Chương 3:
Khanh Khanh (Am Ni)
18/06/2021
Tin tức đại tiểu thư của Vu Thiên Sơn Trang một tháng nữa sẽ cử hành hôn lễ nhanh chóng loan truyền khắp thành Lạc Châu, khiến cả thành dậy sóng. Bởi vì tân lang của nàng không phải trạng nguyên Vũ Văn Diệp mà là Nghiệt Thần nghĩa tử của Vu Thiên lão gia!
Người ta còn không tin tưởng cho đó là lời đồn thổi. Bởi vì khắp thành Lạc Châu ai không biết Mộng Y Loan và Vũ Văn Diệp là một đôi thiên sinh, đã từng giao ước dưới đại gốc thụ nhân duyên. Nay lại...
Có người nói rằng nàng thay lòng, vì không chịu nổi cô quạnh mà loạn luân với nghĩa huynh của mình.
Cũng có người nói y đã là trạng nguyên gia phải kết duyên với tiểu thư nhà quý tộc, nàng làm sao xứng?
Còn có người nói Vu Thiên lão gia ruộng sa không chảy ra đất ngoài, đã uổng công nuôi dưỡng Nghiệp Thần hai mươi mấy năm, đương nhiên phải để hắn tận tâm tận tụy bán mạng cho Vu Thiên Sơn Trang nên đã dùng con gái mình làm vật hi sinh.
Lời đồn muôn hình vạn trạng, bọn họ mỗi ngày trà dư tửu hậu không dứt.
Nhưng có một người đến giờ vẫn luôn bỏ ngoài tai những lời đồn đó. Y nhìn nàng, lần này hai tay y giữ chặt bả vai nàng không cho nàng trốn tránh. Thanh âm trầm khàn như đè nén điều gì đó.
"Y Y muội giải thích cho ta chuyện muội thành thân với Nghiệt Thần rốt cục là như thế nào?"
Nàng bất đắc dĩ đối diện với y, lời muốn nói lại nuốt vào trong. Còn có thể thế nào...
Không khí tĩnh lặng có thể nghe được từng tiếng hoa rơi lá rụng... Lòng cũng vì vậy mà trầm xuống.
"Y Y..." Vũ Văn Diệp không còn kiên nhẫn lên tiếng thúc giục nàng.
Mộng Y Loan khó nhọc mở miệng, thanh âm như nghẹn lại nơi cổ họng, miễn cưỡng thành câu: "Diệp ca ca thật xin lỗi! Huynh, hãy quên muội đi..."
Nàng lấy hết dũng khí gạt tay y ra, xoay người rời đi. Không ngờ Vũ Văn Diệp lại ôm lấy nàng từ phía sau.
"Y Y muội rõ ràng biết tình cảm của ta dành cho muội mà, muội nói ta quên muội đi ta làm thế nào quên được muội đây!!! Tình cảm mười mấy năm của chúng ta, nó đã ăn sâu béng rễ trong máu thịt ta rồi, trừ phi là Vũ Văn Diệp ta chết nếu không đời này ta không cách nào quên muội..."
Nàng khựng lại, không có bất kì phản kháng nào. Lệ sớm đã rơi đầy mặt.
Vũ Văn Diệp, muội cũng không quên được... Nhưng muội không còn lựa chọn nào khác!
Trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh trong căn nhà đổ nát kia, hình ảnh Nghiệt Thần năm lần bảy lượt ở trên người nàng cầu hoan, cùng nụ cười lạnh lẽo, tà ác...
Nàng đành cắn răng lần nữa gỡ tay y ra, từng ngón từng ngón trái tim nàng cũng theo đó vỡ vụn. Trước mắt là một con đường mông lung, nàng ra sức tháo chạy, nàng cũng không biết mình đã trở về phòng như thế nào...
Vũ Văn Diệp nhiều lần đến tìm nàng đều bị nàng đóng chặt cửa chỉ có thể đứng bên ngoài, ý tứ của nàng đã quá rõ ràng, nhưng có mấy ai biết là nàng không dám gặp y, nàng sợ bản thân sẽ không đủ dũng khí như đêm hôm đó, nàng sẽ nhào vào lòng y mà nói hết uất ức, tủi hờn, những gì nàng phải chịu đựng.
Tình cảm mười mấy năm nàng luôn chờ đợi, nàng sắp chờ được rồi, vậy mà lại bị Nghiệt Thần phá hủy!!!!
Trước sự cố chấp của y Vu Thiên Doãn cũng phải ra mặt khuyên ngăn. Nghiệt Thần sau khi xử lý ổn thoả chuyện làm ăn bên ngoài thì trở về, nhìn đến tình cảnh này hắn lại xem như không thấy, thản nhiên đi vào phòng nàng, ôm lấy thân ảnh vô cùng gầy gò kia, nàng như thể không còn chút sức sống nào. Hắn biết rõ cớ sự còn ra vẻ quan tâm hỏi han nàng.
"Y Loan nàng ăn ngủ không ngon sao?"
Nàng muốn đẩy hắn ra thì bên tai lại vang lên thanh âm chỉ đủ nàng nghe thấy. "Nàng còn không yên ta không chắc là mình có thể khống chế đâu. Vả lại cho Vũ Văn Diệp chứng kiến chúng ta ân ái cũng là ý hay, triệt để khiến hắn dứt tình. Nàng thấy sao, Y Loan..." Thanh âm cuối dường như hắn cố ý kéo dài, sau đó liền vùi mặt xuống hôn lên cổ nàng.
Mấy ai biết được trong lời nói ác ý kia, có mấy phần ghen tức, mấy phần thâm tình...
Mộng U Loan thất kinh, không ngờ hắn dám bạo gan như vậy, còn giữa thanh thiên bạch nhật! Nhưng nàng đã quên mất hắn là Nghiệt Thần có chuyện gì hắn không dám làm đâu! Nàng liền ngoan ngoãn không dám chọc giận hắn nữa.
Tình cảnh này lọt vào mắt Vũ Văn Diệp muốn có bao nhiêu ám muội liền có bấy nhiêu ám muội, y nhìn thấy một màn này cực kì chấn động, y không tin nổi nữ nhân trước mắt là Mộng Y Loan, nàng đã thay đổi rồi ư?
Vì quá độ kích động y xông thẳng vào phòng nàng, đằng đằng sát khí còn đâu con người nho nhã ấy. Nhưng Vũ Văn Diệp vừa định mở miệng thì Nghiệt Thần đã lên tiếng trước: "Vũ Văn Trạng Nguyên còn có chuyện gì sao?"
"Nghiệt Thần ngươi còn dám nói, uổng công ta xem ngươi là huynh đệ vậy mà, ngươi...ngươi lại hoành đao đoạt ái cướp thê của bằng hữu!"
Vũ Văn Diệp tức đến run người, khó trách y không thể chấp nhận được sự thật đang bày ra trước mắt. Nữ nhân ngươi yêu thương lại ngã vào vòng tay của người huynh đệ ngươi tin tưởng, ngươi có liều mạng với hắn không? Cũng may Vũ Văn Diệp từ nhỏ đã được tu dưỡng rất tốt, dù thập phần thịnh nộ nhưng y không hồ đồ đến mức xông đến đánh nhau với Nghiệt Thần. Đổi lại là nam nhân khác nãy giờ đã đầu rơi máu chảy rồi.
Người ta còn không tin tưởng cho đó là lời đồn thổi. Bởi vì khắp thành Lạc Châu ai không biết Mộng Y Loan và Vũ Văn Diệp là một đôi thiên sinh, đã từng giao ước dưới đại gốc thụ nhân duyên. Nay lại...
Có người nói rằng nàng thay lòng, vì không chịu nổi cô quạnh mà loạn luân với nghĩa huynh của mình.
Cũng có người nói y đã là trạng nguyên gia phải kết duyên với tiểu thư nhà quý tộc, nàng làm sao xứng?
Còn có người nói Vu Thiên lão gia ruộng sa không chảy ra đất ngoài, đã uổng công nuôi dưỡng Nghiệp Thần hai mươi mấy năm, đương nhiên phải để hắn tận tâm tận tụy bán mạng cho Vu Thiên Sơn Trang nên đã dùng con gái mình làm vật hi sinh.
Lời đồn muôn hình vạn trạng, bọn họ mỗi ngày trà dư tửu hậu không dứt.
Nhưng có một người đến giờ vẫn luôn bỏ ngoài tai những lời đồn đó. Y nhìn nàng, lần này hai tay y giữ chặt bả vai nàng không cho nàng trốn tránh. Thanh âm trầm khàn như đè nén điều gì đó.
"Y Y muội giải thích cho ta chuyện muội thành thân với Nghiệt Thần rốt cục là như thế nào?"
Nàng bất đắc dĩ đối diện với y, lời muốn nói lại nuốt vào trong. Còn có thể thế nào...
Không khí tĩnh lặng có thể nghe được từng tiếng hoa rơi lá rụng... Lòng cũng vì vậy mà trầm xuống.
"Y Y..." Vũ Văn Diệp không còn kiên nhẫn lên tiếng thúc giục nàng.
Mộng Y Loan khó nhọc mở miệng, thanh âm như nghẹn lại nơi cổ họng, miễn cưỡng thành câu: "Diệp ca ca thật xin lỗi! Huynh, hãy quên muội đi..."
Nàng lấy hết dũng khí gạt tay y ra, xoay người rời đi. Không ngờ Vũ Văn Diệp lại ôm lấy nàng từ phía sau.
"Y Y muội rõ ràng biết tình cảm của ta dành cho muội mà, muội nói ta quên muội đi ta làm thế nào quên được muội đây!!! Tình cảm mười mấy năm của chúng ta, nó đã ăn sâu béng rễ trong máu thịt ta rồi, trừ phi là Vũ Văn Diệp ta chết nếu không đời này ta không cách nào quên muội..."
Nàng khựng lại, không có bất kì phản kháng nào. Lệ sớm đã rơi đầy mặt.
Vũ Văn Diệp, muội cũng không quên được... Nhưng muội không còn lựa chọn nào khác!
Trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh trong căn nhà đổ nát kia, hình ảnh Nghiệt Thần năm lần bảy lượt ở trên người nàng cầu hoan, cùng nụ cười lạnh lẽo, tà ác...
Nàng đành cắn răng lần nữa gỡ tay y ra, từng ngón từng ngón trái tim nàng cũng theo đó vỡ vụn. Trước mắt là một con đường mông lung, nàng ra sức tháo chạy, nàng cũng không biết mình đã trở về phòng như thế nào...
Vũ Văn Diệp nhiều lần đến tìm nàng đều bị nàng đóng chặt cửa chỉ có thể đứng bên ngoài, ý tứ của nàng đã quá rõ ràng, nhưng có mấy ai biết là nàng không dám gặp y, nàng sợ bản thân sẽ không đủ dũng khí như đêm hôm đó, nàng sẽ nhào vào lòng y mà nói hết uất ức, tủi hờn, những gì nàng phải chịu đựng.
Tình cảm mười mấy năm nàng luôn chờ đợi, nàng sắp chờ được rồi, vậy mà lại bị Nghiệt Thần phá hủy!!!!
Trước sự cố chấp của y Vu Thiên Doãn cũng phải ra mặt khuyên ngăn. Nghiệt Thần sau khi xử lý ổn thoả chuyện làm ăn bên ngoài thì trở về, nhìn đến tình cảnh này hắn lại xem như không thấy, thản nhiên đi vào phòng nàng, ôm lấy thân ảnh vô cùng gầy gò kia, nàng như thể không còn chút sức sống nào. Hắn biết rõ cớ sự còn ra vẻ quan tâm hỏi han nàng.
"Y Loan nàng ăn ngủ không ngon sao?"
Nàng muốn đẩy hắn ra thì bên tai lại vang lên thanh âm chỉ đủ nàng nghe thấy. "Nàng còn không yên ta không chắc là mình có thể khống chế đâu. Vả lại cho Vũ Văn Diệp chứng kiến chúng ta ân ái cũng là ý hay, triệt để khiến hắn dứt tình. Nàng thấy sao, Y Loan..." Thanh âm cuối dường như hắn cố ý kéo dài, sau đó liền vùi mặt xuống hôn lên cổ nàng.
Mấy ai biết được trong lời nói ác ý kia, có mấy phần ghen tức, mấy phần thâm tình...
Mộng U Loan thất kinh, không ngờ hắn dám bạo gan như vậy, còn giữa thanh thiên bạch nhật! Nhưng nàng đã quên mất hắn là Nghiệt Thần có chuyện gì hắn không dám làm đâu! Nàng liền ngoan ngoãn không dám chọc giận hắn nữa.
Tình cảnh này lọt vào mắt Vũ Văn Diệp muốn có bao nhiêu ám muội liền có bấy nhiêu ám muội, y nhìn thấy một màn này cực kì chấn động, y không tin nổi nữ nhân trước mắt là Mộng Y Loan, nàng đã thay đổi rồi ư?
Vì quá độ kích động y xông thẳng vào phòng nàng, đằng đằng sát khí còn đâu con người nho nhã ấy. Nhưng Vũ Văn Diệp vừa định mở miệng thì Nghiệt Thần đã lên tiếng trước: "Vũ Văn Trạng Nguyên còn có chuyện gì sao?"
"Nghiệt Thần ngươi còn dám nói, uổng công ta xem ngươi là huynh đệ vậy mà, ngươi...ngươi lại hoành đao đoạt ái cướp thê của bằng hữu!"
Vũ Văn Diệp tức đến run người, khó trách y không thể chấp nhận được sự thật đang bày ra trước mắt. Nữ nhân ngươi yêu thương lại ngã vào vòng tay của người huynh đệ ngươi tin tưởng, ngươi có liều mạng với hắn không? Cũng may Vũ Văn Diệp từ nhỏ đã được tu dưỡng rất tốt, dù thập phần thịnh nộ nhưng y không hồ đồ đến mức xông đến đánh nhau với Nghiệt Thần. Đổi lại là nam nhân khác nãy giờ đã đầu rơi máu chảy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.