Chương 132: Hoa Thần đến
Tô Niệm Tình
17/03/2013
Phần 5: Kết cục
Ngốc nghếch ngây ngô qua hơn một tháng, tôi ngồi trong phòng khách chờ Lạc Thanh phát lương cho mình, Lạc Thanh cười cực kì gian trá, vô cùng quỷ dị, lông tơ trên tay tôi đều dựng đứng cả lên.
Anh ta đưa tôi một cái phong bì nhỏ:”Bóc ra xem đi, đây là tiền lương tháng này của cô.”
“Tôi nhận lấy phong bì từ trong tay Lạc Thanh, cái phong bì này không những rất nhỏ, mà độ dày cũng chẳng có nốt, cầm trên tay mà tay chẳng có cảm giác gì.
Tôi mở ra, trong phong bì chỉ có 200 tệ, thảo nào chả có độ dày, hóa ra chỉ có hai tờ:”Lạc Thanh, anh cũng ác quá đấy, chèn ép tôi hơn một tháng mà chỉ cho tôi chừng này tiền, bằng Chu Bái Bì (*) rồi đấy.”
Lạc Thanh lắc đầu:”Tiểu nha đầu không có lương tâm, tôi còn chưa nói hết.”
Tôi cảnh giác nhìn anh ta, không phải sẽ lấy lại tiền lương của tôi đấy chứ, tôi giấu phong bì ra phía sau:”Có gì thì anh nói đi, tôi vẫn đang nghe đây.”
Lạc Thanh nhéo nhéo lên mũi tôi:”Cô thực sự xem tôi là Chu Bái Bì à, đó là tiền lương, đây là tiền thưởng, đếm đi, nhìn đi xem có đủ tiền tiêu vặt một tháng của cô không?”
Một cánh tay khác của anh ta thò từ đằng sau ra, cái phong bì này hình như rất lớn, độ dày cũng không tồi nhận cái phong bì, mở ra, bên trong là một tập phấn hồng dày vô cùng:”Lão đại, nhiều quá, bây giờ tôi ăn của anh ở của anh, tiền lương không cần nhiều như vậy.”
Lạc Thanh chỉ vào mặt anh ta:”Hài lòng với tiền lương như vậy có cần thể hiện chút ý cảm hơn không nhỉ, tôi yêu cầu không cao đâu, thơm một cái vào má tôi là được.”
“Anh nghĩ cũng hay quá cơ, sau khi thơm xong tôi sẽ thành quấy rối anh, tôi không muốn phải chịu trách nhiệm với một “mĩ nam ngây thơ” thế này.”
Mấy hôm trước ở dưới tầng tôi cũng chỉ nhéo má anh ta một cái, anh ta không ngừng nói tôi quấy rối anh ta, nói anh ta rất ngây thơ, bắt tôi phải chịu trách nhiệm. Tôi lúc đó rất muốn xông lên đấm cho anh ta một cú, nhưng lại nghĩ tới anh ta là phiếu cơm của tôi, tôi liền nhịn xuống, vì cái bụng của tôi mà nhịn.
“Rốt cuộc cô là osin hay tôi là osin đây? Bây giờ đã biến thành tôi hầu hạ cô rồi, một ngày ba bữa đúng giờ nấu cơm, hơn nữa còn không dám nặng lời với cô.”
“Cái đó nói lên đãi ngộ tốt, ông chủ tốt, tôi thực sự phải dựa vào anh rồi.”
Mặt Lạc Thanh bất đắc dĩ:”Đi thôi, về nhà với tôi, mẹ tôi gọi điện bảo chúng ta về.”
Mẹ anh ta đã coi là thật, cho rằng tôi và Lạc Thanh thực sự là người yêu, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt chờ mong tươi cười của bà ấy, lòng tôi liền bị cảm giác tội lỗi chôn vùi. Tháng này tôi và Lạc Thanh đã đến nhà anh ta năm lần, trong đó có một lần chúng tôi từ chối, hậu quả là mẹ anh ta tìm đến tận cửa, nhẫn nại bảo chúng tôi nên về nhà:”Lão đại, chũng ta cứ lừa họ như vậy cũng không tốt lắm, anh tính lừa họ bao lâu?”
“Ít nhất là một hai năm, chỉ có thể hy sinh tiểu nha đầu cô thôi.”
Một hai năm, có lầm không đấy? Nhất thời chán nản, tôi ngồi trên ghế sofa than vãn:”Anh thực sự cho rằng có thể lừa được một hai năm à, hôm qua anh đáp ứng mẹ anh sẽ có cháu cho bà ôm, năm sau để tôi xem anh lấy con từ đâu ra.”
Tới nhà anh ta, mẹ anh ta cười tươi đến đón chúng tôi, hôm này không khí có điểm là lạ, có một người phụ nữ không quen cứ nhìn chằm chằm vào bụng tôi. Lạc Thanh cũng nhận thấy ánh mắt của bà ấy, nói:”Thiển Thiển, đó là dì nhỏ của anh.”
Dì nhỏ của anh ta, chắc đối xử với anh ta tốt lắm, tháng trước biết anh ta về nước liền đáp máy bay đến thăm :”Cháu chào dì.”
Dì cười cười gật đầu:”Có phải đã có rồi không?”
Mặt nóng bừng, nắm chặt tay Lạc Thanh.
Lạc Thanh kéo tôi ngồi lên sofa, sau khi ngồi xuống anh ta ôm bả vai tôi nói:”Dì nhỏ, dì còn vội hơn cả mẹ con cơ đấy, mới có bấy lâu, cho dù có thì cũng không thể biết nhanh như vậy. Mọi người nên chuyển tầm ngắm vào anh con thì hơn, anh ấy sắp hơn ba mươi rồi mà vẫn độc thân, ít ra con cũng không độc thân nữa.”
Giọng Lạc Mạc vọng lại từ phía sau:”Ai đang nói xấu gì tôi đấy.”
Dì nhỏ cười nói:”Không phải đang nói xấu con, đang nói về chuyện của tụi Lạc Thanh. Lạc Mạc à, có phải con cũng nên tìm một người không, Lạc Thanh sắp làm cha rồi mà người làm anh con vẫn còn độc thân, có chút kì cục nha.”
Lạc Mạc đăm chiêu nhìn tôi, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên bụng tôi, miệng hắn nhếch lên thành một vòng cung như có như không:”Con hỏi Lạc Thanh tại sao một tháng không đi làm, hóa ra là ở nhà tạo người. Nếu không phải động tác của tên tiểu tử này nhanh như vậy, thì Tô Thiển Thiển đã nằm trong lòng bàn tay con rồi.”
Tôi lập tức cúi đầu, hắn ta nói không sai, nếu Lạc Thanh không xuất hiện tôi thực sự không biết làm thế nào để thoát khỏi Lạc Mạc, Lạc Thanh giang tay che bụng của tôi đi:”Anh, anh đừng cứ dán mắt suốt vào bụng Thiển Thiển, muốn có con thì tự anh tìm người sinh đi, đứa bé sinh rồi, không phải xem nữa.”
Tôi cúi đầu càng thấp, cái tên chết tiệt này sao nói gì cũng trực tiếp như thế, câu tiếp theo của dì nhỏ còn dọa người hơn:”Lạc Thanh, Thiển Thiển, hai đứa mau kết hôn đi, đừng chờ con sinh ra rồi mới đăng kí.”
Lạc Thanh nói:”Dì, chuyện kết hôn không cần vội, Thiển thiển năm nay mới 22 tuổi, con cũng mới 24 tuổi, kết hôn không phải chỉ là một tờ giấy à, bọn con không quan tâm đến tờ giấy kia, không kết hôn bọn con chẳng phải vẫn ở cùng nhau sao, chẳng phải vẫn có thể sinh con à, kết hôn thì có gì khác đâu.”
Nghe xong lời anh ta, tôi nhéo lên tay anh ta một cái thật mạnh, sau này không bao giờ về nhà anh ta nữa, người nhà anh ta ai ai cũng khủng bố, Lạc Thanh mới 24 tuổi mà đã bị bức hôn rồi.
Dì nhỏ trừng mắt nhìn anh ta, cười hỏi tôi:”Thiển Thiển, cha mẹ con cũng biết quan hệ của con và Lạc Thanh rồi đúng không? Có phản đối hai đứa không?”
Choáng, tôi và Lạc Thanh đâu có quan hệ, cha mẹ tôi phản đối làm gì, “Cha mẹ con đều đồng ý, một thời gian nữa con và Lạc Thanh sẽ về nhà thăm cha mẹ con.”
Dì nhỏ càng hớn hở:”Vậy được, hai đứa nhanh chóng xác định quan hệ đi, cha mẹ hai bên cũng yên tâm.”
Sau khi ra khỏi nhà anh ta thì trời đã tối, Lạc Thanh không lái xe, nơi này cách Thanh Thiển cư rất xa, tôi ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh:”Chúng ta đi bộ về nhé.”
Trên con đường đối diện nhà anh ta có một chiếc xe đang đỗ, nhìn thấy biển số xe quen thuộc nước mắt bỗng dưng trào ra, tầm mắt dần dần bị mơ hồ, tôi nắm lấy tay Lạc Thanh:”Lạc Thanh, cõng tôi về được không?”
Lạc Thanh quay đầu lại nhìn tôi, chau mày nói:”Sao lại khóc rồi?”
Tôi lắc lắc đầu:”Nhìn thấy người nhà anh, tôi cũng nhớ nhà.”
Anh ta giúp tôi lau nước mắt trên mặt đi, xoa đầu tôi một lúc, “Được thôi, để tôi cõng cô về, lần sau tôi về nhà cô cùng cô nhé.”
À, Hạ Mộc Lạo có thể tìm được tôi, anh đương nhiên cũng có thể, chỉ có điều anh đã kết hôn rồi, tôi cũng không phải là Tô Thiển Thiển yếu đuối giống như trước nữa, ít nhất ở trước mặt anh tôi cũng phải giả bộ mình đang hạnh phúc. Nhưng anh có đến thì cũng giống Hạ Mộc Lạo thôi, đều phải chịu sự lạnh nhạt, tôi sẽ không để anh có cơ hội làm tôi tổn thương. “Lạc Thanh, đột nhiên cảm thấy anh rất đẹp trai, hình như tôi có chút thích anh, chúng ta hẹn hò đi.”
Lạc Thanh đưa mặt lại gần, hơi thở ấm áp phả lên má tôi, tôi theo bản năng lùi về phía sau, anh ta nói:”Chưa động vào đã rụt cổ rồi, ngu mới tin cô thích tôi.”
Tôi lập tức lại gần, cắn nhẹ lên môi anh ta một cái, bình tĩnh nhìn anh ta:”Sao anh không chịu tin vào sức quyến rũ của mình thế? Hơn một tháng tối ngày ở chung bị anh mê hoặc cũng là chuyện bình thường.”
Anh ta cúi đầu, hôn lấy môi tôi, lần này tôi không dám lộn xộn, bối rối vươn tay ôm anh ta, cả người anh ta cứng đờ, lập tức buông ra:”Tôi tin em em thích tôi, lên đây tôi cõng.”
Lạc Thanh ngồi xổm xuống, tôi trèo lên lưng anh ta:”Lạc Thanh, Trư Bát Giới cõng vợ chắc cũng có bộ dạng như thế này nhỉ, hôm nào em đưa anh về nhà gặp cha mẹ em, để bọn họ vui vẻ.”
Lạc Thanh cười nhẹ ra tiếng:”Người Trư Bát Giới cõng có lẽ là một đại mĩ nhân, một tiểu nha đầu như em sao so sánh được với người ta, chỉ nên trốn trong nhà thôi. Cha mẹ em anh đương nhiên phải gặp, em đã gặp cha mẹ anh rồi chẳng lẽ anh lại không đi gặp cha mẹ em sao?”
Gõ một cái lên đầu anh ta:”Em là tiểu nha đầu thì sao nào, ở với anh còn thừa, cha mẹ em không thích người quá cao ngạo đâu, anh phải cố gắng cúi xuống một chút, tuổi anh và anh trai em cũng xấp xỉ nhau, chắc sẽ có tiếng nói chung.”
Lúc đưa anh ta về nhà, bà mẹ thích thúc giục, rất định sẽ rất vui.
“Tiểu nha đầu, đằng sau hình như có một chiếc xe đang đi theo chúng ta, xem ra anh phải nhốt em trong nhà, để tránh lôi một lũ ong bướm về nhà, bị cha mẹ anh biết được thì hết giúp.”
Tôi đương nhiên biết anh vẫn đi theo sau, chỉ là không muốn quay đầu, không muốn nhìn thấy anh:”Lạc Thanh, có thể đi nhanh lên không?”
Lạc Thanh càng đi càng nhanh, chiếc xe đằng sau cũng gia tăng tốc độ, chặn trước mặt chúng tôi.
Cửa xe mở ra, Hoa Thần bước từ trên xe xuống, ánh mắt của anh rất lạnh, “Tô Thiển Thiển, về cùng anh.”
Ha, với thái độ này mà anh muốn tôi theo anh về? Về làm gì? Để tiếp tục bị anh xúc phạm sao? Tô Thiển Thiển tôi không ngu như vậy đâu:”Cái giá của Hoa tiên sinh hình như rất lớn thì phải, muốn ngăn đường đi của tôi rồi lôi tôi về sao? Nhưng Tô Thiển Thiển tôi không muốn tiếp tục bị đùa giỡn trong lòng bàn tay anh, cũng không muốn gặp lại anh.”
Ánh mắt Hoa Thần càng lúc càng lạnh:”Tô Thiển Thiển, xuống lưng hắn, về cùng anh.”
Lạc Thanh lạnh giọng nói:”Cô ấy là bạn gái của tôi, dựa vào cái gì mà nghe lời anh? Dựa vào cái gì mà đi theo anh?”
Nghe được câu này của Hoa Thần trong lòng tôi rất khó chịu, anh vẫn tưởng rằng tôi sẽ về cùng anh, vẫn ngốc nghếch nghe lời anh sao? Dịu dàng nói:”Lạc Thanh, chúng ta mau về nhà đi, bụng em có chút không thoải mái.”
Lạc Thanh cõng tôi đi ngang qua người Hoa Thần, Hoa Thần nắm lấy cổ tay tôi:”Thiển Thiển, bây giờ em về cùng anh, chuyện quá khứ anh có thể không tính toán, sự phản bội của em anh cũng có thể tha thứ.”
Gạt tay anh ra, nói dễ nghe thật đấy, có thể không tính toán, có thể tha thứ cho sự phản bội của tôi. Nhưng tôi không cần sự tha thứ của anh, mà là bây giờ tôi không thể tha thứ cho sự lừa dối của anh, không thể tha thứ vết thương anh đã gây ra cho tôi.
“Hoa tiên sinh hình như đánh giá mình quá cao rồi, tôi cảm thấy bản thân mình chẳng làm chuyện gì có lỗi với anh cả, cũng không cần sự tha thứ của anh. Bây giờ tôi đã có bạn trai rồi, xin Hoa tiên sinh đừng động tay động chân với tôi nữa, tránh để bạn trai tôi hiểu lầm.”
Lướt qua Hoa Thần, Lạc Thanh càng đi càng nhanh, tiếng Hoa Thần vọng lại từ phía sau:”Thiển Thiển, chúng ta thực sự không thể quay trở về sao?”
Tôi không đáp, nước mắt chảy càng lúc càng mau. Chúng ta thực sự không có cách nào quay trở về, cũng không thể quay lại được nữa rồi.
Về đến nhà, Lạc Thanh nghiêm túc hỏi tôi:”Cô nói thích tôi, muốn hẹn hò với tôi là vì người tối nay đúng không?”
Tôi lắc đầu:”Tôi, không phải.”
Trong mắt Lạc Thanh đầy lửa giận:”Còn không phải?”
Tôi bĩu môi:’Không phải anh cũng từng lôi tôi ra làm tấm chắn hoa đào của anh à? Bây giờ tôi lấy anh chắn mĩ nam một tí, chúng ta huề nhau.”
Lạc Thanh oán hận nói:”Cô dám chơi tôi, phạt cô một tháng không được ra khỏi cửa, một tháng không được liên hệ với thế giới bên ngoài.
(*) Chu Bái Bì – một nhân vật cường hào nổi tiếng keo kiệt trong văn học TQ
Ngốc nghếch ngây ngô qua hơn một tháng, tôi ngồi trong phòng khách chờ Lạc Thanh phát lương cho mình, Lạc Thanh cười cực kì gian trá, vô cùng quỷ dị, lông tơ trên tay tôi đều dựng đứng cả lên.
Anh ta đưa tôi một cái phong bì nhỏ:”Bóc ra xem đi, đây là tiền lương tháng này của cô.”
“Tôi nhận lấy phong bì từ trong tay Lạc Thanh, cái phong bì này không những rất nhỏ, mà độ dày cũng chẳng có nốt, cầm trên tay mà tay chẳng có cảm giác gì.
Tôi mở ra, trong phong bì chỉ có 200 tệ, thảo nào chả có độ dày, hóa ra chỉ có hai tờ:”Lạc Thanh, anh cũng ác quá đấy, chèn ép tôi hơn một tháng mà chỉ cho tôi chừng này tiền, bằng Chu Bái Bì (*) rồi đấy.”
Lạc Thanh lắc đầu:”Tiểu nha đầu không có lương tâm, tôi còn chưa nói hết.”
Tôi cảnh giác nhìn anh ta, không phải sẽ lấy lại tiền lương của tôi đấy chứ, tôi giấu phong bì ra phía sau:”Có gì thì anh nói đi, tôi vẫn đang nghe đây.”
Lạc Thanh nhéo nhéo lên mũi tôi:”Cô thực sự xem tôi là Chu Bái Bì à, đó là tiền lương, đây là tiền thưởng, đếm đi, nhìn đi xem có đủ tiền tiêu vặt một tháng của cô không?”
Một cánh tay khác của anh ta thò từ đằng sau ra, cái phong bì này hình như rất lớn, độ dày cũng không tồi nhận cái phong bì, mở ra, bên trong là một tập phấn hồng dày vô cùng:”Lão đại, nhiều quá, bây giờ tôi ăn của anh ở của anh, tiền lương không cần nhiều như vậy.”
Lạc Thanh chỉ vào mặt anh ta:”Hài lòng với tiền lương như vậy có cần thể hiện chút ý cảm hơn không nhỉ, tôi yêu cầu không cao đâu, thơm một cái vào má tôi là được.”
“Anh nghĩ cũng hay quá cơ, sau khi thơm xong tôi sẽ thành quấy rối anh, tôi không muốn phải chịu trách nhiệm với một “mĩ nam ngây thơ” thế này.”
Mấy hôm trước ở dưới tầng tôi cũng chỉ nhéo má anh ta một cái, anh ta không ngừng nói tôi quấy rối anh ta, nói anh ta rất ngây thơ, bắt tôi phải chịu trách nhiệm. Tôi lúc đó rất muốn xông lên đấm cho anh ta một cú, nhưng lại nghĩ tới anh ta là phiếu cơm của tôi, tôi liền nhịn xuống, vì cái bụng của tôi mà nhịn.
“Rốt cuộc cô là osin hay tôi là osin đây? Bây giờ đã biến thành tôi hầu hạ cô rồi, một ngày ba bữa đúng giờ nấu cơm, hơn nữa còn không dám nặng lời với cô.”
“Cái đó nói lên đãi ngộ tốt, ông chủ tốt, tôi thực sự phải dựa vào anh rồi.”
Mặt Lạc Thanh bất đắc dĩ:”Đi thôi, về nhà với tôi, mẹ tôi gọi điện bảo chúng ta về.”
Mẹ anh ta đã coi là thật, cho rằng tôi và Lạc Thanh thực sự là người yêu, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt chờ mong tươi cười của bà ấy, lòng tôi liền bị cảm giác tội lỗi chôn vùi. Tháng này tôi và Lạc Thanh đã đến nhà anh ta năm lần, trong đó có một lần chúng tôi từ chối, hậu quả là mẹ anh ta tìm đến tận cửa, nhẫn nại bảo chúng tôi nên về nhà:”Lão đại, chũng ta cứ lừa họ như vậy cũng không tốt lắm, anh tính lừa họ bao lâu?”
“Ít nhất là một hai năm, chỉ có thể hy sinh tiểu nha đầu cô thôi.”
Một hai năm, có lầm không đấy? Nhất thời chán nản, tôi ngồi trên ghế sofa than vãn:”Anh thực sự cho rằng có thể lừa được một hai năm à, hôm qua anh đáp ứng mẹ anh sẽ có cháu cho bà ôm, năm sau để tôi xem anh lấy con từ đâu ra.”
Tới nhà anh ta, mẹ anh ta cười tươi đến đón chúng tôi, hôm này không khí có điểm là lạ, có một người phụ nữ không quen cứ nhìn chằm chằm vào bụng tôi. Lạc Thanh cũng nhận thấy ánh mắt của bà ấy, nói:”Thiển Thiển, đó là dì nhỏ của anh.”
Dì nhỏ của anh ta, chắc đối xử với anh ta tốt lắm, tháng trước biết anh ta về nước liền đáp máy bay đến thăm :”Cháu chào dì.”
Dì cười cười gật đầu:”Có phải đã có rồi không?”
Mặt nóng bừng, nắm chặt tay Lạc Thanh.
Lạc Thanh kéo tôi ngồi lên sofa, sau khi ngồi xuống anh ta ôm bả vai tôi nói:”Dì nhỏ, dì còn vội hơn cả mẹ con cơ đấy, mới có bấy lâu, cho dù có thì cũng không thể biết nhanh như vậy. Mọi người nên chuyển tầm ngắm vào anh con thì hơn, anh ấy sắp hơn ba mươi rồi mà vẫn độc thân, ít ra con cũng không độc thân nữa.”
Giọng Lạc Mạc vọng lại từ phía sau:”Ai đang nói xấu gì tôi đấy.”
Dì nhỏ cười nói:”Không phải đang nói xấu con, đang nói về chuyện của tụi Lạc Thanh. Lạc Mạc à, có phải con cũng nên tìm một người không, Lạc Thanh sắp làm cha rồi mà người làm anh con vẫn còn độc thân, có chút kì cục nha.”
Lạc Mạc đăm chiêu nhìn tôi, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên bụng tôi, miệng hắn nhếch lên thành một vòng cung như có như không:”Con hỏi Lạc Thanh tại sao một tháng không đi làm, hóa ra là ở nhà tạo người. Nếu không phải động tác của tên tiểu tử này nhanh như vậy, thì Tô Thiển Thiển đã nằm trong lòng bàn tay con rồi.”
Tôi lập tức cúi đầu, hắn ta nói không sai, nếu Lạc Thanh không xuất hiện tôi thực sự không biết làm thế nào để thoát khỏi Lạc Mạc, Lạc Thanh giang tay che bụng của tôi đi:”Anh, anh đừng cứ dán mắt suốt vào bụng Thiển Thiển, muốn có con thì tự anh tìm người sinh đi, đứa bé sinh rồi, không phải xem nữa.”
Tôi cúi đầu càng thấp, cái tên chết tiệt này sao nói gì cũng trực tiếp như thế, câu tiếp theo của dì nhỏ còn dọa người hơn:”Lạc Thanh, Thiển Thiển, hai đứa mau kết hôn đi, đừng chờ con sinh ra rồi mới đăng kí.”
Lạc Thanh nói:”Dì, chuyện kết hôn không cần vội, Thiển thiển năm nay mới 22 tuổi, con cũng mới 24 tuổi, kết hôn không phải chỉ là một tờ giấy à, bọn con không quan tâm đến tờ giấy kia, không kết hôn bọn con chẳng phải vẫn ở cùng nhau sao, chẳng phải vẫn có thể sinh con à, kết hôn thì có gì khác đâu.”
Nghe xong lời anh ta, tôi nhéo lên tay anh ta một cái thật mạnh, sau này không bao giờ về nhà anh ta nữa, người nhà anh ta ai ai cũng khủng bố, Lạc Thanh mới 24 tuổi mà đã bị bức hôn rồi.
Dì nhỏ trừng mắt nhìn anh ta, cười hỏi tôi:”Thiển Thiển, cha mẹ con cũng biết quan hệ của con và Lạc Thanh rồi đúng không? Có phản đối hai đứa không?”
Choáng, tôi và Lạc Thanh đâu có quan hệ, cha mẹ tôi phản đối làm gì, “Cha mẹ con đều đồng ý, một thời gian nữa con và Lạc Thanh sẽ về nhà thăm cha mẹ con.”
Dì nhỏ càng hớn hở:”Vậy được, hai đứa nhanh chóng xác định quan hệ đi, cha mẹ hai bên cũng yên tâm.”
Sau khi ra khỏi nhà anh ta thì trời đã tối, Lạc Thanh không lái xe, nơi này cách Thanh Thiển cư rất xa, tôi ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh:”Chúng ta đi bộ về nhé.”
Trên con đường đối diện nhà anh ta có một chiếc xe đang đỗ, nhìn thấy biển số xe quen thuộc nước mắt bỗng dưng trào ra, tầm mắt dần dần bị mơ hồ, tôi nắm lấy tay Lạc Thanh:”Lạc Thanh, cõng tôi về được không?”
Lạc Thanh quay đầu lại nhìn tôi, chau mày nói:”Sao lại khóc rồi?”
Tôi lắc lắc đầu:”Nhìn thấy người nhà anh, tôi cũng nhớ nhà.”
Anh ta giúp tôi lau nước mắt trên mặt đi, xoa đầu tôi một lúc, “Được thôi, để tôi cõng cô về, lần sau tôi về nhà cô cùng cô nhé.”
À, Hạ Mộc Lạo có thể tìm được tôi, anh đương nhiên cũng có thể, chỉ có điều anh đã kết hôn rồi, tôi cũng không phải là Tô Thiển Thiển yếu đuối giống như trước nữa, ít nhất ở trước mặt anh tôi cũng phải giả bộ mình đang hạnh phúc. Nhưng anh có đến thì cũng giống Hạ Mộc Lạo thôi, đều phải chịu sự lạnh nhạt, tôi sẽ không để anh có cơ hội làm tôi tổn thương. “Lạc Thanh, đột nhiên cảm thấy anh rất đẹp trai, hình như tôi có chút thích anh, chúng ta hẹn hò đi.”
Lạc Thanh đưa mặt lại gần, hơi thở ấm áp phả lên má tôi, tôi theo bản năng lùi về phía sau, anh ta nói:”Chưa động vào đã rụt cổ rồi, ngu mới tin cô thích tôi.”
Tôi lập tức lại gần, cắn nhẹ lên môi anh ta một cái, bình tĩnh nhìn anh ta:”Sao anh không chịu tin vào sức quyến rũ của mình thế? Hơn một tháng tối ngày ở chung bị anh mê hoặc cũng là chuyện bình thường.”
Anh ta cúi đầu, hôn lấy môi tôi, lần này tôi không dám lộn xộn, bối rối vươn tay ôm anh ta, cả người anh ta cứng đờ, lập tức buông ra:”Tôi tin em em thích tôi, lên đây tôi cõng.”
Lạc Thanh ngồi xổm xuống, tôi trèo lên lưng anh ta:”Lạc Thanh, Trư Bát Giới cõng vợ chắc cũng có bộ dạng như thế này nhỉ, hôm nào em đưa anh về nhà gặp cha mẹ em, để bọn họ vui vẻ.”
Lạc Thanh cười nhẹ ra tiếng:”Người Trư Bát Giới cõng có lẽ là một đại mĩ nhân, một tiểu nha đầu như em sao so sánh được với người ta, chỉ nên trốn trong nhà thôi. Cha mẹ em anh đương nhiên phải gặp, em đã gặp cha mẹ anh rồi chẳng lẽ anh lại không đi gặp cha mẹ em sao?”
Gõ một cái lên đầu anh ta:”Em là tiểu nha đầu thì sao nào, ở với anh còn thừa, cha mẹ em không thích người quá cao ngạo đâu, anh phải cố gắng cúi xuống một chút, tuổi anh và anh trai em cũng xấp xỉ nhau, chắc sẽ có tiếng nói chung.”
Lúc đưa anh ta về nhà, bà mẹ thích thúc giục, rất định sẽ rất vui.
“Tiểu nha đầu, đằng sau hình như có một chiếc xe đang đi theo chúng ta, xem ra anh phải nhốt em trong nhà, để tránh lôi một lũ ong bướm về nhà, bị cha mẹ anh biết được thì hết giúp.”
Tôi đương nhiên biết anh vẫn đi theo sau, chỉ là không muốn quay đầu, không muốn nhìn thấy anh:”Lạc Thanh, có thể đi nhanh lên không?”
Lạc Thanh càng đi càng nhanh, chiếc xe đằng sau cũng gia tăng tốc độ, chặn trước mặt chúng tôi.
Cửa xe mở ra, Hoa Thần bước từ trên xe xuống, ánh mắt của anh rất lạnh, “Tô Thiển Thiển, về cùng anh.”
Ha, với thái độ này mà anh muốn tôi theo anh về? Về làm gì? Để tiếp tục bị anh xúc phạm sao? Tô Thiển Thiển tôi không ngu như vậy đâu:”Cái giá của Hoa tiên sinh hình như rất lớn thì phải, muốn ngăn đường đi của tôi rồi lôi tôi về sao? Nhưng Tô Thiển Thiển tôi không muốn tiếp tục bị đùa giỡn trong lòng bàn tay anh, cũng không muốn gặp lại anh.”
Ánh mắt Hoa Thần càng lúc càng lạnh:”Tô Thiển Thiển, xuống lưng hắn, về cùng anh.”
Lạc Thanh lạnh giọng nói:”Cô ấy là bạn gái của tôi, dựa vào cái gì mà nghe lời anh? Dựa vào cái gì mà đi theo anh?”
Nghe được câu này của Hoa Thần trong lòng tôi rất khó chịu, anh vẫn tưởng rằng tôi sẽ về cùng anh, vẫn ngốc nghếch nghe lời anh sao? Dịu dàng nói:”Lạc Thanh, chúng ta mau về nhà đi, bụng em có chút không thoải mái.”
Lạc Thanh cõng tôi đi ngang qua người Hoa Thần, Hoa Thần nắm lấy cổ tay tôi:”Thiển Thiển, bây giờ em về cùng anh, chuyện quá khứ anh có thể không tính toán, sự phản bội của em anh cũng có thể tha thứ.”
Gạt tay anh ra, nói dễ nghe thật đấy, có thể không tính toán, có thể tha thứ cho sự phản bội của tôi. Nhưng tôi không cần sự tha thứ của anh, mà là bây giờ tôi không thể tha thứ cho sự lừa dối của anh, không thể tha thứ vết thương anh đã gây ra cho tôi.
“Hoa tiên sinh hình như đánh giá mình quá cao rồi, tôi cảm thấy bản thân mình chẳng làm chuyện gì có lỗi với anh cả, cũng không cần sự tha thứ của anh. Bây giờ tôi đã có bạn trai rồi, xin Hoa tiên sinh đừng động tay động chân với tôi nữa, tránh để bạn trai tôi hiểu lầm.”
Lướt qua Hoa Thần, Lạc Thanh càng đi càng nhanh, tiếng Hoa Thần vọng lại từ phía sau:”Thiển Thiển, chúng ta thực sự không thể quay trở về sao?”
Tôi không đáp, nước mắt chảy càng lúc càng mau. Chúng ta thực sự không có cách nào quay trở về, cũng không thể quay lại được nữa rồi.
Về đến nhà, Lạc Thanh nghiêm túc hỏi tôi:”Cô nói thích tôi, muốn hẹn hò với tôi là vì người tối nay đúng không?”
Tôi lắc đầu:”Tôi, không phải.”
Trong mắt Lạc Thanh đầy lửa giận:”Còn không phải?”
Tôi bĩu môi:’Không phải anh cũng từng lôi tôi ra làm tấm chắn hoa đào của anh à? Bây giờ tôi lấy anh chắn mĩ nam một tí, chúng ta huề nhau.”
Lạc Thanh oán hận nói:”Cô dám chơi tôi, phạt cô một tháng không được ra khỏi cửa, một tháng không được liên hệ với thế giới bên ngoài.
(*) Chu Bái Bì – một nhân vật cường hào nổi tiếng keo kiệt trong văn học TQ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.