Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 150: Chết cũng không muốn sống cùng anh
Hoa Tế Tuyết
26/02/2015
Ngự Giao liền dừng bước, "Được, tôi không tới, em bình tĩnh lại được không?"
"Ngự Giao! Từ đây về sau giữa tôi và anh không còn nợ gì nhau" cô kiên định nhìn Ngự Giao.
"Được được, em nói cái gì cũng được, nhưng trước hết em hãy buông dao xuống!" Ngự Giao cụp mắt, thật sự không đành lòng thấy cô như vậy.
Anh sốt ruột không biết nên làm thế nào cho đúng.
"Mặc kệ có phải anh hiểu lầm tôi hay không, nhưng cả em trai của tôi và anh đều đã chết, vậy đối với anh mà nói chắc hẳn là công bằng rồi"
"Băng Dao, tôi đã nói những chuyện trước đây chỉ là hiểu lầm, trước đây là do tôi trách lầm em. Tôi thừa nhận, tôi đã làm rất nhiều chuyện tổn thương đến em, bị thù hận che mờ mắt. Nhưng bây giờ, em hãy tin tôi, tôi thật sự sẽ không bao giờ làm tổn thương đến em, tôi thề" anh giơ thẳng ba đầu ngón tay, "Tôi thề từ nay về sau sẽ không bao giờ làm bất kỳ chuyện gì khiến em phải đau lòng, Lăng Diệc là do tôi lỡ tay hại chết, tất nhiên nếu em cứ nhất định khăng khăng cậu ta là do tôi giết chết, tôi sẽ thừa nhận. Như vậy hãy để tôi bù đắp cho em được không? Dùng cả cuộc đời tôi để bù đắp...."
Những lời nói của anh vô cùng chân thành và thâm tình. Cô thấy từ trong đôi mắt anh lấp loáng hơi nước.
Cô bật khóc, lắc đầu: "Không, chúng ta không thể ở bên cạnh nhau. Ngự Giao, nếu như là trước kia, tôi nhất định sẽ ngốc nghếch tin anh, nhưng bây giờ thì không"
Ngự Giao hít sâu một hơi. Những vụ tranh đấu trên thương trường hay những trận đánh nhau trong giới xã hội đen, cũng chưa bao giờ khiến anh phải sợ hãi như lúc này, khiến chân tay anh luống cuống không biết đặt đâu.
"Tôi cầu xin em, được không? Hãy buông con dao xuống" Từ hốc mắt anh chảy ra những giọt nước mắt.
Doãn Băng Dao kinh ngạc, anh ta khóc, làm sao anh ta có thể khóc?
Một tên ác ma như anh ta làm sao có thể rơi nước mắt.
"Băng Dao, em đừng nên tổn thương bản thân như vậy. Nếu em thật sự hận tôi, vậy phải dùng con dao kia đâm thẳng vào tôi mới đúng" giọng nói của Ngự Giao mang theo tiếng nức nở yếu ớt, không còn vẻ bá đạo của trước kia.
Anh biết bản thân đã phạm phải một sai lầm lớn, giờ phút này anh càng nhận ra bản thân sợ mất cô đến thế nào.
"Anh như vậy chẳng qua vì cảm thấy áy náy tới tôi, phải không?"
"Không, không phải. Băng Dao, tôi yêu em, thật sự...."
Doãn Băng Dao đột nhiên bi thương nở nụ cười, "Thật buồn cười Ngự Giao, anh mà cũng biết yêu sao! Không! anh hoàn toàn không hiểu yêu là gì! Anh hoàn toàn không xứng để yêu!"
"Phải làm thế nào em mới có thể tin tôi?" đôi mắt ửng đỏ của anh lặng lẽ nhìn cô, giọng nói run rẩy: "Nếu như.... tôi quỳ xuống trước mặt em...."
Ngự Giao từ từ hạ gối, "Bộp" một tiếng, quỳ hai gối xuống đất.
Doãn Băng Dao vội vàng di chuyển ánh mắt, không muốn nhìn thấy dáng vẻ của người trước mặt, trên gương mặt cô nước mắt đã chảy thành sông.
"Không cần phải như vậy....."
Ngự Giao quan sát vẻ mặt thất thần của cô, thực sự cô không ngờ Ngự Giao sẽ đột nhiên biến thành như vậy. Rốt cuộc sự thật là như thế nào, tại sao anh ta đột nhiên nhận ra sai lầm của bản thân?
Khi Doãn Băng Dao đang thất thần, Ngự Giao nhanh chóng đứng lên lao tới.
Cô bỗng nhiên xoay người, "Không được tới đây"
Lưỡi dao cứa sâu vào cổ cô, "Ngự Giao, anh hãy buông tha cho tôi cũng là buông tha cho chính anh, hãy để tất cả mọi chuyện kết thục ở đây...."
Doãn Băng Dao bước lùi về phía sau.
"Em định làm gì?"
"Anh không được lại đây" Doãn Băng Dao đi đến bên cửa, một tay kéo cửa, "Anh không được lại đây, nếu không tôi sẽ lập tức chết trước mặt anh"
Anh đứng im tại chỗ, không dám động đậy. Vừa bước qua cửa, Doãn Băng Dao lập tức đóng sầm cửa lại.
Ngự Giao vội vàng luống cuống mặc quần áo đuổi theo, Doãn Băng Dao vừa mới đi xuống lầu, anh lập tức đuổi theo.
Doãn Băng Dao đi giật lùi về phía sau, lưỡi dao sắc bén vẫn kề trên cổ như trước.
Cô tuyệt vọng nhìn anh, hôm nay cô nhất định phải cứt đứt mọi liên quan với anh ta, hoàn toàn kết thúc!
"Không được tới đây" Doãn Băng Dao đi ra đường lớn, cô giơ tay vẫy một chiếc taxi, khom lưng ngồi vào trong xe.
Ngự Giao chỉ còn biết nhìn chiếc taxi nghênh ngang rời đi.
Không biết Phương Chính Đông đã đứng ngoài cửa từ lúc nào, kinh ngạc nhìn hình ảnh trước mắt. Ngự Giao suy sụp khụy gối đất, đầu gối đập xuống mặt đường cứng, nhưng anh đã không còn cảm giác đau đớn.
Anh đau lòng, nước mắt chảy xuôi, chỉ biết trơ mắt nhìn cô rời đi, không làm được gì.
"Giao, có muốn đuổi theo cô ấy không?" Phương Chính Đông bước tới, dè dặt hỏi.
"Không cần...." anh lắc đầu nói
Cô thà chết, thà chết cũng không muốn ở bên anh....
Nếu như anh vẫn đuổi theo, chính là muốn ép cô vào chỗ chết. Hay tay vò tóc, giờ phút này trong đầu anh hết sức rối loạn không còn suy nghĩ được điều gì.
Phương Chính Đông đứng bên cạnh, nhìn chiếc taxi từ từ biến mất ở cuối đường. Anh lo lắng nhìn Ngự Giao, nhưng không dám tiến lên hỏi thêm câu nào.
Nước mắt Ngự Giao từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, nhanh chóng thấm vào lòng đất, tựa như vết thương trong lòng anh, chỉ rẻ mạt như vậy.
Băng Dao, tại sao, tại sao thà chết cũng không muốn ở bên cạnh tôi, tại sao?"
Người tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, thấy trên má Doãn Băng Dao có một vết thương kéo dài rất sâu, "Cô à, cô có muốn tới bệnh viện không, mặt cô...."
"Không cần" Doãn Băng Dao lắc đầu, hai mắt đẫm lệ.
"Vậy cô muốn đi đâu?"
"Anh cứ đi về phía trước, chỉ cần cách ngôi biệt thự kia càng xa càng tốt" giọng nói của cô rất mơ hồ.
Bất kể đi tới nơi nào, chỉ cần có thể rời khỏi anh ta.
Doãn Băng Dao không còn cảm nhận được nỗi đau đớn trên da thịt, nỗi đau trong trái tim vượt qua nỗi đau tê tái trên da thịt.
Chiếc xe taxi chạy trên đường không biết bao lâu, Doãn Băng Dao nhìn cảnh vật hoàn toàn xa lạ hai bên đường, mới nói với tài xế: "Cho tôi xuống ở đây"
Cô bước xuống xe, đứng cô độc trên con đường xa lạ. Không biết nơi này là đâu, nhưng chỉ cần nhìn cảnh vật xa lạ trước mắt, khiến cô cảm thấy bản thân đã rời xa được kẻ ma quỷ kia.
Thực ra cô làm như vậy, cũng chỉ muốn ép trái tim mình không được nhớ tới anh ta. Trong vô thức cô đã sớm đem lòng yêu kẻ ác ma kia, cô đã đem lòng yêu anh ta khi cho rằng anh ta là người tốt. Hình bóng đó đã sớm in sâu vào trái tim cô.
Máu tươi đầm đìa. Loại cảm giác này đau đớn, thống khổ đến không muốn sống.
Doãn Băng Dao hít sâu một hơi, thầm nói: "Từ nay về sau sẽ không còn nhìn thấy anh ta, không còn dằn vặt, không còn đau khổ...."
Lăng Diệc, Hiên Bạch, xin lỗi. Rốt cuộc em cũng không thể nào kiên cường tới cùng.
Từ ngày hôm đó, không còn bất kỳ ai gặp lại Doãn Băng Dao.
Ngự Giao phái rất nhiều người âm thầm tìm kiếm cô, nhưng từ đầu tới cuối đều không tìm ra được nơi ở của cô.
Có người nói rằng, Doãn Băng Dao đã chết, có người nói, nhìn thấy cô ở gần một trường học. Có rất nhiều cách nói khác nhau.
Người con gái xinh đẹp quyết liệt không muốn dằn vặt giữa yêu và hận, tựa như biến mất khỏi thế gian.
Mấy năm qua, Ngự Giao chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm, nhưng không có một chút tin tức về cô.
Mãi cho đến.....
"Ngự Giao! Từ đây về sau giữa tôi và anh không còn nợ gì nhau" cô kiên định nhìn Ngự Giao.
"Được được, em nói cái gì cũng được, nhưng trước hết em hãy buông dao xuống!" Ngự Giao cụp mắt, thật sự không đành lòng thấy cô như vậy.
Anh sốt ruột không biết nên làm thế nào cho đúng.
"Mặc kệ có phải anh hiểu lầm tôi hay không, nhưng cả em trai của tôi và anh đều đã chết, vậy đối với anh mà nói chắc hẳn là công bằng rồi"
"Băng Dao, tôi đã nói những chuyện trước đây chỉ là hiểu lầm, trước đây là do tôi trách lầm em. Tôi thừa nhận, tôi đã làm rất nhiều chuyện tổn thương đến em, bị thù hận che mờ mắt. Nhưng bây giờ, em hãy tin tôi, tôi thật sự sẽ không bao giờ làm tổn thương đến em, tôi thề" anh giơ thẳng ba đầu ngón tay, "Tôi thề từ nay về sau sẽ không bao giờ làm bất kỳ chuyện gì khiến em phải đau lòng, Lăng Diệc là do tôi lỡ tay hại chết, tất nhiên nếu em cứ nhất định khăng khăng cậu ta là do tôi giết chết, tôi sẽ thừa nhận. Như vậy hãy để tôi bù đắp cho em được không? Dùng cả cuộc đời tôi để bù đắp...."
Những lời nói của anh vô cùng chân thành và thâm tình. Cô thấy từ trong đôi mắt anh lấp loáng hơi nước.
Cô bật khóc, lắc đầu: "Không, chúng ta không thể ở bên cạnh nhau. Ngự Giao, nếu như là trước kia, tôi nhất định sẽ ngốc nghếch tin anh, nhưng bây giờ thì không"
Ngự Giao hít sâu một hơi. Những vụ tranh đấu trên thương trường hay những trận đánh nhau trong giới xã hội đen, cũng chưa bao giờ khiến anh phải sợ hãi như lúc này, khiến chân tay anh luống cuống không biết đặt đâu.
"Tôi cầu xin em, được không? Hãy buông con dao xuống" Từ hốc mắt anh chảy ra những giọt nước mắt.
Doãn Băng Dao kinh ngạc, anh ta khóc, làm sao anh ta có thể khóc?
Một tên ác ma như anh ta làm sao có thể rơi nước mắt.
"Băng Dao, em đừng nên tổn thương bản thân như vậy. Nếu em thật sự hận tôi, vậy phải dùng con dao kia đâm thẳng vào tôi mới đúng" giọng nói của Ngự Giao mang theo tiếng nức nở yếu ớt, không còn vẻ bá đạo của trước kia.
Anh biết bản thân đã phạm phải một sai lầm lớn, giờ phút này anh càng nhận ra bản thân sợ mất cô đến thế nào.
"Anh như vậy chẳng qua vì cảm thấy áy náy tới tôi, phải không?"
"Không, không phải. Băng Dao, tôi yêu em, thật sự...."
Doãn Băng Dao đột nhiên bi thương nở nụ cười, "Thật buồn cười Ngự Giao, anh mà cũng biết yêu sao! Không! anh hoàn toàn không hiểu yêu là gì! Anh hoàn toàn không xứng để yêu!"
"Phải làm thế nào em mới có thể tin tôi?" đôi mắt ửng đỏ của anh lặng lẽ nhìn cô, giọng nói run rẩy: "Nếu như.... tôi quỳ xuống trước mặt em...."
Ngự Giao từ từ hạ gối, "Bộp" một tiếng, quỳ hai gối xuống đất.
Doãn Băng Dao vội vàng di chuyển ánh mắt, không muốn nhìn thấy dáng vẻ của người trước mặt, trên gương mặt cô nước mắt đã chảy thành sông.
"Không cần phải như vậy....."
Ngự Giao quan sát vẻ mặt thất thần của cô, thực sự cô không ngờ Ngự Giao sẽ đột nhiên biến thành như vậy. Rốt cuộc sự thật là như thế nào, tại sao anh ta đột nhiên nhận ra sai lầm của bản thân?
Khi Doãn Băng Dao đang thất thần, Ngự Giao nhanh chóng đứng lên lao tới.
Cô bỗng nhiên xoay người, "Không được tới đây"
Lưỡi dao cứa sâu vào cổ cô, "Ngự Giao, anh hãy buông tha cho tôi cũng là buông tha cho chính anh, hãy để tất cả mọi chuyện kết thục ở đây...."
Doãn Băng Dao bước lùi về phía sau.
"Em định làm gì?"
"Anh không được lại đây" Doãn Băng Dao đi đến bên cửa, một tay kéo cửa, "Anh không được lại đây, nếu không tôi sẽ lập tức chết trước mặt anh"
Anh đứng im tại chỗ, không dám động đậy. Vừa bước qua cửa, Doãn Băng Dao lập tức đóng sầm cửa lại.
Ngự Giao vội vàng luống cuống mặc quần áo đuổi theo, Doãn Băng Dao vừa mới đi xuống lầu, anh lập tức đuổi theo.
Doãn Băng Dao đi giật lùi về phía sau, lưỡi dao sắc bén vẫn kề trên cổ như trước.
Cô tuyệt vọng nhìn anh, hôm nay cô nhất định phải cứt đứt mọi liên quan với anh ta, hoàn toàn kết thúc!
"Không được tới đây" Doãn Băng Dao đi ra đường lớn, cô giơ tay vẫy một chiếc taxi, khom lưng ngồi vào trong xe.
Ngự Giao chỉ còn biết nhìn chiếc taxi nghênh ngang rời đi.
Không biết Phương Chính Đông đã đứng ngoài cửa từ lúc nào, kinh ngạc nhìn hình ảnh trước mắt. Ngự Giao suy sụp khụy gối đất, đầu gối đập xuống mặt đường cứng, nhưng anh đã không còn cảm giác đau đớn.
Anh đau lòng, nước mắt chảy xuôi, chỉ biết trơ mắt nhìn cô rời đi, không làm được gì.
"Giao, có muốn đuổi theo cô ấy không?" Phương Chính Đông bước tới, dè dặt hỏi.
"Không cần...." anh lắc đầu nói
Cô thà chết, thà chết cũng không muốn ở bên anh....
Nếu như anh vẫn đuổi theo, chính là muốn ép cô vào chỗ chết. Hay tay vò tóc, giờ phút này trong đầu anh hết sức rối loạn không còn suy nghĩ được điều gì.
Phương Chính Đông đứng bên cạnh, nhìn chiếc taxi từ từ biến mất ở cuối đường. Anh lo lắng nhìn Ngự Giao, nhưng không dám tiến lên hỏi thêm câu nào.
Nước mắt Ngự Giao từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, nhanh chóng thấm vào lòng đất, tựa như vết thương trong lòng anh, chỉ rẻ mạt như vậy.
Băng Dao, tại sao, tại sao thà chết cũng không muốn ở bên cạnh tôi, tại sao?"
Người tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, thấy trên má Doãn Băng Dao có một vết thương kéo dài rất sâu, "Cô à, cô có muốn tới bệnh viện không, mặt cô...."
"Không cần" Doãn Băng Dao lắc đầu, hai mắt đẫm lệ.
"Vậy cô muốn đi đâu?"
"Anh cứ đi về phía trước, chỉ cần cách ngôi biệt thự kia càng xa càng tốt" giọng nói của cô rất mơ hồ.
Bất kể đi tới nơi nào, chỉ cần có thể rời khỏi anh ta.
Doãn Băng Dao không còn cảm nhận được nỗi đau đớn trên da thịt, nỗi đau trong trái tim vượt qua nỗi đau tê tái trên da thịt.
Chiếc xe taxi chạy trên đường không biết bao lâu, Doãn Băng Dao nhìn cảnh vật hoàn toàn xa lạ hai bên đường, mới nói với tài xế: "Cho tôi xuống ở đây"
Cô bước xuống xe, đứng cô độc trên con đường xa lạ. Không biết nơi này là đâu, nhưng chỉ cần nhìn cảnh vật xa lạ trước mắt, khiến cô cảm thấy bản thân đã rời xa được kẻ ma quỷ kia.
Thực ra cô làm như vậy, cũng chỉ muốn ép trái tim mình không được nhớ tới anh ta. Trong vô thức cô đã sớm đem lòng yêu kẻ ác ma kia, cô đã đem lòng yêu anh ta khi cho rằng anh ta là người tốt. Hình bóng đó đã sớm in sâu vào trái tim cô.
Máu tươi đầm đìa. Loại cảm giác này đau đớn, thống khổ đến không muốn sống.
Doãn Băng Dao hít sâu một hơi, thầm nói: "Từ nay về sau sẽ không còn nhìn thấy anh ta, không còn dằn vặt, không còn đau khổ...."
Lăng Diệc, Hiên Bạch, xin lỗi. Rốt cuộc em cũng không thể nào kiên cường tới cùng.
Từ ngày hôm đó, không còn bất kỳ ai gặp lại Doãn Băng Dao.
Ngự Giao phái rất nhiều người âm thầm tìm kiếm cô, nhưng từ đầu tới cuối đều không tìm ra được nơi ở của cô.
Có người nói rằng, Doãn Băng Dao đã chết, có người nói, nhìn thấy cô ở gần một trường học. Có rất nhiều cách nói khác nhau.
Người con gái xinh đẹp quyết liệt không muốn dằn vặt giữa yêu và hận, tựa như biến mất khỏi thế gian.
Mấy năm qua, Ngự Giao chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm, nhưng không có một chút tin tức về cô.
Mãi cho đến.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.