Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 1080: ĐÒI LẠI
Hàn Trinh Trinh
09/11/2016
Trong bóng tối, một cái máy khoan điện nhanh chóng chuyển động, phá vỡ không khí bí ẩn và quỷ dị xung quanh! !
Trong bóng tối một người lạnh lùng giơ máy khoan điện, sắc mặt nặng nề, nghe âm thanh bén nhọn máy khoan điện, hai mắt lóe ra tàn nhẫn, nhìn trừng trừng bóng dáng hôn mê ro rúc vào trên đất, giống như đang ở trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy bắp chân mảnh khảnh trắng nõn của cô, dừng ở trên đất lạnh như băng, giống như, chỉ là giống như nhìn thấy máy khoan điện chui vào trong mặt của cô, cảnh tượng máu thịt be bét, nghĩ tới trong lòng cũng đầy hưng phấn! !
Chậm rãi, chậm rãi. . . . . .
Trong bóng tối, anh ta giơ máy khoan điện, sắc mặt âm trầm lạnh lùng, từng bước từng bước đi về phía thân thể co rúc. . . . . .
Con con chim cú mèo kia, hai mắt sâu lạnh nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó, giống như khát máu, vẻ mặt cũng lộ ra tàn nhẫn, quỷ dị, giống như sáng sớm đã mong đợi cảnh tượng này xảy ra, đợi máu thịt be bét để nó đập cánh bay tới ăn khối thịt này! ! Ánh mắt của nó càng trừng càng lớn, càng trừng càng lớn, lớn đến nổi giống như con ngươi có thể chứa đựng bóng tối cả thế giới. . . . .
***
Một khung cảnh khác trong bóng tối, có thể rõ ràng nghe được âm thanh ngón tay gõ trên bàn phím máy vi tính ! !
Mỹ Linh và Thanh Bình cùng ngồi ở trước máy vi tính trong phòng theo dõi, ngón tay không ngừng hoạt động, sắc mặt ngưng trọng, bị ánh sáng lúc tối lúc sáng trong màn hình máy tính phản chiếu, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của bọn họ, cau mày thông qua ánh mắt chim cú mèo, nhìn thấy một bóng dáng co rúc trong bóng tối, thậm chí Mỹ Linh nhìn có chút khó khăn, lại có thứ gì gõ vào cái ót nói: "Tại sao tôi cảm giác bóng đen này có chút quen thuộc?"
Thanh Bình quay mặt sang nhìn Mỹ Linh, cũng hơi kinh ngạc nói: “Cô cảm thấy bóng dáng mà đối phương sắp khoan có chút quen thuộc? Ai vậy? Gần đây cũng không nghe ai nói, người của chúng ta có ai bị bắt hoặc bị uy hiếp ? Đường tiểu thư cũng yên ổn trong Phủ Thủ tướng !"
Mỹ Linh cau mày thật chặt, không khỏi nhìn lại bóng dáng co rúc trong màn hình, bất đắc dĩ cú mèo có chứa camera khí, cũng không có ánh sáng cực tím, cho nên cũng không nhìn thấy rõ! !
Một bóng người màu tím bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng hai người bọn họ, làm cho hai người giật mình, Thanh Bình xoay người nhìn Điệp Y, tay đè ngực, thở dốc, la hoảng lên: "Cô hù chết chúng tôi, mỗi lần xuất hiện đều không lên tiếng! Hù chết người đấy!"
Điệp Y không lên tiếng, mặc áo thun ba lổ màu đen, váy dài màu tím, chớp hai con ngươi màu tím, lạnh lùng nhìn chăm chú bóng dáng co rúc trong màn hình, nhớ tới ngày đó ở bệnh viện, nghe Trang Hạo Nhiên căn dặn, theo dõi con chim cú mèo kia cho đến nóc nhà, lúc cố ý lộ ra tin tức hành tung thì thổi camera mini khí vào viền mắt con cú mèo, để theo dõi hành động của dạ hành nhân, chim cú mèo này giống như Linh Thú lợi hại nhất đứng đầu trong đám thú, đến mức rối rít cho rằng chỗ của dạ hành nhân hết sức kín đáo! !
Thanh Bình ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn nửa khuôn mặt Điệp Y lạnh băng, hai tròng mắt sinh động cứng lại, nhìn chăm chú về phía màn hình thì giống như có chút tỉ mỉ nghiên cứu, liền ngạc nhiên hỏi: "Có phải cô cũng thấy bóng dáng này, có chút quen thuộc hay không?"
Mỹ Linh nghe nói như vậy, ánh mắt cũng sáng lên, nhìn Điệp Y căng thẳng nói: "Đúng không! ! ? Cô cũng cảm thấy quen thuộc đúng không?"
Hai mắt Điệp Y lóe lên, nhìn chăm chú bóng dáng co rúc trên đất trong bóng tối, nhìn người trong bóng tối dùng máy khoan điện đã từ từ đến gần bóng dáng kia, mượn một chút ánh sáng đỏ trên máy khoan điện, cô lại cau mày, muốn mượn hai mắt sắc bén của mình, nhìn rõ bóng dáng kia, bất đắc dĩ thực sự quá tối, nhưng cả người cô phát một hơi thở mãnh liệt, trong nháy mắt vươn tay, cúi xuống nhấn một cái vào đầu camera hiệu ứng chói mắt! !
"Cô làm gì vậy?" Thanh Bình thốt lên một tiếng, nhìn hình ảnh trong màn hình lập tức dập tắt, cô vừa nóng vừa giận kêu lên: "Cái này phải bao nhiêu khổ cực mới tìm được một con súc sinh thổi vào camera! ! ? Tại sao phải chặt đứt nguồn gốc tin tức?"
***
"Vèo . . . . . ." Cú mèo lập tức đau đến kêu lên một tiếng, vỗ cánh giống như phát điên, bắt đầu quỷ dị kêu loạn, bay loạn, xông loạn, thậm chí vỗ cánh bay đến trên mặt người cầm máy khoan điện, dùng cánh sắc bén, quét qua mặt của anh ta, anh ta kêu ah một tiếng, máy khoan điện trong tay bộp một tiếng rớt trên mặt đất, một tia lửa điện bắn lên, mũi khoan lập tức bốc cháy, khói bay ra!
Mọi người ngạc nhiên quay đầu, nhìn con cú mèo! !
Con cú mèo giống như đã phát điên, bay loạn khắp nơi, làm cho người trong phòng tối cảm thấy rất ngờ vực lui về phía sau, tất cả đều ngạc nhiên tại sao nó nổi điên, trong bóng tối, hai người nhanh chóng như mũi tên, vươn tay sắp bắt được nó, bất đắc dĩ động tác của con súc sinh này lại nhạy bén bay vọt về phía trước, sau khi cả người tông lung tung từng trận vào trên tường, rồi vỗ cánh bay thẳng ra ngoài, không nghe theo chỉ huy nữa! !
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Cô gái đứng ở trong bóng tối, nhìn con chim cú mèo kia tức giận gào lớn.
Tất cả mọi người không hiểu, có hai dạ hành nhân chuyên phụ trách huấn luyện cú mèo, nhanh chóng đuổi theo con cú mèo, tra xét thiết bị truy tìm trên thân thể nó có xảy ra vấn đề gì hay không ! !
"Xử lý cô ta thế nào?" Lại một người trong bóng tối, đi về phía cô ta, hỏi nhanh.
Cô ta lạnh lẽo quay mặt sang, chăm chú nhìn người co rúc trên đất, thật lâu thật lâu sau, rốt cuộc chậm rãi mở môi mỏng, nói: "Tìm thời điểm tốt ! ! Mới trừng trị cô ta tiếp! ! Ý tứ của ông chủ là, nếu để cho đối phương nếm thử một chút cảnh tượng máu thịt be bét, chỉ có loại cảnh tượng này mới có thể dễ dàng làm cho đối phương tức giận! Chúng ta nhất định phải làm cho người bọn họ biến thành như chúng ta, như vậy chúng ta mới xuống tay ở trong bóng tối !"
Mọi người hiểu rõ!.
"Chuyện này giải quyết trước trận đấu! ! Tuyệt đối không thể để cho Đường Khả Hinh tham gia thi đấu đúng hạn !" Cô ta nói xong, cũng đã sắc bén xoay người, nhanh chóng đi ra khỏi phòng, còn sót lại thân thể hôn mê co rúc ở trong bóng tối. . . . . .
***
Cửa phòng bệnh chợt mở ra ! !
Khuôn mặt Điệp Y lạnh băng nhanh chóng đi ra phòng bệnh, sau đó đi tới phòng bệnh phía trước, trên mặt cô lạnh như băng sương, vội vàng hiếm thấy, đi qua bên cạnh mấy y tá, bước chân lướt nhanh giống như bóng ma, hai y tá đang cầm khay lập tức một chút rét lạnh, xoay người ngạc nhiên nhìn Điệp Y, Điệp Y lạnh lùng không nói lời nào, mắt nhìn thấy phòng bệnh của Lãnh Mặc Hàn đang ở phía trước, cô càng bước nhanh đi tới phía trước! !
Lãnh Mặc Hàn bình tĩnh nằm ở giường bệnh, hai mắt sắc bén lập tức mở ra, cả người ngồi dậy, nhìn chòng chọc cánh cửa kia! !
Quả nhiên! Ầm . . . . . . cửa phòng bị mở ra, Điệp Y nhanh chóng đi tới, nhìn Lãnh Mặc Hàn nói ngay: "Tiểu Nhu đã xảy ra chuyện!"
Ánh mắt của Lãnh Mặc Hàn nhíu lại, không thể tin nổi nhìn cô, nói: "Cô nói cái gì?"
Điệp Y lập tức giống như người máy, giọng nói giống như máy móc, nói: “Tiểu Nhu đã xảy ra chuyện! ! Cô ấy bị đối phương bắt, sau đó giam ở căn phòng nhỏ, lúc nảy đang muốn dùng máy khoan điện khoan mặt của cô ấy, dùng chuyện này kích thích Đường tiểu thư thi đấu! Tôi nhanh chóng nhấn tắt camera khí chúng ta bắn vào, axít sẽ trong mười hai giây, tự động hủy thiết bị kim loại, cho nên con cú mèo tạm thời bị xúc động, chỉ là thời gian có thể kéo dài không lâu! ! Rất có thể bây giờ cô ấy đã xảy ra chuyện!"
Lồng ngực Lãnh Mặc Hàn như bộc phát tức giận, tuôn ra ngàn vạn khí thế giống như lũ lụt thú dữ, ngẩng đầu lên nhìn Điệp Y, trong nháy mắt, hai mắt bắn ra ánh sáng đáng sợ không thể tưởng tượng nổi, giống như lập tức có thể tàn nhẫn giải quyết tất cả sinh linh trên thế giới, anh cắn chặt răng, khuôn mặt căng thẳng, tay nắm thành quyền vặn ga giường trắng tinh vang khanh khách, quay mặt sang nhìn thế giới bóng tối phía ngoài cửa sổ, phát ra hơi thở thù hận giống như báo thù! ! !
Anh lập tức nhấc chăn trắng tinh, nhanh chóng đi xuống lầu, khuôn mặt căng thẳng, lạnh lẽo đi về phía trước! !
Mỹ Linh và Thanh Bình cùng xuất hiện, có chút vội vàng nhìn Lãnh Mặc Hàn! !
Lãnh Mặc Hàn không nói lời nào, hai mắt lóe ra ánh sáng như báo thù, tiếp tục đi về phía trước, bỏ qua ánh mắt kinh ngạc bác sĩ và y tá, nhanh chóng đi tới trước phòng săn sóc đặc biệt của Uyển Thanh, đứng ở trước tường thủy tinh trong suốt, lúc này mới có chút đau lòng nhìn em gái bên trong tường hôm nay mới hơi tỉnh lại mấy giây, giờ phút này cũng đã trầm trầm nằm ở trên giường nệm trắng tinh, mang mặt nạ oxi, như hôn mê ngủ say. . . . . .
Anh vội vàng nhìn em gái, nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn thật thà hiền lành của Tiểu Nhu, lồng ngực anh phập phồng thở hổn hển, hai mắt vội vàng xoay tròn thật lâu thật lâu, rốt cuộc âm thanh nặng nề, khàn khàn đau lòng nói: “Rốt cuộc anh phải làm như thế nào mới có thể bỏ qua cho những linh hồn đáng chết! ! Anh trai không muốn lại giết người, bởi vì sợ thiếu món nợ này, phải khiến em gái trả giá! ! Trên thế giới này, nợ gì cũng có thể trả, chỉ có món nợ sinh mạng, không trả được! !"
Anh nói xong, trên mặt đột nhiên lộ ra một chút đau lòng bị ép buộc, xuyên qua tường thủy tinh trong suốt, cuối cùng anh nhìn thấy khuôn mặt căm hận của mình, đôi tay dừng ở tường thủy tinh, càng nắm càng chặt, càng nắm càng chặt, dần dần, dần dần, cuối cùng anh chậm rãi mở ra môi mỏng, hơi thở run rẩy, lửa giận ngút trời nói: "Hách Dục Hải! ! Món nợ này ông đã nợ tôi! ! Tôi lại muốn cho ông xem một chút, nếu như tôi từ dưới ánh mặt trời đi vào trong bóng tối, rốt cuộc là ánh mắt của ai nhìn thấy linh hồn của đối phương trước!"
"Lão đại! Anh có căn dặn gì? !" Thanh Bình và Mỹ Linh cùng gọi anh! !
Lãnh Mặc Hàn lập tức lạnh lùng quay mặt sang, hai mắt mãnh liệt lóe lên, sau một lúc, ép buộc mình bình tĩnh xử lý vấn đề, vội nói: "Lập tức truy tìm địa điểm cuối cùng của con cú mèo! ! Nếu như bọn họ kiểm tra ra tình huống của con cú mèo khác thường, khẳng định cần một chút thời gian! ! Khoảng thời gian này là thời gian tốt nhất chúng ta có thể cứu Tiểu Nhu ! Động tác nhất định phải mau!"
Mỹ Linh lập tức nói: "Chúng ta đã tra ra địa điểm, đang ở trong một căn phòng nhỏ phía tây ngoại ô!"
Lãnh Mặc Hàn lập tức gật đầu, sau khi hai mắt lóe lên, lại căn dặn Điệp Y: "Cô lập tức dẫn người đến biệt thự của Như Mạt trên đỉnh núi! Mang đi càng nhiều người càng tốt! !"
"Tại sao?" Thanh Bình ngạc nhiên nhìn Lãnh Mặc Hàn, hỏi: “Lúc này đi biệt thự của Như Mạt?"
Khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn cứng ngắc, dừng lại một lát, mới nói tiếp: "Dựa theo kết quả hôm đó Thục Dao tra hỏi Như Mạt! Tôi gần như khẳng định có thể, tất cả bí mật của Như Mạt đều ở trong ngôi biệt thự kia! ! Mà Hách Dục Hải mặc kệ xuất phát từ lòng thương con hay suy tính giống như tôi, cũng rất có thể sẽ trở lại biệt thự kia! Chỗ đó, đã bị người quên lãng thật lâu! Là nơi lẩn trốn thật tốt ! Lúc này đi qua, càng có thể làm cho bọn họ tập trung chú ý vào biệt thự! Có lợi cho chúng ta cứu Tiểu Nhu!"
"Vâng! !" Mỹ Linh và Thanh Bình cùng đáp lời! !
Sắc mặt của Lãnh Mặc Hàn lạnh lẽo, nhìn dáng vẻ em gái hôn mê nằm ở trên giường bệnh, anh hai mắt mãnh liệt lóe ra ánh sáng lạnh lùng như mũi tên, một lần nữa tuôn ra hơi thở báo thù, từng chữ từng chữ nói: "Hôm nay tôi muốn đòi lại hai món nợ này cùng một lần! !"
Trong bóng tối một người lạnh lùng giơ máy khoan điện, sắc mặt nặng nề, nghe âm thanh bén nhọn máy khoan điện, hai mắt lóe ra tàn nhẫn, nhìn trừng trừng bóng dáng hôn mê ro rúc vào trên đất, giống như đang ở trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy bắp chân mảnh khảnh trắng nõn của cô, dừng ở trên đất lạnh như băng, giống như, chỉ là giống như nhìn thấy máy khoan điện chui vào trong mặt của cô, cảnh tượng máu thịt be bét, nghĩ tới trong lòng cũng đầy hưng phấn! !
Chậm rãi, chậm rãi. . . . . .
Trong bóng tối, anh ta giơ máy khoan điện, sắc mặt âm trầm lạnh lùng, từng bước từng bước đi về phía thân thể co rúc. . . . . .
Con con chim cú mèo kia, hai mắt sâu lạnh nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó, giống như khát máu, vẻ mặt cũng lộ ra tàn nhẫn, quỷ dị, giống như sáng sớm đã mong đợi cảnh tượng này xảy ra, đợi máu thịt be bét để nó đập cánh bay tới ăn khối thịt này! ! Ánh mắt của nó càng trừng càng lớn, càng trừng càng lớn, lớn đến nổi giống như con ngươi có thể chứa đựng bóng tối cả thế giới. . . . .
***
Một khung cảnh khác trong bóng tối, có thể rõ ràng nghe được âm thanh ngón tay gõ trên bàn phím máy vi tính ! !
Mỹ Linh và Thanh Bình cùng ngồi ở trước máy vi tính trong phòng theo dõi, ngón tay không ngừng hoạt động, sắc mặt ngưng trọng, bị ánh sáng lúc tối lúc sáng trong màn hình máy tính phản chiếu, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của bọn họ, cau mày thông qua ánh mắt chim cú mèo, nhìn thấy một bóng dáng co rúc trong bóng tối, thậm chí Mỹ Linh nhìn có chút khó khăn, lại có thứ gì gõ vào cái ót nói: "Tại sao tôi cảm giác bóng đen này có chút quen thuộc?"
Thanh Bình quay mặt sang nhìn Mỹ Linh, cũng hơi kinh ngạc nói: “Cô cảm thấy bóng dáng mà đối phương sắp khoan có chút quen thuộc? Ai vậy? Gần đây cũng không nghe ai nói, người của chúng ta có ai bị bắt hoặc bị uy hiếp ? Đường tiểu thư cũng yên ổn trong Phủ Thủ tướng !"
Mỹ Linh cau mày thật chặt, không khỏi nhìn lại bóng dáng co rúc trong màn hình, bất đắc dĩ cú mèo có chứa camera khí, cũng không có ánh sáng cực tím, cho nên cũng không nhìn thấy rõ! !
Một bóng người màu tím bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng hai người bọn họ, làm cho hai người giật mình, Thanh Bình xoay người nhìn Điệp Y, tay đè ngực, thở dốc, la hoảng lên: "Cô hù chết chúng tôi, mỗi lần xuất hiện đều không lên tiếng! Hù chết người đấy!"
Điệp Y không lên tiếng, mặc áo thun ba lổ màu đen, váy dài màu tím, chớp hai con ngươi màu tím, lạnh lùng nhìn chăm chú bóng dáng co rúc trong màn hình, nhớ tới ngày đó ở bệnh viện, nghe Trang Hạo Nhiên căn dặn, theo dõi con chim cú mèo kia cho đến nóc nhà, lúc cố ý lộ ra tin tức hành tung thì thổi camera mini khí vào viền mắt con cú mèo, để theo dõi hành động của dạ hành nhân, chim cú mèo này giống như Linh Thú lợi hại nhất đứng đầu trong đám thú, đến mức rối rít cho rằng chỗ của dạ hành nhân hết sức kín đáo! !
Thanh Bình ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn nửa khuôn mặt Điệp Y lạnh băng, hai tròng mắt sinh động cứng lại, nhìn chăm chú về phía màn hình thì giống như có chút tỉ mỉ nghiên cứu, liền ngạc nhiên hỏi: "Có phải cô cũng thấy bóng dáng này, có chút quen thuộc hay không?"
Mỹ Linh nghe nói như vậy, ánh mắt cũng sáng lên, nhìn Điệp Y căng thẳng nói: "Đúng không! ! ? Cô cũng cảm thấy quen thuộc đúng không?"
Hai mắt Điệp Y lóe lên, nhìn chăm chú bóng dáng co rúc trên đất trong bóng tối, nhìn người trong bóng tối dùng máy khoan điện đã từ từ đến gần bóng dáng kia, mượn một chút ánh sáng đỏ trên máy khoan điện, cô lại cau mày, muốn mượn hai mắt sắc bén của mình, nhìn rõ bóng dáng kia, bất đắc dĩ thực sự quá tối, nhưng cả người cô phát một hơi thở mãnh liệt, trong nháy mắt vươn tay, cúi xuống nhấn một cái vào đầu camera hiệu ứng chói mắt! !
"Cô làm gì vậy?" Thanh Bình thốt lên một tiếng, nhìn hình ảnh trong màn hình lập tức dập tắt, cô vừa nóng vừa giận kêu lên: "Cái này phải bao nhiêu khổ cực mới tìm được một con súc sinh thổi vào camera! ! ? Tại sao phải chặt đứt nguồn gốc tin tức?"
***
"Vèo . . . . . ." Cú mèo lập tức đau đến kêu lên một tiếng, vỗ cánh giống như phát điên, bắt đầu quỷ dị kêu loạn, bay loạn, xông loạn, thậm chí vỗ cánh bay đến trên mặt người cầm máy khoan điện, dùng cánh sắc bén, quét qua mặt của anh ta, anh ta kêu ah một tiếng, máy khoan điện trong tay bộp một tiếng rớt trên mặt đất, một tia lửa điện bắn lên, mũi khoan lập tức bốc cháy, khói bay ra!
Mọi người ngạc nhiên quay đầu, nhìn con cú mèo! !
Con cú mèo giống như đã phát điên, bay loạn khắp nơi, làm cho người trong phòng tối cảm thấy rất ngờ vực lui về phía sau, tất cả đều ngạc nhiên tại sao nó nổi điên, trong bóng tối, hai người nhanh chóng như mũi tên, vươn tay sắp bắt được nó, bất đắc dĩ động tác của con súc sinh này lại nhạy bén bay vọt về phía trước, sau khi cả người tông lung tung từng trận vào trên tường, rồi vỗ cánh bay thẳng ra ngoài, không nghe theo chỉ huy nữa! !
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Cô gái đứng ở trong bóng tối, nhìn con chim cú mèo kia tức giận gào lớn.
Tất cả mọi người không hiểu, có hai dạ hành nhân chuyên phụ trách huấn luyện cú mèo, nhanh chóng đuổi theo con cú mèo, tra xét thiết bị truy tìm trên thân thể nó có xảy ra vấn đề gì hay không ! !
"Xử lý cô ta thế nào?" Lại một người trong bóng tối, đi về phía cô ta, hỏi nhanh.
Cô ta lạnh lẽo quay mặt sang, chăm chú nhìn người co rúc trên đất, thật lâu thật lâu sau, rốt cuộc chậm rãi mở môi mỏng, nói: "Tìm thời điểm tốt ! ! Mới trừng trị cô ta tiếp! ! Ý tứ của ông chủ là, nếu để cho đối phương nếm thử một chút cảnh tượng máu thịt be bét, chỉ có loại cảnh tượng này mới có thể dễ dàng làm cho đối phương tức giận! Chúng ta nhất định phải làm cho người bọn họ biến thành như chúng ta, như vậy chúng ta mới xuống tay ở trong bóng tối !"
Mọi người hiểu rõ!.
"Chuyện này giải quyết trước trận đấu! ! Tuyệt đối không thể để cho Đường Khả Hinh tham gia thi đấu đúng hạn !" Cô ta nói xong, cũng đã sắc bén xoay người, nhanh chóng đi ra khỏi phòng, còn sót lại thân thể hôn mê co rúc ở trong bóng tối. . . . . .
***
Cửa phòng bệnh chợt mở ra ! !
Khuôn mặt Điệp Y lạnh băng nhanh chóng đi ra phòng bệnh, sau đó đi tới phòng bệnh phía trước, trên mặt cô lạnh như băng sương, vội vàng hiếm thấy, đi qua bên cạnh mấy y tá, bước chân lướt nhanh giống như bóng ma, hai y tá đang cầm khay lập tức một chút rét lạnh, xoay người ngạc nhiên nhìn Điệp Y, Điệp Y lạnh lùng không nói lời nào, mắt nhìn thấy phòng bệnh của Lãnh Mặc Hàn đang ở phía trước, cô càng bước nhanh đi tới phía trước! !
Lãnh Mặc Hàn bình tĩnh nằm ở giường bệnh, hai mắt sắc bén lập tức mở ra, cả người ngồi dậy, nhìn chòng chọc cánh cửa kia! !
Quả nhiên! Ầm . . . . . . cửa phòng bị mở ra, Điệp Y nhanh chóng đi tới, nhìn Lãnh Mặc Hàn nói ngay: "Tiểu Nhu đã xảy ra chuyện!"
Ánh mắt của Lãnh Mặc Hàn nhíu lại, không thể tin nổi nhìn cô, nói: "Cô nói cái gì?"
Điệp Y lập tức giống như người máy, giọng nói giống như máy móc, nói: “Tiểu Nhu đã xảy ra chuyện! ! Cô ấy bị đối phương bắt, sau đó giam ở căn phòng nhỏ, lúc nảy đang muốn dùng máy khoan điện khoan mặt của cô ấy, dùng chuyện này kích thích Đường tiểu thư thi đấu! Tôi nhanh chóng nhấn tắt camera khí chúng ta bắn vào, axít sẽ trong mười hai giây, tự động hủy thiết bị kim loại, cho nên con cú mèo tạm thời bị xúc động, chỉ là thời gian có thể kéo dài không lâu! ! Rất có thể bây giờ cô ấy đã xảy ra chuyện!"
Lồng ngực Lãnh Mặc Hàn như bộc phát tức giận, tuôn ra ngàn vạn khí thế giống như lũ lụt thú dữ, ngẩng đầu lên nhìn Điệp Y, trong nháy mắt, hai mắt bắn ra ánh sáng đáng sợ không thể tưởng tượng nổi, giống như lập tức có thể tàn nhẫn giải quyết tất cả sinh linh trên thế giới, anh cắn chặt răng, khuôn mặt căng thẳng, tay nắm thành quyền vặn ga giường trắng tinh vang khanh khách, quay mặt sang nhìn thế giới bóng tối phía ngoài cửa sổ, phát ra hơi thở thù hận giống như báo thù! ! !
Anh lập tức nhấc chăn trắng tinh, nhanh chóng đi xuống lầu, khuôn mặt căng thẳng, lạnh lẽo đi về phía trước! !
Mỹ Linh và Thanh Bình cùng xuất hiện, có chút vội vàng nhìn Lãnh Mặc Hàn! !
Lãnh Mặc Hàn không nói lời nào, hai mắt lóe ra ánh sáng như báo thù, tiếp tục đi về phía trước, bỏ qua ánh mắt kinh ngạc bác sĩ và y tá, nhanh chóng đi tới trước phòng săn sóc đặc biệt của Uyển Thanh, đứng ở trước tường thủy tinh trong suốt, lúc này mới có chút đau lòng nhìn em gái bên trong tường hôm nay mới hơi tỉnh lại mấy giây, giờ phút này cũng đã trầm trầm nằm ở trên giường nệm trắng tinh, mang mặt nạ oxi, như hôn mê ngủ say. . . . . .
Anh vội vàng nhìn em gái, nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn thật thà hiền lành của Tiểu Nhu, lồng ngực anh phập phồng thở hổn hển, hai mắt vội vàng xoay tròn thật lâu thật lâu, rốt cuộc âm thanh nặng nề, khàn khàn đau lòng nói: “Rốt cuộc anh phải làm như thế nào mới có thể bỏ qua cho những linh hồn đáng chết! ! Anh trai không muốn lại giết người, bởi vì sợ thiếu món nợ này, phải khiến em gái trả giá! ! Trên thế giới này, nợ gì cũng có thể trả, chỉ có món nợ sinh mạng, không trả được! !"
Anh nói xong, trên mặt đột nhiên lộ ra một chút đau lòng bị ép buộc, xuyên qua tường thủy tinh trong suốt, cuối cùng anh nhìn thấy khuôn mặt căm hận của mình, đôi tay dừng ở tường thủy tinh, càng nắm càng chặt, càng nắm càng chặt, dần dần, dần dần, cuối cùng anh chậm rãi mở ra môi mỏng, hơi thở run rẩy, lửa giận ngút trời nói: "Hách Dục Hải! ! Món nợ này ông đã nợ tôi! ! Tôi lại muốn cho ông xem một chút, nếu như tôi từ dưới ánh mặt trời đi vào trong bóng tối, rốt cuộc là ánh mắt của ai nhìn thấy linh hồn của đối phương trước!"
"Lão đại! Anh có căn dặn gì? !" Thanh Bình và Mỹ Linh cùng gọi anh! !
Lãnh Mặc Hàn lập tức lạnh lùng quay mặt sang, hai mắt mãnh liệt lóe lên, sau một lúc, ép buộc mình bình tĩnh xử lý vấn đề, vội nói: "Lập tức truy tìm địa điểm cuối cùng của con cú mèo! ! Nếu như bọn họ kiểm tra ra tình huống của con cú mèo khác thường, khẳng định cần một chút thời gian! ! Khoảng thời gian này là thời gian tốt nhất chúng ta có thể cứu Tiểu Nhu ! Động tác nhất định phải mau!"
Mỹ Linh lập tức nói: "Chúng ta đã tra ra địa điểm, đang ở trong một căn phòng nhỏ phía tây ngoại ô!"
Lãnh Mặc Hàn lập tức gật đầu, sau khi hai mắt lóe lên, lại căn dặn Điệp Y: "Cô lập tức dẫn người đến biệt thự của Như Mạt trên đỉnh núi! Mang đi càng nhiều người càng tốt! !"
"Tại sao?" Thanh Bình ngạc nhiên nhìn Lãnh Mặc Hàn, hỏi: “Lúc này đi biệt thự của Như Mạt?"
Khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn cứng ngắc, dừng lại một lát, mới nói tiếp: "Dựa theo kết quả hôm đó Thục Dao tra hỏi Như Mạt! Tôi gần như khẳng định có thể, tất cả bí mật của Như Mạt đều ở trong ngôi biệt thự kia! ! Mà Hách Dục Hải mặc kệ xuất phát từ lòng thương con hay suy tính giống như tôi, cũng rất có thể sẽ trở lại biệt thự kia! Chỗ đó, đã bị người quên lãng thật lâu! Là nơi lẩn trốn thật tốt ! Lúc này đi qua, càng có thể làm cho bọn họ tập trung chú ý vào biệt thự! Có lợi cho chúng ta cứu Tiểu Nhu!"
"Vâng! !" Mỹ Linh và Thanh Bình cùng đáp lời! !
Sắc mặt của Lãnh Mặc Hàn lạnh lẽo, nhìn dáng vẻ em gái hôn mê nằm ở trên giường bệnh, anh hai mắt mãnh liệt lóe ra ánh sáng lạnh lùng như mũi tên, một lần nữa tuôn ra hơi thở báo thù, từng chữ từng chữ nói: "Hôm nay tôi muốn đòi lại hai món nợ này cùng một lần! !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.