Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 1079: HIỆU QUẢ CHẤN ĐỘNG
Hàn Trinh Trinh
09/11/2016
Trang Hạo Nhiên đáng chết này, nhàn rỗi không có chuyện gì, giày vò phiền phức rối rắm mình như vậy! !
Trái tim lạnh lẽo giống như thủy tinh vỡ vụn! !
Đường Khả Hinh cảm giác kinh hãi trợn to hai mắt, nhìn trên mặt Thủ tướng dính đầy cơm trắng, có mấy hạt còn che mắt kính của ông, mặt của cô thoạt đỏ lên, mọi người đang vội vàng lau cho Thủ tướng, cô cũng vội kéo khăn giấy đứng lên, hoảng sợ đến nói không ra lời, cũng chỉ căng thẳng ô ô a a đi tới, nói: "Thủ. . . . . . Thủ tướng, thật. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
"Không có việc gì, không có việc gì, đừng căng thẳng. . . . . ." Thủ tướng cũng giống như người không có sao, cười cười trấn an cô.
Tô Linh cũng vội vàng đi tới, nhận lấy khăn tay dì Tinh đưa tới, nhìn ông nội dùng khăn tay lau mặt, bộ dạng quẫn bách, cô cũng không nhịn được bật cười phốc một tiếng, nhìn khuôn mặt Khả Hinh căng thẳng sợ hãi, nói: "Khả Hinh, cô là người đầu tiên ở Trung Quốc dám phun trên mặt Thủ tướng, bình thường, ngay cả Ủy viên Trương cùng Thủ tướng chúng ta thỉnh thoảng có ý kiến không hợp nhau, nhưng cũng chỉ gõ gõ bàn. . . . . ."
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, càng hoảng sợ đến đỏ mặt nhìn Tô Linh, trong lúc bất chợt, không nói nên lời.
"Chị! Chị đừng trêu chọc Khả Hinh nữa !" Tô Thụy Kỳ biết chị thích nói đùa, liền vội vàng đứng lên, tay nắm cánh tay Khả Hinh, trấn an cô nói: "Không có việc gì! Không có việc gì! Đừng căng thẳng, em cũng bị giật mình. . . . . ."
"Đúng vậy. . . . . ." Thủ tướng vừa lau mặt, vừa nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Đừng căng thẳng, quả thật mấy con vẹt này thật đáng yêu. . . . . ."
"Cháu. . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức bị đè nén đến nói không ra lời, mới vừa muốn giải thích, rồi lại nhớ ra cái gì đó, liền hung tợn quay mặt sang, cắn răng nghiến lợi trợn to hai mắt nhìn hai mươi mấy con súc sinh trên không trung, vẫn còn đang đập cánh, kiêu ngạo bay trên không trung, ngẩng đầu lên, khàn giọng kêu to: "Hạo Hạo . . . . . . Hạo Hạo . . . . . . . . . . . "
Một cái chảo đập mạnh vào cái ót Đường Khả Hinh, cô thật sự mặt bất đắc dĩ nhìn hai mươi mấy con súc sinh này, thở dốc một hơi.
Tô Thụy Kỳ cũng hiểu ý tứ trong đó, vẻ mặt cười khổ quay đầu lại nhìn hai mươi mấy con vẹt trên không trung, nghĩ tới Trang Hạo Nhiên thật sự vất vả dụng tâm. . . . . .
Tô Linh cũng hết sức buồn cười ngẩng đầu, nhìn mấy con vẹt này, cảm thấy bọn chúng vừa oai phong, vừa thông minh, hài hước, hiển nhiên từng con là một Tiểu Hạo Nhiên, liền không nhịn được cười nói: "Tổng Giám đốc Trang, quả nhiên danh bất hư truyền! Không lên tiếng thì thôi! Đã lên tiếng làm người ta kinh ngạc, mặc kệ đi tới đâu, người của cậu ấy hay động vật cũng vô cùng chói mắt, được hoan nghênh! ! Những bảo bối nhỏ này tên gọi là gì?"
Trương Thục Dao cũng vì tình huống mới vừa phát sinh, có chút cảm thấy áy náy, nhưng nghe Tô Linh nói, liền cũng bật cười nói: “Tên của chúng nó. . . . . . Liền kêu Hạo Hạo! Đơn giản dễ nhớ! Dễ dàng làm cho người ta nhớ thương! !"
Phốc! !
Tô Linh nghe nói như vậy, thật sự không nhịn được cúi đầu cười, lặp lại hai chữ. . . . . ."Hạo Hạo, ôi chao, những con vẹt này ở trong nhà của chúng tôi không biết phải ăn bao nhiêu giấm chua mới có thể lớn lên đây. . . . . ."
Tô Thụy Kỳ cũng không nói nên lời, cười khổ. . . . . .
Vẻ mặt Đường Khả Hinh cũng bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn hai mươi bảy con vẹt này, vẫn còn đang giả bộ oai phong dạo chơi ở trước mặt "Tiểu Hinh Hinh", ở trong lồng tre "Tiểu Hinh Hinh" hai mắt tỏa sáng, không nói hai lời, liền giương cánh muốn bay ra ngoài theo đám kim cương đẹp trai, Tô Thụy Kỳ sợ vẹt kim cương dã tính khó thuần, đến lúc đó bay loạn xạ, liền đưa tay muốn bắt được con súc sinh này không để cho nó chạy loạn, không ngờ nó quạt đuôi một cái làm cho mặt của Tô Thụy Kỳ đầy bụi, không nói hai lời, giống như con gái biết yêu, chạy theo bạn trai! !
"Này! ! !" Tô Thụy Kỳ trở nên mất hồn kêu lên, cũng đã nhìn thấy con súc sinh mình nuôi, vỗ cánh bay theo hai mươi bảy con vẹt, anh lập tức lo lắng nói: "Mau đi ra xem con vật nhỏ kia một chút! ! Đừng bay theo vẹt lung tung ! !"
Trương Thục Dao nghe nói như vậy, cũng không nhịn được bật cười, nói: "Cậu chủ Tô, anh đừng căng thẳng. Tiểu Hinh Hinh của chúng ta có thể đang chọn lựa như ý lang quân của nó !"
"Ôi chao, cái này cần gì lựa chọn?" Tô Linh tiếp lời, nhìn Đường Khả Hinh, rất có thâm ý, cười nói: "Con này là Hạo Hạo, con kia cũng là "Hạo Hạo", dù chọn thế nào cũng vẫn chỉ có thể chọn Hạo Hạo! ! Tổng Giám đốc Trang cũng thiệt là! ! Một chút lựa chọn cũng không cho người khác! Có lẽ con này gọi Hạo Hạo, con kia gọi Lỗi Lỗi, một con nữa gọi Kỳ Kỳ, đoán chừng cũng không phiền toái!"
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, cả khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng giống như trái cà chua. . . . . .
Tô Thụy Kỳ không nói nên lời, nhìn chị.
Hôm nay tâm trạng của Thủ tướng rõ ràng vui vẻ, cũng tham gia cười nói: "Còn có một con gọi là Phong Phong! Không chừng cũng phát điên luôn. . . . . ."
Phốc! ! !
"Ha ha ha. . . . . ." Tô Linh thật sự không nhịn được rồi, cả người đứng ở một bên, tay không nhịn được che miệng, cười thật vui vẻ, lần này toàn bộ mọi người cũng cười theo, Trương Thục Dao cùng Tịnh Kỳ cười đến không thốt nên lời, chỉ có Đường Khả Hinh đỏ bừng cả khuôn mặt, không thốt nên lời, cô lập tức ngẩng đầu lên, nhìn người này một chút, nhìn người kia một chút, liền cảm thấy lúng túng xoay người, nhanh chóng đi lên lầu. . . . . .
Tô Thụy Kỳ cảm giác bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh gấp gáp chạy đi, chỉ đành im lặng lẽ bật cười. . . . .
"Trang Hạo Nhiên đáng chết! ! Thật sự giày vò chết người! !" Đường Khả Hinh tức giận đến khuôn mặt ửng hồng, đi qua hành lang thật dài, phịch một tiếng đẩy cửa phòng ra, không nói hai lời liền đóng cửa lại, sải bước đi tới bên bàn đọc sách, cạch một tiếng, đẩy hai cánh cửa sổ hoa văn sợi ra, lập tức bị mấy con chim xông thẳng vào mình, cô thét chói tai một tiếng, hoảng sợ đến mặt hoa biến sắc, trợn to hai mắt, nhìn hai mươi bảy con vẹt này, bay rào rào rào qua trước hai cửa sổ phòng mình, khàn giọng kêu to: "Hạo Hạo . . . . . . . "
Con "Tiểu Hinh Hinh" cũng rất khoái trá vỗ cánh bay theo hai mươi bảy con vẹt, dưới ánh đèn trong rừng trúc xanh biếc đang lúc nóng lòng bay loạn, Đường Khả Hinh vẫn còn chưa hoàn hồn, thở dốc, kinh ngạc trợn to hai mắt nhìn hai mươi bảy con vẹt vẫn còn đang tự nhiên bay lượn trên bầu trời tối tăm, không khỏi nhớ tới, cái đêm trước đó mình tới nhà Thủ tướng, Trang Hạo Nhiên ngồi ở xe cách vài con phố, cùng mình đi tới trước phủ Thủ tướng, cô gần như có thể nhìn thấy trong cửa sổ xe màu đen, có đôi mắt lo lắng vội vàng đang gắt gao nhìn mình. . . . . .
Cô nhớ tới đôi mắt kia, trong lòng chậm rãi ấm áp, vẻ mặt hơi thu lại, ngẩng đầu lên nhìn hai mươi bảy con vẹt này, vẻ mặt vẫn rất oai phong bay trên không trung, cô không nhịn được bật cười, đôi tay vịn nhẹ lên song cửa sổ, hai mắt dịu dàng lóe ra một chút rất vội vàng, nhìn rừng trúc lay động phía trước, không nhịn được nhớ lại, người nọ ngồi ở ghế Tổng Giám đốc trong phòng họp ngàn người, hai tròng mắt hấp dẫn lóe ra ánh sáng mãnh liệt, sắc bén nhìn về phía mọi người, nhắc tới kế hoạch nào đó thì chậm rãi phát ra ngàn vạn khí thế, rung động tất cả mọi người! ! Mà cuộc thi đấu rượu đỏ lần này, anh là một trong giám khảo chính lúc chuyên gia hầu rượu thi đấu, lần nữa ngồi ở trước mặt của mình, giữ thái độ công bằng vô tư nhất, vì cả đời của mình cố gắng chấm điểm! !
Trang Hạo Nhiên, đến ngày đó, anh tuyệt đối không thể ở trước mặt vận mạng, xuống tay lưu tình với em! Em chấp nhận cùng anh trải qua mưa gió, nhưng ở trước mặt rượu đỏ, chúng ta cũng nên giữ chặt thái độ công bằng nhất, nghiêm túc nhất, bởi vì, cũng bởi vì nó, thành tựu của em có một chút hương hoa, thành tựu của em với tình yêu anh cả đời ! !
Cô gái này, hai mắt lập tức rưng rưng, giống như nhìn thấy người đàn ông kia nơi xa, cả đời gánh vác sức nặng yêu và trách nhiệm, đứng ở đỉnh núi khác, dịu dàng nhìn mình, khẽ mỉm cười, cô cũng cười, nước mắt chảy xuống, giống như linh hồn, nghẹn ngào gọi ra. . . . . ."Anh chờ em một chút. . . . . Anh chờ em một chút. . . . . . Em sẽ từng chút từng chút lên núi. . . . . Cùng anh. . . . . ."
Nơi xa, người đàn ông yêu quý đó, giống như nghe được tiếng gọi, lại nhìn cô, khẽ mỉm cười.
Một cơn gió giá rét thổi tới, không khí mùa thu càng nồng đậm, giống như mùa bọn họ quen biết nhau, mưa phùn bồng bềnh, rả rích bay đến, ướt đẫm đường lớn rừng phong đỏ, thật dịu dàng uyển chuyển phía trước, hai người chống cây dù trong suốt, trò chuyện vui vẻ đi về phía trước, thỉnh thoảng dừng ở trước quầy hàng kiwi, ánh mắt giữ lại một chút tình yêu, cũng giống như trợ thành một chút huyền thoại. . . . . .
Hai mươi bảy con vẹt vẫn còn đang rất khoái trá bay trên cao, cuối cùng dẫn Tiểu Hinh Hinh tiếp tục bay nhanh ra ngoài rừng núi, sắp ra khỏi phạm vi lưới điện thì hai bóng đen giống như bóng ma, lập tức kéo rộng lưới điện, một phát bắt bọn chúng lại, không cho phép bọn chúng bay ra khỏi phạm vi bảo vệ của Thủ tướng, để tránh nguy hiểm! ! Tiểu Hinh Hinh bởi vì quen thuộc đường đi trong phủ Thủ tướng, liền dẫn vẹt kim cương bay trở về. . . . . .
Mưa phùn rả rích bay tới, vang lên tiếng nhỏ giọt vào bụi cỏ bên ngoài lưới điện, cũng không có ai phát hiện, có một bóng đen, đôi mắt lóe lên quỷ dị, liếc vào bên trong, nó đang nấp ở giữa cành lá, sắc bén nhìn chằm chằm vào hai mươi con vẹt kim cương, đưa mắt nhìn thật lâu thật lâu, ở trong bụi cây, lập tức vỗ cánh bay đi, trong phút chốc liền thoát ra giữa rừng núi, lại bí ẩn bay về phía trước. . . . . .
Mưa gió càng lúc càng lớn, đong đưa cả thế giới bóng tối! !
Không biết bay bao lâu, rốt cuộc cú mèo dừng ở trước một căn nhà nhỏ tại ngõ hẻm nào đó thì cửa sổ thật chặt là lối vào căn phòng ngầm dưới đất nào đó, đã từng là hầm trú ẩn dưới đất bao nhiêu năm trước, bên trong ẩm ướt, hiện đầy mùi thúi, sắc lạnh cô gái rất lạnh lẽo đứng ở một trong bóng tối, mượn một chút ánh sáng yếu ớt, nhìn thân thể hôn mê co rúc trên đất, hai mắt lóe ra ánh sáng tàn nhẫn, khẽ mỉm cười.
"Thi đấu chuyên gia hầu rượu sắp bắt đầu! ! Người của chúng ta đã đi tìm Lưu Nhã Tuệ rồi ! ! Chúng ta đối phó người này như thế nào?" Có người ở trong bóng tối, hỏi một câu ! !.
Hai tròng mắt cô ta lóe ra ánh sáng mãnh liệt, nhìn cô gái hôn mê trên đất, thật lâu thật lâu, mới sâu kín cười nói: "Làm con tin, nếu muốn đạt hiệu quả uy hiếp, nhất định cần xảy ra chuyện chấn động! ! Ví dụ như dùng máy khoan điện, khoan qua mặt cô ta, để cho cô ta chảy máu thịt be bét, như vậy. . . . . . Tôi không tin, Đường Khả Hinh còn có thể tập trung toàn lực thi đấu! ! !"
Lời này vừa nói ra, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện thật nhiều người, sắc mặt cùng âm trầm, nhìn cô gái thật thà, đơn giản co rúc trên đất!
Trái tim lạnh lẽo giống như thủy tinh vỡ vụn! !
Đường Khả Hinh cảm giác kinh hãi trợn to hai mắt, nhìn trên mặt Thủ tướng dính đầy cơm trắng, có mấy hạt còn che mắt kính của ông, mặt của cô thoạt đỏ lên, mọi người đang vội vàng lau cho Thủ tướng, cô cũng vội kéo khăn giấy đứng lên, hoảng sợ đến nói không ra lời, cũng chỉ căng thẳng ô ô a a đi tới, nói: "Thủ. . . . . . Thủ tướng, thật. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
"Không có việc gì, không có việc gì, đừng căng thẳng. . . . . ." Thủ tướng cũng giống như người không có sao, cười cười trấn an cô.
Tô Linh cũng vội vàng đi tới, nhận lấy khăn tay dì Tinh đưa tới, nhìn ông nội dùng khăn tay lau mặt, bộ dạng quẫn bách, cô cũng không nhịn được bật cười phốc một tiếng, nhìn khuôn mặt Khả Hinh căng thẳng sợ hãi, nói: "Khả Hinh, cô là người đầu tiên ở Trung Quốc dám phun trên mặt Thủ tướng, bình thường, ngay cả Ủy viên Trương cùng Thủ tướng chúng ta thỉnh thoảng có ý kiến không hợp nhau, nhưng cũng chỉ gõ gõ bàn. . . . . ."
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, càng hoảng sợ đến đỏ mặt nhìn Tô Linh, trong lúc bất chợt, không nói nên lời.
"Chị! Chị đừng trêu chọc Khả Hinh nữa !" Tô Thụy Kỳ biết chị thích nói đùa, liền vội vàng đứng lên, tay nắm cánh tay Khả Hinh, trấn an cô nói: "Không có việc gì! Không có việc gì! Đừng căng thẳng, em cũng bị giật mình. . . . . ."
"Đúng vậy. . . . . ." Thủ tướng vừa lau mặt, vừa nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Đừng căng thẳng, quả thật mấy con vẹt này thật đáng yêu. . . . . ."
"Cháu. . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức bị đè nén đến nói không ra lời, mới vừa muốn giải thích, rồi lại nhớ ra cái gì đó, liền hung tợn quay mặt sang, cắn răng nghiến lợi trợn to hai mắt nhìn hai mươi mấy con súc sinh trên không trung, vẫn còn đang đập cánh, kiêu ngạo bay trên không trung, ngẩng đầu lên, khàn giọng kêu to: "Hạo Hạo . . . . . . Hạo Hạo . . . . . . . . . . . "
Một cái chảo đập mạnh vào cái ót Đường Khả Hinh, cô thật sự mặt bất đắc dĩ nhìn hai mươi mấy con súc sinh này, thở dốc một hơi.
Tô Thụy Kỳ cũng hiểu ý tứ trong đó, vẻ mặt cười khổ quay đầu lại nhìn hai mươi mấy con vẹt trên không trung, nghĩ tới Trang Hạo Nhiên thật sự vất vả dụng tâm. . . . . .
Tô Linh cũng hết sức buồn cười ngẩng đầu, nhìn mấy con vẹt này, cảm thấy bọn chúng vừa oai phong, vừa thông minh, hài hước, hiển nhiên từng con là một Tiểu Hạo Nhiên, liền không nhịn được cười nói: "Tổng Giám đốc Trang, quả nhiên danh bất hư truyền! Không lên tiếng thì thôi! Đã lên tiếng làm người ta kinh ngạc, mặc kệ đi tới đâu, người của cậu ấy hay động vật cũng vô cùng chói mắt, được hoan nghênh! ! Những bảo bối nhỏ này tên gọi là gì?"
Trương Thục Dao cũng vì tình huống mới vừa phát sinh, có chút cảm thấy áy náy, nhưng nghe Tô Linh nói, liền cũng bật cười nói: “Tên của chúng nó. . . . . . Liền kêu Hạo Hạo! Đơn giản dễ nhớ! Dễ dàng làm cho người ta nhớ thương! !"
Phốc! !
Tô Linh nghe nói như vậy, thật sự không nhịn được cúi đầu cười, lặp lại hai chữ. . . . . ."Hạo Hạo, ôi chao, những con vẹt này ở trong nhà của chúng tôi không biết phải ăn bao nhiêu giấm chua mới có thể lớn lên đây. . . . . ."
Tô Thụy Kỳ cũng không nói nên lời, cười khổ. . . . . .
Vẻ mặt Đường Khả Hinh cũng bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn hai mươi bảy con vẹt này, vẫn còn đang giả bộ oai phong dạo chơi ở trước mặt "Tiểu Hinh Hinh", ở trong lồng tre "Tiểu Hinh Hinh" hai mắt tỏa sáng, không nói hai lời, liền giương cánh muốn bay ra ngoài theo đám kim cương đẹp trai, Tô Thụy Kỳ sợ vẹt kim cương dã tính khó thuần, đến lúc đó bay loạn xạ, liền đưa tay muốn bắt được con súc sinh này không để cho nó chạy loạn, không ngờ nó quạt đuôi một cái làm cho mặt của Tô Thụy Kỳ đầy bụi, không nói hai lời, giống như con gái biết yêu, chạy theo bạn trai! !
"Này! ! !" Tô Thụy Kỳ trở nên mất hồn kêu lên, cũng đã nhìn thấy con súc sinh mình nuôi, vỗ cánh bay theo hai mươi bảy con vẹt, anh lập tức lo lắng nói: "Mau đi ra xem con vật nhỏ kia một chút! ! Đừng bay theo vẹt lung tung ! !"
Trương Thục Dao nghe nói như vậy, cũng không nhịn được bật cười, nói: "Cậu chủ Tô, anh đừng căng thẳng. Tiểu Hinh Hinh của chúng ta có thể đang chọn lựa như ý lang quân của nó !"
"Ôi chao, cái này cần gì lựa chọn?" Tô Linh tiếp lời, nhìn Đường Khả Hinh, rất có thâm ý, cười nói: "Con này là Hạo Hạo, con kia cũng là "Hạo Hạo", dù chọn thế nào cũng vẫn chỉ có thể chọn Hạo Hạo! ! Tổng Giám đốc Trang cũng thiệt là! ! Một chút lựa chọn cũng không cho người khác! Có lẽ con này gọi Hạo Hạo, con kia gọi Lỗi Lỗi, một con nữa gọi Kỳ Kỳ, đoán chừng cũng không phiền toái!"
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, cả khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng giống như trái cà chua. . . . . .
Tô Thụy Kỳ không nói nên lời, nhìn chị.
Hôm nay tâm trạng của Thủ tướng rõ ràng vui vẻ, cũng tham gia cười nói: "Còn có một con gọi là Phong Phong! Không chừng cũng phát điên luôn. . . . . ."
Phốc! ! !
"Ha ha ha. . . . . ." Tô Linh thật sự không nhịn được rồi, cả người đứng ở một bên, tay không nhịn được che miệng, cười thật vui vẻ, lần này toàn bộ mọi người cũng cười theo, Trương Thục Dao cùng Tịnh Kỳ cười đến không thốt nên lời, chỉ có Đường Khả Hinh đỏ bừng cả khuôn mặt, không thốt nên lời, cô lập tức ngẩng đầu lên, nhìn người này một chút, nhìn người kia một chút, liền cảm thấy lúng túng xoay người, nhanh chóng đi lên lầu. . . . . .
Tô Thụy Kỳ cảm giác bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh gấp gáp chạy đi, chỉ đành im lặng lẽ bật cười. . . . .
"Trang Hạo Nhiên đáng chết! ! Thật sự giày vò chết người! !" Đường Khả Hinh tức giận đến khuôn mặt ửng hồng, đi qua hành lang thật dài, phịch một tiếng đẩy cửa phòng ra, không nói hai lời liền đóng cửa lại, sải bước đi tới bên bàn đọc sách, cạch một tiếng, đẩy hai cánh cửa sổ hoa văn sợi ra, lập tức bị mấy con chim xông thẳng vào mình, cô thét chói tai một tiếng, hoảng sợ đến mặt hoa biến sắc, trợn to hai mắt, nhìn hai mươi bảy con vẹt này, bay rào rào rào qua trước hai cửa sổ phòng mình, khàn giọng kêu to: "Hạo Hạo . . . . . . . "
Con "Tiểu Hinh Hinh" cũng rất khoái trá vỗ cánh bay theo hai mươi bảy con vẹt, dưới ánh đèn trong rừng trúc xanh biếc đang lúc nóng lòng bay loạn, Đường Khả Hinh vẫn còn chưa hoàn hồn, thở dốc, kinh ngạc trợn to hai mắt nhìn hai mươi bảy con vẹt vẫn còn đang tự nhiên bay lượn trên bầu trời tối tăm, không khỏi nhớ tới, cái đêm trước đó mình tới nhà Thủ tướng, Trang Hạo Nhiên ngồi ở xe cách vài con phố, cùng mình đi tới trước phủ Thủ tướng, cô gần như có thể nhìn thấy trong cửa sổ xe màu đen, có đôi mắt lo lắng vội vàng đang gắt gao nhìn mình. . . . . .
Cô nhớ tới đôi mắt kia, trong lòng chậm rãi ấm áp, vẻ mặt hơi thu lại, ngẩng đầu lên nhìn hai mươi bảy con vẹt này, vẻ mặt vẫn rất oai phong bay trên không trung, cô không nhịn được bật cười, đôi tay vịn nhẹ lên song cửa sổ, hai mắt dịu dàng lóe ra một chút rất vội vàng, nhìn rừng trúc lay động phía trước, không nhịn được nhớ lại, người nọ ngồi ở ghế Tổng Giám đốc trong phòng họp ngàn người, hai tròng mắt hấp dẫn lóe ra ánh sáng mãnh liệt, sắc bén nhìn về phía mọi người, nhắc tới kế hoạch nào đó thì chậm rãi phát ra ngàn vạn khí thế, rung động tất cả mọi người! ! Mà cuộc thi đấu rượu đỏ lần này, anh là một trong giám khảo chính lúc chuyên gia hầu rượu thi đấu, lần nữa ngồi ở trước mặt của mình, giữ thái độ công bằng vô tư nhất, vì cả đời của mình cố gắng chấm điểm! !
Trang Hạo Nhiên, đến ngày đó, anh tuyệt đối không thể ở trước mặt vận mạng, xuống tay lưu tình với em! Em chấp nhận cùng anh trải qua mưa gió, nhưng ở trước mặt rượu đỏ, chúng ta cũng nên giữ chặt thái độ công bằng nhất, nghiêm túc nhất, bởi vì, cũng bởi vì nó, thành tựu của em có một chút hương hoa, thành tựu của em với tình yêu anh cả đời ! !
Cô gái này, hai mắt lập tức rưng rưng, giống như nhìn thấy người đàn ông kia nơi xa, cả đời gánh vác sức nặng yêu và trách nhiệm, đứng ở đỉnh núi khác, dịu dàng nhìn mình, khẽ mỉm cười, cô cũng cười, nước mắt chảy xuống, giống như linh hồn, nghẹn ngào gọi ra. . . . . ."Anh chờ em một chút. . . . . Anh chờ em một chút. . . . . . Em sẽ từng chút từng chút lên núi. . . . . Cùng anh. . . . . ."
Nơi xa, người đàn ông yêu quý đó, giống như nghe được tiếng gọi, lại nhìn cô, khẽ mỉm cười.
Một cơn gió giá rét thổi tới, không khí mùa thu càng nồng đậm, giống như mùa bọn họ quen biết nhau, mưa phùn bồng bềnh, rả rích bay đến, ướt đẫm đường lớn rừng phong đỏ, thật dịu dàng uyển chuyển phía trước, hai người chống cây dù trong suốt, trò chuyện vui vẻ đi về phía trước, thỉnh thoảng dừng ở trước quầy hàng kiwi, ánh mắt giữ lại một chút tình yêu, cũng giống như trợ thành một chút huyền thoại. . . . . .
Hai mươi bảy con vẹt vẫn còn đang rất khoái trá bay trên cao, cuối cùng dẫn Tiểu Hinh Hinh tiếp tục bay nhanh ra ngoài rừng núi, sắp ra khỏi phạm vi lưới điện thì hai bóng đen giống như bóng ma, lập tức kéo rộng lưới điện, một phát bắt bọn chúng lại, không cho phép bọn chúng bay ra khỏi phạm vi bảo vệ của Thủ tướng, để tránh nguy hiểm! ! Tiểu Hinh Hinh bởi vì quen thuộc đường đi trong phủ Thủ tướng, liền dẫn vẹt kim cương bay trở về. . . . . .
Mưa phùn rả rích bay tới, vang lên tiếng nhỏ giọt vào bụi cỏ bên ngoài lưới điện, cũng không có ai phát hiện, có một bóng đen, đôi mắt lóe lên quỷ dị, liếc vào bên trong, nó đang nấp ở giữa cành lá, sắc bén nhìn chằm chằm vào hai mươi con vẹt kim cương, đưa mắt nhìn thật lâu thật lâu, ở trong bụi cây, lập tức vỗ cánh bay đi, trong phút chốc liền thoát ra giữa rừng núi, lại bí ẩn bay về phía trước. . . . . .
Mưa gió càng lúc càng lớn, đong đưa cả thế giới bóng tối! !
Không biết bay bao lâu, rốt cuộc cú mèo dừng ở trước một căn nhà nhỏ tại ngõ hẻm nào đó thì cửa sổ thật chặt là lối vào căn phòng ngầm dưới đất nào đó, đã từng là hầm trú ẩn dưới đất bao nhiêu năm trước, bên trong ẩm ướt, hiện đầy mùi thúi, sắc lạnh cô gái rất lạnh lẽo đứng ở một trong bóng tối, mượn một chút ánh sáng yếu ớt, nhìn thân thể hôn mê co rúc trên đất, hai mắt lóe ra ánh sáng tàn nhẫn, khẽ mỉm cười.
"Thi đấu chuyên gia hầu rượu sắp bắt đầu! ! Người của chúng ta đã đi tìm Lưu Nhã Tuệ rồi ! ! Chúng ta đối phó người này như thế nào?" Có người ở trong bóng tối, hỏi một câu ! !.
Hai tròng mắt cô ta lóe ra ánh sáng mãnh liệt, nhìn cô gái hôn mê trên đất, thật lâu thật lâu, mới sâu kín cười nói: "Làm con tin, nếu muốn đạt hiệu quả uy hiếp, nhất định cần xảy ra chuyện chấn động! ! Ví dụ như dùng máy khoan điện, khoan qua mặt cô ta, để cho cô ta chảy máu thịt be bét, như vậy. . . . . . Tôi không tin, Đường Khả Hinh còn có thể tập trung toàn lực thi đấu! ! !"
Lời này vừa nói ra, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện thật nhiều người, sắc mặt cùng âm trầm, nhìn cô gái thật thà, đơn giản co rúc trên đất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.