Người Tình Bá Đạo

Chương 133: Lời cầu hôn của Lạc Thanh

Tô Niệm Tình

17/03/2013

Nửa năm sau, mẹ và chú Từ chuẩn bị kết hôn, hơn nữa còn chuyển khỏi khu Dụ Vi, nhưng tôi không biết nhà mới ở đâu, bọn họ nói tôi không tìm được bạn trai thì không cho phép về nhà, mẹ ba ngày thì hai lần giục, rơi vào đường cùng, tôi đáp ứng mẹ sẽ về nhà vào lần sinh nhật 23 tuổi.

Ngày 18 tháng 3, tôi và Lạc Thanh mua một đống quà chuẩn bị về nhà.

Trên xe, tôi dặn đi dặn lại Lạc Thanh:”Thấy người nhà tôi nhớ diễn tốt một chút, nếu bị lộ, tôi đảm bảo bên nhà anh cũng sẽ bị lộ, cha mẹ anh anh tự đi mà giải quyết.”

Lạc Thanh vênh mặt nói:”Yên tâm đi nha đầu, kĩ thuật diễn của tôi nuột lắm, đến nhà cô tôi gọi hai tiếng cha mẹ, cha mẹ cô nhất định sẽ vui vẻ nửa ngày, đâu như cô, về nhà cùng tôi mấy lần rồi mà vẫn gọi cha mẹ tôi là bác trai bác gái.”

Đối với lời anh ta nói tôi chỉ biết cười nhạt:”Vâng, anh giỏi. Tóm lại đừng diễn vớ vẩn đấy, nếu không để xem tôi tính toán với anh thế nào.”

Về đến Thẩm Phong, tôi thay cái sim cũ vào, dù đã nửa năm không dùng, nhưng tôi vẫn luôn giữ kĩ nó.

Điện thoại vừa thông:”Mẹ, con mang theo một mĩ nam về rồi đây, nhà mới ở đâu thế ạ?”

Mẹ cười ra tiếng:”Mang về là tốt, chúng ta có thể yên tâm rồi. Nhà mới ở số 76 đường Đông Phong, khu chung cư Tĩnh Hải khu 3 tòa số 6 nhà 503.”

Trong lòng chấn động, lại là khu chung cư Tĩnh Hải, sống bốn năm trong khu 1 của chung cư Tĩnh Hải, bây giờ nhà của tôi lại ở khu chung cư Tĩnh Hải, xem ra Tĩnh Hải này thực sự rất hợp để tôi ở.

“Vâng, con biết rồi, khoảng tầm 20 phút nữa con sẽ đến.”

Vừa đến khu chung cư Tĩnh Hải, bóng dáng của chú Từ đã hiện lên trong mắt, không, là cha rồi, hình như ông đang đợi chúng tôi. Sau khi xuống xe, tôi đứng phía xa nhìn cha, ông đang lo lắng nhìn quanh khu chung cư. Tội lập tức gọi vào số của ông:”Cha, con đã về.”

Ông vẫn nhìn ra ngoài:”Thiển Thiển, về rồi à, ở đâu?”

Nước mắt ứa ra, nghẹn ngào lên tiếng:”Cha, cha quay đầu lại nhìn đi.”

Ông quay đầu, tôi ngắt điện thoại vẫy vẫy tay về phía ông.

Ông bước nhanh về phía chúng tôi, đến trước mặt, ông nói:”Thiển Thiển, cắt tóc làm cha không nhận ra.”

Ôm ông một cái thật chặt, “Cha, con nhớ mọi người. Rất nhớ, rất nhớ. Mỗi lần nhìn thấy người khác và cha mẹ quây quần bên nhau, trong lòng con mất mác lắm, nhớ nhà lắm.”

Ông vỗ vỗ lưng tôi:”Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”

Tôi buông ông ra, lau lau nước mắt, nhìn Lạc Thanh cố gắng nhếch miệng:”Mĩ nam này là bạn trai hiện tại của con.”

Lạc Thanh ôm một đống quà, nở một nụ cười kinh điển:”Con chào cha.”

Nghe anh ta gọi cha trong lòng tôi cứ cảm thấy là lạ, thúc khuỷu tay vào bụng anh ta.

Cha tươi cười gật đầu:”Mắt không tồi, xem ra là hàng thượng hạng đây.”

Về đến nhà, nhìn thấy quả đầu mới của tôi mẹ và Tử Kiềm đều cau mày, Tử Kiềm hỏi:”Nha đầu, tóc đâu, trước kia tóc là bảo bối quý nhất của cậu cơ mà?”

Tôi chỉ vào Lạc Thanh phía sau:”Không còn cách nào khác, để theo đuổi mĩ nam. Anh ấy thích kiểu tóc này, anh ấy nói tóc dài quá không đẹp, tóc dài thì cắt đi.”

Lạc Thanh ôm một đống quà bước vào cửa, gọi một tiếng:”Mẹ, anh, con là bạn trai của Thiển Thiển.”

Trán lại nổi bần bật mấy vạch đen, tên chết tiệt này dám gọi bậy như vậy, Tử Kiềm còn kém anh ta một tuổi, anh ta lại còn gọi Tử Kiềm là anh.

Mẹ tươi cười gật đầu, còn sắc mặt Tử Kiềm lại vô cùng kì quặc.

Thấy cha mẹ đều hài lòng với Lạc Thanh, trong lòng thầm vui vẻ.

Mẹ kéo tôi sang một bên hỏi:”Thiển Thiển, con ở chỗ nào ở Mộ Phong?”

Tôi chỉ vào Lạc Thanh:”Con ở nhà anh ấy.”

Mẹ tiếp tục hỏi:”Vậy hai đứa sống chung sao?”



Không phải là sống chung mà, nhưng Lạc Thanh đã gọi là cha mẹ rồi, nếu nói không sống chung bọn họ nhất định sẽ đoán được. Tôi gật mạnh đầu:”Vâng, bọn con sống chung rồi, anh ấy còn đưa còn về nhà thăm cha mẹ anh ấy nữa.”

Cha cũng kéo Lạc Thanh sang một bên không biết nói cái gì, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Thanh tôi cũng biết không phải việc tốt, trong lòng bồn chồn không yên, bọn họ chia nhau ra hỏi, chỉ hy vọng tên tiểu tử Lạc Thanh này thông minh một chút.

Tử Kiềm cứu tôi ra khỏi tay mẹ:”Mẹ, con đưa nha đầu đi xem phòng nó.”

Mẹ cười gật đầu.

Tử Kiềm dẫn tôi đến trước một cánh cửa, cậu ta nâng tay lên che mắt tôi:”Nha đầu, bây giờ đi theo tớ, khi nào cho cậu nhìn cậu mới được nhìn.”

Tôi nhắm mắt lại, để mặc cậu ấy dẫn tôi đi.

Cậu thả tay xuống, nói:”Có thể mở mắt rồi.”

Sau khi mở mắt, bốn phía đều là một màu lam nhạt, vách tường, rèm cửa sổ, giường, chăn, trên giường còn có một con búp bê vải, tất cả đều là màu lam. Kích động nói không ra lời, ngây ngốc kéo kéo tay Tử Kiềm, cậu nhẹ nhàng hỏi:”Nha đầu, thích không?”

Tôi gật gật đầu, đi đến bên cạnh giường, ôm lấy con búp bê, khó khăn nói:”Tử Kiềm, cảm ơn.”

Buổi tối, Tử Kiềm bảo:”Tối nay Lạc Thanh ngủ ở phòng tớ nhé.”

Tôi gật đầu, cảm thấy thế này có lí, chỉ có ba phòng, tôi không muốn ngủ cùng anh ta.

Ai ngờ tên Lạc Thanh chết tiệt này lại nhả ra một câu:”Con ngủ với Thiển Thiển, cô ấy không quen ngủ một mình, sẽ gặp ác mộng.”

Tôi nhéo mạnh lên tay anh ta một cái, Lạc Thanh đáng chết, không nói không ai bảo anh câm đâu. Cha mẹ lại cảm thấy lời anh ta có lí:”Ừm, mấy đứa cũng trưởng thành hết rồi, tự tìm cách đi.”

Tôi rầu rĩ về phòng, Lạc Thanh cũng vào theo, vừa đóng cửa, tôi hung hăng trừng mắt nhìn anh ta:”Tôi không muốn ngủ cùng giường với anh.”

Lạc Thanh chỉ vào con búp bê vải:”Không phải còn có nó à, hơn nữa cha mẹ cô đã đồng ý rồi, nếu bây giờ tôi sang phòng anh trai cô ngủ bọn họ không phát hiện ra mới là lạ đấy.”

Bất đắc dĩ chỉ có thể trèo lên giường, Lạc Thanh tắt cái đèn ngủ cạnh tôi, tôi đặt con búp bê vào giữa:”Cha tôi và anh đã nói những gì?”

Lạc Thanh đẩy con búp bê vải dịch một chút sang bên tôi:”Chuyện đàn ông nói phụ nữ không cần biết.”

“Đây là giường của phụ nữ, anh đi mà ngủ ở giường đàn ông đi.”

Lạc Thanh nói:”Đuổi tôi ra ngoài, vậy cô cứ chờ bị lộ đi nhé. Mai là sinh nhật của cô, tối mai sẽ cho cô một bất ngờ, tối nay nghỉ sớm đi, ngủ ngon.”

Tôi rầu rĩ ôm lấy con búp bê, giường của tôi bị anh ta chiếm hơn phân nửa mà còn kiêu ngạo như thế:”Anh cảm thấy chúng ta thế này có thể qua cửa được không? Tôi cứ cảm thấy bất an, hay mai chúng ta về đi?”

Lạc Thanh vươn tay lại gần, cốc lên đầu tôi hai cái:”Nếu ngày mai đi thì lộ liễu quá, ít nhất cũng phải một tuần.”

Tôi lập tức ngồi dậy:”Nếu thế tôi phải ngủ với anh một tuần á?”

“Cô nghĩ đi, nửa năm cô không về nhà, lần này đưa bạn trai về lại không ở lâu, ai cũng sẽ nghi ngờ thôi. Hơn nữa cô và tôi chỉ là ngủ trên cùng một chiếc giường, không thể nói là ngủ với tôi một tuần.”

Tôi không đáp lại được câu nào, cứ nghĩ cách khác vậy, ngủ cùng anh ta trên một chiếc giường an toàn thế quái nào được.

Sáng sớm hôm sau, cha mẹ đi đăng kí kết hôn, ba người chúng tôi đương nhiên cũng đi theo.

Nhìn thấy tờ giấy màu hồng trong tay hai người họ tôi cực kì vui vẻ, trải qua nhiều năm như vậy bọn họ cuối cùng cũng kết hôn, cái người đàn ông là cha đẻ của tôi rốt cục cũng không xuất hiện. Có lẽ cảm giác của tôi không được linh nghiệm cho lắm.

Tay Lạc Thanh lau khóe mắt tôi:”Nếu em thích tờ giấy kia, hôm nào chúng ta cũng đi lấy một cái, để em chơi cho vui nhé.”

Nghe xong lời Lạc Thanh, khóe miệng cha mẹ nở rộ nụ cười vui mừng, còn Tử Kiềm có chút đăm chiêu nói:”Nha đầu, đừng kết hôn sớm như thế. Ở nhà thêm vài năm nữa, mọi người sẽ rất tiếc khi cậu xuất giá về nhà chồng.”

Nụ cười của Lạc thanh cương cứng trên mặt, lúc về tôi và Tử Kiềm không đi cùng anh ta, tôi cảm thấy hình như Tử Kiềm không thích Lạc Thanh.

Ngồi đối diện Tử Kiềm trong một quán cà phê, tay phải nghịch nghịch cái muỗng nhỏ:”Tử Kiềm, tại sao cậu không thích Lạc Thanh? Kì thực anh ấy đối với tớ rất tốt.”



Tử Kiềm trừng mắt nhìn tôi:”Tớ có nói những câu này à?”

Tôi lắc đầu:”Tuy rằng cậu chưa nói, nhưng hành động của cậu thể hiện rất rõ là cậu không thích anh ấy.”

Cậu dời tầm mắt khỏi người tôi:”Nha đầu, cậu nghĩ nhiều quá rồi. Tớ chỉ không muốn cậu lấy chồng xa như vậy.”

Bĩu môi:”Tử Kiềm, bây giờ đã là thời đại nào rồi, giao thông phát triển, nhà chồng tớ xa như vậy mới tốt, có thể du lịch luôn.”

“Cậu thực sự quyết định ở bên cạnh anh ta sao?”

Căn bản là giả, cái gì mà quyết định với chả không quyết định.

Tôi cũng dời tầm mắt, vô tình nhìn thấy một đôi nam nữ đang đi vào quán cà phê, người nam cao to đẹp trai, người nữ tự tin xinh đẹp, thực sự rất rất đẹp, đột nhiên phát hiện Hoa Thần và Tô Ngưng đứng cạnh nhau lại đẹp đôi như vậy, Tô Ngưng đứng bên cạnh anh hợp hơn tôi đứng bên cạnh anh rất nhiều. “Thế cậu và Nhiễm Nhiễm chuẩn bị khi nào kết hôn? Cậu có thực sự yêu cậu ấy không?”

Ánh mắt Tử Kiềm quét lại đây, thái độ cũng trở nên nghiêm túc:”Tớ cũng không biết bản thân yêu hay không yêu cậu ấy, chỉ biết cậu ấy rất yêu tớ, hiện tại tớ không thể kết hôn với cậu ấy được, tớ không muốn bị trói buộc sớm như vậy.”

Thì ra Tử Kiềm cũng giống tôi, đều không muốn bị trói buộc sớm, tôi không muốn giấu cha mẹ quá lâu, nhưng chuyện của bản thân vẫn muốn tiếp tục giấu diếm. Cho là tôi bất hiếu cũng được, tôi ích kỉ cũng được, có điều chuyện tình cảm tôi vẫn chưa rõ ràng, tình cảm trước mắt tôi càng ngày càng mông lung.

Tôi không biết tôi và Lạc Thanh cứ tiếp tục phát triển thế này liệu sẽ có tình yêu hay không, hoặc nói cha mẹ hai bên cột hai chúng tôi lại với nhau, sau đó bồi dưỡng tình cảm, nhưng như vậy đối với tôi và Lạc Thanh đều không công bàng. Bởi chỉ vì một trò chơi mà hy sinh hạnh phúc cả một đời là chuyện không đáng. Tuy tôi chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng mình sẽ có hạnh phúc, nhưng cũng không muốn lầm một đời như vậy:”Tử Kiềm, thực ra tớ càng ngày càng không hiểu bản thân mình, bây giờ tớ thực sự đã trở thành một đứa nhỏ cá biệt xấu xí rồi, suy nghĩ loạn bồ cào, cuộc sống rối như tơ vò, đối với tương lai vẫn mờ mịt, đối với quá khứ vẫn sợ hãi, tớ cũng không biết mình bây giờ rốt cục đang nghĩ gì, không biết mình cuối cùng muốn thế nào nữa.”

Tử Kiềm bình tĩnh nhìn tôi, nói từng câu từng chữ:”Thiển Thiễn, quá khứ đã qua rồi, sau này còn rất nhiều việc đang đợi cậu làm, đừng suy nghĩ bi quan nữa, phải tích cực, phải tiến lên, bất kể lúc nào, bất kể cậu phạm phải lỗi gì, tớ cũng đều đứng bên cạnh cậu.”

Nếu cậu ấy biết chuyện tôi làm nhân tình, liệu cậu ấy còn nói với tôi thế này nữa không? Cậu ấy thực sự sẽ đứng bên cạnh tôi thật sao? Nếu sự việc bị bại lộ, mẹ đuổi tôi ra khỏi nhà, cậu ấy còn đứng bên cạnh tôi nữa không?

Chỉ là hứa hẹn, chỉ là an ủi mà thôi.

Trước khi đi, tôi quay đầu liếc qua, Tô Ngưng đang nhìn tôi, mỉm cười nhìn lại cô ta, kéo Tử Kiềm đi khỏi quán cà phê.

Lúc chúng tôi về đến nhà thì trời đã tối, mở cửa ra, trong nhà vẫn tối đen một mảnh, bỗng thấy Lạc Thanh cắm từng cây từng cây nến lên bánh gato, ba người bọn họ đồng thanh hát vang:”Chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con sinh nhật vui vẻ,…”

Tôi nhắm mắt lại cầu nguyện, chưa đến năm phút tôi liền mở mắt ra một hơi thổi tắt nến, Tử Kiềm lập tức đi ra bật đèn.

Lúc tôi đang chuẩn bị cắt bánh, Lạc Thanh đột nhiên quỳ xuống, tay nâng một hộp nhẫn lên:”Tiểu nha đầu, hãy để anh chăm sóc cho em nhé.”

Tôi kinh ngạc, lần diễn này lấy từ đâu ra thế, tại sao không thương lượng với tôi:”Ặc, em không hiểu lắm.”

Trong mắt Lạc Thanh tôi nhìn thấy sự chân thành, chính điều này làm tôi sợ, trước kia ở cùng anh ta rất thoải mái, nếu anh ta thật lòng, vậy tôi nhất định sẽ tránh xa anh ta.

Lạc Thanh chân thành nói:”Tiểu nha đầu, chúng ta kết hôn đi.”

Cái nhẫn kim cương chết tiệt này sao lại chói mắt như vậy, tôi lập tức quay đầu đi, lại thấy ánh mắt chờ mong của cha mẹ đang nhìn tôi.

Nhắm mắt lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay trái cho Lạc Thanh, mãi cho đến khi anh ta đeo nhẫn vào ngón áp út của tôi tôi mới mở mắt ra, sở dĩ đưa tay cho anh ta là bởi vì không muốn cha mẹ thất vọng, đồng thời tôi cũng hy vọng không phải là anh ta thật lòng. Sở dĩ nhắm mắt vào, là bởi vì sợ mình nhìn thấy sẽ không tự chủ rụt tay lại.

Ban đêm, hai người nằm trong bóng tối, do dự hồi lâu, tôi nói với Lạc Thanh:”Lạc Thanh, cái nhẫn này trả cho anh.”

Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng Lạc Thanh đáp lại, tôi ghé lại gần con búp bê, vươn tay về phía anh ta, tay tôi còn chưa động vào anh ta, chợt nghe thấy tiếng anh ta nói:”Anh, là thật lòng đấy.”

Nghe xong câu này, lòng tôi như bị dội một gáo nước lạnh, sao anh ta có thể thật lòng, chúng tôi không phải đã nói rõ chỉ là diễn kịch thôi sao? Anh ta sao có thể thật lòng. “Lạc Thanh, trong mắt anh tôi là một người như thế nào?”

Anh ta thực sự rất tốt, nhưng tôi bây giờ không còn thuần khiết nữa, căn bản không hợp với anh ta, nếu anh ta thực sự muốn kết hôn với tôi, vậy tôi sẽ không ở chung với anh ta nữa, cũng không quan hệ gì với anh ta nữa.

Anh ta nghĩ sâu hồi lâu, ngữ khí rất lãnh đạm, tôi không nghe ra cảm xúc gì:”Một tiểu nha đầu vô cùng đơn giản, thường thì rất ngoan, nhưng cũng có lúc làm người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.”

Anh ta chỉ biết mặt trước của tôi, chứ không biết cái bóng sau của tôi. Tôi tháo cái nhẫn từ ngón áp út xuống, trong bóng tối chạm vào tay anh ta, nhét nhẫn vào trong tay anh ta:”Lạc Thanh, kì thật tôi không đơn giản như anh nghĩ đâu, tôi rất bẩn rất bẩn. Tôi tin anh còn nhớ hai người đàn ông năm ngoái đến Mộ Phong tìm tôi.”

Anh ta nắm chặt tay tôi, ném con búp bê vải xuống giường:”Nói tiếp đi, anh muốn biết tất cả.”

Tôi hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi nói với anh ta:”Người năm ngoái tới công ty tìm tôi, tôi và hắn ta không ai yêu ai, nhưng lại ngủ với nhau hai đêm. Người tối đó đi theo chúng ta, anh ta đã từng bao dưỡng tôi bốn năm, tôi đã từng rất yêu anh ấy, nhưng anh ấy lại không yêu tôi, chỉ coi tôi là một thế thân. Mãi cho đến năm ngoái khi anh ấy kết hôn, tôi mới biết chân tướng, mới chấm dứt quan hệ với anh ấy, rời khỏi Thẩm Phong. Tôi là một người phụ nữ như vậy đấy, anh thực sự có thể chấp nhận được sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Bá Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook