Chương 1
A Phiêu
26/09/2020
Trans & edit: Gấu :3
Hôm nay là Giáng Sinh, sau khi Chu Nghị tan ca thì ghé tiệm hoa mua một bó hoa hồng. Giống như năm trước anh mua một bó gồm mười một bông hồng, nở rộ rất đẹp.
Người kia cái gì cũng tốt chỉ là tính cách của hắn rất trẻ con, đối với những ngày lễ như thế này luôn hi vọng một vài bất ngờ nho nhỏ. Có điều anh đồng ý thỏa mãn những mong muốn đáng yêu này.
Chủ tiệm hỏi anh có muốn lấy một tấm thiệp viết lời chúc hay không, Chu Nghị suy nghĩ rồi mỉm cười nói, "Hi vọng năm sau em vẫn luôn nằm yên giấc bên cạnh anh."
Ngày hôm nay các nhà hàng hay rạp chiếu phim đều được những cặp tình nhân lấp đầy, trên đường từng cặp nam nữ nắm tay nhau đi qua, Chu Nghị ôm hoa, một mình băng qua các góc phố, trên mặt anh cũng giống như những đôi tình nhân kia, hiện lên nụ cười ấm áp, mặt mày cong cong.
Anh là một người đàn ông trưởng thành sẽ không vì người yêu có cuộc thi không thể ra ngoài hẹn hò mà tức giận.
Học sinh trung học phổ thông còn là học sinh cuối cấp rất thảm, lễ Giáng Sinh không được thả.
Lúc Chu Nghị về đến nhà chưa tới mười tám giờ, người yêu chưa về, anh đặt hoa lên tủ giày ở huyền quan, cởi áo khoác, tháo cà vạt rồi xắn ống tay áo sơ mi, yên lặng đi vào nhà bếp chuẩn bị làm bữa ăn thịnh soạn cho đêm nay.
Tầm mười chín giờ ba mươi người yêu anh trở về. Dường như hắn quên mang chìa khóa, cửa nhà vang lên tiếng gõ cửa, Chu Nghị không thể làm gì khác, đành vặn nhỏ bếp tránh cho thịt bò bên trong bị cháy.
Chu Nghị vừa mở cửa liền bị dáng người cao lớn đè lên ép anh lùi về sau vài bước.
"Lục Ngạn. . ."
Chu Nghị vừa mở miệng đã bị đối phương ngậm lấy môi.
Người hôn anh chính là anh chàng trước mặt.
Không sai, người yêu Chu Nghị là đàn ông, hơn nữa còn là học sinh trung học phổ thông chưa tốt nghiệp.
Nụ hôn hơi gấp gáp vội vàng, Chu Nghị nghẹn ngào hai tiếng, anh bị người yêu ôm eo đè lên tủ giày. Sau đó hai cánh môi bị mở ra, đầu lưỡi hắn chui vào trong.
Chu Nghị ổn định bản thân, anh chủ động đáp lại nụ hôn của hắn.
Đầu lưỡi trơn trượt mềm mại quấn lấy nhau, liếm láp hàm răng đối phương, hai người dùng sức mút vào, trao đổi nước miếng cho nhau.
Ai kia càng hôn càng sâu, hắn ép Chu Nghị ở dưới thân, bàn tay từ trên dời xuống mông anh, cách quần tây xấu xa nhào nặn mông thịt, thân dưới còn cố ý đâm lên.
Nụ hôn thật dài gián đoạn, bốn cánh môi rời nhau, Chu Nghị thở dốc, dưới chân như nhũn ra, anh dựa vào trước ngực người yêu, đối phương vươn đầu lưỡi liếm sạch sẽ nước bọt chảy ra của anh.
"Xin lỗi, hôm nay có cuộc thi nên chúng ta không thể ra ngoài. . ."
Người yêu anh dường như rất oan ức, hắn lấy lòng hôn cằm anh.
Chu Nghị vươn tay xoa đầu hắn, "Nói linh tinh gì thế, đương nhiên là cuộc thi quan trọng hơn. Được rồi, trước buông anh ra, vừa mở cửa đã bị em ôm lấy gặm cắn rồi. Bò bít tết đang còn trong bếp kia kìa."
"Người ta nhớ anh mà, gần đây quá bận chúng ta không có thời gian làm tình."
Lục Ngạn ngoan ngoãn buông tay, Chu Nghị nhìn về phía thân dưới của hắn, không nhịn được cười thành tiếng, "Người trẻ tuổi có khác, không có chút định lực nào!"
Hai tay che đi thân dưới căng trướng, Lục Ngạn có chút quẫn bách, hắn thẹn quá thành giận, "Có gì vui mà cười, chút nữa em khiến anh khóc lóc cầu xin cho xem."
"Ồ, thật sao?" Chu Nghị nhún nhún vai, đột nhiên vươn tay kéo cà vạt của Lục Ngạn, anh cắn lên môi hắn một cái, thấp giọng cười nói, "Thật ra anh cũng nhịn rất lâu rồi."
Chu Nghị xoay người, Lục Ngạn nhìn theo bóng lưng anh đi vào nhà bếp, đột nhiên hắn gào một tiếng chạy vào phòng ngủ, hắn lật tung căn phòng tìm kiếm đồ vật, "Anh, trong nhà còn bao cao su không? Còn nhiều hay ít?"
Chu Nghị trang trí đĩa bò bít tết, nhếch miệng cười, lớn tiếng trả lời hắn, "Đủ cho em dùng, tiểu quỷ."
Lục Ngạn giúp anh đốt nến, lại cầm chai rượu champagne bỏ vào thùng đá, vì nụ hôn kịch liệt của hai người lúc nãy mà bó hoa hồng trên tủ giày bị ép hư vài bông. Lục Ngạn tháo ra cắm vào bình hoa trong nhà. Hai người cùng nhau tận hưởng bữa tối ấm áp lãng mạn dưới ánh nến.
Hôm nay là Giáng Sinh, sau khi Chu Nghị tan ca thì ghé tiệm hoa mua một bó hoa hồng. Giống như năm trước anh mua một bó gồm mười một bông hồng, nở rộ rất đẹp.
Người kia cái gì cũng tốt chỉ là tính cách của hắn rất trẻ con, đối với những ngày lễ như thế này luôn hi vọng một vài bất ngờ nho nhỏ. Có điều anh đồng ý thỏa mãn những mong muốn đáng yêu này.
Chủ tiệm hỏi anh có muốn lấy một tấm thiệp viết lời chúc hay không, Chu Nghị suy nghĩ rồi mỉm cười nói, "Hi vọng năm sau em vẫn luôn nằm yên giấc bên cạnh anh."
Ngày hôm nay các nhà hàng hay rạp chiếu phim đều được những cặp tình nhân lấp đầy, trên đường từng cặp nam nữ nắm tay nhau đi qua, Chu Nghị ôm hoa, một mình băng qua các góc phố, trên mặt anh cũng giống như những đôi tình nhân kia, hiện lên nụ cười ấm áp, mặt mày cong cong.
Anh là một người đàn ông trưởng thành sẽ không vì người yêu có cuộc thi không thể ra ngoài hẹn hò mà tức giận.
Học sinh trung học phổ thông còn là học sinh cuối cấp rất thảm, lễ Giáng Sinh không được thả.
Lúc Chu Nghị về đến nhà chưa tới mười tám giờ, người yêu chưa về, anh đặt hoa lên tủ giày ở huyền quan, cởi áo khoác, tháo cà vạt rồi xắn ống tay áo sơ mi, yên lặng đi vào nhà bếp chuẩn bị làm bữa ăn thịnh soạn cho đêm nay.
Tầm mười chín giờ ba mươi người yêu anh trở về. Dường như hắn quên mang chìa khóa, cửa nhà vang lên tiếng gõ cửa, Chu Nghị không thể làm gì khác, đành vặn nhỏ bếp tránh cho thịt bò bên trong bị cháy.
Chu Nghị vừa mở cửa liền bị dáng người cao lớn đè lên ép anh lùi về sau vài bước.
"Lục Ngạn. . ."
Chu Nghị vừa mở miệng đã bị đối phương ngậm lấy môi.
Người hôn anh chính là anh chàng trước mặt.
Không sai, người yêu Chu Nghị là đàn ông, hơn nữa còn là học sinh trung học phổ thông chưa tốt nghiệp.
Nụ hôn hơi gấp gáp vội vàng, Chu Nghị nghẹn ngào hai tiếng, anh bị người yêu ôm eo đè lên tủ giày. Sau đó hai cánh môi bị mở ra, đầu lưỡi hắn chui vào trong.
Chu Nghị ổn định bản thân, anh chủ động đáp lại nụ hôn của hắn.
Đầu lưỡi trơn trượt mềm mại quấn lấy nhau, liếm láp hàm răng đối phương, hai người dùng sức mút vào, trao đổi nước miếng cho nhau.
Ai kia càng hôn càng sâu, hắn ép Chu Nghị ở dưới thân, bàn tay từ trên dời xuống mông anh, cách quần tây xấu xa nhào nặn mông thịt, thân dưới còn cố ý đâm lên.
Nụ hôn thật dài gián đoạn, bốn cánh môi rời nhau, Chu Nghị thở dốc, dưới chân như nhũn ra, anh dựa vào trước ngực người yêu, đối phương vươn đầu lưỡi liếm sạch sẽ nước bọt chảy ra của anh.
"Xin lỗi, hôm nay có cuộc thi nên chúng ta không thể ra ngoài. . ."
Người yêu anh dường như rất oan ức, hắn lấy lòng hôn cằm anh.
Chu Nghị vươn tay xoa đầu hắn, "Nói linh tinh gì thế, đương nhiên là cuộc thi quan trọng hơn. Được rồi, trước buông anh ra, vừa mở cửa đã bị em ôm lấy gặm cắn rồi. Bò bít tết đang còn trong bếp kia kìa."
"Người ta nhớ anh mà, gần đây quá bận chúng ta không có thời gian làm tình."
Lục Ngạn ngoan ngoãn buông tay, Chu Nghị nhìn về phía thân dưới của hắn, không nhịn được cười thành tiếng, "Người trẻ tuổi có khác, không có chút định lực nào!"
Hai tay che đi thân dưới căng trướng, Lục Ngạn có chút quẫn bách, hắn thẹn quá thành giận, "Có gì vui mà cười, chút nữa em khiến anh khóc lóc cầu xin cho xem."
"Ồ, thật sao?" Chu Nghị nhún nhún vai, đột nhiên vươn tay kéo cà vạt của Lục Ngạn, anh cắn lên môi hắn một cái, thấp giọng cười nói, "Thật ra anh cũng nhịn rất lâu rồi."
Chu Nghị xoay người, Lục Ngạn nhìn theo bóng lưng anh đi vào nhà bếp, đột nhiên hắn gào một tiếng chạy vào phòng ngủ, hắn lật tung căn phòng tìm kiếm đồ vật, "Anh, trong nhà còn bao cao su không? Còn nhiều hay ít?"
Chu Nghị trang trí đĩa bò bít tết, nhếch miệng cười, lớn tiếng trả lời hắn, "Đủ cho em dùng, tiểu quỷ."
Lục Ngạn giúp anh đốt nến, lại cầm chai rượu champagne bỏ vào thùng đá, vì nụ hôn kịch liệt của hai người lúc nãy mà bó hoa hồng trên tủ giày bị ép hư vài bông. Lục Ngạn tháo ra cắm vào bình hoa trong nhà. Hai người cùng nhau tận hưởng bữa tối ấm áp lãng mạn dưới ánh nến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.