Chương 13: Chương 7-2
Mạc Như Quy
05/06/2021
Edit by: Rùa Rabu
PHẦN 1: GẤU BẮC CỰC - VƯƠNG GIẢ VÙNG ĐỊA CỰC (7.2)
______
Nhóc gấu bắc cực quay đầu sang một bên, nhìn ra được là không thích mùi vị của rong biển. Otis đối với với gấu nhỏ mà nó nhặt về ngoài ý muốn mười phần kiên nhẫn, ba lần bốn lượt cho ăn.
Sau ba lần, Kiều Thất Tịch không thể không tự hỏi, nguyên nhân Otis bắt mình ăn rong biển là gì?
Cũng không thể là một trò đùa dai của gấu bắc cực chứ.
Sau đó nghiêm túc suy nghĩ, cậu đột nhiên hiểu rõ. Để duy trì cân bằng dinh dưỡng, ngay cả gấu bắc cực đều biết cần phải thường thường ăn tảo.
Mà chính mình lại trong lúc đột nhiên không nhớ ra, thật là làm người xấu hổ.
Sau khi rõ ràng, Kiều Thất Tịch há mồm tiếp nhận rong biển Otis đưa qua, cảm giác trơn trượt, giòn giòn. Nếu có thêm ít ớt tỏi băm cùng giấm chua, hẳn sẽ càng ngon.
Loại mới vừa ăn có màu xanh lục hẳn là tảo bẹ Wakame[1], sau đó còn có loại màu tím.
Cái này hẳn là rong biển không chạy đi đâu được, cảm giác trơn láng hơn một ít. Chỉ là Otis quá qua loa, thích gặm một đám đưa cho cậu, không dễ xử lý.
Thậm chí lần cuối cùng còn gặm nguyên một bó lớn rong biển đưa lại đây làm Kiều Thất Tịch hoảng sợ. Không không, không thể nuôi trẻ kiểu như này được anh trai!
Kiều Thất Tịch nhanh chóng lắc đầu từ chối. Cậu còn nhớ thương con hàu bị Otis ném xuống ban nãy.
Otis thấy Kiều Thất Tịch lại cầm lên hàu sống. Lần này nó không ngăn cản, chỉ quay đầu tìm kiếm dụng cụ thích hợp để mở ra vỏ hàu.
Nhưng mà việc này không cần nó giúp, những móng vuốt trên bàn chân gấu bắc cực đã là công cụ rất tốt rồi. Chỉ cần tìm được khe hở là ổn. Một con hàu nho nhỏ không thể chống đỡ được lực bẻ của gấu bắc cực.
Khi Otis tìm được một cục đá cầm khá thuận tay, đứng lên chuẩn bị đập thì nhận ra Kiều Thất Tịch đã mở được.
Hàu vào tháng 5 nhìn rất múp. Đây cũng là khoảng thời gian cuối cùng thích hợp để ăn chúng.
Thời tiết ở Bắc cực rét lạnh. Để có thể thích ứng hoàn cảnh khí hậu nơi đây, thân hàu rất to. Nói chung, các loài động vật sống ở Bắc cực hình như đều là hình thể khá lớn.
Con hàu mà Kiều Thất Tịch mở ra nếu so sánh với hàu nhiệt đới thì chênh lệch vô cùng. Con này gần như to bằng bàn tay gấu của cậu vậy.
Kiều Thất Tịch vừa nhìn đống thịt hàu trắng trẻo mập mạp chảy nước miếng vừa tưởng tượng đến mùi vị khi ăn vào miệng, chắc chắn là tươi ngon, trơn mềm. Nhưng mà cậu vẫn nhịn lại được, đưa miếng thịt ngon miệng này cho Otis nếm trước.
Cũng giống như nhóc gấu bắc cực không thích ăn rong biển, Otis lại không thích ăn con hàu. Thứ này nó chỉ có vào mùa hè khi không còn đồ ăn mới ăn lót bụng.
Otis xoay đầu, từ chối ăn đồ nhóc gấu bắc cực đưa đến.
Nhưng Kiều Thất Tịch vẫn còn có chút chần chờ.
Không thích ăn sao?
Vẫn là nhường cho cậu ăn trước?
Kiều Thất Tịch nghĩ nghĩ, nơi này con hàu đầy đất, nói cho cùng ăn trước ăn sau cũng không có gì quan trọng.
Vậy cậu liền không khách khí.
Hai chân sau Kiều Thất Tịch đứng ở trong nước. Đây là kỹ năng đặc biệt của gấu bắc cực, chúng có thể đứng thẳng đi lại, thậm chí đánh nhau.
Hai chân trước cầm vỏ hàu, đưa đến bên miệng, ngửa đầu nuốt gọn đống thịt màu mỡ bên trong.
Hương vị thơm ngọt như trong tưởng tượng của Kiều Thất Tịch. Lấy những lần ăn loại hàu nhân công nuôi dưỡng ra so sánh, quả nhiên không cùng đẳng cấp.
Hàu sống Bắc cực ăn quá ngon.
Nhóc gấu bắc cực chép chép miệng, dùng móng vuốt sắc bén moi luôn cả phần thừa còn bám trong vỏ hàu xuống, chén gọn.
Bản thân Otis cũng ăn một ít rong biển, sau đó hướng ngược dòng di chuyển. Nó thỉnh thoảng dừng lại nhìn một lát đám hãi mã phía thượng du, như là đang lên kế hoạch bắt lấy một con vậy.
Đương nhiên, nó cũng sẽ quay đầu lại nhìn xem Kiều Thất Tịch, mà Kiều Thất Tịch đã vô cùng chuyên tâm bắt hàu dưới khu đá ngầm, sẽ không đi theo làm phiền nó.
Một con gấu bắc cực săn bắt hải mã là cần có thiên thời, địa lợi, hùng hoà[2], nếu có gấu con ở gần gây rắc rối, vậy chắc chắn sẽ đói bụng.
Không thể không nói Otis thật thông minh. Nó tìm được thứ hấp dẫn nhóc gấu bắc cực, tranh thủ thời gian để cho bản thân an tâm đi săn.
Ngay từ đầu, Kiều Thất Tịch thấy con hàu nào cũng moi, sau lại cậu cẩn thận so sánh, chuyên môn tìm thể tích lớn moi.
Dựa vào đống đồ ăn vặt tươi ngon này, cậu có thể ở đây ăn cả ngày.
Ể? Otis đâu?
Xong xong, Kiều Thất Tịch phát hiện đồng bọn của mình biến mất. Cậu ngay lập tức ném xuống vỏ hàu, bốn chân chạm đất chạy về hướng bờ biển.
Từ xa nhìn lại, giống như một một quả cầu lông màu trắng đang phi, bắp thịt trên người lúc la lúc lắc chập trùng như sóng, nếu không phải tích trữ đủ lượng mỡ, chắc không thể chạy ra loại hiệu ứng thị giác khắc sâu ấn tượng như thế này.
Chạy thành như vậy chỉ là vì Kiều Thất Tịch quá ảo não, chính mình thế nhưng chỉ lo ăn ăn, ngay cả đồng bọn chạy mất dạng khi nào cũng không hay biết.
Ặc, Otis chạy?
Trong lòng Kiều Thất Tịch nóng như lửa đốt, đồng thời có chút bị tổn thương. Aiz, Otis vô tình như vậy sao, mới mang theo chính mình một ngày đã chạy trốn?
Cậu suy nghĩ, lượng cơm ăn của bản thân cũng không lớn.
Dáng dấp cũng đâu phải không đáng yêu?
Nhóc gấu bắc cực còn đang ủ rũ, bỗng thấy phía trước trong tầm mắt xuất hiện thân ảnh Otis ngậm một con hải mã khổng lồ.
Cậu ngẩn ra, cảm xúc không tốt nhanh chóng bị quét sạch. Thật tuyệt, hoá ra Otis không phải rời đi mà chỉ là đi săn thôi.
Nghĩ lại cũng đúng, loại việc như đi săn này, mang theo một con gấu “newbie” như cậu, khẳng định làm nhiều được ít. Vì vậy Otis mới đưa cậu đến một chỗ gần đó, lấy vài món đồ thú vị hấp dẫn lực chú ý của cậu.
Ái chà chà, lúc trước Kiều Thất Tịch còn cảm thấy người ta là gấu đực sẽ không biết chăm con. Bây giờ nhìn lại, xem ra cũng không tệ.
Hai người hướng đối phương đi đến, rất nhanh liền gặp lại nhau ở bờ biển. Otis nhả ra con mồi, liếm liếm máu bên mép. Nó dùng chân đè lên thân hải mã, cúi đầu cắn xé phần bụng, lấy xuống phần mỡ nhiều nhất.
Loạt hành động này nó làm nước chảy mây trôi, như thể xé ra được lớp da dày vô cùng dẻo dai của hải mã chỉ là một cú vung đầu đơn giản.
Khối thịt màu mỡ kia được Otis đặt xuống trước mặt Kiều Thất Tịch. Otis hai mắt chăm chú nhìn cậu, dù cho không có giao lưu bằng ngôn ngữ nhưng loại áp lực thúc dục trẻ nhỏ mau ăn cơm này, không biết từ bao giờ trở nên rất rõ ràng.
Là đứa gánh chịu phần áp lực này, Kiều Thất Tịch ngoan ngoãn cúi đầu ăn thịt. Chỉ là, vừa mới cắn một miếng, sắc mặt cậu liền thay đổi. Đây chỗ nào lại là thịt, rõ ràng toàn bộ đều là mỡ.
Ngập ngụa luôn!
Kiều Thất Tịch ăn một miếng liền không muốn ăn tiếp. Cậu nhìn chằm chằm phần thịt lưng của hải mã. Cậu không muốn ăn thịt mỡ, muốn thịt thăn cơ.
Otis thấy cậu không ăn, trên mặt có chút mờ mịt, còn có chút lo lắng.
Nhưng mà giây tiếp theo, nhóc gấu bắc cực đi vòng lui sau lưng hải mã, nằm xuống cố gắng gặm thịt…..
Otis: “……”
Gấu bắc cực quả thật cũng kén chọn bộ phận ăn. Nhưng chúng nó có một tình yêu sâu sắc với phần chứa lượng mỡ nhiều nhất. Tất cả gấu bắc cực đều như vậy, không hề có ngoại lệ.
Otis ngậm lên khối thịt bụng kia, một lần nữa đút cho nhóc gấu bắc cực. Theo ký ức bản năng của nó, hấp thu thật nhiều chất béo mới có thể sinh tồn.
Kiều Thất Tịch đương nhiên là từ chối. Cậu cảm thấy phần thịt thăn chỗ lưng ăn càng ngon.
[1] Tảo bẹ (rong biển) Wakame thuộc họ tảo Undaria Pinnatifida có nguồn gốc từ Nhật Bản. Rong Wakame giàu có chất dinh dưỡng, thường dùng trong bữa ăn gia đình ở Nhật Bản. Tuy nhiên, theo như mình đã tìm hiểu thì Wakame được xếp vào nhóm tảo nâu, không hiểu vì sao tác giả lại miêu tả là màu xanh lục (làm dịch đến ngang đây lầm vào hoang mang, search thông tin hơn nửa tiếng =))))
[2] Tác giả chơi chữ, nguyên văn là thiên thời địa lợi nhân hòa, hiện tại bạn Tịch đã biến thành gấu nên không còn “nhân” nữa mà thành “hùng” (hán việt của “gấu”)
Vote nào~
PHẦN 1: GẤU BẮC CỰC - VƯƠNG GIẢ VÙNG ĐỊA CỰC (7.2)
______
Nhóc gấu bắc cực quay đầu sang một bên, nhìn ra được là không thích mùi vị của rong biển. Otis đối với với gấu nhỏ mà nó nhặt về ngoài ý muốn mười phần kiên nhẫn, ba lần bốn lượt cho ăn.
Sau ba lần, Kiều Thất Tịch không thể không tự hỏi, nguyên nhân Otis bắt mình ăn rong biển là gì?
Cũng không thể là một trò đùa dai của gấu bắc cực chứ.
Sau đó nghiêm túc suy nghĩ, cậu đột nhiên hiểu rõ. Để duy trì cân bằng dinh dưỡng, ngay cả gấu bắc cực đều biết cần phải thường thường ăn tảo.
Mà chính mình lại trong lúc đột nhiên không nhớ ra, thật là làm người xấu hổ.
Sau khi rõ ràng, Kiều Thất Tịch há mồm tiếp nhận rong biển Otis đưa qua, cảm giác trơn trượt, giòn giòn. Nếu có thêm ít ớt tỏi băm cùng giấm chua, hẳn sẽ càng ngon.
Loại mới vừa ăn có màu xanh lục hẳn là tảo bẹ Wakame[1], sau đó còn có loại màu tím.
Cái này hẳn là rong biển không chạy đi đâu được, cảm giác trơn láng hơn một ít. Chỉ là Otis quá qua loa, thích gặm một đám đưa cho cậu, không dễ xử lý.
Thậm chí lần cuối cùng còn gặm nguyên một bó lớn rong biển đưa lại đây làm Kiều Thất Tịch hoảng sợ. Không không, không thể nuôi trẻ kiểu như này được anh trai!
Kiều Thất Tịch nhanh chóng lắc đầu từ chối. Cậu còn nhớ thương con hàu bị Otis ném xuống ban nãy.
Otis thấy Kiều Thất Tịch lại cầm lên hàu sống. Lần này nó không ngăn cản, chỉ quay đầu tìm kiếm dụng cụ thích hợp để mở ra vỏ hàu.
Nhưng mà việc này không cần nó giúp, những móng vuốt trên bàn chân gấu bắc cực đã là công cụ rất tốt rồi. Chỉ cần tìm được khe hở là ổn. Một con hàu nho nhỏ không thể chống đỡ được lực bẻ của gấu bắc cực.
Khi Otis tìm được một cục đá cầm khá thuận tay, đứng lên chuẩn bị đập thì nhận ra Kiều Thất Tịch đã mở được.
Hàu vào tháng 5 nhìn rất múp. Đây cũng là khoảng thời gian cuối cùng thích hợp để ăn chúng.
Thời tiết ở Bắc cực rét lạnh. Để có thể thích ứng hoàn cảnh khí hậu nơi đây, thân hàu rất to. Nói chung, các loài động vật sống ở Bắc cực hình như đều là hình thể khá lớn.
Con hàu mà Kiều Thất Tịch mở ra nếu so sánh với hàu nhiệt đới thì chênh lệch vô cùng. Con này gần như to bằng bàn tay gấu của cậu vậy.
Kiều Thất Tịch vừa nhìn đống thịt hàu trắng trẻo mập mạp chảy nước miếng vừa tưởng tượng đến mùi vị khi ăn vào miệng, chắc chắn là tươi ngon, trơn mềm. Nhưng mà cậu vẫn nhịn lại được, đưa miếng thịt ngon miệng này cho Otis nếm trước.
Cũng giống như nhóc gấu bắc cực không thích ăn rong biển, Otis lại không thích ăn con hàu. Thứ này nó chỉ có vào mùa hè khi không còn đồ ăn mới ăn lót bụng.
Otis xoay đầu, từ chối ăn đồ nhóc gấu bắc cực đưa đến.
Nhưng Kiều Thất Tịch vẫn còn có chút chần chờ.
Không thích ăn sao?
Vẫn là nhường cho cậu ăn trước?
Kiều Thất Tịch nghĩ nghĩ, nơi này con hàu đầy đất, nói cho cùng ăn trước ăn sau cũng không có gì quan trọng.
Vậy cậu liền không khách khí.
Hai chân sau Kiều Thất Tịch đứng ở trong nước. Đây là kỹ năng đặc biệt của gấu bắc cực, chúng có thể đứng thẳng đi lại, thậm chí đánh nhau.
Hai chân trước cầm vỏ hàu, đưa đến bên miệng, ngửa đầu nuốt gọn đống thịt màu mỡ bên trong.
Hương vị thơm ngọt như trong tưởng tượng của Kiều Thất Tịch. Lấy những lần ăn loại hàu nhân công nuôi dưỡng ra so sánh, quả nhiên không cùng đẳng cấp.
Hàu sống Bắc cực ăn quá ngon.
Nhóc gấu bắc cực chép chép miệng, dùng móng vuốt sắc bén moi luôn cả phần thừa còn bám trong vỏ hàu xuống, chén gọn.
Bản thân Otis cũng ăn một ít rong biển, sau đó hướng ngược dòng di chuyển. Nó thỉnh thoảng dừng lại nhìn một lát đám hãi mã phía thượng du, như là đang lên kế hoạch bắt lấy một con vậy.
Đương nhiên, nó cũng sẽ quay đầu lại nhìn xem Kiều Thất Tịch, mà Kiều Thất Tịch đã vô cùng chuyên tâm bắt hàu dưới khu đá ngầm, sẽ không đi theo làm phiền nó.
Một con gấu bắc cực săn bắt hải mã là cần có thiên thời, địa lợi, hùng hoà[2], nếu có gấu con ở gần gây rắc rối, vậy chắc chắn sẽ đói bụng.
Không thể không nói Otis thật thông minh. Nó tìm được thứ hấp dẫn nhóc gấu bắc cực, tranh thủ thời gian để cho bản thân an tâm đi săn.
Ngay từ đầu, Kiều Thất Tịch thấy con hàu nào cũng moi, sau lại cậu cẩn thận so sánh, chuyên môn tìm thể tích lớn moi.
Dựa vào đống đồ ăn vặt tươi ngon này, cậu có thể ở đây ăn cả ngày.
Ể? Otis đâu?
Xong xong, Kiều Thất Tịch phát hiện đồng bọn của mình biến mất. Cậu ngay lập tức ném xuống vỏ hàu, bốn chân chạm đất chạy về hướng bờ biển.
Từ xa nhìn lại, giống như một một quả cầu lông màu trắng đang phi, bắp thịt trên người lúc la lúc lắc chập trùng như sóng, nếu không phải tích trữ đủ lượng mỡ, chắc không thể chạy ra loại hiệu ứng thị giác khắc sâu ấn tượng như thế này.
Chạy thành như vậy chỉ là vì Kiều Thất Tịch quá ảo não, chính mình thế nhưng chỉ lo ăn ăn, ngay cả đồng bọn chạy mất dạng khi nào cũng không hay biết.
Ặc, Otis chạy?
Trong lòng Kiều Thất Tịch nóng như lửa đốt, đồng thời có chút bị tổn thương. Aiz, Otis vô tình như vậy sao, mới mang theo chính mình một ngày đã chạy trốn?
Cậu suy nghĩ, lượng cơm ăn của bản thân cũng không lớn.
Dáng dấp cũng đâu phải không đáng yêu?
Nhóc gấu bắc cực còn đang ủ rũ, bỗng thấy phía trước trong tầm mắt xuất hiện thân ảnh Otis ngậm một con hải mã khổng lồ.
Cậu ngẩn ra, cảm xúc không tốt nhanh chóng bị quét sạch. Thật tuyệt, hoá ra Otis không phải rời đi mà chỉ là đi săn thôi.
Nghĩ lại cũng đúng, loại việc như đi săn này, mang theo một con gấu “newbie” như cậu, khẳng định làm nhiều được ít. Vì vậy Otis mới đưa cậu đến một chỗ gần đó, lấy vài món đồ thú vị hấp dẫn lực chú ý của cậu.
Ái chà chà, lúc trước Kiều Thất Tịch còn cảm thấy người ta là gấu đực sẽ không biết chăm con. Bây giờ nhìn lại, xem ra cũng không tệ.
Hai người hướng đối phương đi đến, rất nhanh liền gặp lại nhau ở bờ biển. Otis nhả ra con mồi, liếm liếm máu bên mép. Nó dùng chân đè lên thân hải mã, cúi đầu cắn xé phần bụng, lấy xuống phần mỡ nhiều nhất.
Loạt hành động này nó làm nước chảy mây trôi, như thể xé ra được lớp da dày vô cùng dẻo dai của hải mã chỉ là một cú vung đầu đơn giản.
Khối thịt màu mỡ kia được Otis đặt xuống trước mặt Kiều Thất Tịch. Otis hai mắt chăm chú nhìn cậu, dù cho không có giao lưu bằng ngôn ngữ nhưng loại áp lực thúc dục trẻ nhỏ mau ăn cơm này, không biết từ bao giờ trở nên rất rõ ràng.
Là đứa gánh chịu phần áp lực này, Kiều Thất Tịch ngoan ngoãn cúi đầu ăn thịt. Chỉ là, vừa mới cắn một miếng, sắc mặt cậu liền thay đổi. Đây chỗ nào lại là thịt, rõ ràng toàn bộ đều là mỡ.
Ngập ngụa luôn!
Kiều Thất Tịch ăn một miếng liền không muốn ăn tiếp. Cậu nhìn chằm chằm phần thịt lưng của hải mã. Cậu không muốn ăn thịt mỡ, muốn thịt thăn cơ.
Otis thấy cậu không ăn, trên mặt có chút mờ mịt, còn có chút lo lắng.
Nhưng mà giây tiếp theo, nhóc gấu bắc cực đi vòng lui sau lưng hải mã, nằm xuống cố gắng gặm thịt…..
Otis: “……”
Gấu bắc cực quả thật cũng kén chọn bộ phận ăn. Nhưng chúng nó có một tình yêu sâu sắc với phần chứa lượng mỡ nhiều nhất. Tất cả gấu bắc cực đều như vậy, không hề có ngoại lệ.
Otis ngậm lên khối thịt bụng kia, một lần nữa đút cho nhóc gấu bắc cực. Theo ký ức bản năng của nó, hấp thu thật nhiều chất béo mới có thể sinh tồn.
Kiều Thất Tịch đương nhiên là từ chối. Cậu cảm thấy phần thịt thăn chỗ lưng ăn càng ngon.
[1] Tảo bẹ (rong biển) Wakame thuộc họ tảo Undaria Pinnatifida có nguồn gốc từ Nhật Bản. Rong Wakame giàu có chất dinh dưỡng, thường dùng trong bữa ăn gia đình ở Nhật Bản. Tuy nhiên, theo như mình đã tìm hiểu thì Wakame được xếp vào nhóm tảo nâu, không hiểu vì sao tác giả lại miêu tả là màu xanh lục (làm dịch đến ngang đây lầm vào hoang mang, search thông tin hơn nửa tiếng =))))
[2] Tác giả chơi chữ, nguyên văn là thiên thời địa lợi nhân hòa, hiện tại bạn Tịch đã biến thành gấu nên không còn “nhân” nữa mà thành “hùng” (hán việt của “gấu”)
Vote nào~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.