Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Chương 255: Tôi đưa anh đi
A Ly
08/05/2021
Vậy thì cứ quyết định như thế đi, khi nào anh mới đưa Quỳnh Thy về cùng tôi thừa kế Sunrise?” Hoắc Hải Phong nâng cằm lên, ngồi trên xe lăn, cười lớn, hai mắt lại toàn ý lạnh lùng, sợ rằng cô gái nhỏ của anh đang dữ nhiều lành ít rồi. “Chi bằng ngay hôm nay đi, đương nhiên Tôi Quỳnh Thy không thể cùng các người về. Dù sao tính mạng của tôi còn dựa vào cô ấy, trả cô ấy cho các người rồi, Sunrise sẽ không còn là của tôi nữa.
Nhấp một ngụm rượu, thế nhưng lại sặc đến mức phải nhổ ra một ngụm nhỏ, cả miệng anh ta đầy vị chát, sợ rằng rượu này là giả rồi. . Truyện Đô Thị
Vũ Nguyên Hải nhìn chằm chằm rượu vang đang được để ở trên bàn, mặt không biểu cảm gì vung tay lên, đập trúng vào bình rượu, tiếng vỡ vụn nặng nề vang lên, rượu vang rơi xuống từ trên bàn, vãi đầy xuống đất.
Hoắc Hải Phong chau mày lùi về sau, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc người này đang muốn làm gì, đột nhiên lại phát điên. “Gu của Trần Mộc Châu đúng là tệ, rượu giả mà còn bày ở trên giá, không vừa mắt chút nào cả.” Dường như vẫn chưa đủ nghiện, Vũ Nguyên Hải đứng dậy, cầm lấy một cây gậy trong góc, đập hết toàn bộ rượu ở trên giá.
Nhìn thấy anh ta càng ngày càng phát điên, mặt Hoắc Hải Phong đen lại, vui giận bất thường, đúng là một người không biết phân biệt đúng sai. Quỳnh Thy ở trong tay anh ta, không biết có thể trở về bên cạnh anh mà không tổn hại gì không. “Tôi phải xác định được sự an toàn của Tô
Quỳnh Thy đã, nếu không cho dù tôi phải tự tay hủy đi Sunrise cũng không để anh được lợi đâu!” Việc cấp bách là phải tìm cách để biết được rốt cuộc Quỳnh Thy đang ở đâu, mới có thể thông báo cho Tô Kiến Định, đưa người đến để viện trợ. “Chuyện này không có vấn đề gì, chỉ có điều...
Vũ Nguyên Hải nhìn bình rượu bị vỡ và rượu vang rơi đầy trên đất, tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Anh ta quay đầu lại nhìn Trần Bắc ở đằng sau Hoắc Hải Phong, do dự một lúc mới mở miệng: “Không được đem vệ sĩ theo, nhất là tên vệ sĩ lúc nãy xông vào đầu tiên. Bây giờ đứng hết ra ngoài cửa, tôi chỉ có thể đưa một mình anh đi gặp cô ấy” Anh ta cười híp mắt lại, vuốt ve con búp bê không biết lấy từ đầu ra.
Vũ Nguyễn Hải cảm nhận thứ lông xù dưới tay mình, nhỏ bé và mềm mại, làm tâm trạng anh ta rất tốt. “Được, khi nào chúng ta xuất phát?” Tuy rằng lúc này chân của anh không được thuận tiện, thế nhưng cho dù ngồi trên xe lăn, đối phó với một tên đàn ông trói gà không chặt như Vũ Nguyên Hải cũng không có vấn đề gì. “Chủ tịch Phong đã vui vẻ như vậy, bây giờ chúng ta xuất phát luôn cũng không có việc gì, chỉ là… Nói rồi, anh ta đột nhiên bước lên trước hai bước, mắt đối mắt với Hoắc Hải Phong, cười hì hì: “Anh thật sự yên tâm với tôi, hay là quá tự tin, cảm thấy cho dù gãy chân rồi tôi cũng không làm gì được anh?” “Việc này không cần anh phải lo lắng, chỉ cần đưa tôi đi gặp Quỳnh Thy, những việc khác anh không cần suy nghĩ.
Nói chuyện với người điên rất mệt, nhất là một tên điên thông minh thì càng phải tiêu tốn nhiều sức lực hơn. “Nếu đã như vậy, thế thì đi thôi!” Vũ Nguyên Hải nhún vai, chớp mắt bĩu môi, đẩy xe lăn của Hoắc Hải Phong lên phía trước.
Trần Bắc bước lên phía trước, nhanh như chớp đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Vũ Nguyên Hải, sắc mặt lạnh lùng. “Ồ, không phải đã nói là không đi cùng sao, hình như vệ sĩ ở bên cạnh Chủ tịch Phong không yên tâm thì phải." Hai tay vẫn nằm chặt xe lăn, Vũ Nguyễn Hải cười lớn nhìn Hoắc Hải Phong, vẻ mặt như đang xem kịch vui. “Trần Bắc, bỏ tay ra. Hoắc Hải Phong không quay đầu lại, ôm lấy trán, xoa xoa huyệt thái dương đang nhói lên, bây giờ anh không đợi được nữa, ai mà biết tên điên Vũ Nguyên Hải rốt cuộc đã giấu Quỳnh Thy ở đâu chứ, anh lo lắng sắp chết, nếu như có thể, anh chỉ muốn lắp thêm đôi cánh bay đến bên cạnh Quỳnh Thy, cô gái nhỏ chắc sợ hãi lắm.
Trần Bắc nhìn chằm chằm Vũ Nguyên Hải, cắn chặt răng, không tình nguyện bỏ tay ra, cúi đầu không quan tâm nữa. “Chủ tịch Phong, lúc trước đã nói rồi, phải để những người này đứng ở ngoài cửa, anh không thể không nói gì như vậy!” Bây giờ Vũ Nguyễn Hải không nhìn thấy biểu cảm của anh, anh ta liếm đôi môi đỏ, ánh mắt không đứng đắn. “Ra ngoài.” Quyền chủ động không ở tay mình, Hoắc Hải Phong chỉ có thể nghe theo lời Vũ Nguyễn Hải, mím môi dựa vào xe lăn, không cần thận chạm vào tay anh ta, Hoắc Hải Phong ngồi thẳng dậy theo phản xạ, hai tay nắm chặt xe lăn mới miễn cưỡng ngồi vững.
Tuy rằng Trần Bắc không cam lòng, thế nhưng không còn cách nào khác, im lặng đi ra. Những vệ sĩ xung quanh nhìn thấy vậy, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cũng im lặng lùi vài bước, đứng ở cửa.
Thấy những người đó biết điều như vậy, Vũ Nguyên Hải nở một nụ cười vui vẻ, ngâm nga một câu hát, đẩy Hoắc Hải Phong vào đi, thậm chí trên đường còn thoải mái giới thiệu cho Hoắc Hải Phong về trang trí trong căn nhà.
Hoắc Hải Phong nhíu mày, cả đường nhẫn nại nghe người này thao thao bất tuyệt, cảm thấy rất phiền.
Quan sát kỹ càng xung quanh, nhìn từ bên ngoài vào, rõ ràng đây không phải là một ngôi nhà rất lớn, dựa vào thời gian mà bọn họ đã đi, có lẽ đã rẽ được mấy lần rồi, thế nhưng anh không hề nhìn thấy khung cảnh được lặp lại. Căn nhà này đúng là một mê cung, thậm chí có thể còn được thông với tầng hầm dưới đất. Đang nghĩ xem có phải lập ra một kế hoạch không, người ở phía sau đột nhiên không nói nữa.
Hoắc Hải Phong lập tức không suy nghĩ nữa, nhìn xung quanh, chau mày chặt hơn, đây rõ ràng là nơi anh vừa vào cửa. Thế nhưng vệ sĩ đứng ở cửa và rượu vang trên đất đều không thấy đâu nữa, rõ ràng đây là phòng chính của tầng hai, hoặc có thể là dưới tầng hầm.
Vừa bước vào cửa, nhìn thấy Vũ Nguyên Hải, anh đã cảm thấy kỳ lạ, người này rốt cuộc có gan lớn như thế nào, lại dám một mình chờ ở phòng khách, không ngờ lại có một nơi mà anh không thể tưởng tượng được như thế này. “Đã đến rồi, Chủ tịch Phong đợi một chút, tôi giấu Quỳnh Thy rất kỹ đấy!” Giống như một đứa trẻ muốn khoe đồ chơi với bạn mình, Vũ Nguyên Hải thả tay ra, bước lên phía trước, sờ mó bức tường trước mặt.
Bức tường ở không xa kêu “Ầm” một tiếng, từ từ kéo về bên trên, ánh sáng kích thích mắt người truyền vào.
Không lâu sau, Tô Quỳnh Thy bị trói trên ghế, cúi đầu xuống xuất hiện trước mặt hai người.
Hai mắt Hoắc Hải Phong co lại, nhìn đầu tóc cô rối bù, quần áo tả tơi, trong lòng vô cùng đau đón. “Anh đã làm gì cô ấy? Vũ Nguyên Hải, nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ băm anh ra thành trăm mảnh!” Không quan tâm đến Vũ Nguyên Hải ở bên cạnh, Hoắc Hải Phong điều khiển xe lăn nhanh chóng lại gần Tô Quỳnh Thy.
Vũ Nguyễn Hải lười biếng dựa vào tường, cũng không để ý đến động tác của Hoắc Hải Phong, thậm chí còn híp mắt cười bước ra sau.
Nhấp một ngụm rượu, thế nhưng lại sặc đến mức phải nhổ ra một ngụm nhỏ, cả miệng anh ta đầy vị chát, sợ rằng rượu này là giả rồi. . Truyện Đô Thị
Vũ Nguyên Hải nhìn chằm chằm rượu vang đang được để ở trên bàn, mặt không biểu cảm gì vung tay lên, đập trúng vào bình rượu, tiếng vỡ vụn nặng nề vang lên, rượu vang rơi xuống từ trên bàn, vãi đầy xuống đất.
Hoắc Hải Phong chau mày lùi về sau, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc người này đang muốn làm gì, đột nhiên lại phát điên. “Gu của Trần Mộc Châu đúng là tệ, rượu giả mà còn bày ở trên giá, không vừa mắt chút nào cả.” Dường như vẫn chưa đủ nghiện, Vũ Nguyên Hải đứng dậy, cầm lấy một cây gậy trong góc, đập hết toàn bộ rượu ở trên giá.
Nhìn thấy anh ta càng ngày càng phát điên, mặt Hoắc Hải Phong đen lại, vui giận bất thường, đúng là một người không biết phân biệt đúng sai. Quỳnh Thy ở trong tay anh ta, không biết có thể trở về bên cạnh anh mà không tổn hại gì không. “Tôi phải xác định được sự an toàn của Tô
Quỳnh Thy đã, nếu không cho dù tôi phải tự tay hủy đi Sunrise cũng không để anh được lợi đâu!” Việc cấp bách là phải tìm cách để biết được rốt cuộc Quỳnh Thy đang ở đâu, mới có thể thông báo cho Tô Kiến Định, đưa người đến để viện trợ. “Chuyện này không có vấn đề gì, chỉ có điều...
Vũ Nguyên Hải nhìn bình rượu bị vỡ và rượu vang rơi đầy trên đất, tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Anh ta quay đầu lại nhìn Trần Bắc ở đằng sau Hoắc Hải Phong, do dự một lúc mới mở miệng: “Không được đem vệ sĩ theo, nhất là tên vệ sĩ lúc nãy xông vào đầu tiên. Bây giờ đứng hết ra ngoài cửa, tôi chỉ có thể đưa một mình anh đi gặp cô ấy” Anh ta cười híp mắt lại, vuốt ve con búp bê không biết lấy từ đầu ra.
Vũ Nguyễn Hải cảm nhận thứ lông xù dưới tay mình, nhỏ bé và mềm mại, làm tâm trạng anh ta rất tốt. “Được, khi nào chúng ta xuất phát?” Tuy rằng lúc này chân của anh không được thuận tiện, thế nhưng cho dù ngồi trên xe lăn, đối phó với một tên đàn ông trói gà không chặt như Vũ Nguyên Hải cũng không có vấn đề gì. “Chủ tịch Phong đã vui vẻ như vậy, bây giờ chúng ta xuất phát luôn cũng không có việc gì, chỉ là… Nói rồi, anh ta đột nhiên bước lên trước hai bước, mắt đối mắt với Hoắc Hải Phong, cười hì hì: “Anh thật sự yên tâm với tôi, hay là quá tự tin, cảm thấy cho dù gãy chân rồi tôi cũng không làm gì được anh?” “Việc này không cần anh phải lo lắng, chỉ cần đưa tôi đi gặp Quỳnh Thy, những việc khác anh không cần suy nghĩ.
Nói chuyện với người điên rất mệt, nhất là một tên điên thông minh thì càng phải tiêu tốn nhiều sức lực hơn. “Nếu đã như vậy, thế thì đi thôi!” Vũ Nguyên Hải nhún vai, chớp mắt bĩu môi, đẩy xe lăn của Hoắc Hải Phong lên phía trước.
Trần Bắc bước lên phía trước, nhanh như chớp đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Vũ Nguyên Hải, sắc mặt lạnh lùng. “Ồ, không phải đã nói là không đi cùng sao, hình như vệ sĩ ở bên cạnh Chủ tịch Phong không yên tâm thì phải." Hai tay vẫn nằm chặt xe lăn, Vũ Nguyễn Hải cười lớn nhìn Hoắc Hải Phong, vẻ mặt như đang xem kịch vui. “Trần Bắc, bỏ tay ra. Hoắc Hải Phong không quay đầu lại, ôm lấy trán, xoa xoa huyệt thái dương đang nhói lên, bây giờ anh không đợi được nữa, ai mà biết tên điên Vũ Nguyên Hải rốt cuộc đã giấu Quỳnh Thy ở đâu chứ, anh lo lắng sắp chết, nếu như có thể, anh chỉ muốn lắp thêm đôi cánh bay đến bên cạnh Quỳnh Thy, cô gái nhỏ chắc sợ hãi lắm.
Trần Bắc nhìn chằm chằm Vũ Nguyên Hải, cắn chặt răng, không tình nguyện bỏ tay ra, cúi đầu không quan tâm nữa. “Chủ tịch Phong, lúc trước đã nói rồi, phải để những người này đứng ở ngoài cửa, anh không thể không nói gì như vậy!” Bây giờ Vũ Nguyễn Hải không nhìn thấy biểu cảm của anh, anh ta liếm đôi môi đỏ, ánh mắt không đứng đắn. “Ra ngoài.” Quyền chủ động không ở tay mình, Hoắc Hải Phong chỉ có thể nghe theo lời Vũ Nguyễn Hải, mím môi dựa vào xe lăn, không cần thận chạm vào tay anh ta, Hoắc Hải Phong ngồi thẳng dậy theo phản xạ, hai tay nắm chặt xe lăn mới miễn cưỡng ngồi vững.
Tuy rằng Trần Bắc không cam lòng, thế nhưng không còn cách nào khác, im lặng đi ra. Những vệ sĩ xung quanh nhìn thấy vậy, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cũng im lặng lùi vài bước, đứng ở cửa.
Thấy những người đó biết điều như vậy, Vũ Nguyên Hải nở một nụ cười vui vẻ, ngâm nga một câu hát, đẩy Hoắc Hải Phong vào đi, thậm chí trên đường còn thoải mái giới thiệu cho Hoắc Hải Phong về trang trí trong căn nhà.
Hoắc Hải Phong nhíu mày, cả đường nhẫn nại nghe người này thao thao bất tuyệt, cảm thấy rất phiền.
Quan sát kỹ càng xung quanh, nhìn từ bên ngoài vào, rõ ràng đây không phải là một ngôi nhà rất lớn, dựa vào thời gian mà bọn họ đã đi, có lẽ đã rẽ được mấy lần rồi, thế nhưng anh không hề nhìn thấy khung cảnh được lặp lại. Căn nhà này đúng là một mê cung, thậm chí có thể còn được thông với tầng hầm dưới đất. Đang nghĩ xem có phải lập ra một kế hoạch không, người ở phía sau đột nhiên không nói nữa.
Hoắc Hải Phong lập tức không suy nghĩ nữa, nhìn xung quanh, chau mày chặt hơn, đây rõ ràng là nơi anh vừa vào cửa. Thế nhưng vệ sĩ đứng ở cửa và rượu vang trên đất đều không thấy đâu nữa, rõ ràng đây là phòng chính của tầng hai, hoặc có thể là dưới tầng hầm.
Vừa bước vào cửa, nhìn thấy Vũ Nguyên Hải, anh đã cảm thấy kỳ lạ, người này rốt cuộc có gan lớn như thế nào, lại dám một mình chờ ở phòng khách, không ngờ lại có một nơi mà anh không thể tưởng tượng được như thế này. “Đã đến rồi, Chủ tịch Phong đợi một chút, tôi giấu Quỳnh Thy rất kỹ đấy!” Giống như một đứa trẻ muốn khoe đồ chơi với bạn mình, Vũ Nguyên Hải thả tay ra, bước lên phía trước, sờ mó bức tường trước mặt.
Bức tường ở không xa kêu “Ầm” một tiếng, từ từ kéo về bên trên, ánh sáng kích thích mắt người truyền vào.
Không lâu sau, Tô Quỳnh Thy bị trói trên ghế, cúi đầu xuống xuất hiện trước mặt hai người.
Hai mắt Hoắc Hải Phong co lại, nhìn đầu tóc cô rối bù, quần áo tả tơi, trong lòng vô cùng đau đón. “Anh đã làm gì cô ấy? Vũ Nguyên Hải, nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ băm anh ra thành trăm mảnh!” Không quan tâm đến Vũ Nguyên Hải ở bên cạnh, Hoắc Hải Phong điều khiển xe lăn nhanh chóng lại gần Tô Quỳnh Thy.
Vũ Nguyễn Hải lười biếng dựa vào tường, cũng không để ý đến động tác của Hoắc Hải Phong, thậm chí còn híp mắt cười bước ra sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.