Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 1110: CUỘC THI ĐẤU (Bảy)
Hàn Trinh Trinh
11/11/2016
Một chiếc Ferrari màu đen lập tức như tên bắn vọt ra ngoài! !
Lãnh Mặc Hàn chở Mỹ Linh và Thanh Bình, nhanh chóng cầm tay lái, hung ác đạp chân ga, cho xe lao tới phía trước . . . . . .
"Lão đại! ! Anh nói Tiểu Nhu ở nơi nào?" Thanh Bình ngồi ở một bên, thật căng thẳng, thật nghi ngờ nhìn Lãnh Mặc Hàn, vội nói: "Nói chuyện với anh đấy! Đừng để cho chúng tôi hồ đồ mờ mịt! Còn muốn chúng tôi phái người đi tìm Oscar! ! Rốt cuộc có chuyện gì?"
Lãnh Mặc Hàn vừa cầm tay lái, cố nén lồng ngực đau đớn như lửa đốt, vừa quay đầu, liếc mắt nhìn Thanh Bình nói: "Cô còn nhớ rõ chúng ta làm xong nhiệm vụ ở biển, Oscar nhìn tôi sủa, nói trên người của tôi có mùi của Tiểu Nhu ! Nhớ chứ?"
"Nhớ!" Thanh Bình nghi ngờ, kỳ quái gật đầu.
Lãnh Mặc Hàn thở gấp mấy hơi, lại đạp mạnh chân ga, cho xe chạy tới bờ biển xa xa, lại kích động nói: "Ngày hôm qua chúng ta cùng Oscar sát vai qua lại bao nhiêu lần, nó đều không sủa tôi! ! Nhưng chúng ta làm xong nhiệm vụ ở biển, nó liền nhìn chúng ta sủa, cũng bày tỏ, trong thời gian đó, tôi nhất định đã từng tiếp xúc qua Tiểu Nhu! Mà Hách Dục Hải cũng từng tiếp xúc qua Tiểu Nhu, cho nên cuối cùng Oscar mới chạy theo Hách Dục Hải !"
"Vậy. . . . . . Ý của anh . . . . . ." Mỹ Linh vẫn rất không hiểu nhìn Lãnh Mặc Hàn, hỏi: "Có nghĩa là gì ?"
Lãnh Mặc Hàn nuốt cổ họng khô khốc, lại đạp mạnh chân ga gần 200 km/h, trong gió to, hơi quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ, mới nói: "Nói cách khác! Ba người chúng ta đã từng cùng ở tại điểm đó ! ! Mọi người nói địa điểm đó sẽ ở chỗ nào?"
Hai tròng mắt Mỹ Linh xoay tròn, suy nghĩ một chút, mới khiếp sợ nhìn Lãnh Mặc Hàn, nói: "Địa điểm lúc đầu Tiểu Nhu bị bắt cóc ?"
"Đúng vậy! !" Ánh mắt Lãnh Mặc Hàn sắc bén lóe lên, nhanh chóng nói: "Khẳng định sau khi ba người chúng ta tiến vào, Tiểu Nhu và Hách Dục Hải lại tiến vào ! ! Thậm chí nơi đó còn có một đường bí mật khác, là để cho bọn họ đi ra đáy biển! Mọi người có lưu ý hay không, lúc chúng ta ra khỏi đường hầm, trên vách tường ươn ướt, nguyên nhân nó ươn ướt, ngoài gió biển ra, khẳng định còn có một lối đi liên thông với bờ biển nào đó! !"
"Trời ạ! Nếu quả thật như anh nói, vậy Tiểu Nhu có thể còn ở lại chỗ đó hay không?" Mỹ Linh lập tức căng thẳng kêu lên! !
Trái tim Lãnh Mặc Hàn cũng đập "bùm" một tiếng, mặt của anh hơi lộ ra cứng ngắc, lo âu nói: "Hi vọng cô ấy không ngốc như vậy, bởi vì chúng ta đã quay về, nếu như cô ấy còn ở lại nơi đó, rất có khả năng sẽ có nguy hiểm! ! Bởi vì bọn người Hách Dục Hải khẳng định biết nơi Tiểu Nhu đến!"
Anh nói xong, đôi tay lại nắm chặt vô lăng, chân đạp mạnh chân ga, vèo một tiếng, cho xe như mũi tên lao thẳng ra ngoài! !
***
Rất nhiều con phố, không có người ở, xe thể thao của Lãnh Mặc Hàn mới vừa như mũi tên thắng gấp ở đầu hẻm, Oscar cũng đã từ trên xe thể thao chạy như bay xuống, giống như tướng quân oai phong sắc bén lao thẳng vào trong ngõ hẻm kia, giống như như đã tìm được Tiểu Nhu, Lãnh Mặc Hàn nhìn Oscar như vậy, hai mắt anh nóng lên, quả nhiên chứng minh suy đoán của mình, ngay lập tức đi theo Oscar chạy về phía trước, đám người Mỹ Linh và Thanh Bình cũng nhanh chóng chạy theo về phía trước . . . . . .
"Grâuuu . . . . . . . . . . " Quả nhiên Oscar lập tức nhảy vào trong phòng Tiểu Nhu bị bắt cóc, lỗ mũi chó nhạy bén hít hít, nhanh chóng chạy tới đường hầm dưới đất, Lãnh Mặc Hàn cũng dẫn mọi người đi theo sát xuống, quả nhiên phát hiện bên trong một đường hầm bí mật khác bị mở ra, bên trong một vùng tối đen, ánh mắt của anh sáng lên, lập tức theo thân thể Oscar vọt vào bên trong . . . . . .
Thân thể Oscar nhanh chóng theo con đường u ám vọt vào bên trong, càng đi xuống càng ẩm ướt, liên tiếp có thể nghe được tiếng sóng biển vỗ, thì ra bên trong còn có mấy lối đi giống như hang động, nó lại lựa chọn một lối đi bí mật khác hơi sạch trơn vọt thẳng tới phía trước, Lãnh Mặc Hàn ngẩng đầu lên nhìn, lập tức cũng tay chống lồng ngực bị thương, đè nén máu chảy ra, nhanh chóng cất bước chạy theo nó về phía trước . . . . . .
"Grâuuu . . . . . ." Oscar nhanh chóng theo đường bí mật càng vọt càng xa, cho đến khi đường bí mật càng lúc càng sáng, càng lúc càng sáng, cuối cùng nó chạy thẳng ra, lập tức nhìn thấy được một bờ biển khác, ánh nắng mặt trời rực rỡ, làng chài hơi có có dấu người ở, lưới đánh cá màu trắng phơi ở bên bãi biển, làng chài nơi này không có bị thu mua, vẫn còn có người ở, chỉ là lúc này, người đã ra biển rồi, chỉ còn lại mấy chiếc thuyền hỏng, còn có một chiếc dừng ở dưới tán cây rậm rạp, phía trên chất đống rất nhiều rất nhiều nhánh thông lộ ra màu vàng! !
" Grâuuu . . . . . . . . . " Oscar lập tức xông tới chiếc thuyền kia sủa, sau đó nó chạy xung quanh, không chịu đi nữa ! ! !
Lãnh Mặc Hàn lập tức dừng bước lại, máu cả người giống như đều muốn đong lại, hai mắt nhìn chòng chọc chiếc thuyền kia, còn có lá thông vàng chồng chất phía trên, anh cũng không dám thở mạnh, thậm chí cũng không dám suy nghĩ tất cả kết quả, anh đã mệt mỏi giống như muốn tiêu mất mạng rồi, đây là hy vọng cuối cùng! ! Mọi người cũng tạm ngừng ở cạnh chiếc thuyền, nhìn đống lá thông nổi lên, cũng ngừng thở, không dám lên tiếng! !
Oscar lại nhìn chiếc thuyền kia sủa kịch liệt, thậm chí sủa càng kịch liệt, rốt cuộc, lá thông bắt đầu có chút âm thanh di động! !
Ánh mắt của Lãnh Mặc Hàn sáng lên, không nhịn được thở dốc, từng bước từng bước đạp cát mềm mại đi tới chiếc thuyền kia, đón ánh mặt trời sáng lạn và gió biển thật to, cất bước đi vào, sắc mặt anh tái nhợt, thở dốc, đứng ở trước mặt thuyền chồng chất lá thông, đầu tiên bình tĩnh một lát, sau đó rốt cuộc vươn tay vạch từng đống từng đống, rốt cuộc nhìn thấy được bên trong có một bồn nước lớn màu đen, bên cạnh lại nhô lên một cái lưới cá màu đen, hai mắt của anh nhấp nháy, ngược lại nhìn thấy được đống lưới đánh cá dầy đặc có chút run rẩy, anh nuốt mạnh cổ họng khô khốc, rốt cuộc lấy dũng khí, vươn tay lập tức vạch đống lưới rách, rốt cuộc nhìn thấy một thân thể run rẩy, mặc váy trắng rách bươm, cuộn tròn tay chân núp ở đáy thuyền . . . . . .
Lãnh Mặc Hàn trừng mắt! !
Tiểu Nhu tóc ướt loạn, trên đầu cắm mấy lá thông xanh, trên mặt đen như mực mở mắt to, khuôn mặt run rẩy ngẩng đầu, nhìn người trước mặt! !
Sau khi Lãnh Mặc Hàn xác định là Tiểu Nhu, lập tức cảm giác máu trong lồng ngực của mình xông thẳng ra khóe miệng, lại cố kiềm nén, hai mắt hiện lên nước mắt, kích động im lặng nhìn cô gái trước mặt, lập tức nắm chặt quả đấm nói không ra lời. . . . . .
Đám người Mỹ Linh và Thanh Bình cũng nhào tới mép thuyền, thấy quả nhiên là Tiểu Nhu, lập tức toàn bộ thở phào một hơi, cũng gần như muốn khóc nói: "Trời ạ! Chúng tôi tìm cô thật vất vả ! !"
Trên đỉnh đầu Tiểu Nhu cắm hai nhánh thông, giống như con bò, một lát nhìn người bên trái, một lát nhìn người bên phải, cuối cùng thật chắc chắn mới nhìn đến Lãnh Mặc Hàn đứng ở trước mặt của mình, mấy ngày liên tiếp sợ hãi và khủng hoảng, rốt cuộc giống như nước lũ tuôn ra, oa một tiếng, há to miệng, hoảng sợ bật khóc, gọi: "Ô ô ô ô ô! ! Lãnh Phó tổng! Làm tôi sợ muốn chết! Tôi cho rằng tôi sống không lâu rồi ! Oa . . . . . . . . . "
Lãnh Mặc Hàn chống mạnh thân thể của mình gần như mềm nhũn, nhìn Tiểu Nhu cuộn tròn thân thể, thất thanh khóc rống thật đáng thương, liền nuốt máu tươi trong cổ họng, muốn vươn tay. . . . . .
"Oa . . . . . . . . " Cả người Tiểu Nhu lại kích động khóc rống, xoay người, muốn ôm thùng gỗ lớn bên cạnh mình . . . . . .
Lãnh Mặc Hàn lập tức khổ sở, im lặng vươn tay, nắm chặt cánh tay của cô, nắm thật chặt!
Tiểu Nhu xoay mặt, cảm giác hoảng sợ chưa tan, nước mắt vẫn từng dòng chảy xuống nhìn Lãnh Mặc Hàn! !
Lãnh Mặc Hàn cúi đầu, nhớ tới ngày hôm qua so một quyền với Hách Dục Hải, anh nằm trên mặt đất, nhìn bầu trời lộ ra ánh sáng, gọi tên của người này, trên mặt của anh lộ ra mấy phần kích động và do dự, nhưng vẫn chậm rãi nắm cánh tay kia, kéo thân thể nho nhỏ vào trong ngực của mình, để cho lồng ngực nóng bỏng của mình sưởi ấm thân thể lạnh lẽo của cô gái này, thậm chí tay ôm nhẹ đầu của cô, vuốt nhẹ kể cả lá thông cắm ở trên đầu cô, mặt không khỏi chạm nhẹ vào tóc cô, hai tròng mắt lại không nhịn được kích thích, đau lòng chảy nước mắt. . . . . .
Hai tròng mắt Tiểu Nhu cũng không nhịn được tràn đầy nước mắt, tựa vào trong lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông này, nghe hơi thở của anh mạnh mẽ rất an toàn, đôi tay rũ xuống một bên, ngón tay lại khẽ nhúc nhích, tiếp xúc đến áo sơ mi đen của anh, truyền đến một chút ngứa ngáy. . . . . .
Đám người Mỹ Linh và Thanh Bình nhìn cảnh tượng này, cũng không nhịn được nở nụ cười cảm động, Trương Thục Dao cũng đang đi ra khỏi một hang động, nhìn cảnh tượng này, lại kinh hãi!
Lãnh Mặc Hàn ôm Tiểu Nhu thật lâu thật lâu, xác định thân thể của cô bình tĩnh lại, mới thương tiếc buông thân thể cô ra, đầu tiên chăm chú nhìn khuôn mặt cô bẩn đen, lại ngẩng đầu nhìn lá thông trên đầu cô, âm thanh trầm thấp khàn khàn hỏi: "Cô cắm hai cây lá thông làm gì vậy?"
Nước mắt Tiểu Nhu lại ào ào chảy xuống, nghẹn ngào nói: "Tôi muốn. . . . Ẩn núp. . . . ."
Phốc! !
Thanh Bình và Mỹ Linh không nhịn được cười, Lãnh Mặc Hàn càng chăm chú nhìn cô gái đơn giản đáng yêu, không nhịn được bật cười, nói: "Đứa ngốc. . . . . . Sau này có người xấu tới, núp ở phía sau của tôi, cũng không cần đi nơi nào! Tôi sẽ bảo vệ cô !"
Tiểu Nhu lập tức ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Mặc Hàn.
Lãnh Mặc Hàn chăm chú nhìn Tiểu Nhu, mới vừa muốn nói, khóe miệng cũng không kiềm chế được tràn máu tươi, đôi tay lập tức ôm lấy Tiểu Nhu, mặt cúi xuống bả vai của cô, rốt cuộc như đạt được tâm nguyện, im lặng thở dốc, nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh! !
Tiểu Nhu lập tức kinh hãi gọi: "Lãnh Phó tổng! !"
***
Vòng thứ hai thi đấu đã đến giờ, bởi vì Đường Khả Hinh là người thi đấu thắng vòng đầu, cho nên dựa theo quy tắc thi đấu, cô vẫn ra sân thi đấu cuối cùng, chỉ thấy cô im lặng run rẩy ngồi ở phòng nghỉ ngơi, ánh mắt rời rạc, chăm chú nhìn phía trước, lúc nảy bị kích thích, đến lúc này trạng thái tinh thần từ từ đong lại, biết sắp bắt đầu thi đấu, trong tay của cô vô tình giấu một cây châm nhỏ kêu Á Lạc len lén đưa cho cô, vì để cho mình tập trung ý chí, trước trán của cô rịn mồ hôi lạnh, cắm thẳng châm nhọn vào mu bàn tay mình, dùng đau đớn để nâng cao ý chí chiến đấu kiên cường của mình! Giờ phút này, không còn là thi đấu cho một mình Đường Khả Hinh tôi! ! Đó là tất cả mọi người! Mặc kệ tôi nợ người nào, tôi đều nhất định! Nhất định phải thi đấu xong, sẽ đi chuộc tội! !
Lâm Tử Linh vẫn quan sát dáng vẻ Đường Khả Hinh, hai mắt của cô nhíu lại, liền thừa dịp tất cả chuyên gia hầu rượu đã đi tới sảnh tiệc, mà Á Lạc cũng bắt đầu đi ra phía sau, không nhịn được đứng lên, đi về phía Đường Khả Hinh, quan sát hai tròng mắt cô nhanh chóng xoay tròn và thay đổi, không khách sáo trực tiếp nói: "Tôi nói! Không phải con mắt của cô không nhìn thấy chứ?"
Trái tim Đường Khả Hinh chấn động mạnh một cái, hai mắt lập tức lộ ra ánh sáng có chút sắc bén và tức giận, dựa theo khứu giác mãnh liệt của mình, tìm phương hướng của Lâm Tử Linh, tức giận nhìn sang, từng chữ từng chữ, chậm rãi sâu kín nói: "Cô cảm thấy tôi nhìn không thấy?"
Lâm Tử Linh vẫn nghi ngờ nhìn Đường Khả Hinh, nhướng mày, nói: "Nếu như cô không nhìn thấy, thì sớm bỏ cuộc thi đấu này đi! Bởi vì sau đó, đầu tiên phải trải qua một vòng giải rượu nghiêm khắc, sau đó vấn đáp! Cô được không?"
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, mặt ngẩng mặt lên, chậm rãi đứng lên, mở hai mắt giống như nhìn thấy được, nhìn thẳng Lâm Tử Linh, lại châm biếm cười cười nói: "Có một cách, có thể cho cô biết, ánh mắt tôi có vấn đề hay không! Nếu cô đã nói ra chuyện này, hay là cô thử một chút?"
Lâm Tử Linh cau mày nhìn cô! !
Đường Khả Hinh tức giận liếc nhìn cô một cái, sau khi dừng lại một lát, lập tức nhanh chóng vung tay lên, hung ác tát mạnh trên mặt của Lâm Tử Linh một bạt tai, chát một tiếng, vang dội cả phòng nghỉ ngơi!
"Cô! ! !" Lâm Tử Linh đè kín má trái của mình, tức giận trợn to hai mắt, bị kích thích run run nhìn Đường Khả Hinh, kêu to: "Đường Khả Hinh! Cô dám đánh tôi."
"Đánh cô thì thế nào? Đừng tưởng rằng cô là thứ gì! ! Ba lần hai lượt khiêu khích tôi, tôi nhịn hết lần này đến khác! ! Tôi cảnh cáo cô, đừng tùy ý nói linh tinh với tôi!" Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, ép tới mặt Lâm Tử Linh, lại tức giận nói: “Ánh mắt tôi không nhìn thấy? Ánh mắt tôi không nhìn thấy, làm sao biết mặt của cô ghê tởm lại xấu xa! ? Đừng thấy cho cô một chút mặt mũi thì lên mặt! Hừ! !"
Đường Khả Hinh lại chính xác đẩy Lâm Tử Linh ra, dựa theo trực giác nhanh chóng đi ra phía ngoài cửa, tay run rẩy cầm khung cửa, khuôn mặt lại lộ ra mấy phần kích động và đè nén, cắn chặt răng đi về phía hội trường thi, đang lúc cô đi ra phòng nghỉ ngơi, muốn xoay người đi vào hội trường, lại nghe được một giọng nói thật ngây ngô, thật đáng yêu, kích động, từ phía dưới truyền tới: "Khả Hinh . . . . . . . . . . "
Đường Khả Hinh lập tức kích động dừng lại, bị một chút kích, hai mắt lập tức xuyên vào một chút ánh sáng, cô lập tức đi đến lan can phía trước, theo âm thanh nhìn xuống, rơi lệ không thể tin nổi kêu to: "Tiểu Nhu! ! ! Là cô sao? Tiểu Nhu . . . . . ."
Tiểu Nhu ở trong một loạt đèn flash của đám phóng viên, vẫn mặc váy ngắn rách nát, khoác một cái chăn, hai mắt khẩn cấp rưng rưng đi sảnh tiệc phía dưới, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt Đường Khả Hinh vội vàng nhìn khắp nơi, cũng kích động nghẹn ngào nói: "Khả Hinh! ! Tôi ở nơi này! Tôi còn sống! Tôi biết rõ cô nhớ đến tôi, tôi không sao! Tôi rất vui vẻ lúc này cô còn nhớ tới tôi, cô là bạn bè tốt nhất của tôi, cô phảicố lên! !"
Hai tròng mắt Đường Khả Hinh cũng không nhìn thấy rõ, nhưng cô giống như có thể từ ánh sáng trắng xóa, thấy bóng dáng Tiểu Nhu đáng yêu động người, một tảng đá lớn trong đáy lòng buông xuống, vừa khóc vừa cười gật đầu, nói: “Tôi biết rồi! Tôi biết rồi! Cô nhất định phải chăm sóc mình thật tốt! Nhanh đi bệnh viện xem chị của cô ! ! Đi mau !"
"Chị tôi không có sao! !" Tiểu Nhu vội vàng lại đến gần sảnh tiệc phía dưới, lại ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh, kích động bật khóc, nghẹn ngào vui vẻ nói: "Chị ấy sinh một đứa bé trai rất đẹp! ! Tất cả mọi người rất tốt!"
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, lại lập tức thở phào nhẹ nhõm, cố nén nước mắt, bật cười nói: "Cám ơn trời đất! ! Tất cả mọi người đều khỏe! Chỉ cần mọi người khỏe, tôi liền khỏe rồi! Cám ơn cô, Tiểu Nhu! ! Cám ơn cô trở lại vào lúc này! Cám ơn cô!"
Cô lại trở nên kích động, run rẩy thở dốc, lại cảm giác bởi vì kích động sôi trào, trong đầu từng trận thiếu oxi. . . . . .
"Xin mời!" Hách Lệ nhìn Đường Khả Hinh kích động như vậy, nhưng vẫn đi tới, mời cô đi vào phòng thi đấu!
Đường Khả Hinh lại thở dốc, để cho mình bình tĩnh lại, nén nước mắt, rốt cuộc trong ánh mắt nóng bỏng của mọi người, dứt khoát đi vào phòng thi đấu! !
Lãnh Mặc Hàn chở Mỹ Linh và Thanh Bình, nhanh chóng cầm tay lái, hung ác đạp chân ga, cho xe lao tới phía trước . . . . . .
"Lão đại! ! Anh nói Tiểu Nhu ở nơi nào?" Thanh Bình ngồi ở một bên, thật căng thẳng, thật nghi ngờ nhìn Lãnh Mặc Hàn, vội nói: "Nói chuyện với anh đấy! Đừng để cho chúng tôi hồ đồ mờ mịt! Còn muốn chúng tôi phái người đi tìm Oscar! ! Rốt cuộc có chuyện gì?"
Lãnh Mặc Hàn vừa cầm tay lái, cố nén lồng ngực đau đớn như lửa đốt, vừa quay đầu, liếc mắt nhìn Thanh Bình nói: "Cô còn nhớ rõ chúng ta làm xong nhiệm vụ ở biển, Oscar nhìn tôi sủa, nói trên người của tôi có mùi của Tiểu Nhu ! Nhớ chứ?"
"Nhớ!" Thanh Bình nghi ngờ, kỳ quái gật đầu.
Lãnh Mặc Hàn thở gấp mấy hơi, lại đạp mạnh chân ga, cho xe chạy tới bờ biển xa xa, lại kích động nói: "Ngày hôm qua chúng ta cùng Oscar sát vai qua lại bao nhiêu lần, nó đều không sủa tôi! ! Nhưng chúng ta làm xong nhiệm vụ ở biển, nó liền nhìn chúng ta sủa, cũng bày tỏ, trong thời gian đó, tôi nhất định đã từng tiếp xúc qua Tiểu Nhu! Mà Hách Dục Hải cũng từng tiếp xúc qua Tiểu Nhu, cho nên cuối cùng Oscar mới chạy theo Hách Dục Hải !"
"Vậy. . . . . . Ý của anh . . . . . ." Mỹ Linh vẫn rất không hiểu nhìn Lãnh Mặc Hàn, hỏi: "Có nghĩa là gì ?"
Lãnh Mặc Hàn nuốt cổ họng khô khốc, lại đạp mạnh chân ga gần 200 km/h, trong gió to, hơi quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ, mới nói: "Nói cách khác! Ba người chúng ta đã từng cùng ở tại điểm đó ! ! Mọi người nói địa điểm đó sẽ ở chỗ nào?"
Hai tròng mắt Mỹ Linh xoay tròn, suy nghĩ một chút, mới khiếp sợ nhìn Lãnh Mặc Hàn, nói: "Địa điểm lúc đầu Tiểu Nhu bị bắt cóc ?"
"Đúng vậy! !" Ánh mắt Lãnh Mặc Hàn sắc bén lóe lên, nhanh chóng nói: "Khẳng định sau khi ba người chúng ta tiến vào, Tiểu Nhu và Hách Dục Hải lại tiến vào ! ! Thậm chí nơi đó còn có một đường bí mật khác, là để cho bọn họ đi ra đáy biển! Mọi người có lưu ý hay không, lúc chúng ta ra khỏi đường hầm, trên vách tường ươn ướt, nguyên nhân nó ươn ướt, ngoài gió biển ra, khẳng định còn có một lối đi liên thông với bờ biển nào đó! !"
"Trời ạ! Nếu quả thật như anh nói, vậy Tiểu Nhu có thể còn ở lại chỗ đó hay không?" Mỹ Linh lập tức căng thẳng kêu lên! !
Trái tim Lãnh Mặc Hàn cũng đập "bùm" một tiếng, mặt của anh hơi lộ ra cứng ngắc, lo âu nói: "Hi vọng cô ấy không ngốc như vậy, bởi vì chúng ta đã quay về, nếu như cô ấy còn ở lại nơi đó, rất có khả năng sẽ có nguy hiểm! ! Bởi vì bọn người Hách Dục Hải khẳng định biết nơi Tiểu Nhu đến!"
Anh nói xong, đôi tay lại nắm chặt vô lăng, chân đạp mạnh chân ga, vèo một tiếng, cho xe như mũi tên lao thẳng ra ngoài! !
***
Rất nhiều con phố, không có người ở, xe thể thao của Lãnh Mặc Hàn mới vừa như mũi tên thắng gấp ở đầu hẻm, Oscar cũng đã từ trên xe thể thao chạy như bay xuống, giống như tướng quân oai phong sắc bén lao thẳng vào trong ngõ hẻm kia, giống như như đã tìm được Tiểu Nhu, Lãnh Mặc Hàn nhìn Oscar như vậy, hai mắt anh nóng lên, quả nhiên chứng minh suy đoán của mình, ngay lập tức đi theo Oscar chạy về phía trước, đám người Mỹ Linh và Thanh Bình cũng nhanh chóng chạy theo về phía trước . . . . . .
"Grâuuu . . . . . . . . . . " Quả nhiên Oscar lập tức nhảy vào trong phòng Tiểu Nhu bị bắt cóc, lỗ mũi chó nhạy bén hít hít, nhanh chóng chạy tới đường hầm dưới đất, Lãnh Mặc Hàn cũng dẫn mọi người đi theo sát xuống, quả nhiên phát hiện bên trong một đường hầm bí mật khác bị mở ra, bên trong một vùng tối đen, ánh mắt của anh sáng lên, lập tức theo thân thể Oscar vọt vào bên trong . . . . . .
Thân thể Oscar nhanh chóng theo con đường u ám vọt vào bên trong, càng đi xuống càng ẩm ướt, liên tiếp có thể nghe được tiếng sóng biển vỗ, thì ra bên trong còn có mấy lối đi giống như hang động, nó lại lựa chọn một lối đi bí mật khác hơi sạch trơn vọt thẳng tới phía trước, Lãnh Mặc Hàn ngẩng đầu lên nhìn, lập tức cũng tay chống lồng ngực bị thương, đè nén máu chảy ra, nhanh chóng cất bước chạy theo nó về phía trước . . . . . .
"Grâuuu . . . . . ." Oscar nhanh chóng theo đường bí mật càng vọt càng xa, cho đến khi đường bí mật càng lúc càng sáng, càng lúc càng sáng, cuối cùng nó chạy thẳng ra, lập tức nhìn thấy được một bờ biển khác, ánh nắng mặt trời rực rỡ, làng chài hơi có có dấu người ở, lưới đánh cá màu trắng phơi ở bên bãi biển, làng chài nơi này không có bị thu mua, vẫn còn có người ở, chỉ là lúc này, người đã ra biển rồi, chỉ còn lại mấy chiếc thuyền hỏng, còn có một chiếc dừng ở dưới tán cây rậm rạp, phía trên chất đống rất nhiều rất nhiều nhánh thông lộ ra màu vàng! !
" Grâuuu . . . . . . . . . " Oscar lập tức xông tới chiếc thuyền kia sủa, sau đó nó chạy xung quanh, không chịu đi nữa ! ! !
Lãnh Mặc Hàn lập tức dừng bước lại, máu cả người giống như đều muốn đong lại, hai mắt nhìn chòng chọc chiếc thuyền kia, còn có lá thông vàng chồng chất phía trên, anh cũng không dám thở mạnh, thậm chí cũng không dám suy nghĩ tất cả kết quả, anh đã mệt mỏi giống như muốn tiêu mất mạng rồi, đây là hy vọng cuối cùng! ! Mọi người cũng tạm ngừng ở cạnh chiếc thuyền, nhìn đống lá thông nổi lên, cũng ngừng thở, không dám lên tiếng! !
Oscar lại nhìn chiếc thuyền kia sủa kịch liệt, thậm chí sủa càng kịch liệt, rốt cuộc, lá thông bắt đầu có chút âm thanh di động! !
Ánh mắt của Lãnh Mặc Hàn sáng lên, không nhịn được thở dốc, từng bước từng bước đạp cát mềm mại đi tới chiếc thuyền kia, đón ánh mặt trời sáng lạn và gió biển thật to, cất bước đi vào, sắc mặt anh tái nhợt, thở dốc, đứng ở trước mặt thuyền chồng chất lá thông, đầu tiên bình tĩnh một lát, sau đó rốt cuộc vươn tay vạch từng đống từng đống, rốt cuộc nhìn thấy được bên trong có một bồn nước lớn màu đen, bên cạnh lại nhô lên một cái lưới cá màu đen, hai mắt của anh nhấp nháy, ngược lại nhìn thấy được đống lưới đánh cá dầy đặc có chút run rẩy, anh nuốt mạnh cổ họng khô khốc, rốt cuộc lấy dũng khí, vươn tay lập tức vạch đống lưới rách, rốt cuộc nhìn thấy một thân thể run rẩy, mặc váy trắng rách bươm, cuộn tròn tay chân núp ở đáy thuyền . . . . . .
Lãnh Mặc Hàn trừng mắt! !
Tiểu Nhu tóc ướt loạn, trên đầu cắm mấy lá thông xanh, trên mặt đen như mực mở mắt to, khuôn mặt run rẩy ngẩng đầu, nhìn người trước mặt! !
Sau khi Lãnh Mặc Hàn xác định là Tiểu Nhu, lập tức cảm giác máu trong lồng ngực của mình xông thẳng ra khóe miệng, lại cố kiềm nén, hai mắt hiện lên nước mắt, kích động im lặng nhìn cô gái trước mặt, lập tức nắm chặt quả đấm nói không ra lời. . . . . .
Đám người Mỹ Linh và Thanh Bình cũng nhào tới mép thuyền, thấy quả nhiên là Tiểu Nhu, lập tức toàn bộ thở phào một hơi, cũng gần như muốn khóc nói: "Trời ạ! Chúng tôi tìm cô thật vất vả ! !"
Trên đỉnh đầu Tiểu Nhu cắm hai nhánh thông, giống như con bò, một lát nhìn người bên trái, một lát nhìn người bên phải, cuối cùng thật chắc chắn mới nhìn đến Lãnh Mặc Hàn đứng ở trước mặt của mình, mấy ngày liên tiếp sợ hãi và khủng hoảng, rốt cuộc giống như nước lũ tuôn ra, oa một tiếng, há to miệng, hoảng sợ bật khóc, gọi: "Ô ô ô ô ô! ! Lãnh Phó tổng! Làm tôi sợ muốn chết! Tôi cho rằng tôi sống không lâu rồi ! Oa . . . . . . . . . "
Lãnh Mặc Hàn chống mạnh thân thể của mình gần như mềm nhũn, nhìn Tiểu Nhu cuộn tròn thân thể, thất thanh khóc rống thật đáng thương, liền nuốt máu tươi trong cổ họng, muốn vươn tay. . . . . .
"Oa . . . . . . . . " Cả người Tiểu Nhu lại kích động khóc rống, xoay người, muốn ôm thùng gỗ lớn bên cạnh mình . . . . . .
Lãnh Mặc Hàn lập tức khổ sở, im lặng vươn tay, nắm chặt cánh tay của cô, nắm thật chặt!
Tiểu Nhu xoay mặt, cảm giác hoảng sợ chưa tan, nước mắt vẫn từng dòng chảy xuống nhìn Lãnh Mặc Hàn! !
Lãnh Mặc Hàn cúi đầu, nhớ tới ngày hôm qua so một quyền với Hách Dục Hải, anh nằm trên mặt đất, nhìn bầu trời lộ ra ánh sáng, gọi tên của người này, trên mặt của anh lộ ra mấy phần kích động và do dự, nhưng vẫn chậm rãi nắm cánh tay kia, kéo thân thể nho nhỏ vào trong ngực của mình, để cho lồng ngực nóng bỏng của mình sưởi ấm thân thể lạnh lẽo của cô gái này, thậm chí tay ôm nhẹ đầu của cô, vuốt nhẹ kể cả lá thông cắm ở trên đầu cô, mặt không khỏi chạm nhẹ vào tóc cô, hai tròng mắt lại không nhịn được kích thích, đau lòng chảy nước mắt. . . . . .
Hai tròng mắt Tiểu Nhu cũng không nhịn được tràn đầy nước mắt, tựa vào trong lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông này, nghe hơi thở của anh mạnh mẽ rất an toàn, đôi tay rũ xuống một bên, ngón tay lại khẽ nhúc nhích, tiếp xúc đến áo sơ mi đen của anh, truyền đến một chút ngứa ngáy. . . . . .
Đám người Mỹ Linh và Thanh Bình nhìn cảnh tượng này, cũng không nhịn được nở nụ cười cảm động, Trương Thục Dao cũng đang đi ra khỏi một hang động, nhìn cảnh tượng này, lại kinh hãi!
Lãnh Mặc Hàn ôm Tiểu Nhu thật lâu thật lâu, xác định thân thể của cô bình tĩnh lại, mới thương tiếc buông thân thể cô ra, đầu tiên chăm chú nhìn khuôn mặt cô bẩn đen, lại ngẩng đầu nhìn lá thông trên đầu cô, âm thanh trầm thấp khàn khàn hỏi: "Cô cắm hai cây lá thông làm gì vậy?"
Nước mắt Tiểu Nhu lại ào ào chảy xuống, nghẹn ngào nói: "Tôi muốn. . . . Ẩn núp. . . . ."
Phốc! !
Thanh Bình và Mỹ Linh không nhịn được cười, Lãnh Mặc Hàn càng chăm chú nhìn cô gái đơn giản đáng yêu, không nhịn được bật cười, nói: "Đứa ngốc. . . . . . Sau này có người xấu tới, núp ở phía sau của tôi, cũng không cần đi nơi nào! Tôi sẽ bảo vệ cô !"
Tiểu Nhu lập tức ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Mặc Hàn.
Lãnh Mặc Hàn chăm chú nhìn Tiểu Nhu, mới vừa muốn nói, khóe miệng cũng không kiềm chế được tràn máu tươi, đôi tay lập tức ôm lấy Tiểu Nhu, mặt cúi xuống bả vai của cô, rốt cuộc như đạt được tâm nguyện, im lặng thở dốc, nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh! !
Tiểu Nhu lập tức kinh hãi gọi: "Lãnh Phó tổng! !"
***
Vòng thứ hai thi đấu đã đến giờ, bởi vì Đường Khả Hinh là người thi đấu thắng vòng đầu, cho nên dựa theo quy tắc thi đấu, cô vẫn ra sân thi đấu cuối cùng, chỉ thấy cô im lặng run rẩy ngồi ở phòng nghỉ ngơi, ánh mắt rời rạc, chăm chú nhìn phía trước, lúc nảy bị kích thích, đến lúc này trạng thái tinh thần từ từ đong lại, biết sắp bắt đầu thi đấu, trong tay của cô vô tình giấu một cây châm nhỏ kêu Á Lạc len lén đưa cho cô, vì để cho mình tập trung ý chí, trước trán của cô rịn mồ hôi lạnh, cắm thẳng châm nhọn vào mu bàn tay mình, dùng đau đớn để nâng cao ý chí chiến đấu kiên cường của mình! Giờ phút này, không còn là thi đấu cho một mình Đường Khả Hinh tôi! ! Đó là tất cả mọi người! Mặc kệ tôi nợ người nào, tôi đều nhất định! Nhất định phải thi đấu xong, sẽ đi chuộc tội! !
Lâm Tử Linh vẫn quan sát dáng vẻ Đường Khả Hinh, hai mắt của cô nhíu lại, liền thừa dịp tất cả chuyên gia hầu rượu đã đi tới sảnh tiệc, mà Á Lạc cũng bắt đầu đi ra phía sau, không nhịn được đứng lên, đi về phía Đường Khả Hinh, quan sát hai tròng mắt cô nhanh chóng xoay tròn và thay đổi, không khách sáo trực tiếp nói: "Tôi nói! Không phải con mắt của cô không nhìn thấy chứ?"
Trái tim Đường Khả Hinh chấn động mạnh một cái, hai mắt lập tức lộ ra ánh sáng có chút sắc bén và tức giận, dựa theo khứu giác mãnh liệt của mình, tìm phương hướng của Lâm Tử Linh, tức giận nhìn sang, từng chữ từng chữ, chậm rãi sâu kín nói: "Cô cảm thấy tôi nhìn không thấy?"
Lâm Tử Linh vẫn nghi ngờ nhìn Đường Khả Hinh, nhướng mày, nói: "Nếu như cô không nhìn thấy, thì sớm bỏ cuộc thi đấu này đi! Bởi vì sau đó, đầu tiên phải trải qua một vòng giải rượu nghiêm khắc, sau đó vấn đáp! Cô được không?"
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, mặt ngẩng mặt lên, chậm rãi đứng lên, mở hai mắt giống như nhìn thấy được, nhìn thẳng Lâm Tử Linh, lại châm biếm cười cười nói: "Có một cách, có thể cho cô biết, ánh mắt tôi có vấn đề hay không! Nếu cô đã nói ra chuyện này, hay là cô thử một chút?"
Lâm Tử Linh cau mày nhìn cô! !
Đường Khả Hinh tức giận liếc nhìn cô một cái, sau khi dừng lại một lát, lập tức nhanh chóng vung tay lên, hung ác tát mạnh trên mặt của Lâm Tử Linh một bạt tai, chát một tiếng, vang dội cả phòng nghỉ ngơi!
"Cô! ! !" Lâm Tử Linh đè kín má trái của mình, tức giận trợn to hai mắt, bị kích thích run run nhìn Đường Khả Hinh, kêu to: "Đường Khả Hinh! Cô dám đánh tôi."
"Đánh cô thì thế nào? Đừng tưởng rằng cô là thứ gì! ! Ba lần hai lượt khiêu khích tôi, tôi nhịn hết lần này đến khác! ! Tôi cảnh cáo cô, đừng tùy ý nói linh tinh với tôi!" Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, ép tới mặt Lâm Tử Linh, lại tức giận nói: “Ánh mắt tôi không nhìn thấy? Ánh mắt tôi không nhìn thấy, làm sao biết mặt của cô ghê tởm lại xấu xa! ? Đừng thấy cho cô một chút mặt mũi thì lên mặt! Hừ! !"
Đường Khả Hinh lại chính xác đẩy Lâm Tử Linh ra, dựa theo trực giác nhanh chóng đi ra phía ngoài cửa, tay run rẩy cầm khung cửa, khuôn mặt lại lộ ra mấy phần kích động và đè nén, cắn chặt răng đi về phía hội trường thi, đang lúc cô đi ra phòng nghỉ ngơi, muốn xoay người đi vào hội trường, lại nghe được một giọng nói thật ngây ngô, thật đáng yêu, kích động, từ phía dưới truyền tới: "Khả Hinh . . . . . . . . . . "
Đường Khả Hinh lập tức kích động dừng lại, bị một chút kích, hai mắt lập tức xuyên vào một chút ánh sáng, cô lập tức đi đến lan can phía trước, theo âm thanh nhìn xuống, rơi lệ không thể tin nổi kêu to: "Tiểu Nhu! ! ! Là cô sao? Tiểu Nhu . . . . . ."
Tiểu Nhu ở trong một loạt đèn flash của đám phóng viên, vẫn mặc váy ngắn rách nát, khoác một cái chăn, hai mắt khẩn cấp rưng rưng đi sảnh tiệc phía dưới, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt Đường Khả Hinh vội vàng nhìn khắp nơi, cũng kích động nghẹn ngào nói: "Khả Hinh! ! Tôi ở nơi này! Tôi còn sống! Tôi biết rõ cô nhớ đến tôi, tôi không sao! Tôi rất vui vẻ lúc này cô còn nhớ tới tôi, cô là bạn bè tốt nhất của tôi, cô phảicố lên! !"
Hai tròng mắt Đường Khả Hinh cũng không nhìn thấy rõ, nhưng cô giống như có thể từ ánh sáng trắng xóa, thấy bóng dáng Tiểu Nhu đáng yêu động người, một tảng đá lớn trong đáy lòng buông xuống, vừa khóc vừa cười gật đầu, nói: “Tôi biết rồi! Tôi biết rồi! Cô nhất định phải chăm sóc mình thật tốt! Nhanh đi bệnh viện xem chị của cô ! ! Đi mau !"
"Chị tôi không có sao! !" Tiểu Nhu vội vàng lại đến gần sảnh tiệc phía dưới, lại ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh, kích động bật khóc, nghẹn ngào vui vẻ nói: "Chị ấy sinh một đứa bé trai rất đẹp! ! Tất cả mọi người rất tốt!"
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, lại lập tức thở phào nhẹ nhõm, cố nén nước mắt, bật cười nói: "Cám ơn trời đất! ! Tất cả mọi người đều khỏe! Chỉ cần mọi người khỏe, tôi liền khỏe rồi! Cám ơn cô, Tiểu Nhu! ! Cám ơn cô trở lại vào lúc này! Cám ơn cô!"
Cô lại trở nên kích động, run rẩy thở dốc, lại cảm giác bởi vì kích động sôi trào, trong đầu từng trận thiếu oxi. . . . . .
"Xin mời!" Hách Lệ nhìn Đường Khả Hinh kích động như vậy, nhưng vẫn đi tới, mời cô đi vào phòng thi đấu!
Đường Khả Hinh lại thở dốc, để cho mình bình tĩnh lại, nén nước mắt, rốt cuộc trong ánh mắt nóng bỏng của mọi người, dứt khoát đi vào phòng thi đấu! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.