bờ cát dạo mát. L chạy trước lúc thì đá nước khi thì cúi xuống nhặt vỏ sò,lâu lâu lại khoát nước vào nó. Nó chỉ biết lắc đầu nhìn theo sự tinh nghịch của L. Đút tay vào túi nó nhìn về phía biển xa xăm,sự tinh nghịch của L nụ cười của L toả nắng giữa những ánh chiều vàng vọt trên bờ biển dài,nụ cười ấy lại gợi cho nó về em. Khẽ thở dài,nó muốn bắt đầu mọi thứ,cất em sang một bên nhưng sao đôi lúc nó vẫn nhìn thấy đâu đó hình ảnh của em,nụ cười của em,hình bóng bóng em nhảy múa nô đùa mỗi lúc nó đưa đi chơi,nụ cười tít mắt mỗi lúc em vui,sự nhí nhảnh con nít của em đã từng với nó hạnh phúc. Thẫn thờ nghĩ thì L khua tay trước mặt,giật mình nó nhìn L cười trừ.
-Quang sao vậy?
-Không có gì,suy nghĩ vu vơ thôi.
-Suy nghĩ vu vơ gì mà nhìn mặt buồn thảm vậy.
-Không có gì đâu,thật đấy.
-Thật không?
-Thật.
-Tạm tin.
L nói rồi quay lưng bước nhanh phía trước,vẫn tung tăng,vẫn vui đùa,vẫn hồn nhiên. Nó đi phía sau nhìn về cô bé nhỏ nhắn phía trước với không biết bao nhiêu câu hỏi,bao nhiêu thắc mắc,tự nhủ cứ là bạn thân như thế này sẽ tốt hơn,nó có rung động hoặc nó thẳng ra nó cũng thích L nhưng nó biết trong nó hình ảnh của em vẫn chiếm một phần lớn,nó chẳng thể một sớm một chiều quên em,và việc cứ bỏ mặc mọi thứ để yêu một người khác nhưng trong lòng mình vẫn còn em là một sự bất công mà nó không bao giờ chấp nhận,nó không muốn xem hay kiếm bất kỳ ai làm người thay thế cho em.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.