Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 149: Chiếm đoạt cơ thể, tự hủy gương mặt
Hoa Tế Tuyết
26/02/2015
Doãn Băng Dao nhục nhã cắn chặt môi, không cho phép bản thân phát ra những âm thanh dơ bẩn. Nhưng dù có như vậy, vẫn có những tiếng thở dốc phát ra từ cánh mũi cô.
Ngự Giao ngẩng đầu lên, ánh mắt say mê đột nhiên trở nên rét lạnh: "Em hết lần này tới lần khác vô tình giết chết con của tôi. Doãn Băng Dao, tôi sẽ không để yên như vậy, tôi sẽ không ngừng muốn em cho tới khi em sinh ra đứa con của tôi, con của chúng ta...."
Anh nằm rạp trên người cô, một ra một vào, lúc nhanh lúc chậm.
Doãn Băng Dao cảm nhận được vật nam tính nóng bỏng của anh dong ruổi trong chính cơ thể mình, mỗi đợt khoái cảm kéo đến như muốn cuốn sạch tất cả.
Hai người triền miên không biếu bao lâu, cơ thể Doãn Băng Dao kiệt sức mềm nhũn, không còn sức lực phản kháng. Cuối cùng Ngự Giao buông lỏng cổ tay cô, bàn tay mảnh khảnh bị anh siết đỏ.
Anh mặc sức phóng túng trên cơ thể cô, dùng mọi tư thế, không ngừng đòi hỏi trên cơ thể Doãn Băng Dao, vừa ra vào trong cơ thể cô vừa nói, "Con của chúng ta.... tôi nhất định khiến em phải sinh ra đứa con của chúng ta...."
Hai lần, cô phá bỏ đứa con còn trong bụng mẹ của anh, điều này khiến anh vô cùng phẫn nộ.
Cả người Doãn Băng Dao đau đớn cứng đờ như cá chết, cô không thuận theo cũng không phản kháng anh. Tựa như linh hồn đã rời khỏi thể xác, cơ thể dơ bẩn này đã không còn là của cô.
Ngự Giao để lại vô số những vết tím bầm đậm nhạt khác nhau, mỗi một vết tích đều như cứa sâu vào trái tim cô. Đau đến không muốn sống.
Cuối cùng, anh gầm khẽ một tiếng, kết thúc quá trình khổ sở.
Trong phòng ngủ nồng nặc mùi xạ hương lẫn mùi rượu.
Cơ thể trần trụi của Doãn Băng Dao nằm lặng lẽ trên giường, cô mở to mắt nhìn trần nhà lộng lẫy, trên cơ thể tuyết trắng của cô có vô số những dấu hôn đậm nhạt như những đóa hoa nhỏ diêm dúa lẳng lơ lén lút nở rộ.
Trời đã sáng, ánh mặt trời chói mắt từ bên ngoài chiếu vào căn phòng. Doãn Băng Dao khẽ nhắm mắt, từ trong khóe mắt chảy ra dòng nước mắt lấp lánh, cô đờ dẫn hồi lâu mới lấy lại tinh thần, từ từ chống tay ngồi dậy, dưới sự giày vò chà đạp của Ngự Giao, cô cảm giác cơ thể sắp bị vỡ vụn.
Đưa tay xoa bụng, trong lòng Doãn Băng Dao lo lắng không biết có ảnh hưởng đến đứa trẻ không. Cô chậm chạp xuống giường, nhặt quần áo dưới đất mặc vào. Vì Ngự Giao uống rượu cả đêm mệt mỏi, nên không bị tiếng động của cô đánh thức. Đổi lại nếu là trước đây, chỉ cần một tiếng động rất nhỏ cũng sẽ khiến anh bật mắt dậy.
Doãn Băng Dao mặc xong quần áo, đi tới ghế sofa bên cửa sổ, khom lưng cầm túi xách, lấy ra con dao nhọn trước đây Hiên Bạch đã tặng. Doãn Băng Dao rút dao ra, ánh mặt trời phản chiếu trên lưỡi dao sáng bóng. Cô nhìn chằm chằm kẻ đang nằm trên giường, từng bước từng bước đi về phía anh ta.
"Ngự Giao" Doãn Băng Dao đứng trước mặt anh ta, lên tiếng gọi.
Chân mày Ngự Giao hơi nhíu lại, hai hàng mi dày khẽ lay động.
"Ngự Giao" Nhìn thấy anh có phản ứng, cô tiếp tục lên tiếng gọi.
Ngự Giao vừa mở mắt, lập tức bị tia nắng phản chiếu từ con dao nhọn chiếu thẳng vào mắt, anh vội vã đưa tay che mắt, mấy giây sau mới tỉnh táo, buông tay xuống.
Khi nhìn thấy con dao nhọn trong tay Doãn Băng Dao, có hơi kinh ngạc một chút. Anh nhăn mày, giọng nói khàn khàn vang lên: "Em muốn làm gì?"
Dáng vẻ anh không hề hoảng hốt.
"Chẳng lẽ, anh không sợ tôi sẽ giết anh sao?" cô nắm chặt con dao nhọn, phẫn hận nhìn Ngự Giao.
Khóe miệng anh cong lên mỉm cười, ngồi dậy chỉ thẳng vào ngực mình nói: "Muốn giết tôi cũng được, nhưng hãy cho tôi chết thoải mái một chút. Đây, tốt nhất là nên đâm thẳng một nhát vào đây, đâm thật sâu vào"
Hai tay Doãn Băng Dao nắm chăt con dao găm, lùi về phía sau một bước lắc đầu nói: "Ngự Giao, anh cảm thấy tôi không dám giết anh sao?"
Ngự Giao đứng lên, cơ thể trần trụi khiến dáng người hoàn mỹ vô cùng nam tính của anh hiện rõ.
Anh đột nhiên tới gần Doãn Băng Dao, mũi dao nhọn đâm vào da thịt anh, "Dù em có giết tôi, hay không giết tôi. Tôi cũng sẽ không nói bất kỳ điều gì, nếu như em thật sự hận tôi như vậy, thật sự cho rằng tôi là hung thủ giết Lăng Diệc, vậy em hãy đâm tôi đi" Anh lại tiến lên, khiến mũi dao đâm sâu hơn.
Mũi dao từ từ đâm sâu vào da thịt anh, nhưng chẳng qua chỉ là một vết thương ngoài da.
Doãn Băng Dao nhìn dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ trên ngực anh, vội vàng lùi về phía sau. Cô đột nhiên quay người con dao, kề vào cổ mình, "Anh dừng lại"
Gương mặt Ngự Giao biến sắc, "Em định làm gì?"
Đôi mắt thâm thúy đột nhiên trở nên căng thẳng, anh không lo cô sẽ giết mình. Nhưng.... anh sợ cô sẽ tự sát. Đúng vậy anh sợ.
"Ngự Giao, Anh vẫn hận tôi?"
"Tôi...." Cánh tay Ngự Giao cứng đờ trên không trung, "Tôi không hận em, tất cả mọi chuyện đều qua rồi"
"Không! Anh vẫn hận tôi như trước! Chẳng qua anh chỉ thay đổi cách thức tra tấn tôi mà thôi! Ngự Giao! Dù anh có chết cũng không sẽ không tha cho tôi, vì thế tôi sẽ không giết anh" Doãn Băng Dao ngửa cổ nói, lưỡi dao nhẹ nhàng cứa vào làn da trắng nõn trên cổ cô.
"Em hãy bỏ dao xuống trước đã! Có gì chúng ta từ từ nói, được không?" Ánh mắt Ngự Giao đầy lo lắng, giọng nói dịu dàng dụ dỗ cô.
"Không" Doãn Băng Dao hét lên, "Anh đã nói, tất cả tất cả những chuyện này đều là vì dáng vẻ xinh đẹp của tôi. Vậy nếu tôi hủy đi khuôn mặt này, nếu gương mặt tôi bị biến dang. Có phải là anh sẽ buông tha cho tôi không" Doãn Băng Dao kích động nói.
Trong khi Ngự Giao còn chưa kịp phản ứng, Doãn Băng Dao đột nhiên dùng mũi dao nhọn cứa lên khuôn mặt mình, sau đó từ trên má trái của cô hiện lên một vết thương thật sâu
"Không! Băng Dao! Em đừng như vậy" Ngự Giao vội vàng chạy tới.
Doãn Băng Dao lùi về phía sau, "Không được tới đây"
Vết thương trên khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết từ từ chảy ra dòng máu đỏ tươi, nét mặt Doãn Băng Dao kiên định, ngược lại vết thương trên mặt cô càng tạo cho cô một vẻ đẹp ma mị.
Khi Ngự Giao muốn lao tới, cô lại dùng mũi dao nhắm thẳng cổ họng mình, "Nếu anh qua đây, tôi sẽ lập tức chết trước mặt anh"
Ngự Giao ngẩng đầu lên, ánh mắt say mê đột nhiên trở nên rét lạnh: "Em hết lần này tới lần khác vô tình giết chết con của tôi. Doãn Băng Dao, tôi sẽ không để yên như vậy, tôi sẽ không ngừng muốn em cho tới khi em sinh ra đứa con của tôi, con của chúng ta...."
Anh nằm rạp trên người cô, một ra một vào, lúc nhanh lúc chậm.
Doãn Băng Dao cảm nhận được vật nam tính nóng bỏng của anh dong ruổi trong chính cơ thể mình, mỗi đợt khoái cảm kéo đến như muốn cuốn sạch tất cả.
Hai người triền miên không biếu bao lâu, cơ thể Doãn Băng Dao kiệt sức mềm nhũn, không còn sức lực phản kháng. Cuối cùng Ngự Giao buông lỏng cổ tay cô, bàn tay mảnh khảnh bị anh siết đỏ.
Anh mặc sức phóng túng trên cơ thể cô, dùng mọi tư thế, không ngừng đòi hỏi trên cơ thể Doãn Băng Dao, vừa ra vào trong cơ thể cô vừa nói, "Con của chúng ta.... tôi nhất định khiến em phải sinh ra đứa con của chúng ta...."
Hai lần, cô phá bỏ đứa con còn trong bụng mẹ của anh, điều này khiến anh vô cùng phẫn nộ.
Cả người Doãn Băng Dao đau đớn cứng đờ như cá chết, cô không thuận theo cũng không phản kháng anh. Tựa như linh hồn đã rời khỏi thể xác, cơ thể dơ bẩn này đã không còn là của cô.
Ngự Giao để lại vô số những vết tím bầm đậm nhạt khác nhau, mỗi một vết tích đều như cứa sâu vào trái tim cô. Đau đến không muốn sống.
Cuối cùng, anh gầm khẽ một tiếng, kết thúc quá trình khổ sở.
Trong phòng ngủ nồng nặc mùi xạ hương lẫn mùi rượu.
Cơ thể trần trụi của Doãn Băng Dao nằm lặng lẽ trên giường, cô mở to mắt nhìn trần nhà lộng lẫy, trên cơ thể tuyết trắng của cô có vô số những dấu hôn đậm nhạt như những đóa hoa nhỏ diêm dúa lẳng lơ lén lút nở rộ.
Trời đã sáng, ánh mặt trời chói mắt từ bên ngoài chiếu vào căn phòng. Doãn Băng Dao khẽ nhắm mắt, từ trong khóe mắt chảy ra dòng nước mắt lấp lánh, cô đờ dẫn hồi lâu mới lấy lại tinh thần, từ từ chống tay ngồi dậy, dưới sự giày vò chà đạp của Ngự Giao, cô cảm giác cơ thể sắp bị vỡ vụn.
Đưa tay xoa bụng, trong lòng Doãn Băng Dao lo lắng không biết có ảnh hưởng đến đứa trẻ không. Cô chậm chạp xuống giường, nhặt quần áo dưới đất mặc vào. Vì Ngự Giao uống rượu cả đêm mệt mỏi, nên không bị tiếng động của cô đánh thức. Đổi lại nếu là trước đây, chỉ cần một tiếng động rất nhỏ cũng sẽ khiến anh bật mắt dậy.
Doãn Băng Dao mặc xong quần áo, đi tới ghế sofa bên cửa sổ, khom lưng cầm túi xách, lấy ra con dao nhọn trước đây Hiên Bạch đã tặng. Doãn Băng Dao rút dao ra, ánh mặt trời phản chiếu trên lưỡi dao sáng bóng. Cô nhìn chằm chằm kẻ đang nằm trên giường, từng bước từng bước đi về phía anh ta.
"Ngự Giao" Doãn Băng Dao đứng trước mặt anh ta, lên tiếng gọi.
Chân mày Ngự Giao hơi nhíu lại, hai hàng mi dày khẽ lay động.
"Ngự Giao" Nhìn thấy anh có phản ứng, cô tiếp tục lên tiếng gọi.
Ngự Giao vừa mở mắt, lập tức bị tia nắng phản chiếu từ con dao nhọn chiếu thẳng vào mắt, anh vội vã đưa tay che mắt, mấy giây sau mới tỉnh táo, buông tay xuống.
Khi nhìn thấy con dao nhọn trong tay Doãn Băng Dao, có hơi kinh ngạc một chút. Anh nhăn mày, giọng nói khàn khàn vang lên: "Em muốn làm gì?"
Dáng vẻ anh không hề hoảng hốt.
"Chẳng lẽ, anh không sợ tôi sẽ giết anh sao?" cô nắm chặt con dao nhọn, phẫn hận nhìn Ngự Giao.
Khóe miệng anh cong lên mỉm cười, ngồi dậy chỉ thẳng vào ngực mình nói: "Muốn giết tôi cũng được, nhưng hãy cho tôi chết thoải mái một chút. Đây, tốt nhất là nên đâm thẳng một nhát vào đây, đâm thật sâu vào"
Hai tay Doãn Băng Dao nắm chăt con dao găm, lùi về phía sau một bước lắc đầu nói: "Ngự Giao, anh cảm thấy tôi không dám giết anh sao?"
Ngự Giao đứng lên, cơ thể trần trụi khiến dáng người hoàn mỹ vô cùng nam tính của anh hiện rõ.
Anh đột nhiên tới gần Doãn Băng Dao, mũi dao nhọn đâm vào da thịt anh, "Dù em có giết tôi, hay không giết tôi. Tôi cũng sẽ không nói bất kỳ điều gì, nếu như em thật sự hận tôi như vậy, thật sự cho rằng tôi là hung thủ giết Lăng Diệc, vậy em hãy đâm tôi đi" Anh lại tiến lên, khiến mũi dao đâm sâu hơn.
Mũi dao từ từ đâm sâu vào da thịt anh, nhưng chẳng qua chỉ là một vết thương ngoài da.
Doãn Băng Dao nhìn dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ trên ngực anh, vội vàng lùi về phía sau. Cô đột nhiên quay người con dao, kề vào cổ mình, "Anh dừng lại"
Gương mặt Ngự Giao biến sắc, "Em định làm gì?"
Đôi mắt thâm thúy đột nhiên trở nên căng thẳng, anh không lo cô sẽ giết mình. Nhưng.... anh sợ cô sẽ tự sát. Đúng vậy anh sợ.
"Ngự Giao, Anh vẫn hận tôi?"
"Tôi...." Cánh tay Ngự Giao cứng đờ trên không trung, "Tôi không hận em, tất cả mọi chuyện đều qua rồi"
"Không! Anh vẫn hận tôi như trước! Chẳng qua anh chỉ thay đổi cách thức tra tấn tôi mà thôi! Ngự Giao! Dù anh có chết cũng không sẽ không tha cho tôi, vì thế tôi sẽ không giết anh" Doãn Băng Dao ngửa cổ nói, lưỡi dao nhẹ nhàng cứa vào làn da trắng nõn trên cổ cô.
"Em hãy bỏ dao xuống trước đã! Có gì chúng ta từ từ nói, được không?" Ánh mắt Ngự Giao đầy lo lắng, giọng nói dịu dàng dụ dỗ cô.
"Không" Doãn Băng Dao hét lên, "Anh đã nói, tất cả tất cả những chuyện này đều là vì dáng vẻ xinh đẹp của tôi. Vậy nếu tôi hủy đi khuôn mặt này, nếu gương mặt tôi bị biến dang. Có phải là anh sẽ buông tha cho tôi không" Doãn Băng Dao kích động nói.
Trong khi Ngự Giao còn chưa kịp phản ứng, Doãn Băng Dao đột nhiên dùng mũi dao nhọn cứa lên khuôn mặt mình, sau đó từ trên má trái của cô hiện lên một vết thương thật sâu
"Không! Băng Dao! Em đừng như vậy" Ngự Giao vội vàng chạy tới.
Doãn Băng Dao lùi về phía sau, "Không được tới đây"
Vết thương trên khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết từ từ chảy ra dòng máu đỏ tươi, nét mặt Doãn Băng Dao kiên định, ngược lại vết thương trên mặt cô càng tạo cho cô một vẻ đẹp ma mị.
Khi Ngự Giao muốn lao tới, cô lại dùng mũi dao nhắm thẳng cổ họng mình, "Nếu anh qua đây, tôi sẽ lập tức chết trước mặt anh"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.