Chương 11: Đừng để người khác làm kẻ thay thế!
Điểm dối lừa
06/06/2016
Tối nó gọi cho thằng L-bạn thân nó,hai đứa lại dạo vòng vòng rồi tấp vào một quán cà
phê nhỏ,quán này mới mở chắc tầm chỉ được vài tháng vì hồi tết nó về thì chưa thấy. Không gian quán khá nhỏ nhưng đầy hoài cổ,có vài chiếc xe
cổ,hình như là mobylette,một số bi-đông nước,mũ cối chắc từ thời chống
mỹ,tivi đen trắng,nhìn không gian quán giống như từ thời bao cấp,một lối bài trí khá cổ nên khách trong quán đa phần là những bác trung
niên,quán khá yên tĩnh,lại phát những bản nhạc trịnh du dương,quả thật
là một nơi thú vị. Nó ngồi một bàn trong góc,gọi một ly cà phê cho nó và một chai sting cho thằng bạn.
-Bữa nay rủ tao vô đây có ý gì? Thằng bạn nó lên tiếng.
-Lâu lâu rủ đi cà phê không được hả mày?
-Thôi đi,tao mà lạ gì mày,toàn rủ tao đi nhậu vì thất tình,không thì rủ vô net hoặc mấy quán tiếp viên xinh tươi chứ đâu phải vô quán kiểu cổ thế này.
Nó cười,đúng là chỉ có thằng bạn nó hiểu nó nhất thôi.
-Cười cái gì?nói mau thằng kia.
-Đúng là chỉ có mày hiểu tao,không uổng tao coi mày là anh em.
-Nhiều lời,nói đi.
-Rồi,tao đang rối,muốn nghe lời khuyên của mày.
-Nói.
-Chuyện của tao với T mày nghĩ thế nào?
-Thế nào là thế nào?chuyện của chúng mày rắc rối bỏ mẹ ra.
-Mày nghĩ kết thúc chưa?
-Tao nghĩ mày nên kết thúc đi,mà không phải là nên mà là phải?
-Tại sao?
-Chúng mày một đứa ở Mỹ,một đứa Việt Nam thì yêu nhau bằng niềm tin à,mày nên bỏ cái quá khứ ấy đi chứ cứ khổ sở mãi vậy làm gì.
-Mày cũng nghĩ nên làm vậy à?
-Mày muốn vậy rồi còn hỏi tao làm gì?
-Ờ.
-Mày dắt tao ra đây chỉ để hỏi câu đó thôi à? Rãnh nhỉ!
-Không,tao hỏi mày cái khác,tao mới quen một cô bạn,cùng lớp đại học luôn...
-Yêu rồi hả? Thằng bạn đột ngọt ngắt lời,tròn mắt nhìn nó.
-Mẹ im tao kể coi.
-Nhanh đi.
Thế là nó kể tất cả về L,từ lúc L với nó làm bạn thân,những thứ nó biết về L,những thứ nó tò mò về L. Thằng bạn nó chăm chú nghe,lâu lâu gật đầu ra vẻ hiểu ý.
-Rồi mày muốn hỏi cái gì? Thằng bạn lên tiếng sau khi nó kết thúc câu chuyện và nhấp ngụm cà phê.
-Mày nghĩ sao về cô bạn này?
-Chỉ một từ bí ẩn thôi,mày không biết gì khác à,như ba mẹ,bạn bè?
-Ờ,tao cũng thấy tò mò,hầu như chả biết tý gì cả,nhà thì biết địa chỉ nhưng chưa gặp ai cả,mới gặp cô bạn thân của L có một lần à,chưa nói chuyện nữa.
-Mày đem chuyện này kể cho tao rồi muốn hỏi gì?
-Tao có nên thử tán hoặc yêu L không?
-KHÔNG!!!
-Sao lại vậy?
-Yêu thì yêu,đừng thử,nếu giờ mày yêu thì tao nghĩ mày chỉ kiếm người khác để quên con T thôi,mày sẽ làm khổ người ta đến lúc đó hối không kịp,mày không nhớ hồi trước tao thế nào hay sao mà còn bày đặt chơi trò đó.
-Ừ. Nó nhấp ly cà phê,ngửa đầu ra sau ghế mông lung trong từng luồn suy nghĩ. Đúng là khi xưa thằng bạn nó đã từng dùng cách này để quên người yêu cũ và rốt cuộc người tổn thương là con bé thế thân,hồi đó nó cũng trách thằng bạn nó khá nhiều.
-Sao mày không thử liên lạc với T?nó hỏi tao về mày chắc chắn là còn quan tâm đến mày đấy!
-Lại hỏi tao câu này,hôm qua đến giờ tao được người khác hỏi câu này 3 lần rồi,riêng mày thì hỏi tao 2 lần.
-Chứ còn ai hỏi mày nữa?
-Mẹ tao,hồi sáng lục cái ví thấy tấm hình của T,tao cũng không nhớ tấm hình đó tại sao vẫn còn trong ví,mẹ tao thấy rồi hỏi.
-Rồi mày nói sao?
-Thì cũng như nói với mày,nói chung T qua đó rồi chưa chắc gì tao có cơ hội gặp lại,níu kéo làm gì khi chả gặp lại được nhau,lỡ có người yêu mới thì sao,mà nếu không có thì tao làm vậy cũng chả thay đổi được gì.
-Mày nói cũng phải.
-Thế mày có cách nào giúp tao quên T không,tao mệt mỏi lắm rồi.
-Thời gian,rồi mày cũng quên thôi à.
-Gần 3 năm rồi đó mày,mà tao có quên được đâu.
-Đó là do mày cứ trốn tránh sự thật,có bao giờ mày dám đối diện với sự thật chưa?
Nó thở dài nghĩ về những gì thằng bạn nói,đúng là 3 năm trôi qua nhưng hình như chưa bao giờ nó đối diện với sự thật em không còn ở đây,nó sợ đối diện với quá khứ. Em đi nó luôn nuôi hi vọng em sẽ về,nuôi hi vọng bóng hình em xuất hiện nơi con hẻm nhà em. Ba năm,chưa bao giờ nó dám quay lại những nơi là kỷ niệm của hai đứa,chưa khi nào nó dám đến những nơi hai đứa hay đi. Còn nhớ lúc em mới đi,ngày nào nó cũng đứng trước cửa nhà em chờ từ chiều đến tối mịt,rồi nhà em bán,nó lại ra quán cà phê gần đó ngồi chờ,nhìn về phía con hẻm thầm mong em xuất hiện.
-Ừ có lẽ vậy.
-À mà ngày mốt tao vô Đà Nẵng lại rồi.
-Đi sớm vậy mày?
-Gần tháng 9 rồi,tao vô sớm mấy ngày còn làm vài việc nữa.
-Ừ.
-Anh em nên thật lòng tao khuyên mày nên thả lỏng đầu óc đi,quên được thì quên,rồi kiếm một người mới mà yêu,chứ cứ ôm mấy cái quá khứ thì cũng chả hay ho gì.
-Ừ.
-Tình yêu tự thân nó kiếm mày,đừng gượng ép bản thân phải kiếm bạn gái hay gì cả,khi yêu mày sẽ tự biết thôi.
-Hôm nay ăn cái chó gì triết lý dữ mày?
-Mỉa tao hả mày,thôi đi làm vài chai cho vui mày,ngồi đây chán bỏ xừ.
-Thôi con xin,bà già tao hồi sáng mới chửi,còn uống bả cắt.
-Vậy thôi đi về.
Nó tính tiền rồi về. Cũng không phải về nhà ngay,nó chậm chậm chạy về phía ngoại ô,mông lung nghĩ về những gì thằng bạn nói. Nó không chắc có tình cảm với L hay không,càng không biết được khi nào mới quên em. Nhưng sau khi nghe thằng bạn nó nói,nó dám chắc một điều rằng nó sẽ không bao giờ yêu L hay bất cứ một cô gái nào khác cho đến khi nó thật sự quên em,thực sự yêu họ chứ không phải xem họ là sự thế thân. Bởi khi chỉ là sự thế thân thì một lúc nào đó người ta sẽ tự nhận ra tình cảm kia không phải là tình yêu,và chia tay là điều tất yếu,lúc đó đau khổ nhất chỉ có kẻ đóng thế mà thôi.
Từ đó nó vẫn nói chuyện với L đều đều nhưng với tư cách là hai người bạn. Nó không muốn tiến xa hơn khi nó chưa sẵn sàng,và nó càng không muốn làm tổn thương bất cứ ai.
Kết thúc kỳ nghỉ hè nó được ba mẹ mua cho một chiếc xe máy để thuận tiện cho việc đi học. Năm hai nó phải đi học ở nhiều cơ sở,với lại cũng muốn có một chiếc xe máy để thoải mái làm việc nó thích nhất,đó là dạo phố một mình,đúng là tự kỷ nặng nhưng thật sự khi có bất cứ chuyện gì khó nghĩ thì hãy dạo phố về khuya. Đi trên những con đường yên tĩnh buổi đêm,chạy chậm chậm cảm nhận từng làn gió phả vào người,lúc đó đầu óc sẽ cảm thấy thực sự thoải mái.
Trở lại Sài Gòn,nó xác định được nhiều việc về bản thân mà bấy lâu nay nó vẫn còn mông lung. Cảm thấy trưởng thành hơn,và nó cũng nên bắt đầu một cuộc sống mới.
Bắt đầu năm học mới,nó gặp L nhiều hơn sau những giờ lên lớp,khi thì hai đứa đi ăn chè,lúc thì đi cà phê,khi thì lại dắt nhau dạo phố đêm,dạo công viên. Hình như từ khi nó dắt L đi dạo phố buổi đêm thì cô nàng có vẻ nghiện,nhiều lúc nó chuẩn bị đi ngủ thì L lại xuất hiện một hai bắt nó dắt đi dạo phố,mà toàn lúc 11-12 giờ đêm. Nó cũng vui vẻ chiều L,vì thực ra mỗi khi đi dạo cùng L cũng rất vui,đi dạo thì cô nàng cứ ríu ra ríu rít,lúc thì dang tay khi thì dang chân,miệng thì lẩm nhẩm hát,nhìn L những lúc như vậy thật sự rất đáng yêu,dễ thương. Rồi những lúc L bắt nó ra đại lộ đông tây rồi lại chạy thật nhanh,trò này trong một lúc ngu nó chỉ L làm giờ cô nàng có vẻ nghiện,mà cũng phải thôi,cảm giác ngồi trên xe rồi chạy với tốc độ 80-90,gió tạt vào mặt,cảnh vật hai bên đường thoắt hiện rồi thoắt ẩn làm đầu óc con người ta không thể nghĩ được gì ngoài cảm giác kích thích của tốc độ. Sau mỗi lần dạo phố khuya vậy nó lại chở L qua nhà cô bạn của L để ngủ,nhưng mỗi lần Nó chở L qua thì ánh mắt của cô bạn L nhìn nó khá lạ,nhưng nó cũng không để ý nhiều vì chắc cô bạn này thấy lạ là sao nó với L không yêu nhau mà suốt ngày hai đứa dính với nhau như sam vậy thôi.
Mọi việc cũng chả có gì khác thường nếu hôm đó nó không nhận được một cuộc gọi.
-Alo,cho hỏi đây có phải là số của Quang không? Một giọng nữ quen quen.
-Đúng rồi,cho hỏi ai vậy? Nó hỏi vì đây là số lạ.
-Mình là M bạn L .
-Ừ.mình nhớ rồi,có chuyện hì không?
-Tối bạn có rãnh không?mình gặp bạn được không?
-Ừ cũng được bạn,mà có chuyện gì vậy?
-Đến đó mình sẽ nói,vậy tối mình gặp nhau ở XXX lúc 8h nha.bạn biết chỗ đó không?
-Ừ mình biết,
-Vậy tối gặp.
-Ừ.
Cúp máy nó không biết là M tìm nó có việc gì,nó cũng không mấy khi nói chuyện với M,chỉ biết M là bạn thân của L. Vậy nên chuyện này chắc chắn là sẽ liên quan đến L. Thôi cứ đi gặp đã,tới đó khắc biết là việc gì thôi.
(Còn tiếp)
-Bữa nay rủ tao vô đây có ý gì? Thằng bạn nó lên tiếng.
-Lâu lâu rủ đi cà phê không được hả mày?
-Thôi đi,tao mà lạ gì mày,toàn rủ tao đi nhậu vì thất tình,không thì rủ vô net hoặc mấy quán tiếp viên xinh tươi chứ đâu phải vô quán kiểu cổ thế này.
Nó cười,đúng là chỉ có thằng bạn nó hiểu nó nhất thôi.
-Cười cái gì?nói mau thằng kia.
-Đúng là chỉ có mày hiểu tao,không uổng tao coi mày là anh em.
-Nhiều lời,nói đi.
-Rồi,tao đang rối,muốn nghe lời khuyên của mày.
-Nói.
-Chuyện của tao với T mày nghĩ thế nào?
-Thế nào là thế nào?chuyện của chúng mày rắc rối bỏ mẹ ra.
-Mày nghĩ kết thúc chưa?
-Tao nghĩ mày nên kết thúc đi,mà không phải là nên mà là phải?
-Tại sao?
-Chúng mày một đứa ở Mỹ,một đứa Việt Nam thì yêu nhau bằng niềm tin à,mày nên bỏ cái quá khứ ấy đi chứ cứ khổ sở mãi vậy làm gì.
-Mày cũng nghĩ nên làm vậy à?
-Mày muốn vậy rồi còn hỏi tao làm gì?
-Ờ.
-Mày dắt tao ra đây chỉ để hỏi câu đó thôi à? Rãnh nhỉ!
-Không,tao hỏi mày cái khác,tao mới quen một cô bạn,cùng lớp đại học luôn...
-Yêu rồi hả? Thằng bạn đột ngọt ngắt lời,tròn mắt nhìn nó.
-Mẹ im tao kể coi.
-Nhanh đi.
Thế là nó kể tất cả về L,từ lúc L với nó làm bạn thân,những thứ nó biết về L,những thứ nó tò mò về L. Thằng bạn nó chăm chú nghe,lâu lâu gật đầu ra vẻ hiểu ý.
-Rồi mày muốn hỏi cái gì? Thằng bạn lên tiếng sau khi nó kết thúc câu chuyện và nhấp ngụm cà phê.
-Mày nghĩ sao về cô bạn này?
-Chỉ một từ bí ẩn thôi,mày không biết gì khác à,như ba mẹ,bạn bè?
-Ờ,tao cũng thấy tò mò,hầu như chả biết tý gì cả,nhà thì biết địa chỉ nhưng chưa gặp ai cả,mới gặp cô bạn thân của L có một lần à,chưa nói chuyện nữa.
-Mày đem chuyện này kể cho tao rồi muốn hỏi gì?
-Tao có nên thử tán hoặc yêu L không?
-KHÔNG!!!
-Sao lại vậy?
-Yêu thì yêu,đừng thử,nếu giờ mày yêu thì tao nghĩ mày chỉ kiếm người khác để quên con T thôi,mày sẽ làm khổ người ta đến lúc đó hối không kịp,mày không nhớ hồi trước tao thế nào hay sao mà còn bày đặt chơi trò đó.
-Ừ. Nó nhấp ly cà phê,ngửa đầu ra sau ghế mông lung trong từng luồn suy nghĩ. Đúng là khi xưa thằng bạn nó đã từng dùng cách này để quên người yêu cũ và rốt cuộc người tổn thương là con bé thế thân,hồi đó nó cũng trách thằng bạn nó khá nhiều.
-Sao mày không thử liên lạc với T?nó hỏi tao về mày chắc chắn là còn quan tâm đến mày đấy!
-Lại hỏi tao câu này,hôm qua đến giờ tao được người khác hỏi câu này 3 lần rồi,riêng mày thì hỏi tao 2 lần.
-Chứ còn ai hỏi mày nữa?
-Mẹ tao,hồi sáng lục cái ví thấy tấm hình của T,tao cũng không nhớ tấm hình đó tại sao vẫn còn trong ví,mẹ tao thấy rồi hỏi.
-Rồi mày nói sao?
-Thì cũng như nói với mày,nói chung T qua đó rồi chưa chắc gì tao có cơ hội gặp lại,níu kéo làm gì khi chả gặp lại được nhau,lỡ có người yêu mới thì sao,mà nếu không có thì tao làm vậy cũng chả thay đổi được gì.
-Mày nói cũng phải.
-Thế mày có cách nào giúp tao quên T không,tao mệt mỏi lắm rồi.
-Thời gian,rồi mày cũng quên thôi à.
-Gần 3 năm rồi đó mày,mà tao có quên được đâu.
-Đó là do mày cứ trốn tránh sự thật,có bao giờ mày dám đối diện với sự thật chưa?
Nó thở dài nghĩ về những gì thằng bạn nói,đúng là 3 năm trôi qua nhưng hình như chưa bao giờ nó đối diện với sự thật em không còn ở đây,nó sợ đối diện với quá khứ. Em đi nó luôn nuôi hi vọng em sẽ về,nuôi hi vọng bóng hình em xuất hiện nơi con hẻm nhà em. Ba năm,chưa bao giờ nó dám quay lại những nơi là kỷ niệm của hai đứa,chưa khi nào nó dám đến những nơi hai đứa hay đi. Còn nhớ lúc em mới đi,ngày nào nó cũng đứng trước cửa nhà em chờ từ chiều đến tối mịt,rồi nhà em bán,nó lại ra quán cà phê gần đó ngồi chờ,nhìn về phía con hẻm thầm mong em xuất hiện.
-Ừ có lẽ vậy.
-À mà ngày mốt tao vô Đà Nẵng lại rồi.
-Đi sớm vậy mày?
-Gần tháng 9 rồi,tao vô sớm mấy ngày còn làm vài việc nữa.
-Ừ.
-Anh em nên thật lòng tao khuyên mày nên thả lỏng đầu óc đi,quên được thì quên,rồi kiếm một người mới mà yêu,chứ cứ ôm mấy cái quá khứ thì cũng chả hay ho gì.
-Ừ.
-Tình yêu tự thân nó kiếm mày,đừng gượng ép bản thân phải kiếm bạn gái hay gì cả,khi yêu mày sẽ tự biết thôi.
-Hôm nay ăn cái chó gì triết lý dữ mày?
-Mỉa tao hả mày,thôi đi làm vài chai cho vui mày,ngồi đây chán bỏ xừ.
-Thôi con xin,bà già tao hồi sáng mới chửi,còn uống bả cắt.
-Vậy thôi đi về.
Nó tính tiền rồi về. Cũng không phải về nhà ngay,nó chậm chậm chạy về phía ngoại ô,mông lung nghĩ về những gì thằng bạn nói. Nó không chắc có tình cảm với L hay không,càng không biết được khi nào mới quên em. Nhưng sau khi nghe thằng bạn nó nói,nó dám chắc một điều rằng nó sẽ không bao giờ yêu L hay bất cứ một cô gái nào khác cho đến khi nó thật sự quên em,thực sự yêu họ chứ không phải xem họ là sự thế thân. Bởi khi chỉ là sự thế thân thì một lúc nào đó người ta sẽ tự nhận ra tình cảm kia không phải là tình yêu,và chia tay là điều tất yếu,lúc đó đau khổ nhất chỉ có kẻ đóng thế mà thôi.
Từ đó nó vẫn nói chuyện với L đều đều nhưng với tư cách là hai người bạn. Nó không muốn tiến xa hơn khi nó chưa sẵn sàng,và nó càng không muốn làm tổn thương bất cứ ai.
Kết thúc kỳ nghỉ hè nó được ba mẹ mua cho một chiếc xe máy để thuận tiện cho việc đi học. Năm hai nó phải đi học ở nhiều cơ sở,với lại cũng muốn có một chiếc xe máy để thoải mái làm việc nó thích nhất,đó là dạo phố một mình,đúng là tự kỷ nặng nhưng thật sự khi có bất cứ chuyện gì khó nghĩ thì hãy dạo phố về khuya. Đi trên những con đường yên tĩnh buổi đêm,chạy chậm chậm cảm nhận từng làn gió phả vào người,lúc đó đầu óc sẽ cảm thấy thực sự thoải mái.
Trở lại Sài Gòn,nó xác định được nhiều việc về bản thân mà bấy lâu nay nó vẫn còn mông lung. Cảm thấy trưởng thành hơn,và nó cũng nên bắt đầu một cuộc sống mới.
Bắt đầu năm học mới,nó gặp L nhiều hơn sau những giờ lên lớp,khi thì hai đứa đi ăn chè,lúc thì đi cà phê,khi thì lại dắt nhau dạo phố đêm,dạo công viên. Hình như từ khi nó dắt L đi dạo phố buổi đêm thì cô nàng có vẻ nghiện,nhiều lúc nó chuẩn bị đi ngủ thì L lại xuất hiện một hai bắt nó dắt đi dạo phố,mà toàn lúc 11-12 giờ đêm. Nó cũng vui vẻ chiều L,vì thực ra mỗi khi đi dạo cùng L cũng rất vui,đi dạo thì cô nàng cứ ríu ra ríu rít,lúc thì dang tay khi thì dang chân,miệng thì lẩm nhẩm hát,nhìn L những lúc như vậy thật sự rất đáng yêu,dễ thương. Rồi những lúc L bắt nó ra đại lộ đông tây rồi lại chạy thật nhanh,trò này trong một lúc ngu nó chỉ L làm giờ cô nàng có vẻ nghiện,mà cũng phải thôi,cảm giác ngồi trên xe rồi chạy với tốc độ 80-90,gió tạt vào mặt,cảnh vật hai bên đường thoắt hiện rồi thoắt ẩn làm đầu óc con người ta không thể nghĩ được gì ngoài cảm giác kích thích của tốc độ. Sau mỗi lần dạo phố khuya vậy nó lại chở L qua nhà cô bạn của L để ngủ,nhưng mỗi lần Nó chở L qua thì ánh mắt của cô bạn L nhìn nó khá lạ,nhưng nó cũng không để ý nhiều vì chắc cô bạn này thấy lạ là sao nó với L không yêu nhau mà suốt ngày hai đứa dính với nhau như sam vậy thôi.
Mọi việc cũng chả có gì khác thường nếu hôm đó nó không nhận được một cuộc gọi.
-Alo,cho hỏi đây có phải là số của Quang không? Một giọng nữ quen quen.
-Đúng rồi,cho hỏi ai vậy? Nó hỏi vì đây là số lạ.
-Mình là M bạn L .
-Ừ.mình nhớ rồi,có chuyện hì không?
-Tối bạn có rãnh không?mình gặp bạn được không?
-Ừ cũng được bạn,mà có chuyện gì vậy?
-Đến đó mình sẽ nói,vậy tối mình gặp nhau ở XXX lúc 8h nha.bạn biết chỗ đó không?
-Ừ mình biết,
-Vậy tối gặp.
-Ừ.
Cúp máy nó không biết là M tìm nó có việc gì,nó cũng không mấy khi nói chuyện với M,chỉ biết M là bạn thân của L. Vậy nên chuyện này chắc chắn là sẽ liên quan đến L. Thôi cứ đi gặp đã,tới đó khắc biết là việc gì thôi.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.