Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Chương 256: Bị nhốt
A Ly
08/05/2021
**********
Chương 256: Bị nhốt
Anh khẽ cử động tay trái rồi than thở một câu, sau đó bước nhanh về phía sau vài bước, đứng ở giữa hành lang.
Vừa thấy Tô Quỳnh Thy, Hoắc Hải Phong đã không còn dư thừa phần tinh lực nào cho Vũ Nguyên Hải nữa. Anh liếc sơ qua hoàn cảnh xung quanh một chút, sau đó thận trọng ôm đầu Tôi Quỳnh Thy, khiến cô dựa vào trên vai của mình rồi nhỏ giọng gọi tên của cô.
Mới gọi hai tiếng, thấy cô gái nhỏ có phản ứng, Hoắc Hải Phong đang định hăng hái hơn thì bên tại đột nhiên lại vang lên tiếng đá khẽ va chạm với nhau. Trong lòng anh lộp bộp một tiếng, thầm cảm thấy không ổn rồi. Anh đột nhiên quay lại nhìn, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy nửa bàn chân của Vũ Nguyễn Hải
Cửa đá đã đóng lại hơn phân nửa, cho dù bây giờ anh có chạy tới, cũng đã không còn kịp nữa rồi. Huống chi, lúc ấy anh đã từng kiểm tra, cái nhà này thuộc danh nghĩa của Trần Mộc Châu.
Nhưng mà thấy Vũ Nguyên Hải quen thuộc nơi đây như thế, sợ là anh ta đã thường ngồi chuẩn bị từ rất lâu trước đây rồi. Anh cắn răng dứt khoát bỏ cửa chính, sau đó hít sâu một hơi rồi cởi dây thừng giúp Tô Quỳnh
Thy, nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô để gọi cô tỉnh lại.
Gọi khoảng hơn mười lần, cô gái nhỏ mới mơ mơ màng màng mở hai mắt, còn vô thức cọ cọ hai cái trên bả vai của anh.
Hoắc Hải Phong được cọ đến cực kỳ mềm lòng, anh không hề đắn đo suy nghĩ mà cưng chiều vén tóc giúp cô, cũng không hề ghét bỏ mặt cô có bẩn thế nào mà hôn lên đó, sau đó nhỏ giọng nói: “Quỳnh Thy, em tỉnh lại đi, tỉnh lại, anh tới đón em về nhà này. “Hải Phong. Phần thuốc bị tiêm vào trước đó, bây giờ tác dụng của thuốc đã hoàn toàn bùng phát. Cũng may là chỉ trộn có một nửa, tác dụng của thuốc còn không nghiêm trọng đến thế, chỉ là thật sự rất buồn ngủ mà thôi. Thời gian Vũ Nguyên Hải cột cô ở chỗ này cũng không ngắn, cô không khống chế được nên đã ngủ thẳng một trận cho tới bây giờ.
Vốn tưởng rằng sau khi tỉnh ngủ rồi thì sẽ đỡ hơn một chút, nhưng không ngờ là thứ này lại kiểu càng ngủ thì càng thấy buồn ngủ hơn. Đến bây giờ khi cô thấy rõ ràng người đàn ông đang ở trước mắt mình này là người mà cô đã tâm tâm niệm niệm trong một khoảng thời gian rất lâu, nhưng ngay cả đứng lên đi cùng anh cô cũng không có sức nữa. “Quỳnh Thy, em sao thế?” Trạng thái của cô gái nhỏ rất không bình thường. Lúc trước anh chỉ tưởng cô bị bắt, bị ức hiếp nên mệt mỏi mấy ngày thôi, vì vậy mới phải ngủ. Nhưng bây giờ nhìn cô giống như ngay cả đứng dậy cũng có hơi khó khăn, thế này thì không bình thường rồi. “Vũ Nguyên Hải, cho... Cho anh Nam dùng thuốc. Em... Em lén đổi hết. Thuốc này là... Là thuốc của một vị bác sĩ giỏi, mới nghiên cứu ra. Chỉ đưa cho em, làm cho em nửa ống... Hoàng Hải à, Vũ Nguyên Hải... Vũ Nguyên Hải nói năm năm trước, anh hại chết bố mẹ và em gái của anh ta...
Nói lúc này, Tô Quỳnh Thy thật sự buồn ngủ đến mức không hề có chút hơi sức. Đầu cô lệch sang một bên, tựa vào trên lên của Hoắc Hải Phong, đôi mắt khép hờ, tay mềm chân nhũn, ngay cả động đậy cũng không được nữa, chỉ có thể rơi nước mắt lã chã, đáng thương cực kỳ. “Anh đã nắm rõ Vũ Nguyên Hải rồi, em yên tâm đi, anh sẽ bảo người đi điều tra. Anh cũng đã đưa Lê Quốc Nam tới bệnh viện rồi, anh của em cũng đã từ nước ngoài trở về, còn dẫn ông ngoại của em về. Quỳnh Thy, em đừng ngủ có được hay không, chúng ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm mà. Hướng Minh còn đang ở nhà đợi em, thằng bé không thể không có mẹ được, anh cũng không thể không có vợ yêu
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi lên trên tóc của Tô Quỳnh Thy. Hai mắt của Hoắc Hải Phong đỏ rực, thuốc gì mà lại khiến người ta muốn ngủ liên tục như thế. Thật buồn cười khi lúc trước anh còn không tin lời mà Vũ Nguyễn Hải nói, lại tiêu tốn nhiều thời gian như vậy. Quỳnh Thy của anh, quả thật là lành ít dữ nhiều rồi.
Nhất định phải mau mau nghĩ cách thoát khỏi nơi này, cái loại thuốc độc ngay cả tên cũng không biết này là khó giải nhất. Thời gian cũng không chờ đợi một ai.
Sau khi Hoắc Hải Phong dìu Tô Quỳnh Thy nằm đàng hoàng lên trên ghế, anh bèn dùng dây thừng cố định qua loa giúp cô, để cô không đến mức trượt ngã từ trên ghế xuống, xong anh mới xoay người lướt dạo xung quanh và bắt đầu tính toán mọi thứ.
Đây là một căn phòng bí mật không lớn, chính giữa đặt Quỳnh Thy và một cái ghế dựa. Cỡ của nó chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy hết. Bên trong ngoài anh và Quỳnh Thy ra thì đồ gì cũng không có. Anh móc điện thoại ra xem thử, không có gì bất ngờ, điện thoại cũng không hề có tín hiệu.
Ngoại trừ việc bị động chờ cứu viện thì hiện tại, dường như anh đã cùng đường bí lối rồi. Anh tìm kiếm tỉ mỉ tới tới lui lui trên vách tường một lần, xác định không có cơ quan nào, lúc này mới cúi đầu trở lại bên cạnh Tô Quỳnh Thy. Anh ôm lấy thân thể nhỏ bé mềm mại của cô, để cô dựa lên trên người của mình, sao cho cô có thể nằm một cách thoải mái nhất.
Trong căn phòng bí mật im ắng, ngoại trừ tiếng thở của hai người ra thì cũng không hề có bất cứ tiếng động nào khác cả.
Càng yên tĩnh, lòng của Hoắc Hải Phong càng trùng xuống. Vũ Nguyên Hải muốn mạng của anh, điểm đó anh đã hiểu rõ lúc hai người mặt đối mặt nói chuyện với nhau từ lâu rồi. Nhưng anh tuyệt đối không bao giờ ngờ tới, anh ta lại làm như thế này. Để có thể nghĩ cách nhốt anh ở đây, tất nhiên là còn chiêu phía sau.
Cái mê cung ở đây quá phức tạp, anh và Quỳnh Thy ở bên trong, người bên ngoài thể nào cũng bỏ tay bỏ chân. Phá tanh bành chỗ này thì lại không dám phá, có đi vào tìm người, có khi sẽ bị cơ quan ở bên trong hành hạ đến xỉu lên xỉu xuống còn không nhất định là có thể tìm đến chỗ anh.
Không có nước và đồ ăn, anh và Quỳnh Thy nhiều nhất có thể kiên trì ba ngày. Thật ra anh còn có thể chịu đựng thêm, chứ còn cô gái nhỏ tuyệt đối sẽ không kiên trì được khoảng thời gian dài như thế. Huống chi bây giờ trong cơ thể cô vẫn còn có thuốc độc, thời gian mà cô có thể kiên trì sẽ càng ngắn hơn.
Không thể cứ bị động chờ cứu viện thế này được, anh chỉ có thể chờ mình tự tìm cách để thoát ra ngoài.
Cho dù đầu óc Vũ Nguyên Hải có thông minh, kế hoạch có hoàn mỹ đến đâu thì lúc tiến hành, chắc hẳn cũng luôn xuất hiện một vài vấn đề nhỏ. Lúc trước khi anh tiếp quản nhà họ Hoắc, trước tiên là sẽ đi đến phòng sở hữu đất đai, có vô số vấn đề khác nhau xuất hiện ở công trường.
Rõ ràng là đã căn cứ theo bản vẽ để xây dựng này kia, nhưng mà cuối cùng lại có thể kém khá xa nhau. Bao nhiêu chuyện như vậy, cho nên chỉ cần anh kỹ lưỡng hơn một chút, kiên nhẫn hơn một chút, cuối cùng vẫn có thể phát hiện ra điểm mấu chốt.
Đám vệ sĩ bên ngoài đợi từ bình minh đến lúc trời tối đen, nhưng lại không đợi được Hoắc Hải Phong đi ra. Trần Bắc đã không thể chờ được nữa từ lâu rồi, sắc mặt anh ta lạnh lùng không quan tâm đến lời dặn dò của Hoắc Hải Phong, dẫn người đi vào tìm một vòng. Thế nhưng suýt chút nữa cũng đã tự cầm tù chính mình.
Nhếch nhác đi ra từ trong mê cung, bảy người ban đầu vốn gọn gọn gàng gàng, lúc này quần áo đã tả tơi, dơ bẩn không chịu nổi. Trông giống như một đám dân tị nạn trong khu ổ chuột từ đầu chạy tới vậy, nhếch nhác không thể tả.
Trần Bắc run run gọi điện thoại báo cáo cho trong nước một tiếng, sau đó anh ta tập hợp tất cả mọi người lại, bảo người chuẩn bị sẵn sàng, kéo một sợi dây thừng dài, đưa cho gần năm mươi tên vệ sĩ đi vào dò đường tìm người. Anh ta thì đứng chờ ở tại chỗ, chờ viện trợ từ nước ngoài của Công tước Otto.
Hải Phòng, Tô Kiến Định đã vội đến sứt đầu mẻ trán. Hoắc Hải Phong bên này đột nhiên gặp chuyện bất ngờ, làm anh ấy trở tay không kịp, vội vàng bảo nhóm người kia tăng nhanh tốc độ. Mặt khác anh ấy còn phát tán ảnh chụp của Vũ Nguyễn Hải ra ngoài, cho toàn bộ thế giới tìm tung tích của người này.
Ban đầu kêu Hoắc Hải Phong đi tìm Quỳnh Thy, không ngờ rằng một thành phố nho nhỏ lại có thể vây Hoắc Hải Phong vào đường cùng.
Đi qua đi lại vài vòng ở trong phòng, Tô Kiến Định lo toan đến đỏ cả mắt, cho nên anh ấy dứt khoát đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Ông cụ Hoắc ở bên này tìm người bảo vệ anh ấy thật chặt chẽ, còn anh ấy thì lại trở về biệt thự nhà họ Tô trước.
Mặc dù có vệ sĩ canh giữ ở trong bệnh viện, nhưng mà nói cho cùng thì không đầu an toàn bằng nhà mình. Có rất nhiều chuyện làm anh ấy khoanh chân bỏ gối, huống chi bây giờ thân thể của anh ấy đã ổn định hơn rất nhiều rồi, cứ ở lâu trong bệnh viện cũng không phải là cách.
Sau khi Otto theo anh ấy trở về biệt thự của nhà họ Tô, ở trong phòng khách, quản gia trước kia đã tạo phản, suýt chút nữa đã hại chết Tôi Quỳnh Thy. Mặc dù Tô Kiến Định có nghĩ thầm rằng phải trừng trị, thế nhưng không biết thế nào mà người đó lại trốn quá kỹ, đến bây giờ anh ấy cũng không thể tìm ra được.
Trong nhà vẫn không có người nào. Mãi cho đến hiện tại, anh ấy cũng chưa hề tìm quản gia nào khác đến.
Chương 256: Bị nhốt
Anh khẽ cử động tay trái rồi than thở một câu, sau đó bước nhanh về phía sau vài bước, đứng ở giữa hành lang.
Vừa thấy Tô Quỳnh Thy, Hoắc Hải Phong đã không còn dư thừa phần tinh lực nào cho Vũ Nguyên Hải nữa. Anh liếc sơ qua hoàn cảnh xung quanh một chút, sau đó thận trọng ôm đầu Tôi Quỳnh Thy, khiến cô dựa vào trên vai của mình rồi nhỏ giọng gọi tên của cô.
Mới gọi hai tiếng, thấy cô gái nhỏ có phản ứng, Hoắc Hải Phong đang định hăng hái hơn thì bên tại đột nhiên lại vang lên tiếng đá khẽ va chạm với nhau. Trong lòng anh lộp bộp một tiếng, thầm cảm thấy không ổn rồi. Anh đột nhiên quay lại nhìn, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy nửa bàn chân của Vũ Nguyễn Hải
Cửa đá đã đóng lại hơn phân nửa, cho dù bây giờ anh có chạy tới, cũng đã không còn kịp nữa rồi. Huống chi, lúc ấy anh đã từng kiểm tra, cái nhà này thuộc danh nghĩa của Trần Mộc Châu.
Nhưng mà thấy Vũ Nguyên Hải quen thuộc nơi đây như thế, sợ là anh ta đã thường ngồi chuẩn bị từ rất lâu trước đây rồi. Anh cắn răng dứt khoát bỏ cửa chính, sau đó hít sâu một hơi rồi cởi dây thừng giúp Tô Quỳnh
Thy, nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô để gọi cô tỉnh lại.
Gọi khoảng hơn mười lần, cô gái nhỏ mới mơ mơ màng màng mở hai mắt, còn vô thức cọ cọ hai cái trên bả vai của anh.
Hoắc Hải Phong được cọ đến cực kỳ mềm lòng, anh không hề đắn đo suy nghĩ mà cưng chiều vén tóc giúp cô, cũng không hề ghét bỏ mặt cô có bẩn thế nào mà hôn lên đó, sau đó nhỏ giọng nói: “Quỳnh Thy, em tỉnh lại đi, tỉnh lại, anh tới đón em về nhà này. “Hải Phong. Phần thuốc bị tiêm vào trước đó, bây giờ tác dụng của thuốc đã hoàn toàn bùng phát. Cũng may là chỉ trộn có một nửa, tác dụng của thuốc còn không nghiêm trọng đến thế, chỉ là thật sự rất buồn ngủ mà thôi. Thời gian Vũ Nguyên Hải cột cô ở chỗ này cũng không ngắn, cô không khống chế được nên đã ngủ thẳng một trận cho tới bây giờ.
Vốn tưởng rằng sau khi tỉnh ngủ rồi thì sẽ đỡ hơn một chút, nhưng không ngờ là thứ này lại kiểu càng ngủ thì càng thấy buồn ngủ hơn. Đến bây giờ khi cô thấy rõ ràng người đàn ông đang ở trước mắt mình này là người mà cô đã tâm tâm niệm niệm trong một khoảng thời gian rất lâu, nhưng ngay cả đứng lên đi cùng anh cô cũng không có sức nữa. “Quỳnh Thy, em sao thế?” Trạng thái của cô gái nhỏ rất không bình thường. Lúc trước anh chỉ tưởng cô bị bắt, bị ức hiếp nên mệt mỏi mấy ngày thôi, vì vậy mới phải ngủ. Nhưng bây giờ nhìn cô giống như ngay cả đứng dậy cũng có hơi khó khăn, thế này thì không bình thường rồi. “Vũ Nguyên Hải, cho... Cho anh Nam dùng thuốc. Em... Em lén đổi hết. Thuốc này là... Là thuốc của một vị bác sĩ giỏi, mới nghiên cứu ra. Chỉ đưa cho em, làm cho em nửa ống... Hoàng Hải à, Vũ Nguyên Hải... Vũ Nguyên Hải nói năm năm trước, anh hại chết bố mẹ và em gái của anh ta...
Nói lúc này, Tô Quỳnh Thy thật sự buồn ngủ đến mức không hề có chút hơi sức. Đầu cô lệch sang một bên, tựa vào trên lên của Hoắc Hải Phong, đôi mắt khép hờ, tay mềm chân nhũn, ngay cả động đậy cũng không được nữa, chỉ có thể rơi nước mắt lã chã, đáng thương cực kỳ. “Anh đã nắm rõ Vũ Nguyên Hải rồi, em yên tâm đi, anh sẽ bảo người đi điều tra. Anh cũng đã đưa Lê Quốc Nam tới bệnh viện rồi, anh của em cũng đã từ nước ngoài trở về, còn dẫn ông ngoại của em về. Quỳnh Thy, em đừng ngủ có được hay không, chúng ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm mà. Hướng Minh còn đang ở nhà đợi em, thằng bé không thể không có mẹ được, anh cũng không thể không có vợ yêu
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi lên trên tóc của Tô Quỳnh Thy. Hai mắt của Hoắc Hải Phong đỏ rực, thuốc gì mà lại khiến người ta muốn ngủ liên tục như thế. Thật buồn cười khi lúc trước anh còn không tin lời mà Vũ Nguyễn Hải nói, lại tiêu tốn nhiều thời gian như vậy. Quỳnh Thy của anh, quả thật là lành ít dữ nhiều rồi.
Nhất định phải mau mau nghĩ cách thoát khỏi nơi này, cái loại thuốc độc ngay cả tên cũng không biết này là khó giải nhất. Thời gian cũng không chờ đợi một ai.
Sau khi Hoắc Hải Phong dìu Tô Quỳnh Thy nằm đàng hoàng lên trên ghế, anh bèn dùng dây thừng cố định qua loa giúp cô, để cô không đến mức trượt ngã từ trên ghế xuống, xong anh mới xoay người lướt dạo xung quanh và bắt đầu tính toán mọi thứ.
Đây là một căn phòng bí mật không lớn, chính giữa đặt Quỳnh Thy và một cái ghế dựa. Cỡ của nó chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy hết. Bên trong ngoài anh và Quỳnh Thy ra thì đồ gì cũng không có. Anh móc điện thoại ra xem thử, không có gì bất ngờ, điện thoại cũng không hề có tín hiệu.
Ngoại trừ việc bị động chờ cứu viện thì hiện tại, dường như anh đã cùng đường bí lối rồi. Anh tìm kiếm tỉ mỉ tới tới lui lui trên vách tường một lần, xác định không có cơ quan nào, lúc này mới cúi đầu trở lại bên cạnh Tô Quỳnh Thy. Anh ôm lấy thân thể nhỏ bé mềm mại của cô, để cô dựa lên trên người của mình, sao cho cô có thể nằm một cách thoải mái nhất.
Trong căn phòng bí mật im ắng, ngoại trừ tiếng thở của hai người ra thì cũng không hề có bất cứ tiếng động nào khác cả.
Càng yên tĩnh, lòng của Hoắc Hải Phong càng trùng xuống. Vũ Nguyên Hải muốn mạng của anh, điểm đó anh đã hiểu rõ lúc hai người mặt đối mặt nói chuyện với nhau từ lâu rồi. Nhưng anh tuyệt đối không bao giờ ngờ tới, anh ta lại làm như thế này. Để có thể nghĩ cách nhốt anh ở đây, tất nhiên là còn chiêu phía sau.
Cái mê cung ở đây quá phức tạp, anh và Quỳnh Thy ở bên trong, người bên ngoài thể nào cũng bỏ tay bỏ chân. Phá tanh bành chỗ này thì lại không dám phá, có đi vào tìm người, có khi sẽ bị cơ quan ở bên trong hành hạ đến xỉu lên xỉu xuống còn không nhất định là có thể tìm đến chỗ anh.
Không có nước và đồ ăn, anh và Quỳnh Thy nhiều nhất có thể kiên trì ba ngày. Thật ra anh còn có thể chịu đựng thêm, chứ còn cô gái nhỏ tuyệt đối sẽ không kiên trì được khoảng thời gian dài như thế. Huống chi bây giờ trong cơ thể cô vẫn còn có thuốc độc, thời gian mà cô có thể kiên trì sẽ càng ngắn hơn.
Không thể cứ bị động chờ cứu viện thế này được, anh chỉ có thể chờ mình tự tìm cách để thoát ra ngoài.
Cho dù đầu óc Vũ Nguyên Hải có thông minh, kế hoạch có hoàn mỹ đến đâu thì lúc tiến hành, chắc hẳn cũng luôn xuất hiện một vài vấn đề nhỏ. Lúc trước khi anh tiếp quản nhà họ Hoắc, trước tiên là sẽ đi đến phòng sở hữu đất đai, có vô số vấn đề khác nhau xuất hiện ở công trường.
Rõ ràng là đã căn cứ theo bản vẽ để xây dựng này kia, nhưng mà cuối cùng lại có thể kém khá xa nhau. Bao nhiêu chuyện như vậy, cho nên chỉ cần anh kỹ lưỡng hơn một chút, kiên nhẫn hơn một chút, cuối cùng vẫn có thể phát hiện ra điểm mấu chốt.
Đám vệ sĩ bên ngoài đợi từ bình minh đến lúc trời tối đen, nhưng lại không đợi được Hoắc Hải Phong đi ra. Trần Bắc đã không thể chờ được nữa từ lâu rồi, sắc mặt anh ta lạnh lùng không quan tâm đến lời dặn dò của Hoắc Hải Phong, dẫn người đi vào tìm một vòng. Thế nhưng suýt chút nữa cũng đã tự cầm tù chính mình.
Nhếch nhác đi ra từ trong mê cung, bảy người ban đầu vốn gọn gọn gàng gàng, lúc này quần áo đã tả tơi, dơ bẩn không chịu nổi. Trông giống như một đám dân tị nạn trong khu ổ chuột từ đầu chạy tới vậy, nhếch nhác không thể tả.
Trần Bắc run run gọi điện thoại báo cáo cho trong nước một tiếng, sau đó anh ta tập hợp tất cả mọi người lại, bảo người chuẩn bị sẵn sàng, kéo một sợi dây thừng dài, đưa cho gần năm mươi tên vệ sĩ đi vào dò đường tìm người. Anh ta thì đứng chờ ở tại chỗ, chờ viện trợ từ nước ngoài của Công tước Otto.
Hải Phòng, Tô Kiến Định đã vội đến sứt đầu mẻ trán. Hoắc Hải Phong bên này đột nhiên gặp chuyện bất ngờ, làm anh ấy trở tay không kịp, vội vàng bảo nhóm người kia tăng nhanh tốc độ. Mặt khác anh ấy còn phát tán ảnh chụp của Vũ Nguyễn Hải ra ngoài, cho toàn bộ thế giới tìm tung tích của người này.
Ban đầu kêu Hoắc Hải Phong đi tìm Quỳnh Thy, không ngờ rằng một thành phố nho nhỏ lại có thể vây Hoắc Hải Phong vào đường cùng.
Đi qua đi lại vài vòng ở trong phòng, Tô Kiến Định lo toan đến đỏ cả mắt, cho nên anh ấy dứt khoát đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Ông cụ Hoắc ở bên này tìm người bảo vệ anh ấy thật chặt chẽ, còn anh ấy thì lại trở về biệt thự nhà họ Tô trước.
Mặc dù có vệ sĩ canh giữ ở trong bệnh viện, nhưng mà nói cho cùng thì không đầu an toàn bằng nhà mình. Có rất nhiều chuyện làm anh ấy khoanh chân bỏ gối, huống chi bây giờ thân thể của anh ấy đã ổn định hơn rất nhiều rồi, cứ ở lâu trong bệnh viện cũng không phải là cách.
Sau khi Otto theo anh ấy trở về biệt thự của nhà họ Tô, ở trong phòng khách, quản gia trước kia đã tạo phản, suýt chút nữa đã hại chết Tôi Quỳnh Thy. Mặc dù Tô Kiến Định có nghĩ thầm rằng phải trừng trị, thế nhưng không biết thế nào mà người đó lại trốn quá kỹ, đến bây giờ anh ấy cũng không thể tìm ra được.
Trong nhà vẫn không có người nào. Mãi cho đến hiện tại, anh ấy cũng chưa hề tìm quản gia nào khác đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.