Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1109: SỐ LIỆU KHÔNG HỢP

Hàn Trinh Trinh

11/11/2016

Phòng ăn! !

Đường Khả Hinh theo Á Lạc đỡ mình, đi vào nhà hàng tây, lập tức cảm thấy từng mảnh trắng xóa trong tầm mắt, càng ngày càng yếu, thậm chí từ từ bắt đầu tối tăm, cô biết đây là nguyên nhân màng giác mạc mắt mình bắt đầu bị tổn thương, không dám nghĩ thêm, tận lực đè nén cảm xúc của mình run rẩy phập phồng, đi theo Á Lạc đi về phía một vị trí tự nhìn không rõ, nhưng theo một cơn gió biển đập vào mặt, cô có thể cảm nhận đây là vị trí bên cửa sổ sát đất.

"Đến rồi. . . . . . Ngồi xuống!" Á Lạc quả nhiên đỡ cô ngồi ở trên ghế sa lon đỏ thẫm bên cửa sổ sát đất, sau đó quan tâm nhìn khuôn mặt cô tái nhợt tràn đầy nước mắt, liền vội vàng hỏi: "Đường tiểu thư, cô muốn ăn món gì không?"

Lúc này, nhân viên phục vụ đã cầm menu, đi tới.

Lúc này Đường Khả Hinh không hề muốn ăn, cả người gần như hít thở không thông, thở hổn hển khó chịu, cô thuận miệng nói một câu: "Tùy tiện! một phần sandwich và sữa nóng đi!"

"Vâng!" Nhân viên phục vụ gật đầu, xoay người đi chuẩn bị bữa ăn.

"Cô chỉ ăn đơn giản như vậy à? Không phải cô đói sao?" Á Lạc ngồi ở đối diện với cô, căng thẳng nhìn dáng vẻ của cô, lo lắng nói.

Đường Khả Hinh không muốn nói chuyện, chỉ im lặng ngồi tại chỗ, đè lồng ngực càng lúc càng cảm giác nghẹt thở, trong đầu bắt đầu cực nhanh nóng lên và đau đớn, thậm chí cả người bắt đầu choáng váng, trước mắt càng lúc càng tối, càng lúc càng tối. . . . . . Trong lòng của cô cảm giác chua xót, hai mắt hiện lên nước mắt, nhưng dù kích động lóe lên, trên mặt vẫn giữ vững kiên định và bình tĩnh, không muốn bị cái gì đánh ngã! !

Vẻ mặt Lâm Tử Linh lộ ra khi dễ và dáng vẻ châm biếm, nhìn cô mỉm cười, thậm chí nhìn nhân viên phục vụ chuẩn bị bánh sandwich cho cô, cô đưa hai tay run rẩy, cầm bánh sandwich ăn, dáng vẻ đè nén và căng thẳng, liền lộ ra đắc ý, nâng một ly cà phê, chậm rãi đứng lên, đi về phía Đường Khả Hinh. . . . . .

Kerry ngồi một mình ở bàn ăn bên này, ăn mỳ ý, lại không nhịn được nhìn Lâm Tử Linh. . . . . .

Lâm Tử Linh cầm cà phê nóng hổi, đi tới trước bàn ăn của Đường Khả Hinh, nhìn dáng vẻ cô đột nhiên sợ hãi, không nhịn được cười rộ lên nói: "Thật sự kì lạ. . . . . . Quả nhiên cô giống như một số người nói! Mặc kệ là bằng quy tắc ngầm tiến vào thi đấu cũng vậy, hay là đang trong cuộc thi đấu đột ngột thất vọng cũng vậy, vẫn giống như bây giờ, đột nhiên kỳ quái sợ hãi rụt rè! ! Như bị một linh hồn nào đó bám vào người! Chẳng lẽ, cô đang bị bạn thân bị chặt tay chân tới tìm cô?"

"Cô. . . . . ." Á Lạc lập tức trợn to hai mắt, ngẩng đầu lên, hơi lộ ra bất mãn nhìn Lâm Tử Linh, nhưng không dễ nói chuyện.

Đường Khả Hinh lại không có để ý tới cô, mà đôi tay run rẩy cầm khối bánh sandwich, kích động nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa không nhịn được nhớ tới Tiểu Nhu, trái tim của cô ầm một tiếng, hình ảnh bị chặt tay chân ném vào trong biển, còn có khuôn mặt của Tiểu Nhu tươi cười đáng yêu động lòng người, lập tức hiện lên ở trong đầu mình, hai mắt lập tức lay động nước mắt. . . . . .

"Cho nên nói, loại người như cô sẽ có báo ứng! !" Lâm Tử Linh oán giận nhìn cô, lại kịch liệt nói: "Mới vừa rồi tôi đi vào phòng nghỉ ngơi, tình cờ nghe được phóng viên dưới lầu nói, người bị chặt tay chân, xác định là bạn bè tốt nhất của cô! ! Thậm chí chị gái của cô ta, bởi vì chuyện này mà sinh non! ! Thai nhi mới vừa chết! Tất cả chuyện này đều do cô làm hại! Bao gồm đứa trẻ đó chưa đời ! ! !"

Ầm! ! !

Đại não của Đường Khả Hinh lập tức giống như bị nện một cái, làm cho cả linh hồn cô tan nát, sắc mặt của cô lập tức trắng bệch, đôi tay run rẩy nắm bánh sandwich, hai mắt rời rạc vô hồn nhìn phía trước, kích động đến lồng ngực phập phồng, thở hổn hển . . . . . .

"Lâm Tử Linh tiểu thư!" Á Lạc kịp thời đứng lên, cố ý cao giọng nhìn Lâm Tử Linh, mang theo vài phần tức giận nói: "Cô đủ rồi đó! ! Cô làm như vậy được xem là quấy nhiễu tuyển thủ thi đấu hay không! !"

Lâm Tử Linh lập tức sắc bén nhìn Á Lạc, vẻ mặt lộ ra hơi thở tàn nhẫn, cứng rắn nói: "Cái gì gọi là quấy nhiễu! Cô không có nghe bà George nói qua, chúng tôi có thể tự do lui tới nói chuyện với nhau, thậm chí bàn thảo! Nếu cô không biết gì thì câm miệng cho tôi!"



"Hi! !" Lúc này, Kerry hơi lộ ra một chút cứng rắn đi tới, nhìn Lâm Tử Linh, có một chút ý cảnh cáo ! !

Lâm Tử Linh lập tức xoay người, vẻ mặt tức giận nhìn người tới, phát hiện là Kerry, mới hơi lộ ra mấy phần ẩn nhẫn, trên mặt nở nụ cười khinh bỉ, hừ một tiếng đi trở về! !

Kerry nhìn Mộc Tử Linh ngồi trở lại vị trí của mình, lại bộc lộ mấy phần lo lắng nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi: "ARE YOU OK? You looktired! (Cô có khỏe không? Trông cô có vẻ rất mệt mỏi!)"

Cả người Đường Khả Hinh cực nhanh rơi vào rét lạnh, trong đầu đều là lời của Lâm Tử Linh vừa nói, cô nói xác định Tiểu Nhu chết rồi, chị gái của Tiểu Nhu bởi vì chuyện này, mà bị kích thích sinh non, thai nhi cũng đã chết! Trong một đêm cô hại chết hai mạng người, hai mắt cô rời rạc kích động, bắt đầu nhanh chóng hiện lên nước mắt, run rẩy sâu kín hỏi: "Cô ấy nói có đúng không?"

Á Lạc lập tức bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh!

Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức hoàn toàn chìm vào bóng tối, cũng không nhìn thấy gì nữa, ngay cả một chút ánh sáng cuối cùng cũng không nhìn thấy, lại kích động thở hổn hển, muốn tìm bóng dáng và hơi thở của Á Lạc, hỏi: “Cô ấy nói có đúng không ! ! Chị gái của Tiểu Nhu sinh non sao ? Thai nhi chết rồi?"

"Không có!" Á Lạc nhìn cô, quả thực cũng lo lắng nói: "Chuyện không phải như vậy! Chỉ là. . . . . . Chỉ là mới vừa rồi. . . . . . Tôi giống như nghe được thai nhi. . . . . . Có thể sinh non. . . . . . Nhưng tình huống như thế nào, không còn rõ ràng lắm, phóng viên đi xem!"

Trái tim của Đường Khả Hinh như vỡ vụn, một không khí chết người lập tức đè ép tới mình, gần như choáng váng, cuối cùng lý trí và tinh thần cả người, lần nữa bị phá vỡ ! !

Bệnh viện! !

Nhã Tuệ theo đám người Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành nhanh chóng chạy tới bệnh viện, nghe Trần Mạn Hồng gọi điện thoại nói chị gái của Tiểu Nhu bởi vì kích động quá độ, làm cho thai nhi không ổn định, có thể sinh non, thậm chí có thể cả người lớn và đứa trẻ cũng không đảm bảo, theo tiếng khóc của Trần Mạn Hồng, mấy người Nhã Tuệ nhanh chóng chạy tới phòng cấp cứu, vừa lúc thấy Chu Tiểu Tình nằm ở trên giường bệnh, cả người đầy máu, kéo anh chồng vừa chạy tới, vẻ mặt sụp đổ gào khóc kêu to: "Tiểu Nhu mất rồi! ! Em gái của em mất rồi! Làm như thế nào nói với cha mẹ đây! Em gái đáng thương của tôi !"

"Vợ, em đừng căng thẳng! ! Em đừng căng thẳng, hiện tại con của chúng ta quan trọng hơn !" Một người đàn ông lịch sự khoảng ba mươi tuổi, đeo mắt kính, vừa theo bác sĩ và y tá khẩn cấp đưa vào phòng cấp cứu, nhanh chóng an ủi vợ! !

Chu Tiểu Tình lại ngẩng mặt thất thanh khóc rống: "Em gái của tôi chết rồi! Em gái của tôi chết rồi! ! Tôi cũng không muốn sống nữa! ! Tiểu Nhu, chị chết với cô!"

Nhã Tuệ cùng đám người Tô Lạc Hoành nhào tới đến, trơ mắt nhìn Chu Tiểu Tình được đẩy vào phòng bệnh, Trần Mạn Hồng tựa vào trong ngực chồng, khóc rất lo lắng và đau lòng, Tào Anh Kiệt vừa ôm vợ, vừa lo lắng nhìn Tô Lạc Hoành kêu to lên tiếng: "Rốt cuộc bên Tiểu Nhu có tin tức hay không? Đã qua 24h rồi, máy vi tính so sánh hình ảnh xong chưa? Đứa nhỏ này cũng sắp mất! Chị gái này muốn em gái còn sống, cô ấy mới có thể sống !"

Tô Lạc Hoành thật sự đang bị hỗn loạn, không thể làm gì khác, căng thẳng đứng ở cạnh cửa phòng cấp cứu, nhanh chóng bấm điện thoại của Tưởng Văn Phong! !

Phòng theo dõi ! !

Tưởng Văn Phong vừa ngồi ở trước bàn máy vi tính, nhanh chóng phối hợp với pháp y cắt vân da cuối cùng, chuẩn bị ghép đôi so sánh, vừa nhận điện thoại của Tô Lạc Hoành, đáp: "Ừm! !"

"Tình hình thế nào rồi? Ghép đôi được không?" Tô Lạc Hoành căng thẳng hỏi! !

Pháp y lập tức nhấn Enter, máy vi tính bắt đầu căn cứ hình ảnh gốc của Tiểu Nhu và hình ảnh bị hại bắt đầu ghép đôi, cô lập tức ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ đếm ngược phía trên, nói: "Năm phút đồng hồ!"



Tưởng Văn Phong lập tức cầm điện thoại di động, trả lời anh nói: "Năm phút nữa !"

Tô Lạc Hoành nhanh chóng cúp điện thoại, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn phòng cấp cứu mở đèn, bên trong còn truyền đến tiếng khóc của Chu Tiểu Tình, còn có tiếng của anh chồng căng thẳng đập đầu vào tường, anh thật sự phiền não xoay người, lo lắng nói: "Thật sự không có một chuyện nào thuận lợi! ! Khả Hinh thi đấu, Tiểu Nhu gặp chuyện không may, chị gái lại sinh non, Mặc Hàn còn ngất đi! !"

"Đúng rồi, Mặc Hàn ra sao?" Tào Anh Kiệt nghe đến đó, liền vội vàng gấp gáp hỏi.

"Người còn hôn mê! ! Đang ở bệnh viện! ! Mỹ Linh và Thanh Bình, còn có Thục Dao đang chăm sóc ! !" Tô Lạc Hoành thở dốc nói! !

Một chỗ khác Bệnh viện!

Tô Thụy Kỳ và bọn người Hàn Văn Kiệt mới từ phòng bệnh đi ra, bận rộn bể đầu sứt trán đối với một nhóm người bị đưa vào ngày hôm qua, mà từ hôm qua sau khi Lãnh Mặc Hàn đánh nhau với Hách Dục Hải, vẫn hôn mê bất tỉnh, chỉ thấy cả người anh sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, hai mắt đóng chặt giống như ngủ thật say, nhưng trên trán không ngừng tuôn mồ hôi lạnh, giống như đắm chìm trong giấc mộng bế tắc không có tỉnh, trong não vẫn thoáng qua hình ảnh ngày hôm qua Oscar sủa mình, còn có cảnh tượng mình truy tìm Tiểu Nhu lại gặp phải Hách Dục Hải, từng hình ảnh không ngừng lướt qua trong não của mình, thậm chí đến cuối cùng, truyền đến câu nói của người huấn luyện thú: trên người của anh có mùi của Tiểu Nhu ! !

Trên người của anh có mùi của Tiểu Nhu . . . . . .

Những lời này, giống như cơn lốc xoáy, xoay tròn ở trong đầu Lãnh Mặc Hàn, ào ào ào ào xoay đến chóng mặt . . . . . . anh lập tức mở mắt, giống như nổ tung, phát hiện một chút nào đó! !

"Không biết lão đại khỏe chưa?" Mỹ Linh và Thanh Bình cùng đi vào phòng bệnh, lại thấy Lãnh Mặc Hàn đã chống người gần như choáng váng khổ sở, mặc áo sơ mi đen và quần tây đen, hết sức khó khăn, đau đớn cài cúc áo áo sơ mi. . . . . . Bọn họ kinh ngạc đi tới, hỏi: "Lão đại! Anhi làm gì thế? Đi đâu?"

Lãnh Mặc Hàn cố nén lồng ngực nóng rực đau đớn, mặc cho mồ hôi lạnh tuôn ra, nhưng vẫn nuốt cổ họng, nói: "Tôi muốn đi tìm Tiểu Nhu!"

"Đi nơi nào tìm Tiểu Nhu chứ?" Mỹ Linh thật sự vội muốn chết, lo lắng nhìn dáng vẻ anh cố chấp, kêu to: "Anh căn bản cũng không biết cô ấy ở nơi nào? Anh đi đâu tìm cô ấy chứ! ! Bây giờ thân thể của anh chưa khỏe, đi nữa sẽ không toàn mạng!"

"Tôi biết rõ cô ấy ở nơi nào!" Lãnh Mặc Hàn gần như khẳng định, thở hổn hển, nhìn hai người bọn họ nói! !

"À?" Mỹ Linh và Thanh Bình ngạc nhiên nhìn Lãnh Mặc Hàn, vừa vội vàng, vừa mệt mỏi, kinh ngạc kêu lên: "Anh biết cô ấy ở nơi nào? Cô ấy ở nơi nào hả?"

Lãnh Mặc Hàn sợ không kịp thời gian, không có giải thích, chỉ nhanh chóng khổ sở chống người, đi ra ngoài. . . . . .

"Lão đại!" Mỹ Linh và Thanh Bình cùng đuổi theo, căng thẳng kêu! !

Lãnh Mặc Hàn không nói gì thêm, khuôn mặt cứng rắn, sắc mặt lộ ra run rẩy và rất chắc chắn, nuốt cổ họng khô khốc, đi về phía trước, vừa vặn lúc này điện thoại di động reo lên, anh lập tức rút điện thoại, nhận máy, căng thẳng và hư mềm không còn hơi sức đáp: "Nói!"

Tưởng Văn Phong lập tức quay mặt lại nhìn số liệu ghép đôi trong màn hình máy vi tính, lập tức kích động nói: "Chúng tôi mới vừa tra được! ! Tiểu Nhu và thi thể bị tách rời, số liệu không hợp! Người kia không phải Tiểu Nhu! !"

Ánh mắt của Lãnh Mặc Hàn sáng lên! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook