Chương 4:
Khanh Khanh (Am Ni)
18/06/2021
Lại nhìn đến Mộng Y Loan, thời khắc này nàng dường như biến thành một người khác.
"Diệp ca ca thật xin lỗi... Huynh không cần vì muội đau thương..."
Hoá ra trên thế gian này còn có chuyện nực cười đến vậy, ngươi đứng trước nam nhân mình yêu lại không thể yêu, giờ đây tình yêu ấy đáng ghê tởm biết bao, chỉ có thể áy náy cùng hổ thẹn, tự trách suốt quãng đời còn lại.
Vũ Văn Diệp kéo tay nàng đến bên mình, giọng y vẫn điềm đạm như xưa...
"Y Y... Muội có nỗi khổ đúng không? Muội nói ra đi, là Nghiệt Thần ép buộc muội đúng không? Ta không tin, không tin chỉ vì mấy năm này muội lại thay lòng... Y Y..."
Rốt cục phải có bao nhiêu thâm tình mới khiến y thời khắc này khép nép cầu xin nàng? Y thà tin vào những lời giả dối của nàng cũng không tin sự thật đang bày ra trước mắt kia!
Nàng chính là loại nữ nhân không chịu nổi cô quạnh mà lao vào vòng tay của huynh trưởng mình...
Trong kí ức của nàng Vũ Văn Diệp chưa từng hạ mình chịu đựng sỉ nhục lớn như vậy, chỉ vì nàng y lại...
Đúng lúc nàng sắp không thể chịu đựng nổi.
Nàng muốn nắm lấy tay ý lang quân của nàng, giống như giấc mơ từ rất lâu rất lâu về trước đây.
Mặc kệ tất cả lời đồn thiên hạ, cùng y cao chạy xa bay....
Thành toàn mộng ước chờ người trở về, bên nhau đến đầu bạc....
Nhưng cũng thời khắc ấy, Nghiệt Thần lại kéo nàng về với thật tại đau đớn. Hắn ôm lấy thắt lưng nàng không kiêng dè hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, hắn biến nàng trở thành nữ nhân phong tình thuộc về riêng hắn.
Vũ Văn Diệp chấn động lùi về sau mấy bước, chống tay xuống bàn mới không ngã xuống. Biến hoá trên gương thay đổi không ngừng, từ phẫn nộ đến tột cùng bi thương...
"Diệp, ngươi còn cho rằng đây là ép buộc không? Y Loan là nữ nhân của ta, một câu hoành đao đoạt ái trả lại cho ngươi! Nể tình bao nhiêu năm của chúng ta, ta có thể bỏ qua lần này. Lần sau không hi vọng ngươi đụng chạm đến nữ nhân của ta nữa! Tốt nhất là đừng gặp mặt, loại chuyện này đồn ra ngoài ta tin không mấy hay ho với Vũ Văn Trạng Nguyên như ngươi!"
"Người đâu mời Vũ Văn Trạng Nguyên về đi."
Nghiệt Thần quyết tuyệt hạ lệnh đuổi khách, cũng không quên dặn dò thêm. "Chuyện hôm nay nếu để đồn ra ngoài, các ngươi tự lo liệu hậu sự đi!"
Vũ Văn Diệp đau thương thu vào mắt hình ảnh cuối cùng của nữ nhân hắn yêu, dù nàng không nhớ nhưng hắn vẫn nhớ rõ năm ấy, có lẽ âm khởi duyên sai...
Hắn mới là kẻ hoành đao đoạt ái!
Thứ không thuộc về hắn, cuối cùng phải hoàn trả lại!
Sương phòng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có, chỉ còn lại nàng và hắn.
"Y Loan ngàn vạn lần đừng chọc giận ta, nếu không người đau khổ không chỉ có nàng đâu!"
Hắn âm độc nói, thanh âm đó cứ mãi văng vẳng bên tai nàng.
Đại hôn diễn ra chấn động cả thành Lạc Châu. Lần đầu tiên có đại hôn long trọng không thua kém gì hoàng thất. Không hổ là Vu Thiên Sơn Trang phú khả địch quốc.
Trăm dặm hồng trang trải dài, kiệu tám người khiêng cung đón nàng.
Hắn vận hỷ phục ngồi trên lưng ngựa, so với sắc đỏ bên ngoài lại càng thêm phần quỷ dị.
Pháo nổ yên hoa đỏ rực một vùng trời, bà mai dẫn lối nàng cứ thế gả cho Nghiệt Thần.
"Y Loan phụ thân đã già rồi không thể chăm sóc cho con nữa, sau này con phải tự bảo trọng, có những việc không thể nông nổi, ngàn vạn lần đừng chọc vào Nghiệt Thần!"
Vu Thiên Doãn bất lực thở dài, cẩn trọng nhắc nhở từng câu từng chữ, nhất định phải khắc cốt ghi tâm.
Đại hôn đối với người trong thiên là chuyện hoan hỉ biết bao...
Nhưng với nàng, phụ thân, và cả Vu Thiên Sơn Trang lại là đại hoạ chí mạng!
Nàng đã ngàn vạn lần mơ thấy cảnh quang này, vạn vật hân hoan, hỉ đường rực sắc, cùng chàng bái thiên địa, cùng chàng uống rượu giao bôi...
Thế nhưng thời khắc này, tân lang của nàng không phải Diệp ca ca!!!
"Y Loan..."
Nghiệt Thần nâng tay vén khăn hỉ, say mê vuốt ve dung nhan khiến hắn tâm tâm niệm niệm. Nàng liền né tránh, ánh mắt tràn ngập hận ý.
Ánh sáng loé lên từ tay áo nàng, sau đó đâm thẳng vào ngực Nghiệt Thần, hỷ phục màu đỏ hoà với sắc huyết càng thêm chói mắt.
"Y Loan đâm sâu một chút nữa, như vậy ta có thể chết dưới tay nàng." Như vậy ta mới không vì nàng mà dốc tận tâm can...
Nghiệt Thần cầm lấy tay nàng cố ý tăng thêm lực, nàng liền hoảng sợ buông tay.
Nói gì đi nữa nàng cũng là nữ nhi được tu dưỡng tốt, chưa từng sát hại động vật, huống hồ là một mạng người???
"Huynh điên rồi!"
"Sao vậy? Nàng sợ sao? Không phải nàng rất hận ta đã cướp mất sự trong sạch của nàng, phá hủy tình yêu của nàng với Vũ Văn Diệp sao? Ta cho nàng cơ hội, tại sao không ra tay?"
Mộng Y Loan tuyệt vọng lắc đầu, đẩy Nghiệt Thần ra xa.
"Ta và huynh không cùng một loại người. Huynh có thể dùng thủ đoạn cưỡng đoạt thứ huynh muốn. Nhưng ta không thể làm bẩn tay mình, giết người phải đền mạng!
Đúng là ta đã có suy nghĩ cùng chết với huynh, nhưng ta không làm được, bởi vì ta không nhẫn tâm như huynh!!! Lòng lang dạ sói. Phụ thân ta khi xưa mắt mù rồi mới nhận nuôi kẻ vong ơn phụ nghĩa như huynh!!! Lấy oán báo ân!!!"
Lời nói so với lưỡi dao vừa nãy còn sắc bén hơn vạn phần, nàng dùng mọi lời lẽ cay nghiệt chất vấn hắn.
"Y Loan nàng thật ngây thơ... Để ta nói cho nàng biết một bí mật! Phụ thân tôn quý của nàng thật ra thân đeo đầy tội nghiệt, nhận nuôi ta là vì muốn truy tìm danh sách của Ẩn Vệ!"
Đêm tân hôn trong kí ức của nàng toàn là mùi máu tanh nồng, nhuốm đỏ cả vùng trời tang thương...
"Ha hả, giết người phải đền mạng! Vậy phụ thân nàng phải chết bao nhiêu lần mới đền hết hơn trăm mạng người tuẫn táng dưới tay ông ta hả???"
Nghiệt Thần bật cười châm biếm nhìn nàng. Chậm rãi rút con dao ra vứt đi, thanh âm thanh thúy vang lên trong đêm, lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Ngươi không được ăn nói xằng bậy!!! Phụ thân ta một đời lỗi lạc thì có tội nghiệt gì chứ!!! Huống hồ ông chỉ là phú thương bình thường cả thành Lạc Châu điều biết, sao có thể ra tay giết người??"
Mộng Y Loan bi phẫn hét lên với hắn, biểu đạt nàng hoàn toàn không tin, càng không cho phép hắn sỉ nhục thanh danh cả đời của phụ thân nàng!
Nhưng một lần nữa hắn đập tan mộng ảo của nàng!!!
"Phú thương bình thường lại có quan hệ mật thiết với Tứ Vương Gia? Phú thương bình thường lại tư thông với địch quốc? Phú thương bình thường lại rắp tâm cùng Tứ Vương bày mưu tính kế khiến hơn trăm mạng người nhà Ngụy Tướng quân chết thảm, một đêm huyết chảy thành sông. Một đời trung quân ái quốc, vì nước vì dân huyết chảy sa trường, lại trở thành kẻ phản đồ thế nhân nguyền rủa, tiếng xấu ngàn đời, chết không nhắm mắt!"
Nghiệt Thần lấy ra một cái hòm, trong đó có hàng loạt chứng cứ đại biểu điều hắn nói là thật, trên mỗi thư truyền tin có một ấn kí rất đặt biệt, mà ấn kí này hồi nhỏ nàng đã thấy qua ở thư phòng phụ thân.
"Nếu ta đem những thứ này trình lên hoàng thượng thì nàng nghĩ xem, phụ thân nàng có thể rửa sạch tội trạng không?"
Mộng Y Loan rất muốn nói phụ thân nàng bị oan, là Nghiệt Thần vu cáo người, nhưng nàng không thể thốt ra bất cứ thanh âm nào, lệ cứ thế tuông rơi....
Huyết lệ cùng rơi, ai mới là kẻ bi thương?
"Diệp ca ca thật xin lỗi... Huynh không cần vì muội đau thương..."
Hoá ra trên thế gian này còn có chuyện nực cười đến vậy, ngươi đứng trước nam nhân mình yêu lại không thể yêu, giờ đây tình yêu ấy đáng ghê tởm biết bao, chỉ có thể áy náy cùng hổ thẹn, tự trách suốt quãng đời còn lại.
Vũ Văn Diệp kéo tay nàng đến bên mình, giọng y vẫn điềm đạm như xưa...
"Y Y... Muội có nỗi khổ đúng không? Muội nói ra đi, là Nghiệt Thần ép buộc muội đúng không? Ta không tin, không tin chỉ vì mấy năm này muội lại thay lòng... Y Y..."
Rốt cục phải có bao nhiêu thâm tình mới khiến y thời khắc này khép nép cầu xin nàng? Y thà tin vào những lời giả dối của nàng cũng không tin sự thật đang bày ra trước mắt kia!
Nàng chính là loại nữ nhân không chịu nổi cô quạnh mà lao vào vòng tay của huynh trưởng mình...
Trong kí ức của nàng Vũ Văn Diệp chưa từng hạ mình chịu đựng sỉ nhục lớn như vậy, chỉ vì nàng y lại...
Đúng lúc nàng sắp không thể chịu đựng nổi.
Nàng muốn nắm lấy tay ý lang quân của nàng, giống như giấc mơ từ rất lâu rất lâu về trước đây.
Mặc kệ tất cả lời đồn thiên hạ, cùng y cao chạy xa bay....
Thành toàn mộng ước chờ người trở về, bên nhau đến đầu bạc....
Nhưng cũng thời khắc ấy, Nghiệt Thần lại kéo nàng về với thật tại đau đớn. Hắn ôm lấy thắt lưng nàng không kiêng dè hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, hắn biến nàng trở thành nữ nhân phong tình thuộc về riêng hắn.
Vũ Văn Diệp chấn động lùi về sau mấy bước, chống tay xuống bàn mới không ngã xuống. Biến hoá trên gương thay đổi không ngừng, từ phẫn nộ đến tột cùng bi thương...
"Diệp, ngươi còn cho rằng đây là ép buộc không? Y Loan là nữ nhân của ta, một câu hoành đao đoạt ái trả lại cho ngươi! Nể tình bao nhiêu năm của chúng ta, ta có thể bỏ qua lần này. Lần sau không hi vọng ngươi đụng chạm đến nữ nhân của ta nữa! Tốt nhất là đừng gặp mặt, loại chuyện này đồn ra ngoài ta tin không mấy hay ho với Vũ Văn Trạng Nguyên như ngươi!"
"Người đâu mời Vũ Văn Trạng Nguyên về đi."
Nghiệt Thần quyết tuyệt hạ lệnh đuổi khách, cũng không quên dặn dò thêm. "Chuyện hôm nay nếu để đồn ra ngoài, các ngươi tự lo liệu hậu sự đi!"
Vũ Văn Diệp đau thương thu vào mắt hình ảnh cuối cùng của nữ nhân hắn yêu, dù nàng không nhớ nhưng hắn vẫn nhớ rõ năm ấy, có lẽ âm khởi duyên sai...
Hắn mới là kẻ hoành đao đoạt ái!
Thứ không thuộc về hắn, cuối cùng phải hoàn trả lại!
Sương phòng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có, chỉ còn lại nàng và hắn.
"Y Loan ngàn vạn lần đừng chọc giận ta, nếu không người đau khổ không chỉ có nàng đâu!"
Hắn âm độc nói, thanh âm đó cứ mãi văng vẳng bên tai nàng.
Đại hôn diễn ra chấn động cả thành Lạc Châu. Lần đầu tiên có đại hôn long trọng không thua kém gì hoàng thất. Không hổ là Vu Thiên Sơn Trang phú khả địch quốc.
Trăm dặm hồng trang trải dài, kiệu tám người khiêng cung đón nàng.
Hắn vận hỷ phục ngồi trên lưng ngựa, so với sắc đỏ bên ngoài lại càng thêm phần quỷ dị.
Pháo nổ yên hoa đỏ rực một vùng trời, bà mai dẫn lối nàng cứ thế gả cho Nghiệt Thần.
"Y Loan phụ thân đã già rồi không thể chăm sóc cho con nữa, sau này con phải tự bảo trọng, có những việc không thể nông nổi, ngàn vạn lần đừng chọc vào Nghiệt Thần!"
Vu Thiên Doãn bất lực thở dài, cẩn trọng nhắc nhở từng câu từng chữ, nhất định phải khắc cốt ghi tâm.
Đại hôn đối với người trong thiên là chuyện hoan hỉ biết bao...
Nhưng với nàng, phụ thân, và cả Vu Thiên Sơn Trang lại là đại hoạ chí mạng!
Nàng đã ngàn vạn lần mơ thấy cảnh quang này, vạn vật hân hoan, hỉ đường rực sắc, cùng chàng bái thiên địa, cùng chàng uống rượu giao bôi...
Thế nhưng thời khắc này, tân lang của nàng không phải Diệp ca ca!!!
"Y Loan..."
Nghiệt Thần nâng tay vén khăn hỉ, say mê vuốt ve dung nhan khiến hắn tâm tâm niệm niệm. Nàng liền né tránh, ánh mắt tràn ngập hận ý.
Ánh sáng loé lên từ tay áo nàng, sau đó đâm thẳng vào ngực Nghiệt Thần, hỷ phục màu đỏ hoà với sắc huyết càng thêm chói mắt.
"Y Loan đâm sâu một chút nữa, như vậy ta có thể chết dưới tay nàng." Như vậy ta mới không vì nàng mà dốc tận tâm can...
Nghiệt Thần cầm lấy tay nàng cố ý tăng thêm lực, nàng liền hoảng sợ buông tay.
Nói gì đi nữa nàng cũng là nữ nhi được tu dưỡng tốt, chưa từng sát hại động vật, huống hồ là một mạng người???
"Huynh điên rồi!"
"Sao vậy? Nàng sợ sao? Không phải nàng rất hận ta đã cướp mất sự trong sạch của nàng, phá hủy tình yêu của nàng với Vũ Văn Diệp sao? Ta cho nàng cơ hội, tại sao không ra tay?"
Mộng Y Loan tuyệt vọng lắc đầu, đẩy Nghiệt Thần ra xa.
"Ta và huynh không cùng một loại người. Huynh có thể dùng thủ đoạn cưỡng đoạt thứ huynh muốn. Nhưng ta không thể làm bẩn tay mình, giết người phải đền mạng!
Đúng là ta đã có suy nghĩ cùng chết với huynh, nhưng ta không làm được, bởi vì ta không nhẫn tâm như huynh!!! Lòng lang dạ sói. Phụ thân ta khi xưa mắt mù rồi mới nhận nuôi kẻ vong ơn phụ nghĩa như huynh!!! Lấy oán báo ân!!!"
Lời nói so với lưỡi dao vừa nãy còn sắc bén hơn vạn phần, nàng dùng mọi lời lẽ cay nghiệt chất vấn hắn.
"Y Loan nàng thật ngây thơ... Để ta nói cho nàng biết một bí mật! Phụ thân tôn quý của nàng thật ra thân đeo đầy tội nghiệt, nhận nuôi ta là vì muốn truy tìm danh sách của Ẩn Vệ!"
Đêm tân hôn trong kí ức của nàng toàn là mùi máu tanh nồng, nhuốm đỏ cả vùng trời tang thương...
"Ha hả, giết người phải đền mạng! Vậy phụ thân nàng phải chết bao nhiêu lần mới đền hết hơn trăm mạng người tuẫn táng dưới tay ông ta hả???"
Nghiệt Thần bật cười châm biếm nhìn nàng. Chậm rãi rút con dao ra vứt đi, thanh âm thanh thúy vang lên trong đêm, lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Ngươi không được ăn nói xằng bậy!!! Phụ thân ta một đời lỗi lạc thì có tội nghiệt gì chứ!!! Huống hồ ông chỉ là phú thương bình thường cả thành Lạc Châu điều biết, sao có thể ra tay giết người??"
Mộng Y Loan bi phẫn hét lên với hắn, biểu đạt nàng hoàn toàn không tin, càng không cho phép hắn sỉ nhục thanh danh cả đời của phụ thân nàng!
Nhưng một lần nữa hắn đập tan mộng ảo của nàng!!!
"Phú thương bình thường lại có quan hệ mật thiết với Tứ Vương Gia? Phú thương bình thường lại tư thông với địch quốc? Phú thương bình thường lại rắp tâm cùng Tứ Vương bày mưu tính kế khiến hơn trăm mạng người nhà Ngụy Tướng quân chết thảm, một đêm huyết chảy thành sông. Một đời trung quân ái quốc, vì nước vì dân huyết chảy sa trường, lại trở thành kẻ phản đồ thế nhân nguyền rủa, tiếng xấu ngàn đời, chết không nhắm mắt!"
Nghiệt Thần lấy ra một cái hòm, trong đó có hàng loạt chứng cứ đại biểu điều hắn nói là thật, trên mỗi thư truyền tin có một ấn kí rất đặt biệt, mà ấn kí này hồi nhỏ nàng đã thấy qua ở thư phòng phụ thân.
"Nếu ta đem những thứ này trình lên hoàng thượng thì nàng nghĩ xem, phụ thân nàng có thể rửa sạch tội trạng không?"
Mộng Y Loan rất muốn nói phụ thân nàng bị oan, là Nghiệt Thần vu cáo người, nhưng nàng không thể thốt ra bất cứ thanh âm nào, lệ cứ thế tuông rơi....
Huyết lệ cùng rơi, ai mới là kẻ bi thương?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.